Ma Nữ Tái Thế
-
Chương 43: Đúng lúc ta thiếu một vị hôn thê
Edit: Erin Kyori
Beta: LyLy
" Có thể. " Nam Vô Quyết gật gật đầu đồng ý.
"Vậy tan học chúng ta tập khiêu vũ ở phòng vũ đạo nhé. " Hoàng Yêu mỉm cười, vươn tay nói với Nam Vô Quyết: " Hợp tác vui vẻ. "
Nam Vô Quyết nhìn cánh tay trắng nõn của Hoàng Yêu vươn tới, trong ánh mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng chợt nổi lên một tia gợn sóng, sau đó vươn bàn tay to nắm lấy.
Xúc cảm mềm mại trơn trượt của lòng bàn tay làm Nam Vô Quyết ngẩn người, lòng bàn tay ấm nóng, dường như có thể theo tay lan tràn đến tâm khảm*.
" Được, hợp tác vui vẻ. " Nam Vô Quyết gật gật đầu, trên mặt khó có được hiện lên một tia ý cười.
An Tâm Tâm thấy liền sửng sốt, Nam Vô Quyết lại có thể cười, cười rộ lên còn rất đẹp trai nữa, so với Mạc học trưởng còn ấm áp hơn, còn sáng hơn ánh mặt trời so với Tần Cẩn Ngôn.
Đáng tiếc, đối tượng hắn cười với không phải cô ta.
Nghĩ đến đây, An Tâm Tâm ê ẩm trong lòng, cô ta không nghĩ tới mình lại được thấy một màn này.
Tần Cẩn Ngôn cũng chua chát trong lòng nhưng hắn không có giống An Tâm Tâm trốn tránh không nhìn, mà là trực tiếp đi đến trước mặt Hoàng Yêu nói: " Này, Hạ Vô Ưu, bổn thiếu gia chính là vị hôn phu của cô, cô lại dám cùng nam nhân khác khiêu vũ, cô có đem vị hôn phu là tôi để vào mắt không? "
" Hả? Cậu không phải luôn không thừa nhận vị hôn thê này sao? " Hoàng Yêu phản bác, Tần Cẩn Ngôn nghẹn không nói ra lời.
" Đi thôi, đi tập khiêu vũ. " Nam Vô Quyết thu dọn đồ dùng học tập xong, giữ chặt cánh tay Hoàng Yêu kéo đi.
" Này, Nam Vô Quyết, mau bỏ tay cậu ra!! " Tần Cẩn Ngôn nóng nảy, đi nhanh tiến lên bắt lấy tay còn lại của Hoàng Yêu.
Trong phòng học nhất thời an tĩnh lại.
Tần Cẩn Ngôn cùng Nam Vô Quyết ai cũng không chịu buông, Hoàng Yêu đứng ở giữa hai người trong tư thế giằng co.
" Tôi bảo cậu buông tay có nghe không? " Tần Cẩn Ngôn trừng mắt, cáu giận.
" Người nên buông tay chính là cậu. " Nam Vô Quyết không cam lòng yếu thế, phóng ra khí lạnh.
An Tâm Tâm đứng ở bên cạnh cắn môi dưới: " Nam Vô Quyết, Tần Cẩn Ngôn, hai người các cậu đừng cãi nhau nữa, nơi này là phòng học. "
" Cô câm miệng. " Tần Cẩn Ngôn khó thở quát.
" Đây là chuyện của chúng tôi. " Hoàng Yêu đột nhiên quay đầu, nhìn bộ dáng khó coi của An Tâm Tâm liền cười nói.
" Không phải, tôi chỉ là... " An Tâm Tâm nói, đôi mắt liếc qua nhìn Nam Vô Quyết, thấy bộ dáng thờ ơ của hắn, tâm tình liền chìm xuống đáy cốc.
" Được rồi, đều buông ra đi! " Hoàng Yêu cũng không muốn đứng cho người ta xem diễn.
Sau khi Tần Cẩn Ngôn buông ra, Nam Vô Quyết dừng lại một chút rồi lôi kéo Hoàng Yêu đi ra khỏi phòng học.
" Này! Nam Vô Quyết!" Tần Cẩn Ngôn nhanh chóng đuổi theo.
Hoàng Yêu cũng không nghĩ tới Nam Vô Quyết sẽ hành động như vậy, bị hắn kéo một đường đến phòng vũ đạo.
" Cậu thích Tần Cẩn Ngôn sao? " Nam Vô Quyết một tay giữ eo của Hoàng Yêu, một tay nắm tay cô, bắt đầu khiêu vũ.
" Cậu nghĩ thế nào? " Hoàng Yêu nghe được động tĩnh ngoài cửa, rũ rũ mắt hỏi lại.
" Trả lời tôi. "
Ngoài cửa Tần Cẩn Ngôn đuổi theo tới đây liền nín thở ngừng bước chân, hắn cũng muốn biết đáp án.
" Thích hay không thích cũng có vấn đề gì đâu, người nhà yêu cầu tôi cùng hắn đính hôn. " Hoàng Yêu theo bước chân hắn bắt đầu khiêu vũ.
" Cậu có muốn liên hôn với Nam gia không? " Nam Vô Quyết dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Hoàng Yêu: " Đều là liên hôn, không bằng tìm người cậu thích. "
" Hả? " Hoàng Yêu ngẩn người: " Ý của cậu là? "
" Ý trên mặt chữ. " Nam Vô Quyết khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt: " Vừa lúc tôi cũng đang thiếu một vị hôn thê. "
Trời, thổ lộ cũng quá bất ngờ đi!!
Không đợi Hoàng Yêu mở miệng, Tần Cẩn Ngôn liền vọt vào trong.
" Này! Nam Vô Quyết, cái tên hỗn đản nhà cậu, lại dám đào góc tường bổn thiếu gia!! " Tần Cẩn Ngôn không nói hai lời liền vung nắm đấm lên mặt Nam Vô Quyết.
An Tâm Tâm ngây ngốc đứng ở cửa, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
Nam Vô Quyết thích Hạ Vô Ưu.
- -----------------
*Tâm khảm: Sâu trong lòng.
Beta: LyLy
" Có thể. " Nam Vô Quyết gật gật đầu đồng ý.
"Vậy tan học chúng ta tập khiêu vũ ở phòng vũ đạo nhé. " Hoàng Yêu mỉm cười, vươn tay nói với Nam Vô Quyết: " Hợp tác vui vẻ. "
Nam Vô Quyết nhìn cánh tay trắng nõn của Hoàng Yêu vươn tới, trong ánh mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng chợt nổi lên một tia gợn sóng, sau đó vươn bàn tay to nắm lấy.
Xúc cảm mềm mại trơn trượt của lòng bàn tay làm Nam Vô Quyết ngẩn người, lòng bàn tay ấm nóng, dường như có thể theo tay lan tràn đến tâm khảm*.
" Được, hợp tác vui vẻ. " Nam Vô Quyết gật gật đầu, trên mặt khó có được hiện lên một tia ý cười.
An Tâm Tâm thấy liền sửng sốt, Nam Vô Quyết lại có thể cười, cười rộ lên còn rất đẹp trai nữa, so với Mạc học trưởng còn ấm áp hơn, còn sáng hơn ánh mặt trời so với Tần Cẩn Ngôn.
Đáng tiếc, đối tượng hắn cười với không phải cô ta.
Nghĩ đến đây, An Tâm Tâm ê ẩm trong lòng, cô ta không nghĩ tới mình lại được thấy một màn này.
Tần Cẩn Ngôn cũng chua chát trong lòng nhưng hắn không có giống An Tâm Tâm trốn tránh không nhìn, mà là trực tiếp đi đến trước mặt Hoàng Yêu nói: " Này, Hạ Vô Ưu, bổn thiếu gia chính là vị hôn phu của cô, cô lại dám cùng nam nhân khác khiêu vũ, cô có đem vị hôn phu là tôi để vào mắt không? "
" Hả? Cậu không phải luôn không thừa nhận vị hôn thê này sao? " Hoàng Yêu phản bác, Tần Cẩn Ngôn nghẹn không nói ra lời.
" Đi thôi, đi tập khiêu vũ. " Nam Vô Quyết thu dọn đồ dùng học tập xong, giữ chặt cánh tay Hoàng Yêu kéo đi.
" Này, Nam Vô Quyết, mau bỏ tay cậu ra!! " Tần Cẩn Ngôn nóng nảy, đi nhanh tiến lên bắt lấy tay còn lại của Hoàng Yêu.
Trong phòng học nhất thời an tĩnh lại.
Tần Cẩn Ngôn cùng Nam Vô Quyết ai cũng không chịu buông, Hoàng Yêu đứng ở giữa hai người trong tư thế giằng co.
" Tôi bảo cậu buông tay có nghe không? " Tần Cẩn Ngôn trừng mắt, cáu giận.
" Người nên buông tay chính là cậu. " Nam Vô Quyết không cam lòng yếu thế, phóng ra khí lạnh.
An Tâm Tâm đứng ở bên cạnh cắn môi dưới: " Nam Vô Quyết, Tần Cẩn Ngôn, hai người các cậu đừng cãi nhau nữa, nơi này là phòng học. "
" Cô câm miệng. " Tần Cẩn Ngôn khó thở quát.
" Đây là chuyện của chúng tôi. " Hoàng Yêu đột nhiên quay đầu, nhìn bộ dáng khó coi của An Tâm Tâm liền cười nói.
" Không phải, tôi chỉ là... " An Tâm Tâm nói, đôi mắt liếc qua nhìn Nam Vô Quyết, thấy bộ dáng thờ ơ của hắn, tâm tình liền chìm xuống đáy cốc.
" Được rồi, đều buông ra đi! " Hoàng Yêu cũng không muốn đứng cho người ta xem diễn.
Sau khi Tần Cẩn Ngôn buông ra, Nam Vô Quyết dừng lại một chút rồi lôi kéo Hoàng Yêu đi ra khỏi phòng học.
" Này! Nam Vô Quyết!" Tần Cẩn Ngôn nhanh chóng đuổi theo.
Hoàng Yêu cũng không nghĩ tới Nam Vô Quyết sẽ hành động như vậy, bị hắn kéo một đường đến phòng vũ đạo.
" Cậu thích Tần Cẩn Ngôn sao? " Nam Vô Quyết một tay giữ eo của Hoàng Yêu, một tay nắm tay cô, bắt đầu khiêu vũ.
" Cậu nghĩ thế nào? " Hoàng Yêu nghe được động tĩnh ngoài cửa, rũ rũ mắt hỏi lại.
" Trả lời tôi. "
Ngoài cửa Tần Cẩn Ngôn đuổi theo tới đây liền nín thở ngừng bước chân, hắn cũng muốn biết đáp án.
" Thích hay không thích cũng có vấn đề gì đâu, người nhà yêu cầu tôi cùng hắn đính hôn. " Hoàng Yêu theo bước chân hắn bắt đầu khiêu vũ.
" Cậu có muốn liên hôn với Nam gia không? " Nam Vô Quyết dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Hoàng Yêu: " Đều là liên hôn, không bằng tìm người cậu thích. "
" Hả? " Hoàng Yêu ngẩn người: " Ý của cậu là? "
" Ý trên mặt chữ. " Nam Vô Quyết khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt: " Vừa lúc tôi cũng đang thiếu một vị hôn thê. "
Trời, thổ lộ cũng quá bất ngờ đi!!
Không đợi Hoàng Yêu mở miệng, Tần Cẩn Ngôn liền vọt vào trong.
" Này! Nam Vô Quyết, cái tên hỗn đản nhà cậu, lại dám đào góc tường bổn thiếu gia!! " Tần Cẩn Ngôn không nói hai lời liền vung nắm đấm lên mặt Nam Vô Quyết.
An Tâm Tâm ngây ngốc đứng ở cửa, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
Nam Vô Quyết thích Hạ Vô Ưu.
- -----------------
*Tâm khảm: Sâu trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook