Ma Phi Khó Tán Tỉnh
-
Chương 111
Dùng xong bữa sáng, Tô Linh Phong chào tạm biệt Tô Hoành, nhị phu nhân và những người khác, sau đó cùng với Hứa Nặc, Tiêu Minh Lãng lên đường.
Vừa ra khỏi cửa thành Lê Thành, liền có một đội quân trang bị tinh nhuệ, xem ra sức mạnh không rồi, phi Hứa Nặc nghe tiếng chân ngựa, hắn vén rèm cửa lên nhìn ra ngoài, sau đó cau mày quay đầu lại nhìn Tô Linh Phong, khẽ gọi một tiếng: “Tiểu thư…”
“Không sao, yên tâm đi.
” Tô Linh Phong bình thản, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Minh Lãng ngược lại gõ lên cửa xe, giải thích: “Tiểu thư, bọn họ là người do ông ngoại thành chủ của người phái đến cùng ta đi đón người, chỉ là trước đó không vào thành.
”
“Ừ, ta biết rồi.
” Tô Linh Phong nhẹ nhàng trả lời.
Hứa Nặc tỉnh ngộ, cũng đúng, thành chủ của Lăng Vân Thành, tự mình đón cháu gái, làm sao có thể chỉ phái một người đi đón được…
Nhưng mà, tại sao những người này lại đợi ở ngoài thành? Hứa Nặc thắc mắc trong lòng, nhưng cũng không lắm mồm đi hỏi.
Đi đường liên tiếp mấy hôm, đến một buổi trưa ngày thứ năm, đoàn người cuối cùng cũng đến một thành tên là Vinh Thành, Tiêu Minh Lãng xin chỉ thị của Tô Linh Phong rằng cần phải ở đây nghỉ ngơi một ngày để bổ sung thức ăn và một số vật phẩm khác.
Tô Linh Phong gật đầu: “Cứ nghe theo sắp xếp của chú Tiêu.
”
Đám người bao trọn một sân nhỏ của một nhà trọ, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Ăn xong bữa trưa, Tô Linh Phong định đem theo Hứa Nặc đi dạo, Tiêu Minh Lãng không yên tâm, sau khi bàn giao vài câu với thủ hạ liền cùng bọn họ đi dạo.
“Tiểu thư muốn mua gì ạ? Thuộc họ có đến Vinh Thành vài lần, có thể làm người chỉ đường cho tiểu thư.
” Tiêu Minh Lãng cười nhẹ hỏi.
“Cứ dạo quanh quanh thôi.
”
Tiêu Minh Lãng nghe thấy vậy không nói thêm gì, lặng lẽ đi theo sau Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong thật sự chỉ đi loanh quanh mà thôi, tiệm sách, tiệm vũ khí, tiệm đá quý… sau khi đi lượn một vòng cũng không thấy thứ mình muốn mua.
“Mama, Đoàn Tử đói rồi…” Đoàn Tử trườn từ đỉnh đầu Tô Linh Phong xuống dưới vai cô, ôm cổ cô nũng nịu nói.
Thời gian gần đây, Đoàn Tử càng dính Tô Linh Phong, chỉ có lúc ngủ thì mới quay trở về không gian của ma sủng, bình thường lúc tỉnh thì đều đi theo Tô Linh Phong.
Bởi vì Tô Linh Phong dặn nó bình thường chỉ được phép dùng cách nói chuyện của chủ sủng để nói chuyện với nàng, chứ không được mở miệng nói chuyện, hơn nữa bề ngoài đáng yêu, da thịt mềm mại của nó thật sự rất có tính lừa đảo.
Mọi người chỉ xem nó là sủng vật nhỏ được Tô Linh Phong nuôi mà không nghĩ gì nhiều.
“Hừ, vừa ăn xong đã kêu đói! Vô tích sự!” Tiểu Bạch khoanh hai móng vuốt trước ngực, bĩu môi khinh thường.
“Đồ Đoàn tử có thể ăn, ngươi không thể ăn, ngươi đố kỵ!” Đoàn Tử trợn trắng mắt, lại bắt đầu cọ vào mặt Tô Linh Phong đòi ăn.
Tô Linh Phong lười đi xa, đúng lúc cách đó không xa có một quán trà, Tô Linh Phong liền đi tới đó.
Hứa Nặc, Tiêu Minh Lãng không nói gì, chỉ theo Tô Linh Phong vào quán trà
Người trong quán trà không nhiều, Tô Linh Phong chọn chỗ ngồi sát bên cạnh cửa sổ ở tầng hai, gọi một bình trà ngon, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của bồi bạn mà gọi thêm một bàn bánh ngọt, hoa quả…
Hứa Nặc và Tiêu Minh Lãng đã sớm được mở mang tầm mắt về ‘sức ăn’ của Đoàn Tử, biết rằng nhất định là nàng gọi cho Đoàn Tử ăn, vì vậy mặt không hề có bất cứ biểu cảm nào.
“Ma ma tốt nhất, Đoàn Tử yêu ma ma nhất…”
Trà được đưa lên, Đoàn Từ vui mừng hoan hô một tiếng, cuối cùng cũng xuống khỏi người Tô Linh Phong, nhảy lên mặt bàn, ngồi trước một khay thức ăn, ôm một miếng bánh ngọt bắt đầu ăn, biểu cảm rất hạnh phúc, rất thỏa mãn…
“Hừ, đồ vô tích sự chỉ biết ăn!” Tiểu Bạch ở một bên uống một hớp nước, càu nhàu xem thường.
“Wow, ma sủng này thật đáng yêu!” Người ngồi bên cạnh đột nhiên hô lên một tiếng kinh ngạc, sau có một một bóng người màu vàng quả hạnh lướt tới bàn Tô Linh Phong.
Đó là một cô nàng có khuôn mặt trái táo và đôi mắt to tròn, nàng ta trông tương đương tuổi với Tô Linh Phong.
Đôi mắt cô nàng hiện ra hình trái tim, cúi đầu, tiến lại gần Đoàn Tử, nhìn chằm chằm nó ăn.
Đoàn Tử nhìn thấy trên đầu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xa lại được phóng đại, giật bắn mình! Ngừng nhai thức ăn trong miệng khiến hai má của nó phồng lên, hai móng vuốt cứng nhắc cầm chặt miếng bánh, cảnh giác nhìn nàng ta
Tô Linh Phong lạnh lùng nhìn nữ nhi đó, rồi lại liếc mắt sang ba chàng trai trẻ bàn bên.
Tiêu Minh Lãng vẫn thong thả nhìn Tô Linh Phong, không nói gì, cúi đầu uống trà.
Hứa Nặc cau mày, lên tiếng trước: “Vị tiểu thư này, ngươi…”
Hứa Nặc còn chưa nói hết câu, đã bị nữ nhi đó cắt lời: “Đây là ma sủng của ai trong các người? Bán cho ta đi, tiền các ngươi cứ việc ra giá.
” Nàng ta vừa nói còn vừa vươn tay ra chạm vào Đoàn Tử như đang trêu đùa.
“Ui da, tay của ta!” Không cần đợi đến lúc có người trả lời, nữ nhi đó đột nhiên kêu lên một tiếng, lập tức rời khỏi bàn, nàng ta cau mày che tay phải, hai mắt phủ một lớp sương nước.
“A khụ khụ khụ…” Đoàn Tử phim hết toàn bộ nước trong miệng ra, đến cả trà cả bánh ngọt vẫn chưa nuốt xuống cũng toàn bị phun ra ngoài, khiến cho cả cái bàn đều là…
“Ôi… cái thứ thú hạ đẳng ngu ngốc nhà ngươi! Có thể đừng kinh tởm vậy không!” Tiểu Bạch nhanh chóng vỗ cánh bay ra khỏi người Đoàn Tử.
Đoàn Tử nôn toàn bộ thức ăn trong miệng, cũng không còn quan tâm thức ăn nữa, đồ ăn trong móng vuốt cũng vứt đi, vụt một tiếng nhảy lên vai của Tô Linh Phong, ôm chặt cổ nàng nói: “Ma ma, tay ả ta thật là bẩn, ăn không ngon.
”
“Mật Mật, muội không sao chứ?”
“Mật Mật, muội bị thương rồi sao?”
Ba nam nhân đi cùng nữ nhi kia đang ngồi ở bàn bên cạnh, vốn dĩ đang không chú ý mà xem náo nhiệt, bây giờ thấy nữ nhi đó bị thương, có hai người lập tức đi tới với vẻ mặt lo lắng.
“Để ca ca xem nào.
” Một trong hai người khoảng hai mươi tuổi, là một kiếm sĩ anh Tuấn, kéo tay nữ nhi kia cẩn thận xem.
“Ca ca, muội không sao, đã không còn đau nữa rồi.
”
Kiếm sĩ đó nhìn chỗ nàng ta chỉ, trên da có thêm vài dấu răng nhỏ, chứ không bị thương bên trong, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
“Này, ngươi là chủ nhân của thứ khốn nạn này sao? Tại sao lại không trông ma sủng của ngươi đi chứ, cắn người rồi ngươi không thấy sao?Cũng không xin lỗi!” Một người khác khoảng mười bảy mươi tám tuổi, đôi mắt to tròn và lông mày rậm, làn da lúa mạch của tuổi trẻ chỉ vào Tô Linh Phong, kiêu ngạo rống lên.
Lúc này Đoàn Tử đang ở trên vai của Tô Linh Phong, nó tự nhiên Nhật định nàng chính là chủ nhân của nó.
“Này! Tại sao ngươi không nói chuyện?”
Hứa Nặc đập bàn đứng dậy, liếc nhìn thiếu niên đó: “Là ả ta vô duyên vô cứ chạy tới, không biết là tuỳ tiện chạy đến bàn của người lạ, làm phiền người khác là hành động không lịch sự sao? Ngoại trừ chủ nhân của mình, ma sủng sẽ không tùy tiện tiếp cận người lạ, kẻ ngốc cũng hiểu được đạo lý này, ả ta không hiểu sao? Là ả ta ngứa tay, chạm vào Đoàn Tử, bị cắn cũng là đáng!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook