Bị bắt quả tang như vậy, Lộ Thương Nguyệt lạnh sống lưng, tay đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần thêm một chút, người sau lưng sẽ rời khỏi thế gian

Lộ Thương Nguyệt từ từ quay lưng lại, ánh mắt đầy sát ý. Chuẩn bị cả thảy nhưng vẫn chần chừ khi ra tay. Gương mặt xinh đẹp quen thuộc kia bị ánh sáng mặt hồ hắt lên, ánh mắt của nàng lúc này nhìn trầm lặng như vũng nước sâu. Nhìn thấy nam nhân đang lén lút ở đó, trong lòng công chúa không khỏi bất an vạn phần, vẫn luôn tự trấn an bản thân mình, vẫn luôn muốn chàng đưa ra một lời giải thích hợp tình hợp lý

- Công…

Lộ Thương Nguyệt chưa kịp nói dứt câu, cơ thể liền có cảm giác nặng nề, dường như sức mạnh của long cốt đã rút cạn tinh lực của cô. Trước mắt tối sầm lại, thân thể cũng không có sức lực mà ngã xuống. Công chúa điện hạ bên kia không nghĩ nhiều nữa, lo lắng chạy lại đỡ lấy thân hình gầy gò đang chống tay trên mặt đất

- Tịch Vô ca ca? Huynh làm sao vậy?

Lộ Thương Nguyệt dùng ánh mắt yếu ớt, gương mặt trắng bệch nhìn nàng, mấp máy đôi môi khô khốc: Điện… điện hạ

- Được rồi, huynh không cần giải thích gì hết, ta đưa huynh về nghỉ ngơi đã


Vì nơi này là cấm địa nên cũng ít người lui tới, tạm không làm lớn chuyện nên điện hạ đành phải tự mình dìu cô về phòng. Trong cung tai mắt khắp nơi, không dễ gì nàng mới đưa nam nhân này về mà không ai hay biết

- Cầm Sương, mau mang cho ta thau nước ấm

Điện hạ đặt cô xuống giường, nàng cũng không ngờ nam nhân này lại nhẹ như vậy. Gương mặt tuấn tú ẩn trong bóng tối ban nãy có dáng vẻ cực kì xa lạ. Nhớ đến khi nàng nhìn thấy Kim Tịch Vô trước cửa căn phòng đó, khi chàng quay lại nhìn, dường như có một luồng sát ý vô hình làm nàng lạnh sống lưng. Dường như so với Kim Tịch Vô ngày thường ấm áp dịu dàng kia thì người đang nằm trên giường đây khác một trời một vực

Từ sau khi ngất đi, Lộ Thương Nguyệt luôn mơ hồ cảm nhận được có ai đó đang dìu mình. Khi tránh xa long cốt, thân thể cô cũng dần hồi phục. Lộ Thương Nguyệt nhẹ nhàng mở mắt ra, dáng vẻ nữ nhân đang nhìn mình chằm chằm làm cô có hơi chột dạ

- Tịch Vô ca ca, huynh tỉnh rồi sao?

Lộ Thương Nguyệt ngồi dậy, ngón tay thon dài day day mi tâm. Điện hạ rót một ly trà nóng, đưa cho cô, lúc này cô cũng cảm nhận được sự nghi ngờ trong ánh mắt của người trước mặt.

- Kim Tịch Vô, ban nãy huynh bị làm sao vậy?


Câu hỏi có chút lạnh lùng cất lên, cô từ từ bỏ ly trà đang chuẩn bị chạm môi xuống. Không hề chần chừ mà quỳ xuống sàn, chắp tay hành lễ

- Công chúa điện hạ thứ tội, thật ra… Thật ra thần là cố ý đến nơi đó, dù biết đó là nơi cấm của hoàng cung. Thần vốn là một cô nhi, từ lâu được đại phu chuẩn đoán là mắc bệnh tim, sống không qua khỏi năm 25 tuổi. Vừa qua nghe nói trong cung có một vật vô cùng trân quý, có thể chữa bách bệnh nên mới đến thử xem sao.

- Huynh…

- Công chúa điện hạ muốn đánh muốn giết, xin tùy người xử trí

- Là vì như thế nên ban nãy huynh mới ngất đi?

- Vâng, khi bị căng thẳng thì sẽ ngất đi, có điều gần đây chuyện này lại xảy ra thường xuyên đến kì lạ. Thiết nghĩ bản thân đã kiệt quệ, sớm ngày đoàn tụ với phụ mẫu dưới suối vàng …

Công chúa điện hạ nghe vậy cũng nguôi ngoai phần nào, dìu cô đứng dậy, không có ý khiển trách. Đột nhiên trong đầu nàng dấy lên một suy nghĩ…liệu có phải vì căn bệnh đó mà chàng vẫn luôn không chịu rút ngắn khoảng cách với ta? Mà hình như năm nay, chàng đã tròn 25 tuổi?!

- Đúng thật là ta đã nghe lời đồn về thứ đó. Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho huynh. Chỉ là khi đó, huynh nhất định phải trở thành phò mã của ta

Lộ Thương Nguyệt thở hắt một hơi, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều: Thần…lĩnh chỉ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương