Ma Đô
-
Chương 145: Giao dịch
_ Ha ha- Mẫn Mặc thấp giọng cười nói- Ân… hảo, ngươi đã cầu ta như thế, liền dừng lại cho ngươi nghỉ chút vậy- Nói xong hắn liền đem gậy th*t theo tro tiểu huyệt Tô Tử Duyệt rút ra, đã ko còn gậy th*t thật lớn lấp đầy, d*m thủy từ giữa tiểu huyệt Tô Tử Duyệt từng dòng chảy ra.
Tô Tử Duyệt vốn đã bị Mẫn Mặc đẩy vào đám mây, hắn lại đột nhiên bứt ra, Tô Tử Duyệt nháy mắt liền ngã xuống đáy cốc, thân thể hư ko làm người ta khó có thể thừa nhận, thầm muốn hắn dùng vậy thô to gậy th*t đem nàng nhồi. Nàng quả thực hoài nghi Mẫn Mặc là cố ý làm như thế, Tô Tử Duyệt khó nhịn vặn vẹo thân mình, thúc giục nói- Chớ rời, cho ta… làm cho ta ra đi…
_ Ko phải ngươi nói muốn dừng lại hay sao?- Mẫn Mặc nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tử Duyệt bởi vì tình dục mà có vẻ càng phát ra mê người, cười nói- Sao lại nhanh chóng thay đổi như thế.
Tô Tử Duyệt ko thể ko ngừng lời nói- Ngươi tiếp tục đi… ta muốn… cầu ngươi Mẫn Mặc… như vậy thật là khó chịu… ân…- Tô Tử Duyệt vặn vẹo thân mình cọ xát gậy th*t Mẫn Mặc, nhằm an ủi hư ko của mình.
Mẫn Mặc cũng bị nàng ma sát có chút khó nhịn, cúi đầu rống lên 1 tiếng, liền cắm vào tro tiểu huyệt đầy d*m thủy của nàng. Hắn nhịn ko được thở dài- Ngô… thật muốn liền như thế giết chết ngươi yêu tinh… ân… đỡ phải a… tiếp tục như thế dụ hoặc người… ngô…
Vậy 2 người hoàn toàn trầm tẩm ở tro thế giới tình dục, hoàn toàn xem nhẹ nữ nhân chung quanh tro sơn động. Các nàng mặt đỏ tai hồng nghe 2 người ở trước công chúng làm loại việc này, có mấy người thậm chí đã muốn khó nhịn muốn tìm người đến tiêu hỏa. Lần đầu, các nàng có chút chờ mong đẩy xuống 1 tên ma quỷ, mặc kệ công phu trên giường của ma quỷ nơi này đều vẫn luôn kéo rất dài.
Mẫn Mặc đem Tô Tử Duyệt để ở vách tường lại đưa đẩy mấy trăm hạ, thế này mới thỏa mãn bắn ra. Tro lúc đó Tô Tử Duyệt đã bắn vài lần, lúc Mẫn Mặc kéo gậy th*t khỏi thân thể của nàng thời điểm, 2 chân nàng mềm nhũn, nếu ko phải được Mẫn Mặc kịp thời đỡ lấy, sẽ ngã ở trên mặt đất. Mẫn Mặc đem nàng từ dưới bế lên, liền nhắm hướng nội thất đi đến. Tô Tử Duyệt tựa vào trên vai Mẫn Mặc, hữu khí vô lực nói-cNgươi muốn mang ta đi đâu? Ta là tới tìm ngươi để nói chuyện.
Mẫn Mặc nghe xong lời của nàng ko khỏi nhăn mặt nhướng mày, đã biết lần ra sức này nữ nhân này chỉ là vì chuyện con hồ ly kia. Hắn lãnh mặt nói- Ta hiện tại ko có tâm tình cùng ngươi nói chuyện.
Tô Tử Duyệt cười dựa sát vào bên tai hắn, thấp giọng nói- Ta muốn có chuyện này cần nói, khẳng định ngươi đặc biệt cảm thấy hứng thú- Mẫn Mặc nhíu mày, ý bảo nàng nói tiếp. Nàng giờ phút này cười tựa như ma nữ hội mê hoặc người bình thường, nàng thổi khí nói- Ta vừa phát hiện 1 lối đi thông xã hội nhân loại, ko biết Ma vương đại nhân có hứng thú cùng ta nói chuyện ko?
Mẫn Mặc sau khi nghe Tô Tử Duyệt nói những lời này xong trên mặt biểu tình âm tình bất định, Tô Tử Duyệt chỉ là nhìn biểu tình lần này của hắn liền cảm thấy 1 chuyến này thật sự là đến ko sai, nếu ko sẽ bỏ qua sắc mặt biến diễn phấn khích này rồi. Qua 1 hồi lâu, Mẫn Mặc thế này mới nghiến răng nghiến lợi nói- Ngươi dám uy hiếp ta?
Tô Tử Duyệt nghe xong hơi sửng sốt, ko biết đầu óc của hắn sao lại nghĩ ra 2 chữ uy hiếp này. Nàng giải thích nói- Làm gì có uy hiếp nghiêm trọng như vậy, chỉ là muốn làm cái điều kiện trao đổi.
Nguyên bản ôm Tô Tử Duyệt Mẫn Mặc giờ phút này buông lỏng tay, nếu ko phải Tô Tử Duyệt phản ứng nhanh chóng kịp thời, nàng đã bị hắn ném ở trên mặt đất. Tô Tử Duyệt trừng mắt liếc hắn 1 cái, liền thấy Mẫn Mặc đôi mắt trừng lớn hơn nữa, hắn hướng nàng quát- Nếu cái này cũng ko tính là uy hiếp, vậy cái gì mới tính? Ta thật ko biết ngày nào đó ngươi muốn uy hiếp ta, còn có thể làm ra loại việc gì!
Tô Tử Duyệt cảm thấy từ sau khi đạt được sức mạnh thần bí quang đoàn Mẫn Mặc thật giống như phụ nữ trung niên thời kì mãn kinh thật khó chơi, vui giận ko chừng mực, nàng hít sâu 1 hơi, càng thêm tường tận giải thích nói- Ngươi hãy nghe ta nói, đầu tiên, ta cũng ko phải xuất phát từ ác ý mà đến nói với ngươi, là do ta ko muốn ngươi thương tổn tiểu hồ ly, ko có ý tứ khác. Nếu ta nghĩ đến chuyện khác, đã sớm ly khai. Nhưng ta ko có đi, ta hiện tại đứng ở chỗ này muốn đem chuyện cổng ra nói cho ngươi, sau đó ngươi muốn phong kín nó hoặc làm thế nào, đều tùy ngươi xử lý loại địa phương kia, ta cũng sẽ ko nói gì. Nhưng trước đó, ta mong ngươi đem tiểu hồ ly phóng tới xã hội nhân loại, ta biết hắn còn vài người cùng tộc ở chỗ bên kia của ta.
_ Tin tức của ngươi thật đúng là linh thông a, liền chuyện này cũng biết- Mẫn Mặc nghiến răng nghiến lợi nói- Như vậy, hiện tại phải nói, là ai mang ngươi đi tìm cổng ra kia.
_ Còn có ai có thể biết nơi đó ngươi nội tâm cũng rất rõ ràng đi, còn cần ta nói sao? Kỳ thật ko phải hắn mang ta tìm, ta chỉ hỏi hắn lộ tuyến mà bộ tộc hỏa hồ chạy trốn thời điểm, là ta chính mình tìm được cổng ra- Tô Tử Duyệt nói.
_ Ngươi tin ta giết hắn hay ko?- Mẫn Mặc 1 quyền chủy ở trên vách tường bên người Tô Tử Duyệt, xả ra tro lòng loại cảm xúc phẫn nộ.
_ Ngươi sẽ ko, bộ tộc báo đen phải là ma quỷ duy nhất ngươi có thể tín nhiệm. Ngươi sẽ ko giết trợ thủ đắc lực của mình, như vậy rất ko sáng suốt- Tô Tử Duyệt nói tới đây, nàng nhẹ nhàng mà hoàn ở thắt lưng Mẫn Mặc, tựa đầu tựa vào ngực Mẫn Mặc, nhẹ giọng nói- Mẫn Mặc, ta nói ra ko phải muốn cùng ngươi đối nghịch, cũng ko muốn phản bội ngươi, ngươi hiểu ko? Ngươi có biết ý nghĩa về nhà với ta mà nói có bao nhiêu trọng yếu ko? Nhưng ta ko đi, ko chỉ là vì cứu mạng tiểu hồ ly. Mà là vì ta ko muốn phản bội ngươi a, Mẫn Mặc. Đừng luôn hoài nghi ta, ta là người ngươi có thể tin tưởng. Ngươi có biết ngày đó lời ngươi nói có bao nhiêu đả thương người ko, ta khổ sở rất lâu.
Tô Tử Duyệt nói tới đây, nhịn ko được thút thít khóc lên- Lâu như thế, ta là vì cái gì vẫn kiên trì đến giờ? Nay đã đi đến bước này ngươi còn nói ta ko xứng làm thê tử của ngươi. Mẫn Mặc, ngươi chính là 1 kẻ ko rõ đầu đuôi hỗn đản, mặc kệ có phải là do quang đoàn chết tiệt kia hay ko, ngươi đều làm như vậy!- Nàng 1 bên khóc thầm 1 bên quở trách Mẫn Mặc ko phải- Ngươi ở mặt ngoài giả ôn nhu dịu dàng với nữ nhân, kỳ thật ngươi căn bản ko thèm để sự tôn trọng tro mắt, bất quá đem chuyện này cho là 1 phần công tác đi. Ngươi tự đại lại tự ti, quả thực ko thể nói lý. Ngươi biến thái, thích chơi mấy trò giày vò. Nói chuyện với ngươi căn bản ko thèm để ý cảm thụ người khác, mau giận lại cuồng vọng. Ngươi tàn bạo bất nhân, hỉ nộ vô thường, ko nghe người khác khuyên…
Mẫn Mặc càng nghe sắc mặt càng khó xem, hắn dùng tay nâng lên đầu Tô Tử Duyệt, nói- Ta bất quá đối với ngươi nói vài câu hơi nặng, ngươi còn muốn ta làm gì mới bằng lòng bỏ qua?
Tô Tử Duyệt hấp cái mũi nói- Ta nói những lời này đều là thật lòng, người khác ko dám nói với ngươi nguyên nhân vì bọn hắn sợ ngươi. Kể cả là ta nói, ngươi còn ko muốn nghe, cái này còn ko phải là hình thức biểu hiện ngươi cuồng vọng sao. Ngươi còn nói ta như vậy, ta còn bất kể chuyên trước kia, đi tới đây, ta…
_ Được rồi được rồi- Mẫn Mặc nhăn mi đánh gãy nàng hỏi- Ngươi rốt cuộc là tới làm gì? Chỉ đơn giản là giáo huấn ta hay sao?
Tô Tử Duyệt gương mặt sáng ngời, hỏi- Ngươi chung quy chịu nghe ta nói chuyện?
Tô Tử Duyệt vốn đã bị Mẫn Mặc đẩy vào đám mây, hắn lại đột nhiên bứt ra, Tô Tử Duyệt nháy mắt liền ngã xuống đáy cốc, thân thể hư ko làm người ta khó có thể thừa nhận, thầm muốn hắn dùng vậy thô to gậy th*t đem nàng nhồi. Nàng quả thực hoài nghi Mẫn Mặc là cố ý làm như thế, Tô Tử Duyệt khó nhịn vặn vẹo thân mình, thúc giục nói- Chớ rời, cho ta… làm cho ta ra đi…
_ Ko phải ngươi nói muốn dừng lại hay sao?- Mẫn Mặc nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tử Duyệt bởi vì tình dục mà có vẻ càng phát ra mê người, cười nói- Sao lại nhanh chóng thay đổi như thế.
Tô Tử Duyệt ko thể ko ngừng lời nói- Ngươi tiếp tục đi… ta muốn… cầu ngươi Mẫn Mặc… như vậy thật là khó chịu… ân…- Tô Tử Duyệt vặn vẹo thân mình cọ xát gậy th*t Mẫn Mặc, nhằm an ủi hư ko của mình.
Mẫn Mặc cũng bị nàng ma sát có chút khó nhịn, cúi đầu rống lên 1 tiếng, liền cắm vào tro tiểu huyệt đầy d*m thủy của nàng. Hắn nhịn ko được thở dài- Ngô… thật muốn liền như thế giết chết ngươi yêu tinh… ân… đỡ phải a… tiếp tục như thế dụ hoặc người… ngô…
Vậy 2 người hoàn toàn trầm tẩm ở tro thế giới tình dục, hoàn toàn xem nhẹ nữ nhân chung quanh tro sơn động. Các nàng mặt đỏ tai hồng nghe 2 người ở trước công chúng làm loại việc này, có mấy người thậm chí đã muốn khó nhịn muốn tìm người đến tiêu hỏa. Lần đầu, các nàng có chút chờ mong đẩy xuống 1 tên ma quỷ, mặc kệ công phu trên giường của ma quỷ nơi này đều vẫn luôn kéo rất dài.
Mẫn Mặc đem Tô Tử Duyệt để ở vách tường lại đưa đẩy mấy trăm hạ, thế này mới thỏa mãn bắn ra. Tro lúc đó Tô Tử Duyệt đã bắn vài lần, lúc Mẫn Mặc kéo gậy th*t khỏi thân thể của nàng thời điểm, 2 chân nàng mềm nhũn, nếu ko phải được Mẫn Mặc kịp thời đỡ lấy, sẽ ngã ở trên mặt đất. Mẫn Mặc đem nàng từ dưới bế lên, liền nhắm hướng nội thất đi đến. Tô Tử Duyệt tựa vào trên vai Mẫn Mặc, hữu khí vô lực nói-cNgươi muốn mang ta đi đâu? Ta là tới tìm ngươi để nói chuyện.
Mẫn Mặc nghe xong lời của nàng ko khỏi nhăn mặt nhướng mày, đã biết lần ra sức này nữ nhân này chỉ là vì chuyện con hồ ly kia. Hắn lãnh mặt nói- Ta hiện tại ko có tâm tình cùng ngươi nói chuyện.
Tô Tử Duyệt cười dựa sát vào bên tai hắn, thấp giọng nói- Ta muốn có chuyện này cần nói, khẳng định ngươi đặc biệt cảm thấy hứng thú- Mẫn Mặc nhíu mày, ý bảo nàng nói tiếp. Nàng giờ phút này cười tựa như ma nữ hội mê hoặc người bình thường, nàng thổi khí nói- Ta vừa phát hiện 1 lối đi thông xã hội nhân loại, ko biết Ma vương đại nhân có hứng thú cùng ta nói chuyện ko?
Mẫn Mặc sau khi nghe Tô Tử Duyệt nói những lời này xong trên mặt biểu tình âm tình bất định, Tô Tử Duyệt chỉ là nhìn biểu tình lần này của hắn liền cảm thấy 1 chuyến này thật sự là đến ko sai, nếu ko sẽ bỏ qua sắc mặt biến diễn phấn khích này rồi. Qua 1 hồi lâu, Mẫn Mặc thế này mới nghiến răng nghiến lợi nói- Ngươi dám uy hiếp ta?
Tô Tử Duyệt nghe xong hơi sửng sốt, ko biết đầu óc của hắn sao lại nghĩ ra 2 chữ uy hiếp này. Nàng giải thích nói- Làm gì có uy hiếp nghiêm trọng như vậy, chỉ là muốn làm cái điều kiện trao đổi.
Nguyên bản ôm Tô Tử Duyệt Mẫn Mặc giờ phút này buông lỏng tay, nếu ko phải Tô Tử Duyệt phản ứng nhanh chóng kịp thời, nàng đã bị hắn ném ở trên mặt đất. Tô Tử Duyệt trừng mắt liếc hắn 1 cái, liền thấy Mẫn Mặc đôi mắt trừng lớn hơn nữa, hắn hướng nàng quát- Nếu cái này cũng ko tính là uy hiếp, vậy cái gì mới tính? Ta thật ko biết ngày nào đó ngươi muốn uy hiếp ta, còn có thể làm ra loại việc gì!
Tô Tử Duyệt cảm thấy từ sau khi đạt được sức mạnh thần bí quang đoàn Mẫn Mặc thật giống như phụ nữ trung niên thời kì mãn kinh thật khó chơi, vui giận ko chừng mực, nàng hít sâu 1 hơi, càng thêm tường tận giải thích nói- Ngươi hãy nghe ta nói, đầu tiên, ta cũng ko phải xuất phát từ ác ý mà đến nói với ngươi, là do ta ko muốn ngươi thương tổn tiểu hồ ly, ko có ý tứ khác. Nếu ta nghĩ đến chuyện khác, đã sớm ly khai. Nhưng ta ko có đi, ta hiện tại đứng ở chỗ này muốn đem chuyện cổng ra nói cho ngươi, sau đó ngươi muốn phong kín nó hoặc làm thế nào, đều tùy ngươi xử lý loại địa phương kia, ta cũng sẽ ko nói gì. Nhưng trước đó, ta mong ngươi đem tiểu hồ ly phóng tới xã hội nhân loại, ta biết hắn còn vài người cùng tộc ở chỗ bên kia của ta.
_ Tin tức của ngươi thật đúng là linh thông a, liền chuyện này cũng biết- Mẫn Mặc nghiến răng nghiến lợi nói- Như vậy, hiện tại phải nói, là ai mang ngươi đi tìm cổng ra kia.
_ Còn có ai có thể biết nơi đó ngươi nội tâm cũng rất rõ ràng đi, còn cần ta nói sao? Kỳ thật ko phải hắn mang ta tìm, ta chỉ hỏi hắn lộ tuyến mà bộ tộc hỏa hồ chạy trốn thời điểm, là ta chính mình tìm được cổng ra- Tô Tử Duyệt nói.
_ Ngươi tin ta giết hắn hay ko?- Mẫn Mặc 1 quyền chủy ở trên vách tường bên người Tô Tử Duyệt, xả ra tro lòng loại cảm xúc phẫn nộ.
_ Ngươi sẽ ko, bộ tộc báo đen phải là ma quỷ duy nhất ngươi có thể tín nhiệm. Ngươi sẽ ko giết trợ thủ đắc lực của mình, như vậy rất ko sáng suốt- Tô Tử Duyệt nói tới đây, nàng nhẹ nhàng mà hoàn ở thắt lưng Mẫn Mặc, tựa đầu tựa vào ngực Mẫn Mặc, nhẹ giọng nói- Mẫn Mặc, ta nói ra ko phải muốn cùng ngươi đối nghịch, cũng ko muốn phản bội ngươi, ngươi hiểu ko? Ngươi có biết ý nghĩa về nhà với ta mà nói có bao nhiêu trọng yếu ko? Nhưng ta ko đi, ko chỉ là vì cứu mạng tiểu hồ ly. Mà là vì ta ko muốn phản bội ngươi a, Mẫn Mặc. Đừng luôn hoài nghi ta, ta là người ngươi có thể tin tưởng. Ngươi có biết ngày đó lời ngươi nói có bao nhiêu đả thương người ko, ta khổ sở rất lâu.
Tô Tử Duyệt nói tới đây, nhịn ko được thút thít khóc lên- Lâu như thế, ta là vì cái gì vẫn kiên trì đến giờ? Nay đã đi đến bước này ngươi còn nói ta ko xứng làm thê tử của ngươi. Mẫn Mặc, ngươi chính là 1 kẻ ko rõ đầu đuôi hỗn đản, mặc kệ có phải là do quang đoàn chết tiệt kia hay ko, ngươi đều làm như vậy!- Nàng 1 bên khóc thầm 1 bên quở trách Mẫn Mặc ko phải- Ngươi ở mặt ngoài giả ôn nhu dịu dàng với nữ nhân, kỳ thật ngươi căn bản ko thèm để sự tôn trọng tro mắt, bất quá đem chuyện này cho là 1 phần công tác đi. Ngươi tự đại lại tự ti, quả thực ko thể nói lý. Ngươi biến thái, thích chơi mấy trò giày vò. Nói chuyện với ngươi căn bản ko thèm để ý cảm thụ người khác, mau giận lại cuồng vọng. Ngươi tàn bạo bất nhân, hỉ nộ vô thường, ko nghe người khác khuyên…
Mẫn Mặc càng nghe sắc mặt càng khó xem, hắn dùng tay nâng lên đầu Tô Tử Duyệt, nói- Ta bất quá đối với ngươi nói vài câu hơi nặng, ngươi còn muốn ta làm gì mới bằng lòng bỏ qua?
Tô Tử Duyệt hấp cái mũi nói- Ta nói những lời này đều là thật lòng, người khác ko dám nói với ngươi nguyên nhân vì bọn hắn sợ ngươi. Kể cả là ta nói, ngươi còn ko muốn nghe, cái này còn ko phải là hình thức biểu hiện ngươi cuồng vọng sao. Ngươi còn nói ta như vậy, ta còn bất kể chuyên trước kia, đi tới đây, ta…
_ Được rồi được rồi- Mẫn Mặc nhăn mi đánh gãy nàng hỏi- Ngươi rốt cuộc là tới làm gì? Chỉ đơn giản là giáo huấn ta hay sao?
Tô Tử Duyệt gương mặt sáng ngời, hỏi- Ngươi chung quy chịu nghe ta nói chuyện?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook