Ma Phi Giá Đáo: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng
-
Chương 112: Bị Thương Mặc Tuyết bắt gặp
"Có thể được Lang Vương bệ hạ yêu thương như vậy, nhất định là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp?"
Tuy đã chung đụng nhiều ngày, nhưng Lục Thiển không có sinh ra tình cảm chủ tớ thât thiết với Mẫu Đơn, nàng cũng không phải cố ý muốn lấy lòng Nhược Khê, chỉ là nói thật.
"Dung mạo của Mẫu Đơn tiên tử không được khuynh thành như công chúa, so với Đế Hậu càng thêm thua kém, nhưng cũng là một mỹ nhân."
Nếu như dung mạo Mẫu Đơn đẹp như vậy, trước khi gặp Tử Huyên đã không bị bắt nạt như thế, phải dựa vào dung mạo của Tử Huyên mới được tiên đế chú ý. Bây giờ nàng có được ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào đầu óc cùng thủ đoạn của nàng.
"Vậy chắc hẳn tính cách của nàng hết sức tốt bụng?"
Vẻ mặt Lục Thiển hiện ra vẻ cổ quái: "Nô tỳ có đôi lời, không biết có nên nói hay không?"
Nhược Khê nhìn dáng vẻ nàng thần bí như vậy, trong lòng cũng có mấy phần tò mò, rốt cuộc Mẫu Đơn tiên tử là người như thế nào?
"Có lời gì cứ nói đi, nơi này chỉ có hai người, sẽ không có người khác biết."
"Bẩm công chúa, mặc dù Mẫu Đơn tiên tử rất được Đế Hậu và Lang Vương yêu thích, nhưng mà nô tỳ cảm giác nàng không giống trong tưởng tượng. Nô tỳ nói như vậy là có căn cứ, cả cung điện mọi người đều biết rõ, nương nương chưa bao giờ ăn các món ăn chế biến từ đậu, có một lần Mẫu Đơn tiên tử đã tự mình làm bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ dâng lên cho nương nương, sau đó quả nhiên nương nương cự tuyệt không ăn, chỉ có thể mang về, còn nói là mình không biết khẩu vị của nương nương, nhưng lúc nô tỳ đi lấy đồ ở phòng ăn, có nghe lén được Mẫu Đơn tiên tử đang hỏi thăm một thị nữ xem nương nương thích ăn bánh ngọt gì, thị nữ kia đã nói rất cặn kẽ với nàng, còn nhấn mạnh món ăn chế biến từ đậu tuyệt đối không được làm cho nương nương ăn, cho nên nàng biết rất rõ ràng nhưng vẫn cố tình làm như vậy, nô tỳ không biết nàng đang có ý gì nữa."
Nhược Khê nghe cũng có chút kỳ quái, "Đế hậu nói qua, Mẫu Đơn là tỷ muội tốt nhất của nàng, nàng chắc sẽ không làm ra chuyện gì tổn thương Đế Hậu đâu."
"Nô tỳ cũng nghĩ không ra, cho nên mới cảm thấy Mẫu Đơn tiên tử không giống như bề ngoài thẳng thắn vô hại, hiện giờ nàng đã đi rồi, chờ nàng trở lại, công chúa còn phải ở cùng nàng tại Lan U các này, nên cẩn thận một chút!"
Nghe đến mấy câu này thật đúng làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, cũng không nghĩ quá nhiều, chuyện này là thật hay giả còn chưa biết được, lời nhắc nhở hôm nay coi như là chưa nghe thấy, sau này ngàn vạn lần không thể nói lung tung, nếu như bị người khác nghe, thị nữ này nhất định sẽ gặp họa.
Vừa mới chuẩn bị nói ra khỏi miệng, đã nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
"A...... Đường đường là công chúa Tinh linh tộc, sao nửa đêm lại ở trên địa bàn của người khác mà nói láo như thế?"
Cả người Nhược Khê cứng lại ở đó, bên cạnh Lục Thiển đã sớm quỳ trên mặt đất: "Bái kiến Lang Vương."
Nhược Khê run rẩy quay đầu lại, đã thấy dưới ánh trăng, một bóng dáng mặc quần áo xanh lam đi tới, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho cả người nàng cũng run rẩy, giống như mình làm chuyện gì xấu nên chột dạ không dứt.
Lời nói vừa rồi...... Hắn đều nghe được?
Vậy không ổn rồi, dù sao Mẫu Đơn cũng là người hắn thích, nghe được người khác đang nghị luận về nàng, nói nàng không tốt, nhất định sẽ cực kỳ tức giận, nét mặt hắn bây giờ đã chứng minh tất cả.
Ánh mắt Thương Mặc Tuyết lạnh lẽo quét qua Nhược Khê và Lục Thiển đang quỳ dưới đất, đột nhiên gầm lên một tiếng: "Nô tỳ thật to gan, lại dám nói xấu sau lưng chủ nhân, là ai cho người lá gan để làm thế?"
Tính khí Lang Vương vô cùng nóng nảy, cả giới yêu ma đều biết, hiện nay lại bị hắn bắt gặp như vậy, Lục Thiển sợ đến sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy, xem ra hôm nay nàng chỉ có con đường chết.
Ai có thể nghĩ tới nửa đêm canh ba như vậy, hắn lại xuất hiện tại nơi này, còn đừng sau lưng nghe thấy hết mọi chuyện, cái mạng nhỏ của nàng e là không giữ được rồi.
Thương Mặc Tuyết duỗi một bàn tay cái, một thanh kiếm lấp lánh ánh lạnh lập tức xuất hiện, Nhược Khê biết hắn muốn làm cái gì, vội vàng bảo hộ Lục Thiện ở sau lưng, "Ngươi...... Ngươi không được tùy ý đả thương người."
"A...... Ngươi vẫn nên suy nghĩ thật kỹ cho ngươi một chút đi, tự thân mình cũng khó bảo toàn còn suy tính người khác? Đợi Bổn vương thu thập con tiện tỳ đáng chết này, kế tiếp sẽ tới phiên ngươi." Hắn dùng kiếm chỉ tới phương hướng của nàng, ánh mắt rét lạnh lẫm lẫm.
Mặc dù Nhược Khê cũng sợ phát run, nhưng lại cố chấp bảo hộ Lục Thiển ở sau lưng, quyển vốn cùng Lục Thiển không có quan hệ gì, nàng sẽ nói đây tất cả là bởi vì mình hỏi tới, hơn nữa Lục Thiển nói ra tất cả cũng là vì tốt bụng. Lui một bước về phía sau nói, hôm nay nếu là nàng an phận ở ở gian phòng, không ra ngoài đi dạo, sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi, nếu như Lục Thiển xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ rất áy náy.
"Tránh ra cho Bổn vương!"
Nhược Khê run rẩy nhắm hai mắt lại: "Nếu ngươi muốn giết nàng, trước hết giết ta đi."
Nàng lại dám cố chấp như vậy? Tay Thương Mặc Tuyết cầm kiếm khẽ run một cái, "Được, ngươi đã tự mình tìm đường chết, hôm nay bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi."
Đột nhiên, Lục Thiển giùng giằng bò dậy từ phía sau nàng, chạy đến trước người của nàng: "Lang Vương bệ hạ, tất cả đều là lỗi của nô tỳ, công chúa vốn không biết cái gì về Mẫu Đơn tiên tử, là nô tỳ lắm mồm ở trước mặt nàng, công chúa không biết gì cả, nếu người phải giết hãy giết nô tỳ đi."
"Không, cái này không dính dáng tới ngươi, Lục Thiển, ngươi đi mau, nơi này cứ giao cho ta là được."
"Hôm nay các ngươi ai cũng không được đi!" Thương Mặc Tuyết nhìn nàng thậm chí ngay cả mạng của mình cũng không muốn, chỉ để cứu một thị nữ mới biết hai ngày, không khỏi cười lạnh.
"Thật là một đôi chủ tớ tình thâm, Lục Thiển, ngươi đi theo Mẫu Đan hơn một tháng, hiện nay ngươi lại sau lưng chửi bới nàng, dám nói xằng nói bậy, ngươi nói ngươi có nên chết hay không?" Hiện tại nguyên nhât hắn tức giận là bởi vì cái gì?
Tản bộ đi tới Lan U các, hắn cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy hai nữ nhân này đang nói chuyện về Mẫu Đơn, hơn nữa còn bị hắn nghe được, gần đây đã vì chuyện Túc Ly Mị hoài nghi Mẫu Đơn mà phiền lòng nôn nóng, không ngờ tới nơi này lại nghe thấy những lời nói như vậy, thật là làm cho hắn tức giận đến mức không khống chế mình được nữa.
Lục Thiển tăng thêm can đảm, "Nô tỳ nói những câu thật tình, tại sao lại nói là chửi bới chứ?"
"Ngươi còn dám nguỵ biện?" Thật là một thị nữ to gan.
"Nô tỳ biết Lang Vương thích Mẫu Đơn tiên tử, nhưng nô tỳ nói cũng phải những câu thật tình, hoàn toàn không có ý tứ chửi bới Mẫu Đơn tiên tử. Công chúa nàng không biết cái gì, là nô tỳ lắm mồm nhàn hạ nhàm chán ngoài mới nói mấy câu nói xấu, chắc hẳn Lang Vương không biết cái này sao thị phi chẳng phân biệt được chứ?"
Thật sự mà nói, mặc dù nàng nói có chút bất kính, nhưng mà cùng không quá đáng gì, không đến nổi nghiêm trọng ban chết như vậy.
Về Lục Thiển theo lời chuyện này, Thương Mặc Tuyết đương nhiên là có ấn tượng, lúc ấy Mẫu Đan nói với hắn, hoài nghi căn bản Quý Phi Nhi không phải là Tử Huyên, cho nên hắn đã cho phép nàng thử dò xét trước. Nàng nói trước kia Tử Huyên thích ăn bánh đậu xanh nhất, nên cố ý tự mình làm đưa qua, không ngờ lại lấy về nguyên dạng, Mẫu Đan đã một mực chắc chắn Quý Phi Nhi tuyệt đối không phải là Tử Huyên. Lúc ấy huynh đệ tốt của hắn vừa mới tốt lên, mặc kệ có phải hay không, hắn đều không muốn nói nhiều, chỉ cần Quý Phi Nhi không làm ra chuyện tổn thương hắn là được rồi.
Nhưng mà vừa rồi nghe Lục Thiển giải thích, hắn cũng sinh nghi.
Nếu trước đó Mẫu Đan đã đi hỏi thăm rõ ràng về khẩu vị Quý Phi Nhi, vậy nàng cần gì phải đi làm bánh ngọt như vậy?
Nàng và Tử Huyên là tỷ muội tốt, hiểu rõ ràng rất nhiều chi tiết mà bọn họ không biết, có thể chính Túc Ly Mị cũng không biết một số chuyện, nhưng mà dù sao chỉ chính nàng biết mà thôi, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Khẩu vị của Quý Phi Nhi yêu ma Đế Cung mọi người đều biết chuyện, mà khẩu vị Tử Huyên, chỉ có chính nàng mới biết được.
Vậy ở trước mặt mình nàng nói Quý Phi Nhi không phải Tử Huyên, là vì cái gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lý do, đó chính là nàng đối với Mị vẫn không có chết tâm.
Nghĩ đến ý niệm này, Thương Mặc Tuyết thật có chút không thể nào tiếp thu được, nghĩ đến Mẫu Đơn nói đã quên Mị, sẽ một lòng một dạ thích hắn, không bao giờ nữa nghĩ nam nhân khác, tất cả đều là giả dối sao?
Không, Mẫu Đơn sẽ không lừa hắn, hắn nên tin tưởng Mẫu Đơn, mà những người này, đều là tên lường gạt, cố ý muốn khích bác tình cảm giữa hắn và Mẫu Đơn.
Nói không chừng lời giải thích của Lục Thiển là do Nhược Khê dạy nàng nói, cũng chỉ có một mình nàng nghe được, căn bản cũng không có chứng cớ gì, mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã đi hoài nghi Mẫu Đơn, suy nghĩ một chút thật là không nên.
Hắn lập tức giận tái mặt: "Chết đến nơi còn không biết hối cải, xem ra hôm nay Bổn vương nhất định phải giết chết ngươi, coi như thanh lý môn hộ cho Ma giới."
Nhược Khê nhìn chằm chằm hắn, tuyệt vọng rơi xuống một giọt lệ: "Mặc kệ là trước kia hay là hiện tại, cho tới bây giờ ngươi cũng không có tin tưởng ta, là ta hy vọng quá xa vời, ngươi giết ta đi."
Nàng nhắm hai mắt lại, giống như chuẩn bị nhận lấy cái chết.
Mặc dù Thương Mặc Tuyết rất chán ghét nàng, nhưng tay vẫn hơi do dự không có động thủ, chỉ trong nháy mắt, đột nhiên Nhược Khê tiến tới thẳng tắp đụng vào, mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào đầu vai của nàng, trong giây lát đó, áo choàng trắng như tuyết đã đỏ như máu một mảnh.
Ở một bên Lục Thiển bị sợ đến thét chói tai, vội vàng đỡ nàng: "Công chúa, công chúa, ngươi không sao chứ?"
Thương Mặc Tuyết có chút không dám tin, nàng thế nhưng liều mạng tiến tới, may nhờ hắn kịp thời phản ứng kịp thời hạ xuống, nếu không đã đâm vào trái tim của nàng rồi, đến lúc đó sẽ không thể cứu vãn. Nữ nhân này, rốt cuộc muốn làm gì? Không muốn sống nữa sao? Thương Mặc Tuyết suy nghĩ một chút thậm chí có chút sợ.
Thân hình Nhược Khê đã có chút không ổn, may nhờ Lục Thiển ở một bên dìu lấy nàng mới không có xụi lơ trên mặt đất.
Nàng nhìn vẻ mặt Thương Mặc Tuyết chợt lóe lên lo lắng, khóe miệng lại khẽ nở nụ cười: "Ta biết ngay, ngươi không nỡ giết ta."
Thương Mặc Tuyết nhanh chóng thu lại vẻ lo lắng, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng, nhưng trong lòng có chút bối rối, mới vừa rồi nàng tiến tới, hắn thế nhưng trước tiên nghĩ tới không thể thương tổn nàng được, đáng chết, sao hắn lại lo lắng cho một nữ nhân tự ái lại dối trá như vậy.
"Ngươi đừng tự cho mình là đúng, hôm nay Bổn vương bỏ qua cho bọn ngươi, là do nể mặt Tinh linh vương, nếu là còn có lần sau, Bổn vương nhất định sẽ không xuống tay lưu tình."
Nói xong câu đó sau, hắn xoay người rời đi.
"Công chúa......" Lục Thiển đã không còn để ý sợ, nàng nhìn áo choàng Nhược Khê bị máu nhuộm đỏ, vô cùng lo lắng thương thế của nàng.
Tuy đã chung đụng nhiều ngày, nhưng Lục Thiển không có sinh ra tình cảm chủ tớ thât thiết với Mẫu Đơn, nàng cũng không phải cố ý muốn lấy lòng Nhược Khê, chỉ là nói thật.
"Dung mạo của Mẫu Đơn tiên tử không được khuynh thành như công chúa, so với Đế Hậu càng thêm thua kém, nhưng cũng là một mỹ nhân."
Nếu như dung mạo Mẫu Đơn đẹp như vậy, trước khi gặp Tử Huyên đã không bị bắt nạt như thế, phải dựa vào dung mạo của Tử Huyên mới được tiên đế chú ý. Bây giờ nàng có được ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào đầu óc cùng thủ đoạn của nàng.
"Vậy chắc hẳn tính cách của nàng hết sức tốt bụng?"
Vẻ mặt Lục Thiển hiện ra vẻ cổ quái: "Nô tỳ có đôi lời, không biết có nên nói hay không?"
Nhược Khê nhìn dáng vẻ nàng thần bí như vậy, trong lòng cũng có mấy phần tò mò, rốt cuộc Mẫu Đơn tiên tử là người như thế nào?
"Có lời gì cứ nói đi, nơi này chỉ có hai người, sẽ không có người khác biết."
"Bẩm công chúa, mặc dù Mẫu Đơn tiên tử rất được Đế Hậu và Lang Vương yêu thích, nhưng mà nô tỳ cảm giác nàng không giống trong tưởng tượng. Nô tỳ nói như vậy là có căn cứ, cả cung điện mọi người đều biết rõ, nương nương chưa bao giờ ăn các món ăn chế biến từ đậu, có một lần Mẫu Đơn tiên tử đã tự mình làm bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ dâng lên cho nương nương, sau đó quả nhiên nương nương cự tuyệt không ăn, chỉ có thể mang về, còn nói là mình không biết khẩu vị của nương nương, nhưng lúc nô tỳ đi lấy đồ ở phòng ăn, có nghe lén được Mẫu Đơn tiên tử đang hỏi thăm một thị nữ xem nương nương thích ăn bánh ngọt gì, thị nữ kia đã nói rất cặn kẽ với nàng, còn nhấn mạnh món ăn chế biến từ đậu tuyệt đối không được làm cho nương nương ăn, cho nên nàng biết rất rõ ràng nhưng vẫn cố tình làm như vậy, nô tỳ không biết nàng đang có ý gì nữa."
Nhược Khê nghe cũng có chút kỳ quái, "Đế hậu nói qua, Mẫu Đơn là tỷ muội tốt nhất của nàng, nàng chắc sẽ không làm ra chuyện gì tổn thương Đế Hậu đâu."
"Nô tỳ cũng nghĩ không ra, cho nên mới cảm thấy Mẫu Đơn tiên tử không giống như bề ngoài thẳng thắn vô hại, hiện giờ nàng đã đi rồi, chờ nàng trở lại, công chúa còn phải ở cùng nàng tại Lan U các này, nên cẩn thận một chút!"
Nghe đến mấy câu này thật đúng làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, cũng không nghĩ quá nhiều, chuyện này là thật hay giả còn chưa biết được, lời nhắc nhở hôm nay coi như là chưa nghe thấy, sau này ngàn vạn lần không thể nói lung tung, nếu như bị người khác nghe, thị nữ này nhất định sẽ gặp họa.
Vừa mới chuẩn bị nói ra khỏi miệng, đã nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
"A...... Đường đường là công chúa Tinh linh tộc, sao nửa đêm lại ở trên địa bàn của người khác mà nói láo như thế?"
Cả người Nhược Khê cứng lại ở đó, bên cạnh Lục Thiển đã sớm quỳ trên mặt đất: "Bái kiến Lang Vương."
Nhược Khê run rẩy quay đầu lại, đã thấy dưới ánh trăng, một bóng dáng mặc quần áo xanh lam đi tới, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho cả người nàng cũng run rẩy, giống như mình làm chuyện gì xấu nên chột dạ không dứt.
Lời nói vừa rồi...... Hắn đều nghe được?
Vậy không ổn rồi, dù sao Mẫu Đơn cũng là người hắn thích, nghe được người khác đang nghị luận về nàng, nói nàng không tốt, nhất định sẽ cực kỳ tức giận, nét mặt hắn bây giờ đã chứng minh tất cả.
Ánh mắt Thương Mặc Tuyết lạnh lẽo quét qua Nhược Khê và Lục Thiển đang quỳ dưới đất, đột nhiên gầm lên một tiếng: "Nô tỳ thật to gan, lại dám nói xấu sau lưng chủ nhân, là ai cho người lá gan để làm thế?"
Tính khí Lang Vương vô cùng nóng nảy, cả giới yêu ma đều biết, hiện nay lại bị hắn bắt gặp như vậy, Lục Thiển sợ đến sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy, xem ra hôm nay nàng chỉ có con đường chết.
Ai có thể nghĩ tới nửa đêm canh ba như vậy, hắn lại xuất hiện tại nơi này, còn đừng sau lưng nghe thấy hết mọi chuyện, cái mạng nhỏ của nàng e là không giữ được rồi.
Thương Mặc Tuyết duỗi một bàn tay cái, một thanh kiếm lấp lánh ánh lạnh lập tức xuất hiện, Nhược Khê biết hắn muốn làm cái gì, vội vàng bảo hộ Lục Thiện ở sau lưng, "Ngươi...... Ngươi không được tùy ý đả thương người."
"A...... Ngươi vẫn nên suy nghĩ thật kỹ cho ngươi một chút đi, tự thân mình cũng khó bảo toàn còn suy tính người khác? Đợi Bổn vương thu thập con tiện tỳ đáng chết này, kế tiếp sẽ tới phiên ngươi." Hắn dùng kiếm chỉ tới phương hướng của nàng, ánh mắt rét lạnh lẫm lẫm.
Mặc dù Nhược Khê cũng sợ phát run, nhưng lại cố chấp bảo hộ Lục Thiển ở sau lưng, quyển vốn cùng Lục Thiển không có quan hệ gì, nàng sẽ nói đây tất cả là bởi vì mình hỏi tới, hơn nữa Lục Thiển nói ra tất cả cũng là vì tốt bụng. Lui một bước về phía sau nói, hôm nay nếu là nàng an phận ở ở gian phòng, không ra ngoài đi dạo, sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi, nếu như Lục Thiển xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ rất áy náy.
"Tránh ra cho Bổn vương!"
Nhược Khê run rẩy nhắm hai mắt lại: "Nếu ngươi muốn giết nàng, trước hết giết ta đi."
Nàng lại dám cố chấp như vậy? Tay Thương Mặc Tuyết cầm kiếm khẽ run một cái, "Được, ngươi đã tự mình tìm đường chết, hôm nay bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi."
Đột nhiên, Lục Thiển giùng giằng bò dậy từ phía sau nàng, chạy đến trước người của nàng: "Lang Vương bệ hạ, tất cả đều là lỗi của nô tỳ, công chúa vốn không biết cái gì về Mẫu Đơn tiên tử, là nô tỳ lắm mồm ở trước mặt nàng, công chúa không biết gì cả, nếu người phải giết hãy giết nô tỳ đi."
"Không, cái này không dính dáng tới ngươi, Lục Thiển, ngươi đi mau, nơi này cứ giao cho ta là được."
"Hôm nay các ngươi ai cũng không được đi!" Thương Mặc Tuyết nhìn nàng thậm chí ngay cả mạng của mình cũng không muốn, chỉ để cứu một thị nữ mới biết hai ngày, không khỏi cười lạnh.
"Thật là một đôi chủ tớ tình thâm, Lục Thiển, ngươi đi theo Mẫu Đan hơn một tháng, hiện nay ngươi lại sau lưng chửi bới nàng, dám nói xằng nói bậy, ngươi nói ngươi có nên chết hay không?" Hiện tại nguyên nhât hắn tức giận là bởi vì cái gì?
Tản bộ đi tới Lan U các, hắn cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy hai nữ nhân này đang nói chuyện về Mẫu Đơn, hơn nữa còn bị hắn nghe được, gần đây đã vì chuyện Túc Ly Mị hoài nghi Mẫu Đơn mà phiền lòng nôn nóng, không ngờ tới nơi này lại nghe thấy những lời nói như vậy, thật là làm cho hắn tức giận đến mức không khống chế mình được nữa.
Lục Thiển tăng thêm can đảm, "Nô tỳ nói những câu thật tình, tại sao lại nói là chửi bới chứ?"
"Ngươi còn dám nguỵ biện?" Thật là một thị nữ to gan.
"Nô tỳ biết Lang Vương thích Mẫu Đơn tiên tử, nhưng nô tỳ nói cũng phải những câu thật tình, hoàn toàn không có ý tứ chửi bới Mẫu Đơn tiên tử. Công chúa nàng không biết cái gì, là nô tỳ lắm mồm nhàn hạ nhàm chán ngoài mới nói mấy câu nói xấu, chắc hẳn Lang Vương không biết cái này sao thị phi chẳng phân biệt được chứ?"
Thật sự mà nói, mặc dù nàng nói có chút bất kính, nhưng mà cùng không quá đáng gì, không đến nổi nghiêm trọng ban chết như vậy.
Về Lục Thiển theo lời chuyện này, Thương Mặc Tuyết đương nhiên là có ấn tượng, lúc ấy Mẫu Đan nói với hắn, hoài nghi căn bản Quý Phi Nhi không phải là Tử Huyên, cho nên hắn đã cho phép nàng thử dò xét trước. Nàng nói trước kia Tử Huyên thích ăn bánh đậu xanh nhất, nên cố ý tự mình làm đưa qua, không ngờ lại lấy về nguyên dạng, Mẫu Đan đã một mực chắc chắn Quý Phi Nhi tuyệt đối không phải là Tử Huyên. Lúc ấy huynh đệ tốt của hắn vừa mới tốt lên, mặc kệ có phải hay không, hắn đều không muốn nói nhiều, chỉ cần Quý Phi Nhi không làm ra chuyện tổn thương hắn là được rồi.
Nhưng mà vừa rồi nghe Lục Thiển giải thích, hắn cũng sinh nghi.
Nếu trước đó Mẫu Đan đã đi hỏi thăm rõ ràng về khẩu vị Quý Phi Nhi, vậy nàng cần gì phải đi làm bánh ngọt như vậy?
Nàng và Tử Huyên là tỷ muội tốt, hiểu rõ ràng rất nhiều chi tiết mà bọn họ không biết, có thể chính Túc Ly Mị cũng không biết một số chuyện, nhưng mà dù sao chỉ chính nàng biết mà thôi, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Khẩu vị của Quý Phi Nhi yêu ma Đế Cung mọi người đều biết chuyện, mà khẩu vị Tử Huyên, chỉ có chính nàng mới biết được.
Vậy ở trước mặt mình nàng nói Quý Phi Nhi không phải Tử Huyên, là vì cái gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lý do, đó chính là nàng đối với Mị vẫn không có chết tâm.
Nghĩ đến ý niệm này, Thương Mặc Tuyết thật có chút không thể nào tiếp thu được, nghĩ đến Mẫu Đơn nói đã quên Mị, sẽ một lòng một dạ thích hắn, không bao giờ nữa nghĩ nam nhân khác, tất cả đều là giả dối sao?
Không, Mẫu Đơn sẽ không lừa hắn, hắn nên tin tưởng Mẫu Đơn, mà những người này, đều là tên lường gạt, cố ý muốn khích bác tình cảm giữa hắn và Mẫu Đơn.
Nói không chừng lời giải thích của Lục Thiển là do Nhược Khê dạy nàng nói, cũng chỉ có một mình nàng nghe được, căn bản cũng không có chứng cớ gì, mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã đi hoài nghi Mẫu Đơn, suy nghĩ một chút thật là không nên.
Hắn lập tức giận tái mặt: "Chết đến nơi còn không biết hối cải, xem ra hôm nay Bổn vương nhất định phải giết chết ngươi, coi như thanh lý môn hộ cho Ma giới."
Nhược Khê nhìn chằm chằm hắn, tuyệt vọng rơi xuống một giọt lệ: "Mặc kệ là trước kia hay là hiện tại, cho tới bây giờ ngươi cũng không có tin tưởng ta, là ta hy vọng quá xa vời, ngươi giết ta đi."
Nàng nhắm hai mắt lại, giống như chuẩn bị nhận lấy cái chết.
Mặc dù Thương Mặc Tuyết rất chán ghét nàng, nhưng tay vẫn hơi do dự không có động thủ, chỉ trong nháy mắt, đột nhiên Nhược Khê tiến tới thẳng tắp đụng vào, mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào đầu vai của nàng, trong giây lát đó, áo choàng trắng như tuyết đã đỏ như máu một mảnh.
Ở một bên Lục Thiển bị sợ đến thét chói tai, vội vàng đỡ nàng: "Công chúa, công chúa, ngươi không sao chứ?"
Thương Mặc Tuyết có chút không dám tin, nàng thế nhưng liều mạng tiến tới, may nhờ hắn kịp thời phản ứng kịp thời hạ xuống, nếu không đã đâm vào trái tim của nàng rồi, đến lúc đó sẽ không thể cứu vãn. Nữ nhân này, rốt cuộc muốn làm gì? Không muốn sống nữa sao? Thương Mặc Tuyết suy nghĩ một chút thậm chí có chút sợ.
Thân hình Nhược Khê đã có chút không ổn, may nhờ Lục Thiển ở một bên dìu lấy nàng mới không có xụi lơ trên mặt đất.
Nàng nhìn vẻ mặt Thương Mặc Tuyết chợt lóe lên lo lắng, khóe miệng lại khẽ nở nụ cười: "Ta biết ngay, ngươi không nỡ giết ta."
Thương Mặc Tuyết nhanh chóng thu lại vẻ lo lắng, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng, nhưng trong lòng có chút bối rối, mới vừa rồi nàng tiến tới, hắn thế nhưng trước tiên nghĩ tới không thể thương tổn nàng được, đáng chết, sao hắn lại lo lắng cho một nữ nhân tự ái lại dối trá như vậy.
"Ngươi đừng tự cho mình là đúng, hôm nay Bổn vương bỏ qua cho bọn ngươi, là do nể mặt Tinh linh vương, nếu là còn có lần sau, Bổn vương nhất định sẽ không xuống tay lưu tình."
Nói xong câu đó sau, hắn xoay người rời đi.
"Công chúa......" Lục Thiển đã không còn để ý sợ, nàng nhìn áo choàng Nhược Khê bị máu nhuộm đỏ, vô cùng lo lắng thương thế của nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook