Ma Ma, Cha Lại Đến!
-
Chương 5: Hắn không được?
Nội tâm Giản Như Ca oán thầm, trên mặt lại mỉm cười xinh đẹp, không e dè gật đầu thừa nhận "Đúng thế."
Đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Thanh Hàn nhìn chằm chằm Giản Như Ca, "Cái Mộ thị muốn là hợp tác lâu dài, chứ không phải nhất thời, vì vậy cho nên ngươi tốt nhất vẫn là thu hồi chút thủ đoạn không ra gì của ngươi.
Giản Như Ca nhìn chằm chằm Mộ Thanh Hàn, trong mắt một mảnh lạnh lùng.
Không ra gì?
Ha ha!
Thể chất đặc thù bao người mơ ước này, bây giờ mang cho Giản Như Ca bao nhiêu danh lợi, trước kia liền mang cho nàng bấy nhiêu tai nạn.
Thậm chí so với danh lợi, tai nạn càng nhiều hơn.
Nó từng khiến Giản Như Ca căm hận, chán ghét biết bao nhiêu.
Nhưng Giản Như Ca lại không thể không thừa nhận, nàng có thể nổi danh quốc tế như bây giờ cũng nhờ nó.
Thật đúng là thật buồn cười cũng thật đáng buồn!
Giản Như Ca cúi mắt, trong mắt vẻ ảm đạm chợt lóe.
Lại lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Mộ Thanh Hàn, tự tin vô cùng mở miệng," Mộ tổng yên tâm, ta có thể trở thành người mẫu hàng đầu quốc tế, tự nhiên không có khả năng chỉ là dựa vào chút thủ đoạn "không ra gì" này. "
Mộ Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Giản Như Ca, xem nàng mồm mép lanh lợi, sáng rỡ nét mặt tươi cười, muốn từ bên trong tìm ra một chút miễn cưỡng.
Nhưng hắn thất bại.
Nàng cười tự tin như vậy, tươi đẹp như vậy, không có một chút nào cố làm ra vẻ.
Lời nàng nói mặc dù tự đại, lại không có chút nào chọc người chán ghét, ngược lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác vốn nên phải như vậy.
Mộ Thanh Hàn quay đầu, trầm giọng mở miệng:" Mấy quý trước, lượng tiêu thụ của Mộ thị không quá lý tưởng, hi vọng lần gia nhập này của Giản tiểu thư sẽ mang đến cho Mộ thị lợi nhuận như lời ngươi nói. Đến lúc đó, mới có thể nghiệm chứng lời ngươi nói, bây giờ còn quá sớm! "
Giản Như Ca cười," Điều đó là tất nhiên, xin Mộ tổng yên tâm. "
Đôi mắt đen như mực của Mộ Thanh Hàn lạnh lùng nhìn xem Giản Như Ca đứng cách xa hắn hai mét, dù kiêu ngạo như khổng tước nhưng vẫn không mất ưu nhã," Nhớ kỹ, ta muốn là thực lực tuyệt đối chứ không phải chỉ có lời nói xuông! "
Giản Như Ca nghe vậy, lần nữa cười quyến rũ.
Đôi mắt sáng ngời của nàng đối diện con mắt đen nhánh của Mộ Thanh Hàn, nàng cười duyên dáng," Muội phu yên tâm, có ta ở đây, lượng tiêu thụ của Mộ thị lượng tất nhiên không phải vấn đề. Nhưng mà.. "
Ánh mắt Giản Như Ca hiện lên một đạo ánh sáng," Nhưng mà, nếu lần này ta lợi nhuận ta mang cho Mộ thị cao hơn trước đó rất nhiều lần, phải chăng muội phu nên suy nghĩ một chút xen nên thưởng cho ta cái gì đây? "
Nàng ưu nhã đứng ở nơi đó, đẹp đến lóa mắt, đẹp đến ngạt thở..
Mộ Thanh Hàn nhìn xem Giản Như Ca đối với hắn không phụ họa, không lấy lòng, cũng không e ngại; nhìn xem dáng vẻ không biết đang có ý định quỷ quái gì của nàng; lại nhìn gương mặt tinh xảo đó, không khỏi khẽ giật mình.
Nữ nhân này đến cùng là có ma lực gì, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền khiến kẻ luôn chán ghét, căm hận nữ nhân như hắn, lại nhiều lần dừng lại ánh mắt, nhiều lần ngây người.
Mặc dù chỉ ngây người một hai giây, nhưng cũng đủ để cho kẻ luôn luôn tự tin về năng lực tự chủ vô cùng tốt, sẽ không vì bất kỳ ai, bất kỳ việc gì quấy nhiễu như Mộ Thanh Hàn bực bội, không vui nhíu mày.
Nhưng là nghe được Giản Như Ca nói, vốn là đang nhăn mày Mộ Thanh Hàn, vẻ mặt lại càng thêm âm trầm.
Nàng vừa rồi gọi hắn là gì?
Muội phu?
Nữ nhân này thế mà gọi hắn là muội phu?
Sắc mặt Mộ Thanh Hàn đen như đáy nồi, hắn ngẩng đầu nhìn Giản Như Ca, trong đôi mắt đen tĩnh mịch hiện lên ánh sáng lạnh.
Suy nghĩ một chút, hắn rốt cuộc hiểu rõ, tại sao lúc đầu nhìn thấy nữ nhân này hắn lại đột nhiên có cảm giác quen thuộc.
Giản Như Ca?
Giản Như Mộng?
Ha ha, thì ra nàng giống như Giản Như Mộng đều họ Giản, thì ra nàng là Giản Như Mộng tỷ tỷ! Khó trách!
Khuôn mặt tuấn tú Mộ Thanh Hàn tối đen, thanh âm lạnh lẽo:" Nơi này là công ty, không phải là nơi để ngươi nhận người quen! "
Trong năm năm này, số lần Mộ Thanh Hàn gặp Giản Như Mộng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu như không phải Giản Như Ca nhắc đến, hắn cơ hồ đều quên mất sự tồn tại của vị hôn thê Giản Như Mộng này, quên mất việc Giản Như Mộng cũng là một minh tinh.
Không thể không nói, tỷ muội các nàng thật đúng là..
Một minh tinh một người mẫu!
Nhìn xem sắc mặt đen như đáy nồi của Mộ Thanh Hàn, Giản Như Ca rất muốn cười.
Nàng cũng thật liền cười ra tiếng," Muội phu, nơi này chỉ có ta và ngươi, cũng không có người ngoài. Cho dù ta gọi ngươi một tiếng muội phu, cũng không có ai biết, không quan trọng. "
Nàng tự tin nhướng đôi mi thanh tú, nói tiếp:" Muội phu ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đây, lượng tiêu thụ quý này tất nhiên sẽ đột phá ghi chép, đạt tới độ cao chưa từng có trong lịch sử. "
Vẻ mặt Giản Như Ca chăm chú, giọng nói kiên định.
Nàng mười phần tự tin đứng ở nơi đó, phảng phất giống như đã thấy tương lai chiến tích.
Mộ Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào Giản Như Ca lúc này, thậm chí không rời nổi ánh mắt, chính hắn cũng không nhận thấy được trạng thái bất thường cả mình lúc này.
Nữ nhân này không hổ là người mẫu quốc tế, thật đúng là không đơn giản.
Không nói cái khác, liền riêng nói việc nàng có thể ở tại phòng làm việc của hắn lâu như vậy, liền đã không phải chuyện đơn giản.
Phải biết trước kia thời gian hắn gặp nữ nhân, nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua năm phút.
Mà nữ nhân này chẳng những phá vỡ cái kỷ lục này, hơn nữa còn luôn gây hấn với hắn.
Hắn chẳng những không đuổi nàng đi ra, lại còn nhìn nàng đến thất thần, còn không chỉ một lần.
Hắn tựa hồ xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đến nghiện, nhưng là hắn lại chết tiệt không thích nghe tiếng muội phu kia của nàng..
Mộ Thanh Hàn nhìn Giản Như Ca, còn muốn nói tiếp.
Chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Giản Như Ca vốn đang ưu nhã đứng cách xa hắn hai mét, đột nhiên đi hướng sô pha.
Giản Như Ca bước chậm rãi, váy dài màu lam theo từng bước đi của nàng tao ra mỹ lệ gợn sóng.
Ánh mắt Mộ Thanh Hàn Giản nhìn chằm chằm Như Ca dao động cho đến khi nàng ngồi xuống.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng, nụ cười xinh đẹp không tỳ vết.
Nàng ý cười tràn đầy nhìn nam nhân trước mắt, tiền trảm hậu tấu mở miệng:" Muội phu, không ngại khi ta ngồi ở chỗ này chứ? "
Ha ha, ngồi xuống rồi mới hỏi hắn.
Hắn có ngại hay không, nàng không phải đều đã ngồi xuống rồi ư.
Mộ Thanh Hàn đen mặt.
Đúng lúc này, có người gõ vang cửa phòng Tổng giám đốc, thư ký bưng cà phê đi đến," Tổng giám đốc, cà phê của ngài. "
Mộ Thanh Hàn hừ lạnh," Ừm. "
Thư ký cung kính tiến lên, đem cà phê đặt trước mặt Mộ Thanh Hàn, lại đi đến trước mặt Giản Như Ca" Giản tiểu thư, cà phê của ngài. "
Giản Như Ca mỉm cười ôn nhu:" cảm ơn! "
Thư ký bị nụ cười sáng chói trên mặt Giản Như Ca mê hoặc đến ngây ngẩn cả người.
" Khụ! "
Thư ký chợt hồi hồn.
Hắn không kịp nói với Giản Như Ca "Không cần cám ơn", liền vội vàng lui ra ngoài.
Trong văn phòng Tổng giám đốc lại lần nữa chỉ còn Mộ Thanh Hàn cùng Giản Như Ca.
Giản Như Ca ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, ưu nhã khuấy đều ly cà phê trên tay, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Nàng cứ thế không nói lời nào, cũng không đứng dậy ra về, không biết đang suy nghĩ gì.
Mộ Thanh Hàn nhìn xem nữ nhân đối với bất kỳ ai đều có thể cười này, rất muốn trực tiếp mở miệng đuổi nàng.
Thế nhưng câu nói đuổi nàng, tại trong cổ họng vòng vo hồi lâu, vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
" Shit! "Nội tâm Mộ Thanh Hàn khẽ chửi thề, bực bội đứng lên.
Nhưng mà hắn đứng quá mau, nhất thời không để ý, lại đụng phải cà phê trên bàn.
Nước cà phê đổ ra, hất vào quần Mộ Thanh Hàn.
Giản Như Ca lập tức đứng dậy chạy tới," Ai da, muội phu, cẩn thận bỏng! "
Mộ Thanh Hàn đứng ở nơi đó, lông mi bực bội nhăn lại.
Không biết là bởi vì hắn xưa nay có bệnh thích sạch sẽ, không chịu được trên quần bị dính cà phê, hay là bởi vì tiếng" muội phu "vô cùng chói tai kia của Giản Như Ca.
Không đợi Mộ Thanh Hàn phản ứng, Giản Như Ca liền chạy đến.
Nàng cầm lấy khăn tay, lập tức giúp Mộ Thanh Hàn lau.
Đương nhiên, Giản Như Ca còn không quên tận tình an ủi.
" Muội phu ngươi nhìn xem ngươi, làm sao lại không cẩn thận như thế, nơi này không thể để bị bỏng, ngươi nói xem vốn dĩ ngươi liền không được, nếu như bị phỏng chẳng phải là càng không được. "
Mộ Thanh Hàn chau mày, sững sờ nhìn xem động tác của Giản Như Ca, nữ nhân này đang nói cái gì, cái gì không được?
Giản Như Ca ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng lau sạch cà phê đọng trên quần Mộ Thanh Hàn.
Theo động tác của nàng, toàn thân Mộ Thanh Hàn cứng ngắc, một cảm giác kì dị tràn qua thân thể.
Chỉ là cảm giác nàyliền bị lời nói kế tiếp của Giản Như Ca trực tiếp dập tắt.
" Muội phu à, ngươi bây giờ còn trẻ, cuộc đời này còn dài mà, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn, hủy tính phúc* của mình! Phải biết rằng, hiện tại y học phát triển, chỉ cần ngươi không từ bỏ, vẫn còn cơ hội. "
*tính phúc: Tức là XXOO nhé, có thể hiểu là năng lực, hoặc hạnh phúc trong chuyện xxoo
Trước đó nghe Nguyệt Nguyệt nói hắn không được, nam nhân đẹp mắt như vậy lại không được, chẳng phải là phung phí của trời?
Mộ Thanh Hàn nhìn xem ngồi xổm ở trước mặt hắn giúp hắn lau cà phê Giản Như Ca, nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh của nàng.
Đột nhiên sinh ra xúc động muốn bóp chết nàng.
Nữ nhân này đang nói cái gì?
Hắn không được? Y học phát triển?
Nữ nhân này dám nói hắn không được? Ai cho nàng lá gan!
Hắn sống hơn hai mươi năm, đây là lần thứ nhất nhìn thấy có người dám lớn mật như thế.
Nàng là ngại mạng của mình quá dài, không muốn sống?
Lại dám ở ngay trước mặt hắn, tại nơi hắn gần như thế, phát ngôn bừa bãi, nói hắn không được!
Mộ Thanh Hàn toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Hắn lạnh lùng nhìn Giản Như Ca, giống như đang nhìn một bộ tử thi.
Nếu đã muốn chết như vậy, vậy hắn liền thành toàn nàng.
Mộ Thanh Hàn tâm niệm vừa động, đang muốn đưa tay vung tới, Giản Như Ca lại chậm rãi đứng lên.
Nàng ý cười yến yến nhìn hắn.
Con ngươi đen nhánh một mảnh sáng rỡ, giống như ngôi sao sáng chói.
Đồng thời, theo nàng đứng dậy, một làn hương thơm nhàn nhạt, bay vào mũi Mộ Thanh Hàn.
Mộ Thanh Hàn hơi ngây ngốc một lúc, mùi hương này rất dễ chịu, cực kỳ giống hương vị nhẹ nhàng khoan khoái của nước biển, không hiểu cho hắn cảm giác quen thuộc.
Mùi vị trên người nữ nhân này, khác với mùi nước hoa trên người những nữ nhân khác, là một loại thiên nhiên thấm hương.
Liền giống như là quần áo nàng mặc trên người lúc này, như người của nàng, mang cho hắn cảm giác tươi mát của biển cả, khiến tâm thần thanh thản.
Đúng, đây chính là hương vị biển cả!
Trong đôi mắt đen tĩnh mịch của Mộ Thanh Hàn, nổi lên từng vòng lốc xoáy.
Hắn nhìn chằm chằm nữ nhân chỉ cách hắn có một bước này.
Hắn vậy mà không đẩy ra nàng, hoặc là trực tiếp bóp chết nàng!
Ngược lại là nhìn chằm chằm vào mắt nàng, ngoài ý muốn bị mê hoặc!
Ha ha, nữ nhân này, thật đúng là giỏi câu dẫn nhân! Chỉ là, hương vị trên người nàng, lại chết tiệt dễ ngửi!..
Mộ Thanh Hàn nội tâm oán thầm, lạnh lùng chế giễu.
Mộ Thanh Hàn kiềm chế nội tâm đang hỗn loạn, giọng nói trầm xuống, lạnh lùng mở miệng," Ngươi, đi ra ngoài! "
Giản Như Ca hơi sững sờ, không nghĩ ra Mộ Thanh Hàn lại nháo cái gì.
Nhưng mà, mặc kệ hắn muốn nháo cái gì, nàng đều có thể thản nhiên đối mặt.
" Tốt, ta ra ngoài. "Giản Như Ca cười yếu ớt, bưng lên cà phê trước đó bị nàng để ở trên bàn uống cạn.
Về sau, nàng mới ưu nhã xoay người lại.
Giản Như Ca giơ lên chén cà phê trong tay, mỉm cười nhìn Mộ Thanh Hàn mở miệng," Mộ tổng, đa tạ cà phê của ngài. "
Nói xong, Giản Như Ca đem chén cà phê một lần nữa bỏ lên trên bàn, con ngươi đen nhìn lướt qua chỗ ảm ướt trên quần Mộ Thanh Hàn cười nhẹ," Mộ tổng, cáo từ."
Giản Như Ca cứ như vậy đi ra ngoài.
Tiếng cười của nàng xác thực rất nhẹ, nhưng truyền vào trong tai Mộ Thanh Hàn lại chói tai vô cùng.
Mộ Thanh Hàn nhìn xuống chỗ bẩn trên quần, bực bội đem chén cà phê vứt ra ngoài..
Chén cà phê roi xuống sàn nhà bằng gỗ, bịch một tiếng, vỡ nát.
Đây là lần thứ nhất, có người chọc giận Mộ Thanh Hàn, đắc tội Mộ Thanh Hàn, mà lại có thể toàn thân trở ra từ trước mắt hắn, từ phòng làm việc của hắn đi ra ngoài.
* * *
Mà bên này, Giản Như Ca vừa đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, liền thấy đã chờ thật lâu Hà Tử Nhàn.
Nhìn thấy Giản Như Ca bình an không việc gì đi ra, Tử Nhàn mới rốt cục an lòng.
Làm trợ lý của Giản Như Ca, nàng trước đó liền nghe ngóng tất cả tình huống liên quan tới Mộ thị.
Tự nhiên cũng biết rõ, tất cả nghe đồn liên quan tới Mộ thị tổng giám đốc Mộ Thanh Hàn.
Đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Thanh Hàn nhìn chằm chằm Giản Như Ca, "Cái Mộ thị muốn là hợp tác lâu dài, chứ không phải nhất thời, vì vậy cho nên ngươi tốt nhất vẫn là thu hồi chút thủ đoạn không ra gì của ngươi.
Giản Như Ca nhìn chằm chằm Mộ Thanh Hàn, trong mắt một mảnh lạnh lùng.
Không ra gì?
Ha ha!
Thể chất đặc thù bao người mơ ước này, bây giờ mang cho Giản Như Ca bao nhiêu danh lợi, trước kia liền mang cho nàng bấy nhiêu tai nạn.
Thậm chí so với danh lợi, tai nạn càng nhiều hơn.
Nó từng khiến Giản Như Ca căm hận, chán ghét biết bao nhiêu.
Nhưng Giản Như Ca lại không thể không thừa nhận, nàng có thể nổi danh quốc tế như bây giờ cũng nhờ nó.
Thật đúng là thật buồn cười cũng thật đáng buồn!
Giản Như Ca cúi mắt, trong mắt vẻ ảm đạm chợt lóe.
Lại lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Mộ Thanh Hàn, tự tin vô cùng mở miệng," Mộ tổng yên tâm, ta có thể trở thành người mẫu hàng đầu quốc tế, tự nhiên không có khả năng chỉ là dựa vào chút thủ đoạn "không ra gì" này. "
Mộ Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Giản Như Ca, xem nàng mồm mép lanh lợi, sáng rỡ nét mặt tươi cười, muốn từ bên trong tìm ra một chút miễn cưỡng.
Nhưng hắn thất bại.
Nàng cười tự tin như vậy, tươi đẹp như vậy, không có một chút nào cố làm ra vẻ.
Lời nàng nói mặc dù tự đại, lại không có chút nào chọc người chán ghét, ngược lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác vốn nên phải như vậy.
Mộ Thanh Hàn quay đầu, trầm giọng mở miệng:" Mấy quý trước, lượng tiêu thụ của Mộ thị không quá lý tưởng, hi vọng lần gia nhập này của Giản tiểu thư sẽ mang đến cho Mộ thị lợi nhuận như lời ngươi nói. Đến lúc đó, mới có thể nghiệm chứng lời ngươi nói, bây giờ còn quá sớm! "
Giản Như Ca cười," Điều đó là tất nhiên, xin Mộ tổng yên tâm. "
Đôi mắt đen như mực của Mộ Thanh Hàn lạnh lùng nhìn xem Giản Như Ca đứng cách xa hắn hai mét, dù kiêu ngạo như khổng tước nhưng vẫn không mất ưu nhã," Nhớ kỹ, ta muốn là thực lực tuyệt đối chứ không phải chỉ có lời nói xuông! "
Giản Như Ca nghe vậy, lần nữa cười quyến rũ.
Đôi mắt sáng ngời của nàng đối diện con mắt đen nhánh của Mộ Thanh Hàn, nàng cười duyên dáng," Muội phu yên tâm, có ta ở đây, lượng tiêu thụ của Mộ thị lượng tất nhiên không phải vấn đề. Nhưng mà.. "
Ánh mắt Giản Như Ca hiện lên một đạo ánh sáng," Nhưng mà, nếu lần này ta lợi nhuận ta mang cho Mộ thị cao hơn trước đó rất nhiều lần, phải chăng muội phu nên suy nghĩ một chút xen nên thưởng cho ta cái gì đây? "
Nàng ưu nhã đứng ở nơi đó, đẹp đến lóa mắt, đẹp đến ngạt thở..
Mộ Thanh Hàn nhìn xem Giản Như Ca đối với hắn không phụ họa, không lấy lòng, cũng không e ngại; nhìn xem dáng vẻ không biết đang có ý định quỷ quái gì của nàng; lại nhìn gương mặt tinh xảo đó, không khỏi khẽ giật mình.
Nữ nhân này đến cùng là có ma lực gì, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền khiến kẻ luôn chán ghét, căm hận nữ nhân như hắn, lại nhiều lần dừng lại ánh mắt, nhiều lần ngây người.
Mặc dù chỉ ngây người một hai giây, nhưng cũng đủ để cho kẻ luôn luôn tự tin về năng lực tự chủ vô cùng tốt, sẽ không vì bất kỳ ai, bất kỳ việc gì quấy nhiễu như Mộ Thanh Hàn bực bội, không vui nhíu mày.
Nhưng là nghe được Giản Như Ca nói, vốn là đang nhăn mày Mộ Thanh Hàn, vẻ mặt lại càng thêm âm trầm.
Nàng vừa rồi gọi hắn là gì?
Muội phu?
Nữ nhân này thế mà gọi hắn là muội phu?
Sắc mặt Mộ Thanh Hàn đen như đáy nồi, hắn ngẩng đầu nhìn Giản Như Ca, trong đôi mắt đen tĩnh mịch hiện lên ánh sáng lạnh.
Suy nghĩ một chút, hắn rốt cuộc hiểu rõ, tại sao lúc đầu nhìn thấy nữ nhân này hắn lại đột nhiên có cảm giác quen thuộc.
Giản Như Ca?
Giản Như Mộng?
Ha ha, thì ra nàng giống như Giản Như Mộng đều họ Giản, thì ra nàng là Giản Như Mộng tỷ tỷ! Khó trách!
Khuôn mặt tuấn tú Mộ Thanh Hàn tối đen, thanh âm lạnh lẽo:" Nơi này là công ty, không phải là nơi để ngươi nhận người quen! "
Trong năm năm này, số lần Mộ Thanh Hàn gặp Giản Như Mộng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu như không phải Giản Như Ca nhắc đến, hắn cơ hồ đều quên mất sự tồn tại của vị hôn thê Giản Như Mộng này, quên mất việc Giản Như Mộng cũng là một minh tinh.
Không thể không nói, tỷ muội các nàng thật đúng là..
Một minh tinh một người mẫu!
Nhìn xem sắc mặt đen như đáy nồi của Mộ Thanh Hàn, Giản Như Ca rất muốn cười.
Nàng cũng thật liền cười ra tiếng," Muội phu, nơi này chỉ có ta và ngươi, cũng không có người ngoài. Cho dù ta gọi ngươi một tiếng muội phu, cũng không có ai biết, không quan trọng. "
Nàng tự tin nhướng đôi mi thanh tú, nói tiếp:" Muội phu ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đây, lượng tiêu thụ quý này tất nhiên sẽ đột phá ghi chép, đạt tới độ cao chưa từng có trong lịch sử. "
Vẻ mặt Giản Như Ca chăm chú, giọng nói kiên định.
Nàng mười phần tự tin đứng ở nơi đó, phảng phất giống như đã thấy tương lai chiến tích.
Mộ Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào Giản Như Ca lúc này, thậm chí không rời nổi ánh mắt, chính hắn cũng không nhận thấy được trạng thái bất thường cả mình lúc này.
Nữ nhân này không hổ là người mẫu quốc tế, thật đúng là không đơn giản.
Không nói cái khác, liền riêng nói việc nàng có thể ở tại phòng làm việc của hắn lâu như vậy, liền đã không phải chuyện đơn giản.
Phải biết trước kia thời gian hắn gặp nữ nhân, nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua năm phút.
Mà nữ nhân này chẳng những phá vỡ cái kỷ lục này, hơn nữa còn luôn gây hấn với hắn.
Hắn chẳng những không đuổi nàng đi ra, lại còn nhìn nàng đến thất thần, còn không chỉ một lần.
Hắn tựa hồ xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đến nghiện, nhưng là hắn lại chết tiệt không thích nghe tiếng muội phu kia của nàng..
Mộ Thanh Hàn nhìn Giản Như Ca, còn muốn nói tiếp.
Chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Giản Như Ca vốn đang ưu nhã đứng cách xa hắn hai mét, đột nhiên đi hướng sô pha.
Giản Như Ca bước chậm rãi, váy dài màu lam theo từng bước đi của nàng tao ra mỹ lệ gợn sóng.
Ánh mắt Mộ Thanh Hàn Giản nhìn chằm chằm Như Ca dao động cho đến khi nàng ngồi xuống.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng, nụ cười xinh đẹp không tỳ vết.
Nàng ý cười tràn đầy nhìn nam nhân trước mắt, tiền trảm hậu tấu mở miệng:" Muội phu, không ngại khi ta ngồi ở chỗ này chứ? "
Ha ha, ngồi xuống rồi mới hỏi hắn.
Hắn có ngại hay không, nàng không phải đều đã ngồi xuống rồi ư.
Mộ Thanh Hàn đen mặt.
Đúng lúc này, có người gõ vang cửa phòng Tổng giám đốc, thư ký bưng cà phê đi đến," Tổng giám đốc, cà phê của ngài. "
Mộ Thanh Hàn hừ lạnh," Ừm. "
Thư ký cung kính tiến lên, đem cà phê đặt trước mặt Mộ Thanh Hàn, lại đi đến trước mặt Giản Như Ca" Giản tiểu thư, cà phê của ngài. "
Giản Như Ca mỉm cười ôn nhu:" cảm ơn! "
Thư ký bị nụ cười sáng chói trên mặt Giản Như Ca mê hoặc đến ngây ngẩn cả người.
" Khụ! "
Thư ký chợt hồi hồn.
Hắn không kịp nói với Giản Như Ca "Không cần cám ơn", liền vội vàng lui ra ngoài.
Trong văn phòng Tổng giám đốc lại lần nữa chỉ còn Mộ Thanh Hàn cùng Giản Như Ca.
Giản Như Ca ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, ưu nhã khuấy đều ly cà phê trên tay, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Nàng cứ thế không nói lời nào, cũng không đứng dậy ra về, không biết đang suy nghĩ gì.
Mộ Thanh Hàn nhìn xem nữ nhân đối với bất kỳ ai đều có thể cười này, rất muốn trực tiếp mở miệng đuổi nàng.
Thế nhưng câu nói đuổi nàng, tại trong cổ họng vòng vo hồi lâu, vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
" Shit! "Nội tâm Mộ Thanh Hàn khẽ chửi thề, bực bội đứng lên.
Nhưng mà hắn đứng quá mau, nhất thời không để ý, lại đụng phải cà phê trên bàn.
Nước cà phê đổ ra, hất vào quần Mộ Thanh Hàn.
Giản Như Ca lập tức đứng dậy chạy tới," Ai da, muội phu, cẩn thận bỏng! "
Mộ Thanh Hàn đứng ở nơi đó, lông mi bực bội nhăn lại.
Không biết là bởi vì hắn xưa nay có bệnh thích sạch sẽ, không chịu được trên quần bị dính cà phê, hay là bởi vì tiếng" muội phu "vô cùng chói tai kia của Giản Như Ca.
Không đợi Mộ Thanh Hàn phản ứng, Giản Như Ca liền chạy đến.
Nàng cầm lấy khăn tay, lập tức giúp Mộ Thanh Hàn lau.
Đương nhiên, Giản Như Ca còn không quên tận tình an ủi.
" Muội phu ngươi nhìn xem ngươi, làm sao lại không cẩn thận như thế, nơi này không thể để bị bỏng, ngươi nói xem vốn dĩ ngươi liền không được, nếu như bị phỏng chẳng phải là càng không được. "
Mộ Thanh Hàn chau mày, sững sờ nhìn xem động tác của Giản Như Ca, nữ nhân này đang nói cái gì, cái gì không được?
Giản Như Ca ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng lau sạch cà phê đọng trên quần Mộ Thanh Hàn.
Theo động tác của nàng, toàn thân Mộ Thanh Hàn cứng ngắc, một cảm giác kì dị tràn qua thân thể.
Chỉ là cảm giác nàyliền bị lời nói kế tiếp của Giản Như Ca trực tiếp dập tắt.
" Muội phu à, ngươi bây giờ còn trẻ, cuộc đời này còn dài mà, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn, hủy tính phúc* của mình! Phải biết rằng, hiện tại y học phát triển, chỉ cần ngươi không từ bỏ, vẫn còn cơ hội. "
*tính phúc: Tức là XXOO nhé, có thể hiểu là năng lực, hoặc hạnh phúc trong chuyện xxoo
Trước đó nghe Nguyệt Nguyệt nói hắn không được, nam nhân đẹp mắt như vậy lại không được, chẳng phải là phung phí của trời?
Mộ Thanh Hàn nhìn xem ngồi xổm ở trước mặt hắn giúp hắn lau cà phê Giản Như Ca, nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh của nàng.
Đột nhiên sinh ra xúc động muốn bóp chết nàng.
Nữ nhân này đang nói cái gì?
Hắn không được? Y học phát triển?
Nữ nhân này dám nói hắn không được? Ai cho nàng lá gan!
Hắn sống hơn hai mươi năm, đây là lần thứ nhất nhìn thấy có người dám lớn mật như thế.
Nàng là ngại mạng của mình quá dài, không muốn sống?
Lại dám ở ngay trước mặt hắn, tại nơi hắn gần như thế, phát ngôn bừa bãi, nói hắn không được!
Mộ Thanh Hàn toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Hắn lạnh lùng nhìn Giản Như Ca, giống như đang nhìn một bộ tử thi.
Nếu đã muốn chết như vậy, vậy hắn liền thành toàn nàng.
Mộ Thanh Hàn tâm niệm vừa động, đang muốn đưa tay vung tới, Giản Như Ca lại chậm rãi đứng lên.
Nàng ý cười yến yến nhìn hắn.
Con ngươi đen nhánh một mảnh sáng rỡ, giống như ngôi sao sáng chói.
Đồng thời, theo nàng đứng dậy, một làn hương thơm nhàn nhạt, bay vào mũi Mộ Thanh Hàn.
Mộ Thanh Hàn hơi ngây ngốc một lúc, mùi hương này rất dễ chịu, cực kỳ giống hương vị nhẹ nhàng khoan khoái của nước biển, không hiểu cho hắn cảm giác quen thuộc.
Mùi vị trên người nữ nhân này, khác với mùi nước hoa trên người những nữ nhân khác, là một loại thiên nhiên thấm hương.
Liền giống như là quần áo nàng mặc trên người lúc này, như người của nàng, mang cho hắn cảm giác tươi mát của biển cả, khiến tâm thần thanh thản.
Đúng, đây chính là hương vị biển cả!
Trong đôi mắt đen tĩnh mịch của Mộ Thanh Hàn, nổi lên từng vòng lốc xoáy.
Hắn nhìn chằm chằm nữ nhân chỉ cách hắn có một bước này.
Hắn vậy mà không đẩy ra nàng, hoặc là trực tiếp bóp chết nàng!
Ngược lại là nhìn chằm chằm vào mắt nàng, ngoài ý muốn bị mê hoặc!
Ha ha, nữ nhân này, thật đúng là giỏi câu dẫn nhân! Chỉ là, hương vị trên người nàng, lại chết tiệt dễ ngửi!..
Mộ Thanh Hàn nội tâm oán thầm, lạnh lùng chế giễu.
Mộ Thanh Hàn kiềm chế nội tâm đang hỗn loạn, giọng nói trầm xuống, lạnh lùng mở miệng," Ngươi, đi ra ngoài! "
Giản Như Ca hơi sững sờ, không nghĩ ra Mộ Thanh Hàn lại nháo cái gì.
Nhưng mà, mặc kệ hắn muốn nháo cái gì, nàng đều có thể thản nhiên đối mặt.
" Tốt, ta ra ngoài. "Giản Như Ca cười yếu ớt, bưng lên cà phê trước đó bị nàng để ở trên bàn uống cạn.
Về sau, nàng mới ưu nhã xoay người lại.
Giản Như Ca giơ lên chén cà phê trong tay, mỉm cười nhìn Mộ Thanh Hàn mở miệng," Mộ tổng, đa tạ cà phê của ngài. "
Nói xong, Giản Như Ca đem chén cà phê một lần nữa bỏ lên trên bàn, con ngươi đen nhìn lướt qua chỗ ảm ướt trên quần Mộ Thanh Hàn cười nhẹ," Mộ tổng, cáo từ."
Giản Như Ca cứ như vậy đi ra ngoài.
Tiếng cười của nàng xác thực rất nhẹ, nhưng truyền vào trong tai Mộ Thanh Hàn lại chói tai vô cùng.
Mộ Thanh Hàn nhìn xuống chỗ bẩn trên quần, bực bội đem chén cà phê vứt ra ngoài..
Chén cà phê roi xuống sàn nhà bằng gỗ, bịch một tiếng, vỡ nát.
Đây là lần thứ nhất, có người chọc giận Mộ Thanh Hàn, đắc tội Mộ Thanh Hàn, mà lại có thể toàn thân trở ra từ trước mắt hắn, từ phòng làm việc của hắn đi ra ngoài.
* * *
Mà bên này, Giản Như Ca vừa đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, liền thấy đã chờ thật lâu Hà Tử Nhàn.
Nhìn thấy Giản Như Ca bình an không việc gì đi ra, Tử Nhàn mới rốt cục an lòng.
Làm trợ lý của Giản Như Ca, nàng trước đó liền nghe ngóng tất cả tình huống liên quan tới Mộ thị.
Tự nhiên cũng biết rõ, tất cả nghe đồn liên quan tới Mộ thị tổng giám đốc Mộ Thanh Hàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook