Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn
-
Chương 59: Thử
Rất nhanh sau khi thỏa thuận xong hiệp nghị, ta liền gọi Mộc Cận vào. Mã Văn Tài vốn còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy Mộc Cận bước vào thì
liền ngậm miệng lại.
Thời điểm có người ngoài, hắn vẫn tương đối quy củ. Dù sao trường học cũng không giống những nơi khác, có thể để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Sau khi hắn thổ lộ rồi, đầu óc ta cứ luôn quay cuồng, trạng thái này kéo dài cho đến tận khuya cũng không chuyển biến tốt đẹp. Bất quá nếu có một việc ta nhất định phải làm, thì đó nhất định là vào lúc ngủ buổi tối, Mã Văn Tài lại có ý đồ trèo lên giường cùng ta chung chăn chung gối, bị ta điên tiết đẩy xuống. Hắn mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng không dám nhiều lời, thức thời mang chăn gối ra trường kỉ ngủ.
== Trước kia coi như không tính, hiện tại ta bị ngươi ép phải thừa nhận bản thân là nữ, ít nhất cũng nên có ý thức phòng bị nam nữ đi. Tuy rằng lúc trước, bởi vì đủ loại nguyên nhân, bị thằng nhãi này chiếm không ít tiện nghi, nhưng ta vẫn là con nhà gia giáo nha…cho nên, Văn Tài huynh, sau này phải làm phiền ngài nhiều rồi, hãy cứ tập làm quen với trường kỉ đi.
Về phần mấy chuyện thành thân với thích hay không thích gì đó…
Vò đầu.
Trước mặc kệ nó đi…
Ta thật ra không chán ghét Mã Văn Tài, đây là sự thực. Muốn ta nói có thích hắn không, được rồi, cũng có chút chút. Nhưng mà nói đến thành thân, chuyện này không khỏi đi quá xa rồi, ta vốn tính toán sau khi học xong sẽ đến nhà gỗ của Đào Uyên Minh, tự mình dựng nhà để ở, mỗi ngày chèo thuyền câu cá.
Mà dùng đầu ngón chân suy nghĩ ta cũng biết Mã Văn Tài khẳng định sẽ không nguyện ý theo ta ẩn cư, hắn là con nhà giàu có, làm sao chịu được cuộc sống kham khổ? Nhưng mà ta cũng không thích cuộc sống nhà cao cửa rộng, suốt ngày tranh đấu, con người ta không quá thông minh, cho nên cũng không muốn lãng phí tế bào não vào chuyện này, nếu như có thể sống một cuộc sống đơn giản vô âu vô lo đương nhiên là tốt nhất.
Huống hồ ta cũng không phải là Diệp Hoa Đường chân chính, ta sẽ không thể giống các khuê nữ cổ đại. Cầm kỳ thi họa không biết, may vá thêu thùa cũng vậy. Hiện tại, mặc dù ở trong trường nỗ lực học tập, nhưng ở nhiều phương diện, vẫn không thể đuổi kịp những kẻ sinh ra đã có tài này.
Bất quá, một kẻ lợi hại như Mã Văn Tài, hẳn phải thích loại con gái mảnh mai ôn nhu chứ? Vì sao lại là ta? Ta nghĩ thế nào cũng không thông, dứt khoát lăn qua lộn lại trong bóng đêm, lại quay đầu nhìn trường kỉ kia một cái, phát hiện Mã Văn Tài sớm đã chìm vào giấc ngủ.
Không biết vì sao, thấy hắn ngủ ngon như vậy, ta cảm thấy có điểm ghen tị. Ta còn trằn trọc không yên, người này lại cư nhiên nhanh như vậy đã ngủ rồi, thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu. Nhưng mà ta lại không nghĩ tự mình lay hắn dậy, vì thế cố ý ở trên giường đập tay đập chân, khua khoắng ầm ĩ.
Mã Văn Tài vẫn không có phản ứng gì.
Ta lại đập mạnh thêm một chút, rồi một chút, một chút nữa. Nhưng mà hắn trước sau như một không hề có phản ứng gì, sau đó ta lại rối rắm cắn chăn suy nghĩ có nên đánh thức hắn hay không, cuối cùng quyết định, thôi quên đi.
Vì thế ta lại tiếp tục trở mình. Xoay xoay người một lúc, rốt cục nghe thấy một thanh âm không kiên nhẫn phát ra từ bên kia: “A Đường, nếu như muốn ta lên giường ngủ, nói thẳng là được rồi.”
Hự, ta không phải là có ý này…
“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói đi? Nếu không một lát nữa giường sẽ bị ngươi đập gãy mất.” Mã Văn Tài chống tay ngồi dậy, xa xăm nhìn ta. Ta phẫn nộ quay đầu nhìn hắn, do dự một chút, nói:
“Văn Tài huynh, người lần trước đổi cho ta kia, kỳ thực không phải là muội muội của ta, mà là ca ca.”
“Ừ, ta biết. Người kia mới là Diệp Hoa Đường chân chính, đúng không? Diệp tiểu muội?” Mã Văn Tài nở nụ cười, cũng không biết là đang nhớ đến chuyện gì. Ta lại nhấp miệng, nói: “Bên ngoài mọi lời đồn đều nói ca ca ta ở trong nhà nuôi mười tám tiểu thiếp.”
“Ừ, chuyện này ta cũng biết. Còn nghe nói lệnh huynh không chỉ yêu mỹ nữ, mà còn thích cả mỹ nam. Bất quá, ngươi cứ yên tâm, hai ngày hắn ở cùng ta đều rất quy củ, tuy rằng hai người các ngươi rất giống nhau, nhưng giữa chúng ta không có phát sinh chuyện gì.”
== Ai muốn hỏi ngươi cái này chứ…Ta cũng không cảm thấy ca ca có khả năng làm gì được ngươi, loại người như hắn cũng chỉ dám trêu chọc người như Chúc Anh Đài thôi, động vào ngươi thì trừ phi là hắn chán sống rồi.
“Lời đồn bên ngoài thật ra có chút khoa trương. Trong nhà của ta cũng không có khả năng nuôi nhiều tiểu thiếp như vậy, bất quá tuy không có mười tám người, nhưng ba bốn người thì vẫn có, nha hoàn cũng không ít.”
“Ừ? Ngươi muốn nói cái gì? A Đường, mọi chuyện cứ nói thẳng mới giải quyết được, không cần quanh co lòng vòng với ta. Ngươi cứ yên tâm, mặc kệ ngươi muốn hỏi cái gì, Mã Văn Tài ta nhất định sẽ thành thực trả lời.” Có lẽ trình độ vòng vèo của ta quá kém, Mã Văn Tài lập tức nghe ra ta có ý khác, trực tiếp mở miệng bảo ta nói thẳng luôn.
Này, được rồi.
“Cái này, không biết trong nhà Văn Tài huynh, đã nạp bao nhiêu thiếp rồi?”
“Hừ, ai dám nạp thiếp cho ta!”
Mã Văn Tài đột nhiên vung tay, đánh đổ cây nến đang sáng ở gần đó, tức thời trong phòng ánh sáng giảm mạnh. Ta bị hoảng sợ, còn không hiểu tại sao hắn lại giận như vậy, lại nghe thấy Mã Văn Tài khẽ thở dài, đứng dậy nhặt cây nến lên rồi thắp lại, tiếp theo hướng chỗ ta đi tới, không chút khách khí ôm lấy ta, trong miệng nói: “Ngươi vừa rồi cả tối suy nghĩ, chính là vì cái này?”
“Chỉ là tò mò tò mò thôi, thuận miệng hỏi thăm một chút ấy mà.” Ta vội định xoay người tránh ra, lại rất nhanh bị hắn ôm lại, nghiêm cẩn nói với ta:
“Mã Văn Tài ta từ nhỏ đến lớn, trong nhà vốn không thiếu tiểu thiếp thông phòng, nhưng một người ta cũng không cần. Với ta mà nói, thê tử thì chỉ cần một là đủ rồi, ta tuyệt đối sẽ không giống như cha ta, mang về nhà một đống nữ nhân vô dụng, khiến cho thê tử phải thương tâm khổ sở!”
“Nhưng mà Văn Tài huynh, ta nghĩ ta không phải là người phù hợp với ngươi.” Ngẩng mặt lên nhìn người này, trong mắt hắn tràn đầy sự nghiêm túc, khiến trái tim của ta không khống chế được mà đập loạn, ta nghĩ nghĩ một lát, vẫn quyết định đem tình hình thực tế nói cho hắn.
“Tuy rằng ta xuất thân từ nhà họ Diệp ở Thái Nguyên, cũng coi như là một nhà danh giá, nhưng kỳ thực ta không đủ tư cách làm một tiểu thư khuê các. Ta không biết thêu hoa, cũng không biết vẽ tranh, không biết chơi đàn, chữ viết rất khó nhìn, lại không hiểu tam tòng tứ đức, cũng sẽ không thể giúp chồng dạy con, thậm chí ngay cả thi cử văn chương ở trong trường cũng là xếp thứ hai từ dưới lên. Mã Văn Tài huynh thành tích lúc nào cũng đứng đầu, chẳng lẽ ngươi không thấy, hai người chúng ta…kỳ thực rất không thích hợp sao?”
“Bởi vì thi cử ngươi đếm ngược thứ hai, cho nên ngươi chỉ hợp với cái tên Vương Lam Điền đếm ngược thứ nhất sao?” Mã Văn Tài không khách khí cắt lời của ta.
Chuyện này rốt cuộc thì liên quan gì đến Vương Lam Điền chứ? Tại sao lại kéo hắn vào a!
Ta định há mồm phản bác, thì Mã Văn Tài đã lấy tay bưng kín miệng ta, ghé sát vào gần, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ có hợp hay không hợp. Ngươi tính cách thế nào, ta sao lại không biết? Không có gì là thích hợp hay không thích hợp, từ giờ về sau ta sẽ từ từ dạy ngươi, hiện giờ cứ nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì để mai lại nói.” Hắn nói xong thì bỏ tay ra, lại thuận tay giúp ta vuốt lại tóc cho thẳng thớm, ngón tay lại khẽ véo má ta một cái, sau đó buông ra, bản thân tự trở về trường kỉ, nằm xuống ngủ.
Trong lòng ta cảm xúc mãnh liệt, trong lúc nhất thời không suy nghĩ kĩ, xa xăm nhìn Mã Văn Tài vùi người trong tấm chăn gấm màu lam, bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp.
Mấy ngày tiếp theo, ta bắt đầu cố ý tránh né Mã Văn Tài, tuy là không đổi phòng, nhưng cho dù ở trong phòng nhìn thấy hắn, cũng sẽ đột nhiên không biết nói gì cho phải. Đá bóng cũng không dám đi, cùng đám người Lương Sơn Bá cũng trở nên có chút xa cách, trong lúc nhất thời trong cái nhìn của mọi người ta liền trở thành kẻ quái dị. Đào Uyên Minh còn vì thế mà cười nhạo ta một phen, nói hắn trốn trong núi ẩn cư, còn Diệp huynh đệ ngay trong trường cũng có thể ẩn cư được, lão phu tự nhận không bằng.
Ta bị hắn nói làm cho xấu hổ, cũng biết đại thúc là thấy ta phiền lòng, vì muốn khuyên giải ta nên mới nói vậy, phi thường cảm kích, vì thế cũng dần dần khôi phục lại thái độ bình thường. Chỉ là lúc ở Mã Văn Tài ở chung vẫn vô thức cảm thấy không thoải mái. Mã Văn Tài cũng không có tiếp tục dùng lời nói bức bách ta, hành vi cử chỉ cũng chú ý rất nhiều, chỉ khư khư cứ kiên trì mỗi ngày cầm ta giúp ta luyện chữ, mà ta bởi vì có hắn giúp đỡ chữ cũng viết tốt lên rất nhiều, nên cũng không có cự tuyệt.
Mấy ngày nay tới giờ, trong trường đã xảy ra không ít chuyện, trong đó đáng nhắc tới nhất chính là Vương Trác Nhiên Vương đại nhân bị nổi mẩn đỏ toàn thân.
Kỳ thực theo như ta thấy, nổi mẩn cũng chỉ là một loại viêm da mà thôi, nếu mà ở hiện đại, hoặc là đi bệnh viện xin thuốc, hoặc là vào tiệm thuốc mua chút thuốc mỡ về bôi là sẽ khỏi. Nhưng mà ở cổ đại, thì nó lập tức trở thành bệnh nặng không có thuốc chữa! Ngay cả Trần phu tử lúc nào cũng như cái đuôi lẽo đẽo theo sau Vương đại nhân, lúc này cũng chạy rất xa, chỉ sợ bản thân sẽ bị lây bệnh. Nhưng bản thân hắn sợ hãi thì thôi, không biết tại sao lại muốn ra oai, lệnh cho ta và Lương Sơn Bá đi chăm sóc Vương đại nhân, sắc thuốc bôi thuốc cho hắn.
Mã Văn Tài không muốn để ta đi, sợ bệnh kia lây cho ta, còn có ý định dùng vũ lực bức bách học sinh khác thay ta chăm sóc Vương Trác Nhiên. Nhưng ta lại cự tuyệt ý tốt của hắn, một phần là vì cảm thấy Vương Trác Nhiên rơi vào tình cảnh này thật sự rất đáng thương, phần khác là vì không muốn khiến người khác khó xử, vì thế kiên trì cùng Lương Sơn Bá chăm sóc Vương Trác Nhiên. Mã Văn Tài khuyên ta không được, cuối cùng thế nhưng định tự mình thay cho ta, khiến cho mọi người đều kinh hãi.
Tối hôm đó, Tâm Liên cô nương lo lắng ta sẽ bị lây bệnh, bèn mang tới cho ta một lọ hạt tiêu, nghe nói là có thể chữa được bệnh này. Vương Trác Nhiên vì cảm thấy đây là đồ dân đen dùng, vì vậy sống chết không cho ta bôi, cuối cùng ta và Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài phải đè hắn ra bôi thuốc, sau khi chữa khỏi thì đưa hắn rời khỏi trường. Đến tận lúc trước khi đi, Vương Trác Nhiên còn trách mắng chúng ta dùng đồ của dân đen hãm hại tính mạng của hắn, hơn nữa còn nói cho dù hắn có chết, cũng sẽ xuống địa ngục làm ác quỷ, tuyệt đối không tha cho chúng ta.
Danh gia vọng tộc cùng dân chúng bình thường, khác biệt đến như vậy sao?
Ta mơ hồ cảm thấy, Mã Văn Tài và Vương Trác Nhiên, tuyệt đối là cùng một loại người. Ngay cả khi hắn cố ý giấu đi sự cao quý của mình thì sự ngạo mạn khinh thường vẫn toát ra từ xương tủy, không thể nào che giấu được.
Điểm này, không lâu sau ở cuộc thi săn bắn, rốt cục lại một lần nữa mạnh mẽ biểu hiện ra.
Thời điểm có người ngoài, hắn vẫn tương đối quy củ. Dù sao trường học cũng không giống những nơi khác, có thể để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Sau khi hắn thổ lộ rồi, đầu óc ta cứ luôn quay cuồng, trạng thái này kéo dài cho đến tận khuya cũng không chuyển biến tốt đẹp. Bất quá nếu có một việc ta nhất định phải làm, thì đó nhất định là vào lúc ngủ buổi tối, Mã Văn Tài lại có ý đồ trèo lên giường cùng ta chung chăn chung gối, bị ta điên tiết đẩy xuống. Hắn mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng không dám nhiều lời, thức thời mang chăn gối ra trường kỉ ngủ.
== Trước kia coi như không tính, hiện tại ta bị ngươi ép phải thừa nhận bản thân là nữ, ít nhất cũng nên có ý thức phòng bị nam nữ đi. Tuy rằng lúc trước, bởi vì đủ loại nguyên nhân, bị thằng nhãi này chiếm không ít tiện nghi, nhưng ta vẫn là con nhà gia giáo nha…cho nên, Văn Tài huynh, sau này phải làm phiền ngài nhiều rồi, hãy cứ tập làm quen với trường kỉ đi.
Về phần mấy chuyện thành thân với thích hay không thích gì đó…
Vò đầu.
Trước mặc kệ nó đi…
Ta thật ra không chán ghét Mã Văn Tài, đây là sự thực. Muốn ta nói có thích hắn không, được rồi, cũng có chút chút. Nhưng mà nói đến thành thân, chuyện này không khỏi đi quá xa rồi, ta vốn tính toán sau khi học xong sẽ đến nhà gỗ của Đào Uyên Minh, tự mình dựng nhà để ở, mỗi ngày chèo thuyền câu cá.
Mà dùng đầu ngón chân suy nghĩ ta cũng biết Mã Văn Tài khẳng định sẽ không nguyện ý theo ta ẩn cư, hắn là con nhà giàu có, làm sao chịu được cuộc sống kham khổ? Nhưng mà ta cũng không thích cuộc sống nhà cao cửa rộng, suốt ngày tranh đấu, con người ta không quá thông minh, cho nên cũng không muốn lãng phí tế bào não vào chuyện này, nếu như có thể sống một cuộc sống đơn giản vô âu vô lo đương nhiên là tốt nhất.
Huống hồ ta cũng không phải là Diệp Hoa Đường chân chính, ta sẽ không thể giống các khuê nữ cổ đại. Cầm kỳ thi họa không biết, may vá thêu thùa cũng vậy. Hiện tại, mặc dù ở trong trường nỗ lực học tập, nhưng ở nhiều phương diện, vẫn không thể đuổi kịp những kẻ sinh ra đã có tài này.
Bất quá, một kẻ lợi hại như Mã Văn Tài, hẳn phải thích loại con gái mảnh mai ôn nhu chứ? Vì sao lại là ta? Ta nghĩ thế nào cũng không thông, dứt khoát lăn qua lộn lại trong bóng đêm, lại quay đầu nhìn trường kỉ kia một cái, phát hiện Mã Văn Tài sớm đã chìm vào giấc ngủ.
Không biết vì sao, thấy hắn ngủ ngon như vậy, ta cảm thấy có điểm ghen tị. Ta còn trằn trọc không yên, người này lại cư nhiên nhanh như vậy đã ngủ rồi, thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu. Nhưng mà ta lại không nghĩ tự mình lay hắn dậy, vì thế cố ý ở trên giường đập tay đập chân, khua khoắng ầm ĩ.
Mã Văn Tài vẫn không có phản ứng gì.
Ta lại đập mạnh thêm một chút, rồi một chút, một chút nữa. Nhưng mà hắn trước sau như một không hề có phản ứng gì, sau đó ta lại rối rắm cắn chăn suy nghĩ có nên đánh thức hắn hay không, cuối cùng quyết định, thôi quên đi.
Vì thế ta lại tiếp tục trở mình. Xoay xoay người một lúc, rốt cục nghe thấy một thanh âm không kiên nhẫn phát ra từ bên kia: “A Đường, nếu như muốn ta lên giường ngủ, nói thẳng là được rồi.”
Hự, ta không phải là có ý này…
“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói đi? Nếu không một lát nữa giường sẽ bị ngươi đập gãy mất.” Mã Văn Tài chống tay ngồi dậy, xa xăm nhìn ta. Ta phẫn nộ quay đầu nhìn hắn, do dự một chút, nói:
“Văn Tài huynh, người lần trước đổi cho ta kia, kỳ thực không phải là muội muội của ta, mà là ca ca.”
“Ừ, ta biết. Người kia mới là Diệp Hoa Đường chân chính, đúng không? Diệp tiểu muội?” Mã Văn Tài nở nụ cười, cũng không biết là đang nhớ đến chuyện gì. Ta lại nhấp miệng, nói: “Bên ngoài mọi lời đồn đều nói ca ca ta ở trong nhà nuôi mười tám tiểu thiếp.”
“Ừ, chuyện này ta cũng biết. Còn nghe nói lệnh huynh không chỉ yêu mỹ nữ, mà còn thích cả mỹ nam. Bất quá, ngươi cứ yên tâm, hai ngày hắn ở cùng ta đều rất quy củ, tuy rằng hai người các ngươi rất giống nhau, nhưng giữa chúng ta không có phát sinh chuyện gì.”
== Ai muốn hỏi ngươi cái này chứ…Ta cũng không cảm thấy ca ca có khả năng làm gì được ngươi, loại người như hắn cũng chỉ dám trêu chọc người như Chúc Anh Đài thôi, động vào ngươi thì trừ phi là hắn chán sống rồi.
“Lời đồn bên ngoài thật ra có chút khoa trương. Trong nhà của ta cũng không có khả năng nuôi nhiều tiểu thiếp như vậy, bất quá tuy không có mười tám người, nhưng ba bốn người thì vẫn có, nha hoàn cũng không ít.”
“Ừ? Ngươi muốn nói cái gì? A Đường, mọi chuyện cứ nói thẳng mới giải quyết được, không cần quanh co lòng vòng với ta. Ngươi cứ yên tâm, mặc kệ ngươi muốn hỏi cái gì, Mã Văn Tài ta nhất định sẽ thành thực trả lời.” Có lẽ trình độ vòng vèo của ta quá kém, Mã Văn Tài lập tức nghe ra ta có ý khác, trực tiếp mở miệng bảo ta nói thẳng luôn.
Này, được rồi.
“Cái này, không biết trong nhà Văn Tài huynh, đã nạp bao nhiêu thiếp rồi?”
“Hừ, ai dám nạp thiếp cho ta!”
Mã Văn Tài đột nhiên vung tay, đánh đổ cây nến đang sáng ở gần đó, tức thời trong phòng ánh sáng giảm mạnh. Ta bị hoảng sợ, còn không hiểu tại sao hắn lại giận như vậy, lại nghe thấy Mã Văn Tài khẽ thở dài, đứng dậy nhặt cây nến lên rồi thắp lại, tiếp theo hướng chỗ ta đi tới, không chút khách khí ôm lấy ta, trong miệng nói: “Ngươi vừa rồi cả tối suy nghĩ, chính là vì cái này?”
“Chỉ là tò mò tò mò thôi, thuận miệng hỏi thăm một chút ấy mà.” Ta vội định xoay người tránh ra, lại rất nhanh bị hắn ôm lại, nghiêm cẩn nói với ta:
“Mã Văn Tài ta từ nhỏ đến lớn, trong nhà vốn không thiếu tiểu thiếp thông phòng, nhưng một người ta cũng không cần. Với ta mà nói, thê tử thì chỉ cần một là đủ rồi, ta tuyệt đối sẽ không giống như cha ta, mang về nhà một đống nữ nhân vô dụng, khiến cho thê tử phải thương tâm khổ sở!”
“Nhưng mà Văn Tài huynh, ta nghĩ ta không phải là người phù hợp với ngươi.” Ngẩng mặt lên nhìn người này, trong mắt hắn tràn đầy sự nghiêm túc, khiến trái tim của ta không khống chế được mà đập loạn, ta nghĩ nghĩ một lát, vẫn quyết định đem tình hình thực tế nói cho hắn.
“Tuy rằng ta xuất thân từ nhà họ Diệp ở Thái Nguyên, cũng coi như là một nhà danh giá, nhưng kỳ thực ta không đủ tư cách làm một tiểu thư khuê các. Ta không biết thêu hoa, cũng không biết vẽ tranh, không biết chơi đàn, chữ viết rất khó nhìn, lại không hiểu tam tòng tứ đức, cũng sẽ không thể giúp chồng dạy con, thậm chí ngay cả thi cử văn chương ở trong trường cũng là xếp thứ hai từ dưới lên. Mã Văn Tài huynh thành tích lúc nào cũng đứng đầu, chẳng lẽ ngươi không thấy, hai người chúng ta…kỳ thực rất không thích hợp sao?”
“Bởi vì thi cử ngươi đếm ngược thứ hai, cho nên ngươi chỉ hợp với cái tên Vương Lam Điền đếm ngược thứ nhất sao?” Mã Văn Tài không khách khí cắt lời của ta.
Chuyện này rốt cuộc thì liên quan gì đến Vương Lam Điền chứ? Tại sao lại kéo hắn vào a!
Ta định há mồm phản bác, thì Mã Văn Tài đã lấy tay bưng kín miệng ta, ghé sát vào gần, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ có hợp hay không hợp. Ngươi tính cách thế nào, ta sao lại không biết? Không có gì là thích hợp hay không thích hợp, từ giờ về sau ta sẽ từ từ dạy ngươi, hiện giờ cứ nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì để mai lại nói.” Hắn nói xong thì bỏ tay ra, lại thuận tay giúp ta vuốt lại tóc cho thẳng thớm, ngón tay lại khẽ véo má ta một cái, sau đó buông ra, bản thân tự trở về trường kỉ, nằm xuống ngủ.
Trong lòng ta cảm xúc mãnh liệt, trong lúc nhất thời không suy nghĩ kĩ, xa xăm nhìn Mã Văn Tài vùi người trong tấm chăn gấm màu lam, bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp.
Mấy ngày tiếp theo, ta bắt đầu cố ý tránh né Mã Văn Tài, tuy là không đổi phòng, nhưng cho dù ở trong phòng nhìn thấy hắn, cũng sẽ đột nhiên không biết nói gì cho phải. Đá bóng cũng không dám đi, cùng đám người Lương Sơn Bá cũng trở nên có chút xa cách, trong lúc nhất thời trong cái nhìn của mọi người ta liền trở thành kẻ quái dị. Đào Uyên Minh còn vì thế mà cười nhạo ta một phen, nói hắn trốn trong núi ẩn cư, còn Diệp huynh đệ ngay trong trường cũng có thể ẩn cư được, lão phu tự nhận không bằng.
Ta bị hắn nói làm cho xấu hổ, cũng biết đại thúc là thấy ta phiền lòng, vì muốn khuyên giải ta nên mới nói vậy, phi thường cảm kích, vì thế cũng dần dần khôi phục lại thái độ bình thường. Chỉ là lúc ở Mã Văn Tài ở chung vẫn vô thức cảm thấy không thoải mái. Mã Văn Tài cũng không có tiếp tục dùng lời nói bức bách ta, hành vi cử chỉ cũng chú ý rất nhiều, chỉ khư khư cứ kiên trì mỗi ngày cầm ta giúp ta luyện chữ, mà ta bởi vì có hắn giúp đỡ chữ cũng viết tốt lên rất nhiều, nên cũng không có cự tuyệt.
Mấy ngày nay tới giờ, trong trường đã xảy ra không ít chuyện, trong đó đáng nhắc tới nhất chính là Vương Trác Nhiên Vương đại nhân bị nổi mẩn đỏ toàn thân.
Kỳ thực theo như ta thấy, nổi mẩn cũng chỉ là một loại viêm da mà thôi, nếu mà ở hiện đại, hoặc là đi bệnh viện xin thuốc, hoặc là vào tiệm thuốc mua chút thuốc mỡ về bôi là sẽ khỏi. Nhưng mà ở cổ đại, thì nó lập tức trở thành bệnh nặng không có thuốc chữa! Ngay cả Trần phu tử lúc nào cũng như cái đuôi lẽo đẽo theo sau Vương đại nhân, lúc này cũng chạy rất xa, chỉ sợ bản thân sẽ bị lây bệnh. Nhưng bản thân hắn sợ hãi thì thôi, không biết tại sao lại muốn ra oai, lệnh cho ta và Lương Sơn Bá đi chăm sóc Vương đại nhân, sắc thuốc bôi thuốc cho hắn.
Mã Văn Tài không muốn để ta đi, sợ bệnh kia lây cho ta, còn có ý định dùng vũ lực bức bách học sinh khác thay ta chăm sóc Vương Trác Nhiên. Nhưng ta lại cự tuyệt ý tốt của hắn, một phần là vì cảm thấy Vương Trác Nhiên rơi vào tình cảnh này thật sự rất đáng thương, phần khác là vì không muốn khiến người khác khó xử, vì thế kiên trì cùng Lương Sơn Bá chăm sóc Vương Trác Nhiên. Mã Văn Tài khuyên ta không được, cuối cùng thế nhưng định tự mình thay cho ta, khiến cho mọi người đều kinh hãi.
Tối hôm đó, Tâm Liên cô nương lo lắng ta sẽ bị lây bệnh, bèn mang tới cho ta một lọ hạt tiêu, nghe nói là có thể chữa được bệnh này. Vương Trác Nhiên vì cảm thấy đây là đồ dân đen dùng, vì vậy sống chết không cho ta bôi, cuối cùng ta và Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài phải đè hắn ra bôi thuốc, sau khi chữa khỏi thì đưa hắn rời khỏi trường. Đến tận lúc trước khi đi, Vương Trác Nhiên còn trách mắng chúng ta dùng đồ của dân đen hãm hại tính mạng của hắn, hơn nữa còn nói cho dù hắn có chết, cũng sẽ xuống địa ngục làm ác quỷ, tuyệt đối không tha cho chúng ta.
Danh gia vọng tộc cùng dân chúng bình thường, khác biệt đến như vậy sao?
Ta mơ hồ cảm thấy, Mã Văn Tài và Vương Trác Nhiên, tuyệt đối là cùng một loại người. Ngay cả khi hắn cố ý giấu đi sự cao quý của mình thì sự ngạo mạn khinh thường vẫn toát ra từ xương tủy, không thể nào che giấu được.
Điểm này, không lâu sau ở cuộc thi săn bắn, rốt cục lại một lần nữa mạnh mẽ biểu hiện ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook