Ma Đế Truyền Kỳ
Chương 342: Ngươi, cuối cùng cũng hiện hình rồi!



“Cút ra!”

Kim Sắc Lang Vương gầm lên giận dữ, nó cảm thấy sự phẫn nộ trước giờ chưa từng có.

Không ngờ lại có người lại muốn cướp đi cây sinh mệnh, hơn nữa, lần này Kim Sắc Lang Vương còn cảm nhận được kẻ này không hề muốn hái quả Sinh Mệnh, mà là muốn nhổ bỏ cả cây sinh mệnh.

“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, trách thì chỉ trách ngươi, sở hữu thứ quý giá thế này, nhưng thực lực lại không đủ để bảo vệ nó!”

Trần Thuận nhàn nhạt lên tiếng.

Thân người không chỉ không có ý lùi lại, mà còn định tiếp tục ra tay.

Kim Sắc Lang Vương thể lực hơn hẳn người thường!

Trần Thuận không hề định nhẹ tay.

Lần này, Trần Thuận hai tay kết ấn, tay trái tạo Phiên Thiên Ấn, tay phải tạo Bão Sơn Ấn, tập hợp lại ngay trên nắm đấm, mang theo uy thế hơn người, vung lên theo một quyền của Trần Thuận.

Tốc độ nhanh khủng khiếp!


Kim Sắc Lang Vương lại gầm lên, nó ngay lập tức phát điên lên, đôi đồng tử màu vàng trong tức khắc hiện lên một tia máu đỏ quỷ dị.

Đứng trước Trần Thuận đang tung ra hai ấn, Kim Sắc Lang Vương không chỉ không lùi bước mà thậm chí cho dù đã cảm nhận được sự uy hiếp rõ ràng từ hai nắm đấm của Trần Thuận, nhưng nó vẫn không hề trốn tránh.

Kim Sắc Lang Vương đã điên cuồng đến đỉnh điểm, nó muốn giải quyết thật nhanh con người đáng ghét đang đứng trước mặt này, sau đó quay lại xua đuổi thứ không rõ tên tuổi đang nghĩ cách lấy cây sinh mệnh kia!

Có lẽ, sẽ bị uy hiếp, và có lẽ, cũng sẽ bị thương, nhưng Kim Sắc Lang Vương tự tin hơn bao giờ hết, thể lực của nó chắc chắn vượt xa con người nhỏ bé trước mắt này.

Chính vì vậy, Kim Sắc Lang Vương định trực tiếp chống lại một quyền mang hai ấn của Trần Thuận, sau đó đồng thời ra tay xé tan Trần Thuận.

Vào thời khắc ấy, cánh tay và móng vuốt của nó lại mạnh lên ba phần, giữa da thịt và bộ lông vàng bộc phát ra một màu máu đỏ thẫm, có thể thấy rõ bên trong đó là một sức mạnh dâng lên mạnh mẽ đến thế nào.

Sức mạnh ấy so với lúc trước cũng đã tăng lên ba phần!

“Ầm!”

Ngay lập tức, hai nắm đấm của Trần Thuận, tay trái mang Phiên Thiên Ấn, tay phải tạo Bão Sơn Ấn, hai ấn hai quyền, đâm trực diện vào ngực Kim Sắc Lang Vương dẫu nó da thịt dày chắc như kim cương.

Một âm thanh vang rền dữ dội truyền đến ngay tức khắc.

Mà cùng lúc ấy, móng vuốt của Kim Sắc Lang Vương cũng đã găm vào hai vai của Trần Thuận, đương chuẩn bị dùng lực mạnh mẽ xé tan thân thể Trần Thuận.

Nhưng!

“Phụt!”

Trong chớp mắt, Kim Sắc Lang Vương đã phun ra máu vàng.

Cơ thể to lớn dũng mãnh của nó bị đánh bay ra xa.

Trên ngực Kim Sắc Lang Vương xuất hiện vô số vết thương rạn nứt như mạng nhện, nhìn thôi đã thấy kinh hãi vô cùng.

Vô số vết máu màu vàng kim nhàn nhạt tuôn ra từ những vết thương chằng chịt trên ngực nó.

Trong ánh mắt Kim Sắc Lang Vương tràn ngập run sợ!

Nó, nó mà lại bị đánh bại ư?

Vốn dĩ nó định đỡ đòn tấn công của Trần Thuận, sau đó, xé đôi Trần Thuận.

Nhưng sức mạnh từ hai ấn quyền của Trần Thuận lại khác hẳn so với tưởng tượng của nó.


Sao có thể như thế được?

Trần Thuận vẫn đứng yên chỗ cũ, hai tay hơi tê dại, có chút run rẩy nhẹ.

Cơ thể của Kim Sắc Lang Vương quả thực cứng rắn vô cùng.

Có lẽ, hắn có thể đẩy lùi Kim Sắc Lang Vương, thậm chí còn đánh tan tác thân thể mà Kim Sắc Lang Vương luôn rất tự hào, nhưng rõ ràng Trần Thuận cũng phải chịu ảnh hưởng không kém!

“Tước đoạt sức sống!”

Ngay lập tức, Trần Thuận trực tiếp sử dụng loại pháp thuật bí mật này, tước đoạt một phần sinh lực của một số thực vật sinh mệnh xung quanh.

Rất nhanh sau đó, hai tay của hắn lại hồi phục lại như ban đầu!

Những loài thực vật có thể tồn tại ở vùng đất bị ruồng bỏ có sức sống mãnh liệt hơn bên ngoài nhiều.

Không biết vì lý do khác thường, hay vì nó sinh ra đã mang bản mệnh cao cường, khả năng phục hồi của Kim Sắc Lăng Vương tuy không thể bì với khả năng tước đoạt sức sống của Trần Thuận, nhưng cũng mạnh vô cùng.

Thương tích trên ngực Kim Sắc Lang Vương rất nhanh đã ổn định lại rồi.

Không còn chảy máu nữa!

Sau đó Kim Sắc Lang Vương càng tàn bạo hơn, giống như cái chết chẳng là gì đối với nó, nó lại xông thẳng đến Trần Thuận lần nữa.

Lần này, Kim Sắc Lang Vương chính thức bắt đầu liều mạng!

Thậm chí, nó quan tâm đến cây sinh mệnh kia nữa, liên tiếp bộc phát hết lần này đến lần khác, nhằm xé Trần Thuận ra làm trăm mảnh.

Rất nhanh sau đó, Trần Thuận cũng đã cảm nhận được áp lực.

Nhưng, Trần Thuận dần dần cũng nhìn thấu được đặc điểm trong cách tấn công của Kim Sắc Lang Vương, cho dù Kim Sắc Lang Vương không ngừng công kích, Trần Thuận cũng đều có thể hóa giải được chúng, sau đó cho Kim Sắc Lang Vương một đòn sát thương mạnh mẽ!

Cuốn theo trận đấu đang vào hồi quyết liệt, Trần Thuận cũng đã bị thương nhẹ.

Nhưng vết thương của Kim Sắc Lang Vương lại càng ngày càng nghiêm trọng!

Trần Thuận lại nhấc chân lên, đá Kim Sắc Lang Vương bay ra xa, lúc này hắn đã cảm nhận được Tiểu Bàn Tử sắp thành công rồi.

“Lang Vương, nếu tiếp tục thì ngươi chỉ còn con đường chết thôi!” Trần Thuận lạnh lùng nói: “Cây sinh mệnh, chắc chắn sẽ thuộc về ta thôi, nhưng ta có thể để cho ngươi hai quả Sinh Mệnh!”


“Nếu ngươi đồng ý, còn có thể để lại hai quả Sinh Mệnh, nếu không đồng ý thì một quả cũng không có đâu!”

“Huống hồ, giữa chốn hoang vu, bây giờ lại xuất hiện nhiều tu sĩ loài người thế này, cho dù ta không nhắm vào cây sinh mệnh của ngươi, thì cũng sẽ có người của Thần Châu Tinh Vực, hoặc tu sĩ của Chân giới Duy Nhất nhắm vào ngươi thôi, đến lúc đó, kết cục của ngươi sẽ càng thê thảm hơn!”

Trần Thuận dửng dưng nói, hắn không có chút hổ thẹn gì về việc cướp cây sinh mệnh của Kim Sắc Lang Vương.

Giới tu tiên, vốn là như vậy.

Ở nơi đây, quy luật “cá lớn nuốt cá bé” được diễn dịch một cách rất sâu sắc.

Kim Sắc Lang Vương, cả thân người rung chuyển theo hơi thở phập phồng, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Thuận, nó chuyển hoàn toàn thành màu đỏ vàng, trong sắc vàng xen lẫn màu máu đỏ thẫm.

Nhưng lần này Kim Sắc Lang Vương thực sự không còn liều mạng nữa mà hướng thẳng đến Trần Thuận tiếp tục tấn công.

Nhưng khi lời nói của Trần Thuận vừa buông, Kim Sắc Lang Vương dường như đang suy tính.

Dị biến, tăng mạnh!

“Đợi lâu như thế, cuối cùng cũng thành công rồi, cây sinh mệnh, ta vui lòng nhận vậy!”

Một âm thanh cao hứng bất ngờ vang lên trong chốc lát.

Cùng lúc đó, một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện trong Lang Cốc!

Trần Thuận nghe thấy lại không hề bất ngờ.

Ngược lại khóe miệng lại nhấc lên thành một nụ cười lạnh lùng: “Ngươi, cuối cùng cũng hiện hình rồi!”

“Ta cũng đã đợi ngươi rất lâu rồi!”






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương