Ma Quân Hắn Bị Lật Xe Rồi!
-
12: Ma Quân Nợ Nhiều Ân Tình
Quý Thẩm chạy một mạch trốn về Ma Cung, đưa tay vẫy một cái rồi tiến vào mật thất tĩnh dưỡng.
Mật thất trong Ma Cung, Quý Thẩm vội vàng xử lý qua loa vết thương.
Tâm trạng hắn lúc này đang rất thoái mái.
Tưởng tượng đến bộ dạng nổi trận lôi đình của người nọ, hắn liền cảm thấy cực kỳ hả giận, một bụng tức giận bị nghẹn lại lúc còn ở trong ảo rốt cuộc cũng được đến giải tỏa.
Ngươi cướp Băng Mạch Châu của ta, lão tử cướp nụ hôn đầu của ngươi!
Giết không được y thì sao, khiến y tức chết là được rồi!
Phải nén giận lâu như vậy, rốt cuộc hắn cũng thành công thắng một ván cờ.
Quý Thẩm chìm trong một cảm giác sung sướng không thể tả nổi, huyết khí trong lòng sôi trào hồi lâu không tài nào kiềm chế được.
Hắn hận không thể tiếp tục chạy đi tìm bạch y Tiên Tôn trêu chọc y thêm lần nữa, triệt để đánh gục y, khiến y phải cúi đầu xưng thần với hắn……
Nhưng tưởng tượng thì tươi đẹp như vậy, còn hiện thực thì rất phũ phàng.
Thực lực của thằng nhãi này cường hãn đến biến thái, mình hoàn toàn không phải đối thủ của y…… Không chỉ chẳng thể đòi lại Băng Mạch Châu, còn thiếu chút nữa hiến luôn tính mạng cho y.
Xem ra việc dùng cách bình thưởng để lấy lại Băng Mạch Châu là không có khả năng, vẫn phải dựa vào phương pháp lén lút riêng tự trộm về mới được.
Chuyện nằm vùng đương nhiên phải tiếp tục, hắn vẫn cần khoác lên mình cái vỏ bọc kia để tìm cơ hội giết chết Liên Hoa Tiên Tôn!
Nghĩ đến đây, hắn lại đưa tay bắt ấn, dùng thuật di hồn.
Kèm theo một tia sáng trắng chợt lóe lên, chớp mắt một cái, hắn liền quay về Vân Phong Cư của mình.
Ma Quân điện hạ lại lần nữa biến thành Thẩm Sơ Ngôn nhỏ bé.
Kết giới hộ thân vẫn còn, Quý Thẩm chờ đợi hồn phách trong cơ thể ổn định rồi mới thu hồi kết giới.
Ngày mai chính là ngày Học đường Liên Hoa mở kỳ thực nghiệm sinh tồn, hắn phải nhanh đi luyện tập mới được……
Quý Thẩm lưu luyến lăn lộn ở trên giường lăn vài cái, rồi thở dài một hơi, cuối cùng lặng lẽ đứng dậy, lại lần nữa đi đến suối Vân Linh tu luyện.
Nửa đêm, không một bóng người, bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có âm thanh gió thổi lá trúc va vào nhau kêu xào xạc.
Xét thấy trải nghiệm khó chịu bị người khác quấy rầy lần trước, Quý Thẩm vung tay lên, một trận cuồng phong thổi quét qua, tạo thành một quả cầu gió bao lấy hắn, rồi yên lặng lặn sâu xuống dưới đáy.
Quảng cáo
Report this ad
Không khí bên trong quả cầu gió rất dồi dào, đồng thời cũng ngăn chặn được nước suối, Quý Thẩm lẳng lặng ngồi trên trong đó tĩnh tọa tu luyện.
Tuy rằng lúc trước, hắn chưa bao giờ tu luyện qua linh lực, nhưng dựa vào trí thông minh và khả năng nhạy bén của mình, qua mỗi lần tu luyện công lực của hắn ngày càng cao.
Hơn nữa, thân thể của Thẩm Sơ Ngôn vốn dĩ đã từng đạt tới linh lực tầng thứ năm, bởi vậy tiến độ tu luyện đặc biệt tiến bộ rất mau, không đến hai canh giờ đã tăng thêm ba giai đoạn, đạt tới gian đoạn bốn tầng tu vi thứ hai.
Bổn tọa vừa ra tay, hiệu quả quả nhiên không giống người thường.
Quý Thẩm vừa lòng thu công, điều khiển quả cầu gió đi theo lá phù ngoi lên, rất nhanh đã thoát ra khỏi mặt nước.
“Cái gì vậy?!” Dường như có người đang kinh ngạc hét lên.
Nhanh chóng nhận thấy được một con rồng nước đang đánh tới, quả cầu gió bao quanh thân thể nháy mắt thay đổi thành một bức tường gió ngăn cản ở phía trước mặt hắn.
Con rồng nước to lớn phóng tới, bức tường bằng gió nhoáng cái rung chuyển dữ dội, nhưng vẫn vô cùng vững chắc.
“Phong Tường Thuật, ngươi là người của Thẩm gia! Vậy ra ngươi là Thẩm Sơ Ngôn?”
Quả nhiên là tên nhóc này rất nổi tiếng mà.
Quý Thẩm nhẹ nhàng đáp lên bờ, đảo mắt nhìn tới chỗ âm thanh phát ra.
Ở cách đó không xa, một lam y thiếu niên đang đứng, dùng ánh mắt xấu xa nhìn hắn.
Ừm…… Hình như nhìn có chút quen mắt.
“Thẩm Sơ Ngôn, tiểu gia còn chưa tìm ngươi tính sổ.
Ngươi đã tự chủ động chạy tới……” Nhìn lam y thiếu niên cả người ướt sũng, quả nhiên là vừa rồi đã bị chính mình vừa mới mỹ nam “Ra tắm” xối thấu, đang ở nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm hắn.
Ai vậy? Sao trông có vẻ như có thù oán gì với bổn tọa vậy?
Đại khái là do thường xuyên tráo đổi linh hồn nên trí nhớ của hắn bị suy giảm, hoặc cũng có thể là do hắn có quá nhiều kẻ thù nên nhớ không xuể.
Bởi vậy, Quý Thẩm nhìn thoáng qua thiếu niên kia, rồi sau đó nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai? Chúng ta quen nhau sao?”
Vẻ mờ mịt trong mắt hắn thực sự đã chọc giận áo lam thiếu niên: “Thẩm Sơ Ngôn ngươi đừng cùng ta giả ngu! Đêm khuya mấy ngày trước chúng ta mới vừa gặp nhau! Ngay tại chỗ này!”
Quý Thẩm: “???”
Lam y thiếu niên nhìn hắn vẫn chưa nhận ra, tức giận đến xoay một vòng, bỗng nhiên xoẹt một cái, lấy ra một cây quạt sơn thủy lung linh lộng lẫy, hận không thể tát ngay vào mặt hắn: “Lần này mở to mắt chó của ngươi nhìn tiểu gia cho rõ ràng vào.
Ngươi còn dám nói không quen biết tiểu gia?!”
Mấy ngày trước, chiếc quạt phong hồi lưu tuyết, thiếu niên mặc trên người bộ lam y cao quý……
Quý Thẩm đột nhiên bừng tỉnh: “À, ta nhớ ra rồi……”
Cơn tức giận của lam y thiếu niên cũng giảm vài phần, trong lòng mơ hồ có một chút đắc ý.
Thấy chưa, ta lớn lên như vậy đẹp như vậy có khí chất như vậy.
Sao người này có thể không có ấn tượng chứ?
Đang muốn nói thêm cái gì đó, cậu ta liền nghe đối thanh y thiếu niên phía đối diện chậm rãi nói, “Ngươi chẳng phải là tiểu tử mặc lam y mấy ngày hôm trước còn nhìn lén ta tắm rửa sao ~?”
Lam y thiếu niên: “……!!!”
“Cái gì mà tiểu tử mặc lam y?! Bổn thiếu gia có tên!! Không đúng, ai nhìn lén ngươi tắm rửa hả?! Ngươi phải nói rõ ràng cho tiểu gia!” Hắn quả thực sắp tức chết rồi.
Quý Thẩm nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Ngươi chưa bao giờ báo xưng danh báo họ, ta làm sao biết ngươi tên họ là gì? Bằng không ta gọi ngươi là “ê” được không? Như vậy há chẳng phải quá thất lễ sao……?”
Vậy gọi là tiểu tử mặc lam y thì lễ phép? Đây là cái lập luận chó má gì thế!
Lam y thiếu niên tức muốn hộc máu: “Giỏng cái lỗ tai chó nhà ngươi lên nghe cho rõ bổn thiếu gia nói đây này! Tên họ của bổn thiếu gia chính là Bạch Vô Văn! Bạch gia ở Nam Trạch! Nghe! Rõ! Chưa?”
Ba chữ cuối cùng nói nghe rất có khí phách, đương nhiên là có thể nghe rõ.
Quý Thẩm không nhịn được, phụt bật cười một tiếng.
Khuôn mặt cong cong bớt đi một phần lạnh lùng, lại thêm vào một phần xinh đẹp, lệ chí ở đuôi mắt cũng thêm vài phần phong lưu: “Bạch gia các ngươi đều đặt tên theo kiểu là lấy chữ phản nghĩa à?”
Bạch Vô Văn hơi sửng sốt nhìn, theo sau nháy mắt dựng lông: “…… Không được cười nhạo tên của tiểu gia!”
“Được ~” Tiếng chuông dài văng vẳng từ phương xa truyền đến, nháy mắt vang vọng toàn bộ Học đường Liên Hoa.
Điều này biểu thị kỳ thực nghiệm sinh tồn sắp bắt đầu, tất cả thí sinh nhất định phải vượt qua kỳ thực nghiệm này, mới xem như là chính thức đặt chân qua cửa.
Bạch Vô Văn đem quạt phong hồi lưu tuyết ném lên trời, cây quạt liền lập tức phóng to.
Cậu ta thoải mái nhảy lên, khoanh tay ngồi ở trên cây quạt, hệt như ngồi trên một cuộn tranh thủy mặc
Bạch tiểu thiếu gia cúi đầu nhìn Quý Thẩm liếc mắt một cái, rồi hừ lạnh một cái, trông dáng vẻ của cái tên quê mùa này, nhất định chưa thấy qua Thần Khí của tiểu gia, rồi sau đó mang theo vẻ mặt và ánh mắt lãnh diễm cao quý dời đi, vèo một cái bay ra ngoài, đuôi quạt còn vẽ ra một luồng ánh sáng màu lam vô cùng mỹ lệ phía chân trời.
Chậc chậc, tiểu thiếu gia này quả nhiên cực kỳ khoe khoang, giống như một con khổng tước liều mạng xòe bộ lông xanh đón gió.
Thế nhưng mà bảo pháp này kỳ thực rất tốt, Quý Thẩm nhìn ánh sáng ở đuôi quạt đang bay giữa không trung, lại nhìn nhìn túi đựng đồ rỗng tuếch của bản thân, chỉ biết thở dài một hơi, từ đáy lòng tưởng niệm thanh kiếm Đọa Tịch đã ở cạnh mình mấy ngàn năm……
Nơi diễn ra kỳ thực nghiệm là Đình Vân Đài ở Nam Phong, bình thường hắn cưỡi gió bay chưa tới một nén hương thời gian là tới nơi, vừa vặn đúng lúc kỳ thực nghiệm bắt đầu……
Hắn cưỡi gió bay được rồi một lát, chợt thấy phía trước một cây quạt thật lớn đang bay ngược về phía mình với vận tốc ánh sáng, rồi dừng lại lơ lửng trước mặt hắn.
Bạch Vô Văn khoanh tay ngồi xếp bằng ở trên đuôi cây quạt, mất kiên nhẫn nói: “Thẩm Sơ Ngôn, ngươi dong dong dài dài tận nửa ngày mới bay được một đoạn ngắn như vậy? Thời gian kỳ thực nghiệm bắt đầu đã chỉ còn lại một nén nhang thôi, ngươi nghĩ mình có kịp không hả?”
Tiểu thiếu gia này bay lộn trở lại một vòng lớn như vậy chỉ để nói mấy lời vậy thôi?
“Có gì chỉ giáo?” Quý Thẩm nói.
“Nếu ngươi chân thành cầu xin tiểu gia, vậy nói không chừng tiểu gia có thể đáp ứng cho ngươi quá giang một đoạn.” Bạch Vô Văn gõ gõ cây quạt sơn thủy rực rỡ dưới chân, cực kỳ kiêu ngạo.
Quý Thẩm nhướng mày, lách sang một bên tránh cây quạt sơn thủy rồi tiếp tục đi về phía trước, bộ dạng như kiểu bổn tọa không thèm quan tâm đến ngươi.
“Này! Ngươi đứng lại, ngươi có biết có bao nhiêu người đến nằm mơ cũng muốn đi cùng tiểu gia không?” Bạch Vô Văn có chút tức giận.
Bạch tiểu thiếu gia này từ trước đến nay đều lớn lên trong sự nâng niu bảo bọc của mọi người, có rất nhiều người vội vàng vây quanh nịnh bợ cầu xin, hiện tại chủ động mời gọi, vậy mà người này còn không chịu cảm kích.
Quý Thẩm lười biếng nói: “Đáng tiếc tại hạ không có thói quen nằm mơ giữa ban ngày.” Cũng không thèm ngó tới tiểu thiếu gia đằng sau lại tức giận tới dựng ngược lông mao, hắn cứ thế mà cưỡi gió thả người phiêu phiêu bay đi.
Bạch Vô Văn sửng sốt một lúc, có vẻ là do không ngờ tới bản thân sẽ bị ngó lơ như thế! Lửa giận lại nhanh chóng bốc lên phừng phừng, vèo một cái liền phóng đi, chớp mắt đã vượt qua Quý Thẩm, sau một tiếng hừ lạnh thì hóa thành một luồng quang và biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Quý Thẩm không khỏi cười khẽ, cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Thấy trái phải đều chẳng có ai, thì cũng âm thầm gia tăng tốc độ, chỉ mất nửa nén nhang đã tới Nam Phong.
Núi xanh nguy nga, mây trắng mù sương, tiên hạc bay lượn vòng vòng, giữa lưng chừng núi Nam Phong dựng lên một tiên đài, mang tên Đình Vân Đài.
Giờ phút này trên đài bóng người tầng tầng lớp lớp, ước chừng phải có tới cả trăm người, đều là tân sinh tham gia kỳ thực nghiệm lần này.
Lúc này đây, tốp năm tốp ba tụ lại thành từng nhóm cùng nhau ôn chuyện, nhưng nếu nhìn kỹ liền có thể nhận ra, trên cơ bản đại đa số mọi người đều đang vây quanh một vị thiếu niên mặc lam y đang phe phẩy trên tay chiếc quạt sơn thủy, tạo thành thế chúng tinh phủng nguyệt*.
*Chúng tinh phủng nguyệt: Đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Quý Thẩm mới vừa đáp xuống Đình Vân Đài, liền cảm giác có một ánh nhìn chăm chú dán trên người mình.
Khi hắn ngẩng đầu tìm kiếm, ánh mắt kia lại biến mất không thấy đâu.
Xung quanh đã có không ít người nhận ra hắn là Thẩm Sơ Ngôn, nhưng lại không một ai tiến tới bắt chuyện.
Truyện Cung Đấu
Lan Hoa Ngữ đang cười nói gì đó với những người ở xung quanh, sau khi nhìn thấy hắn thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, rồi lại tiếp tục quay ra nói gì đó với những người ở đó, khiến tất cả cùng cười ồ lên.
Một thiếu niên mày rậm mắt to chạy tới: “Thẩm huynh ngươi tới rồi.”
Quý Thẩm suy nghĩ một chút, sau đó liền nhớ ra người này là hàng xóm của hắn ở dị quán — đến từ một tiểu thế gia không nổi danh, tên là Mộc Sâm.
Hắn hơi mỉm cười và nói: “Mộc huynh.”
Mộc Sâm có chút kinh ngạc: “Đã lâu không gặp, không ngờ tới Thẩm huynh vẫn còn nhớ rõ tên của ta!”
Từ sau lần nhìn thấy Thẩm Sơ Ngôn ở dị quán không cần tốn nhiều sức liền đánh đoàn người Lan Hoa Ngữ nằm bẹp, Mộc Sâm liền cảm thấy vô cùng bội phục hắn.
Quý Thẩm cười, “Trí nhớ của ta rất tốt.”
Tốt cái rắm!
Trong lòng, Bạch Vô Văn thầm mắng to, đứng cách đó không xa thu hồi ánh mắt, rồi hừ lạnh một tiếng, lửa giận trong người lại quay cuồng.
Bộ dạng Thẩm Sơ Ngôn lúc trước rõ ràng là như thế không quen biết gì ta, vẫn phải chờ tới khi ta lấy cây quạt Phong Hồi Lưu Tuyết thì mới nhận ra, còn đặt cho ta cái danh xưng chó má gì mà tiểu tử mặc lam y! Hiện tại thì ngược lại, nhớ rất kỹ một tên Mộc huynh không biết từ xó nào nhảy ra?
“Bạch ca ca, huynh đang nhìn cái gì vậy? Huynh rốt cuộc có nghe được người ta nói gì không đó……” Hoa Minh Dao có chút bất mãn nhìn thiếu niên lam y trước mặt, Bạch ca ca của nàng từ nãy đến giờ vẫn cứ thất thần.
Bạch Vô Văn hơi suy tư, cố gắng nhớ lại Hoa Minh Dao vừa mới nói cái gì…… Dường như là con thỏ thần nàng nuôi đã chết?
Thiếu niên thuận miệng nói lời trấn an: “Chẳng phải chỉ là chết một con thỏ thần thôi sao? Ta mua cho muội mười con!”
Vành mắt Hoa Minh Dao đỏ lên, bỗng nhiên dậm dậm chân, “Cái gì mà thỏ thần chết chứ! Muội nói là chờ lát nữa muội muốn hái một chút hoa tầm gửi*!”
*Hoa tầm gửi: từ Hán Việt là hoa thố ti, mà thố ti đứng riêng lẻ còn có nghĩa là con thỏ.
Bạch Vô Văn: “……”
——————————————————–
Bạch Vô Văn: Ta mua cho muội mười con!
Hoa Minh Dao: Ngươi là đồ móng giò lớn, quả nhiên không nghe bà đây nói cái gì!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook