Lạc Huyền Ca ở nhà nghỉ ngơi đến trưa, buổi trưa, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.


"Xin hỏi là Lạc Huyền Ca sao? Ta là Hứa Tụ."

Lạc Huyền Ca: "Ừ, là ta."

"Tin tức trên mạng chắc ngươi đã nhìn rồi. Người đại diện ban đầu của ngươi bởi vì những chuyện đó nên đã bị tống vào tù. Công ty quyết định bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ chịu trách nhiệm làm người đại diện cho ngươi. Buổi chiều ngươi đến công ty một chuyến, chúng ta thương lượng cụ thể một chút." Hứa Tụ nói.

"Được, ta biết rồi."

Lạc Huyền Ca cúp điện thoại, sau đó liền mở di động lên nhìn tin tức trên mạng.

Báo giải trí buổi sáng: #_Kinh hoàng! Người đại diện họ Trương nào đó lại để cho nghệ sĩ đi làm những chuyện này._#

Phía dưới là một tràng văn chương lưu loát, còn kèm theo hai tấm hình, một tấm là hình của người đại diện, một tấm khác lại là hình của nguyên chủ thân thể này. Trên bài báo còn viết nguyên chủ bởi vì bất mãn với an bài của người đại diện, vì vậy bị người đại diện lạnh nhạt, cuối cùng bị tuyết tàng(*). Nhưng tiểu tân nhân này như cũ ý chí kiên cường, cho dù không có tài nguyên từ người đại diện, nàng vẫn tiếp tục làm kẻ chạy cờ(*) trong các đoàn làm phim, kiên trì con đường của mình, theo sau lại thêm một tràng khen ngợi tán dương lưu loát.

(*) tuyết tàng: ý như mặt chữ, nghĩa là bị chôn giấu, không cho lộ mặt.

(*) kẻ chạy cờ: đi đóng những vai quần chúng lặt vặt.

Bình luận bên dưới cũng thú vị vô cùng, nói chung phần lớn đều bênh vực nguyên thân, thậm chí còn đề nghị học tập nguyên thân, tuyệt không cúi đầu trước thế lực ác.


Lạc Huyền Ca không biết nên cười thế nào, chỉ bày ra vẻ cười khổ trên mặt.

Đáng tiếc a, những thứ này đều đã trễ một bước. Người chân chính nên được hưởng thụ những vinh dự và lời ca ngợi ấm áp này, đã rời khỏi thế gian.

Lạc Huyền Ca ngồi ở trên giường, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn ảnh tự chụp ở đầu giường.

Kỳ thực ai có thể nói rõ được, nguyên thân rốt cuộc đã chết thật, hay là trong đầu nàng nhiều thêm một bộ phận ký ức đến từ một vị Giáo chủ nào đó ở thế giới khác.

Bởi vì thông qua mấy ngày trầm tư này, Lạc Huyền Ca phát hiện kỳ thực thân thể này cũng không hoàn toàn thuộc về nàng, rất nhiều lúc vẫn thiên hướng nguyên chủ. Ví dụ như Giáo chủ thích uống nước lạnh, sau khi đến nơi này, Lạc Huyền Ca lại luôn uống nước nóng.

Đến buổi chiều, Lạc Huyền Ca chỉnh sửa bản thân một chút, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, dùng những thứ đồ trang điểm không tính là đắt tiền nhưng cũng không tệ lắm kia, tự trang điểm cho mình.

Nhưng Lạc giáo chủ nhìn gương một hồi, thấy hình như cũng không đẹp mắt như tưởng tượng, ngược lại có hơi che lại linh khí của dung mạo nguyên bản.

Nghĩ một chút, Lạc Huyền Ca lại tẩy trang đi.

Nguyên thân nói không sai, lớn lên thành dáng vẻ như vậy đúng là sai lầm, hồng nhan từ xưa đều là kẻ gây họa, không người nào có thể chạy thoát, giống như nàng kiếp trước, chẳng hiểu ra sao liền thành Giáo chủ Ma giáo, Mị Ảnh Cung của nàng, chẳng hiểu ra sao liền thành Ma giáo.

Thời điểm Lạc Huyền Ca đến công ty, người đại diện Hứa Tụ đang xử lý chuyện của nghệ sĩ khác, Lạc Huyền Ca lẳng lặng ngồi một bên chờ.

Cùng chờ với nàng còn có một cô gái, nhìn gầy teo, khẩn trương viết đầy lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Ở bên cạnh Lạc Huyền Ca ung dung nhàn nhã, hình thành đối lập rõ rệt.


Giữa hai người, tiểu cô nương giống như học sinh làm chuyện sai, đến gặp giáo viên chủ nhiệm. Khẩn trương bất an, lo âu mất tự nhiên.

Mà Lạc Huyền Ca thì lại dửng dưng ngồi một bên, chẳng khác nào ông chủ lớn cải trang vi hành, chỉ chờ Hứa Tụ xử lý xong công việc sau đó báo cáo với nàng.

Tiểu cô nương có phần sợ người lạ, nhưng ngay khi Lạc Huyền Ca ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng liền do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định bắt chuyện với Lạc Huyền Ca.

"Này, à... chào, xin chào! Ta là Mạnh Tiểu Manh. Hôm nay ngày đầu tiên tới báo danh, ngươi thì sao?" Mạnh Tiểu Manh vừa dứt lời, mím môi, hướng về phía Lạc Huyền Ca vừa thân thiết vừa nhút nhát đưa tay ra.

Lạc Huyền Ca nhìn một cái, từ trong đầu nguyên thân tìm tới lễ nghi giao tiếp của thế giới này, chần chờ một chút đưa tay ra nắm tay nàng.

"Ta là Lạc Huyền Ca, hôm nay cũng là tới báo danh."

Mạnh Tiểu Manh rụt tay về, nụ cười trên mặt nguyên bản nhàn nhạt đã trở nên chân thành hơn rất nhiều, hai tròng mắt nhìn Lạc Huyền Ca cũng càng thêm sáng rõ.

Hai người còn chưa kịp tiến thêm một bước thâm giao, người đại diện đã kêu tên Mạnh Tiểu Manh.

Mạnh Tiểu Manh cười ngọt ngào: "Vậy ta đi vào trước."

"Ừ." Lạc Huyền Ca tính tình lãnh đạm đã quen, bất kể nguyên chủ hoạt bát sáng sủa bao nhiêu, điểm này từ đầu đến cuối đều khó mà ảnh hưởng đến nàng.


Sau khi Mạnh Tiểu Manh tiến vào, ước chừng gần mười phút lại đi ra, hơn nữa trên mặt hưng phấn dị thường. Khi nhìn thấy Lạc Huyền Ca, rất tự nhiên chào hỏi rời khỏi.

Lạc Huyền Ca nhìn bóng lưng nàng, hiếm có cười một tiếng, thật đúng là đứa trẻ khả ái đơn thuần a.

Nơi này chỉ còn lại Lạc Huyền Ca, nàng cũng không cần chờ người đại diện Hứa Tụ tới kêu nữa, trực tiếp gõ cửa, đến khi được đồng ý thì tiến vào.

Sau khi đối mặt người đại diện Hứa Tụ, Hứa Tụ lấy ra một bản tài liệu đưa cho nàng.

"Đây là hoạt động tuyển chọn do An thị đầu tư tổ chức, đối với người mới mà nói là một cơ hội lộ diện rất tốt. Ngươi nhìn kỹ một chút đi."

Lạc Huyền Ca mở ra những tài liệu kia, kỹ lưỡng nhìn xem, nàng cảm thấy đây chính là một cơ hội tốt. Vì vậy hỏi thăm người quản lý một ít nghi hoặc của bản thân, sau khi được giải đáp, Lạc Huyền Ca rất sảng khoái tiếp nhận.

"Nếu đã ký hợp đồng, vậy hãy trở về chuẩn bị thật tốt. Cuộc tuyển chọn này do An thị tổ chức, mục đích có lẽ là để lăng xê mấy vị nghệ sĩ mới của bọn họ. Quán quân cuối cùng của cuộc tuyển chọn, mọi người trong lòng đều biết rõ. Các ngươi cho dù là theo thái tử gia đọc sách, cũng phải bày ra thái độ của mình, toàn bộ quá trình cuộc tuyển chọn này đều được phát trực tiếp lên mạng. Ngươi phải biết làm như vậy rất dễ dàng hút fan, trở nên nổi tiếng, nhưng cũng rất dễ bởi vì một chữ một câu mà trở thành vạn kiếp bất phục."

"Ta biết rồi. Ta có thể hỏi một chút, nội dung thi đấu của cuộc tuyển chọn này là cái gì không?" Lạc Huyền Ca dĩ nhiên biết chuyện Hứa Tụ nói là gì. Giống như mỗi lần bầu chọn Võ lâm Minh chủ vậy, nhìn bọn họ đánh dị thường náo nhiệt, nhưng thực tế Võ lâm Minh chủ lại không phải dựa theo võ công thực lực để chọn. Nếu không sẽ không xảy ra trường hợp có người rõ ràng đã thắng cuộc tranh tài chọn Võ lâm Minh chủ, lại đột nhiên bị tra ra ngày xưa đức hạnh không đứng đắn, đủ loại vết tích để chứng minh hắn không thích hợp trở thành Võ lâm Minh chủ.

Hứa Tụ nghe Lạc Huyền Ca hỏi, cũng sửng sốt một hồi: "Cũng được, cho dù làm thư đồng thì cũng phải nghiêm túc chuẩn bị một chút. Càng huống chi toàn bộ hành trình lần này là truyền trực tiếp trên internet, không tồn tại cắt nối biên tập hay an bài hình tượng gì cả. Đại khái sẽ so tài một ít sở trường, ca hát khiêu vũ, nấu nướng vân vân."

Lạc Huyền Ca nghe xong, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, Hứa Tụ đột nhiên hỏi: "Ngươi có sở trường gì không?"

"Sở trường? Ta thông thạo đao thương kiếm kích vượt nóc băng tường, còn biết cầm kỳ thi họa múa hát xướng khúc. Về phần trù nghệ nấu nướng cũng xem như không tệ, miễn cưỡng có thể ganh đua cao thấp với ngự trù cung đình." Lạc Huyền Ca cảm thấy mình đã trở nên khiêm tốn hơn rồi, kiếp trước ở trong giới võ lâm, nàng tự xưng công phu đứng đệ nhị, liền không ai dám không biết ngượng mà nói khoác tự nhận đệ nhất.

Hứa Tụ khóe mắt co quắp, nhìn tờ giấy đăng ký tham gia tuyển chọn Lạc Huyền Ca vừa viết xuống, kỹ lưỡng nhìn mục sở trường ở phía trên, quả nhiên nơi đó viết Mười tám ban võ nghệ đều thông.

(*) Mười tám ban võ nghệ: chỉ kỹ năng sử dụng mười tám loại binh khí cơ bản.


"Còn mười tám ban võ nghệ đều thông?" Hứa Tụ rút ra một tờ đăng ký mới: "Đổi lại đổi lại, lại từ đầu viết một tờ. Suy nghĩ tử tế, thái độ nghiêm chỉnh."

"..." Lạc giáo chủ có chút uất ức, vốn dĩ còn lo lắng nói thật khiến cho người hoài nghi, giờ thì hay rồi, người ta trực tiếp không tin.

Hứa Tụ thấy Lạc Huyền Ca không chút động tĩnh nhìn tờ ghi danh trống trơn, nàng xoa xoa ấn đường: "Sao lại không viết?"

"Ta không nghĩ ra ta còn có sở trường nào khác." Lạc Huyền Ca rất khổ não.

Người đại diện nghĩ một chút sở trường của vài nghệ sĩ khác.

"Nhiếp ảnh biết không?"

"Không biết." Lạc Huyền Ca: Ta biết bắn cung, bách phát bách trúng.

"Đua xe biết không?"

"Không biết." Lạc Huyền Ca: Ta biết đua ngựa, nhất kỵ tuyệt trần(*).

(*) nhất kỵ tuyệt trần: ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua

Người đại diện lại day day ấn đường, suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, một tiểu cô nhi không tiền không thế còn là kẻ chạy cờ, làm sao mà sở trường những thứ này được.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương