Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi
-
21: Tranh Giành
Trong đêm trăng sáng tại Thiên Thanh Thành diễn ra một trận tranh đấu ác liệt, rất nhiều những tòa nhà bị phá nát, dân chúng lo sợ chạy tán loạn trong đêm tìm chỗ nấp.
Mà lúc này Dạ Khinh Ưu đứng trên đỉnh cao một mái nhà có đỉnh chóp, mắt nhìn xuống đống hỗn độn tan hoang, khuôn diện tà mị vẫn luôn thể hiện sự lãnh đạm, bạch y sạch sẽ tùy ý bị gió thổi bay khiến hắn trông như vị ma thần toát ra sự tà mị vừa mê hoặc vừa đậm mùi tử vong.
Bất ngờ thân ảnh hắn chuyển động, trong chốc lát liền xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp.
Nàng rất xinh đẹp, mang theo vài phần tinh nghịch lại nhiều thêm vài phần thiếu nữ thanh xuân, chỉ là hiện tại tình hình nàng rất không ổn, tóc tai bị rối, y phục vài mảnh rách chảy ra máu đỏ nhuốm lấy thanh y, hơi thở dồn dập không đều đặn, thân hình nhỏ nhắn di chuyển liên tục qua những ngõ hẹp để tránh né địch nhân.
Thiếu nữ này cũng không hề ai lạ mà là nha hoàn Xuân Vân của Cổ Nguyệt Hi, không khó hiểu vì sao nàng lại lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, nàng dù là nha hoàn nhưng thiên phú không tệ, lại kèm theo sự chiếu cố của tiểu thư mà sớm đột phá Đạo Hoàng nhất giai.
Nhưng mấy kẻ truy đuổi thực lực càng mạnh hơn, nàng lại không có cách nào đành phải bỏ chạy, lại nói dù thế nào nàng cũng thể bị bắt.
Cổ Xuân Vân tức tốc liền định quẹo qua một ngõ khác nhưng mắt thấy nàng vừa chuyển gót chân thì thân thể mềm mại liền ngừng lại, mắt nhìn địch nhân đang đứng trước mặt tỏ ra vô cùng lúng túng, lại quay đầu đã thấy có địch nhân chặn lại lối thoát, cả người nàng liền rung lên, biết tránh không khỏi liền rút ra nhuyễn kiếm.
Những tên này mặc bố y che mặt nhìn không ra nhân dạng, nhưng khí tức tỏa ra rất mạnh, chắc chắn một điều tu vi đều mạnh hơn hẳn Cổ Xuân Vân, một kẻ trong đám người đã bước ra, mắt lạnh lẽo nhìn vào nàng âm lãnh lên tiếng.
"Mau giao "Thất Sắc Liên Hoa" cho bọn ta, ta biết tiểu thư ngươi đưa nó cho nha đầu ngươi.
Nghe lời bọn ta có thể tha một mạng."
"Đại ca, nữ nhân này xinh đẹp như vậy thả ra không phải rất tiếc sao."
Cổ Xuân Vân còn chưa trả lời thì tên hắc y gầy gò bên cạnh đã lên tiếng, trong mắt tỏa ra tia dâm dục, tên đại ca tức giận còn chưa kịp tức giận thì đột nhiên một cảm giác nguy hiểm ập tới, trong chốc lát gã đã lấy ra một phù bảo hình cầu ném ra che chắn toàn thân nhưng bản thân vẫn bị trọng thương văng ra sau tường làm thủng một lỗ to.
"Không ai dạy các ngươi làm việc phải nhanh nhẹn à..."
Dạ Khinh Ưu nở nụ cười giương khóe môi, mắt nhìn xung quanh từng cổ tử thi bị hắn một chiêu giết chết mà ngay cả một phản kháng cũng không có, rồi dừng trên thân tên đại ca đang ôm lấy ngực đang sợ hãi run rẩy nhìn thiếu niên tà mị.
"Ồ...!Ngươi cũng không tệ."
Đây chỉ là lời tùy tiện của Dạ Khinh Ưu, còn không cho đối phương một cơ hội thở dốc, bàn tay hắn đã điểm ra không chút dấu hiệu nhận biết tên đại ca liền trực tiếp hóa thành mảnh thịt vụn.
Cổ Xuân Vân lúc này mới từ ngơ ngác tỉnh lại, không thể tin nhìn vào nam nhân cách đây không lâu còn hoan hảo với nàng, rốt cuộc chứng tỏ suy đoán của nàng không sai, không biết tiếp theo nên nói gì thì giọng nam nhân đã vang tới.
"Sao chỉ có mình ngươi, tiểu thư nhà ngươi đâu."
"A, đúng rồi.
Dạ lang...!à không Dạ công tử, cầu xin ngươi cứu tiểu thư."
Biết hắn lợi hại, trong lòng thiếu nữ nhiều hơn vài tia sợ hãi, dù biết hắn và nàng có quan hệ nhưng chính nàng tự hiểu đối phương chưa chắc để ý tới nàng, vì muốn hắn cứu tiểu thư nàng không chút ngập ngừng quỳ xuống, đầu dập xuống đất trông rất thương tâm.
Dạ Khinh Ưu hai mắt thản nhiên nhìn xuống, thấy trán nàng đã xuất huyết mới vung tay lên nâng nàng dậy, hai tay ôm eo nhỏ của nàng, tay lấy ống áo lau máu đọng trên trán, tỏ ra rất ôn nhu cười.
"Đừng sợ, cùng ta đi cứu tiểu thư nhà nàng."
"Ân."
Dù biết hắn lộ ra có vài phần giả dối nhưng Cổ Xuân Vân vẫn rất thẹn thùng, có một loại ngọt ngào hạnh phúc, tự nguyện bị chơi đùa như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Dạ Khinh Ưu không nói gì, ôm chặt eo nàng thân thể di động bay lên đạp lên những mái nhà, mắt nhìn quanh miệng lại hỏi.
"Nàng biết tiểu thư nàng ở đâu không."
"Ta cùng tiểu thư tách ra, lại không biết rõ tiểu thư đi hướng nào."
Nói như vậy nàng càng lo lắng, mặt rầu rĩ không vui tăng thêm vài phần yếu đuối nhu nhược, mà Dạ Khinh Ưu thì dù tỏ ra khá nghiêm trọng nhưng chỉ có mình hắn biết bản thân đã nắm chặt hành tung đôi chủ tớ này trong lòng bàn tay, từng bước di chuyển hướng về một phía gần cổng thành.
Ở cách đó không xa hơn chục dặm, Cổ Nguyệt Hi đang vô cùng chật vật nắm chặt linh kiếm sử xuất tuyệt kỹ đem kiếm mang bao bọc quanh thân người chặn lại thế công của hai lão giả, mà bên cạnh gần chục quân binh đang giao chiến cùng 5,6 tư quân của Cổ Nguyệt Hi tình hình càng không xong.
"Cổ tiểu thư, nếu ngươi chịu sớm giao nộp "Thất Sắc Liên Hoa" có thể giảm bớt đau khổ."
"Bọn giặc cướp giả trang quân tử.
Ta dù chết cũng không muốn các ngươi toại nguyện."
Cổ Nguyệt Hi bây giờ khá hối hận, không ngờ bản thân lại quá khinh thường lòng tham của đám người này, không chút cố kỵ ra tay với một công chúa của Thái Vân quốc, nói đi cũng nói lại, quả thật dù nàng là công chúa nhưng không nhận được quá nhiều sự sủng ái, toàn tự thân nổ lực giành được thành tựu như hôm nay.
Nàng còn có nghi ngờ có phải là công chúa, hoàng tử nào trong Thái Vân quốc tính kế nàng, bắt tay cùng Thiên Tần quốc sớm muốn giải quyết nàng.
Nếu quả thật vậy nàng chỉ muốn chửi một đám ngu ngốc, nếu không phải nàng trường kỳ ở sa trường giành uy danh cho Thái Vân quốc thì sớm hay muộn Thái Vân quốc đã bị Thiên Tần cùng Đông Hoa quốc nuốt rồi.
Nàng âm thầm thề nếu có thể quay về liền không còn kiên nể tình thân mà trực tiếp giết một đám hỗn quân.
Chỉ là hiện tại nàng có thể thoát ra được không mới là chuyện.
Dù nàng có thể tạm thời chống cự nhưng đối phương dù sao cũng là Địa Huyền, sớm muộn gì nàng cũng sẽ không còn sức mà tiếp tục kiên trì.
Đang trong tình hình này vậy mà xuất hiện một đoàn khói đen khiến cả Cổ Nguyệt Hi và cả hai lão giả đều bất ngờ, vội vã che mũi lại.
Bất quá đã chậm, tất cả người ở đây đều cảm giác toàn thân bất lực, một tia khí lực cũng không hề có liền ngã xuống.
Chỉ có hai lão giả Quan gia là còn kịp thời lấy ra một viên đan dược màu trắng nuốt vào, mà Cổ Nguyệt Hi nhờ có bảo khí là một sợi dây chuyền che trước ngực nên tạm thời còn năng lực di động cũng nhảy lùi ra.
"Ha ha ha.
Có thể ngửi "Vạn Tiết Hạt" mà còn tỉnh táo xem ra không tệ."
Giọng nói ồm ồm nghe như lão già nhưng đây là một trung niên nhân mặc đồ đen thui, hông đeo xà lim, tóc xen màu đen trắng, da thịt chỗ nhăn chỗ thẳng, mặt xấu xí đầy mụn cốc khiến người ta ghê tởm.
Mà đằng sau gã là một lão già trông rất phong tiên đạo cốt, lộ vẻ ung dung che đậy bản tâm sâu bên trong, cả hai lão giả Quan gia và Cổ Nguyệt Hi đều biết đây là ai, Dược Sư cửu phẩm Vô Sắc đại sư trong lời đồn.
Càng khiến 3 người sợ hãi hơn khi nhìn vào biểu tượng độc hạt trên áo tên nam nhân xấu xí, hai lão Quan gia kiến thức phi phàm liền nhận ra đây là ai, run người.
"Ngươi là người của Xà Tử Cốc, Hạt Xà lão quái Đạt Thỉ."
"Không tệ, xem như ngươi có kiến thức."
Đạt Thỉ không chút phủ nhận gật đầu, ống tay áo mở ra để hơn trăm con bò cạp chui ra ngoài hướng đám người đang nằm bất động run sợ nãy giờ, vài tiếng la hét vang lên, trong chốc lát da thịt của đám người kia liền chuyển màu đen tím, da thịt dần trở nên mềm như đất sét nứt toạt ra, trở thành bữa ngon cho đám độc vật.
Hai lão giả Quan gia và Cổ Nguyệt Hi nhìn cảnh này liền rùng mình, bọn họ chỉ có một ý nghĩ là muốn chạy.
Ngay lập tức hai lão giả Quan gia lấy ra hai tấm phù lệnh, chuyển chút linh khí kích hoạt.
Vô Sắc đại sư liền thấy không ổn giơ chưởng hỏa ập tới đánh trúng lưng một lão giả Quan gia nhưng cả hai người đều kịp thời truyền tống đi rời khỏi chỗ này, thấy vậy Vô Sắc đại sư liền tức giận nhìn qua Đạt Thỉ.
"Ngươi không sợ bọn chúng quay lại trả thù sao."
"Khỏi lo, Quan gia hiện tại nhân tài điêu linh không có năng lực trả thù đâu, lại nói bọn chúng sẽ không dại mà cùng Xà Tử Cốc đối đầu."
Đạt Thỉ vẫn rất thản nhiên mà cười quái dị, Vô Sắc đại sư không dám sinh khí, dù sao lão cũng không muốn đắc tội nhân vật nguy hiểm như Đạt Thỉ, lại nói hiện cả hai còn đang hợp tác đây.
Mà Đạt Thỉ vẫn còn nhớ việc chính, nhìn Cổ Nguyệt Hi xinh đẹp tuyệt mỹ mà toàn thân đã ngứa ngáy, giọng già nua vang lên.
"Mỹ nữ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thì Đạt Thỉ ta sẽ không hại nàng đâu."
"Ngươi cút.
Nếu không ta sẽ không cho ngươi chết toàn thây."
Cổ Nguyệt Hi thế mà không hề sợ hãi, toàn thân vẫn cứng cỏi đứng lên, bạch kiếm trong tay sắc bén như chờ đợi gọt từng mảnh thịt của Đạt Thỉ.
Chỉ là dù nàng có tỏ ra cứng cỏi nhưng Đạt Thỉ lại không thèm để ý, hắn rất tự tin với tài dùng độc của mình, chắc chắn rằng mỹ nữ đã kiên trì không lâu.
Mặc dù hắn không yêu thích mỹ sắc nhưng khi nhìn thấy Cổ Nguyệt Hi bản thân lại không kìm được, không nghĩ tới trên đời còn có nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Hắn cũng từng là một mỹ nam khiến nữ nhân yêu thích nhưng hắn lại sẵn sàng từ bỏ vẻ ngoài bản thân mà chọn gia nhập Xà Tử Cốc, chỉ có như vậy hắn mới có khả năng đột phá cảnh giới mà sống lâu, hắn tư chất bình bình nhưng bình sinh sợ chết đấy.
Nhìn Đạt Thỉ tiến đến Cổ Nguyệt Hi mềm nhũn ra hai tay chống kiếm, càng như vậy Đạt Thỉ càng phấn khích, nghĩ tới sắp được chơi công chúa xinh đẹp như thiên nữ liền nóng lên, ghê tởm mà liếm môi tiến sát thêm Cổ Nguyệt Hi.
Chỉ gần trong tầm một cánh tay, Đạt Thỉ liền cảm giác nguy cơ, vội né sang một bên nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay phải của hắn bị một kiếm của Cổ Nguyệt Hi chém đứt, máu đỏ phun ra từ cánh tay khiến gã đau đớn càng kinh hãi hơn nhìn lên mỹ nữ.
"Tại sao ngươi còn cử động được."
"Ngu ngốc.
Loại người chỉ biết dùng độc, sợ chết như ngươi thì bản lĩnh cũng chỉ vậy."
Cổ Nguyệt Hi không trả lời hắn, chỉ cười lạnh lùng kiếm lại đâm tới, lần này tụ ra một loại khí thế như trường thiên bách nhật, quán thâu khí thế xung quanh vạn dặm, mũi kiếm như một loại đạo tắc uy mãnh mà khinh kỳ.
Đạt Thỉ lần này vô cùng sợ hãi, không dám tin.
"Là kiếm ý...!Ngươi vậy mà lĩnh hội ra..."
Mũi kiếm đã đâm sâu vào cổ họng Đạt Thỉ làm lời nói gã chưa kịp phát ra hết, cứ như vậy một ma đầu chết đơn giản như vậy, vô số độc hạt từ trong người gã bò ra tự thân cắn nuốt huyết nhục của chủ nhân.
Cổ Nguyệt Hi mắt lại nhìn qua Vô Sắc đại sư, thần sắc tránh không khỏi biến chuyển, cuối cùng lễ độ chắp tay.
"Vô Sắc đại sư, "Thất Sắc Liên Hoa" ta sẽ đưa ngươi, chỉ mong đại sư cho ta một viên "Thanh Hải Đan"."
"Với trình độ của ta có thể luyện chế được 5 viên "Thanh Hải Đan", ta có thể đưa ngươi một viên là không thành vấn đề."
Vô Sắc đại sư thần thanh khí thản mà đứng đó, với việc Cổ Nguyệt Hi phải cầu cạnh lão coi là điều đương nhiên.
Mà ánh mắt lão dù nhìn trong suốt nhưng lại che giấu một tia dâm quang, suy nghĩ đến việc có nên lợi dụng mà chiếm chút tiện nghi từ nữ tử này.
Mà Cổ Nguyệt Hi thì vội thở ra, đối với việc Vô Sắc đại sư đã hứa thì nàng cũng an tâm, mỉm cười khuynh thành khuynh quốc.
"Tiểu nữ xin tạ ơn đại sư."
"Ngươi không luyện ra "Thanh Hải Đan" được đâu.
Vì ngươi không phải Dược Sư cửu phẩm."
Một giọng nói trầm ấm của thiếu niên vang lên làm cả hai người kinh hãi, mà Vô Sắc đại sư lại càng hoảng loạn, lại càng nhiều hơn là tức giận quay lại nhìn thiếu niên tức khí.
"Tiểu tử ngươi không biết trời cao đất dày.
Có bản lĩnh gì mà dám nói lão phu không phải Dược Sư cửu phẩm."
"Ta sao phải trả lời ngươi.
Ngươi không có thứ ta cần."
Dạ Khinh Ưu lạnh nhạt mà nói, Vô Sắc đại sư một mặt đen xám, không dừng được phải chửi.
"Đồ con hoang, chẳng lẽ phụ mẫu ngươi không biết dạy dỗ ngươi."
"Ngươi gọi ta là con hoang."
Dạ Khinh Ưu mặt lạnh lại, mà Vô Sắc đại sư rất thoải mái cười lạnh.
"Phải thì thế nào."
Lão còn đang đắc ý thì nhận thức liền biến mất, cả người trở thành một tàn hồn mờ nhạt nhìn Dạ Khinh Ưu một tay vỗ nát đầu lão, càng hoảng sợ nhìn vào ánh mắt của Dạ Khinh Ưu nhằm vào tàn hồn sót lại của mình.
Cả đời Vô Sắc đại sư được người người tôn kính đã bao giờ xảy ra chuyện như vậy, lần đầu lão có cảm giác tuyệt vọng sợ hãi.
Mà Dạ Khinh Ưu không chút muốn tha cho lão, tay nắm lấy tàn hồn của Vô Sắc đại sư nhốt vào hỏa ngục lò đậy lại, mặc kệ bên trong có bao nhiêu tiếng la hét.
Dạ Khinh Ưu nhìn thấy một ngọn lửa màu đỏ ẩn hiện hai ngọn đăng màu vàng, biết đây là một loại dị hỏa "Cửu Đăng Tâm Thanh Hỏa", hắn tỏa ra một luồng uy áp mạnh mẽ trong chốc lát ngọn lửa như mãnh quái dữ tợn liền nhỏ lại, lập tức bị hắn dễ dàng nắm trong tay thuần thục thu lấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook