Tiếng * lạch cạch * âm lớn, làm Y Ngạn giật mình không ít lần, nàng còn chưa kịp định thần, bên tai lại nghe giọng nói của hắn vang lên.
" Tinh Y Ngạn...nhát gan như nàng thì nên chọn cách nào chết ít đau đớn một chút đi...!"
Ma thần bỡn cợt nàng, bởi hắn biết rõ tính cách của nàng, sẽ không bao giờ có đủ can đảm làm mình đau.

Vì thế, khi lúc nãy hắn vào đây, đứng ngay cửa quan sát, thấy nàng cầm kéo lên, nhắm mắt muốn đâm vào ngực, hắn mới không xuất hiện ngăn cản, để nàng tự dằn vặt.
Y Ngạn nghe những lời khinh miệt nàng, càng thêm bứt rứt, tay nàng vo tròn, tự trách mình quả thật không đủ dũng khí như hắn nói, có cố gắng cách mấy nàng vẫn lực bất tòng tâm.
Trước sự lăng nhục của hắn, cái miệng nhỏ không ngừng há ra, uất ức như muốn nói, nhưng cứ hể lời lên cuốn họng, sắc mặt của kẻ kia lại tối đen, nhướng mày làm nàng sợ ngậm miệng lại.
Chưa hết, còn có cả phần ấn giữa trán hắn, phát sáng lộ cơn giận, đôi mắt nhỏ chuyển sang màu xanh biển cả, nghiêng đầu chăm chăm vào người nàng, cứ như, nàng mà thốt nên lời, hắn sẽ lập tức hành hạ nàng.
Ám ảnh và nỗi sợ bủa vây toàn thân chẳng vơi đi, Y Ngạn run rẩy hai chân, đứng không vững, chống tay dựa vào chiếc bàn kia.
Ma thần không có ý đỡ nàng, còn bước một bước, tay chống lên bàn cùng với nàng, thều thào chất giọng trầm thấp của hắn.
" Tinh Y Ngạn...
Nếu muốn chết...nàng nên nghĩ nàng chết rồi ta có tha cho Hữu Bạch không?
Đừng có dại khiến ta phải lấy đầu hắn...!" hắn dùng lời đe dọa, tiện chân đá ngay cây kéo bên dưới ra, rồi tóm lấy Y Ngạn, kéo nàng lại gần.
" Buông ta ra! " Y Ngạn dùng hai tay yếu mềm, đánh vào ngực hắn, to gan lớn mật hâm dọa ngược lại hắn.
" Tinh Vương Minh! Ngươi mà làm hại Hữu Bạch...ta hận ngươi suốt đời! "
" Nàng dám!!! " hắn quát tháo.
Âm thanh to lớn làm cô nương nhỏ giật nảy người lên, nàng mạnh miệng, nhưng trong tâm thì nhát gan như thỏ đế.


Hắn vừa mới quát một câu, nàng liền lập tức cúi lùi, sợ làm phật lòng hắn, lí nhí tiếng cầu xin.
" Tinh Vương Minh...đừng làm hại Hữu Bạch...ta xin ngươi...!"
" Im! Ai cho phép nàng xin xỏ cho hắn? " Tinh Vương Minh to tiếng.
Hữu Bạch, nghe tới cái tên đó hắn đã ứa gan, lại còn nghe nàng vì Hữu Bạch mà cầu xin hắn, cơn ghen trong lòng hắn bỗng chốc bùng phát dữ dội.

Bàn tay đang giữ ở bắp tay nhỏ bé, theo luồng cơn ghen, bóp mạnh.
" Đau! " Y Ngạn nhận ngay cơn thịnh nộ khùng điên của hắn, đập tay liên tục lên cánh tay thô bạo kia của hắn.
" Buông ra! Đau! " nàng đánh không ngừng nghỉ.
Tinh Vương Minh đang ghen không buông, nàng đánh cứ như mũi chích, cánh tay to lớn kia chẳng có lấy một vết trầy xước, ngược lại, chính nàng mới là người đau, cả hai tay đều ửng đỏ có chút sưng sưng, ngón tay run lên vì va đập liên tục.
" Buông ra! Đồ tàn bạo! " nàng mắng mỏ.
Thấy không có khả quan, bắp tay nhỏ gần như sắp bị bóp nát, Y Ngạn lớn gan, dùng thần lực của mình tấn công hắn.
Đâu có dễ như vậy! Ma thần chỉ với một cái phẩy tay, chiêu của nàng đánh ra tan biến ngay.

Cùng với đó, là sự giận dữ của hắn dâng trào, tóm lấy gáy cổ của nàng, chĩa ánh nhìn chết chóc thẳng vào đôi ngươi kia, dùng nộ khí, ép nàng ngừng giãy giụa.
" Ngạn Nhi, với mấy chiêu mèo cào này của nàng cũng muốn làm thương hại ta?
Chờ 10 kiếp nữa đi! " hắn hắng giọng, mạnh tay ngửa cổ nàng lên.
Y Ngạn nuốt khí lạnh, tự biết rõ mềm yếu hèn, chuyện gì cũng làm không được, trách nàng từ trước đến nay không học hành đàng hoàng, mới chẳng đủ sức chống trả ma thần kia.
Đã thế, nàng còn được hắn nuông chiều, khiến phần tính cách hèn nhát của nàng ăn sâu vào xương tủy, chẳng có cách nào có thể giúp nàng loại bỏ tính cách nhút nhát ấy.

Chưa bao giờ, Y Ngạn cảm thất tuyệt vọng như lúc này, sự thật khiến nàng đau đớn, lại khóc lên, nàng khóc quá nhiều rồi, nước mắt chảy chẳng nổi nữa.
Từ trong đôi mắt hồ ly đang sưng kia, lệ trong chuyển sang màu hồng nhạt nhạt, Tinh Vương Minh nhìn thấy, sợ nàng khóc đến mù lòa, lập tức bóp lấy mặt nàng, quát lên ngăn cản.
" Nàng nín cho ta!!! "
" Nàng còn khóc ta sẽ đến nhân giới móc mắt Hữu Bạch đấy! " hắn hâm dọa.
Công chúa nhỏ im bặt ngay tức thì, lời nói của hắn thật lợi hại, hắn thừa biết Hữu Bạch là điểm yếu của nàng, chỉ cần nhắm đến y, cô nương kia không thể không ngoan ngoãn nghe theo.
Dòng lệ nóng trôi tuột vào trong, Y Ngạn chóng đưa tay quẹt vào hốc mắt, lúc này hơi thở của nàng cực kì chậm rãi.
Tinh Vương Minh thấy nàng nghe lời, thu lại bàn tay đang bóp trên mặt nàng, rồi cường thế bòng nàng lên, đưa nàng trở về giường.

Hắn vừa đặt nàng xuống, chưa kịp ngồi, nữ nhân ấy sinh ám ảnh, sợ hắn muốn c.ưỡng bức nàng nữa, lùi người vào một góc, còn cầm lấy chiếc gối, chắn trước ngực mình.
" Đừng, đừng...!" nàng hoảng loạn, phần móng tay đỏ bấu chặt lấy cái gối nhỏ.
" Ngạn Nhi...!"
Tiếng của ma thần cất lên có chút bức bối, thấy nàng sợ, nên hắn cố đè nén cơn giận xuống, ngồi yên ở mép giường, lại tiếp tục dùng giọng mềm mỏng với nàng.
" Ngạn Nhi, ta sẽ không làm gì nàng nữa đâu!
Ngoan, lại đây với ta! " hắn đưa bàn tay dơ bẩn về phía nàng, yêu cầu.
" Không! "
Y Ngạn lắc đầu liên tục, thở dồn dập, không dám, hai chân nàng co lên, những ngón chân chút xíu bấu lấy phần nệm bên dưới, nàng thả ngay cái gối nhỏ, ôm lấy hai chân mình.
" Không...đừng đụng vào ta!
Ngươi là đồ độc ác! "

Công chúa nhỏ khua tay, như xua đuổi, rồi lại chụp lấy cái gối nàng vừa vứt, thủ thế như chỉ cần Tinh Vương Minh lại gần, nàng sẽ vung gối đánh hắn.
Ma thần kia biết nàng chưa chấp nhận hắn, cũng thôi không ép nàng, thu tay về, hắn nhìn sang số thức ăn trên bàn, còn có cả thuốc bôi vết thương cho nàng.

Mọi thứ đều nguyên vẹn, hắn thở một hơi dài, mang những thứ đó qua, hắn để đĩa thức ăn ra trước mặt nàng, nhỏ nhẹ dỗ dành nàng.
" Ngạn Nhi, nàng ăn một chút gì đi...cả ngày nay nàng không ăn gì rồi! "
" Không! " Y Ngạn từ chối ngay, lại giật lùi.
Phía sau nàng đã hết đường lui rồi, nàng vẫn cố lùi làm phần lưng vốn đã đau nhức, ấn mạnh vào thành giường, càng thêm nhói.

Hai mắt hồ ly nheo lại, nhìn đĩa thức ăn kia, uất ức không thôi.
Nàng không ăn gì từ sáng giờ còn không phải do hắn sao? Hắn hành hạ nàng đến tận tối mới tỉnh, đã thế nàng còn bị hắn cho uống cỏ u hồn, vừa đói vừa mệt, sớm đã không còn nuốt nổi thứ gì.
Bấy giờ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nàng rất sợ, sợ hắn lừa nàng, tiếp tục bắt nàng ăn cỏ u hồn, để nàng như người thường, chẳng thể chống đối, mặc hắn giam cầm.
Vậy nên, Y Ngạn vẫn lắc đầu từ chối, hai mắt nàng dáng chặt vào đĩa thức ăn đó, cho dù, nàng có đói đến kiệt sức cũng không chịu ăn.
" Ta không ăn! Ta không đói! " nàng nói dối một cách trắng trợn, cái bụng phản chủ của nàng réo lên sau lời nói, vậy mà nàng vẫn khư khư không động đũa.
Ma thần biết nàng phòng bị, để chứng minh hắn không có ý xấu, đã tự mình gắp thức ăn, cho vào miệng, nhai nuốt trước mặt nàng.

Hắn nuốt xong, liền phẩy tay tung ra thần lực, cho Y Ngạn nhìn rõ, rồi lại đẩy đĩa thức ăn ấy sang cho nàng, hẩy mắt ra hiệu.
" Ăn đi, ta không bỏ cỏ u hồn trong đó đâu!
Nếu như muốn nàng ăn cỏ u hồn, ta trực tiếp bỏ vào miệng nàng được mà! Cần gì phí hơi sức như vậy! " hắn nói, một cách ngạo nghễ.
" Không...!" Y Ngạn vẫn từ chối.
Trong đầu của nàng, lúc này lại nhớ đến câu nói khi nãy của hắn, liền dâng lên ý định, tuyệt thực để chết, không chấp nhận làm ma hậu của hắn, chọn cái chết như vậy, nàng không phải sợ đau đớn nữa.
Tinh Vương Minh như đọc ra được hết thảy ý nghĩ đó của nàng, hắn nuôi nàng suốt 9 vạn năm, tâm tư đơn thuần của nàng hắn biết rất rõ.


Nói trắng ra, hắn đi guốc trong bụng nàng, ba cái ý định vặt vãnh này không có tác dụng với hắn.
" Vẫn không ăn...muốn tuyệt thực sao? "
" Vậy ta chặt cánh bướm của Tố Như cho nàng xem nhé! " hắn hâm dọa, nhắm đến nha hoàn mà Y Ngạn thương nhất.
Và, ngay tức thì...
Y Ngạn bất giác la lên.
" Không!!! "
" Ta ăn, ta ăn!
Ngươi đừng làm hại Tố Như! " nàng cuống cuồng lấy ngay đĩa thức ăn, hấp tấp ăn ngay trước mắt hắn.
Đúng như suy đoán của hắn, ngoài Hữu Bạch nàng yêu, thì còn có Tố Như, hồ điệp mà nàng thương nhất, có thể đánh động tâm trí nàng vào lúc này.
Dù nói, Y Ngạn đang giận Tố Như vì trơ mắt nhìn nàng bị ép làm ma hậu, nhưng sâu trong thâm tâm nàng, Tố Như như một phần thân thể, có giận có hận đến mấy nàng vẫn lo cho y.
Tố Như và Hữu Bạch, cả hai đều là con chim trong tay ma thần, lại cộng thêm việc hắn quá hiểu Y Ngạn, nên chỉ cần hắn nhắm đến họ là có thể khống chế nàng.
Y Ngạn bị ép ăn, không dám phật lòng hắn, ăn lấy ăn để, do nàng vội nên nghẹn họng, đĩa thức ăn trong tay rớt xuống ngay, thức ăn vương vãi khắp giường.
" Khục khục...!" Y Ngạn ho lên, đấm vào lồng ngực, đôi mắt mở to như mắt ếch, cố nuốt xuống, rồi há miệng hô hấp không ngừng.
Bình thường, hể nàng bị gì nam nhân kia sẽ loay hoay lo cho nàng.

Nhưng, còn bây giờ, hắn lại ngồi yên ở đó, mở to cặp mắt sắc lạnh, xem nàng mắc nghẹn, còn nói mấy câu có phần quá đáng.
" Ngạn Nhi, ăn uống mà nàng làm cũng không xong...
Xem ra...ta chiều nàng đến sinh hư rồi...thiết nghĩ phải dậy dỗ nàng lại thôi! "
Lời nói của hắn chậm, rất từ tốn, song mang theo sát khí đằng đằng, hắn không nói chơi, mà thật sự kể từ bây giờ hắn sẽ nghiêm khắc với nàng hơn, dạy dỗ nàng, biến nàng thành một ma hậu làm điều gì cũng phải đúng ý hắn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương