Ma Phi Khó Tán Tỉnh
-
Chương 117
Mặc Vấn Trần nhìn vào mắt Tô Linh Phong và bất đắc dĩ mỉm cười: "Tiểu nha đầu, trong mắt ngươi, ta là loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình sao?”
"Nói đến thủ đoạn thì huynh đã có dùng một ít, có phải không từ thủ đoạn hay không, bây giờ vẫn chưa thể đánh giá được.
" Tô Linh Phong nhìn Mặc Vấn Trần, lạnh lùng nói: “Huynh đừng có nói với ta rằng, chuyện ta tới Lăng Vân thành không có liên quan gì tới huynh.
”
“Được rồi, ta thừa nhận, sau khi ta trở về sẽ đi thăm Lăng Vân thành chủ…”
“Vậy ngươi xúi giục ông ngoại ta tới đón ta ở Lăng Vân Thành bởi vì huynh nhớ ta?”
“…Xúi giục.
” Khóe miệng Mặc Vấn Trần khẽ nhếch lên, ngươi cho rằng Lăng Vân thành chủ là loại người sẽ bị người khác xúi giục sao?
Tô Linh Phong vẫn im lặng, nàng quá lười để lãng phí nước bọt cho những câu hỏi nhàm chán như vậy.
Mặc Vấn Trần im lặng một lúc, rồi lại nói: "Ta chỉ nghĩ rằng môi trường ở Lăng Vân Thành phù hợp để ngươi trưởng thành hơn là ở nhà Tô gia.
”
“Tô gia?” Tô Linh Phong khẽ cong khóe miệng: “Ta thích những ngày tháng được rèn luyện ở bên ngoài.
” Ngụ ý rằng nàng không bao giờ có ý định trưởng thành ở sân sau của Tô phủ.
Vẻ mặt của Mặc Vấn Trần trở nên nghiêm túc, thành thật nói: "Ta không yên tâm về việc ngươi mạo hiểm ở bên ngoài, Tá Dịch không thể luôn bảo vệ ngươi, hiện tại hắn không phải đã rời khỏi ngươi sao?"
Trái tim Tô Linh Phong đột nhiên đập loạn một nhịp, nàng nhìn vào mắt Mặc Vấn Trần, hỏi: "Tá Dịch đột nhiên rời đi, là có liên quan gì đến huynh sao?"
Mặc Vấn Trần không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tô Linh Phong, đôi mắt hắn chợt lóe lên, hắn khẽ thở dài: "Tiểu nha đầu, ngươi không tin tưởng ta! "
"Ta tại sao phải tin tưởng huynh?" Tô Linh Phong hỏi ngược lại.
Trên thực tế, ngoại trừ người bạn thân Diệp Hải Lam ở thế giới khác, nàng chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai.
Mặc Vấn Trần ôm mặt hình trứng của Tô Linh Phong trong tay, trầm giọng nhưng lại cực kỳ bá đạo nói: "Nhớ kỹ, sau này hãy học cách tin tưởng ta!"
Dựa vào đâu? Tô Linh Phong dùng ánh mắt coi thường nhìn Mặc Vấn Trần, một người danh tính mơ hồ, mục đích không rõ, dựa vào đâu mà yêu cầu nàng làm vậy?
"Tiểu nha đầu, ánh mắt đó của ngươi là có ý gì?"
"Ánh mắt khinh thường.
" Tô Linh Phong giống như học sinh giỏi trả lời.
"! " Khóe miệng Mặc Vấn Trần giật giật, hắn đột nhiên mỉm cười: "Không cần khinh thường ta, ngươi là của ta, ngươi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta,còn có, đi theo tiến độ của ta.
”
Tiểu Bạch mơ hồ tỉnh lại, đúng lúc nghe thấy những lời như tuyên bố của Mặc Vấn Trần, không nhịn được mà chửi thề: "Ôi đệt, đâu ra một tên tự cuồng tự đại như vậy?” Sau đó tiện thể vểnh cái mông nhỏ lên, nhãn long trong veo tiến lại gần Mặc Vấn Trần, lại kinh ngạc hỏi: “Ô, đây không phải là cái người trước cắn chặt lấy môi của chủ nhân sao? Chủ nhân, sao hắn lại ở đây? Chẳng lẽ thời kỳ động dục của hắn còn chưa qua? Lại đến tìm chủ nhân chơi hôn sao?”
“Im miệng” Trán Tô Linh Phong giật giật, cuối cùng cũng nhịn không được, phất tay một cái, lần đầu tiên thu hồi thể linh hồn của Tiểu Bạch trở về không gian ma sủng!
“Chủ nhân, ta sai rồi, để cho ta ra, hu hu! " Tiểu Bạch bật khóc đáng thương, đều là cái miệng nói lắm, nếu như sau này nam nhân phát tình còn tới tìm chủ nhân, nó nhất định phải quản tốt cái miệng của mình.
ầm thầm xem náo nhiệt là được rồi…
Mặc Vấn Trần tự nhiên chú ý đến động tác vẫy tay của Tô Linh Phong, nghi ngờ là động tác thu sủng, nhưng hắn không hỏi gì cả.
"Tại sao ta không thể nhớ ra là ta đã trở thành của huynh khi nào? Huynh thậm chí đến cả dự phòng cũng không phải.
”
“A? Nhanh như vậy đã quên rồi?" Mặc Vấn Trần nhướng mày, nhẹ nhàng nâng cầm Tô Linh Phong lên, cười như không cười nói: "Xen ra cần ta phải nhắc cho ngươi nhớ lại?"
Tô Linh Phong cau mày, giọng nói của nàng ấy trở nên lạnh lùng: "Mặc Vấn Trần, huynh đừng có! ưm! "
Tô Linh Phong còn chưa nói xong, nửa câu nói sau đã bị Mặc Vấn Trần nuốt vào trong nụ hôn!
Nam nhân chết tiệt này lại cưỡng hôn nàng!
Mặc Vấn Trần đẩy Tô Linh Phong vào bức tường trên giường, bá đạo và tham lam cướp đoạt hương thơm trong miệng nàng!
Đồ khốn! Tô Linh Phong đẩy mạnh vào ngực Mặc Vấn Trần, nhưng cơ thể hắn bất động như một ngọn núi!
Tô Linh Phong tức đến phẫn nộ, lòng bàn tay tích sức mạnh, một chưởng đó của nàng ngưng tụ sức mạnh to lớn từ chính mình, hung hăng chưởng về phía ngực của Mặc Vấn Trần.
Mặc Vấn Trần kịp thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé không ngoan của Tô Linh Phong, miễn cưỡng rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào và ngon lành đó, hắn thở hổn hển: "Tiểu nha đầu, ngươi thật sự lỡ ra tay tàn nhẫn!"
"Đối với tên háo sắc, ta cần phải thủ hạ lưu tình sao?" Tô Linh Phong nhìn chằm chằm Mặc Vấn Trần và lạnh lùng nói.
"Phong nhi! " Mặc Vấn Trần bất lực thở dài, nắm lấy lòng bàn tay còn chưa tiêu tan ý chí chiến đấu của Tô Linh Phong, áp vào ngực hắn, nhẹ giọng hỏi: "Nếu như ngươi thật sự ta chỉ là lãng tử phong lưu chỉ trêu đùa ngươi, vậy thì cứ một chưởng đánh vào đây đi.
"
Tô Linh Phong nhướng mày, giọng điệu có chút châm chọc: "Huynh sau đó có phải muốn nói rằng, trái tim này của huynh đang đạp vì ta?”
"! " Mặc Văn Trần đen mặt, vươn tay xoa xoa tóc Tô Linh Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cố ý chọc tức ta phải không?”
Tô Linh Phong lười tiếp lòi, chỉ trợn mắt nhìn Mặc Vấn Trần.
Mặc Vấn Trần lại ghé sát vào má Tô Linh Phong, phả hơi thở vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khàn giọng nói: "Ngươi có biết không, hiện tại ta thật sự muốn ngươi rồi!"
Tô Linh Phong có thể nghe ra giọng điệu kỳ lạ trong giọng nói của Mặc Vấn Trần, cơ thể nàng không khỏi co rụt lại, phòng bị nói: " Huynh đừng lộn xộn, ta mới mười ba tuổi!”
"Không phải mới mười ba, ngày thứ mười tám của tháng tới ngươi đã mười bốn tuổi rồi.
" Mặc Vấn Trần sửa lại.
"! "Cho dù nàng mười bốn tuổi, nàng vẫn chưa trở thành thành niên được chưa? "Nếu không có việc gì,huynh có thể đi.
" Tô Linh Phong vẻ mặt bình tĩnh đẩy người ra.
Nàng nói chuyện với nam nhân này, căn bản là nói không thông!
"Không đi.
" Mặc Vấn Trần chơi xấu ôm Tô Linh Phong, vùi mặt vào tóc nàng nhẹ nhàng ngửi mùi hương thuộc về nàng.
“Tùy huynh.
” Thừa dịp Mặc Vấn Trần không phòng bị, Tô Linh Phong đột nhiên đẩy hắn ra, kéo chăn ra, nằm xuống đắp lên người.
Mặc kệ hắn thích đi hay không, dù sao bây giờ nàng cũng sắp ngủ rồi.
Mặc Vấn Trần cười khúc khích, kéo chăn ra, nằm xuống bên cạnh Tô Linh Phong, ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại thơm tho, ghé vào tai nàng nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu nha đầu, giận rồi sao?”
Giận? Không, là không cần, đợi đến khi sức mạnh của nàng so với hắn mạnh hơn, đánh hắn một trận ném ra ngoài so việc cáu gắt còn thoải mái hơn nhiều.
Thấy Tô Linh Phong phớt lờ mình, Mặc Vấn Trần thổi hơi nóng vào tai nàng như thể đang trêu chọc, sau đó dùng răng cắn vào vành tai nhỏ tròn và đáng yêu của nàng một cách ác ý!
"Mặc Vấn Trần!" Tô Linh Phong đưa tay ra nắm lấy cổ hắn cảnh cáo nói: "Ta cần đi ngủ! Nếu huynh còn dám trêu chọc ta nữa, ta sẽ đá huynh xuống!”
“…Được rồi.
” Mặc Vấn Trần hôn lên khuôn mặt quả trứng của Tô Linh Phong, ấn đầu nàng vào trong ngực mình, thỏa mãn nói: “Ngủ cùng nhau.
”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook