Ma Phi Giá Đáo: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng
-
Chương 119: Tất cả đều rối loạn
Ngày hôm sau, tinh thần Đế Quân bệ hạ phấn chấn, sáng ngời đi ra khỏi tẩm điện, tinh thần còn tốt hơn hôm hắn đột phá tầng mười.
Nghe nói, hôm đó, thân thể Đế hậu ốm nhẹ, chưa từng rời giường.
Quý Phi Nhi nằm ở trên giường, bên giường Lục Khởi và Lục Ý đang đút thuốc bổ cho nàng, nhìn bộ dáng suy yếu của nàng như lá rụng mùa thu, trong lòng mọi người đều rối rít cảm khái, cũng không phải là lần đầu tiên, sao Đế Quân không biết dịu dàng một chút chứ?
Nghĩ đến tối hôm qua, nàng liền cắn răng nghiến lợi, cảm giác thật ngượng ngùng.
Bọn họ là phu thê, thực hành nghĩa vụ phu thê nàng không có ý kiến, có lẽ do dạo này nàng quá dung túng nên hắn mới được voi đòi tiên, tối ngày hôm qua hắn...... Hắn thế nhưng......
Nghĩ đến mình lại bị bản thể hắn xâm phạm thân thể, trong lòng Quý Phi Nhi không khỏi ngứa ngáy, tức giận, sợ hãi, kích thích tất cả đều đan vào một chỗ.
Nàng là người! Là người! Bị hắn chiếm tiện nghi thì cũng thôi đi, chỉ là nàng là tuyệt đối sẽ không thừa nhận khi làm xong mình thoải mái như thế nào, so quá khứ thật sự cảm giác kích thích hơn rất nhiều làm cho linh hồn nàng như muốn bay. Trong lòng nàng càng ngày càng rối răm, cắn răng nghiến lợi nghĩ, Túc Ly Mị ngươi là tên khốn kiếp, về sau đừng mơ tưởng lên giường của lão nương!
......
Mà bên Nhược Khê, có vẻ dịu dàng hơn nhiều.
Mặc dù Thương Mặc Tuyết đã vận công bức ra nhiệt độc, nhưng nàng vẫn ngủ suốt hai ngày hai đêm mới tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy Thanh Nhi hai mắt đang đỏ bừng.
Vừa nhìn thấy nàng tỉnh, đã vui mừng kêu thành tiếng: "Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh, thật là muốn hù chết Thanh Nhi rồi."
Nhược Khê giật giật thân thể, cảm thấy không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, liền chống thân thể muốn ngồi dậy, Thanh Nhi vội vàng tiến lên vịn nàng, lót một cái gối ở sau lưng nàng.
"Ta...... Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Suốt hai ngày hai đêm."
Cái gì? Đã qua hai ngày rồi sao? Trí nhớ nàng chỉ dừng lại ở đêm yến tiệc đó, nàng chỉ nhớ mình đã uống hơi nhiều rượu một chút, những thứ khác đều không nhớ gì cả nữa
Thanh Nhi oán trách nhìn nàng: "Công chúa, từ trước đến giờ người không uống rượu, sao ngày đó uống nhiều như vậy, ta thấy người một mực không chịu tỉnh lại, đã rất lo lắng, nên đi tìm Hồ Vương bệ hạ, ngài sang xem người một chút liền nói không có việc gì, tỉnh ngủ là tốt rồi, bằng không Thanh Nhi sẽ lo lắng đến chết mất."
Lại là Cảnh Hiên giúp đỡ nàng, trong lòng Nhược Khê ấm áp: "Hắn thật là một người tốt."
"Đúng vậy, Hồ Vương bệ hạ đối với công chúa thật tốt, mặc dù ngày đó Thanh Nhi không đi, nhưng lại nghe được cả Đế Cung đều đang đồn thổi, nói sau khi công chúa uống say đã to gan ôm lấy Hồ Vương, hơn nữa còn thổ lộ tình cảm ở trước mặt mọi người."
"Ngươi...... Ngươi nói cái gì?" Nhược Khê không dám tin trợn to hai mắt, bên ngoài...... Thổ lộ?
"Công chúa người ngay cả chuyện mình làm cũng quên sao? Cũng đúng, hắc hắc, khi đó người uống say. Chỉ là có một câu nói rượu vào lời ra, không ngờ công chúa lại đối với Hồ Vương bệ hạ vừa thấy đã yêu, trái tim rung động rồi. Thanh Nhi và công chúa cùng nhau lớn lên, quan tâm nhất là chuyện lớn cả đời của công chúa, nếu như là người khác còn chưa tính, nhưng Hồ Vương tác phong nhanh nhẹn, dịu dàng nho nhã, đối với công chúa cũng rất tốt, nếu ngài ấy có thể trở thành là phu quân của công chúa, vậy Thanh Nhi nhất định sẽ rất vui vẻ nha.”
"Không cho nói lung tung." Nhược Khê vội vàng ngăn lời nói của nàng lại.
Trời ạ, rốt cuộc sau khi nàng uống say đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thổ lộ với Cảnh Hiên ở trước mặt mọi người? Sao nàng lại làm chuyện hoang đường như vậy?
Nghĩ đến lúc ấy có rất nhiều người chứng kiến, hơn nữa còn có cả Thương Mặc Tuyết, trong lòng nàng càng thêm xấu hổ, quả nhiên uống rượu chỉ làm hỏng việc, nàng không sợ gây phiền toái cho mình, ngược lại Cảnh Hiên, việc này nhất định sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đến hắn.
Đúng rồi, lúc ấy còn có mặt của phụ vương nàng, nàng càng nghĩ tâm càng lạnh, vội vàng bắt lấy tay Thanh Nhi.
"Đúng rồi, phụ vương ta đâu?"
"Vương thượng có xem qua công chúa một chút, nhưng lúc đó người vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, nên đã trở về Tinh Linh tộc trước rồi."
Phụ vương trở về nhanh như vậy sao? Trong lòng Nhược Khê có chút lo lắng, phụ vương nhất định sẽ thất vọng về nàng.
Thanh Nhi như nhìn thấu tâm tư của nàng, vội vàng an ủi: "Công chúa, trước khi đi vương thượng đã nhờ nô tỳ chuyền lời đến công chúa."
"Cái gì?"
"Hắc hắc, vương thượng nói, ngài cảm thấy Hồ Vương bệ hạ không tệ, bảo công chúa nên nắm lấy cơ hội này thật tốt."
Trời, đến cả phụ vương cũng hiểu lầm, nàng và Cảnh Hiên...... Căn bản là không thể nào a!
Đừng nói trước đó Cảnh Hiên đã có đối tượng trong lòng, cả đời sẽ không tái giá, hiện nay nàng đã trở thành một không còn trong sạch, hơn nữa còn mang thai đứa bé của người khác, làm sao có thể xứng với Cảnh Hiên đây? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng càng đau khổ.
Nếu ngày đó nàng uống say rượu sau đó ôm lấy Cảnh Hiên, như vậy nhất định là Cảnh Hiên đã đưa nàng trở về, nàng đối với Cảnh Hiên, chỉ có thể ngày càng cảm kích mà thôi.
"Thanh Nhi, về sau không cho nói bậy, biết không?"
"Công chúa, người ở đây nói cái gì đó, chẳng lẽ người trong lòng của người không phải Hồ Vương bệ hạ? Nhưng ngày kia, sau khi ngươi say rượu đã ở trước mặc của mọi người tỏ tình với hắn, hiện tại cả giới yêu ma cơ hồ đều biết chuyện này rồi."
Nét mặt Nhược Khê hết sức bất đắc dĩ: "Đây chẳng qua là lời nói lúc say rượu thôi, không nên coi là thật được."
"Công chúa, không thể nói như vậy được, tạm thời đừng để ý tới Thanh Nhi nghĩ như thế nào, những người khác đều biết có một câu nói gọi là rượu vào lời ra, công chúa thường ngày người khiêm tốn xấu hổ, hôm đó lại ra hào phóng như thế, vậy tất nhiên lời nói là so trân châu còn thật hơn nữa."
"Ta......" Nhược Khê không biết nên nói gì, chỉ là trong lòng hối hận cực kỳ, về sau ngàn vạn lần không thể lại uống rượu nữa, thật là gây phiền phức lớn rồi, nàng phải nói xin lỗi với cảnh hiên mới được.
"Hồ Vương đâu?"
Thanh nhi cười thầm: "Nô tỳ biết công chúa thích Hồ Vương, vừa tỉnh dậy đã nghĩ tới ngài ấy rồi. Tối hôm qua Hồ Vương có tới thăm công chúa, nhưng người chưa có tỉnh lại, nên đã nói hôm nay sẽ trở lại thăm ngươi, chắc hẳn ngài ấy cũng sắp đến rồi."
Nhược Khê tự biết cái gì gọi là càng tô càng đen, trước mắt, giải thích cũng không có ích gì, không thể làm gì khác hơn là tạm thời trước ngậm miệng.
Nàng rời giường thay quần áo. tắm qua một chút, lại ăn vài hớp cháo Thanh Nhi đã chuẩn bị, ngược lại không có cảm giác không khoẻ như mấy ngày trước đây, ăn cũng vui vẻ.
Kì lạ, không phải đều nói sau khi say rượu tỉnh lại rất khó chịu sao, tại sao nàng lại cảm giác tinh thần sảng khoái, thân thể đều cảm giác khá hơn nhiều, đây đương nhiên là bởi vì Thương Mặc Tuyết chuyển linh khí cho nàng, chỉ là Thương Mặc Tuyết quá sĩ diện, quả quyết không muốn người khác biết mình đưa nàng trở lại, càng không muốn để cho nàng biết, cho nên trước khi đi đã cảnh cáo Lục Hà, tuyệt đối không thể nói ra chuyện đêm đó. Hơn nữa ngày đó ở trên đại điện, Cảnh Hiên ôm Nhược Khê rời đi, cho nên tất cả mọi người đều cho là là Cảnh Hiên đưa nàng trở về.
Ngay cả bây giờ thân thể nàng đã khá nhiều, cũng tự nhiên cảm thấy do Cảnh Hiên điều trị giúp nàng.
Quả nhiên, không lâu sau, Cảnh Hiên đã tới.
Mấy ngày nay số lần hắn tới Lan U các tăng lên rất nhiều, bên ngoài cũng truyền ra những lời nói bóng gió, chỉ là hắn không quan tâm, không thẹn với lương tâm là tốt rồi, hắn và Nhược Khê đều trong sạch.
Nhược Khê thấy hắn đến nên vui mừng, nghĩ lại mình đã gây nhiều phiền toái cho hắn, lại có chút áy náy, hai loại tâm tình đan xen một chỗ, có chút không biết nên nói gì, ngược lại Cảnh Hiên rất quan tâm nhìn nàng, hỏi han ân cần.
"Ngươi say rượu ngủ hai ngày hai đêm, hiện tại cảm giác như thế nào?"
"Đã không sao." Nàng nhìn Cảnh Hiên, muốn nói lại thôi.
"Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi."
"Ta...... Ta nghe Thanh Nhi nói, ngày đó ở trong bữa yến tiệc, ta......" Nàng khẽ cắn môi, có chút ngượng ngùng nói ra lời kế tiếp.
"Ngươi nói là chuyện kia sao, ngươi sợ ta hiểu lầm sao? Ngươi yên tâm, không sao, ta biết rõ khi đó ngươi say rượu luống cuống, hơn nữa, coi ta như người kia."
Trong nội tâm Nhược Khê run lên, nàng tưởng tượng hắn thành Thương Mặc Tuyết cho nên mới nói ra những lời nói to gan đó sao? Qua nửa ngày, nàng cũng không suy nghĩ qua cái vấn đề này, cũng không dám nghĩ, ngược lại Cảnh Hiên đã nhìn thấu đáo hết mọi chuyện, vạch trần mọi chuyện trong lòng nàng.
"Ta không phải ý này, ta lo lắng mình sẽ gây phiền toái cho ngài, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện."
Cảnh Hiên khẽ mỉm cười: "Cái này không có gì, ngươi không cần phải để ý quá nhiều, thanh giả tự thanh*, không cần so đo với lời đồn đại ở phía ngoài. Hiện tại đã như vậy rồi, càng giải thích, e là mọi người càng hiểu lầm thêm thôi.
*thanh giả tự thanh: tự bản chất của người ngay thẳng,trong sạch,thanh tao, cho dù bị nói xấu vu oan họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi bày
Tất nhiên Nhược Khê hiểu được đạo lý này, chỉ là nàng không muốn liên lụy đến Cảnh Hiên: "Danh tiết của ta đã không có, có thể không quan tâm, nhưng ngài......"
"Chúng ta đều cùng một loại người, ngươi là nghĩ yêu mà không thể yêu, mà ta...... lại không có cơ hội để yêu. Sau khi nàng đi, lòng của ta sớm đã chết rồi, danh dự địa vị đối với ta mà nói, tất cả đều là hư không, cho nên ngươi không phải cần phải chú ý những chuyện này."
Nghe Cảnh Hiên nói như thế, rốt cuộc Nhược Khê cũng cảm thấy thoáng hơn một chút, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Nụ cười lại hiện lên trên mặt lần nữa: "Cám ơn ngươi đêm đó đã đưa ta trở lại, nếu không phải ngươi kịp thời dẫn ta đi, chỉ sợ ta sẽ tiếp tục bêu xấu."
Nhược Khê chính là kiểu người sĩ diện, nếu không có Cảnh Hiên rộng lượng, náo loạn như vậy đã đủ làm nàng xấu hổ rồi, nếu còn khoa trương hơn, nàng thật không có thể diện để sống tiếp.
Cảnh hiên thoáng nhíu mày, đưa nàng trở lại? Hắn đúng là đã dẫn nàng ra khỏi đại điện, nhưng sau khi ra ngoài liền bị Thương Mặc Tuyết đoạt đi, chẳng lẽ Nhược Khê không biết?
Vậy khẳng định chính là Thương Mặc Tuyết cố ý che giấu, trong lòng hắn do dự một chút, không biết có nên nói chân tướng cho nàng biết không.
Nhược Khê đã đau lòng vì Thương Mặc Tuyết như vậy rồi, hiện tại rốt cuộc nàng cũng quyết định buông tay, nếu giờ nói việc này cho nàng biết, có thể nàng sẽ suy nghĩ nhiều hơn, hơn nữa Thương Mặc Tuyết cũng không có biểu hiện cảm xúc gì nhiều, làm cho hắn không cách nào xác định hắn đối với Nhược Khê là tình cảm gì. Nếu cho Nhược Khê hi vọng, mà cuối cùng Thương Mặc Tuyết lại ở cùng một chỗ với Mẫu Đơn, đó mới là tổn thương lớn nhất đối với nàng.
Nghĩ tới đây, Cảnh Hiên quyết định gạt nàng trước, sau này nói sau.
"Không có gì, một cái nhấc tay mà thôi, chúng ta là bằng hữu mà, chỉ là về sau không được uống nhiều rượu như vậy nữa, rượu mạnh làm tổn thương thân thể, hơn nữa bây giờ ngươi còn có thai, dù không suy nghĩ cho đứa bé, cũng không được chà đạp bản thân vậy."
"Ta...... Ta biết rõ, sau này sẽ không như vậy nữa."
Đêm đó nàng cũng không nói được là chuyện gì đã xảy ra với mình, mà lại uống nhiều rượu như vậy, mượn rượu tiêu sầu, cụm từ này không nên dùng ở trên người nàng.
Nghe nói, hôm đó, thân thể Đế hậu ốm nhẹ, chưa từng rời giường.
Quý Phi Nhi nằm ở trên giường, bên giường Lục Khởi và Lục Ý đang đút thuốc bổ cho nàng, nhìn bộ dáng suy yếu của nàng như lá rụng mùa thu, trong lòng mọi người đều rối rít cảm khái, cũng không phải là lần đầu tiên, sao Đế Quân không biết dịu dàng một chút chứ?
Nghĩ đến tối hôm qua, nàng liền cắn răng nghiến lợi, cảm giác thật ngượng ngùng.
Bọn họ là phu thê, thực hành nghĩa vụ phu thê nàng không có ý kiến, có lẽ do dạo này nàng quá dung túng nên hắn mới được voi đòi tiên, tối ngày hôm qua hắn...... Hắn thế nhưng......
Nghĩ đến mình lại bị bản thể hắn xâm phạm thân thể, trong lòng Quý Phi Nhi không khỏi ngứa ngáy, tức giận, sợ hãi, kích thích tất cả đều đan vào một chỗ.
Nàng là người! Là người! Bị hắn chiếm tiện nghi thì cũng thôi đi, chỉ là nàng là tuyệt đối sẽ không thừa nhận khi làm xong mình thoải mái như thế nào, so quá khứ thật sự cảm giác kích thích hơn rất nhiều làm cho linh hồn nàng như muốn bay. Trong lòng nàng càng ngày càng rối răm, cắn răng nghiến lợi nghĩ, Túc Ly Mị ngươi là tên khốn kiếp, về sau đừng mơ tưởng lên giường của lão nương!
......
Mà bên Nhược Khê, có vẻ dịu dàng hơn nhiều.
Mặc dù Thương Mặc Tuyết đã vận công bức ra nhiệt độc, nhưng nàng vẫn ngủ suốt hai ngày hai đêm mới tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy Thanh Nhi hai mắt đang đỏ bừng.
Vừa nhìn thấy nàng tỉnh, đã vui mừng kêu thành tiếng: "Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh, thật là muốn hù chết Thanh Nhi rồi."
Nhược Khê giật giật thân thể, cảm thấy không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, liền chống thân thể muốn ngồi dậy, Thanh Nhi vội vàng tiến lên vịn nàng, lót một cái gối ở sau lưng nàng.
"Ta...... Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Suốt hai ngày hai đêm."
Cái gì? Đã qua hai ngày rồi sao? Trí nhớ nàng chỉ dừng lại ở đêm yến tiệc đó, nàng chỉ nhớ mình đã uống hơi nhiều rượu một chút, những thứ khác đều không nhớ gì cả nữa
Thanh Nhi oán trách nhìn nàng: "Công chúa, từ trước đến giờ người không uống rượu, sao ngày đó uống nhiều như vậy, ta thấy người một mực không chịu tỉnh lại, đã rất lo lắng, nên đi tìm Hồ Vương bệ hạ, ngài sang xem người một chút liền nói không có việc gì, tỉnh ngủ là tốt rồi, bằng không Thanh Nhi sẽ lo lắng đến chết mất."
Lại là Cảnh Hiên giúp đỡ nàng, trong lòng Nhược Khê ấm áp: "Hắn thật là một người tốt."
"Đúng vậy, Hồ Vương bệ hạ đối với công chúa thật tốt, mặc dù ngày đó Thanh Nhi không đi, nhưng lại nghe được cả Đế Cung đều đang đồn thổi, nói sau khi công chúa uống say đã to gan ôm lấy Hồ Vương, hơn nữa còn thổ lộ tình cảm ở trước mặt mọi người."
"Ngươi...... Ngươi nói cái gì?" Nhược Khê không dám tin trợn to hai mắt, bên ngoài...... Thổ lộ?
"Công chúa người ngay cả chuyện mình làm cũng quên sao? Cũng đúng, hắc hắc, khi đó người uống say. Chỉ là có một câu nói rượu vào lời ra, không ngờ công chúa lại đối với Hồ Vương bệ hạ vừa thấy đã yêu, trái tim rung động rồi. Thanh Nhi và công chúa cùng nhau lớn lên, quan tâm nhất là chuyện lớn cả đời của công chúa, nếu như là người khác còn chưa tính, nhưng Hồ Vương tác phong nhanh nhẹn, dịu dàng nho nhã, đối với công chúa cũng rất tốt, nếu ngài ấy có thể trở thành là phu quân của công chúa, vậy Thanh Nhi nhất định sẽ rất vui vẻ nha.”
"Không cho nói lung tung." Nhược Khê vội vàng ngăn lời nói của nàng lại.
Trời ạ, rốt cuộc sau khi nàng uống say đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thổ lộ với Cảnh Hiên ở trước mặt mọi người? Sao nàng lại làm chuyện hoang đường như vậy?
Nghĩ đến lúc ấy có rất nhiều người chứng kiến, hơn nữa còn có cả Thương Mặc Tuyết, trong lòng nàng càng thêm xấu hổ, quả nhiên uống rượu chỉ làm hỏng việc, nàng không sợ gây phiền toái cho mình, ngược lại Cảnh Hiên, việc này nhất định sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đến hắn.
Đúng rồi, lúc ấy còn có mặt của phụ vương nàng, nàng càng nghĩ tâm càng lạnh, vội vàng bắt lấy tay Thanh Nhi.
"Đúng rồi, phụ vương ta đâu?"
"Vương thượng có xem qua công chúa một chút, nhưng lúc đó người vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, nên đã trở về Tinh Linh tộc trước rồi."
Phụ vương trở về nhanh như vậy sao? Trong lòng Nhược Khê có chút lo lắng, phụ vương nhất định sẽ thất vọng về nàng.
Thanh Nhi như nhìn thấu tâm tư của nàng, vội vàng an ủi: "Công chúa, trước khi đi vương thượng đã nhờ nô tỳ chuyền lời đến công chúa."
"Cái gì?"
"Hắc hắc, vương thượng nói, ngài cảm thấy Hồ Vương bệ hạ không tệ, bảo công chúa nên nắm lấy cơ hội này thật tốt."
Trời, đến cả phụ vương cũng hiểu lầm, nàng và Cảnh Hiên...... Căn bản là không thể nào a!
Đừng nói trước đó Cảnh Hiên đã có đối tượng trong lòng, cả đời sẽ không tái giá, hiện nay nàng đã trở thành một không còn trong sạch, hơn nữa còn mang thai đứa bé của người khác, làm sao có thể xứng với Cảnh Hiên đây? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng càng đau khổ.
Nếu ngày đó nàng uống say rượu sau đó ôm lấy Cảnh Hiên, như vậy nhất định là Cảnh Hiên đã đưa nàng trở về, nàng đối với Cảnh Hiên, chỉ có thể ngày càng cảm kích mà thôi.
"Thanh Nhi, về sau không cho nói bậy, biết không?"
"Công chúa, người ở đây nói cái gì đó, chẳng lẽ người trong lòng của người không phải Hồ Vương bệ hạ? Nhưng ngày kia, sau khi ngươi say rượu đã ở trước mặc của mọi người tỏ tình với hắn, hiện tại cả giới yêu ma cơ hồ đều biết chuyện này rồi."
Nét mặt Nhược Khê hết sức bất đắc dĩ: "Đây chẳng qua là lời nói lúc say rượu thôi, không nên coi là thật được."
"Công chúa, không thể nói như vậy được, tạm thời đừng để ý tới Thanh Nhi nghĩ như thế nào, những người khác đều biết có một câu nói gọi là rượu vào lời ra, công chúa thường ngày người khiêm tốn xấu hổ, hôm đó lại ra hào phóng như thế, vậy tất nhiên lời nói là so trân châu còn thật hơn nữa."
"Ta......" Nhược Khê không biết nên nói gì, chỉ là trong lòng hối hận cực kỳ, về sau ngàn vạn lần không thể lại uống rượu nữa, thật là gây phiền phức lớn rồi, nàng phải nói xin lỗi với cảnh hiên mới được.
"Hồ Vương đâu?"
Thanh nhi cười thầm: "Nô tỳ biết công chúa thích Hồ Vương, vừa tỉnh dậy đã nghĩ tới ngài ấy rồi. Tối hôm qua Hồ Vương có tới thăm công chúa, nhưng người chưa có tỉnh lại, nên đã nói hôm nay sẽ trở lại thăm ngươi, chắc hẳn ngài ấy cũng sắp đến rồi."
Nhược Khê tự biết cái gì gọi là càng tô càng đen, trước mắt, giải thích cũng không có ích gì, không thể làm gì khác hơn là tạm thời trước ngậm miệng.
Nàng rời giường thay quần áo. tắm qua một chút, lại ăn vài hớp cháo Thanh Nhi đã chuẩn bị, ngược lại không có cảm giác không khoẻ như mấy ngày trước đây, ăn cũng vui vẻ.
Kì lạ, không phải đều nói sau khi say rượu tỉnh lại rất khó chịu sao, tại sao nàng lại cảm giác tinh thần sảng khoái, thân thể đều cảm giác khá hơn nhiều, đây đương nhiên là bởi vì Thương Mặc Tuyết chuyển linh khí cho nàng, chỉ là Thương Mặc Tuyết quá sĩ diện, quả quyết không muốn người khác biết mình đưa nàng trở lại, càng không muốn để cho nàng biết, cho nên trước khi đi đã cảnh cáo Lục Hà, tuyệt đối không thể nói ra chuyện đêm đó. Hơn nữa ngày đó ở trên đại điện, Cảnh Hiên ôm Nhược Khê rời đi, cho nên tất cả mọi người đều cho là là Cảnh Hiên đưa nàng trở về.
Ngay cả bây giờ thân thể nàng đã khá nhiều, cũng tự nhiên cảm thấy do Cảnh Hiên điều trị giúp nàng.
Quả nhiên, không lâu sau, Cảnh Hiên đã tới.
Mấy ngày nay số lần hắn tới Lan U các tăng lên rất nhiều, bên ngoài cũng truyền ra những lời nói bóng gió, chỉ là hắn không quan tâm, không thẹn với lương tâm là tốt rồi, hắn và Nhược Khê đều trong sạch.
Nhược Khê thấy hắn đến nên vui mừng, nghĩ lại mình đã gây nhiều phiền toái cho hắn, lại có chút áy náy, hai loại tâm tình đan xen một chỗ, có chút không biết nên nói gì, ngược lại Cảnh Hiên rất quan tâm nhìn nàng, hỏi han ân cần.
"Ngươi say rượu ngủ hai ngày hai đêm, hiện tại cảm giác như thế nào?"
"Đã không sao." Nàng nhìn Cảnh Hiên, muốn nói lại thôi.
"Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi."
"Ta...... Ta nghe Thanh Nhi nói, ngày đó ở trong bữa yến tiệc, ta......" Nàng khẽ cắn môi, có chút ngượng ngùng nói ra lời kế tiếp.
"Ngươi nói là chuyện kia sao, ngươi sợ ta hiểu lầm sao? Ngươi yên tâm, không sao, ta biết rõ khi đó ngươi say rượu luống cuống, hơn nữa, coi ta như người kia."
Trong nội tâm Nhược Khê run lên, nàng tưởng tượng hắn thành Thương Mặc Tuyết cho nên mới nói ra những lời nói to gan đó sao? Qua nửa ngày, nàng cũng không suy nghĩ qua cái vấn đề này, cũng không dám nghĩ, ngược lại Cảnh Hiên đã nhìn thấu đáo hết mọi chuyện, vạch trần mọi chuyện trong lòng nàng.
"Ta không phải ý này, ta lo lắng mình sẽ gây phiền toái cho ngài, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện."
Cảnh Hiên khẽ mỉm cười: "Cái này không có gì, ngươi không cần phải để ý quá nhiều, thanh giả tự thanh*, không cần so đo với lời đồn đại ở phía ngoài. Hiện tại đã như vậy rồi, càng giải thích, e là mọi người càng hiểu lầm thêm thôi.
*thanh giả tự thanh: tự bản chất của người ngay thẳng,trong sạch,thanh tao, cho dù bị nói xấu vu oan họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi bày
Tất nhiên Nhược Khê hiểu được đạo lý này, chỉ là nàng không muốn liên lụy đến Cảnh Hiên: "Danh tiết của ta đã không có, có thể không quan tâm, nhưng ngài......"
"Chúng ta đều cùng một loại người, ngươi là nghĩ yêu mà không thể yêu, mà ta...... lại không có cơ hội để yêu. Sau khi nàng đi, lòng của ta sớm đã chết rồi, danh dự địa vị đối với ta mà nói, tất cả đều là hư không, cho nên ngươi không phải cần phải chú ý những chuyện này."
Nghe Cảnh Hiên nói như thế, rốt cuộc Nhược Khê cũng cảm thấy thoáng hơn một chút, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Nụ cười lại hiện lên trên mặt lần nữa: "Cám ơn ngươi đêm đó đã đưa ta trở lại, nếu không phải ngươi kịp thời dẫn ta đi, chỉ sợ ta sẽ tiếp tục bêu xấu."
Nhược Khê chính là kiểu người sĩ diện, nếu không có Cảnh Hiên rộng lượng, náo loạn như vậy đã đủ làm nàng xấu hổ rồi, nếu còn khoa trương hơn, nàng thật không có thể diện để sống tiếp.
Cảnh hiên thoáng nhíu mày, đưa nàng trở lại? Hắn đúng là đã dẫn nàng ra khỏi đại điện, nhưng sau khi ra ngoài liền bị Thương Mặc Tuyết đoạt đi, chẳng lẽ Nhược Khê không biết?
Vậy khẳng định chính là Thương Mặc Tuyết cố ý che giấu, trong lòng hắn do dự một chút, không biết có nên nói chân tướng cho nàng biết không.
Nhược Khê đã đau lòng vì Thương Mặc Tuyết như vậy rồi, hiện tại rốt cuộc nàng cũng quyết định buông tay, nếu giờ nói việc này cho nàng biết, có thể nàng sẽ suy nghĩ nhiều hơn, hơn nữa Thương Mặc Tuyết cũng không có biểu hiện cảm xúc gì nhiều, làm cho hắn không cách nào xác định hắn đối với Nhược Khê là tình cảm gì. Nếu cho Nhược Khê hi vọng, mà cuối cùng Thương Mặc Tuyết lại ở cùng một chỗ với Mẫu Đơn, đó mới là tổn thương lớn nhất đối với nàng.
Nghĩ tới đây, Cảnh Hiên quyết định gạt nàng trước, sau này nói sau.
"Không có gì, một cái nhấc tay mà thôi, chúng ta là bằng hữu mà, chỉ là về sau không được uống nhiều rượu như vậy nữa, rượu mạnh làm tổn thương thân thể, hơn nữa bây giờ ngươi còn có thai, dù không suy nghĩ cho đứa bé, cũng không được chà đạp bản thân vậy."
"Ta...... Ta biết rõ, sau này sẽ không như vậy nữa."
Đêm đó nàng cũng không nói được là chuyện gì đã xảy ra với mình, mà lại uống nhiều rượu như vậy, mượn rượu tiêu sầu, cụm từ này không nên dùng ở trên người nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook