Ma Kiếm Lục
Chương 249: Trí mệnh thác ngộ, sát lục chi tâm đích phản ngược

Liễu Dật một mặt quan sát động tĩnh của con rồng trước mặt, một mặt quan sát xung quanh. Ở đây mặc dù rất thoáng đãng, nhưng xung quanh có rất nhiều cây cỏ. Nếu như Vũ Trầm Tinh chống cự tại đây, nhất định sẽ lưu lại dấu vết. Hơn nữa con rồng trước mặt không lợi hại như con trước. Sau khi suy nghĩ một hồi, Liễu Dật kết luận Vũ Trầm Tinh căn bản không đi lối này.

Tình huống trước mặt bản thân chàng khó giữ. Con rồng trước mặt mặc dù khó chơi, như với tu vi của chàng vẫn có thể đối phó. Vấn đề là con rồng này phát hiện ra mình, các phân thân khác của Tử Long cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện. Đến lúc đó, Liễu Dật có mọc cánh cũng không thoát. Từ từ nắm chặt trường kiếm, cùng với sát khí từ từ phát tán, chàng không nghĩ nhiều nữa, giải quyết phiền phức trước mắt, rời khỏi đây rồi nói tiếp.

Sau đó, tay trái chàng chuyển động, trường kiếm uyển chuyển xuất hiện những tàn ảnh, cùng lúc tay phải vuốt ngang thân kiếm, hồng quang từ từ biến mất, phong ấn của ma kiếm đã bị giải trừ. “Keng” một tiếng, trường kiếm xuất thủ, một đạo hồng quang chớp mắt từ thân kiếm phát ra. Mặc dù chàng biết rằng thế này đối với Tử Long không có tác dụng gì, nhưng đây là khởi kiếm thức.

Phân thân của Tử Long chợt khựng lại, không nghĩ đến Liễu Dật lại xuất thủ nhanh đến như vậy. Nhưng nó là phân thân của của hoang long, sức mạnh không yếu. Khi kiếm quang của Liễu Dật lao đến, Tử Long gầm lên một tiếng, cái miệng khổng lồ mở rộng, phun ra một đạo tử sắc thiểm điện, giao tranh với kiếm quang của chàng.

Kì quái là sau khi va chạm với kiếm quang của chàng, ánh chớp tím sẫm xuyên qua kiếm quang đỏ rực, sau đó nhanh chóng biến thành các tia tím ngần uốn lượn, với một khí thế bao trùm trời đất lao tới Liễu Dật.

Chàng lúc này không dám lơ là, mặc dù con rồng trước mắt chỉ là một phân thân, nhưng vẫn quá mạnh. Do đó, sau khi nó phun ra đạo tử sắc thiểm điện, Liễu Dật đã thấy có điều kì quái, liền dùng quyết chữ “Tật” trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh, tạo ra vô số tàn ảnh, cuốn theo cả những cánh hoa rơi, chớp mắt thân thể đã thoát ra xa vài trượng.

Có thể thấy rõ, đây tuyệt không phải là đơn thuần người đấu người, kiếm đấu kiếm. Ở đây, sức mạnh, năng lực, tốc độ đại biểu cho tất cả. Nếu như vừa rồi chàng chỉ chậm một chút, hậu quả thật không thể tưởng tượng. Chàng vừa dừng lại, một âm thanh đặc thù từ phía Tử Long vọng tới.

Chàng ngẩng đầu quan sát. Thì ra vừa rồi màn kiếm quang của chàng không hoàn toàn bị đạo thiểm điện đánh tan. Nhưng như thế là chưa đủ, vì trước mặt Tử Long có một quang tráo trong suốt hình tròn ẩn hiện, tạo ra những tia chớp tím sẫm, phát ra những âm thanh “rì rì.”

Liễu Dật không rõ đó là cái gì, nhưng chàng đoán nó cũng giống như là lúc chàng triệu hoán thần long dung nhập vào hộ thể cương khí của mình. Nhưng xem ra quang tráo của đối phương không bị tổn hại chút nào. Kiếm quang của chàng va chạm với quang tráo, chỉ phát ra một âm thanh nhỏ rồi tiêu tán.

Liễu Dật chợt cảm thấy phiền phức, cứ như thế này, cứ cho là có thể giải quyết được con rồng này, có lẽ các phân thân khác cũng kịp đến. Nhưng mà, làm cách nào bây giờ? Không còn thời gian để chơi đùa nữa. Các biện pháp nhanh chóng lướt qua trong óc chàng. Nói thì chậm, những biện pháp phát sinh trong chớp mắt, chàng không cố kị nữa, đem tâm pháp Lan Nhĩ Phi Na Thanh nhanh chóng đề thăng. Cùng với chân lực đại lượng ngưng tụ, sát lục chi tâm cũng nhanh chóng bao lấy chàng.

Trên trời, vô vàn những đám mây hồng cuồn cuộn kéo tới, bao phủ trời đất. Xung quanh chàng, gió điên cuồng thổi cuốn theo mây cuộn quanh người chàng. Ma khí sát lục chớp mắt bao phủ không gian.

Lúc này hai mắt chàngt biến thành huyết hồng, mái tóc dài màu trắng tung bay, trường bào đen phấp phới. Chân lực từ từ ngưng tụ, trên thân kiếm lập tức xuất hiện những màu sắc khác nhau, quanh người cũng lập tức xuất hiện những long ảnh màu sắc hình dáng khác nhau uốn lượn. Lúc này chàng không còn quan tâm đến bất cứ điều gì. Nếu như không nhanh chóng đánh bại con rồng trước mặt, thì ngay cả cơ hội trở thành khôi lỗi của chàng cũng không còn.

Cuối cùng, chàng hét lên một tiếng, thân hình chuyển động, năm con thần long mang theo các sức mạnh khác nhau, nhắm thẳng Tử Long trước mặt lao tới. Xung quanh năm con thần long, cát bay đá chạy, lá rụng hoa rơi, cát bụi nhanh chóng bị dạt ra hai bên.

Tử Long nhìn năm con thần long lao tới mình, không có chút biểu hiện, cũng không thèm chớp mắt, tựa hồ không coi chúng vào đâu. Liễu Dật nhẹ nhàng mỉm cười, thực sự có lòng tin đối với năm con thần long. Ít nhất năm con thần long phối hợp cùng chân lực cường đại có khí thế rung trời chuyển đất, chẳng lẽ lại không đối phó được con rồng nhỏ trước mặt.

Một loạt tiếng “ùng oàng” vang lên, năm con thần long chớp mắt hóa thành lực công kích va chạm mãnh liệt với quang tráo của Tử Long. Mặt đất xung quanh lập tức bị bao trùm bởi cát bụi, không gian hỗn loạn mù mịt, hai đối thủ không thể nhìn thấy nhau.

Không biết bao lâu sau, chỉ thấy một đạo chớp tím ngắt lóe lên, từng cơn gió từ từ thổi qua, cuốn theo cát bụi, hoa lá rơi xuống đất, thân hình Tử Long từ từ hiện ra. Tất cả những gì vừa xảy ra không thể hiện được điều gì. Bởi Tử Long không một chút tổn thương, nhưng không còn quang tráo bao phủ trước mặt.

Trong mắt Liễu Dật không hề có chút biểu hiện kinh ngạc, toàn thân như một pho tượng đứng đó, chỉ lạnh lùng nhìn Tử Long. Không quan tâm đến những sợi tóc trắng ngăn cản tầm nhìn, không để ý đến những cơn gió đang thổi bay tà áo, chàng vẫn đứng tại đó, im lìm bất động.

Tử Long long trảo giơ lên, như mang theo một chút cảm giác ngạo mạn, thắng lợi: “Đó là sức mạnh của ngươi ư? Cùng lắm cũng chỉ phá được cái thuẫn của ta? Xem ra ta đã đánh giá cao ngươi quá rồi, xem chiêu thức đáng cười của ngươi kìa, ta thật không còn gì để nói, thật là yếu.” Tử Long hiển nhiên thập phần hưng phấn, mặc dù chiếc thuẫn đã bị năm con thần long phá vỡ, nhưng sức mạnh cường đại như vậy lại không làm nó bị thương chút nào.

Liễu Dật vẫn im lặng lạnh lùng nhìn Tử Long. Dường như những lời chọc ngoáy của Tử Long không có chút quan hệ gì với chàng. Chì có một điều kỳ lạ là thanh ma kiếm đã quay trở lại vỏ.

Tử Long quan sát biểu tình của Liễu Dật, chợt khựng lại, rồi nhanh chóng nói: “Ta đã thưởng thức màn biểu diễn của ngươi, bây giờ đến lượt ta. Không biết ngươi có chịu được không…nhưng, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết, yên nghĩ đi.”

Tử Long vừa dứt lời, tiếng của Liễu Dật truyền đến: “Ngươi không có cơ hội đâu?”

Không biết Liễu Dật nói gì, nhưng vừa nghe xong, trong mắt Tử Long đột nhiên xuất hiện nét khủng khiếp. Không đúng…sao lại như thế, giọng nói đó không phải là do Liễu Dật trước mặt phát ra, mà phát ra từ phía sau nó, đó là cái gì?

Giọng Liễu Dật lại tiếp tục từ phía sau Tử Long truyền đến: “Khoảng cách giữa ta và ngươi không phải là sức mạnh, mà là cách sử dụng sức mạnh. Ta lùi, không có nghĩa là ta thất bại. Ta thu kiếm, không biểu hiện ta bỏ cuộc, ta cười, không phải là ta rộng lòng. Ta muốn dùng đúng lời của ngươi, người là ta quá thất vọng, ta đã đánh giá ngươi cao quá rồi, căn bản vì ngươi chỉ nhìn được vẻ bên ngoài của sự vật.”

Nghe Liễu Dật nói, Tử Long dường như đang hồi tưởng. Đúng rồi, vào lúc năm con thần long va chạm với thuẫn của nó, Liễu Dật không dừng lại, mà còn làm một động tác khác. Động tác đó thật là nhanh, khiến tàn ảnh của chàng tiếp tục tồn tại tại chỗ mà không biến mất. Còn chân thân của chàng đã gây ra một vết thương trên cổ Tử Long, sau đó xuất hiện phía sau nó.

Dùng sát lục chi tâm khống chế “Vô Thức Quy Kiếm”, mặc dụ đó chỉ là một kiếm kỹ của “Bi Tứ Thức”, nhưng Liễu Dật linh hoạt vận dụng ra. “Vô Thức Quy Kiếm” chú trọng nhất là nhanh chuẩn, cần cả tốc độ và sức mạnh. Mặc dù sát lục chi tâm sử dụng sức mạnh không lớn, nhưng đối với con rồng không có đầu óc này mà nói thì cũng đủ rồi.

Trong mắt Tử Long xuất hiện thần sắc hoảng sợ, cùng lúc phía dưới đầu rồng xuất hiện một đạo ánh sáng màu vàng. Không, phải nói là một ấn kí. Ấn kí đó ngày càng rõ ràng, ngày càng phát sáng. Bụp một tiếng, chiếc đầu rồng to lớn đột nhiên rơi xuống. Thì ra một kiếm đó của Liễu Dật đã giết chết Tử Long. Chỉ là kiếm đó quá nhanh, ngay cả Tử Long cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Kì thực lúc nó nói chuyện với Liễu Dật, nó đã chết rồi, chỉ là một tia ý thức khiến nó vẫn còn nói nốt được.”

Hình ảnh Liễu Dật phía trước Tử Long từ từ bíen mất, chân thân của Liễu Dật xuất hiện phía sau Tử Long. Nhìn con rồng nằm dưới đất, Liễu Dật lạnh lùng nói: “Đây chỉ là khởi đầu, rất nhanh thôi, ta sẽ bắt ngươi thần phục dưới kiếm của ta.” Phía dưới, cơ thể Tử Long từ từ biến thành vô số điểm quang hoa, dần dần biến mất.

Liễu Dật không nghĩ nhiều, nếu các phân thân khác của Tử Long đến, chàng thực không còn năng lực chiến đấu. Liễu Dật tay trái cầm kiếm, dùng quyết chữ “Tật” trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh thoát đi. Chỉ thấy dưới ánh dương quang ấm áp, một dải thân ảnh đen ngòm lóe lên rồi biến mất.

Từ cánh hoa nhẹ rơi, từng hạt bụi tứ tán, gió nhẹ thổi, trăng sáng chiếu, không thấy đường chân trời…

Lúc này Liễu Dật đã chậm lại. Mặc dù ở đây rất thông thoáng, nhưng chàng còn cần tìm Vũ Trầm Tinh. Không biết bao lâu, chợt thất ánh trăng đã chiếu khắp không gian. Không biết là mình đã đến đâu, nhưng chàng không cảm thấy mệt mỏi, một mặt tìm kiếm, một mặt nhớ lại cuộc chiến với Tử Long buổi sáng.

Thực ra, trận chiến này Liễu Dật không phải chỉ nhờ vào sức mạnh của bản thân. Trong lúc chiến đấu, chàng cũng cảm giác được sự khủng khiếp của sát lục chi tâm. Nếu như chàng có thể có được hắc ám chi tâm, trở thành Chân ma, thì có thể có cách tìm ra phương pháp mới để sử dụng năng lực của “Bi Tứ Thức.”

Mặc dù vẫn thừa nhận sức mạnh của hoang long kí thác tại thân kiếm mạnh hơn “Bi Tứ Thức”, nhưng nếu chỉ dựa vào sức mạnh thì không đủ. Nếu như có đủ tốc độ, có thể ngăn cản sức mạnh bạo phát. Dù “Bi Tứ Thức” là tinh hoa của kiếm pháp, ngàn lần biến hóa trở thành nhanh tới mức không thể hóa giải được. Chỉ là lúc này muốn dùng sát lục chi tâm mô phỏng lại cách sử dụng của Bi Tứ Thức, cũng không đạt được hiệu quả chân chính.

Giả sử có được hắc ám chi tâm, lĩnh ngộ lại “Bi Tứ Thức”, lại thu phục được Bát Hoang thần long. Lúc đó, bất kể Bàn Cổ biến thành hình dạng nào, bi tứ thức đều thập phần tự tin cùng hắn chiến đấu. Nhưng xem ra cả ba dạng tu luyện đều vô cùng khó, Hắc ám chi tâm thì chàng không có đủ chân lực để xông phá, còn “Bi Tứ Thức” lúc này không có phương pháp sử dụng chân chính; trước mắt khó khăn nhất là Bát Hoang thần long, con rồng đó so với mình thực có thể xưng “thần.” Liễu Dật đột nhiên nghĩ đến con rồng thứ bảy và con rồng cuối cùng.

Nếu như căn cứ theo sức mạnh mà sắp xếp, sức mạnh của con rồng thứ bảy so với Bàn Cổ không hơn kém bao nhiêu, vì nguyên nhân gì? Mặc dù nghĩ nhiều, nhưng chàng không cảm thấy phiền lòng, bởi việc đó tuy khó, nhưng chàng đã từng làm rồi. Làm rồi thì làm tiếp, nghĩ cách để làm cho xong, chứ không ở đây suy nghĩ lung tung.

Nghĩ đến đây, chàng tiện hít thở một hơi, đi liên tục đã lâu nhưng chàng không hề có cảm giác mệt mỏi. Tuy nhiên chàng muốn dừng lại, có lẽ vì phong cảnh dưới trăng quả thực quá mĩ lệ.

Cứ như thế, ngày lại ngày trôi qua, ở trong thế giới rộng lớn vô biên và kỳ lạ, Liễu Dật tìm kiếm Vũ Trầm Tinh, Minh Vương, đồng thời cũng tránh sự truy sát của Tử Long. Ngoài ra bắt đầu tận dụng Lan Nhĩ Phi Na Thanh hấp thu hỗn độn chi lực. Lúc này chàng cũng không quan tâm đến sự phản ngược của sát lục chi tâm. Mặc dù tự mình cũng cảm thấy tính tình ngày càng cuồng bạo, nhưng chàng vẫn tiếp tục kiên trì. Nếu không sẽ không thể đột phá sát lục chi tâm, trở thành nỗi hối hận lớn nhất đời chàng.

Thấm thoát đã một tháng trôi qua, nhưng chàng vẫn không tìm được chút manh mối liên quan đến Vũ Trầm Tinh cùng Minh Vương. Trên đường, chàng luôn duy trì cảnh giác cao độ. Đã có kinh nghiệm hai lần giao thủ với Tử Long, nên chàng có thể tránh được rất nhiều phân thân của nó. Với tu vi của chàng, nếu tận lực né tránh, thực không có gì phiền phức.

Cùng với thời gian trôi qua, trừ vài lần phân thân của Tử Long vô tình xuất hiện, thế giới đó căn bản không có ai khác. Cổ thụ xung quanh, những chiếc gương bồng bềnh, cỏ xanh lan mặt đất, vài con chim, vài con quái thú. Cuối cùng, đến một ngày, chàng dừng bước. Tìm kiếm thế này cũng thật vô vọng, nếu tìm thấy bọn họ rồi thì làm sao? Lẽ nào cùng họ thoát đi? Ở đây đến Minh Vương cùng bốn vị lão nhân đều không có cách nào thoát ra, liệu mình có cách nào không?

Nghĩ đến phương pháp, chàng đột nhiên bừng tỉnh, nếu…thế giới trong gương này thực sự không có sinh mệnh, chỉ là những lời dối trá của Tử Long, như vậy, chỉ cần giết chết con rồng đó, hoặc là thu phục nó, thế giới trong gương này sẽ trở lại bình thường. Đến lúc đó, sức mạnh của nó mất đi, thoát khỏi nơi này chẳng phải là đơn giản hay sao?

Sau đó, chàng từ từ chùng xuống, biện pháp nhìn có vẻ đơn giản, nhưng làm sao để thu phục được con rồng đó. Hơn nữa, cứ cho là thu phục được nó, vậy lối ra của thế giới này ở đâu? Nếu muốn sức mạnh của con rồng biến mất, xem ra chàng chỉ còn cách thử vung kiếm trảm thiên.

Đúng lúc Liễu Dật muốn ngồi xuống, đột nhiên chàng cảm thấy trong mình có gì không ổn? Là cái gì? Sau đó chàng hiểu rằng đó là do chân lực quá nhiều. Làm thế nào bây giờ? Chân lực đó đối với sát lục chi tâm mà nói thì rất nhiều. Nếu như bạo phát, có thể thôn tính ý thức của chàng ngay lập tức. Nhưng đối với hắc ám chi tâm mà nói thì còn thiếu rất nhiều. Nếu như bây giờ bắt đầu đề thăng vượt qua sát lục chi tâm, đến một chút hi vọng thành công cũng không có. Nghĩ đến đây, Liễu Dật có chút do dự, nhưng cũng bắt đầu từ từ trấn áp chân lực trong người.

Nhưng lần này Liễu Dật đã sai, chân lực bây giờ không còn đơn giản như ngày xưa nữa. Mở rộng liên tục trong một tháng mà không hề có sự áp chế nào, lúc này chân lực đã không có cách gì. Cứ như thế này, cứ cho là lần này áp chế được, sau này làm thế nào? Chân lực cường đại như thế lúc nào cũng có thể bạo phát.

“Làm thế nào? Làm thế nào?” lúc này chàng thực sự hốt hoảng. Việc đến quá đột ngột, khí tức trong người không còn khống chế được, bắt đầu chạy toán loạn. Không còn nghĩ được gì nữa, chàng nhanh chóng nhắm mắt định thần, bắt đầu dẫn dắt chân lực, từ từ ngưng kết, tập trung lại.

Chỉ sau một lúc, chân lực cường đại từ từ thu nhỏ lại, hình thành trạng thái xoáy lốc trong cơ thể. Liễu Dật hiểu rằng không thể áp chế được sức mạnh cường đại đó nữa, chỉ có thể dẫn nó vào trung tâm của sát lục chi tâm.

Lúc này, chàng đem Lan Nhĩ Phi Na Thanh tâm pháp đề thăng sát lục chi tâm. Dưới sự công phá mạnh mẽ của chân lực, cơ thể chàng từ từ phát ra hồng quang. Nhưng với sự xuất hiện của sát lục chi tâm, một phiến vân vụ đen nhánh tạo thành cơn lốc xoáy chân khí hoàn toàn bao phủ. Chàng không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục đem luồng khí xoáy điên cuồng xông phá ra ngoài.

Nhưng sát lục chi tâm giống như một hố sâu không đáy, nhanh chóng hấp thu chân lực cường đại đó, từ từ chuyển hóa thành một một cỗ sức mạnh hướng về đại não. Liễu Dật mặt dù rất lo lắng, nhưng cũng chỉ đành cố bình tĩnh, không ngừng áp chế chân lực, hướng sát lục chi tâm xung kích, chỉ hi vọng trước khi chân lực tiêu hao hết, có thể đột phá được sát lục chi tâm.

Nhưng lúc này chân lực giống như một dòng suối nhỏ. Mặc dù trong mắt chàng, chân lực vô cùng cường đại, nhưng trong phạm vi bao phủ của sát lục chi tâm thì không có tác dụng gì cả. Sát lục chi tâm giống như một hố sâu không đáy, không ngừng hấp thu chân lực. Bất giác, trên trán chàng mồ hôi đã túa ra như tắm…

Bây giờ trong lòng chàng cuối cùng cũng hiểu sự đáng sợ của hắc ám chi tâm. Mới đầu Niết Nhân vì sợ tầng mười ba của tâm pháp không thể ngưng kết đủ chân lực sẽ biến thành khôi lỗ, nên một mực dùng tâm pháp tầng mười hai từ từ tích tụ chân lực, hi vọng cùng với thời gian, sẽ có một ngày dùng chân lực cường đại vượt qua sát lục chi tâm, trực tiếp tiến nhập hắc ám chi tâm.

Nhưng Liễu Dật thì ngược lại, tâm pháp trực tiếp đạt đến tầng mười ba. Tầng mười ba không thể ngưng tụ quá nhiều chân lực, nếu không sẽ bị phản ngược. Đây chính là sai lầm trí mạng của chàng, giờ đây chân lực căn bản không thể xông phá sát lục chi tâm, cũng thể hiện chỉ trong chốc lát thôi, chàng sẽ trở thành khôi lỗ của ma.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương