Ma Vũ Đại Lục Hành Ký
Chương 6: Rời đi

Mười năm sau.

“Này!” Trong âm thanh thanh thúy băng lãnh khẽ mang theo một chút tức giận.

Trong tay Bạch Hành đang cầm ‘Bút kí tu luyện’ hệ thủy của Pháp Thánh Kane Moffat xem mê mẩn. Thời gian mười năm căn bản không đủ khiến anh đem tâm huyết trăm năm đọng lại trong bản bút kí Kane Moffat này hiểu rõ hoàn toàn.

Ma pháp thật sự là thần kỳ a.

Bạch Hành đã hoàn toàn trầm mê trong đó.

“Bộp ——”

Một cái móng vuốt màu trắng như tia chớp xẹt qua trước mắt Bạch Hành, sách trong tay anh theo móng vuốt mà biến mất, bị ném đến chỗ rất xa – may mắn quyển sách này dùng da dê bền chắc làm thành.

“Tiểu Ngân?” Ánh mắt ôn nhuận đối diện ánh mắt dã tính băng lãnh mang theo tức giận của Tiểu Ngân.

“Ta đang nói chuyện với ngươi!”

Mắt to lấp lánh vốn lẽ khiến cho nhân tâm sinh sợ hãi rõ ràng mang theo tức giận.

“Thực xin lỗi,” Bạch Hành thành khẩn giải thích, vươn tay vuốt ve chỗ phía sau tai của Tiểu Ngân, cảm giác thoải mái làm nó tức giận hơi giảm bớt một chút, “Lần sau sẽ không.”

Tiểu Ngân vứt bỏ kiên trì trừng mắt nhìn anh trong chốc lát, mới ở dưới vuốt ve ôn nhu của anh nhắm mắt lại nằm xuống, “Ngươi nên tiến hành huấn luyện thực chiến.”

Bạch Hành có chút kinh ngạc.

“Huấn luyện thực chiến?”

“Đúng vậy. Tuy rằng ngươi hiện tại dần dần đem năng lượng trong cơ thể hấp thu, nhưng ma thú trong rừng rậm hơi mạnh một chút vẫn có thể dễ dàng giết chết ngươi. Bằng vào năng lượng mà nói, ngươi hiện tại đã đạt tới tiêu chuẩn Thần cấp, nhưng mà trong lòng của ngươi, lý giải đối với phép tắc, kinh nghiệm – tất cả đều không đủ tư cách, cái khác ta mặc kệ, chẳng qua kinh nghiệm chiến đấu ngươi phải có. Ngày mai bắt đầu, ngươi hãy bắt đầu tiến hành huấn luyện thực chiến đi.”

Không hề trưng cầu, Tiểu Ngân lập tức quyết định như thế. Bạch hành không có quyền lợi phản đối, đương nhiên anh cũng không muốn phản đối.

“Nhưng vậy, ngày mai anh sẽ cùng với cậu đánh nhau sao?” Nghĩ vậy một chút, đôi mắt hẹp dài của Bạch Hành có chút khẽ mở to, trong lòng có điểm hưng phấn lên.

Trong mũi phát ra hừ lạnh khinh thường, “Ngươi muốn chết sao?” Dù cho y hiện tại về bản lĩnh có một chút, nhưng hắn một móng vuốt đi xuống liền hai nửa, “Ta sẽ mang ngươi ra khỏi rừng rậm, chúng ta trước đến xã hội loài người đi xem, ngươi có rất nhiều thứ phải học.”

Xã hội loài người?!

Bạch Hành mở lớn mắt, “Tại sao phải đến đó, trong rừng rậm hẳn là có thể có rất nhiều ma thú dùng để làm đối thủ đi, từ cấp một đến Thánh thú đều có!”

Hiện tại là cái tình huống gì?

Tiểu Ngân là ma thú chủ động nói muốn đến thế giới loài người, mà Bạch Hành là loài người lại nỗ lực lưu lại?

“Ngươi không muốn rời đi?” Áp chế vui sướng dưới lòng không hiểu sao phát ra.

Bạch Hành lắc đầu, “Cũng không phải không muốn, anh không nghĩ đến chuyện rời khỏi.”

Mấy năm nay, tuy rằng nói chuyện đều rất ít, nhưng Tiểu Ngân làm bạn quả thật làm anh phóng túng mà vui vẻ, thế giới ma pháp rất nhiều câu đố làm anh mê muội thật sâu đến gần như không thể tự kiềm chế, đối với anh mà nói rừng rậm cũng thế là một kho báu, anh chung quy sẽ vào lúc ngẫu nhiên phát hiện một ít bảo vật. Anh căn bản không nghĩ tới phải rời khỏi đây, dù sao Tiểu Ngân là Vương trong ma thú, nơi thuộc về là rừng rậm này – mà anh chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi Tiểu Ngân, nó chính là thân nhân duy nhất của anh!

Có lẽ, anh theo bản năng cũng bài xích thế giới lạ lẫm kia?

Nghĩ đến lời vừa rồi của Tiểu Ngân, tim không khỏi đập mạnh vài cái.

“Cậu sẽ theo giúp anh cùng nhau chứ?”

“Đương nhiên!”

Vậy thì không sao!

“Chúng ta đến thế giới loài người phải chuẩn bị đồ gì đây?”

“Đem toàn bộ thứ trong động bỏ vào trong nhẫn không gian. Ngươi không phải không muốn đến thế giới loài người à?” Vậy làm chi hiện tại lại hưng phấn như vậy?

“Dù sao có cậu ở đó, tin rằng lấy bản lĩnh của anh em chúng ta, ra bên ngoài cũng tuyệt đối sẽ không bị người khi dễ!” Bạch Hành hiếm khi tràn đầy đấu trí.

Anh em? – Tiểu Ngân rối rắm, tuổi hắn cùng y so sánh – chẳng qua, tính ra, anh em liền anh em đi, y cao hứng là được. Dù sao, liền ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ mình rốt cục bao nhiêu tuổi.

“Tiểu Ngân, cậu trước kia ra ngoài rồi sao?”

“Xem như là chưa đi.” Trước kia vài lần hẳn xem như chưa đi ra ngoài.

Ba ngày sau.

Bạch Hành đã sớm chuẩn bị tốt đồ đạc sau khi được Tiểu Ngân đánh thức, từ trong ngủ mơ tỉnh lại, triệu tới một quả cầu nước súc miệng rửa mặt.

“Đi thôi.”

Tiểu Ngân không kiên nhẫn mở miệng – không rõ Bạch Hành vì sao lại đối với cái động cây này lộ ra loại biểu tình buồn bã.

“Ừm.”

Dù sao cũng là nhà đã ở mười năm, trong lòng Bạch Hành rất không xa được.

“Tiểu Ngân, đợi học xong hẳn là sẽ đem anh trở lại đây đi?”

“Vô nghĩa, không quay về đây ngươi còn muốn đi đâu?”

Bạch Hành bị mắng sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười ôn hòa giống như cũ.

“Đúng vậy, chúng ta đương sẽ trở về đây.”

Ngày 5 tháng 3 năm 10870, Bạch Hành cùng Ngân Đế Chris cùng nhau đi đến biên giới rừng rậm.

Chỗ đáng sợ của rừng rậm Sương Mù cũng không hoàn toàn là ở chỗ có đông đảo ma thú sống ở bên trong, mà nó còn có đặc tính là mê cung, hơn nữa càng đi sâu vào thì càng dễ lạc đường.

Bất quá, mấy năm qua một số chỗ biên giới đã sớm bị nhóm người kiểm tra rõ ràng. Nếu có bản đồ, cẩn thận một chút đừng đi sâu vào quá mức thì nói chừng không đến nỗi lạc đường.

Lúc này, một nơi ở mép rìa rừng rậm.

“Thủy Thuẫn!” (Khiên nước) Cái miệng lớn chảy nước miếng há ra đầy răng nanh sắc nhọn dày đặc tấn công vào khiên nước nhìn như mềm mại, khiên nước đột ngột xuất hiện từ khoảng không mặt trên lưu chuyển ánh nước, bị mãnh liệt đánh vào hơi hơi lõm vào trong một chút, nhưng chỗ bị công kích càng có nhiều nước chảy, vì thế cái miệng há rộng dữ tợn kia cũng không có chạm đến bất luận vị trí nào của Bạch Hành.

“Ngao!”

Sói Ảo nhảy qua một bên muốn tìm một cơ hội nữa thê lương gào một tiếng, chậm rãi ngã ở một bên. Cùng lúc đó, một cái khiên nước khác xuất hiện ở phía sau lưng cùng hai sườn của Bạch Hành, ngăn cản công kích của vài con Sói Ảo khác, mà bọn nó cũng đi theo đường cũ của con Sói Ảo trước, một kích nhảy đến không thành sau đó kêu thảm thiết ngã xuống trên đất cạnh đó.

Chỉ chốc lát, vài con Sói Ảo còn lại cũng đều từng con từng con ngã xuống trên mặt đất, không cam lòng chết đi.

“Cũng không tệ lắm, chẳng qua một khi đối phương mở ra ***g phòng ngự thì sẽ không dùng được.”

Cho một quả táo ngọt, lại đánh cho một gậy.

Tiểu Ngân nhẹ nhàng từ trên cây cao gần đó nhảy xuống – nó chỉ dùng ma pháp hệ phong đi ra.

“Anh biết. Chẳng qua, Sói Ảo là ma thú cấp hai, dùng loại ma pháp trình độ này là được rồi.”

Cho dù là vừa mới tiến hành một hồi đơn phương giết chóc, gần mười sinh mệnh kết thúc ở trong tay của mình, Bạch Hành vẫn là một bộ dáng ôn hòa trầm tĩnh như nước, trong thần thái không có nửa phần cảm xúc tiêu cực tồn tại – phải nói là cuộc sống trong rừng rậm với Tiểu Ngân ảnh hưởng đối với anh đi, hơn nữa sau khi từ nhà rời đi, giết chóc đã trở thành một chủ đề lớn trong cuộc sống của anh. Anh đã học xong quy tắc cuộc sống trong rừng rậm, mặt khác còn có nhiều hoặc ít đặc tính của dã thú, đối với sinh vật mang lòng dạ độc ác có địch ý đã trở thành quen, bất quá nếu không có ác ý, anh vẫn là Bạch Hành ôn hòa kia.

Tiểu Ngân vẫn không chịu cùng Bạch Hành đối luyện, điều này làm cho anh sáng suốt thực lực của mình là cái trình độ gì.

Trên người mặc một bộ áo choàng ma pháp màu xanh nhạt, dựa vào tri thức từ bút kí luyện kim có được, Bạch Hành biết rằng chất vải may thành cái áo choàng này là chỉ dùng tơ của ma thú cấp tám Băng Lộ Cự Chu (Nhện băng khổng lồ) mà làm ra, mặt trên thêu đầy hoa văn kì lạ của một số trận ma pháp đấu khí và ma pháp phòng ngự rất hiệu quả, bộ áo choàng ma pháp này nhìn như bình thường nhưng có thể phòng ngự công kích từ cấp bảy trở xuống.

Bạch Hành nhìn xem cơ thể to lớn mạnh mẽ của Tiểu Ngân có chút khó xử, nhìn vẻ ngoài của bộ dạng như thế không biết có chọc nhiều phiền toái không đây.

“Tiểu Ngân, cậu có thể biến thành cái hình dáng khác không?”

“Tại sao phải biến?” Tiểu Ngân có chút nghi hoặc.

“Không muốn chọc phiền toái thôi, bộ dạng của cậu rất đẹp, anh không muốn người ngoài dùng ánh mắt tham lam nhìn cậu.”

Kỳ thật, lúc Bạch Hành nói những lời này ánh mắt rất thuần khiết, không mảy may ý tứ khác. Thật sự!

Lấy hình dáng ma thú mà nói, bộ lông màu trắng bạc toàn thân của Tiểu Ngân như được phủ đầy ánh trăng sáng trong, đẹp đẽ lại uy lực khí thế mười phần, ánh mắt băng lãnh hung mãnh lại tràn ngập dã tính, tư thái kiệt ngạo bất tuân, ra bên ngoài tuyệt đối sẽ đưa tới ánh mắt thèm muốn của rất nhiều người! Như vậy sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái không cần thiết, trên thế giới này luôn không thiếu người không tự biết mình – Bạch Hành nói chính là ý tứ này, anh ngược lại một chút cũng không nghĩ đến mình và Tiểu Ngân có thể chịu thiệt.

“Nếu ai dám làm như thế, thì giết kẻ đó không được sao?”

Tiểu Ngân nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.

Bạch Hành thở dài, đã biết tên này sẽ nói như vậy.

“Nhưng mà, cứ như vậy mục đích chúng ta rời khỏi lần này sẽ không thể đạt được. Cậu không phải muốn cho anh ở xã hội loài người học vài thứ sao? Con người là một loại sinh vật rất kỳ quái, bản thân bọn họ có thể không chút lưu tình dùng hết các loại phương pháp tàn khốc để tổn thương đồng bạn của mình, nhưng mà một khi đến thời điểm bị sinh vật bên ngoài uy hiếp bọn họ thường thường rất đoàn kết. Nếu làm theo lời cậu nói, cơ bản chúng ta lần này đi ra không học được bất luận điều gì.”

“Ngươi không phải cũng là loài người sao?” Để làm chi dùng một loại ngữ khí nói tập tính loài người như người ngoài thế?

Bạch Hành sửng sốt, thoáng nhíu nhíu mày, sau đó giật mình mỉm cười.

“Ha ha, sống quá lâu với cậu, có chút quên chuyện mình là con người. Tóm lại, dù nói như thế nào đến lúc đó sẽ rất phiền toái, cậu theo anh cũng chán ghét phiền toái, vì thế, Tiểu Ngân, biến hình đi.”

Lấy lý giải của Bạch Hành đối với Tiểu Ngân, nó không có dứt khoát cự tuyệt hoặc là phủ nhận mình sẽ biến thân, vậy nói lên nó có thể làm được, chẳng qua khác nhau là muốn hay là không muốn làm thôi.

Hơi chút mang theo ngữ khí cầu xin một chút, ánh mắt bình thường ôn nhuận như nước cũng mang theo một tia cầu xin, ngữ khí cùng biểu tình như vậy là Tiểu Ngân không có chống đỡ được nhất.

Vì thế, tâm không cam lòng trong chốc lát, nó vẫn là ngoan ngoãn dựa theo thỉnh cầu của Bạch Hành mà làm.

Tứ chi tráng kiện dần dần kéo dài, lộ ra hình dáng thon dài, làn da phiếm khỏe mạnh sáng bóng dần dần hiển lộ ra.

Bạch Hành mục trừng ngốc khẩu nhìn chằm chằm Tiểu Ngân biến thành loài người một người đàn ông xinh đẹp.

Đó là một người đàn ông có thể dùng xinh đẹp để hình dung, vóc người cao cao, thân hình xinh đẹp cao lớn lại cân xứng, chân tay thon dài, khuôn mặt tinh tế mà không không mất vẻ anh tuấn, trong ánh mắt và thần sắc hung hãn làm anh ta tràn ngập anh khí đàn ông, làn da màu đồng phiếm sáng bóng khỏe mảnh mê người. Cùng với Bạch Hành ôn hòa mang vẻ quân tử chi phong đứng cùng nhau, hai người hợp lại thì càng thêm rực rỡ, rõ ràng là khí chất hoàn toàn trái ngược, lại thần kỳ mà dung hợp lại với nhau, không cho người ta một chút cảm giác không hài hòa.

So với dạng sói còn muốn dẫn người chú mục hơn!

Bạch Hành đau đầu, khổ hình dạng này sẽ đưa tới nhiều hơn ánh mắt thèm nhỏ dãi đi.

Lại nhìn một cái, trên mặt Tiểu Ngân thần sắc không kiên nhẫn rõ rõ rành rành tố cáo anh, nếu lại gây sức ép, nó có thể sẽ không hầu hạ!

Thở dài, Bạch Hành thỏa hiệp.

Quên đi, trước cứ như thế, đi từng bước tính từng bước đi. Vấn đề tính toán gì đó, phiền toái gì đó chính là mây bây trên trời ——

“Đi thôi.” Tiểu Ngân biến thành người âm thanh trầm thấp một chút, bề ngoài trên dưới hai mươi tuổi cùng anh khá tương xứng. Sau khi nói xong, nhấc chân bước đi.

“Đợi một chút!” Bạch Hành gần như là thét lên gọi hắn, à, hiện tại nên xưng là hắn.

Từ trong nhẫn không gian vội vội vàng vàng lấy ra một bộ khôi giáp, “Con người thì không thể không mặc quần áo!”

Nói xong, có chút hâm mộ nhìn nhìn Tiểu Ngân một thân cơ bắp đường nét ưu mỹ lại không có vẻ khoa trương, dáng người thật tốt.

“Con người thật phiền toái!” Tiểu Ngân miệng than thở, có chút căm ghét trừng hướng khôi giáp và một thân áo lót trên mặt đất.

Thấy hắn thẳng suốt không nhúc nhích làm, Bạch Hành nghi hoặc nhìn về phía hắn.

“Ta không biết mặc!” Tiểu Ngân có chút ác thanh hung dữ nói, đây vẫn là lần đầu tiên hắn biến thành hình người, làm sao có thể biết mặc được quần áo chứ.

Bạch Hành lúc này mới hiểu được, chạy nhanh tới.

Đột nhiên nghĩ thấy Tiểu Ngân như vậy có chút đáng yêu, tuy rằng biết tuổi của Tiểu Ngân không biết lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng anh vẫn là có một loại cảm giác đang chiếu cố em trai ngang bướng – trời, nếu như bị Tiểu Ngân biết mình đem hắn trở thành em trai, nhất định sẽ tìm mình đối luyện!

Nhặt lên khôi giáp, áo lót và quần lót đặt ở trên mặt đất, Bạch hành chạy đến trước mặt Tiểu Ngân.

“Chân này nâng lên.”

Tiểu Ngân ngoan ngoãn nâng lên một cái chân, Bạch Hành đem quần lót nhét vào dưới chân anh ta, trùm vào, “Được rồi, hiện tại đổi một cái khác.” Bên kia cũng trùm vào, thân thủ đem quần lót kéo lên lưng, thuận tay còn vỗ hai bên.

Mặc quần lót, tiếp đó là quần, áo, cuối cùng là khôi giáp – Bạch hành vậy mà cho tới bây giờ chưa hầu hạ qua người khác như vậy, một bộ quần áo mặc xong, tuy rằng rõ ràng không dùng bao nhiêu khí lực, anh lại ra một thân mồ hôi.

“Học xong đi, về sau quần áo thì cứ mặc như vậy.”

Nói xong, lau một phen mồ hôi trên trán.

Tiểu Ngân chỉ là ánh mắt thâm trầm nhìn anh, không mở miệng.

Giúp Tiểu Ngân đem khôi giáp loay hoay tốt, Bạch Hành lui về phía sau từng bước, vừa lòng nhìn hắn càng thêm đẹp trai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương