Ma Phi Giá Đáo: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng
-
Chương 7: Mưu kế của Hồ Vương
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Chỉ cần có thể ép nó làm việc cho mình, hạnh phúc của nữ nhi đâu là gì, hy sinh nữ nhi cũng đâu là cái thá gì, nữ nhi có thể sống lại, nhưng ông ta không muốn đợi cái ngày ngồi lên ngôi vị Đế Quân lâu thêm nữa.
Quý Phi Nhi bị khuôn mặt âm trầm của ông ta dọa cho sợ run lên, vội vàng đưa tay ra nhận bình, đây chỉ là hành động theo bản năng mà thôi, cũng không có nghĩa là nàng đồng ý làm việc giúp ông ta.
“Vậy mới đúng, ngươi là Đế phi, làm chuyện này tương đối dễ dàng, chỉ cần mỗi ngày ngươi cho một giọt U Minh Hoa này vào đồ ăn của Túc Ly Mị là được, độc tố sẽ từ từ ngấm vào trong cơ thể hắn, từng bước ăn mòn công lực của hắn, một tháng sau hắn sẽ mất hết pháp lực. Vô Thượng Ma Công của Bổn vương cũng sắp luyện thành, đến lúc đó dù là Thương Mặc Tuyết cũng không ngăn cản được ta, ha ha ha ha.”
Chẳng qua ông ta lại không giải thích, một khi Túc Ly Mị xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là Nguyệt Phi Yên, đến lúc đó mạng của nàng nhất định không giữ được, chỉ là chuyện này có quan hệ gì tới ông ta, chỉ cần ông ta có thể trở thành Đế Quân, ai cũng có thể hy sinh.
Sau thời gian một chén trà, Quý Phi Nhi và Nguyệt Vô Tu lần lượt ra khỏi phòng, Lục Khởi và Lục Ý vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài.
Cứ nghĩ rằng có thể nghe được một chút tin tức có giá trị, nhưng không khí trong phòng vẫn hết sức bình tĩnh, hai người nói chuyện đều nhỏ giọng, đứng bên ngoài căn bản không nghe được gì.
Nguyệt Vô Tu bày ra bộ dáng cha hiền, trước mặt Lục Khởi và Lục Ý, hòa ái nói: “Các ngươi chính là thị nữ của Phi Yên đúng không, sau này nữ nhi bảo bối của Bổn vương đành phiền các ngươi chăm sóc.”
“Hồ Vương nói quá lời rồi, chăm sóc Đế phi nương nương là phận sự của nô tỳ.” Hai thị nữ khom mình hành lễ.
Nguyệt Vô Tu nhìn về phía Phi Yên, vỗ vỗ vai nàng, vẻ mặt sâu xa. “Gả cho người ta rồi thì sau này không thể tùy hứng giống như trước nữa, phải hầu hạ Đế quân cho tốt, chia sẻ ưu phiền giúp Đế quân.”
“Dạ, phụ vương!” Quý Phi Nhi gật đầu, bàn tay trong tay áo nắm chặt cái bình nhỏ.
“Được rồi, Hồ Tộc còn rất nhiều chuyện cần xử lý, cha đi về trước!” Cuối cùng vẫn còn nhìn Quý Phi Nhi một cái, ánh mắt kia rõ ràng là nói cho nàng biết, ra tay nhanh một chút, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Ánh mắt Quý Phi Nhi đầy phức tạp, hình như nàng cảm thấy muốn giữ mạng nhỏ của mình cũng trở thành một vấn đề hết sức khó khăn, bây giờ nàng phải làm gì?
“Nương nương, chúng ta trở về thôi.”
Quý Phi Nhi vẫn còn trầm tư, không nghe được họ nói.
“Nương nương?” Vươn tay xua xua trước mặt nàng, rốt cuộc cũng khiến nàng hồi thần lại.
“A, sao vậy?” Nàng mải nghĩ nên không nghe thấy họ nói gì.
“Chúng ta nhanh trở về thôi, Đế Quân đang đợi ngài ở tẩm điện, nói là có chuyện tìm ngài.”
Nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của Túc Ly Mị, trong lòng lại run lên, Nguyệt Vô Tu nói không sai, nhỡ Túc Ly Mị hận Hồ Tộc thấu xương, chẳng lẽ sẽ bỏ qua công chúa Hồ Tộc là nàng ư? Cho nên, nàng thật sự phải ra tay sao?
“Hắn...... Có nói là có chuyện gì không?” Hiện tại mỗi một động tác của Túc Ly Mị nàng đều phải tỉ mỉ cân nhắc, sau đó mới hành động, sợ mình không cẩn thận sẽ vứt bỏ mạng nhỏ.
Nhớ tới thỉnh thoảng hắn lại trêu chọc, còn nói lời buồn nôn, hoặc là ái muội làm cho nàng mặt đỏ tim đập, có chút không rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì, dù sao nhất định không phải là chuyện tốt, nói không chừng lại là âm mưu nào đó.
“Chuyện của Đế Quân và nương nương, sao chúng nô tỳ biết được? Nương nương vẫn nhanh lên thì hơn.”
Chuyện tiến triển còn nhanh hơn lịch trình ở hiện đại của nàng, thật là vừa rời ổ sói lại vào hang hổ, vừa mới đấu trí cùng Nguyệt Vô Tu, gạt ông ta xong, giờ lại phải đi gặp Túc Ly Mị, ai biết chờ đợi nàng là cái gì chứ?
......
Trường bào màu trắng kéo dài trên đất, tầng tầng lụa trắng bao lấy cơ thể thon dài, chỉ một gò má đã đẹp tới mức làm người ta nghẹt thở, lần đầu tiên Quý Phi Nhi nhìn cũng cảm thấy như bị hút đi hồn phách, nếu như không phải vì biết hắn là Đế Quân của yêu ma giới, tận mắt thấy chân thân của hắn, chỉ sợ nàng sẽ cho rằng hắn là thần tiên hạ phàm.
Hình như hắn rất thích sạch sẽ, thường thay quần áo, có lúc một ngày đổi tới vài bộ, mỗi bộ đều không giống nhau, nhưng đều là màu trắng. Cũng đúng, chân thân của hắn chính là bạch xà mà, một tên yêu nghiệt, mặc áo trắng cũng có thể xuất trần như vậy, trộn lẫn được năm loại khí chất cao quý, thanh dật, tao nhã, diêm dúa lẳng lơ, tuyệt mỹ thành một, mâu thuẫn cực hạn rồi lại hài hòa như thế, thật là không tìm ra bất kỳ ngôn từ nào để hình dung.
Nghe được tiếng bước chân nàng tiến vào, hắn xoay người lại, gương mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng gọi: “Phi Nhi, tới đây.”
Sự dụ hoặc của mỹ nam là khổng lồ, cho dù trong lòng Quý Phi Nhi tự cảnh báo mình vô số lần đây là một con xà yêu có thể ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng vẫn không thể khống chế được chân mình. Wey wey wey, ngừng cho ta! Hỗn đản, sao lại không nghe lời như vậy.
Vung ống tay áo lên liền ôm nàng vào ngực, lụa trắng phiêu dật có thể gói cả người nàng lại, tim Quý Phi Nhi nhảy lên, mặt cũng đỏ rực, trước giờ nàng chưa từng thân mật với người khác phái như vậy, chớ nói chi là mỹ nam phong hoa tuyệt đại trước mắt, trái tim nhảy lên thình thịch.
“Cái đó...... Nghe Lục Khởi nói, ngươi tìm ta có chuyện, chuyện gì hả?”
“Ừ, Bổn vương nghĩ, nàng mới tới đế đô, về sau cũng là nữ chủ nhân của nơi này, dù sao cũng nên để cho nàng làm quen một chút, vừa lúc Bổn vương rảnh rỗi không có chuyện gì, liền mang ái phi ra ngoài đi dạo giải sầu một chuyến, được chứ?”
Có thể đi chơi, còn có mỹ nam theo cùng, đây là điều mà bao nhiêu người hâm mộ, dĩ nhiên Quý Phi Nhi sẽ không cự tuyệt, hơn nữa trong lòng nàng đã tính toán, cũng tốt, nghe ngóng mọi thứ ở đây, chờ sau này nàng muốn chạy trốn cũng không đi loạn như con ruồi mất đầu.
“Được, vậy ngươi chờ ta một chút... ta thay quần áo khác.” Thật ra thì nàng muốn tìm chỗ cất thật kỹ bình kịch độc Nguyệt Vô Tu đưa cho, để khỏi bị ai phát hiện.
......
Từ khi Quý Phi Nhi xuyên không tới giờ toàn sống trong Đế Cung không đi ra ngoài, mặc dù trong cung điện đủ hoa lệ, nhưng nàng nghĩ thế giới bên ngoài yêu ma giới nhất định cực kì âm u kinh khủng, nhưng lần này lên đường lại phát hiện ra không đúng.
Cũng không cần mang theo thị vệ, có Túc Ly Mị ở đây, ai dám động đến nàng?
Đế đô vô cùng phồn hoa, không khác gì chợ nhân gian ở cổ đại, lúc thấy Túc Ly Mị, tất cả dân chúng đều lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng, sau đó quỳ xuống đất lễ bái, Túc Ly Mị chính là thần trong lòng bọn họ.
Quý Phi Nhi thấy một đứa bé trai đứng trong đám người, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, trốn ở phía sau mọi người tò mò nhìn bọn họ, Quý Phi Nhi rất thích trẻ con, thật hưng phấn ngoắc ngoắc tay, để cho bé tới gần.
Bé trai do dự một chút, sau đó chầm chậm bước tới, chỉ là, sau khi đứa bé đi ra Quý Phi Nhi mới phát hiện, bởi vì thằng bé còn nhỏ, chưa hoàn toàn tu luyện thành hình người, nửa người trên là người, nửa người dưới vẫn còn là một cái đuôi rắn nho nhỏ.
Quý Phi Nhi liền cứng lại ở đó, nàng...... Nàng sợ rắn mà....
Bé trai đi tới bên cạnh nàng, giang hai cánh tay. “Tỷ tỷ, ôm ôm!”
Nàng khóc không ra nước mắt, nàng thật không dám! Mặc dù quả thật thằng bé rất đáng yêu, nhưng nửa người dưới là đuôi rắn khiến nàng vừa nhìn đã sợ.
Túc Ly Mị khom người bế bé lên, trong tay ngưng tụ bạch quang, dưới pháp lực hùng hậu của hắn, đuôi rắn của bé trai nhanh chóng biến mất, biến thành hai cái chân người, sau đó mới nhét bé vào ngực Quý Phi Nhi. Hắn biết, nàng sợ rắn.
Lần đầu tiên lúc Tử Huyên biết hắn là xà quân cũng rất sợ. Hắn vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Tử Huyên từ trên người nàng, coi như là tự an ủi mình cũng tốt.
Nhìn thấy hình người của thằng bé là một bảo bảo đáng yêu tầm bốn năm tuổi, Quý Phi Nhi nhanh chóng hết sợ, ôm bé, cực kỳ thích thú. “Bảo bảo, đệ tên là gì?”
“Tỷ tỷ, người ta tên là Khinh Nặc.”
“Tên rất dễ nghe, về ngươi nhất định đệ phải tu luyện cho tốt, tương lai trở thành đại anh hùng.”
Quý Phi Nhi tràn đầy tình thương của mẹ, Túc Ly Mị nhìn một màn này, khóe miệng khẽ cong lên, cười một tiếng khuynh thành, trong ánh mắt lại có sát khí nổi lên, hơi thoáng qua.
......
Trên Tiên giới ở chín tầng mây, mây trắng từng chùm, tiên khí lượn lờ, từ xa nhìn lại, đại điện Vân Tiêu khí thế nguy nga, nửa che ở trong sương mù, tạo nên vẻ thần bí.
Thay vì nói lúc Túc Ly Mị rơi vào trạng thái ngủ say, yêu ma giới nổi lên nội loạn, cảm giác ở Tiên giới lúc này không phải là?
Trận đại chiến thần ma kia đưa tới mầm tai vạ, thay đổi số mạng của bao nhiêu người, thậm chí, một ngàn năm sau, tất cả vẫn chưa kết thúc mà mới chỉ là bắt đầu.
Bình tĩnh ở Tiên giới, sau khi Mặc Uyên thượng thần ở Vị Ương Cung kết thúc bế quan, liền hoàn toàn bị đánh vỡ.
Tiên đế Đế Tị tự cho là đã đánh bại Túc Ly Mị, vô cùng hài lòng, không để ý cả Tiên giới đau buồn vì Tử Huyên chết, bắt đầu xếp đặt buổi tiệc ăn mừng, thậm chí còn rộng rãi mời tiên hữu của các giới.
Đế Tị vốn cuồng vọng, sau này càng nghiêm trọng hơn, lập ra rất nhiều tiên quy phạm vào luân thường đạo lý, vốn là Tiên giới, yêu ma giới và U Linh giới có thể hòa bình sống chung, nhưng từ khi hắn thừa kế vị trí Tiên Đế vẫn muốn xưng bá tam giới, đưa tới không ít tranh chấp.
Rất nhiều thần tiên giận mà không dám nói gì, người hắn sợ nhất chính là Mặc Uyên thượng thần, nhưng hết lần này tới lần khác Mặc Uyên chỉ thích tu luyện, thanh tâm quả dục không quản chuyện bên ngoài, cho nên ngay cả một người giúp bọn họ làm chủ cũng không có. Cho nên ngàn vạn năm nay, bọn họ một mực sống dưới sự áp bức của Đế Tị.
Mặc Uyên là tôn thần Thượng Cổ, có tư lịch (tư cách và sự từng trải) lâu năm nhất tiên giới, pháp lực cao nhất, lại cực kỳ coi thường danh lợi, vị trí tiên đế vốn không thể là ai khác ngoài hắn, nếu không phải là hắn chẳng thèm ngó tới, làm sao có thể tới lượt Đế Tị?
Nếu như thời gian có thể quay lại, hắn tuyệt đối sẽ làm chuyện bế quan này, nếu như không phải bởi vì chuyện này, hắn cũng sẽ không mất đi nàng vĩnh viễn.
......
Mặt mũi Đế Tị trắng bệch, lảo đảo nghiêng ngả ngã xuống khỏi long ỷ. “Tiểu...... Tiểu Thần không biết Tử Huyên là đồ đệ của ngài, coi thường...... thất lễ nàng ấy, kính xin thượng thần trách phạt.”
Lần đầu tiên Mặc Uyên luôn luôn lạnh nhạt nổi cơn giận. Thân hình lóe lên, Đế Tị chỉ cảm thấy như có một luồng lực lượng cường đại muốn đốt cháy hắn.
“Nàng đâu?” Chỉ vẻn vẹn hai chữ, lại có áp lực và lực chấn nhiếp vô hạn.
Chỉ cần có thể ép nó làm việc cho mình, hạnh phúc của nữ nhi đâu là gì, hy sinh nữ nhi cũng đâu là cái thá gì, nữ nhi có thể sống lại, nhưng ông ta không muốn đợi cái ngày ngồi lên ngôi vị Đế Quân lâu thêm nữa.
Quý Phi Nhi bị khuôn mặt âm trầm của ông ta dọa cho sợ run lên, vội vàng đưa tay ra nhận bình, đây chỉ là hành động theo bản năng mà thôi, cũng không có nghĩa là nàng đồng ý làm việc giúp ông ta.
“Vậy mới đúng, ngươi là Đế phi, làm chuyện này tương đối dễ dàng, chỉ cần mỗi ngày ngươi cho một giọt U Minh Hoa này vào đồ ăn của Túc Ly Mị là được, độc tố sẽ từ từ ngấm vào trong cơ thể hắn, từng bước ăn mòn công lực của hắn, một tháng sau hắn sẽ mất hết pháp lực. Vô Thượng Ma Công của Bổn vương cũng sắp luyện thành, đến lúc đó dù là Thương Mặc Tuyết cũng không ngăn cản được ta, ha ha ha ha.”
Chẳng qua ông ta lại không giải thích, một khi Túc Ly Mị xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là Nguyệt Phi Yên, đến lúc đó mạng của nàng nhất định không giữ được, chỉ là chuyện này có quan hệ gì tới ông ta, chỉ cần ông ta có thể trở thành Đế Quân, ai cũng có thể hy sinh.
Sau thời gian một chén trà, Quý Phi Nhi và Nguyệt Vô Tu lần lượt ra khỏi phòng, Lục Khởi và Lục Ý vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài.
Cứ nghĩ rằng có thể nghe được một chút tin tức có giá trị, nhưng không khí trong phòng vẫn hết sức bình tĩnh, hai người nói chuyện đều nhỏ giọng, đứng bên ngoài căn bản không nghe được gì.
Nguyệt Vô Tu bày ra bộ dáng cha hiền, trước mặt Lục Khởi và Lục Ý, hòa ái nói: “Các ngươi chính là thị nữ của Phi Yên đúng không, sau này nữ nhi bảo bối của Bổn vương đành phiền các ngươi chăm sóc.”
“Hồ Vương nói quá lời rồi, chăm sóc Đế phi nương nương là phận sự của nô tỳ.” Hai thị nữ khom mình hành lễ.
Nguyệt Vô Tu nhìn về phía Phi Yên, vỗ vỗ vai nàng, vẻ mặt sâu xa. “Gả cho người ta rồi thì sau này không thể tùy hứng giống như trước nữa, phải hầu hạ Đế quân cho tốt, chia sẻ ưu phiền giúp Đế quân.”
“Dạ, phụ vương!” Quý Phi Nhi gật đầu, bàn tay trong tay áo nắm chặt cái bình nhỏ.
“Được rồi, Hồ Tộc còn rất nhiều chuyện cần xử lý, cha đi về trước!” Cuối cùng vẫn còn nhìn Quý Phi Nhi một cái, ánh mắt kia rõ ràng là nói cho nàng biết, ra tay nhanh một chút, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Ánh mắt Quý Phi Nhi đầy phức tạp, hình như nàng cảm thấy muốn giữ mạng nhỏ của mình cũng trở thành một vấn đề hết sức khó khăn, bây giờ nàng phải làm gì?
“Nương nương, chúng ta trở về thôi.”
Quý Phi Nhi vẫn còn trầm tư, không nghe được họ nói.
“Nương nương?” Vươn tay xua xua trước mặt nàng, rốt cuộc cũng khiến nàng hồi thần lại.
“A, sao vậy?” Nàng mải nghĩ nên không nghe thấy họ nói gì.
“Chúng ta nhanh trở về thôi, Đế Quân đang đợi ngài ở tẩm điện, nói là có chuyện tìm ngài.”
Nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của Túc Ly Mị, trong lòng lại run lên, Nguyệt Vô Tu nói không sai, nhỡ Túc Ly Mị hận Hồ Tộc thấu xương, chẳng lẽ sẽ bỏ qua công chúa Hồ Tộc là nàng ư? Cho nên, nàng thật sự phải ra tay sao?
“Hắn...... Có nói là có chuyện gì không?” Hiện tại mỗi một động tác của Túc Ly Mị nàng đều phải tỉ mỉ cân nhắc, sau đó mới hành động, sợ mình không cẩn thận sẽ vứt bỏ mạng nhỏ.
Nhớ tới thỉnh thoảng hắn lại trêu chọc, còn nói lời buồn nôn, hoặc là ái muội làm cho nàng mặt đỏ tim đập, có chút không rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì, dù sao nhất định không phải là chuyện tốt, nói không chừng lại là âm mưu nào đó.
“Chuyện của Đế Quân và nương nương, sao chúng nô tỳ biết được? Nương nương vẫn nhanh lên thì hơn.”
Chuyện tiến triển còn nhanh hơn lịch trình ở hiện đại của nàng, thật là vừa rời ổ sói lại vào hang hổ, vừa mới đấu trí cùng Nguyệt Vô Tu, gạt ông ta xong, giờ lại phải đi gặp Túc Ly Mị, ai biết chờ đợi nàng là cái gì chứ?
......
Trường bào màu trắng kéo dài trên đất, tầng tầng lụa trắng bao lấy cơ thể thon dài, chỉ một gò má đã đẹp tới mức làm người ta nghẹt thở, lần đầu tiên Quý Phi Nhi nhìn cũng cảm thấy như bị hút đi hồn phách, nếu như không phải vì biết hắn là Đế Quân của yêu ma giới, tận mắt thấy chân thân của hắn, chỉ sợ nàng sẽ cho rằng hắn là thần tiên hạ phàm.
Hình như hắn rất thích sạch sẽ, thường thay quần áo, có lúc một ngày đổi tới vài bộ, mỗi bộ đều không giống nhau, nhưng đều là màu trắng. Cũng đúng, chân thân của hắn chính là bạch xà mà, một tên yêu nghiệt, mặc áo trắng cũng có thể xuất trần như vậy, trộn lẫn được năm loại khí chất cao quý, thanh dật, tao nhã, diêm dúa lẳng lơ, tuyệt mỹ thành một, mâu thuẫn cực hạn rồi lại hài hòa như thế, thật là không tìm ra bất kỳ ngôn từ nào để hình dung.
Nghe được tiếng bước chân nàng tiến vào, hắn xoay người lại, gương mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng gọi: “Phi Nhi, tới đây.”
Sự dụ hoặc của mỹ nam là khổng lồ, cho dù trong lòng Quý Phi Nhi tự cảnh báo mình vô số lần đây là một con xà yêu có thể ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng vẫn không thể khống chế được chân mình. Wey wey wey, ngừng cho ta! Hỗn đản, sao lại không nghe lời như vậy.
Vung ống tay áo lên liền ôm nàng vào ngực, lụa trắng phiêu dật có thể gói cả người nàng lại, tim Quý Phi Nhi nhảy lên, mặt cũng đỏ rực, trước giờ nàng chưa từng thân mật với người khác phái như vậy, chớ nói chi là mỹ nam phong hoa tuyệt đại trước mắt, trái tim nhảy lên thình thịch.
“Cái đó...... Nghe Lục Khởi nói, ngươi tìm ta có chuyện, chuyện gì hả?”
“Ừ, Bổn vương nghĩ, nàng mới tới đế đô, về sau cũng là nữ chủ nhân của nơi này, dù sao cũng nên để cho nàng làm quen một chút, vừa lúc Bổn vương rảnh rỗi không có chuyện gì, liền mang ái phi ra ngoài đi dạo giải sầu một chuyến, được chứ?”
Có thể đi chơi, còn có mỹ nam theo cùng, đây là điều mà bao nhiêu người hâm mộ, dĩ nhiên Quý Phi Nhi sẽ không cự tuyệt, hơn nữa trong lòng nàng đã tính toán, cũng tốt, nghe ngóng mọi thứ ở đây, chờ sau này nàng muốn chạy trốn cũng không đi loạn như con ruồi mất đầu.
“Được, vậy ngươi chờ ta một chút... ta thay quần áo khác.” Thật ra thì nàng muốn tìm chỗ cất thật kỹ bình kịch độc Nguyệt Vô Tu đưa cho, để khỏi bị ai phát hiện.
......
Từ khi Quý Phi Nhi xuyên không tới giờ toàn sống trong Đế Cung không đi ra ngoài, mặc dù trong cung điện đủ hoa lệ, nhưng nàng nghĩ thế giới bên ngoài yêu ma giới nhất định cực kì âm u kinh khủng, nhưng lần này lên đường lại phát hiện ra không đúng.
Cũng không cần mang theo thị vệ, có Túc Ly Mị ở đây, ai dám động đến nàng?
Đế đô vô cùng phồn hoa, không khác gì chợ nhân gian ở cổ đại, lúc thấy Túc Ly Mị, tất cả dân chúng đều lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng, sau đó quỳ xuống đất lễ bái, Túc Ly Mị chính là thần trong lòng bọn họ.
Quý Phi Nhi thấy một đứa bé trai đứng trong đám người, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, trốn ở phía sau mọi người tò mò nhìn bọn họ, Quý Phi Nhi rất thích trẻ con, thật hưng phấn ngoắc ngoắc tay, để cho bé tới gần.
Bé trai do dự một chút, sau đó chầm chậm bước tới, chỉ là, sau khi đứa bé đi ra Quý Phi Nhi mới phát hiện, bởi vì thằng bé còn nhỏ, chưa hoàn toàn tu luyện thành hình người, nửa người trên là người, nửa người dưới vẫn còn là một cái đuôi rắn nho nhỏ.
Quý Phi Nhi liền cứng lại ở đó, nàng...... Nàng sợ rắn mà....
Bé trai đi tới bên cạnh nàng, giang hai cánh tay. “Tỷ tỷ, ôm ôm!”
Nàng khóc không ra nước mắt, nàng thật không dám! Mặc dù quả thật thằng bé rất đáng yêu, nhưng nửa người dưới là đuôi rắn khiến nàng vừa nhìn đã sợ.
Túc Ly Mị khom người bế bé lên, trong tay ngưng tụ bạch quang, dưới pháp lực hùng hậu của hắn, đuôi rắn của bé trai nhanh chóng biến mất, biến thành hai cái chân người, sau đó mới nhét bé vào ngực Quý Phi Nhi. Hắn biết, nàng sợ rắn.
Lần đầu tiên lúc Tử Huyên biết hắn là xà quân cũng rất sợ. Hắn vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Tử Huyên từ trên người nàng, coi như là tự an ủi mình cũng tốt.
Nhìn thấy hình người của thằng bé là một bảo bảo đáng yêu tầm bốn năm tuổi, Quý Phi Nhi nhanh chóng hết sợ, ôm bé, cực kỳ thích thú. “Bảo bảo, đệ tên là gì?”
“Tỷ tỷ, người ta tên là Khinh Nặc.”
“Tên rất dễ nghe, về ngươi nhất định đệ phải tu luyện cho tốt, tương lai trở thành đại anh hùng.”
Quý Phi Nhi tràn đầy tình thương của mẹ, Túc Ly Mị nhìn một màn này, khóe miệng khẽ cong lên, cười một tiếng khuynh thành, trong ánh mắt lại có sát khí nổi lên, hơi thoáng qua.
......
Trên Tiên giới ở chín tầng mây, mây trắng từng chùm, tiên khí lượn lờ, từ xa nhìn lại, đại điện Vân Tiêu khí thế nguy nga, nửa che ở trong sương mù, tạo nên vẻ thần bí.
Thay vì nói lúc Túc Ly Mị rơi vào trạng thái ngủ say, yêu ma giới nổi lên nội loạn, cảm giác ở Tiên giới lúc này không phải là?
Trận đại chiến thần ma kia đưa tới mầm tai vạ, thay đổi số mạng của bao nhiêu người, thậm chí, một ngàn năm sau, tất cả vẫn chưa kết thúc mà mới chỉ là bắt đầu.
Bình tĩnh ở Tiên giới, sau khi Mặc Uyên thượng thần ở Vị Ương Cung kết thúc bế quan, liền hoàn toàn bị đánh vỡ.
Tiên đế Đế Tị tự cho là đã đánh bại Túc Ly Mị, vô cùng hài lòng, không để ý cả Tiên giới đau buồn vì Tử Huyên chết, bắt đầu xếp đặt buổi tiệc ăn mừng, thậm chí còn rộng rãi mời tiên hữu của các giới.
Đế Tị vốn cuồng vọng, sau này càng nghiêm trọng hơn, lập ra rất nhiều tiên quy phạm vào luân thường đạo lý, vốn là Tiên giới, yêu ma giới và U Linh giới có thể hòa bình sống chung, nhưng từ khi hắn thừa kế vị trí Tiên Đế vẫn muốn xưng bá tam giới, đưa tới không ít tranh chấp.
Rất nhiều thần tiên giận mà không dám nói gì, người hắn sợ nhất chính là Mặc Uyên thượng thần, nhưng hết lần này tới lần khác Mặc Uyên chỉ thích tu luyện, thanh tâm quả dục không quản chuyện bên ngoài, cho nên ngay cả một người giúp bọn họ làm chủ cũng không có. Cho nên ngàn vạn năm nay, bọn họ một mực sống dưới sự áp bức của Đế Tị.
Mặc Uyên là tôn thần Thượng Cổ, có tư lịch (tư cách và sự từng trải) lâu năm nhất tiên giới, pháp lực cao nhất, lại cực kỳ coi thường danh lợi, vị trí tiên đế vốn không thể là ai khác ngoài hắn, nếu không phải là hắn chẳng thèm ngó tới, làm sao có thể tới lượt Đế Tị?
Nếu như thời gian có thể quay lại, hắn tuyệt đối sẽ làm chuyện bế quan này, nếu như không phải bởi vì chuyện này, hắn cũng sẽ không mất đi nàng vĩnh viễn.
......
Mặt mũi Đế Tị trắng bệch, lảo đảo nghiêng ngả ngã xuống khỏi long ỷ. “Tiểu...... Tiểu Thần không biết Tử Huyên là đồ đệ của ngài, coi thường...... thất lễ nàng ấy, kính xin thượng thần trách phạt.”
Lần đầu tiên Mặc Uyên luôn luôn lạnh nhạt nổi cơn giận. Thân hình lóe lên, Đế Tị chỉ cảm thấy như có một luồng lực lượng cường đại muốn đốt cháy hắn.
“Nàng đâu?” Chỉ vẻn vẹn hai chữ, lại có áp lực và lực chấn nhiếp vô hạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook