Lộ Thương Nguyệt như một bóng ma, xuất hiện khắp tâm trí của y, hình như cảm giác này rất đặc biệt, dù cho y có đang cận kề cái chết, nhìn thấy đôi mắt đó, hình bóng đó lại không thể nào cưỡng lại sự vui vẻ trong lòng.

Dã Thụy Yên ngắm nghía chiếc trâm cài xanh ngọc bích, là thứ đồ mà y mang về từ trường thi, vốn dĩ muốn tặng cho nàng nhưng nàng lại biến mất.

Y ngắm đến ngây người, dưới ánh nến mờ ảo, chiếc trâm càng thêm lung linh
Bỗng bên ngoài có một bóng đen vụt qua, tuy võ công có chút yếu kém nhưng y vẫn nhận ra, nhanh chóng đuổi theo.

Có thể dễ dàng để ta phát hiện ra được, hắn là muốn dụ ta đi ư....!Kẻ này, liệu là ai đây...?
Kẻ này khinh công rất tốt, thân ảnh hắn len lỏi qua những con ngõ nhỏ, bay vút lên nóc những toà nhà.

Từng bước nhẹ nhàng như chạy dưới mặt đất.

Dã Thụy Yên cố gắng đuổi theo hắn, cho đến khi nhìn thấy một bóng lưng hồng y thanh thoát ở cuối đường
Nàng ta quay người lại, hơi bất ngờ vì y lại đến chỗ này, làm sao y biết được đây là nơi ẩn náu của yêu nhân nhỉ..?
- A Nguyệt? Sao nàng lại ở đây?
- Ngươi gọi ta là gì cơ?
Chưa dứt câu, Dã Thụy Yên đã ôm chầm lấy cô, truyền hơi ấm sang cơ thể lạnh lẽo của nàng.


Lần này, có lẽ là nàng thật rồi!
- A Nguyệt, suốt thời gian qua nàng sống có tốt không?
Lộ Thương Nguyệt vẫn đang rất thắc mắc, hắn ta lại có hành vi vô lễ như vậy, mà bản thân lại không muốn đẩy hắn ra.

Nếu là lúc trước, sớm đã cho hắn quy tiên rồi.
- Thì ra các ngươi là một đôi, vậy thì hôm nay ta sẽ toại nguyện, cho các ngươi chết chung!
Tên yêu nhân kia giơ vẻ ác liệt, gương mặt trắng bệch, đôi mắt lại tương phản đỏ ngầu.

Trên bàn tay hắn xuất hiện một luồng khí đen, mang đầy hơi máu.

Những người thôn dân mắc bệnh lạ, e là đã bị hắn hút máu để luyện đan.

Hắn ta phóng luồng khí đó nhắm thẳng vào Dã Thụy Yên, y đang trong thân xác người phàm, chắc chắn không đỡ nổi đòn này, vậy mà vẫn lo lắng cho Thương Nguyệt, che chắn cho nàng
Lộ Thương Nguyệt bất ngờ trước hành động của y, nhưng không để lâu, cô vung tay phá bỏ khí lực của hắn, Vô Ảnh cũng cùng lúc nhảy ra chiến đấu.

Rõ ràng Vô Ảnh chiếm thế thượng phong nhưng cả hai vẫn dây dưa mãi chưa bắt được yêu nhân
Lộ Thương Nguyệt đẩy Thụy Yên ra: Huynh làm gì vậy?
- À, hắn ta đâu rồi?
Phía bên đó, cuối cùng tên yêu nhân kia cũng nằm gọn trong dây trói yêu, vùng vẫy nhưng không thể thoát ra

- Chỉ bằng ngươi mà dám làm hại chủ nhân?
Vô Ảnh thi triển pháp thuật, càng ngày càng xiết mạnh vào thân thể hắn, gương mặt hắn vì thiếu không khí và sưng lên tấy đỏ: Rốt....rốt cuộc các ngươi là ai?
Dã Thụy Yên nhìn thấy tên đó, trong lòng đoán được một phần.

Khi đến đây đã sớm biết, chắc chắn dịch bệnh lần này có kẻ chủ mưu
- A Nguyệt, hắn có phải người gây hoạ không?
- Đúng là hắn!
Lộ Thương Nguyệt giật mình, vậy mà lại trả lời suôn sẻ như vậy, có khi nào hắn chính là nam nhân trong mộng đó.

Nhìn lại bộ dạng lóng ngóng, có hơi ngốc nghếch, Lộ Thương Nguyệt mỉm cười, nếu là hắn, có khi là thật nhỉ?
Chưa đầy một khắc sau, quân lính ập tới từ tứ phía, bao vây lấy cả con đường này.

Áp giải tên yêu nhân đang đau đớn kia trở về ngục tối chờ thẩm vấn.
- Đại nhân, đã áp giải được hắn
- Ta biết rồi, phải canh chừng cho cẩn thận.

Người này bản lĩnh không nhỏ, giây trói kia ngươi đừng cởi ra
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt y, lạnh lùng tra hỏi: - Ban nãy ngươi gọi ta là gì?
- Nàng....
- Tôn chủ, phía bên kia có biến!
Bóng lưng cả hai người biến mất sau màn đêm, chỉ để lại Dã Thụy Yên ngờ nghệch.

Đó có thực sự là nàng, nàng ấy biết võ công, nàng ấy dường như không nhận ra ta? Rốt cuộc chuyện này là sao, liệu sau này...có gặp lại được nàng ấy không đây?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương