Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng
Chương 20: Xà Vương nổi giận

“Nữ nhân, ngươi dám đem lời nói mới rồi lặp lại một lần nữa sao?” Nam tử trên cột đột nhiên lạnh mặt, khàn khàn âm thanh giống như dẫn theo nọc độc, làm cho người nghe toàn thân không thoải mái.

Khóe miệng Diệp Tuyết giật giật, người này, cư nhiên so với Yêu Vương kia còn biến sắc mặt nhanh hơn. Thôi, ta không chọc nổi còn không trốn thoát sao?

“Thật xin lỗi, ta không có thời gian rỗi rãi để chơi với ngươi, đi trước một bước, ngươi đã nói ngươi là Xà Vương, vậy thì từ từ nói chuyện phiếm với thần dân của ngươi đi thôi.”

Chỉ là đáng tiếc gương mặt đó, cả ngày hướng về phía những động vật máu lạnh kia, lãng phí a!!!

“Đứng lại!” Nam nhân khẽ quát một tiếng: “Tới đã muốn đi, cũng không dễ dàng như vậy.”

“Hừ......” Diệp Tuyết không để ý tới hắn, nàng cũng không tin, một tên gia hỏa hai tay hai chân bị cột vào cột, còn có thể làm gì nàng!

Chẳng qua một khắc sau, nàng lập tức liền hối hận, hắn thật vẫn có thể làm gì nàng!

Hai chân như bị dính ở trên mặt đất, nàng dùng toàn bộ sức mạnh, cũng không thể di động một bước.

“Các con dân của ta, có con hồ ly cư nhiên không tin lời vương của các ngươi, các ngươi nói nên làm gì đây?”

Âm thanh nam tử vừa rơi xuống, Diệp Tuyết liền nghe được sau lưng âm thanh huyên náo trong nháy mắt trở nên to hơn, cứng ngắc chậm rãi xoay người......

Thật là sợ hãi, những con rắn lúc trước nhiệt tình bò lên cây cột, bây giờ đã thay đổi phương hướng, nhanh chóng bò lại bên hố to, động tác nhanh chóng, đã sắp bò đến dưới chân của nàng.

“Không cần......” Nàng sợ, khóc, nghiêm mặt hướng đến nam tử trên cột nhờ giúp đỡ: “Thật xin lỗi, là ta sai lầm rồi, ta không nên hoài nghi thân phận của ngươi, lại càng không nên vu oan ngươi… ngươi đại nhân đại lượng, không nên chấp nhặt với ta được không?”

“Đã muộn!” Nam tử không chút nào có ý tứ muốn thay đổi chủ ý, đột nhiên đón đầu cười to.

Cười đến trái tim nhỏ bé của Diệp Tuyết rút gân!

Tiếng cười đột nhiên dừng lại, nam tử mang theo âm thanh tiêu sát vang lên: “Thay Bổn vương ăn nữ nhân không biết sống chết này.”

Tích Phong đáng chết, đem Bổn vương nhốt ở nơi không thấy mặt trời đã ba ngàn năm rồi, Bổn vương ăn nữ nhân của ngươi, cũng không tính là quá đáng đi!!!

Một ngày nào đó, Bổn vương sẽ thoát khỏi địa ngục này, tìm ngươi báo mối huyết hải thâm thù ba ngàn năm trước!

“A...... Cứu mạng......” Lúc này, biết rõ hô cứu mạng đã không có tác dụng, nhưng nàng vẫn nhịn không được hô lên. Khi thấy rắn độc dưới chân rối rít ngấc đầu lên, hướng nàng lộ ra răng nhọn chứa đầy độc tố, nàng trong lúc bất chợt hiểu một câu nói: số mạng phụ trách xào bài, lấy bài ra do chính chúng ta, nhưng chúng ta ai cũng không thể bảo đảm, số mạng khi xào bài có thể chơi bẩn hay không!

Thời điểm mình bị sét đánh trúng, nên chết.

Nhưng mình lại trở thành một con hồ ly, sống lâu thêm hai ngày. Hai ngày nay, coi như là ông trời ban ơn sao?

Nếu như vậy, nàng thật muốn chỉ vào ông trời nói cho hắn biết: TMD ngươi làm Thượng Đế rất giỏi a, nghĩ làm sao chỉnh người liền làm sao chỉnh người, coi chừng ta bay lên, phá hủy hang ổ của ngươi!!

Vì vậy nơi nào đó ngoài chín tầng mây, Nữ Oa đang nằm trên ghế dưỡng thần, trong lúc bất chợt lỗ mũi chợt ngứa, che miệng hắt hơi hai cái.

Bất quá thương tiếc xong, trên đùi cũng không truyền đến đau đớn theo dự đoán, cúi đầu xem xét, những con rắn kia toàn bộ bị đóng băng lại, trên thân rắn, là một tầng sương trắng lòa. Một giây kế tiếp, con rắn đóng băng phát ra tiếng “tạch tạch tạch”, ngay sau đó, biến thành mảnh bột nhỏ, tiêu tan trên mặt đất.

“Ma Quân Lạc Băng!!!”

Diệp Tuyết còn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đống rắn gớm ghiếc kia làm sao lại biến thành bột, Xà Vương cũng đã thất sắc cả kinh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trên nàng......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương