Ma Phi Khó Tán Tỉnh
-
Chương 174
Đột nhiên bị Mặc Vấn Trần đè lên giường, Tô Linh Phong lập tức tỉnh táo nhớ lại cái đêm mà hắn gần như mất kiểm soát hơn một tháng trước, cơ thể mảnh khảnh của Tô Linh Phong cứng đờ trong giây lát, rồi nàng kêu lên: “Mặc Vấn Trần, huynh…ừm…’’,Tô Linh Phong còn chưa kịp nói xong, Mặc Vấn Trần đã nuốt nửa câu sau của nàng bằng một nụ hôn.
Tô Linh Phong đã hôn Mặc Vấn Trần nhiều lần, nhưng lần này là lần hắn điên cuồng và độc đoán nhất, Tô Linh Phong cảm thấy nam nhân đang đè chặt nàng dưới cơ thể, tư thế giống như muốn nuốt sống nàng vậy…
Tô Linh Phong vùng vẫy nhiều lần, nhưng phản kháng cũng vô ích, cuối cùng, nàng thầm thở dài, từ bỏ vùng vẫy, để Mặc Vấn Trần tham lam gặm mút cái miệng nhỏ nhắn của mình, cuối cùng nàng không thể cưỡng lại nụ hôn kéo dài này thêm nữa, nàng rơi vào trầm luân, vụng về hồi đáp lại hắn…
Thật lâu sau, Mặc Vấn Trần mới buông cái miệng nhỏ nhắn bị hắn mút đến sưng đỏ của Tô Linh Phong ra, hơi thở hỗn độn nặng nề, ánh mắt hiện lên một ngọn lửa u ám, hắn nhìn thẳng vào mắt Tô Linh Phong, chỉ nhìn thấy trong đôi mắt mờ mịt của nàng đã nhuốm đầy dục vọng nguyên thủy say sưa…
Mặc Vấn Trần đưa tay lên vuốt ve đôi má ửng hồng của Tô Linh Phong, kìm nén cơn trào dâng trong cơ thể, khàn giọng nói: “Phong Nhi, nàng… thích ta ư?”
“…”, Tô Linh Phong sững sờ chớp mắt, từ trong trạng thái mơ màng mê man kéo mình trở lại, sau đó nhìn Mặc Vấn Trần: “Cái gì?”
Mặc Vấn Trần nhìn chằm chằm vào mắt Tô Linh Phong, trìu mến hỏi lại: “Ta đang hỏi … Phong Nhi, nàng có … thích ta chút nào không?”
Tô Linh Phong nghe thấy lời này thì thoáng sửng sốt, sau đó đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, muốn trả lời hắn là “không có”, nhưng nhìn đôi mắt nóng như lửa đốt của Mặc Vấn Trần, đôi mắt hắn hiện lên sự mong đợi lẫn căng thẳng, hai chữ định nói ra đột nhiên nghẹn lại ở cổ họng, không cách nào nói ra…
“Trả lời ta đi? Phong Nhi…”, Mặc Vấn Trần vẫn kiên trì.
“Ta…” Đôi môi Tô Linh Phong đóng mở hai lần, chỉ thốt ra một tiếng, sau đó lại cố chấp khép lại, hiện tại đầu óc nàng đang rối bời, phản ứng cơ thể cũng không nằm trong tầm kiểm soát của nàng nữa, nàng cảm thấy hôm nay mình rất bất thường, nàng hoàn toàn không biết phải trả lời câu hỏi của Mặc Vấn Trần như thế nào.
Nói thích hắn? Nàng biết Mặc Vấn Trần tiếp cận mình là có mục đích nhưng hiện tại nàng vẫn chưa đoán ra được, vẫn luôn đề phòng hắn, sao có thể đột nhiên thích hắn một cách kỳ diệu vậy được?
Nói không thích? Nhưng hiện giờ nàng không hề từ chối nụ hôn của Mặc Vấn Trần, và phản ứng của cơ thể nàng cũng… Chẳng lẽ đó chỉ là ham muốn thể xác đơn thuần?
Thấy Tô Linh Phong không trả lời câu hỏi của mình, Mặc Vấn Trần không khỏi lộ ra ánh mắt thất vọng, nhưng hắn vẫn thầm cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất, nàng cũng không dứt khoát nói là"Ta không thích”…
“Phong Nhi, ta thích nàng… Ta rất thích nàng…” Mặc Vấn Trần thì thầm đầy cảm xúc, rồi hắn hôn lên trán và má của Tô Linh Phong…
Tô Linh Phong nằm bất động trên giường, để Mặc Vấn Trần xé váy nàng, để những nụ hôn nhẹ nhàng và tinh tế của hắn lướt xuống tai, cổ…
Những lời vừa rồi của Mặc Vấn Trần cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng: “Ta yêu nàng… ta rất yêu nàng…” Đây không phải là lần đầu tiên Mặc Vấn Trần nói rằng hắn thích nàng, nhưng lần này, trái tim Tô Linh Phong lại run lên một cách khó hiểu…
“Ưm…”
Lúc Mặc Vấn Trần ngậm lấy quả anh đào chưa trưởng thành trước ngực Tô Linh Phong, cơ thể nàng run lên, nàng còn vô thức phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ …
Khi Mặc Vấn Trần nghe thấy giọng nói phát ra từ miệng Tô Linh Phong, hắn bỗng thấy mình được khích lệ rất nhiều, động tác của hắn trở nên thô bạo hơn, hắn nhanh như cắt xé toang quần áo trên người mình và Tô Linh Phong, đồng thời hôn lên làn da trắng nõn và mịn màng của nàng, bàn tay to lớn của hắn sờ soạng lung tung khắp người nàng.
Lúc Mặc Vấn Trần chạm ngón tay vào khu vực bí ẩn của nàng, Tô Linh Phong không nhịn được mà cong người lên, nàng giữ chặt bàn tay to lớn của Mặc Vấn Trần, nói như thể đang cầu xin: “Đừng…”
Nhưng nơi đó lại ẩm ướt phản bội sự hai lòng của Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần không rút tay ra, kề sát tai nàng, hơi thở hỗn độn, khàn khàn nói: “Thật sự không muốn sao? Phong Nhi…”
“…”, Tô Linh Phong vừa xấu hổ vừa khó chịu, thầm hận thân thể mình vô dụng đến mức không thể chống lại sự cám dỗ của dục vọng nguyên thủy này.
Sống hai kiếp người, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được loại cảm giác hưng phấn và chờ đợi kỳ lạ này, muốn buông thả không? Nàng là một người phụ nữ của thế kỷ 21, đương nhiên cũng không quá coi trọng tấm màng mỏng đó, nhưng nàng vẫn chán ghét hành vi tùy tiện 419 vì nhu cầu thể xác, nhưng tại sao… khả năng tự chủ hiện giờ của nàng lại rất tệ…
Mặc Vấn Trần không biết cuộc đấu tranh nội tâm của Tô Linh Phong, hắn coi sự im lặng của nàng như một sự đồng ý, sau đó hắn tách hai chân của Tô Linh Phong ra và quấn chúng lên eo hắn…
Cho dù Tô Linh Phong còn chưa có yêu hắn, hiện tại nàng cũng không từ chối việc tiếp xúc thân mật với hắn, hắn cũng không ngại chiếm lấy thân thể của nàng trước, hắn muốn thực sự có được nàng…
“Mặc Vấn Trần, đừng… ta không muốn…”, Tô Linh Phong còn chưa kịp nói hết, Mặc Vấn Trần lại mút lấy môi nàng.
Hắn không bao giờ cho nàng cơ hội hối hận nữa, hắn ấn mạnh cây gậy nóng rực vốn đã cứng như sắt của mình vào nơi bí ẩn của nàng…
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng ngủ đột nhiên truyền đến một hỏi thăm: “Tiểu thư, người có ở trong phòng không?” Là Hứa Nặc, nàng ấy vừa mới đi giúp việc trong sảnh tiệc trở về.
Nàng ấy đi ngang qua phòng ngủ của Tô Linh Phong, bỗng nghe thấy có tiếng động lạ trong đó nên nghi ngờ hỏi.
Mà hai người họ suýt chút nữa bị biển dục vọng trong phòng nhấn chìm, cũng không biết Hứa Nặc đã trở lại từ lúc nào…
Nghe thấy giọng Hứa Nặc, Mặc Vấn Trần lập tức dừng động tác, Tô Linh Phong cũng lập tức từ trạng thái gần như trầm luân tỉnh táo lại!
“Ta đây!” Tô Linh Phong hoảng hồn đáp lại.
“Tiểu thư, người… không sao chứ? Cổ họng khó chịu sao?” Nghe thấy giọng nói của Tô Linh Phong có chút kỳ lạ, Hứa Nặc lo lắng hỏi.
“Ta không sao, chắc là do ta có uống chút rượu ấy mà.
” Tô Linh Phong cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường.
“À, vậy ta sẽ đi lấy thứ gì đó giải rượu nhuận họng cho tiểu thư.
”
“Không cần đâu!” Tô Linh Phong lập tức từ chối: “Ta rất mệt, không muốn uống gì hết, chỉ muốn đi ngủ sớm, ngươi cũng đi ngủ đi, đừng lo lắng cho ta.
”
“Ồ, được rồi, tiểu thư ngủ đi…” Hứa Nặc khẽ nhíu mày, đứng ở cửa phòng ngủ của Tô Linh Phong một hồi mới đi về phòng của mình.
Kỳ lại thật, sao nàng ấy cảm thấy hình vừa rồi tiểu thư nói chuyện có hơi là lạ…
Mặc Vấn Trần vừa nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Nặc rời đi, hắn nhanh chóng thiết lập một hàng rào cách âm trong phòng đồng thời ôm chặt lấy cơ thể mềm mại đẫm mồ hôi của Tô Linh Phong, hắn thật sự không biết làm sao để diễn tả tâm trạng khó chịu của mình lúc này nữa….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook