Ma Tôn Hối Bất Đương Sơ
-
5: Sao Lại Là Y
Editor: Alice
Sắc mặt Dạ Quân Ly hung ác nham hiểm, con ngươi hắn càng thêm đỏ thẫm.
"Năm đó ngươi trăm phương ngàn kế ẩn náu bên người ta, chính là vì một ngày nào đó sẽ uy hiếp ta thế này?"
Hắn vẫn không rõ, Vân Thiển rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với hắn mà lại đối xử với hắn tàn nhẫn như vậy.
Vân Thiển gian nan bò trên mặt đất, y nửa quỳ, hai gò má đỏ lên, hai tay nắm chặt, dưới sự ảnh hưởng của cảm xúc tức giận khiến lời nói trở nên dứt khoát, đáy mắt y lại phiếm ánh quang.
"Vậy thì sao? Ngươi nghĩ rằng ta thật sự yêu ngươi? Ngươi không phải làm Ma quân đến đầu óc choáng váng rồi đấy chứ, ta đường đường là thái tử Thiên tộc, thèm muốn ngươi làm cái gì?"
"Nếu ta nói với ngươi, năm đó ta chỉ muốn chơi đùa, muốn nhìn bộ dạng sa đoạ của chiến thần khi mất đi Hoả Viêm Châu, ngươi tin không?"
Nếu là trước đây Dạ Quân Ly sẽ không tin, nhưng hiện tại hắn lại không thể không tin.
Trước thái độ giải thích rõ hết thảy của Vân Thiển, hoá ra chơi đùa là ngọn nguồn của hết thảy.
Yên lặng một lát, Dạ Quân Ly lại chỉ cười mà không giận, hắn chậm rãi áp sát vào Vân Thiển.
Vân Thiển theo phản xạ muốn tránh né, nhưng thân thể như bị đóng băng, luống cuống không có đường lui.
Khuôn mặt bị năm ngón tay sắc nhọn dùng sức chế trụ, ngay sau đó bất ngờ áp xuống một nụ hôn.
Đầu lưỡi nóng bỏng thô bạo bắt đầu tấn công Vân Thiển, y vô lực phản kháng trong ngực Dạ Quân Ly, miệng mơ hồ phát ra tiếng nức nở không rõ.
Vùng vẫy không tiếng động chỉ đổi lấy sự đối xử càng thêm thô bạo, Dạ Quân Ly nhìn Vân Thiển mà trêu tức: "Vậy cho ngươi nếm thử mùi vị bị người ngươi không yêu xâm chiếm!"
Hắn trút bỏ toàn bộ quần áo trên người Vân Thiển, tiện đà dùng roi Cốt Linh trói chặt, thô bạo ném y lên giường, bất luận Vân Thiển kêu rên cầu xin tha thứ thế nào cũng không thể khiến Dạ Quân Ly dừng lại.
Không gian yên lặng bỗng chốc như hoá thành nước sôi ùng ục, bắt đầu quay cuồng chuyển động.
Một lần lại một lần bị xâm chiếm một cách tàn bạo, Vân Thiển không còn chống cự nữa, y mặc cho hắn chà đạp mình, ánh mắt tan rã nhìn đăm đăm vào khoảng không, nhiều lần bị ép đến nghẹt thở.
Trên thân Dạ Quân Ly vẫn còn lưu lại đầy rẫy dấu vết bị tra tấn khi còn ở ác ngục.
Vân Thiển khóc, chỉ có chính y rõ ràng, rốt cuộc vì cái gì mà khổ sở!
! ! !.
"Nếu ngươi có ý đồ làm nhục ta, thì chúc mừng ngươi đã thực hiện được.
"
Sau khi hành sự xong, Vân Thiển vô thần nhìn tấm màn đỏ phía trên, trong không khí vẫn có thể ngửi thấy mùi vị phóng túng dâm loạn của sự việc khi nãy.
"Tự lăn xuống mặc quần áo vào đi!" Dạ Quân Ly chậm rãi chỉnh lý lại y phục, không thèm nhìn đến Vân Thiển, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Vân Thiển chậm chạp ngồi dậy, một trận đau đớn như bị khoan thủng từ phía sau truyền đến, xương cốt toàn thân như bị nghiền nát.
Y quỳ gối lần mò đống y phục đã bị xé rách, chuyện đã tới nước này, tất cả lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của y đã hoàn toàn bị giết chết, tôn nghiêm gì đó sớm đã không còn.
Trong lúc y đang cố sức mặc lại y phục, ngoài phòng chợt có người gõ cửa, là y sư của Lục Thần Điện Nhiễm Trầm.
"Thánh Quân, bữa trưa đã chuẩn bị xong.
"
"Đem vào đi.
"
Nhiễm Trầm đẩy cửa ra, đập vô mắt hắn chính là khuôn mặt tiều tuỵ bất kham của Vân Thiển, Nhiễm Trầm hít một ngụm khí lạnh, đồng tử hắn hơi phóng đại.
Sao lại là y? Trái tim Nhiễm Trầm nhảy loạn trong lồng ngực, hai tay bưng bàn ăn không khống chế được mà run nhẹ.
Hắn vô tình nhìn lướt qua vết thương rỉ máu trước ngực cùng hai đầu gối của y, trong lòng không khỏi co rút đau đớn.
Nhưng vẫn mạnh mẽ kiềm chế không kinh hoảng, hắn đặt đồ ăn lên bàn chỉnh tề, cung kính nhắc nhở: "Thánh quân dùng bữa nhân lúc còn nóng, để nguội lạnh sẽ tổn hại dạ dày.
"
Không biết câu nào lại chọc cho Dạ Quân Ly nhíu mày, hắn ác ý xách Vân Thiển lên, ấn ngồi xuống bàn ăn, ngay bên cạnh hắn, trầm thấp gằn từng tiếng: "Ăn hết toàn bộ cho ta!"
Nhiễm Trầm nhìn thấy hết toàn bộ hành động của Dạ Quân Ly, hô hấp hắn cơ hồ đình trệ, cố nén sự phẫn hận trong ngực, cố gắng khiến cho bản thân thật bình tĩnh.
Vân Thiển thuận theo cầm cái chén lên, sau đó ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Vẻ mặt lo lắng của Nhiễm Trầm có hơi dãn ra, chỉ là giữa chân mày lại chất đầy tâm sự nặng nề.
"Ăn chậm một chút! " Giữa lúc suy nghĩ mơ hồ, Nhiễm Trầm đột ngột thốt ra một câu nhắc nhở.
Câu này khiến Dạ Quân Ly nhíu mày, sát khí trong mắt hắn bắt đầu tràn ra.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook