“Cửu diệu càn khôn trận phía ngoài Bích Sơn đường, là do ai thiết kế?”

Hạ Tiểu Mai sửng sốt.

Mê trận trong Ngự Thiên Sơn, tất nhiên là do quân sư thiết kế.

Trận pháp này, dựa theo như thiên can địa chi phân chia khu vực, mỗi ngày di động một chỗ, không ngày nào giống ngày nào, cho dù là có trinh thám nhớ kỹ được lộ tuyến của một ngày, chỉ cần không biết giải pháp, ngày hôm sau đến, cũng sẽ bị vây ở trong trận.

Lúc đó Tấn Lỗi vốn đã nói Ngự Thiên Sơn không ai dám xông vào, nếu thật sự có kẻ không có mắt muốn tới khiêu khích, giết đi là được, có bày trận cũng vô ích thôi, thế nhưng giáo chủ nghe xong lại thấy thú vị, nên cứ để quân sư tùy ý bày trận.

Cách sửa trận nhập trận xuất trận phá trận, Hạ Tiểu Mai đều biết, nhưng quân sư chưa bao giờ nói trận pháp này tên gọi là gì, càng chưa từng nghe qua cái gì mà Cửu diệu càn khôn.

Hạ Tiểu Mai tuy rằng như lọt vào trong sương mù, lại giả vờ làm ra một bộ rõ ràng kiên định: “Cửu diệu càn khôn trận này là Tiểu Mai bày ra.”

Y nguyên tưởng rằng Địch Nhân Kiệt sẽ nghi ngờ một phen, nhưng Địch Nhân Kiệt cũng chỉ gật gật đầu: “Tả hộ pháp thật là lợi hại.”

Địch Nhân Kiệt tuy rằng gật đầu, nhưng không có lộ ra vẻ mặt bội phục, Tiểu Mai càng cảm thấy người này thật nguy hiểm: Mặc kệ Địch Nhân Kiệt có ác ý hay không, cũng quyết không thể để cho hắn cứ như vậy rời đi. Tiểu Mai lập tức ôm quyền: “Địch đại nhân có việc đại sự, Tiểu Mai không dám làm chủ. Địch đại nhân nếu là không chê, xin ở lại bổn giáo mấy ngày, chờ quân sư trở về bàn bạc kỹ hơn.”

Tấn Lỗi cả người đằng đằng sát khí, Tiểu Mai chỉ sợ Địch Nhân Kiệt khăng khăng muốn rời đi, bởi nếu như vậy, khó tránh một trận ác chiến. Địch Nhân Kiệt nghe Tiểu Mai nói xong liền ôm quyền, giống như nãy giờ chỉ đợi nghe mỗi câu này.

“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

***

Ngự thiên thần giáo đối đãi Địch Nhân Kiệt cùng Nhị Bảo không tệ, chẳng những cho bọn họ ở sương phòng, còn chuẩn bị đồ ăn nước ấm, Nhị Bảo cơm nước no đủ, thỏa mãn vuốt cái bụng. Trong vòng một ngày địa ngục thiên đường biến hóa quá nhanh, Nhị Bảo cảm thấy làm gia đinh thật không dễ dàng, làm gia đinh của Địch Nhân Kiệt lại là khó càng thêm khó.

Thấy Địch Nhân Kiệt chỉ lo đứng ở bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, cũng không ăn cơm, trên mặt biểu tình nói không nên lời là ưu sầu hay là cao hứng, Nhị Bảo cảm thấy thật phức tạp, liền đi ra phía trước hỏi: “Thiếu gia, cậu nghĩ gì thế?”

“Ta nghĩ tới Vương Nguyên Phương.”

Thiếu gia đã lâu không nhắc tới cái tên này, hiện tại nói ra lại là phi thường bình tĩnh, Nhị Bảo trái lại hết cả hồn: “Thiếu… thiếu gia, ta biết tiểu thiếu niên hôm nay nhìn rất giống Vương thiếu gia, nhưng người cũng có tương tự, chỉ là trùng hợp mà thôi, cậu cũng đừng luôn để trong lòng.”

Địch Nhân Kiệt lắc đầu: “Ta không nói tới người đó.”

“Không phải hắn, kia còn có ai?”

“Ta đang nói là”, Địch Nhân Kiệt chỉ ra phía ngoài cửa sổ, “mê trận trên núi này.”

“Trận? Đây không phải Cửu diệu càn khôn trận do Tiểu Mai bày ra sao?”

Địch Nhân Kiệt cười ra tiếng: “Cái gì cửu diệu càn khôn, đó là ta nói bừa.”

“Nói bừa? Vậy Hạ Tiểu Mai còn…”

“Ta cố ý nói như vậy, chính là vì thử hắn. Hạ Tiểu Mai nếu là nghi ngờ tên của trận pháp, còn có chút đáng tin, nhưng hắn không chút nghĩ ngợi nói là hắn bày, có thể thấy  trận pháp này cũng không phải từ hắn mà ra.”

“Nhưng mà… Chính là…” Nhị Bảo vẫn không hiểu được, “Tuy vậy, chuyện này thì liên quan gì tới Vương công tử?”

“Vì vậy trận pháp, chính là Phương Nhi thiết kế.”

Địch Nhân Kiệt thích cùng Nguyên Phương tỷ thí, từ võ công đến học vấn, từ cầm kỳ thư họa đến bày binh bố trận. Hắn thích nhìn bộ dáng Nguyên Phương cố chấp cùng hắn tranh cao thấp. Nếu cậu thắng thì sẽ như hài tử đắc ý vênh váo, hận không thể cho toàn bộ thế gian biết Địch Nhân Kiệt không bằng cậu, nếu thua, cậu sẽ tức giận động thủ đánh người, vứt hết đứng đắn đuổi Địch Nhân Kiệt chạy dài đường. Mặc kệ cậu bình thường tri thư đạt lễ thế nào, chỉ cần là ở cùng Địch Nhân Kiệt, sẽ lập tức lộ ra mặt trẻ con không chịu được.

Có một hôm, Địch Nhân Kiệt lại cùng Nguyên Phương tỷ thí, Nguyên Phương bày trận nào Địch Nhân Kiệt phá trận đó, đánh tới đánh lui đều là Địch Nhân Kiệt thắng, làm cậu tức giận đến cả ngày không nói chuyện với hắn. Đến tối, Nguyên Phương gõ cửa phòng Địch Nhân Kiệt, trong tay cầm sa bàn, dương dương tự đắc: “Địch Nhân Kiệt, ta đảm bảo huynh phá không được trận này.”

Nguyên Phương đoán không sai, Địch Nhân Kiệt quả nhiên không phá được trận pháp cậu bày, chẳng những không thể phá trận, đêm hôm đó, Địch Nhân Kiệt không biết sao trong lòng xao động không chịu nổi, thậm chí không dám nhìn Nguyên Phương lần nào.

“Trận pháp đó giống hệt mê hồn trận ở Ngự Thiên Sơn này, tuy có chút thay đổi, nhưng ta dám khẳng định đây chính là trận pháp đêm đó Phương Nhi nghĩ ra. Một khi đã như vậy, Phương Nhi nhất định đang ở đây.”

Địch Nhân Kiệt trong mắt phát ra quang mang, Nhị Bảo nhìn thấy, cũng chỉ có đau lòng.

Nhị Bảo cùng với thiếu gia tìm Vương công tử nhiều năm, luôn luôn không có tin tức, hiện tại thiếu gia nhìn thấy một mảnh núi, liền khẳng định Vương công tử ở trong này. Nhị Bảo tuy rằng tin tưởng thiếu gia, nhưng càng sợ hãi thiếu gia kỳ vọng càng lớn thất vọng càng lớn.

“Thiếu gia…” Nhị Bảo muốn nói lại thôi, “Theo ta thấy việc này mơ hồ, cậu vẫn là…”

Giống như biết Nhị Bảo muốn nói gì, Địch Nhân Kiệt vội ngắt lời: “Nhị Bảo, ngươi có biết trận pháp này đích thực tên là gì không?”

“Là, là gì?”

Cũng là một đêm của mấy năm trước, Địch Nhân Kiệt còn nhớ rất rõ. Hắn nhớ rõ đêm đó vầng trăng cứ trốn sau đám mây, hắn nhớ rõ ánh nến lắc lư lắc lư, hắn nhớ rõ ngọn gió nhẹ thổi cho cửa sổ mở ra, hắn nhớ rõ Nguyên Phương cười đến vui vẻ, tay cầm quạt chọt lên người hắn: “Huynh ngốc như vậy, ta thấy trận pháp này nên sửa tên, gọi là Trận pháp vây khốn tên ngốc đi.”

Địch Nhân Kiệt chỉ vào ngực mình, nói từng chữ một.

“Vây, khốn, Địch, Nhân, Kiệt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương