Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn
-
Chương 91: Dịch hạch
“Mã Văn Tài, tên điên này!”
Lương Sơn Bá đứng phía sau gào lên, định chạy lại đây, hắn cũng biết Hổ Tử. Nhưng nửa đường lại bị binh lính cản lại. Ta hơi hơi xiết chặt nắm tay, lại mở ra, đứng dậy nhìn Mã Văn Tài, sau đó cúi đầu nói:
“Văn Tài huynh…”
Mã Văn Tài mím môi lại, quát: “Chúng ta đi!” Tiếp đó liền xoay người lên ngựa, lại nghe thấy trong đám dân chúng có người gầm lên giận dữ:
“Tên cẩu quan này, ngươi giết nhiều người chúng ta như vậy sao?”
Tiếng gầm này tựa như một hồi kèn hiệu lệnh, lập tức rất nhiều dân không biết từ đâu ào ào lao đến, trong tay cầm theo gậy gộc, cuốc xẻng. Mã Văn Tài lần này vào thành, không mang theo nhiều người, đã mất hai người làm việc áp giải ta, kết quả là hai bên lực lượng không cân bằng, nhất thời khiến hắn không ngăn chặn được. Mặc cho ta nỗ lực bảo dân chúng lùi lại, nhưng đám người này đã loạn, cuối cùng Mã Văn Tài bị Mã Thống và mấy tên thủ hạ khác mạnh mẽ kéo ra ngoài thành, nhất định không để cho hắn trực tiếp dùng vũ lực đối kháng với dân chúng. Sau đó quan binh cũng dần rút ra khỏi thành.
Sau khi cửa thành ầm vang lên tiếng đóng cửa, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô. Ta thì thở dài, khoát tay với Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá, ý bảo bọn họ là ta không sao. Lương Sơn Bá vẫn như trước, vẻ mặt đau khổ, vội vã muốn chạy qua xem Hổ Tử thế nào, ta liền đi qua trước, dùng hai tay vả mạnh vào gò má của Hổ Tử.
Ba một tiếng, thiếu niên kia lập tức ngồi dậy, sắc mặt mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, khiến mọi người đều giật nảy mình.
“Không cần nhìn, hắn không chết, vừa rồi chỉ là bị hôn mê.”
Thấy mọi người ánh mắt kinh dị, ta vội vàng giải thích. Còn một câu nữa, thủy chung vẫn không thể nói ra “Các ngươi đã hiểu lầm Văn Tài huynh”. Hổ Tử phát hiện mình không chết, mà đám quan binh thì bị đuổi ra khỏi thành, không khỏi cao hứng hoan hô, lớn tiếng nói ông trời có mắt không để tên cẩu quan kia giết hắn! Những người khác cũng phi thường cao hứng, chỉ có trong lòng ta có chút không thoải mái. Ngoài việc vì bọn họ đánh Mã Văn Tài, còn là vì, cứ như vậy chống đối triều đình, sẽ là một vấn đề rắc rối.
Nhưng chống đối thì cũng chống rồi, bây giờ có làm chuyện gì cũng không hòa giải được. Ta không thể không cùng mọi người quay vào trong huyện nha, bàn bạc đối sách khác. Trên tường thành cũng cắt cử người trông coi, để nếu đại quân bên ngoài có động tĩnh gì, bên trong chúng ta lập tức sẽ biết.
Sau khi dịch bệnh xảy ra, trong thành lại càng có nhiều nạn dân xin lánh nạn, trong đó còn có cả Trần phu tử. Người này cũng là bởi sau khi chiến loạn xảy ra, không có chỗ nương thân, tiền trên người lại bị cướp đi, cuối cùng không còn cách nào, đành đi theo đoàn người đến xin ở nhờ huyện Mậu. Chúng ta tất nhiên cũng không thể để ông ấy tiếp tục lưu lạc bên ngoài, bèn cùng nhau mời Trần phu tử vào trong huyện nha. Trần phu tử trông thấy chúng ta liền trách tại sao lại đắc tội với Mã Văn Tài, nhưng bản thân ông ấy cũng không nghĩ ra biện pháp gì khác, chỉ cứ lải nhải mãi vài câu như vậy. Chúng ta nghe xong cũng chỉ cười trừ.
Hai ngày sau đó, Mã Văn Tài sai người đến truyền lệnh, muốn ta, Lương Sơn Bá và Vương Lam Điền tự động đầu hàng, sau đó mở cửa thành để đại quân vào, cũng muốn chúng ta giao ra những kẻ lần trước dám chống đối quân lính, xử trảm thị chúng. Yêu cầu này thật sự có chút quá đáng, bèn truyền tin lại, ta muốn cùng hắn hòa giải, bảo hắn lui binh, ta sẽ cùng hắn về kinh, đem sự thật trình báo thánh thượng. Mã Văn Tại lại giận dữ đáp, chúng ta không đầu hàng hắn sẽ giết toàn thành!
Không thể không nói, hắn cứ như vậy thì chúng ta cũng không còn cách nào. Huống hồ đây là huyện Mậu trọng yếu nhất đối với ca ca, ta tất nhiên không thể để Mã Văn Tài giết cả thành. Chúng ta cứ giằng co như vậy, Mã Văn Tài cũng không có trực tiếp đem binh tấn công, mà chỉ ra lệnh bao vây toàn thành. Mà trong thành lương thực cũng không còn bao nhiêu, Lương Sơn Bá vốn tính đi tìm Chúc Anh Đài để mua ít lương thực, kết quả Mã Văn Tài bây giờ làm như vậy, cái gì cũng không thể làm.
Trong thành đồ ăn càng ngày càng ít, bởi vì hầu hết lương thực đều đã phát cho dân chúng, nên trong huyện nha hầu như cũng chẳng còn gì để ăn. Nơi này lại có thêm nhiều người như vậy, chuyện ăn uống của chúng ta cũng xảy ra vấn đề. Vương Lam Điền kiên trì nói hắn là quan huyện, mua lương thực là tiền hắn bỏ ra, nếu cắt xén đồ ăn của hắn nếu không hắn sẽ không phối hợp với chúng ta nữa. Ta cũng không có cách khác, đành phải đem đồ ăn của mình một nửa đưa cho hắn, một nửa còn lại đưa cho ca ca. Ca ca ta một ngày cũng không được ăn đủ, đói đến mức cả người gầy yếu phờ phạc.
Tuân Cự Bá thấy vậy, định sẻ đồ ăn của hắn cho ta, thấy ta không chịu, liền đưa ra chủ ý, nói là muốn bắt chim để ăn. Nhưng mà đầu năm nay thiên tai liên miên, trên trời bóng một con chim cũng nhìn không thấy, đừng nói đến bắn xuống được. Cuối cùng, Tuân Cự Bá đành nói, vậy thì bắt chuột ăn. Thời gian trước có lương thực, không biết từ đâu chạy tới rất nhiều chuột, chúng cắn trộm không biết bao nhiêu lương thực. Huống hồ lâu rồi mọi người không được ăn thịt, không bằng làm thịt con chuột ăn cho đỡ thèm.
Ta có chút lo lắng, cảm thấy trên người con chuột mang theo rất nhiều mầm bệnh, vạn nhất rửa không hết được, để bệnh vào người thì hỏng bét. Nhưng Tuân Cự Bá lại nói không có việc gì, thấy ta không chịu, hắn liền tự mình đi bắt chuột, kéo theo cả một đám nha dịch to gan. Trần phu tử buổi tối ăn cháo cảm thấy không đủ no, cũng chạy lại giúp vui, vừa ăn vừa hỏi thịt gì mà thơm như vậy, kết quả nghe Tuân Cự Bá nói là con chuột, làm ông ta sợ đến mức ói hết ra, bị người khác trách là lãng phí.
Bệnh tình của ca ca càng ngày càng nghiêm trọng, người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Sư gia nói, vẫn là mau chóng chuẩn bị hậu sự đi, phỏng chừng cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Ta trong lòng khổ sở, không cho phép bất kì kẻ nào đi chuẩn bị quan tài, bản thân tự mình sắc thuốc cho ca ca uống, chỉ hy vọng kỳ tích xuất hiện, ca ca có thể hồi phục. Hai ngày này, sắc mặt ca ca cũng tốt hơn, thỉnh thoảng hắn còn có thể đứng lên đi lại, nhưng ta lo sợ, đó chỉ là do hồi quang phản chiếu.
Ca ca cũng nói với ta rất nhiều chuyện, nói nhiều nhất chính là sự thay đổi của ta. Hắn nói khi chúng ta còn nhỏ, hắn không hiểu chuyện, thường xuyên bắt nạt ta, làm cho ta rất xa lạ với hắn, sau này có muốn tốt với ta, cũng bị ta hờ hững quay đi. Lần đến trường kia, vốn là chính hắn muốn đi học, nhưng vì thân thể này của ta muốn trốn tránh hôn sự, nhất định muốn giả trai thay hắn đi học. Hơn nữa còn không chịu mang theo tiền của hắn, nửa đường lại lén bỏ trốn một mình, kết quả lại gặp sơn tặc, may mà không có chuyện gì.
Ta tự nhiên không thể nói với hắn, cái vị muội muội kiêu ngạo bướng bỉnh kia của hắn cũng không biết bây giờ đang ở đâu, hiện tại ngồi ở đây chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác. Có một số chuyện, chung quy cũng không nên nói ra.
Nhưng mà trong thành lại bùng lên dịch hạch.
Những người đầu tiên nhiễm bệnh là một vài tên nạn dân, rất nhanh cũng có vài tên nha dịch nhiễm bệnh, trong đó bao gồm cả Tuân Cự Bá và Trần phu tử. Huyện Mậu lại chìm đắm trong sợ hãi. Đại phu đến xem bệnh, liền nói bệnh này chưa có thuốc chữa, sau đó vội vàng ra khỏi huyện nha, nhất định không chịu quay lại. Sau đó lại có thêm người nhiễm, rồi Vương Lam Điền và ca ca cũng nhiễm bệnh. Thư đồng của Vương Lam Điền sợ lây bệnh vào người, suốt đêm chạy trốn khỏi huyện, bỏ mặc chủ nhân của hắn một mình đau đớn ở trong phòng rên rỉ.
Ta và Lương Sơn Bá gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, bọn nha dịch còn khỏe mạnh cũng sợ chết khiếp, ào ào nói muốn đem tất cả những người bị bệnh đi hỏa thiêu, không chừa một ai, nhưng mà những người đó, có ai không phải là người thân hay bằng hữu của chúng ta, làm sao chúng ta có thể hạ thủ! Ta và Lương Sơn Bá trong một đêm cơ hồ nghĩ đến bạc đầu, hoảng loạn lo lắng, may nhờ Tứ Cửu nghĩ ra quyển sách thuốc của Vương Lan cô nương, vội vàng đi tìm, muốn thử xem trong sách có viết cách chữa dịch hạch hay không. Kết quả bên trong thực sự có ghi chép về dịch hạch, bao gồm triệu chứng bệnh lí và cách trị liệu, nhưng trong đó có một câu, cần có một loại độc để làm trung hòa thuốc, như vậy thuốc chế ra mới thành công chữa được dịch hạch.
Nhưng mà loại độc này phi thường hiếm thấy, hiện giờ huyện Mậu lại đang rối ren, căn bản không có thời gian đi tìm loại độc này. Mà ngay cả cứ cho là chúng ta có thể ra khỏi huyện Mậu, phỏng chừng đến lúc tìm được loại độc đó thì dân trong huyện cũng đã chết sạch rồi!
“Diệp…Diệp công tử. Thật ra loại độc này, ta nhớ là trong huyện Mậu chúng ta, không phải không có.” Tứ Cửu thấy chúng ta lo lắng, liền đứng ở bên cạnh dè dặt nói ra một câu như vậy. Ta và Lương Sơn Bá lập tức ngẩng đầu nhìn hắn. Tứ Cửu có chút khẩn trương:
“Ta nhớ đại phu đã từng nói qua, ca ca của Diệp công tử, hình như chính là nuốt độc này. Lúc ấy ta còn nói, không hổ là công tử nhà giàu, ngay cả uống thuốc độc cũng phải chọn độc hiếm…Ta nghĩ, dù sao cuối cùng hắn cũng chết, chi bằng bây giờ dùng máu của hắn để cứu sống người trong huyện đi…”
“Hồ đồ!” Lương Sơn Bá giận dữ, liền răn dạy Tứ Cửu. Tứ Cửu có chút ủy khuất, nói: “Cũng không phải là lấy hết máu của hắn mà, chỉ cần một chút làm thuốc dẫn thôi…”
“Ngươi còn dám nói!” Lương Sơn Bá có chút tức giận, muốn đuổi Tứ Cửu ra ngoài. Ta lại ngăn Sơn Bá huynh lại, trong lòng âm thầm cân nhắc. Ca ca đã quan tâm đến huyện Mậu như vậy, khẳng định sẽ không để ý việc phải lấy máu mình để cứu người. Nếu dùng một lượng máu không nhiều lắm, cũng vẫn có thể được. Nhưng mà ca ca lúc trước cũng bị trúng độc, hiện giờ lại nhiễm dịch hạch, trong cơ thể hắn độc tố quá nhiều, nếu làm thuốc dẫn liệu có gây ra bệnh khác hay không…
Đúng lúc này, sư gia lại từ bên ngoài chạy vào, báo cho chúng ta, Tuân Cự Bá và Trần phu tử sắp chết rồi!
Mạng người quan trọng. Ta không dám chần chừ nữa, vội vàng chạy đến phòng của ca ca, hỏi hắn có nguyện ý hay không dùng máu cứu người. Ca ca không nói hai lời, còn tỏ vẻ nếu cần, lấy hết máu của hắn cũng được. Bởi vì đại phu sợ hãi không chịu tới gần, cho nên Lương Sơn Bá phải tự tay lấy máu, máu của ca ca chảy ra đều là màu đen, thoạt nhìn rất ghê rợn, nhưng mà với tình trạng bây giờ mà nói, hết thảy cũng chỉ là để cứu ngựa chết thành ngựa sống mà thôi. Tất cả đều phải xem ý trời.
Không ngờ máu của ca ca phối với thuốc, lại thực sự có hiệu quả. Mặc dù có một bộ phận sau khi uống thuốc thì bệnh tình nặng lên rồi chết, nhưng đại bộ phận mọi người đều còn sống. Chúng ta sau đó cũng tổ chức đem toàn bộ chăn và gối đầu có khả năng chứa mầm bệnh đi thiêu, lại giết sạch chuột trong thành, cuối cùng dịch hạch trong thành cũng coi như hết.
Nhưng dịch hạch không chỉ bùng nổ ở chỗ của chúng ta.
Quân của Mã Văn Tài đóng ở ngoài thành, không may cũng bị nhiễm dịch hạch
Lương Sơn Bá đứng phía sau gào lên, định chạy lại đây, hắn cũng biết Hổ Tử. Nhưng nửa đường lại bị binh lính cản lại. Ta hơi hơi xiết chặt nắm tay, lại mở ra, đứng dậy nhìn Mã Văn Tài, sau đó cúi đầu nói:
“Văn Tài huynh…”
Mã Văn Tài mím môi lại, quát: “Chúng ta đi!” Tiếp đó liền xoay người lên ngựa, lại nghe thấy trong đám dân chúng có người gầm lên giận dữ:
“Tên cẩu quan này, ngươi giết nhiều người chúng ta như vậy sao?”
Tiếng gầm này tựa như một hồi kèn hiệu lệnh, lập tức rất nhiều dân không biết từ đâu ào ào lao đến, trong tay cầm theo gậy gộc, cuốc xẻng. Mã Văn Tài lần này vào thành, không mang theo nhiều người, đã mất hai người làm việc áp giải ta, kết quả là hai bên lực lượng không cân bằng, nhất thời khiến hắn không ngăn chặn được. Mặc cho ta nỗ lực bảo dân chúng lùi lại, nhưng đám người này đã loạn, cuối cùng Mã Văn Tài bị Mã Thống và mấy tên thủ hạ khác mạnh mẽ kéo ra ngoài thành, nhất định không để cho hắn trực tiếp dùng vũ lực đối kháng với dân chúng. Sau đó quan binh cũng dần rút ra khỏi thành.
Sau khi cửa thành ầm vang lên tiếng đóng cửa, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô. Ta thì thở dài, khoát tay với Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá, ý bảo bọn họ là ta không sao. Lương Sơn Bá vẫn như trước, vẻ mặt đau khổ, vội vã muốn chạy qua xem Hổ Tử thế nào, ta liền đi qua trước, dùng hai tay vả mạnh vào gò má của Hổ Tử.
Ba một tiếng, thiếu niên kia lập tức ngồi dậy, sắc mặt mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, khiến mọi người đều giật nảy mình.
“Không cần nhìn, hắn không chết, vừa rồi chỉ là bị hôn mê.”
Thấy mọi người ánh mắt kinh dị, ta vội vàng giải thích. Còn một câu nữa, thủy chung vẫn không thể nói ra “Các ngươi đã hiểu lầm Văn Tài huynh”. Hổ Tử phát hiện mình không chết, mà đám quan binh thì bị đuổi ra khỏi thành, không khỏi cao hứng hoan hô, lớn tiếng nói ông trời có mắt không để tên cẩu quan kia giết hắn! Những người khác cũng phi thường cao hứng, chỉ có trong lòng ta có chút không thoải mái. Ngoài việc vì bọn họ đánh Mã Văn Tài, còn là vì, cứ như vậy chống đối triều đình, sẽ là một vấn đề rắc rối.
Nhưng chống đối thì cũng chống rồi, bây giờ có làm chuyện gì cũng không hòa giải được. Ta không thể không cùng mọi người quay vào trong huyện nha, bàn bạc đối sách khác. Trên tường thành cũng cắt cử người trông coi, để nếu đại quân bên ngoài có động tĩnh gì, bên trong chúng ta lập tức sẽ biết.
Sau khi dịch bệnh xảy ra, trong thành lại càng có nhiều nạn dân xin lánh nạn, trong đó còn có cả Trần phu tử. Người này cũng là bởi sau khi chiến loạn xảy ra, không có chỗ nương thân, tiền trên người lại bị cướp đi, cuối cùng không còn cách nào, đành đi theo đoàn người đến xin ở nhờ huyện Mậu. Chúng ta tất nhiên cũng không thể để ông ấy tiếp tục lưu lạc bên ngoài, bèn cùng nhau mời Trần phu tử vào trong huyện nha. Trần phu tử trông thấy chúng ta liền trách tại sao lại đắc tội với Mã Văn Tài, nhưng bản thân ông ấy cũng không nghĩ ra biện pháp gì khác, chỉ cứ lải nhải mãi vài câu như vậy. Chúng ta nghe xong cũng chỉ cười trừ.
Hai ngày sau đó, Mã Văn Tài sai người đến truyền lệnh, muốn ta, Lương Sơn Bá và Vương Lam Điền tự động đầu hàng, sau đó mở cửa thành để đại quân vào, cũng muốn chúng ta giao ra những kẻ lần trước dám chống đối quân lính, xử trảm thị chúng. Yêu cầu này thật sự có chút quá đáng, bèn truyền tin lại, ta muốn cùng hắn hòa giải, bảo hắn lui binh, ta sẽ cùng hắn về kinh, đem sự thật trình báo thánh thượng. Mã Văn Tại lại giận dữ đáp, chúng ta không đầu hàng hắn sẽ giết toàn thành!
Không thể không nói, hắn cứ như vậy thì chúng ta cũng không còn cách nào. Huống hồ đây là huyện Mậu trọng yếu nhất đối với ca ca, ta tất nhiên không thể để Mã Văn Tài giết cả thành. Chúng ta cứ giằng co như vậy, Mã Văn Tài cũng không có trực tiếp đem binh tấn công, mà chỉ ra lệnh bao vây toàn thành. Mà trong thành lương thực cũng không còn bao nhiêu, Lương Sơn Bá vốn tính đi tìm Chúc Anh Đài để mua ít lương thực, kết quả Mã Văn Tài bây giờ làm như vậy, cái gì cũng không thể làm.
Trong thành đồ ăn càng ngày càng ít, bởi vì hầu hết lương thực đều đã phát cho dân chúng, nên trong huyện nha hầu như cũng chẳng còn gì để ăn. Nơi này lại có thêm nhiều người như vậy, chuyện ăn uống của chúng ta cũng xảy ra vấn đề. Vương Lam Điền kiên trì nói hắn là quan huyện, mua lương thực là tiền hắn bỏ ra, nếu cắt xén đồ ăn của hắn nếu không hắn sẽ không phối hợp với chúng ta nữa. Ta cũng không có cách khác, đành phải đem đồ ăn của mình một nửa đưa cho hắn, một nửa còn lại đưa cho ca ca. Ca ca ta một ngày cũng không được ăn đủ, đói đến mức cả người gầy yếu phờ phạc.
Tuân Cự Bá thấy vậy, định sẻ đồ ăn của hắn cho ta, thấy ta không chịu, liền đưa ra chủ ý, nói là muốn bắt chim để ăn. Nhưng mà đầu năm nay thiên tai liên miên, trên trời bóng một con chim cũng nhìn không thấy, đừng nói đến bắn xuống được. Cuối cùng, Tuân Cự Bá đành nói, vậy thì bắt chuột ăn. Thời gian trước có lương thực, không biết từ đâu chạy tới rất nhiều chuột, chúng cắn trộm không biết bao nhiêu lương thực. Huống hồ lâu rồi mọi người không được ăn thịt, không bằng làm thịt con chuột ăn cho đỡ thèm.
Ta có chút lo lắng, cảm thấy trên người con chuột mang theo rất nhiều mầm bệnh, vạn nhất rửa không hết được, để bệnh vào người thì hỏng bét. Nhưng Tuân Cự Bá lại nói không có việc gì, thấy ta không chịu, hắn liền tự mình đi bắt chuột, kéo theo cả một đám nha dịch to gan. Trần phu tử buổi tối ăn cháo cảm thấy không đủ no, cũng chạy lại giúp vui, vừa ăn vừa hỏi thịt gì mà thơm như vậy, kết quả nghe Tuân Cự Bá nói là con chuột, làm ông ta sợ đến mức ói hết ra, bị người khác trách là lãng phí.
Bệnh tình của ca ca càng ngày càng nghiêm trọng, người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Sư gia nói, vẫn là mau chóng chuẩn bị hậu sự đi, phỏng chừng cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Ta trong lòng khổ sở, không cho phép bất kì kẻ nào đi chuẩn bị quan tài, bản thân tự mình sắc thuốc cho ca ca uống, chỉ hy vọng kỳ tích xuất hiện, ca ca có thể hồi phục. Hai ngày này, sắc mặt ca ca cũng tốt hơn, thỉnh thoảng hắn còn có thể đứng lên đi lại, nhưng ta lo sợ, đó chỉ là do hồi quang phản chiếu.
Ca ca cũng nói với ta rất nhiều chuyện, nói nhiều nhất chính là sự thay đổi của ta. Hắn nói khi chúng ta còn nhỏ, hắn không hiểu chuyện, thường xuyên bắt nạt ta, làm cho ta rất xa lạ với hắn, sau này có muốn tốt với ta, cũng bị ta hờ hững quay đi. Lần đến trường kia, vốn là chính hắn muốn đi học, nhưng vì thân thể này của ta muốn trốn tránh hôn sự, nhất định muốn giả trai thay hắn đi học. Hơn nữa còn không chịu mang theo tiền của hắn, nửa đường lại lén bỏ trốn một mình, kết quả lại gặp sơn tặc, may mà không có chuyện gì.
Ta tự nhiên không thể nói với hắn, cái vị muội muội kiêu ngạo bướng bỉnh kia của hắn cũng không biết bây giờ đang ở đâu, hiện tại ngồi ở đây chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác. Có một số chuyện, chung quy cũng không nên nói ra.
Nhưng mà trong thành lại bùng lên dịch hạch.
Những người đầu tiên nhiễm bệnh là một vài tên nạn dân, rất nhanh cũng có vài tên nha dịch nhiễm bệnh, trong đó bao gồm cả Tuân Cự Bá và Trần phu tử. Huyện Mậu lại chìm đắm trong sợ hãi. Đại phu đến xem bệnh, liền nói bệnh này chưa có thuốc chữa, sau đó vội vàng ra khỏi huyện nha, nhất định không chịu quay lại. Sau đó lại có thêm người nhiễm, rồi Vương Lam Điền và ca ca cũng nhiễm bệnh. Thư đồng của Vương Lam Điền sợ lây bệnh vào người, suốt đêm chạy trốn khỏi huyện, bỏ mặc chủ nhân của hắn một mình đau đớn ở trong phòng rên rỉ.
Ta và Lương Sơn Bá gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, bọn nha dịch còn khỏe mạnh cũng sợ chết khiếp, ào ào nói muốn đem tất cả những người bị bệnh đi hỏa thiêu, không chừa một ai, nhưng mà những người đó, có ai không phải là người thân hay bằng hữu của chúng ta, làm sao chúng ta có thể hạ thủ! Ta và Lương Sơn Bá trong một đêm cơ hồ nghĩ đến bạc đầu, hoảng loạn lo lắng, may nhờ Tứ Cửu nghĩ ra quyển sách thuốc của Vương Lan cô nương, vội vàng đi tìm, muốn thử xem trong sách có viết cách chữa dịch hạch hay không. Kết quả bên trong thực sự có ghi chép về dịch hạch, bao gồm triệu chứng bệnh lí và cách trị liệu, nhưng trong đó có một câu, cần có một loại độc để làm trung hòa thuốc, như vậy thuốc chế ra mới thành công chữa được dịch hạch.
Nhưng mà loại độc này phi thường hiếm thấy, hiện giờ huyện Mậu lại đang rối ren, căn bản không có thời gian đi tìm loại độc này. Mà ngay cả cứ cho là chúng ta có thể ra khỏi huyện Mậu, phỏng chừng đến lúc tìm được loại độc đó thì dân trong huyện cũng đã chết sạch rồi!
“Diệp…Diệp công tử. Thật ra loại độc này, ta nhớ là trong huyện Mậu chúng ta, không phải không có.” Tứ Cửu thấy chúng ta lo lắng, liền đứng ở bên cạnh dè dặt nói ra một câu như vậy. Ta và Lương Sơn Bá lập tức ngẩng đầu nhìn hắn. Tứ Cửu có chút khẩn trương:
“Ta nhớ đại phu đã từng nói qua, ca ca của Diệp công tử, hình như chính là nuốt độc này. Lúc ấy ta còn nói, không hổ là công tử nhà giàu, ngay cả uống thuốc độc cũng phải chọn độc hiếm…Ta nghĩ, dù sao cuối cùng hắn cũng chết, chi bằng bây giờ dùng máu của hắn để cứu sống người trong huyện đi…”
“Hồ đồ!” Lương Sơn Bá giận dữ, liền răn dạy Tứ Cửu. Tứ Cửu có chút ủy khuất, nói: “Cũng không phải là lấy hết máu của hắn mà, chỉ cần một chút làm thuốc dẫn thôi…”
“Ngươi còn dám nói!” Lương Sơn Bá có chút tức giận, muốn đuổi Tứ Cửu ra ngoài. Ta lại ngăn Sơn Bá huynh lại, trong lòng âm thầm cân nhắc. Ca ca đã quan tâm đến huyện Mậu như vậy, khẳng định sẽ không để ý việc phải lấy máu mình để cứu người. Nếu dùng một lượng máu không nhiều lắm, cũng vẫn có thể được. Nhưng mà ca ca lúc trước cũng bị trúng độc, hiện giờ lại nhiễm dịch hạch, trong cơ thể hắn độc tố quá nhiều, nếu làm thuốc dẫn liệu có gây ra bệnh khác hay không…
Đúng lúc này, sư gia lại từ bên ngoài chạy vào, báo cho chúng ta, Tuân Cự Bá và Trần phu tử sắp chết rồi!
Mạng người quan trọng. Ta không dám chần chừ nữa, vội vàng chạy đến phòng của ca ca, hỏi hắn có nguyện ý hay không dùng máu cứu người. Ca ca không nói hai lời, còn tỏ vẻ nếu cần, lấy hết máu của hắn cũng được. Bởi vì đại phu sợ hãi không chịu tới gần, cho nên Lương Sơn Bá phải tự tay lấy máu, máu của ca ca chảy ra đều là màu đen, thoạt nhìn rất ghê rợn, nhưng mà với tình trạng bây giờ mà nói, hết thảy cũng chỉ là để cứu ngựa chết thành ngựa sống mà thôi. Tất cả đều phải xem ý trời.
Không ngờ máu của ca ca phối với thuốc, lại thực sự có hiệu quả. Mặc dù có một bộ phận sau khi uống thuốc thì bệnh tình nặng lên rồi chết, nhưng đại bộ phận mọi người đều còn sống. Chúng ta sau đó cũng tổ chức đem toàn bộ chăn và gối đầu có khả năng chứa mầm bệnh đi thiêu, lại giết sạch chuột trong thành, cuối cùng dịch hạch trong thành cũng coi như hết.
Nhưng dịch hạch không chỉ bùng nổ ở chỗ của chúng ta.
Quân của Mã Văn Tài đóng ở ngoài thành, không may cũng bị nhiễm dịch hạch
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook