Má Mi! Mau Về Nhà Thôi
-
Chương 45: Chính thức tuyên chiến
Owen Dục và Tống Hương Ngưng cùng đến khu vực vườn hoa nhỏ. Còn chưa đi vào, liền nhìn thấy Tiêu Hàn và Tiêu Vũ Xuyên đang đứng chờ bên trong, anh nghĩ mình nên rộng lượng một chút, nhưng anh còn chưa thể bày ra sắc mặt tốt, nhất là khi thấy Tiêu Hàn.
Tống Hương Ngưng nhìn nét mặt Owen Dục bên cạnh, nhất thời nhớ tới chuyện trước khi đến đây, vì vậy cũng không để ý đến anh, cắm đầu cắm cổ đi về phía Tiêu Hàn.
- Mẹ! - Vừa nhìn thấy Tống Hương Ngưng đi tới, Tiêu Vũ Xuyên vốn là ở trong ngực Tiêu Hàn lập tức nhảy xuống, liền muốn nhảy vào lòng Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng nhìn thấy Tiêu Vũ Xuyên nhào vào lòng mình thì những tâm tình nóng giận với Owen Dục toàn bộ tan thành mây khói, cô đổi lại một khuôn mặt tươi cười
- Tiểu Xuyên thế nào? Không phải vừa mới rời mẹ sao? Tại sao lại muốn gặp mẹ? - Nói xong lấy tay sửa lại những sợi tóc rối của Tiêu Vũ Xuyên.
- Con nhớ mẹ. - Tiêu Vũ Xuyên non nớt nói.
Tống Hương Ngưng nghe lời Tiêu Vũ Xuyên nói, không khỏi cười càng vui vẻ
- Mẹ cũng nhớ Tiểu Xuyên nữa, nhưng bây giờ cũng đã trễ thế này, Tiểu Xuyên không cần ngủ sao?
Tiêu Vũ Xuyên cố chấp mà lắc đầu
- Con không muốn, con muốn gặp mẹ, con muốn cùng mẹ chơi đùa.
Nói xong chạy đến trước mặt Tiêu Hàn, cầm lấy quả banh nhỏ trong tay Tiêu Hàn
- Mẹ, chúng ta chơi banh đi!
- Bây giờ đã khuya lắm rồi, Tiểu Xuyên nghe lời, ngày mai chơi nữa có được hay không? - Tống Hương Ngưng cảm thấy bây giờ có điểm không hợp lý, huống chi sáng sớm ngày mai Tiêu Hàn còn phải đi làm, không thể để cho anh thức đêm.
- Phải để đến ngày mai mới chơi được sao, hiện tại Tiểu Xuyên phải vềnhà rồi hả? - Tiêu Vũ Xuyên thật ra là không muốn rời xa Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng gật đầu một cái
- Đúng vậy, Tiểu Xuyên, trước con nên về nhà với ba, chờ lúc ba rãnh rỗi sẽ dẫn con ra ngoài chơi với mẹ có được không? – Cô nhìn đồng hồ một chút, thời gian thật đã không còn sớm.
Tiêu Vũ Xuyên bất đắc dĩ không ngoan ngoãn, kiên trì nói:
- Con không muốn, con không muốn tách rời mẹ. – bé quay sang nhìn Tiêu Hàn - Ba, mau nói với mẹ đi, nói mẹ chơi với con được không?
Đứng bên cạnh, Tiêu Hàn không nghĩ rằng con sẽ kéo anh kéo xuống nước chung, nhất thời cứng họng. Qua một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Xuyên, không nên quấy rồi, mẹ đang bận rộn, lần sau trở lại tìm mẹ chơi có được không?
Anh nhìn Tống Hương Ngưng sau lưng còn có ánh mắt muốn giết người của Owen Dục, trong lòng thật sự không dễ chịu; nhưng bây giờ anh và Tống Hương Ngưng không có ràng buộc gì, anh không có lý do để gây áp lực cho cô.
- Con không muốn! - Tiêu Vũ Xuyên nói mãi cũng không chịu.
- Tiểu Xuyên, làm sao con cứng đầu cứng cổ như vậy? - Tiêu Hàn tức giận nhìn Tiêu Vũ Xuyên, có chút mất hứng nhíu mày.
Tống Hương Ngưng không muốn Tiêu Hàn tức giận, liền dùng một phương pháp để trung hòa cả hai
- Tiêu Hàn, anh xem như vầy được không? Tối nay Tiểu Xuyên sẽ ở cùng em một đêm, sáng mai anh qua nhà em đón con. Như vậy anh thấy thế nào?
Tiêu Hàn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái
- Vậy cũng được, vậy làm phiền em chăm sóc Tiểu Xuyên một đêm nhé! - Nói xong anh hướng về Tiêu Vũ Xuyên dặn dò - Tiểu Xuyên, con phải nghe lời mẹ, không cho phép ăn vạ nghe không.
Tiêu Vũ Xuyên vừa nghe đến có thể đi về nhà cùng Tống Hương Ngưng, vội vàng khoe mẽ
- Dạ, ba yên tâm, con sẽ nghe lời mẹ ạ.
- Em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Xuyên, em hãy yên tâm đi. - Tống Hương Ngưng nói - Còn nữa, hiện tại cũng đã muộn rồi, ngày mai cũng không phải là ngày nghỉ, anh nên về nghĩ ngơi sớm một chút đi.
- Đúng vậy, đúng vậy, Hương Ngưng sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé mà.
Owen Dục đứng ở một bên rất lâu không có nói gì, rốt cuộc cũng cướp lời, nhanh chóng nói ra. Anh chính là không thích Tống Hương Ngưng và Tiêu Hàn nói chuyện với nhau.
Làm sao Tiêu Hàn lại không hiểu được ý tứ của Owen Dục? Chỉ là mặc dù trong lòng thật không dễ chịu, nhưng anh vẫn không có bất cứ lý do nào để nổi nóng, dù sao người kia cũng là bạn trai của Tống Hương Ngưng.
- Hương Ngưng, Tiểu Xuyên phải giao cho em rồi. - Tiêu Hàn cười nói lời cảm ơn với Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng gật đầu một cái, liền ôm lấy Tiêu Vũ Xuyên, nhận lấy chìa khóa xe của Owen Dục, đi ra ngoài.
- Tiêu Hàn, anh nhớ kỹ cho tôi, bây giờ Hương Ngưng là bạn gái của tôi! - Owen Dục lạnh lùng nói với Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn không ưa nét mặt của Owen Dục, sắc mặt cũng chẳng tốt là bao
- Tôi biết rõ Tống Hương Ngưng là bạn gái của cậu, nhưng cô ấy cũng chưa phải là vợ của tôi, huống chi cô còn là mẹ của Tiểu Xuyên.
- Cậu . . . . . .- Owen Dục không nghĩ tới Tiêu Hàn sẽ nói cái này, nhất thời cứng họng, nhưng anh rất nhanh liền lại nói - Mặc kệ nói thế nào, hiện tại Hương Ngưng là bạn gái của tôi, mà cô ấy với anh không có bất cứ quan hệ gì.
Anh không thể để Tiêu Hàn đoạt lấy Tống Hương Ngưng.
Tiêu Hàn cười lạnh
- Bạn gái của cậu thì thế nào? Chỉ cần cậu và cô ấy chưa kết hôn, thì tôi vẫn có thể theo đuổi cô ấy một lần nữa. Còn nữa, tôi cũng cho cậu biết, cậu đừng quá quắt, cậu càng như vậy tôi càng muốn theo đuổi Tống Hương Ngưng.
Trong lời nói của Tiêu Hàn rõ ràng có một sự khó chịu cố định dành cho Owen Dục.
Owen Dục bị Tiêu Hàn kích thích lửa giận, anh không nói hai lời liền đem quả đấm hướng về phía mặt của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn không ngờ rằng Owen Dục sẽ ra tay đánh người, không kịp tránh né, liền nhận một quả đấm.
- Cậu dám đánh tôi? - Tiêu Hàn lạnh lẽo gầm nhẹ một tiếng, đồng thời lấy tay vuốt gương mặt hơi sưng vì bị đánh.
Owen Dục cũng không có nghĩ đến mình sẽ động tay động chân như vậy, nói ra tay liền ra tay, nhưng miệng vẫn không chịu thua như cũ
- Tôi đánh cậu thì như thế nào? Tôi đánh anh chính là muốn cho anh biết, không được phép có chủ ý đến gần Hương Ngưng. Cô ấy là bạn gái của tôi.
Giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ, bởi vì anh thấy sắc mặt của Tiêu Hàn càng ngày càng khó coi.
Owen Dục cho là Tiêu Hàn sẽ đánh lại mình, nhưng không ngờ, Tiêu Hàn cũng không có đánh trả, chỉ liều mạng mà nhìn chằm chằm vào anh. Qua một lúc lâu, anh mới lạnh lùng mà nói:
- Tôi cho cậu biết, tôi nhất định sẽ theo đuổi Tống Hương Ngưng
- Tại sao! - Owen Dục bật thốt lên – Anh biết rõ chuyện Tống Hương Ngưng đang ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho cô ấy hạnh phúc, chẳng lẽ anh không muốn cho cô ấy vui vẻ sao? Tại sao chỉ vì chuyện cô ấy phản bội anh, để cho anh phải ghi hận với cô ấy cho đến bây giờ.
Owen Dục cho là Tiêu Hàn là bởi vì ghi hận chuyện Tống Hương Ngưng phản bội anh trước đây, cho nên hiện tại mới đến cố gắng phá hủy hạnh phúc của cô.
- Cậu nói cái gì? - Tiêu Hàn cho là mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa; nhưng thật ra anh không hiểu tại sao Owen Dục phải nói như vậy.
Owen Dục biết Tiêu Hàn là nghe đã hiểu, vì vậy tiếp tục nói:
- Tiêu Hàn, tôi hiểu rất rõ, thân là một người đàn ông, bị chính vợ của mình phản bội là một chuyện vô cùng nhục nhã. Nhưng Hương Ngưng và anh cũng đã ly hôn, tại sao anh cứ quấn lấy cô ấy vậy? Hương Ngưng thật vất vả mới đón nhận tôi, tại sao anh lại muốn tới cướp cô ấy một lần nữa? Tiêu Hàn, cho tôi van xin cậu, không cần trở lại trả thù Hương Ngưng có được hay không? Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối.
Anh rất ít khi dùng một giọng nói vô cùng thành khẩn như thế để nói chuyện với Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn thật lâu không nói gì. Rốt cuộc, anh xoay người rời đi. Thời điểm sắp biến mất trước mặt Owen Dục, anh nhẹ nhàng câu nói vừa dứt,
- Tôi không thể cứ như vậy mà buông tha cô ấy, bởi vì tôi yêu cô ấy,.....
Tống Hương Ngưng nhìn nét mặt Owen Dục bên cạnh, nhất thời nhớ tới chuyện trước khi đến đây, vì vậy cũng không để ý đến anh, cắm đầu cắm cổ đi về phía Tiêu Hàn.
- Mẹ! - Vừa nhìn thấy Tống Hương Ngưng đi tới, Tiêu Vũ Xuyên vốn là ở trong ngực Tiêu Hàn lập tức nhảy xuống, liền muốn nhảy vào lòng Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng nhìn thấy Tiêu Vũ Xuyên nhào vào lòng mình thì những tâm tình nóng giận với Owen Dục toàn bộ tan thành mây khói, cô đổi lại một khuôn mặt tươi cười
- Tiểu Xuyên thế nào? Không phải vừa mới rời mẹ sao? Tại sao lại muốn gặp mẹ? - Nói xong lấy tay sửa lại những sợi tóc rối của Tiêu Vũ Xuyên.
- Con nhớ mẹ. - Tiêu Vũ Xuyên non nớt nói.
Tống Hương Ngưng nghe lời Tiêu Vũ Xuyên nói, không khỏi cười càng vui vẻ
- Mẹ cũng nhớ Tiểu Xuyên nữa, nhưng bây giờ cũng đã trễ thế này, Tiểu Xuyên không cần ngủ sao?
Tiêu Vũ Xuyên cố chấp mà lắc đầu
- Con không muốn, con muốn gặp mẹ, con muốn cùng mẹ chơi đùa.
Nói xong chạy đến trước mặt Tiêu Hàn, cầm lấy quả banh nhỏ trong tay Tiêu Hàn
- Mẹ, chúng ta chơi banh đi!
- Bây giờ đã khuya lắm rồi, Tiểu Xuyên nghe lời, ngày mai chơi nữa có được hay không? - Tống Hương Ngưng cảm thấy bây giờ có điểm không hợp lý, huống chi sáng sớm ngày mai Tiêu Hàn còn phải đi làm, không thể để cho anh thức đêm.
- Phải để đến ngày mai mới chơi được sao, hiện tại Tiểu Xuyên phải vềnhà rồi hả? - Tiêu Vũ Xuyên thật ra là không muốn rời xa Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng gật đầu một cái
- Đúng vậy, Tiểu Xuyên, trước con nên về nhà với ba, chờ lúc ba rãnh rỗi sẽ dẫn con ra ngoài chơi với mẹ có được không? – Cô nhìn đồng hồ một chút, thời gian thật đã không còn sớm.
Tiêu Vũ Xuyên bất đắc dĩ không ngoan ngoãn, kiên trì nói:
- Con không muốn, con không muốn tách rời mẹ. – bé quay sang nhìn Tiêu Hàn - Ba, mau nói với mẹ đi, nói mẹ chơi với con được không?
Đứng bên cạnh, Tiêu Hàn không nghĩ rằng con sẽ kéo anh kéo xuống nước chung, nhất thời cứng họng. Qua một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Xuyên, không nên quấy rồi, mẹ đang bận rộn, lần sau trở lại tìm mẹ chơi có được không?
Anh nhìn Tống Hương Ngưng sau lưng còn có ánh mắt muốn giết người của Owen Dục, trong lòng thật sự không dễ chịu; nhưng bây giờ anh và Tống Hương Ngưng không có ràng buộc gì, anh không có lý do để gây áp lực cho cô.
- Con không muốn! - Tiêu Vũ Xuyên nói mãi cũng không chịu.
- Tiểu Xuyên, làm sao con cứng đầu cứng cổ như vậy? - Tiêu Hàn tức giận nhìn Tiêu Vũ Xuyên, có chút mất hứng nhíu mày.
Tống Hương Ngưng không muốn Tiêu Hàn tức giận, liền dùng một phương pháp để trung hòa cả hai
- Tiêu Hàn, anh xem như vầy được không? Tối nay Tiểu Xuyên sẽ ở cùng em một đêm, sáng mai anh qua nhà em đón con. Như vậy anh thấy thế nào?
Tiêu Hàn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái
- Vậy cũng được, vậy làm phiền em chăm sóc Tiểu Xuyên một đêm nhé! - Nói xong anh hướng về Tiêu Vũ Xuyên dặn dò - Tiểu Xuyên, con phải nghe lời mẹ, không cho phép ăn vạ nghe không.
Tiêu Vũ Xuyên vừa nghe đến có thể đi về nhà cùng Tống Hương Ngưng, vội vàng khoe mẽ
- Dạ, ba yên tâm, con sẽ nghe lời mẹ ạ.
- Em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Xuyên, em hãy yên tâm đi. - Tống Hương Ngưng nói - Còn nữa, hiện tại cũng đã muộn rồi, ngày mai cũng không phải là ngày nghỉ, anh nên về nghĩ ngơi sớm một chút đi.
- Đúng vậy, đúng vậy, Hương Ngưng sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé mà.
Owen Dục đứng ở một bên rất lâu không có nói gì, rốt cuộc cũng cướp lời, nhanh chóng nói ra. Anh chính là không thích Tống Hương Ngưng và Tiêu Hàn nói chuyện với nhau.
Làm sao Tiêu Hàn lại không hiểu được ý tứ của Owen Dục? Chỉ là mặc dù trong lòng thật không dễ chịu, nhưng anh vẫn không có bất cứ lý do nào để nổi nóng, dù sao người kia cũng là bạn trai của Tống Hương Ngưng.
- Hương Ngưng, Tiểu Xuyên phải giao cho em rồi. - Tiêu Hàn cười nói lời cảm ơn với Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng gật đầu một cái, liền ôm lấy Tiêu Vũ Xuyên, nhận lấy chìa khóa xe của Owen Dục, đi ra ngoài.
- Tiêu Hàn, anh nhớ kỹ cho tôi, bây giờ Hương Ngưng là bạn gái của tôi! - Owen Dục lạnh lùng nói với Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn không ưa nét mặt của Owen Dục, sắc mặt cũng chẳng tốt là bao
- Tôi biết rõ Tống Hương Ngưng là bạn gái của cậu, nhưng cô ấy cũng chưa phải là vợ của tôi, huống chi cô còn là mẹ của Tiểu Xuyên.
- Cậu . . . . . .- Owen Dục không nghĩ tới Tiêu Hàn sẽ nói cái này, nhất thời cứng họng, nhưng anh rất nhanh liền lại nói - Mặc kệ nói thế nào, hiện tại Hương Ngưng là bạn gái của tôi, mà cô ấy với anh không có bất cứ quan hệ gì.
Anh không thể để Tiêu Hàn đoạt lấy Tống Hương Ngưng.
Tiêu Hàn cười lạnh
- Bạn gái của cậu thì thế nào? Chỉ cần cậu và cô ấy chưa kết hôn, thì tôi vẫn có thể theo đuổi cô ấy một lần nữa. Còn nữa, tôi cũng cho cậu biết, cậu đừng quá quắt, cậu càng như vậy tôi càng muốn theo đuổi Tống Hương Ngưng.
Trong lời nói của Tiêu Hàn rõ ràng có một sự khó chịu cố định dành cho Owen Dục.
Owen Dục bị Tiêu Hàn kích thích lửa giận, anh không nói hai lời liền đem quả đấm hướng về phía mặt của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn không ngờ rằng Owen Dục sẽ ra tay đánh người, không kịp tránh né, liền nhận một quả đấm.
- Cậu dám đánh tôi? - Tiêu Hàn lạnh lẽo gầm nhẹ một tiếng, đồng thời lấy tay vuốt gương mặt hơi sưng vì bị đánh.
Owen Dục cũng không có nghĩ đến mình sẽ động tay động chân như vậy, nói ra tay liền ra tay, nhưng miệng vẫn không chịu thua như cũ
- Tôi đánh cậu thì như thế nào? Tôi đánh anh chính là muốn cho anh biết, không được phép có chủ ý đến gần Hương Ngưng. Cô ấy là bạn gái của tôi.
Giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ, bởi vì anh thấy sắc mặt của Tiêu Hàn càng ngày càng khó coi.
Owen Dục cho là Tiêu Hàn sẽ đánh lại mình, nhưng không ngờ, Tiêu Hàn cũng không có đánh trả, chỉ liều mạng mà nhìn chằm chằm vào anh. Qua một lúc lâu, anh mới lạnh lùng mà nói:
- Tôi cho cậu biết, tôi nhất định sẽ theo đuổi Tống Hương Ngưng
- Tại sao! - Owen Dục bật thốt lên – Anh biết rõ chuyện Tống Hương Ngưng đang ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho cô ấy hạnh phúc, chẳng lẽ anh không muốn cho cô ấy vui vẻ sao? Tại sao chỉ vì chuyện cô ấy phản bội anh, để cho anh phải ghi hận với cô ấy cho đến bây giờ.
Owen Dục cho là Tiêu Hàn là bởi vì ghi hận chuyện Tống Hương Ngưng phản bội anh trước đây, cho nên hiện tại mới đến cố gắng phá hủy hạnh phúc của cô.
- Cậu nói cái gì? - Tiêu Hàn cho là mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa; nhưng thật ra anh không hiểu tại sao Owen Dục phải nói như vậy.
Owen Dục biết Tiêu Hàn là nghe đã hiểu, vì vậy tiếp tục nói:
- Tiêu Hàn, tôi hiểu rất rõ, thân là một người đàn ông, bị chính vợ của mình phản bội là một chuyện vô cùng nhục nhã. Nhưng Hương Ngưng và anh cũng đã ly hôn, tại sao anh cứ quấn lấy cô ấy vậy? Hương Ngưng thật vất vả mới đón nhận tôi, tại sao anh lại muốn tới cướp cô ấy một lần nữa? Tiêu Hàn, cho tôi van xin cậu, không cần trở lại trả thù Hương Ngưng có được hay không? Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối.
Anh rất ít khi dùng một giọng nói vô cùng thành khẩn như thế để nói chuyện với Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn thật lâu không nói gì. Rốt cuộc, anh xoay người rời đi. Thời điểm sắp biến mất trước mặt Owen Dục, anh nhẹ nhàng câu nói vừa dứt,
- Tôi không thể cứ như vậy mà buông tha cô ấy, bởi vì tôi yêu cô ấy,.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook