Ma Kiếm Lục
-
Chương 262: Bạt kiếm vô tình, dưới ánh tà dương mờ mịt vô tận
Tựa hồ mọi việc đều nằm trong dự đoán của Lam Ảnh. Kiếm của Liễu Dật tuy sắc nhọn nhưng chẳng thể nào tổn hại tới chiêu pháp của Thiên Chi Chương. Liễu Dật vừa vung kiếm, dường như đã bị chú định phải thất bại rồi sao? Lúc này ánh điện quang đã chầm chậm vươn tới, âm thanh răng rắc đầy vẻ khủng bố.
Tả thủ của Liễu Dật nắm chặt lấy chuôi kiếm màu đen, nhãn thần đỏ ngầu lạnh lùng quét qua mặt Lam Ảnh, chậm rãi dằn từng tiếng một: "Ngươi cao hứng quá sớm rồi đó. Thiên Chi Chương mạnh yếu thế nào cũng là do Bàn Cổ sáng tạo ra để đối phó với Niết nhân bảy ngàn năm trước, nhưng mà ma thần chân chính thì đến Bàn Cổ cũng chưa từng thấy qua..."
Lời của Liễu Dật tràn đầy ẩn ý, nói xong đến Lam Ảnh cũng giật mình. Không thể nào, Niết nhân chính là chân ma, lẽ nào có thể nói đến Bàn Cổ cũng chưa từng thấy chứ? Đương nhiên, người ngoài không thể nào biết được Ma thần chân chính phải có Hắc ám chi tâm. Liễu Dật bây giờ là ma duy nhất có Hắc ám chi tâm, do đó, Bàn Cổ chưa từng nhìn thấy ma chân chính bởi Niết nhân là ma chứ không phải là Chân ma. Nói cho cùng đó chẳng qua là phân chia sức mạnh mà thôi.
Liễu Dật nói dứt lời thì một đạo điện quang màu tím đã chạm tới, chàng cũng chẳng thèm né tránh, bởi hiểu rõ có tránh cũng chẳng có tác dụng gì. Dẫu thân thể biến hóa thế nào, lên trời xuống đất thì cái gọi là lực Lôi bạo này cũng sẽ bám theo chàng. Do đó, tránh né không được thì hãy dùng lực công kích mạnh nhất để hóa giải.
Sau đạo điện quang đầu tiên chạm tới, trong chớp mắt tất cả các luồng điện quang từ hai vòng tròn liên tục vươn ra. Điều kỳ quái là bất cứ dòng điện quang chạm vào người của Liễu Dật đều chẳng có phản ứng gì, thế nhưng long ảnh bao quanh người chàng càng lúc càng rõ ràng hơn. Đôi mắt đỏ ngầu của chàng vẫn không hề chớp, chằm chằm nhìn vào Lam Ảnh, khóe môi thoáng lộ nét cười nhạt.
Thấy chàng chẳng bị thương tổn gì, Lam Ảnh lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, làm sao có thể như thế chứ? Lực Bảo lôi này chính là một chiêu trung thượng trong Thiên Chi Chương, uy lực khó mà tưởng nổi, bất cứ ai bị lực Bạo lôi này bao bọc thì tuyệt không còn cơ hội sống sót nào, bởi vì thể năng và chân nguyên sẽ bị tổn hao rất lớn. Dẫu cho bậc thần tiên cao cấp như Bàn Cổ nếu bị lực Bạo lôi vây phủ thì cũng không thong thả ung dung đứng đó như vậy.
Liễu Dật mỉm cười: "Thế nào, ngươi thất vọng rồi hả? Chắc là ngươi không biết, thân thể của ta có một đặc tính, đó chính là Lôi. Trò mèo của ngươi chẳng thể làm gì được ta đâu. Sao, có muốn thử xem không?" Liễu Dật chính là muốn nói đến Tử Long, một loại rồng còn tồn tại ở đại địa. Đặc tính của Tử Long là lôi, so với loại thần thú từ thời viễn cổ trên đại địa, loại năng lực của Thiên Chi Chương làm sao mà bì được, huống gì Liễu Dật lúc này đã dung hợp Tử Long vào trong cơ thể chứ.
Liễu Dật nói xong thì hữu cước nhấc lên rồi dùng lực đạp mạnh xuống, quát lớn một tiếng. Mạng lưới điện quang màu tím xung quanh người Liễu Dật phát ra tiếng xèo xèo, một tiếng rồng kêu vang động, từ người của Liễu Dật phóng ra một con Tử Long. Thân thể Tử Long không lớn, chỉ dài khoảng vài trượng, vươn dài ra trên đầu Liễu Dật, đồng thời giương mắt xanh rờn quan sát Lam Ảnh đứng đối diện.
Thân hình Liễu Dật lúc này bị lực Bạo lôi bao vây, tiếng xùy xùy phát ra không ngớt, trong bóng tối, điện quang màu tím tỏa ánh sáng rực rỡ xung quanh y. Hình dáng chàng càng lúc càng rõ ràng hơn, nhãn thần đỏ ngầu đầy vẻ khủng bố, mái tóc trắng tung bay phần phật giữa những tia lửa tung tóe. Chàng lạnh lùng nói: "Sao rồi, ngươi không có gì để nói sao? Nếu không có thì hãy chuẩn bị cho tốt, đợi ta hoàn thủ đây." Chàng nói rất chậm rãi, nhưng vừa nói xong thì thân hình lập tức di động.
Chàng đứng nghiêm người, tả thủ nắm chặt vỏ kiếm, hữu thủ chầm chậm chạm vào chuôi kiếm đen tuyền, dưới ánh điện quang màu tím, hữu thủ kéo chuôi kiếm ra. Bên ngoài thân hình phát ra một lớp khí tức màu đen đông đặc lại như sợi tơ, phất phơ trong ánh điện quang.
Cũng trong lúc đó, toàn thanh kiếm cũng bị khí tức màu đen bao vây, Liễu Dật đưa mắt nhìn sang mọi người, tập trung mục quang vào một điểm rồi lạnh lùng hô: "Trảm thiên bạt kiếm!" Khi tay của Liễu Dật chạm vào chuôi kiếm thì Lam Ảnh cũng bắt đầu phản ứng. Tuy hắn chưa từng nhìn qua chiêu kiếm này nhưng xem ra Liễu Dật rõ ràng đang tập trung toàn sức lực, đề thăng đến mức cao độ. Hai tay Lam Ảnh lập tức thủ thế, triệu hồi 12 quang cầu màu trắng quay về.
Chỉ có điều hắn đã quá chậm rồi. Vào giây phút lực Bạo lôi dừng lại biến thành 12 quang cầu quay trở về, hữu thủ của Liễu Dật lập tức di động, choang một tiếng, lưỡi kiếm đen xì rút ra khỏi vỏ, sao đó như chẳng làm gì cả mà đã đút vào vỏ. Mọi động tác đều diễn ra trong vòng một cái chớp mắt. Nghe tiếng choang vang động thì xem ra kiếm quang của Liễu Dật đã chạm phải một thứ gì đó.
Thân hình của Liễu Dật từ từ đứng thẳng dậy, chỉ thấy trước mặt Lam Ảnh xuất hiện một bức tường ánh sáng màu xanh lục, nhưng kiếm khi nãy của Liễu Dật hoàng toàn không bị bức tường ánh sáng này ngăn trở, cũng chẳng hề va chạm với nó chút nào. Bức tường vừa loáng lên thì thân hình của Tô Thiếu xuất hiện bên cạnh Lam Ảnh. Liễu Dật không khỏi chau mày, chàng đã lường trước Tô Thiếu sẽ xuất thủ, nhưng không ngờ hắn lại nhanh đến thế! Chẳng lẽ hắn đã nhận ra một kiếm trí mệnh của y rồi hay sao?
Liễu Dật hiểu rõ ban đầu không có lòng giết Lam Ảnh, chỉ muốn tạo không gian hắc ám để cứu Vũ Trầm Tinh và mọi người. Chỉ có điều khi Hắc ám chi tâm mỗi lúc một lớn mạnh, chàng đột nhiên muốn giết chết người đối diện, cũng chẳng cố kỵ gì mà ra chiêu sát thủ mạnh mẽ nhất, định chém Lam Ảnh ra làm hai mạnh.
Nhưng Tô Thiếu đột nhiên xuất hiện khiến cho chàng có chút lo ngại. Xem ra tu vi của đối phương còn cao hơn cả Lam Ảnh, bởi vì hắn nhìn ra sự lợi hại của chiêu kiếm nên mới xuất thủ tương cứu. Xem tình huống trước mắt cần phải đưa bọn người Vũ Trầm Tinh đi thôi, nếu không Tô Thiếu đã ra tay xuất thủ, rất có khả năng Lam Ảnh và các quân chủ khác cũng động thủ. Lúc ấy dẫu mình có giữ được mạng nhưng Lôi Quân, Minh Vương, Vũ Trầm Tinh khó mà ở yên. Bây giờ phải rời khỏi đây trước, ngày sau sẽ tìm kế phục thù, chàng không thể nào đi chịu chết dưới cái bẫy được bố trí cẩn thận của đối phương được.
Lam Ảnh vừa lấy được cái mạng nhỏ từ cõi chết đột nhiên phá lên cười sằng sặc, hắn đưa mắt nhìn Tô Thiếu rồi nói với Liễu Dật: "Xem ra sức mạnh của ngươi cũng mạnh đó, nhưng ngươi có nghĩ nếu mọi người ở đây đều muốn giết chết ngươi, ngươi có thoát được hay không?" Nói xong hắn lại phá lên cười một cách cuồng ngạo.
Lời của Lam Ảnh làm Vũ Trầm Tinh kinh hãi, không khỏi lo lắng đưa mắt nhìn Liễu Dật. Lôi Quân dường như đã biết trước sự tình không ổn, xem ra mọi việc đều nằm trong tính toán của Lam Ảnh, cho nên hắn mới dám công nhiên tạo phản trong bữa yến hội hôm nay như vậy.
Liễu Dật đương nhiên hiểu rõ, chưa tính đến các quân chủ cùng tiến lên một lượt, chỉ có Tô Thiếu và Lam Ảnh cũng khó đối phó lắm rồi, huống gì Lôi Quân đã thụ thương, Minh Vương bị kiềm chế. Thế nhưng Liễu Dật chẳng lộ gì ra mặt, chỉ lạnh lùng mỉm cười: "Đế quân, ngươi cười hơi sớm đó, ta muốn nhắc ngươi một chuyện, ngươi có nghe câu 'người chết nói chuyện tầm xàm' bao giờ chưa?"
Liễu Dật vừa nói ra câu này thì mọi người ai nấy đều biến sắc. Người chết nói chuyện tầm xàm, đó là cái quái gì? Liễu Dật nói câu đó hàm ý thế nào? Lam Ảnh nghe xong tự nhiên khép miệng lại, lạnh lùng hỏi: "Có ý gì?"
Liễu Dật đưa mắt nhìn Vũ Trầm Tinh đứng bên cạnh, không biết vô tình hay hữu ý quay người bước qua rồi đáp: "Người chết nói chuyện tầm xàm ngươi chưa từng nghe qua, vậy thì ta có thể biểu diễn cho ngươi thấy, hay là có thể giải thích cho ngươi rõ. Có nhiều người đã chết rồi nhưng vẫn còn có suy nghĩ, vẫn còn có thể nói chuyện, nguyên nhân rất đơn giản: tên người chết đó căn bản không biết bản thân mình đã chết rồi. Loại người đó cứ tiếp tục làm chuyện mà người sống hay làm, chẳng hạn như nói vài ba câu vậy." Liễu Dật hốt nhiên quay vụt người lại, nhãn thần rực lửa lóe hào quang chăm chằm nhìn lên trán của Lam Ảnh.
Ánh mắt đó làm Lam Ảnh cảm thấy rất hồi hộp, hắn buột miệng: "Ngươi nói ta nói tầm xàm à?"
Liễu Dật cười lạnh: "Không phải, ngươi chưa chết mà."
Lam Ảnh nghe vậy thì phá lên cười, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy ở giữa lông mày lành lạnh, sau đó có thứ gì đó chảy xuống, hắn nghe giọng của Liễu Dật truyền lại: "Tuy ngươi chưa chết nhưng câu nói đó cũng có thể áp dụng cho ngươi. Ngươi quá tự tin và quá cuồng vọng rồi, đến chính mình bị thương mà còn không biết, ngươi tưởng một kiếm khi nãy của ta dễ dàng chống đỡ lắm hay sao? Sức mạnh của A Tu La ta không biết thế nào, nhưng ta vẫn rất tin tưởng vào kiếm của mình. Chỉ là ngươi phải tạ ơn tên bên cạnh đã giúp ngươi, nếu không có đạo quang thuẫn đó, ngươi sớm đã chết dưới kiếm của ta rồi."
Lời của Liễu Dật cực kỳ băng lạnh, tựa như ác ma từ địa ngục muốn giết chết linh hồn người ta vậy. Trán của Lam Ảnh bị nhát kiếm vừa rồi làm bị thương không nặng, nhưng cũng gây ra một sự đả kích trong lòng hắn. Nếu quả không có Tô Thiếu giúp đỡ thì xem ra hắn đã chết rồi. Kiếm pháp của đối phương đúng là đáng sợ, có cả Thiên Chi Chương và A Tu La Ma thần ở đó mà chàng còn làm vậy được, thì trong tương lai muốn lấy mạng hắn đâu có khó gì? Cách hay nhất hiện giờ là phải nhanh chóng tiêu diệt kẻ đại địch này.
Lam Ảnh đang suy nghĩ thì kiếm của Liễu Dật tiếp tục di động, chàng lạnh lùng nói: "Lần này ta xem ngươi làm sao mà phòng tránh được." Nói xong chàng ác độc rút thanh kiếm đen xì, đợi hắc quang ngưng tụ lại rồi quát lớn: "Vô thức quy kiếm!" Theo tiếng quát, ba đóa hoa kiếm đen tuyền hình thành trước mặt Liễu Dật, choang một tiếng bảo kiếm đã chui trở lại vào vỏ.
Lần này Tô Thiếu không dám chậm trễ nữa, vách ngăn hồi nãy của hắn vẫn không chặn được hoàn toàn chiêu kiếm của Liễu Dật, hiện giờ Liễu Dật đã cố ý chuẩn bị, dĩ nhiên chiêu này phải lợi hại hơn hẳn. Tô Thiếu di động thân hình, trên mặt đất đột nhiên phát ra hai đạo lục quang rồi nhanh chóng hình thành hai quang thuẫn. Lam Ảnh cũng đã có chuẩn bị, mười hai quang cầu cấp tốc ngưng kết thành một quang thuẫn, kiếm vừa rút ra thì ba quang thuẫn đã tung ra che chắn trước mặt bọn họ.
Choang một tiếng, Lam Ảnh thầm than không ổn. Quả nhiên y đã sơ sót, hiện giờ hắn đã chuẩn bị sẵn sàng thì Liễu Dật đương nhiên sẽ không ngu ngốc bỏ dễ tìm khó. Lần này mục tiêu của Liễu Dật không phải là hắn mà là mạng lưới màu trắng vây lấy Minh Vương. Chiêu kiếm đánh ra xong thì thì mạng lưới màu trắng đó đã bị chém vụn rơi lả tả. Một bóng đen loáng lên đón lấy Lôi Quân và Vũ Trầm Tinh rồi biến mất trong hắc ám. Cuối cùng trong không gian chỉ còn vang lại một giọng nói băng lạnh: "Cuộc chiến hôm nay là bắt đầu cho cơn ác mộng của các ngươi. Chỉ cần Ma kiếm của Liễu Dật ta còn tồn tại thì khổ nạn của các ngươi còn chưa kết thúc đâu." Lời nói của chàng chẳng khác gì lời nguyền rủa, trở thành cơn ác mộng ghi đậm dấu ấn trong đầu Lam Ảnh. Tốc độ của đối phương nhanh đến kinh người, lại có thể chớp mắt biến đi trong không gian hắc ám, thật ra là cái gì đây...
Tình hình bắt đầu trở nên kỳ lạ, trong mắt của Lam Ảnh, mọi chuyện đang diễn tiến theo đúng kế hoạch thì trở nên vọt ra khỏi tầm tay. Chỉ có điều sai lầm vốn là ở hắn, hắn vốn không nên quyết định thành bại của bản thân thông qua tưởng tượng suông. Lam Ảnh hiện giờ chắc cũng nhận ra, bất cứ kế hoạch nào cũng có thể bị thất bại.
Lại nói Liễu Dật di động thân hình biến thành một đạo hắc quang. Dưới ánh chiều tà, hắc quang bao phủ một con rồng dài đỏ rực, trên thân rồng là Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh, Lôi Quân cùng với Minh Vương và bốn trưởng lão. Bọn họ di chuyển nhanh như chớp, mây trắng vùn vụt lùi về phía sau. Những tia nắng ấm áp còn sót lại xiên xiên chiếu vào người Liễu Dật, lúc này y dõi mắt nhìn ra xa, mái tóc bạc tung bay phần phật che kín khuôn mặt chàng, dường như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Tốc độ Long hoàng cực nhanh, toàn thân biến thành hào quang, mọi người thì chẳng khác gì sao băng tối đen bay qua chân trời, thẳng tiến tới Vô Lệ thành. Minh Vương thân hình khôi vỹ, bộ khôi giáp vàng rực chói mắt trong ánh chiều tà. Từ sau mặt nạ, lão cất giọng lạnh lùng: "Những kẻ phản bội sẽ không có kết quả tốt đâu." Câu nói của lão bị gió át đi mất nhưng Liễu Dật vẫn nghe thấy được.
Khuôn mặt trơ như đá của Liễu Dật có chút biến đổi, chàng nói: "Ông đừng có hấp tấp quá, ông phải biết nghĩ cho chu toàn. Lam Ảnh đã dám phản bội lại ông thì nhất định đã có chuẩn bị kỹ càng. Nếu không người như hắn tuyệt không làm chuyện ngu ngốc đâu." Lời của Liễu Dật không hấp tấp, thanh âm không lớn nhưng ai nấy đều nghe rõ mồn một.
Mặt của Lôi Quân vẫn còn tái nhợt, hắn bị Lam Ảnh dùng Thiên Chi Chương tấn công vẫn còn chưa bình phục lại. Lôi Quân hậm hực: "Không hấp tấp, ngươi nói thì dễ lắm, ngươi thấy cái mặt xấu xa của tên vong ân bội nghĩa đó chứ? Ngươi bảo ta sao mà bình tĩnh được, ta nhất định phải đích thân giết chết hắn."
Liễu Dật lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi về phía trước, cất giọng đều đều: "Ngươi thấy ngươi đủ sức giết hắn à? Hấp tấp chỉ làm hại ngươi thôi. Điều ngươi nên làm là bình tĩnh lại, đánh giá bản thân và đối thủ." Lời nói của Liễu Dật tựa như đang nói chuyện phiếm, nhưng lại giúp mọi người từ từ bình tĩnh lại.
Minh Vương trầm tư hồi lâu: "Có thể hắn nói đúng, bọn ta phải bình tĩnh, ta nghĩ ta hiểu rõ tính cách của Lam Ảnh. Chuyện không chắc ăn thì hắn sẽ không làm đâu. Hôm nay nếu không có Chân ma giúp đỡ thì kế hoạch của Lam Ảnh đã thành công rồi."
Liễu Dật tiếp: "Đúng vậy, la lối thì có tác dụng gì chứ? Ông hấp ta hấp tấp thì có giết được đối phương không? Ông cũng thấy đó, các quân chủ khác chẳng hề có ý định ra tay, hiển nhiên đã bị Lam Ảnh khống chế rồi. Nhưng điều ta lo lắng không phải là bọn quân chủ đó."
Minh Vương gật đầu, rồi dường như nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: "Ngươi muốn nói thiếu niên Ma thần đó..."
Liễu Dật khẽ gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị dưới ánh tà dương, đáp: "Ma thần vốn không hề có chân thân, nhưng thiếu niên đó đã hoàn toàn dung hợp Cửu U Ma Thần nên trở thành có chân thân, đó là nhược điểm của hắn, nhưng cũng là lý do sức mạnh của hắn. Đã có thân thể thì sức mạnh của Cửu U Ma Thần có thể phát huy toàn diện, không bị phong ấn cản trở nữa. Điều đáng sợ nhất là hắn đã hấp thu được sức mạnh của các thủ lĩnh quỷ tộc khác. Nếu vậy thì sức mạnh của Ma thần còn đáng sợ hơn nhiều so với Lam Ảnh."
Nghe hai người nói chuyện, Vũ Trầm Tinh bình thường lắm mưu nhiều kế cũng chẳng biết nói sao, buột miệng hỏi: "Vậy bọn ta phải làm sao đâu?" Thực ra đó không phải là lỗi của nàng, từ nhỏ nàng chẳng có ấn tượng gì với Minh Vương điện, nàng chỉ biết một mình phụ thân mà thôi. Do đó, Lam Ảnh đoạt Minh Vương điện, phản bội Minh Vương nhưng nàng chẳng hề có chút thù hận nào. Nàng chỉ hơi lo lắng không biết mình về sau phải làm thế nào thôi.
Nghe câu hỏi của Vũ Trầm Tinh, Minh Vương không có phản ứng gì, lúc này lão tràn đầy lửa giận, tuy nói cố gắng dằn lại nhưng vẫn chưa hoàn toàn trấn tĩnh được. Những người khác thì cũng chẳng có ý kiến gì. Liễu Dật chau may, nhìn Vô Lệ thành hiện rõ ở phía trước: "Làm thế nào à? Ta nghĩ bọn ta chẳng nên làm gì cả. Lam Ảnh là kẻ thông minh, hiện giờ tạo phản không thành thì sẽ nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch mới. Bọn ta chỉ đành lẳng lặng chờ đợi, sau đó sẽ nghĩ ra cách tiêu diệt hắn."
Thật ra Liễu Dật đã có ý riêng. Lúc này đi tính sổ với Lam Ảnh còn quá sớm, chàng vẫn còn chuyện cần phải làm nên không muốn phải hối hận về sau. Sức mạnh của Lam Ảnh và Ma thần khó mà ước lượng được, huống gì y không muốn Lam Ảnh chết trong tay Minh Vương, ân oán giữa y và hắn phải quyết định bằng một cuộc quyết chiến sinh tử.
Nghĩ đến đây, Liễu Dật lại đưa mắt dõi nhìn về phía Vô Lệ thành hiện rõ phía trước.
Tả thủ của Liễu Dật nắm chặt lấy chuôi kiếm màu đen, nhãn thần đỏ ngầu lạnh lùng quét qua mặt Lam Ảnh, chậm rãi dằn từng tiếng một: "Ngươi cao hứng quá sớm rồi đó. Thiên Chi Chương mạnh yếu thế nào cũng là do Bàn Cổ sáng tạo ra để đối phó với Niết nhân bảy ngàn năm trước, nhưng mà ma thần chân chính thì đến Bàn Cổ cũng chưa từng thấy qua..."
Lời của Liễu Dật tràn đầy ẩn ý, nói xong đến Lam Ảnh cũng giật mình. Không thể nào, Niết nhân chính là chân ma, lẽ nào có thể nói đến Bàn Cổ cũng chưa từng thấy chứ? Đương nhiên, người ngoài không thể nào biết được Ma thần chân chính phải có Hắc ám chi tâm. Liễu Dật bây giờ là ma duy nhất có Hắc ám chi tâm, do đó, Bàn Cổ chưa từng nhìn thấy ma chân chính bởi Niết nhân là ma chứ không phải là Chân ma. Nói cho cùng đó chẳng qua là phân chia sức mạnh mà thôi.
Liễu Dật nói dứt lời thì một đạo điện quang màu tím đã chạm tới, chàng cũng chẳng thèm né tránh, bởi hiểu rõ có tránh cũng chẳng có tác dụng gì. Dẫu thân thể biến hóa thế nào, lên trời xuống đất thì cái gọi là lực Lôi bạo này cũng sẽ bám theo chàng. Do đó, tránh né không được thì hãy dùng lực công kích mạnh nhất để hóa giải.
Sau đạo điện quang đầu tiên chạm tới, trong chớp mắt tất cả các luồng điện quang từ hai vòng tròn liên tục vươn ra. Điều kỳ quái là bất cứ dòng điện quang chạm vào người của Liễu Dật đều chẳng có phản ứng gì, thế nhưng long ảnh bao quanh người chàng càng lúc càng rõ ràng hơn. Đôi mắt đỏ ngầu của chàng vẫn không hề chớp, chằm chằm nhìn vào Lam Ảnh, khóe môi thoáng lộ nét cười nhạt.
Thấy chàng chẳng bị thương tổn gì, Lam Ảnh lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, làm sao có thể như thế chứ? Lực Bảo lôi này chính là một chiêu trung thượng trong Thiên Chi Chương, uy lực khó mà tưởng nổi, bất cứ ai bị lực Bạo lôi này bao bọc thì tuyệt không còn cơ hội sống sót nào, bởi vì thể năng và chân nguyên sẽ bị tổn hao rất lớn. Dẫu cho bậc thần tiên cao cấp như Bàn Cổ nếu bị lực Bạo lôi vây phủ thì cũng không thong thả ung dung đứng đó như vậy.
Liễu Dật mỉm cười: "Thế nào, ngươi thất vọng rồi hả? Chắc là ngươi không biết, thân thể của ta có một đặc tính, đó chính là Lôi. Trò mèo của ngươi chẳng thể làm gì được ta đâu. Sao, có muốn thử xem không?" Liễu Dật chính là muốn nói đến Tử Long, một loại rồng còn tồn tại ở đại địa. Đặc tính của Tử Long là lôi, so với loại thần thú từ thời viễn cổ trên đại địa, loại năng lực của Thiên Chi Chương làm sao mà bì được, huống gì Liễu Dật lúc này đã dung hợp Tử Long vào trong cơ thể chứ.
Liễu Dật nói xong thì hữu cước nhấc lên rồi dùng lực đạp mạnh xuống, quát lớn một tiếng. Mạng lưới điện quang màu tím xung quanh người Liễu Dật phát ra tiếng xèo xèo, một tiếng rồng kêu vang động, từ người của Liễu Dật phóng ra một con Tử Long. Thân thể Tử Long không lớn, chỉ dài khoảng vài trượng, vươn dài ra trên đầu Liễu Dật, đồng thời giương mắt xanh rờn quan sát Lam Ảnh đứng đối diện.
Thân hình Liễu Dật lúc này bị lực Bạo lôi bao vây, tiếng xùy xùy phát ra không ngớt, trong bóng tối, điện quang màu tím tỏa ánh sáng rực rỡ xung quanh y. Hình dáng chàng càng lúc càng rõ ràng hơn, nhãn thần đỏ ngầu đầy vẻ khủng bố, mái tóc trắng tung bay phần phật giữa những tia lửa tung tóe. Chàng lạnh lùng nói: "Sao rồi, ngươi không có gì để nói sao? Nếu không có thì hãy chuẩn bị cho tốt, đợi ta hoàn thủ đây." Chàng nói rất chậm rãi, nhưng vừa nói xong thì thân hình lập tức di động.
Chàng đứng nghiêm người, tả thủ nắm chặt vỏ kiếm, hữu thủ chầm chậm chạm vào chuôi kiếm đen tuyền, dưới ánh điện quang màu tím, hữu thủ kéo chuôi kiếm ra. Bên ngoài thân hình phát ra một lớp khí tức màu đen đông đặc lại như sợi tơ, phất phơ trong ánh điện quang.
Cũng trong lúc đó, toàn thanh kiếm cũng bị khí tức màu đen bao vây, Liễu Dật đưa mắt nhìn sang mọi người, tập trung mục quang vào một điểm rồi lạnh lùng hô: "Trảm thiên bạt kiếm!" Khi tay của Liễu Dật chạm vào chuôi kiếm thì Lam Ảnh cũng bắt đầu phản ứng. Tuy hắn chưa từng nhìn qua chiêu kiếm này nhưng xem ra Liễu Dật rõ ràng đang tập trung toàn sức lực, đề thăng đến mức cao độ. Hai tay Lam Ảnh lập tức thủ thế, triệu hồi 12 quang cầu màu trắng quay về.
Chỉ có điều hắn đã quá chậm rồi. Vào giây phút lực Bạo lôi dừng lại biến thành 12 quang cầu quay trở về, hữu thủ của Liễu Dật lập tức di động, choang một tiếng, lưỡi kiếm đen xì rút ra khỏi vỏ, sao đó như chẳng làm gì cả mà đã đút vào vỏ. Mọi động tác đều diễn ra trong vòng một cái chớp mắt. Nghe tiếng choang vang động thì xem ra kiếm quang của Liễu Dật đã chạm phải một thứ gì đó.
Thân hình của Liễu Dật từ từ đứng thẳng dậy, chỉ thấy trước mặt Lam Ảnh xuất hiện một bức tường ánh sáng màu xanh lục, nhưng kiếm khi nãy của Liễu Dật hoàng toàn không bị bức tường ánh sáng này ngăn trở, cũng chẳng hề va chạm với nó chút nào. Bức tường vừa loáng lên thì thân hình của Tô Thiếu xuất hiện bên cạnh Lam Ảnh. Liễu Dật không khỏi chau mày, chàng đã lường trước Tô Thiếu sẽ xuất thủ, nhưng không ngờ hắn lại nhanh đến thế! Chẳng lẽ hắn đã nhận ra một kiếm trí mệnh của y rồi hay sao?
Liễu Dật hiểu rõ ban đầu không có lòng giết Lam Ảnh, chỉ muốn tạo không gian hắc ám để cứu Vũ Trầm Tinh và mọi người. Chỉ có điều khi Hắc ám chi tâm mỗi lúc một lớn mạnh, chàng đột nhiên muốn giết chết người đối diện, cũng chẳng cố kỵ gì mà ra chiêu sát thủ mạnh mẽ nhất, định chém Lam Ảnh ra làm hai mạnh.
Nhưng Tô Thiếu đột nhiên xuất hiện khiến cho chàng có chút lo ngại. Xem ra tu vi của đối phương còn cao hơn cả Lam Ảnh, bởi vì hắn nhìn ra sự lợi hại của chiêu kiếm nên mới xuất thủ tương cứu. Xem tình huống trước mắt cần phải đưa bọn người Vũ Trầm Tinh đi thôi, nếu không Tô Thiếu đã ra tay xuất thủ, rất có khả năng Lam Ảnh và các quân chủ khác cũng động thủ. Lúc ấy dẫu mình có giữ được mạng nhưng Lôi Quân, Minh Vương, Vũ Trầm Tinh khó mà ở yên. Bây giờ phải rời khỏi đây trước, ngày sau sẽ tìm kế phục thù, chàng không thể nào đi chịu chết dưới cái bẫy được bố trí cẩn thận của đối phương được.
Lam Ảnh vừa lấy được cái mạng nhỏ từ cõi chết đột nhiên phá lên cười sằng sặc, hắn đưa mắt nhìn Tô Thiếu rồi nói với Liễu Dật: "Xem ra sức mạnh của ngươi cũng mạnh đó, nhưng ngươi có nghĩ nếu mọi người ở đây đều muốn giết chết ngươi, ngươi có thoát được hay không?" Nói xong hắn lại phá lên cười một cách cuồng ngạo.
Lời của Lam Ảnh làm Vũ Trầm Tinh kinh hãi, không khỏi lo lắng đưa mắt nhìn Liễu Dật. Lôi Quân dường như đã biết trước sự tình không ổn, xem ra mọi việc đều nằm trong tính toán của Lam Ảnh, cho nên hắn mới dám công nhiên tạo phản trong bữa yến hội hôm nay như vậy.
Liễu Dật đương nhiên hiểu rõ, chưa tính đến các quân chủ cùng tiến lên một lượt, chỉ có Tô Thiếu và Lam Ảnh cũng khó đối phó lắm rồi, huống gì Lôi Quân đã thụ thương, Minh Vương bị kiềm chế. Thế nhưng Liễu Dật chẳng lộ gì ra mặt, chỉ lạnh lùng mỉm cười: "Đế quân, ngươi cười hơi sớm đó, ta muốn nhắc ngươi một chuyện, ngươi có nghe câu 'người chết nói chuyện tầm xàm' bao giờ chưa?"
Liễu Dật vừa nói ra câu này thì mọi người ai nấy đều biến sắc. Người chết nói chuyện tầm xàm, đó là cái quái gì? Liễu Dật nói câu đó hàm ý thế nào? Lam Ảnh nghe xong tự nhiên khép miệng lại, lạnh lùng hỏi: "Có ý gì?"
Liễu Dật đưa mắt nhìn Vũ Trầm Tinh đứng bên cạnh, không biết vô tình hay hữu ý quay người bước qua rồi đáp: "Người chết nói chuyện tầm xàm ngươi chưa từng nghe qua, vậy thì ta có thể biểu diễn cho ngươi thấy, hay là có thể giải thích cho ngươi rõ. Có nhiều người đã chết rồi nhưng vẫn còn có suy nghĩ, vẫn còn có thể nói chuyện, nguyên nhân rất đơn giản: tên người chết đó căn bản không biết bản thân mình đã chết rồi. Loại người đó cứ tiếp tục làm chuyện mà người sống hay làm, chẳng hạn như nói vài ba câu vậy." Liễu Dật hốt nhiên quay vụt người lại, nhãn thần rực lửa lóe hào quang chăm chằm nhìn lên trán của Lam Ảnh.
Ánh mắt đó làm Lam Ảnh cảm thấy rất hồi hộp, hắn buột miệng: "Ngươi nói ta nói tầm xàm à?"
Liễu Dật cười lạnh: "Không phải, ngươi chưa chết mà."
Lam Ảnh nghe vậy thì phá lên cười, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy ở giữa lông mày lành lạnh, sau đó có thứ gì đó chảy xuống, hắn nghe giọng của Liễu Dật truyền lại: "Tuy ngươi chưa chết nhưng câu nói đó cũng có thể áp dụng cho ngươi. Ngươi quá tự tin và quá cuồng vọng rồi, đến chính mình bị thương mà còn không biết, ngươi tưởng một kiếm khi nãy của ta dễ dàng chống đỡ lắm hay sao? Sức mạnh của A Tu La ta không biết thế nào, nhưng ta vẫn rất tin tưởng vào kiếm của mình. Chỉ là ngươi phải tạ ơn tên bên cạnh đã giúp ngươi, nếu không có đạo quang thuẫn đó, ngươi sớm đã chết dưới kiếm của ta rồi."
Lời của Liễu Dật cực kỳ băng lạnh, tựa như ác ma từ địa ngục muốn giết chết linh hồn người ta vậy. Trán của Lam Ảnh bị nhát kiếm vừa rồi làm bị thương không nặng, nhưng cũng gây ra một sự đả kích trong lòng hắn. Nếu quả không có Tô Thiếu giúp đỡ thì xem ra hắn đã chết rồi. Kiếm pháp của đối phương đúng là đáng sợ, có cả Thiên Chi Chương và A Tu La Ma thần ở đó mà chàng còn làm vậy được, thì trong tương lai muốn lấy mạng hắn đâu có khó gì? Cách hay nhất hiện giờ là phải nhanh chóng tiêu diệt kẻ đại địch này.
Lam Ảnh đang suy nghĩ thì kiếm của Liễu Dật tiếp tục di động, chàng lạnh lùng nói: "Lần này ta xem ngươi làm sao mà phòng tránh được." Nói xong chàng ác độc rút thanh kiếm đen xì, đợi hắc quang ngưng tụ lại rồi quát lớn: "Vô thức quy kiếm!" Theo tiếng quát, ba đóa hoa kiếm đen tuyền hình thành trước mặt Liễu Dật, choang một tiếng bảo kiếm đã chui trở lại vào vỏ.
Lần này Tô Thiếu không dám chậm trễ nữa, vách ngăn hồi nãy của hắn vẫn không chặn được hoàn toàn chiêu kiếm của Liễu Dật, hiện giờ Liễu Dật đã cố ý chuẩn bị, dĩ nhiên chiêu này phải lợi hại hơn hẳn. Tô Thiếu di động thân hình, trên mặt đất đột nhiên phát ra hai đạo lục quang rồi nhanh chóng hình thành hai quang thuẫn. Lam Ảnh cũng đã có chuẩn bị, mười hai quang cầu cấp tốc ngưng kết thành một quang thuẫn, kiếm vừa rút ra thì ba quang thuẫn đã tung ra che chắn trước mặt bọn họ.
Choang một tiếng, Lam Ảnh thầm than không ổn. Quả nhiên y đã sơ sót, hiện giờ hắn đã chuẩn bị sẵn sàng thì Liễu Dật đương nhiên sẽ không ngu ngốc bỏ dễ tìm khó. Lần này mục tiêu của Liễu Dật không phải là hắn mà là mạng lưới màu trắng vây lấy Minh Vương. Chiêu kiếm đánh ra xong thì thì mạng lưới màu trắng đó đã bị chém vụn rơi lả tả. Một bóng đen loáng lên đón lấy Lôi Quân và Vũ Trầm Tinh rồi biến mất trong hắc ám. Cuối cùng trong không gian chỉ còn vang lại một giọng nói băng lạnh: "Cuộc chiến hôm nay là bắt đầu cho cơn ác mộng của các ngươi. Chỉ cần Ma kiếm của Liễu Dật ta còn tồn tại thì khổ nạn của các ngươi còn chưa kết thúc đâu." Lời nói của chàng chẳng khác gì lời nguyền rủa, trở thành cơn ác mộng ghi đậm dấu ấn trong đầu Lam Ảnh. Tốc độ của đối phương nhanh đến kinh người, lại có thể chớp mắt biến đi trong không gian hắc ám, thật ra là cái gì đây...
Tình hình bắt đầu trở nên kỳ lạ, trong mắt của Lam Ảnh, mọi chuyện đang diễn tiến theo đúng kế hoạch thì trở nên vọt ra khỏi tầm tay. Chỉ có điều sai lầm vốn là ở hắn, hắn vốn không nên quyết định thành bại của bản thân thông qua tưởng tượng suông. Lam Ảnh hiện giờ chắc cũng nhận ra, bất cứ kế hoạch nào cũng có thể bị thất bại.
Lại nói Liễu Dật di động thân hình biến thành một đạo hắc quang. Dưới ánh chiều tà, hắc quang bao phủ một con rồng dài đỏ rực, trên thân rồng là Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh, Lôi Quân cùng với Minh Vương và bốn trưởng lão. Bọn họ di chuyển nhanh như chớp, mây trắng vùn vụt lùi về phía sau. Những tia nắng ấm áp còn sót lại xiên xiên chiếu vào người Liễu Dật, lúc này y dõi mắt nhìn ra xa, mái tóc bạc tung bay phần phật che kín khuôn mặt chàng, dường như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Tốc độ Long hoàng cực nhanh, toàn thân biến thành hào quang, mọi người thì chẳng khác gì sao băng tối đen bay qua chân trời, thẳng tiến tới Vô Lệ thành. Minh Vương thân hình khôi vỹ, bộ khôi giáp vàng rực chói mắt trong ánh chiều tà. Từ sau mặt nạ, lão cất giọng lạnh lùng: "Những kẻ phản bội sẽ không có kết quả tốt đâu." Câu nói của lão bị gió át đi mất nhưng Liễu Dật vẫn nghe thấy được.
Khuôn mặt trơ như đá của Liễu Dật có chút biến đổi, chàng nói: "Ông đừng có hấp tấp quá, ông phải biết nghĩ cho chu toàn. Lam Ảnh đã dám phản bội lại ông thì nhất định đã có chuẩn bị kỹ càng. Nếu không người như hắn tuyệt không làm chuyện ngu ngốc đâu." Lời của Liễu Dật không hấp tấp, thanh âm không lớn nhưng ai nấy đều nghe rõ mồn một.
Mặt của Lôi Quân vẫn còn tái nhợt, hắn bị Lam Ảnh dùng Thiên Chi Chương tấn công vẫn còn chưa bình phục lại. Lôi Quân hậm hực: "Không hấp tấp, ngươi nói thì dễ lắm, ngươi thấy cái mặt xấu xa của tên vong ân bội nghĩa đó chứ? Ngươi bảo ta sao mà bình tĩnh được, ta nhất định phải đích thân giết chết hắn."
Liễu Dật lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi về phía trước, cất giọng đều đều: "Ngươi thấy ngươi đủ sức giết hắn à? Hấp tấp chỉ làm hại ngươi thôi. Điều ngươi nên làm là bình tĩnh lại, đánh giá bản thân và đối thủ." Lời nói của Liễu Dật tựa như đang nói chuyện phiếm, nhưng lại giúp mọi người từ từ bình tĩnh lại.
Minh Vương trầm tư hồi lâu: "Có thể hắn nói đúng, bọn ta phải bình tĩnh, ta nghĩ ta hiểu rõ tính cách của Lam Ảnh. Chuyện không chắc ăn thì hắn sẽ không làm đâu. Hôm nay nếu không có Chân ma giúp đỡ thì kế hoạch của Lam Ảnh đã thành công rồi."
Liễu Dật tiếp: "Đúng vậy, la lối thì có tác dụng gì chứ? Ông hấp ta hấp tấp thì có giết được đối phương không? Ông cũng thấy đó, các quân chủ khác chẳng hề có ý định ra tay, hiển nhiên đã bị Lam Ảnh khống chế rồi. Nhưng điều ta lo lắng không phải là bọn quân chủ đó."
Minh Vương gật đầu, rồi dường như nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: "Ngươi muốn nói thiếu niên Ma thần đó..."
Liễu Dật khẽ gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị dưới ánh tà dương, đáp: "Ma thần vốn không hề có chân thân, nhưng thiếu niên đó đã hoàn toàn dung hợp Cửu U Ma Thần nên trở thành có chân thân, đó là nhược điểm của hắn, nhưng cũng là lý do sức mạnh của hắn. Đã có thân thể thì sức mạnh của Cửu U Ma Thần có thể phát huy toàn diện, không bị phong ấn cản trở nữa. Điều đáng sợ nhất là hắn đã hấp thu được sức mạnh của các thủ lĩnh quỷ tộc khác. Nếu vậy thì sức mạnh của Ma thần còn đáng sợ hơn nhiều so với Lam Ảnh."
Nghe hai người nói chuyện, Vũ Trầm Tinh bình thường lắm mưu nhiều kế cũng chẳng biết nói sao, buột miệng hỏi: "Vậy bọn ta phải làm sao đâu?" Thực ra đó không phải là lỗi của nàng, từ nhỏ nàng chẳng có ấn tượng gì với Minh Vương điện, nàng chỉ biết một mình phụ thân mà thôi. Do đó, Lam Ảnh đoạt Minh Vương điện, phản bội Minh Vương nhưng nàng chẳng hề có chút thù hận nào. Nàng chỉ hơi lo lắng không biết mình về sau phải làm thế nào thôi.
Nghe câu hỏi của Vũ Trầm Tinh, Minh Vương không có phản ứng gì, lúc này lão tràn đầy lửa giận, tuy nói cố gắng dằn lại nhưng vẫn chưa hoàn toàn trấn tĩnh được. Những người khác thì cũng chẳng có ý kiến gì. Liễu Dật chau may, nhìn Vô Lệ thành hiện rõ ở phía trước: "Làm thế nào à? Ta nghĩ bọn ta chẳng nên làm gì cả. Lam Ảnh là kẻ thông minh, hiện giờ tạo phản không thành thì sẽ nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch mới. Bọn ta chỉ đành lẳng lặng chờ đợi, sau đó sẽ nghĩ ra cách tiêu diệt hắn."
Thật ra Liễu Dật đã có ý riêng. Lúc này đi tính sổ với Lam Ảnh còn quá sớm, chàng vẫn còn chuyện cần phải làm nên không muốn phải hối hận về sau. Sức mạnh của Lam Ảnh và Ma thần khó mà ước lượng được, huống gì y không muốn Lam Ảnh chết trong tay Minh Vương, ân oán giữa y và hắn phải quyết định bằng một cuộc quyết chiến sinh tử.
Nghĩ đến đây, Liễu Dật lại đưa mắt dõi nhìn về phía Vô Lệ thành hiện rõ phía trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook