Ma Giáo Nhị Tam Sự
-
Chương 16
Phi Ưng nhìn lên Ngự Thiên sơn, khuôn mặt tuấn dật hơn phân nửa ẩn sau mặt nạ, làm cho hắn nhìn có vẻ lãnh khốc. Trên thực tế, hắn lại là người nhiệt tình và ấm áp nhất trong Ngự Thiên thần giáo.
Hắn trung với giáo chủ, lấy nghĩa làm đầu, quan tâm đến mỗi một giáo chúng, thậm chí chú ý đến từng gốc cây bụi cỏ trên Ngự Thiên sơn. Cung Khánh Đông nuôi bồ câu đưa thư, tám chín phần mười là do Phi Ưng chăm lo, ngay cả hai chậu hoa trong phòng Nguyên Phương cũng là do hắn chăm sóc.
Giờ phút này, hắn đang cau mày, nhìn chằm chằm nơi mà mình yêu tha thiết.
Giả lão gia không thể động nhưng miễn cưỡng có thể mở miệng nói chuyện với Phi Ưng: “Ngươi không biết Dương Tĩnh là hạng người gì đâu, nếu ngươi thả ta ra rồi chạy trốn thì có thể không cần cùng ma giáo chịu tai ương.”
“Dương Tĩnh là một người xấu sao?”
“Hắn… Tâm ngoan thủ lạt, vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào.”
“Chính là, người như vậy, bổn giáo cũng có rất nhiều.”
Chẳng những tâm ngoan thủ lạt, không từ một thủ đoạn nào, hơn nữa, trong mắt vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy người mình yêu, vì người mình muốn bảo hộ mà có thể hy sinh hết thảy. Trừ người mình để ý ra, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không trọng yếu.
Có đôi khi, người đang yêu, có thể so với người vì tiền tài cùng quyền lực còn trở nên đáng sợ hơn.
Ái tình, cho tới bây giờ không phải là chuyện thiện lương.
Nhưng quá ít người hiểu được đạo lý.
Đạo lý này, Võ Kệ hiểu được.
Hắn ôm chặt Tiểu Mai không buông, lại cứ lẳng lặng ngồi yên một chỗ.
Dương Tĩnh cảm thấy không ổn, muốn gọi hắn trở về hàng ngũ, lại cảm thấy yết hầu căng thẳng, gã vì đề phòng nên tay luôn nắm chặt chuôi đao, thế cho nên cũng phát hiện ngón tay mình không thể động đậy. Dương Tĩnh muốn cất bước, thân thể lại bị khống chế. Chỉ có ý thức của gã thanh tĩnh, cả người vẫn là không thể động.
Gã đã từng gặp qua các loại mê dược, biết có loại có thể khiến người ta ngất, cũng biết chỉ cần trước khi mất đi ý thức vận công ép mê dược ra thì dược hiệu sẽ biến mất. Thế nhưng gã chưa từnng thấy loại dược nào khiến người ta vẫn có ý thức mà thân thể lại bất động.
Gã cảm thấy đan điền như bị đá đè, mồ hôi to như hạt đậu từng giọt rớt xuống làm hai mắt gã đau xót, nhưng gã lại không thể giơ tay lau đi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cả người như đóng băng không chỉ mình gã, còn có mọi người bên cạnh gã, mà ngay cả Võ Kệ và Hạ Tiểu Mai cũng đã không thể động đậy.
Hai người chỉ ngồi như vậy, một người ôm lấy người kia, mỗi người trên mặt đều đeo nhân bì diện cụ, chỉ lộ ra đôi mắt gắt gao nhìn đối phương. Không cười, cũng không rơi lệ.
“Ta là tới chuộc tội.” Đây là lời Võ Kệ nói trước khi thuốc có tác dụng.
“【Ta chờ ngươi đã lâu.】đây là sau khi thuốc có tác dụng, Tiểu Mai muốn nói mà không nói nên lời.
Tấn Lỗi từ trong rừng tối xuất hiện, Cung Khánh Đông theo sau, còn có mười mấy giáo chúng. Trong tay y cầm một ngọc bình nhỏ màu xanh, nhanh chóng tiến đến đặt dưới mũi Tiểu Mai. Tiểu Mai hít một hơi, ho khan một tiếng, cả người lại có thể cử động.
“Hắn là ai vậy?” Tấn Lỗi nhìn về phía Võ Kệ.
“Xú hòa thượng, ta đã từng nói với ngươi đó”, Tiểu Mai gỡ mặt nạ, lộ ra gương mặt xinh đẹp, động đến vết thương trên cổ khiến y hút một hơi lãnh khí, nhưng y cũng chẳng thèm quan tâm chính mình, cầm lấy ngọc bình trong tay Tấn Lỗi.
“Hòa thượng? Hắn?”, Tấn Lỗi mù mù mờ mờ, mãi đến khi Tiểu Mai giải mê dược cho Võ Kệ xong, Võ Kệ cũng gỡ mặt nạ ra, Tấn Lỗi mới gật đầu, “Thật sự là giống y như ngươi kể.”
Tiểu Mai nhìn Võ Kệ, Võ Kệ nãy giờ vẫn nhìn y không chuyển mắt, nhìn một hồi thì cúi đầu, nửa ngày mới ấp úng: “Ngươi…”
Lại cảm thấy có chút không đúng: “Ta…”
Hạ Tiểu Mai hỏi lại hắn: “Nghĩ thông suốt rồi sao?”
Võ Kệ lắc đầu: “… Không phải.”
Hạ Tiểu Mai bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.
Y vẫn luôn giấu kín tâm tình, không muốn nghĩ, cũng không nhắc tới, luôn bỏ qua bản thân, xem nhẹ rất nhiều thứ, chỉ vì chờ Võ Kệ rốt cục có một ngày nghĩ thông suốt, tìm đến mình.
Mà hiện tại Võ Kệ đã đến, băng bó vết thương cho y, còn nói với y, thân thể, làn da, mái tóc là không được tổn thương.
Nhưng đả thương y, chính là võ kệ.
Võ Kệ nói, hắn là đến chuộc tội.
Đáng tiếc Tiểu Mai chờ đợi, không phải những lời này.
“Vậy ngươi vì sao phải đến?” Hạ Tiểu Mai hờ hững hỏi.
“Muốn gặp ngươi, muốn nói với ngươi…”
“Nói Phật tổ dạy người đại ái là không giới hạn, ta trời sanh yêu nghiệt, cần vì dân trừ hại, sau đó lại chém ta một đao?!”
Hạ Tiểu Mai cũng không muốn nói những lời này, trong tim y có trăm ngàn cái ý nghĩ, lại đè nén không được miệng mình.
Y muốn nói với Võ Kệ là y sớm đã quên rồi, kết quả mở miệng lại nói không ra được cái gì tốt đẹp, lại như đang nhắc nhở người kia, đã làm sai thì cả đời không thể quay đầu.
“Không phải!”
Võ Kệ tụng rất nhiều kinh Phật, cứu mạng rất nhiều người, đối với chuyện gì cũng rất tỉnh táo. Bởi vì hắn trí tuệ cao minh, vô số người ngưỡng mộ hắn, tín nhiệm hắn, sùng bái hắn.
Ngoại trừ Hạ Tiểu Mai.
Chỉ riêng Hạ Tiểu Mai.
Vì thế càng chạy càng xa.
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện vô nghĩa”, Tấn Lỗi nghiêng người chắn giữa Tiểu Mai và Võ Kệ, trừng mắt nhìn xú hòa thượng, “Chúng ta còn có chuyện phải làm.”
Những người đi theo Dương Tĩnh cần nhanh chóng trói lại đưa đến Tiềm Long giản rồi trao đổi y phục với giáo chúng của Ngự Thiên thần giáo, tiến hành kế hoạch tiếp theo. Mà cũng cần lập tức đưa Dương Tĩnh đến Bích Sơn đường, để Nguyên Phương xử trí.
Trong Ngự Thiên thần giáo, ngoài giáo chủ, Tấn Lỗi là người duy nhất biết chuyện của Tiểu Mai. Tiểu Mai đối với Võ kệ vốn có yêu có hận, lại là có hận không thể báo. Tâm tình của Tiểu Mai mấy năm nay Tấn Lỗi đều nhìn thấy, biết lúc này không phải lúc dây dưa, thầm nghĩ trước hết phải để Tiểu Mai tỉnh táo lại đã.
Hạ Tiểu Mai quả nhiên không nói nữa.
Võ Kệ lại bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, phương lan sinh cũng ở đây, ngươi nhanh đem giải dược cho cậu ta đi.”
Một lát sau, ma giáo giáo chúng đều bưng kín mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám nhìn một vài cảnh tượng thật đẹp.
Dù sao thì cảnh tượng Thiếu chủ ở trước mặt địch nhân kéo tay Hữu hộ pháp cắn một ngụm rồi mắng to “Đồ đần!” chẳng hạn, thật sự là… rất dọa người.
Hắn trung với giáo chủ, lấy nghĩa làm đầu, quan tâm đến mỗi một giáo chúng, thậm chí chú ý đến từng gốc cây bụi cỏ trên Ngự Thiên sơn. Cung Khánh Đông nuôi bồ câu đưa thư, tám chín phần mười là do Phi Ưng chăm lo, ngay cả hai chậu hoa trong phòng Nguyên Phương cũng là do hắn chăm sóc.
Giờ phút này, hắn đang cau mày, nhìn chằm chằm nơi mà mình yêu tha thiết.
Giả lão gia không thể động nhưng miễn cưỡng có thể mở miệng nói chuyện với Phi Ưng: “Ngươi không biết Dương Tĩnh là hạng người gì đâu, nếu ngươi thả ta ra rồi chạy trốn thì có thể không cần cùng ma giáo chịu tai ương.”
“Dương Tĩnh là một người xấu sao?”
“Hắn… Tâm ngoan thủ lạt, vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào.”
“Chính là, người như vậy, bổn giáo cũng có rất nhiều.”
Chẳng những tâm ngoan thủ lạt, không từ một thủ đoạn nào, hơn nữa, trong mắt vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy người mình yêu, vì người mình muốn bảo hộ mà có thể hy sinh hết thảy. Trừ người mình để ý ra, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không trọng yếu.
Có đôi khi, người đang yêu, có thể so với người vì tiền tài cùng quyền lực còn trở nên đáng sợ hơn.
Ái tình, cho tới bây giờ không phải là chuyện thiện lương.
Nhưng quá ít người hiểu được đạo lý.
Đạo lý này, Võ Kệ hiểu được.
Hắn ôm chặt Tiểu Mai không buông, lại cứ lẳng lặng ngồi yên một chỗ.
Dương Tĩnh cảm thấy không ổn, muốn gọi hắn trở về hàng ngũ, lại cảm thấy yết hầu căng thẳng, gã vì đề phòng nên tay luôn nắm chặt chuôi đao, thế cho nên cũng phát hiện ngón tay mình không thể động đậy. Dương Tĩnh muốn cất bước, thân thể lại bị khống chế. Chỉ có ý thức của gã thanh tĩnh, cả người vẫn là không thể động.
Gã đã từng gặp qua các loại mê dược, biết có loại có thể khiến người ta ngất, cũng biết chỉ cần trước khi mất đi ý thức vận công ép mê dược ra thì dược hiệu sẽ biến mất. Thế nhưng gã chưa từnng thấy loại dược nào khiến người ta vẫn có ý thức mà thân thể lại bất động.
Gã cảm thấy đan điền như bị đá đè, mồ hôi to như hạt đậu từng giọt rớt xuống làm hai mắt gã đau xót, nhưng gã lại không thể giơ tay lau đi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cả người như đóng băng không chỉ mình gã, còn có mọi người bên cạnh gã, mà ngay cả Võ Kệ và Hạ Tiểu Mai cũng đã không thể động đậy.
Hai người chỉ ngồi như vậy, một người ôm lấy người kia, mỗi người trên mặt đều đeo nhân bì diện cụ, chỉ lộ ra đôi mắt gắt gao nhìn đối phương. Không cười, cũng không rơi lệ.
“Ta là tới chuộc tội.” Đây là lời Võ Kệ nói trước khi thuốc có tác dụng.
“【Ta chờ ngươi đã lâu.】đây là sau khi thuốc có tác dụng, Tiểu Mai muốn nói mà không nói nên lời.
Tấn Lỗi từ trong rừng tối xuất hiện, Cung Khánh Đông theo sau, còn có mười mấy giáo chúng. Trong tay y cầm một ngọc bình nhỏ màu xanh, nhanh chóng tiến đến đặt dưới mũi Tiểu Mai. Tiểu Mai hít một hơi, ho khan một tiếng, cả người lại có thể cử động.
“Hắn là ai vậy?” Tấn Lỗi nhìn về phía Võ Kệ.
“Xú hòa thượng, ta đã từng nói với ngươi đó”, Tiểu Mai gỡ mặt nạ, lộ ra gương mặt xinh đẹp, động đến vết thương trên cổ khiến y hút một hơi lãnh khí, nhưng y cũng chẳng thèm quan tâm chính mình, cầm lấy ngọc bình trong tay Tấn Lỗi.
“Hòa thượng? Hắn?”, Tấn Lỗi mù mù mờ mờ, mãi đến khi Tiểu Mai giải mê dược cho Võ Kệ xong, Võ Kệ cũng gỡ mặt nạ ra, Tấn Lỗi mới gật đầu, “Thật sự là giống y như ngươi kể.”
Tiểu Mai nhìn Võ Kệ, Võ Kệ nãy giờ vẫn nhìn y không chuyển mắt, nhìn một hồi thì cúi đầu, nửa ngày mới ấp úng: “Ngươi…”
Lại cảm thấy có chút không đúng: “Ta…”
Hạ Tiểu Mai hỏi lại hắn: “Nghĩ thông suốt rồi sao?”
Võ Kệ lắc đầu: “… Không phải.”
Hạ Tiểu Mai bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.
Y vẫn luôn giấu kín tâm tình, không muốn nghĩ, cũng không nhắc tới, luôn bỏ qua bản thân, xem nhẹ rất nhiều thứ, chỉ vì chờ Võ Kệ rốt cục có một ngày nghĩ thông suốt, tìm đến mình.
Mà hiện tại Võ Kệ đã đến, băng bó vết thương cho y, còn nói với y, thân thể, làn da, mái tóc là không được tổn thương.
Nhưng đả thương y, chính là võ kệ.
Võ Kệ nói, hắn là đến chuộc tội.
Đáng tiếc Tiểu Mai chờ đợi, không phải những lời này.
“Vậy ngươi vì sao phải đến?” Hạ Tiểu Mai hờ hững hỏi.
“Muốn gặp ngươi, muốn nói với ngươi…”
“Nói Phật tổ dạy người đại ái là không giới hạn, ta trời sanh yêu nghiệt, cần vì dân trừ hại, sau đó lại chém ta một đao?!”
Hạ Tiểu Mai cũng không muốn nói những lời này, trong tim y có trăm ngàn cái ý nghĩ, lại đè nén không được miệng mình.
Y muốn nói với Võ Kệ là y sớm đã quên rồi, kết quả mở miệng lại nói không ra được cái gì tốt đẹp, lại như đang nhắc nhở người kia, đã làm sai thì cả đời không thể quay đầu.
“Không phải!”
Võ Kệ tụng rất nhiều kinh Phật, cứu mạng rất nhiều người, đối với chuyện gì cũng rất tỉnh táo. Bởi vì hắn trí tuệ cao minh, vô số người ngưỡng mộ hắn, tín nhiệm hắn, sùng bái hắn.
Ngoại trừ Hạ Tiểu Mai.
Chỉ riêng Hạ Tiểu Mai.
Vì thế càng chạy càng xa.
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện vô nghĩa”, Tấn Lỗi nghiêng người chắn giữa Tiểu Mai và Võ Kệ, trừng mắt nhìn xú hòa thượng, “Chúng ta còn có chuyện phải làm.”
Những người đi theo Dương Tĩnh cần nhanh chóng trói lại đưa đến Tiềm Long giản rồi trao đổi y phục với giáo chúng của Ngự Thiên thần giáo, tiến hành kế hoạch tiếp theo. Mà cũng cần lập tức đưa Dương Tĩnh đến Bích Sơn đường, để Nguyên Phương xử trí.
Trong Ngự Thiên thần giáo, ngoài giáo chủ, Tấn Lỗi là người duy nhất biết chuyện của Tiểu Mai. Tiểu Mai đối với Võ kệ vốn có yêu có hận, lại là có hận không thể báo. Tâm tình của Tiểu Mai mấy năm nay Tấn Lỗi đều nhìn thấy, biết lúc này không phải lúc dây dưa, thầm nghĩ trước hết phải để Tiểu Mai tỉnh táo lại đã.
Hạ Tiểu Mai quả nhiên không nói nữa.
Võ Kệ lại bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, phương lan sinh cũng ở đây, ngươi nhanh đem giải dược cho cậu ta đi.”
Một lát sau, ma giáo giáo chúng đều bưng kín mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám nhìn một vài cảnh tượng thật đẹp.
Dù sao thì cảnh tượng Thiếu chủ ở trước mặt địch nhân kéo tay Hữu hộ pháp cắn một ngụm rồi mắng to “Đồ đần!” chẳng hạn, thật sự là… rất dọa người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook