Bao nhiêu năm qua, Lăng Yên từng trải qua không ít trận chiến ác liệt nhưng chưa lần nào phải chịu cảnh chật vật giống như bây giờ.

Lăng Yên không muốn chờ mòn mỏi giữa Tỏa Thần trận, đao trong tay chém vào trận pháp trước mặt, đao khí sắc bén vừa chạm quầng sáng kia liền bắn trở về, Lăng Yên nhanh chóng lùi lại vài bước né tránh. Những luồng khí vây quanh trận địa kia nhanh chóng dấy lên một trận cuồng phong mù mịt. Nhìn thấy đòn đánh của mình vô tác dụng, hai hàng chân mày Lăng Yến gắt gao nhíu lại, cắn răng thu trường đao vào vỏ.

Ngay lúc nàng dự định dùng biện pháp khác, một tiếng nói rét lạnh từ bên cạnh truyền đến: “Lỗ mãng!”

Chỉ hai chữ tóm tắt cho hành động của nàng.

Lăng Yên hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn lại, Trầm Ngọc ở bên kia cũng vừa lúc né được luồng khí bị đánh bật về của Lăng Yên, nhẹ nhàng phủi sạch bụi bặm trên áo trắng, dùng ánh mắt thản nhiên nhưng chứa đựng sự cô độc lạnh lẽo bẩm sinh để nhìn nàng, thản nhiên nói: “Ma loại đúng là ma loại.”

Đao trong tay Lăng Yên vốn đã thu vào vỏ, nghe đến đây, ánh đao đột nhiên tái hiện lần nữa, chớp mắt tia sáng vừa xoẹt trên không trung liền đã thấy mũi đao đặt ngay cổ Trầm Ngọc.

Trầm Ngọc bình tĩnh rũ mắt, hai đầu ngón tay kẹp lấy mũi đao, ánh mắt rét lạnh.

Hai người ở giữa thế trận giằng co với nhau, không ai nhúc nhích nửa bước, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm động tĩnh của đối phương trong tư thế phòng vệ.

Bây giờ bị vây trong Tỏa Thần trận, bọn họ đều biết việc trước mắt phải làm là rời khỏi đây, về ân oán giữa Thần Ma đợi sau khi rời được thì giải quyết tiếp cũng chưa muộn. Nhưng dù như vậy, họ vẫn không cách nào xác định được đối phương có hành động hay không. Hai người tiếp tục “liếc mắt đưa tình” hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lăng Yên mở lời trước:

“Hiện tại ta không hứng thú đánh với ngươi.” Lăng Yên học bộ dáng mặt lạnh của Trầm Ngọc, trầm giọng nói: “Buông tay.”

Trầm Ngọc chưa vội thả tay ra, dù chưa mở miệng nhưng trong mắt lại bán tính bán nghi.

Nếu không phải đánh nhau sẽ hao tổn sức lực, Lăng Yên thật rất muốn dạy dỗ cái tên này một trận. Nàng tức giận buông tiếp một câu: “Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, không dư sức đánh nhau với ngươi. Buông ra!”

Chẳng biết là có tin Lăng Yên nói hay không mà sau một hồi trầm mặc, cuối cùng Trầm Ngọc cũng nới lỏng hai ngón tay đang kẹp lấy mũi đao kia.

Lăng Yên thu đao lại vào vỏ, đồng thời xoay người tiếp tục nghiên cứu trận pháp từ bốn phía.

Song từ trước đến nay, đối với loại trận pháp này Lăng Yên không mấy để ý. Trải qua thời gian mấy vạn năm với thanh đao nắm trong tay, vốn không có thứ gì là nàng không giải quyết được. Chỉ riêng trận pháp trước mắt thì không. Nàng đứng ở vầng sáng phía trước, lại dùng chiêu khác thử vài lần nhưng cũng không có biện pháp.

Mắt thấy mây đen trên đỉnh đầu tản dần theo bóng Yêu Vương rời đi, lộ ra những chấm li ti trong đêm đen, Lăng Yên chợt có cảm giác ưu sầu hiếm có trong đời.

Nàng thật không cách nào hình dung được cảnh mọi người phát hiện tân nương lại không có mặt trong lễ thành thân ngày mai sẽ là dạng gì nữa.

Đường Lam còn đang chờ nàng, nhất định nàng phải về sớm một chút. Muốn nàng ở nơi quỷ quái này chờ suốt 10 ngày, có đánh chết cũng không làm được.

Huống chi …

Nghĩ đến đây, Lăng Yên nhịn không được liếc Trầm Ngọc ở bên cạnh cũng đang quan sát mình.

Huống chi còn cùng tên tiểu phượng hoàng cáu kỉnh lại còn ra vẻ lão luyện này bị nhốt cùng một chỗ.

Chỉ là liếc mắt một cái, Lăng Yên liền phát giác được cái tên tiểu phượng hoàng kia chẳng biết lúc nào đã ngồi xếp bằng dưới đất, chăm chú cúi xuống, thỉnh thoảng lại dùng đầu ngón tay vẽ ra một bức tranh chữ, giống như đang chơi đùa thứ gì đó.

Thực chất dù nàng không muốn giao tiếp với người của Thần Giới nhưng trước mặt ngoài tên tiểu phượng hoàng này làm gì còn ai nữa. Nhưng Lăng Yên chỉ chần chừ trong chốc lát, liền hướng về phía Trầm Ngọc đằng trước ngồi xổm xuống, mặt đối mặt, dùng giọng điệu như đang dụ dỗ tiểu hài nhi: “Đang trét bùn hả?” Theo như nàng thấy, một tiểu tử 900 tuổi có nghịch bùn thì cũng không mất mặt cho lắm.

Trầm Ngọc ngẩng đầu lên, sắc mặt cực kì khó coi, trông như rất không muốn nói chuyện với nàng.

Lăng Yên khi cúi đầu nhìn xuống chỗ Trầm Ngọc vẽ ban nãy, lúc này mới phát giác thì ra đối phương đang vẽ ra cách giải trận pháp.

“Ta là đang tìm biện pháp phá trận.”

Hướng mắt về phía trận pháp đằng kia, Trầm Ngọc nhàn nhạt nói một câu.

Lăng Yên hơi có chút kinh ngạc: “Ngươi sẽ phá được trận này sao?”

Trầm Ngọc cũng không ngẩng đầu lên: “Thần giới tinh thông trận pháp – Đông Cẩm thượng thần là sư phụ ta.” Thực tế không chỉ có vậy, toàn bộ ngũ phương chiến thần cũng đều được coi là sư phụ Trầm Ngọc, có điều mặt khác thì không giống. Mà thứ Trầm Ngọc theo học ở Đông Cẩm thượng thần, đúng là học thuật trận pháp.

Lăng Yên nghe đến đây, không khỏi bị thu hút, khẩn trương hỏi tới cùng: “Ngươi nghĩ ra cách giải trận rồi sao?”

Trầm Ngọc lắc đầu: “Nghĩ không ra.”

Lăng Yên: “…”

Trầm Ngọc dừng chốc lát, không hiểu sao lại giải thích tiếp: “Thánh thượng tạo ra Tỏa Thần trận, chủ yếu là nhằm vào năng lực cường đại của người thiết lập trận, nếu người bình thường có thể phá bỏ thì còn có tác dụng được sao?

Tỏa Thần trận vốn được truyền từ thần giới, nào là để trừng phạt kẻ phạm luật mà bố trí gì đó, Lăng Yên nghe Trầm Ngọc bắt đầu khoe khoang trận pháp của thần giới thì không khỏi ngắt lời: “Giới thần tiên các ngươi bày ra trò này để nhốt thần tôn các ngươi lại, ngươi nghĩ như vậy là vui?”

Trầm Ngọc trầm mặc không nói, sắc mặt tinh tế khẽ biến.

Lăng Yên không phát giác ra sự khác thường của hắn, liền tiếp: “Nay chúng ta bị nhốt tại chỗ này, đừng nói là giành được Huyền Cốt Châu, mà ngay cả …”

Mà ngay cả ta cũng không thành thân được.

Nghĩ đến đây, trước mắt liền hiện lên gương mặt của Đường Lam, lại nghĩ đến nếu không thấy mình không biết liệu chàng có lo lắng thái quá hay không. Lúc này nàng liền hận không thể chém nát trận pháp trước mặt để trở về An Nhạc trấn ngay lập tức.

Trầm Ngọc nhìn thấy Lăng Yên nôn nóng, hắn liền cau mày nói: “Ngươi cho là chỉ có mình ngươi nóng lòng muốn thoát khỏi đây thôi sao?”

Lăng Yên liếc hắn một cái: “Nhìn ngươi cũng không giống người đang sốt ruột cho lắm.”

“Ta còn nóng lòng nhiều hơn ngươi tưởng.”

Cuối cùng Trầm Ngọc cũng xóa đi những trận pháp ban nãy mình đã vẽ, chần chừ đứng lên: “Nhưng sốt ruột kiểu như ngươi thì cũng vô ích.”

Nói xong lời này, hắn lại nghĩ đến suy nghĩ mới vừa rồi của mình, liền lên tiếng hỏi tiếp: “Trận này có tên là Tỏa Thần trận, chỉ có tác dụng với thần giới, sao ngươi bị nhốt trong đây được?”

Nghe thấy câu hỏi đó, đôi mắt củaLăng Yên vốn hơi trầm xuống, chợt nở nụ cười: “Hóa ra ngươi còn chưa biết?”

Mắt Trầm Ngọc liền lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng Lăng Yên cũng không muốn tự mình giải thích. Nếu Trầm Ngọc không có biện pháp phá giải, nàng chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách.Nàng quay sang hướng trận pháp bên kia, nhìn quầng sáng đang tỏa ra từ bốn phía, chủ yếu là muốn tìm ra thêm manh mối khác. Trầm Ngọc ở bên cạnh vốn không có hứng thú với quá khứ của Lăng Yên, bèn đưa lưng về phía nàng, nhìn quầng sáng từ bốn phía, chợt nói: “Có điều Đông Cẩm từng nói với ta, thế gian không có trận nào là không phá được, nếu không có cách phá giải từ bên trong, vậy chỉ có thể từ bên ngoài.”

Lăng Yên hiểu được ý Trầm Ngọc: “Ý ngươi là phải có người từ bên ngoài phá trận giúp chúng ta?”

Trầm Ngọc nghiêm túc gật đầu.

Nhưng mà giờ đề cập tới biện pháp này, đối với bọn hắn cũng vô tác dụng.

Nguyên nhân vì Xích Diễn mới vừa đuổi theo yêu vương Phi Ảnh, trong bóng đêm ngoài khoảng không trống rỗng cũng chỉ có hai người bọn họ. Thậm chí bọn tiểu yêu quái dựng trại ở đây lúc trước cũng đã sớm bỏ chạy hết, tuyệt nhiên sẽ không có người nào nửa đêm hôm đi vào đỉnh núi hoang vắng này, chứ huống chi là giúp bọn hắn phá trận.

Mà thật khéo, Lăng Yên nhìn bốn phía thế nhưng lại thấy cách đó không xa, có một bóng người đang vội vàng chạy đến.

“Có người!” Lăng Yên nhìn Trầm Ngọc kêu lên, Trầm Ngọc cũng bước đến bên cạnh nàng, cùng nhìn về phía bóng người mới xuất hiện. Bóng người đó rất nhanh đã đến trước mặt hai người, đồng thời cũng hiện ra diện mạo vô cùng quen thuộc.

Lăng Yên híp mắt, chợt bật thốt: “Thì ra là ngươi.”

Người đến là một nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào cũ nát, trên tay cầm phất trần, thoạt nhìn giống hệt một vị pháp sư đến mười phần. Đây đúng là người ban đầu ở doanh trại của quái yêu cứu bọn người Lăng Yên ra ngoài, sau đó lại chuyển đến cách vách nhà Lăng Yên cư ngụ ở An Nhạc trấn. Nếu nàng nhớ không lầm, người này tên Bộ Duyên Khê, là đại đệ tử Ngôn tông nhất mạch ở Thiên Cương Môn.

“Bộ Duyên Khê?” Cùng một lúc, Trầm Ngọc cũng thốt ra cái tên của người kia.

Nhất thời, ở đây cả ba người đều cảm thấy có gì đó không đúng.

Bộ Duyên Khê vừa đến chỗ này đã bị hai kẻ xa lạ nói ra thân phận, hắn kinh ngạc nhìn hai người trước mặt: “Các ngươi biết ta à?”

Lăng Yên cùng Trầm Ngọc đều ăn ý không trả lời vấn đề này, nàng chợt quay sang nhìn Trầm Ngọc: “Không phải ngươi nói có cách phá trận từ bên ngoài sao? Mau nói cho hắn cách phá ralàm sao đi!”

“Các ngươi đang nói gì vậy?”Nãy giờ Bộ Duyên Khê vốn còn chưa rõ ràng tình huống trước mắt là gì, nên đành phải mờ mịt nhìn bọn họ: “Các ngươi là ai? Ở trong này làm gì? Bọn quái yêu đâu rồi? Ta vốn đang đuổi theo bọn chúng đến đây, chẳng lẽ hai ngươi cũng là yêu quái …”

“Yêu quái?” Lăng Yên hừ nhẹ một tiếng, “Ta là ma, không phải yêu.”

Bộ Duyên Khê bị câu nói này chấn động, không khỏi sửng sốt lập tức bày ra tư thế phòng bị, nhưng ngay sau đó Trầm Ngọc lại nói: “Ta là thần, không phải yêu.”

“…” Bỗng nhiên Bộ Duyên Khê cảm thấy đóng băng, chắc vì trước đó ngủ không ngon nên mới xảy ra tình trạng đầu óc không minh mẫn dù đã thức dậy lâu rồi.

Thấy các ngôi sao xung quanh dần trở nên ảm đạm, trên bầu trời hiện ra những tia sáng nhỏ, Lăng Yên trở nên gấp gáp muốn trở về trấn, cũng không để Bộ Duyên Khê có thời gian phản ứng, vội vàng đem chuyện trước mắt giải thích để đối phương thông suốt. Sau đó mới ôm cánh tay, nói: “Cho nên hiện tại rất cần ngươi giúp chúng ta phá giải trận pháp này.”

Có điều lúc Lăng Yên kể ra vẫn còn lấp liếm, chưa nói ra thân phận thật của hai người. Giờ này mặc dù Bộ Duyên Khê biết trước mắt hắn là một thần một ma, cũng không hề biết hai người trước mặt là hai chí tôn cường đại bằng xương bằng thịt của giới Thần Ma. Hắn sửng sốt một lúc lâu mới đem những tiếng nói của mình trở về, mờ mịt hỏi: “Ngay cả hai ngươi còn không có biện pháp thì làm sao ta có thể phá giải được?”

Lăng Yên: “…” Đừng nói đến Bộ Duyên Khê, ngay cả chính nàng cũng thấy ngay từ đầu đã không nên đặt kỳ vọng vào cái tên chỉ biết làm hư chuyện này rồi, rất không đáng tin.

Nàng im lặng nhìn sang Trầm Ngọc, thấy hắn kiên nhẫn nói: “Có thể, bọn ta đã xem xét trận pháp này rất kỹ càng, ngươi cứ dựa theo ta mà làm, nhất định sẽ phá giải được trận pháp.”

Bộ Duyên Khê mờ mịt “Ờ” một tiếng, chẳng biết là có đồng ý hay không mà chỉ thấy hắn làm theo chỉ thị của Trầm Ngọc, tìm hiểu xung quanh. Mỗi lần Trầm Ngọc chỉ vào một nơi, hắn liền ở trong đó tìm ra phù chú. Xung quanh trận pháp, tính tổng cộng có ba mươi sáu tấm phù chú, rốt cuộc đều bị Bộ Duyên Khê tìm được một cách vô cùng chính xác.

Ngay cả Lăng Yên gặp tình huống này cũng không nhịn được nhìn Trầm Ngọc một cái, tiểu phượng hoàng này thoạt nhìn tuổi không lớn nhưng quả thực có thể gánh được chức danh thần tôn, xem ra từ trước đến giờ nàng đã quá coi thường hắn.

Rất nhanh làm theo chỉ dẫn của Trầm Ngọc, Bộ Duyên Khê khơi dậy hỏa chú, đồng thời khiến ba mươi sáu nơi có phù chú bốc cháy cùng lúc.

Chớp mắt, ba mươi sáu cột sáng màu vàng có phù chú bị cháy cùng phóng lên trời, phút chốc như pháo bông thắp sáng cả vùng núi, mang luồng sáng vàng rực nhuộm thấu cả một vòm trời. Cũng trong lúc này, những luồng sáng màu tím vốn luôn tồn tại quanh Lăng Yên và Trầm Ngọc cuối cùng dưới ánh vàng rực đã bị phá vỡ.

Bộ Duyên Khê thấy vậy không khỏi kinh ngạc: “Ta phá được trận này thiệt hả?”

Nét mặt hắn cực vui vẻ, háo hức hướng về phía Trầm Ngọc: “Thần tiên đại nhân, ta phá trận được thiệt rồi, ngươi mau nhìn …” Nhưng câu kia của hắn còn chưa nói hết thì người ban nãy còn mang bộ mặt trầm tĩnh kia thoắt một cái đem cả người lóe sáng, trong chớp mắt liền mất hút trong màn đêm.

Bộ Duyên Khê trợn trừng hai mắt, có chút khó tin hỏi Lăng Yên: “Vị thần tiên kia … vội lắm thì phải?”

Lăng Yên không đáp lại hắn, chỉ vội nói lời cảm ơn rồi ba chân bốn cẳng lao nhanh về hướng An Nhạc trấn.

Nàng cũng đang vội lắm đây.

Bình minh đang ló dần ở phía xa dãy núi, trời sắp sáng rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương