Ma Nữ Tình Thù
-
Chương 19
“Tư tế! Không hay rồi! Không hay rồi! Trong cung có vài thị vệ bỗng nhiên xoay vòng vòng, vô cùng điên cuồng, tất cả mọi người đều không thể khống chế được?” Thị nữ hoang mang rối loạn, khẩn trương bẩm báo.
Tịch Ân ngẩn người, khó hiểu vì sao tính tình thị vệ lại thay đổi như vậy, tuy nhiên chàng tính tới đó xem qua một chút.
“Ở nơi nào?” Chàng bình tĩnh hỏi thị nữ, muốn nàng không hoảng sợ.
“Ở tây cung.” Thị nữ sợ tới mức hồn vía đã biến đi đâu mất, ở nơi thị vệ tự phát cuồng thật là khủng khiếp, rất dọa người, bọn họ không hiểu được tại sao một người chỉ sau một đêm mà đến cha mẹ mình cũng không nhận ra, thầm nghĩ đó là những người đáng thương.
“Lị Lị, ngươi ở tạm trong này trước nhé.” Tịch Ân dặn dò nàng ở lại, lập tức trong nháy mắt đã đến tây cung tìm hiểu sự thật.
Sau khi hắn rời đi, Lộ tránh được tai họa, cuối cùng cũng yên tâm nở nụ cười, nàng đứng ở chỗ đó, đôi mắt xuyên qua tường đá, lập tức hiểu rõ nguyên nhân thị vệ phát cuồng, nàng vui vẻ nhếch miệng cười khẽ.
Là Mã Cơ! Mã Cơ có thể biết nàng bị Tịch Ân mang đi, để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, có thể mới xuống tay với bọn thị vệ.
Cũng may Mã Cơ nhanh nhẹn, nếu không công sức của nàng đã đổ xuống sông xuống bể hết.
Trên mặt Lộ nở nụ cười tà ác quen thuộc, nàng cười nhìn đám người kích động ở trong tây cung, cười nhìn Tịch Ân ngu xuẩn.
Nàng cảm thấy cực kỳ mỉa mai, người nàng mang tà ma pháp nhưng lại có ngày có thể bước vào thần điện, chơi đùa vui vẻ!
Nàng phải gây náo loạn một phen mới được, làm cho mọi người không thể khinh thường được tà ma nữ Lộ nàng, nhất là ở thần điện
Nắm thần điện này trong tay rồi phá hủy nó!
Ha ha ha!
Sau khi giải trừ tà ma pháp trên người các thị vệ phát cuồng, Tịch Ân gọi vài tên thị vệ đến, hỏi xem trước khi bọn họ mất đi ý thức, có gặp chuyện quái dị hay không, để xác định xem là tà ma nữ Lộ hay là nanh vuốt của nàng ẩn náu ở trong hoàng cung, chàng ra lệnh mọi người đề cao cảnh giác, không thể để cho tà ma nữ Lộ và thuộc hạ lợi dụng thời cơ.
Chàng cũng không quên cô gái ở thần điện kia, nàng nói nàng từng gặp tà ma nữ Lộ, nàng rất có thể là trực tiếp bị hạ tà ma pháp. Nếu tà ma nữ Lộ tự mình xuống tay, nhất định phải có ý đồ khác, có lẽ chàng tạm thời không nên giải trừ tà ma pháp trên người cô gái kia, sau đó dẫn dụ tà ma nữ Lộ hiện thân.
Còn nữa, trực giác nói cho chàng biết, cô gái kia có vấn đề, khi chàng đứng gần nàng có cảm giác rất không thoải mái, cái loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, nhưng lại không thể nói rõ cái cảm giác quen thuộc này ở đâu, ở trên người nàng không chỉ có tà ma pháp mà còn có cảm xúc hận thù.
Không giống như đối mặt với thị vệ bị hạ tà ma pháp, chàng cảm thấy rất khác, không có chán ghét, oán hận, mà là một lòng muốn vì bọn thị vệ mà giải trừ thống khổ, khi đó trong lòng chàng tràn ngập khoan dung. Nhưng khi đối mặt với cô gái kia, chàng không hề tồn tại cảm giác nhân từ, đáy lòng thậm chí dâng lên một ý nghĩ không muốn nhân từ với nàng, coi sự tồn tại của nàng làm bẩn hoàng cung, không nên để nàng ở lại nhân gian.
Vì sao lại như thế? Tịch Ân nghĩ mãi mà không ra nguyên nhân ở chỗ nào, trực giác nói cho chàng biết, phải xem xét cẩn thận từng chỗ, nếu không sẽ tạo nên sai lầm không thể cứu vãn được.
Vì muốn dụ tà ma nữ Lộ xuất hiện, chàng có thể chịu đựng cảm giác khó chịu khi tiếp xúc kia, giả vờ không hề căm hận cô gái đó, để cho nàng đi lại ở trong thần điện; chỉ cần có thể dụ tà ma nữ Lộ, chàng có thể bỏ qua cảm giác của bản thân. Trên thực tế, vì giải trừ uy hiếp của tà ma nữ Lộ đối với vương quốc Á La Tư, chàng lúc nào cũng có thể hy sinh tính mạng của mình.
Mặt trời đã bắt đầu mọc ở phía chân trời, ánh nắng dường như không gây ảnh hưởng cho Tịch Ân, khi chàng quay lại thần điện, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Chàng bước vào thần điện, lập tức đến gặp cô gái, nàng đang giúp thị nữ khác dọn dẹp thần điện, chàng đặc biệt chú ý đến dung mạo cô gái, trải qua một đêm, chàng dường như đã quên hình bóng của nàng.
Đúng như chàng dự liệu, nàng hoàn toàn bình thường, ngay cả đặc điểm làm cho người ta nhớ cũng không có, nói chuyện lắp bắp, lá gan bé như con chuột, chẳng trách sao tà ma nữ Lộ lại chọn nàng.
“Tư tế, tư tế, ngài, ngài đã trở lại.” Sau khi Tịch Ân bước vào thần điện, Lộ vừa quay đầu lại lập tức cảm nhận được hơi thở khiến người khác chán ghét của hắn, nàng để hắn đánh giá nàng, cố gắng không làm cho hắn nghi ngờ, thật ra trong lòng rất sợ hắn sẽ đột nhiên ra tay đánh về phía nàng, hoặc là nói muốn giải trừ tà ma pháp trên người nàng.
Đợi một lúc lâu, hắn cũng không lên tiếng, đến khi thị nữ khác phát hiện hắn trở về, vì thế nàng chỉ có cách hướng hắn vấn an, rồi xem hắn có phản ứng gì.
“Ừ, tối hôm qua ngươi ở đây có quen không?” Tịch Ân nói chuyện với nàng rất thân thiện.
“Tốt, rất quen.” Nàng cố gắng che dấu tà khí trên người, không cho tà khí bộc phát lần thứ hai khiến cho hắn chú ý, đợi ở trong địa bàn của hắn lâu như thế, tà khí trong cơ thể càng rục rịch, chạy loạn điên cuồng, trong lòng thầm nghĩ thật không hợp với tính cách của mình, nhưng vẫn nén xuống nhẫn nhịn.
“Vậy là tốt rồi.” Tịch Ân gật gật đầu, thấy nàng, khuôn mặt không ngừng thay đổi biểu cảm, cuối cùng là chàng cảm thấy nàng thế nào đây. Mà trong lòng nàng đã nghĩ ra sao?
“Tư tế, tư tế, ngài đã, đã vất vả một đêm, muốn, muốn . . . . . . Đi, đi nghỉ ngơi một chút hay không?” Lộ vội vã đuổi Tịch Ân đi, không cho hắn có cơ hội nhắc tới chuyện giúp nàng giải trừ tà ma pháp trên người.
“Ta không sao. Đúng rồi, ngươi nói ngươi tên là gì?” Tên của nàng cũng giống như nàng, dễ dàng làm cho người ta quên đi.
Tịch Ân ngẩn người, khó hiểu vì sao tính tình thị vệ lại thay đổi như vậy, tuy nhiên chàng tính tới đó xem qua một chút.
“Ở nơi nào?” Chàng bình tĩnh hỏi thị nữ, muốn nàng không hoảng sợ.
“Ở tây cung.” Thị nữ sợ tới mức hồn vía đã biến đi đâu mất, ở nơi thị vệ tự phát cuồng thật là khủng khiếp, rất dọa người, bọn họ không hiểu được tại sao một người chỉ sau một đêm mà đến cha mẹ mình cũng không nhận ra, thầm nghĩ đó là những người đáng thương.
“Lị Lị, ngươi ở tạm trong này trước nhé.” Tịch Ân dặn dò nàng ở lại, lập tức trong nháy mắt đã đến tây cung tìm hiểu sự thật.
Sau khi hắn rời đi, Lộ tránh được tai họa, cuối cùng cũng yên tâm nở nụ cười, nàng đứng ở chỗ đó, đôi mắt xuyên qua tường đá, lập tức hiểu rõ nguyên nhân thị vệ phát cuồng, nàng vui vẻ nhếch miệng cười khẽ.
Là Mã Cơ! Mã Cơ có thể biết nàng bị Tịch Ân mang đi, để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, có thể mới xuống tay với bọn thị vệ.
Cũng may Mã Cơ nhanh nhẹn, nếu không công sức của nàng đã đổ xuống sông xuống bể hết.
Trên mặt Lộ nở nụ cười tà ác quen thuộc, nàng cười nhìn đám người kích động ở trong tây cung, cười nhìn Tịch Ân ngu xuẩn.
Nàng cảm thấy cực kỳ mỉa mai, người nàng mang tà ma pháp nhưng lại có ngày có thể bước vào thần điện, chơi đùa vui vẻ!
Nàng phải gây náo loạn một phen mới được, làm cho mọi người không thể khinh thường được tà ma nữ Lộ nàng, nhất là ở thần điện
Nắm thần điện này trong tay rồi phá hủy nó!
Ha ha ha!
Sau khi giải trừ tà ma pháp trên người các thị vệ phát cuồng, Tịch Ân gọi vài tên thị vệ đến, hỏi xem trước khi bọn họ mất đi ý thức, có gặp chuyện quái dị hay không, để xác định xem là tà ma nữ Lộ hay là nanh vuốt của nàng ẩn náu ở trong hoàng cung, chàng ra lệnh mọi người đề cao cảnh giác, không thể để cho tà ma nữ Lộ và thuộc hạ lợi dụng thời cơ.
Chàng cũng không quên cô gái ở thần điện kia, nàng nói nàng từng gặp tà ma nữ Lộ, nàng rất có thể là trực tiếp bị hạ tà ma pháp. Nếu tà ma nữ Lộ tự mình xuống tay, nhất định phải có ý đồ khác, có lẽ chàng tạm thời không nên giải trừ tà ma pháp trên người cô gái kia, sau đó dẫn dụ tà ma nữ Lộ hiện thân.
Còn nữa, trực giác nói cho chàng biết, cô gái kia có vấn đề, khi chàng đứng gần nàng có cảm giác rất không thoải mái, cái loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, nhưng lại không thể nói rõ cái cảm giác quen thuộc này ở đâu, ở trên người nàng không chỉ có tà ma pháp mà còn có cảm xúc hận thù.
Không giống như đối mặt với thị vệ bị hạ tà ma pháp, chàng cảm thấy rất khác, không có chán ghét, oán hận, mà là một lòng muốn vì bọn thị vệ mà giải trừ thống khổ, khi đó trong lòng chàng tràn ngập khoan dung. Nhưng khi đối mặt với cô gái kia, chàng không hề tồn tại cảm giác nhân từ, đáy lòng thậm chí dâng lên một ý nghĩ không muốn nhân từ với nàng, coi sự tồn tại của nàng làm bẩn hoàng cung, không nên để nàng ở lại nhân gian.
Vì sao lại như thế? Tịch Ân nghĩ mãi mà không ra nguyên nhân ở chỗ nào, trực giác nói cho chàng biết, phải xem xét cẩn thận từng chỗ, nếu không sẽ tạo nên sai lầm không thể cứu vãn được.
Vì muốn dụ tà ma nữ Lộ xuất hiện, chàng có thể chịu đựng cảm giác khó chịu khi tiếp xúc kia, giả vờ không hề căm hận cô gái đó, để cho nàng đi lại ở trong thần điện; chỉ cần có thể dụ tà ma nữ Lộ, chàng có thể bỏ qua cảm giác của bản thân. Trên thực tế, vì giải trừ uy hiếp của tà ma nữ Lộ đối với vương quốc Á La Tư, chàng lúc nào cũng có thể hy sinh tính mạng của mình.
Mặt trời đã bắt đầu mọc ở phía chân trời, ánh nắng dường như không gây ảnh hưởng cho Tịch Ân, khi chàng quay lại thần điện, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Chàng bước vào thần điện, lập tức đến gặp cô gái, nàng đang giúp thị nữ khác dọn dẹp thần điện, chàng đặc biệt chú ý đến dung mạo cô gái, trải qua một đêm, chàng dường như đã quên hình bóng của nàng.
Đúng như chàng dự liệu, nàng hoàn toàn bình thường, ngay cả đặc điểm làm cho người ta nhớ cũng không có, nói chuyện lắp bắp, lá gan bé như con chuột, chẳng trách sao tà ma nữ Lộ lại chọn nàng.
“Tư tế, tư tế, ngài, ngài đã trở lại.” Sau khi Tịch Ân bước vào thần điện, Lộ vừa quay đầu lại lập tức cảm nhận được hơi thở khiến người khác chán ghét của hắn, nàng để hắn đánh giá nàng, cố gắng không làm cho hắn nghi ngờ, thật ra trong lòng rất sợ hắn sẽ đột nhiên ra tay đánh về phía nàng, hoặc là nói muốn giải trừ tà ma pháp trên người nàng.
Đợi một lúc lâu, hắn cũng không lên tiếng, đến khi thị nữ khác phát hiện hắn trở về, vì thế nàng chỉ có cách hướng hắn vấn an, rồi xem hắn có phản ứng gì.
“Ừ, tối hôm qua ngươi ở đây có quen không?” Tịch Ân nói chuyện với nàng rất thân thiện.
“Tốt, rất quen.” Nàng cố gắng che dấu tà khí trên người, không cho tà khí bộc phát lần thứ hai khiến cho hắn chú ý, đợi ở trong địa bàn của hắn lâu như thế, tà khí trong cơ thể càng rục rịch, chạy loạn điên cuồng, trong lòng thầm nghĩ thật không hợp với tính cách của mình, nhưng vẫn nén xuống nhẫn nhịn.
“Vậy là tốt rồi.” Tịch Ân gật gật đầu, thấy nàng, khuôn mặt không ngừng thay đổi biểu cảm, cuối cùng là chàng cảm thấy nàng thế nào đây. Mà trong lòng nàng đã nghĩ ra sao?
“Tư tế, tư tế, ngài đã, đã vất vả một đêm, muốn, muốn . . . . . . Đi, đi nghỉ ngơi một chút hay không?” Lộ vội vã đuổi Tịch Ân đi, không cho hắn có cơ hội nhắc tới chuyện giúp nàng giải trừ tà ma pháp trên người.
“Ta không sao. Đúng rồi, ngươi nói ngươi tên là gì?” Tên của nàng cũng giống như nàng, dễ dàng làm cho người ta quên đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook