Ma Đầu
-
Quyển 2 - Chương 22
Lạc Thịnh Vũ không khỏi giương mắt nhìn, nhưng không có cái gì cả. Tôn Huyên bên cạnh càng sắc mặt không tốt, cho rằng Mạnh Trúc thật ra muốn kéo Lạc Thịnh Vũ đi, cho nên mới thuận miệng bịa lý do như vậy. Các nàng đều vẫn đứng ở chỗ này, đâu có bóng quỷ nào đi qua.
Chẳng qua Tôn Huyên còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên đã thấy bóng đen lóe lên, một bóng dáng chạy tới, không phải Lạc Kiến Bắc còn có thể là ai. Lạc Kiến Bắc đến vội vàng, cũng không kịp hành lễ, đã cấp bách nói: "Chủ tử, có người cướp long lân thất bảo cung đi rồi."
Bả vai Mạnh Trúc run run, Lạc Thịnh Vũ giữ chặt tay hắn vỗ nhè nhẹ một cái, nói: "Ngươi dẫn người đuổi theo."
"Kiến Đông đã dẫn người đi," Lạc Kiến Bắc muốn nói lại thôi, do dự một lát, nói: "Chủ tử, người kia rất quen thuộc với bố cục nơi này, thuộc hạ cho rằng..."
Hắn nói còn chưa dứt lời Lạc Thịnh Vũ đã có vài phần sáng tỏ, nâng tay ngăn lời hắn, nói: "Ta đi xem thử." Y dứt lời mang theo Tiểu Trúc đi về phía phòng binh khí.
Tôn Huyên một câu cũng chưa nói, hung hăng siết khăn lụa trong tay, không khỏi có chút tức giận, nhưng cũng không dám nói cái gì.
Lạc Thịnh Vũ mang theo Tiểu Trúc bước nhanh chạy về phía binh khí. Phòng binh khí trong sân của Lạc Thịnh Vũ, bình thường hạ nhân cũng sẽ không tiến vào. Đẩy cửa ra, mặc dù vẫn là ban ngày nhưng bên trong không có cửa sổ, hơi tối. Giá đỡ gỗ tận cùng bên trong trống không, hiển nhiên là chỗ để long lân thất bảo cung. Chỉ có ba mũi tên dài màu lam nhạt trên giá bên cạnh vẫn còn.
"Ngươi cũng mang người đuổi theo." Lạc Thịnh Vũ trầm ngâm một lát, không khỏi quay đầu lại nói với Lạc Kiến Bắc phía sau.
Lạc Kiến Bắc đáp ứng chạy nhanh ra ngoài.
Ánh mắt Mạnh Trúc dừng trên ba mũi tên dài màu lam nhạt ấy, một lát liền dời đi. Hắn tựa hồ không phải rất để ý, kéo ngón tay Lạc Thịnh Vũ.
"Xảy ra chuyện gì?" Lạc Thịnh Nghĩa thấy Lạc Kiến Đông điều động người ra khỏi trang vội vàng chạy tới nhìn, vừa vào cửa đã nhìn thấy giá gỗ trống trơn, thanh âm giống như là bị đột nhiên chặn lại, nửa ngày mới nói: "Long lân thất bảo cung không thấy?"
Lạc Thịnh Vũ chỉ gật gật đầu, nói: "Hiện tại trên giang hồ người muốn long lân thất bảo cung này không ít, có điều biết tại Lạc trang thì không nhiều. Kiến Bắc nói người kia quen thuộc bố cục Lạc trang."
"Là Lam Y." Con ngươi Lạc Thịnh Nghĩa xoay, không khỏi thốt ra, "Là người Liêu cướp đi? Chẳng lẽ trong long lân thất bảo cung thực sự có bí mật gì hay sao? Nếu thật sự là như thế, đây chẳng phải là việc lớn không ổn."
"Ta phái Lạc Kiến Bắc và Lạc Kiến Đông đuổi theo người, nhưng mà..." Lạc Thịnh Vũ trầm ngâm một lát, nói: "Nếu bọn họ dám đến cướp cung, tám phần là có chuẩn bị, truy đuổi được hay không, rất khó nói."
Lạc Thịnh Nghĩa nghe sắc mặt trầm xuống, Lạc Thịnh Vũ phất phất tay, nói: "Chuyện long lân thất bảo cung nói sau, đã bên kia có hành động, phỏng chừng là lại có bố trí, xem ra không có vài ngày an bình."
Y dứt lời nhìn nhìn Mạnh Trúc bên người, tiếng nói mềm mỏng: "Chúng ta về phòng đi. Có mệt hay không?"
Mạnh Trúc lắc lắc đầu, kéo Lạc Thịnh Vũ liền ra khỏi phòng binh khí.
Chính như lời nói của Lạc Thịnh Vũ, chưa qua mấy ngày trên võ lâm lại đồn đại nổi lên bốn phía, nói là chủ soái quân Liêu Tiêu Thát Lẫm đã mang binh xâm nhập biên giới Tống, Tống Chân Tông có ý dời đô trốn về phía nam. Lữ Văn Quân nghe nói tin tức này lập tức giận dữ, gọi Lạc Thịnh Vũ tới, bảo y đi phát thiếp anh hùng, chiêu võ lâm hiệp sĩ đi Thiền châu trợ chiến.
Mấy ngày kế tiếp bầu không khí Lạc trang cũng tương đối trầm thấp, đám người Tôn Huyên cũng không dám lỗ mãng, thành thật ở trong sân. Lạc Thịnh Vũ sai người phát thiếp anh hùng ra ngoài, lại cũng không nắm chắc. Dù sao quân Liêu khí thế không yếu, lấy hiểu biết của y đối với Tiêu Thát Lẫm, đối phương tất nhiên là đã chuẩn bị vẹn toàn.
Mày kiếm của Lạc Thịnh Vũ khóa sâu, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ánh nến lắc lư một cái liền tắt. Y rùng mình mới phát hiện Mạnh Trúc đứng bên cạnh mình, thổi tắt đèn.
"Ngủ." Mạnh Trúc chỉ mặc một bộ áo lót, rất phong phanh, mặc dù khí trời bây giờ đã ấm lên, nhưng đối với hắn mà nói lạnh thì phiền toái.
"Sao còn để chân trần." Mắt Lạc Thịnh Vũ thích ứng với bóng tối, liền thấy người nọ lại là chân trần đứng trên mặt đất, vội vàng một phen ôm ngang hắn, bước nhanh đến bên giường, nhẹ nhàng đặt người xuống, kéo chăn lên đắp cho hắn, nói: "Cẩn thận cảm lạnh."
Mạnh Trúc xê dịch vào trong, bụng nhô lên có chút hành động bất tiện, dịch người mấy cái như thế, cổ áo lót đã bị hắn làm lỏng ra, lộ nửa bả vai.
Lạc Thịnh Vũ cởi quần áo của mình xong xoay người lên giường, kéo lại quần áo cho hắn, cúi đầu hôn môi Mạnh Trúc. Trong lòng có chút bất an, chiếu thế này lại qua không nhiều ngày nữa, y tất nhiên phải rời khỏi Lạc trang đi Thiền châu, nhưng Mạnh Trúc lại không có chút tiến triển nào, dạng này tất nhiên là không thể mạo hiểm mang theo hắn đi...
Lạc Thịnh Vũ nhẹ nhàng mút hôn môi Mạnh Trúc, thân thiết cùng một chỗ. Mạnh Trúc khẽ hừ một tiếng, hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi điểm một cái trên môi Lạc Thịnh Vũ, nhưng rất nhanh tựa như bị kinh sợ rụt về.
Bởi vậy Lạc Thịnh Vũ liền cảm thấy đầu quả tim bị nhẹ nhàng gãi ngứa một chút, lập tức dùng sức cắn cắn trên môi đối phương, lập tức đẩy khớp hàm hắn ra, tùy ý xâm nhập. Mạnh Trúc cũng không biết là muốn tránh né hay là thế nào, lá lưỡi lúng túng cuốn về, nhưng lại cuốn vào Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ bị hắn trêu chọc hơi đổ mồ hôi, thật muốn lập tức đè người dưới thân hung hăng ra vào. Nhưng y cũng không muốn thương tổn Mạnh Trúc, chỉ có thể thở hổn hển, cố gắng áp chế.
Lúc Mạnh Trúc bị y buông ra đôi môi hơi sưng đỏ, nằm ngửa mặt, hơi hơi há miệng thở dốc, qua nửa ngày mới giống như bình tĩnh lại, miệng nói: "Hơi lạnh..."
Lạc Thịnh Vũ ôm hắn vào lòng, cảm thấy chân người nọ giữa hai chân mình hơi lạnh, không nhịn được nói: "Lần sau phải nhớ đi giày."
Mạnh Trúc khẽ hừ một tiếng, tựa hồ không cho là đúng, sau đó nhẹ nhàng giật giật, càng rụt vào lòng Lạc Thịnh Vũ. Chẳng qua là hắn cuốn chân, chỗ đầu gối vừa vặn đụng phải hạ thể Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ vốn đang không cảm thấy thế nào, nhưng mà thời gian dài cũng có chút kiềm chế không được, người trong lòng thường thường lại động một cái, ma sát qua lại hạ thể mình, rất nhanh khiến y có phản ứng.
Lạc Thịnh Vũ hô hấp càng ngày càng ồ ồ, bỗng nhiên xoay người một cái đặt Mạnh Trúc dưới thân, cẩn thận không đè vào bụng hắn, thanh âm cũng có chút khàn, nói: "Thành tâm có phải hay không?"
Thanh âm y rất thấp, hô hấp quét bên tai Mạnh Trúc, khiến người ta không tự chủ mà run rẩy. Lạc Thịnh Vũ dứt lời liền cúi đầu nhẹ nhàng mút hôn trên cổ Mạnh Trúc, lưu luyến trên xương quai xanh tinh xảo.
"Ưm... A..." Hai tay Mạnh Trúc bám vào vai y, cổ dương lên, cơ hồ là tự mình đưa đến bên miệng Lạc Thịnh Vũ. Áo lót rất nhanh đã tản mát trên cánh tay, Treo lùng thùng, bả vai và điểm đỏ thẫm trước ngực cũng rơi hết vào trong tầm mắt Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ đã nhiều ngày đều kiềm chế, sợ bị thương hài tử, nhưng lúc này nghe thấy thanh âm đứt quãng của Mạnh Trúc, chỉ cảm thấy hạ thể căng ra có chút khó chịu.
Lạc Thịnh Vũ ngậm màu đỏ thắm nhô ra trước ngực Mạnh Trúc, Mạnh Trúc lập tức toàn thân đều run lên, "a" một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, thân thể cũng vặn vẹo theo, tựa hồ có chút khó nhịn.
Lạc Thịnh Vũ vuốt ve điểm nhô ra nho nhỏ, người dưới thân đôi chân thẳng tắp hơi gấp khúc, lại còn vô tình hay cố ý ma sát trên hạ thể y.
"Ưm a..." Trong mắt Mạnh Trúc thêm chút hơi nước, thứ cực nóng chống phía trên đùi càng lúc càng bỏng người, hắn vặn vẹo eo, ma sát qua lại. Nụ hôn rơi trên người mình cũng nóng lợi hại.
Lạc Thịnh Vũ cúi đầu hôn bờ môi hắn, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, hạ thể bị thứ ấm mềm bao vây. Mạnh Trúc tựa hồ mím môi cười cười, tay phải luồn tới trong quần Lạc Thịnh Vũ, cầm phân thân bỏng người kia, chậm rãi trượt, giống như là đối xử với một vật thưởng thức trên tay, tỉ mỉ đùa bỡn.
Lạc Thịnh Vũ hô hấp thoáng cái đã ồ ồ, cúi đầu cắn trên bờ vai hắn.
"A..." Mạnh Trúc cảm thấy trên vai bị y cắn có chút đau, thở nhẹ một tiếng, khí lực trên tay cũng dùng lớn hơn chút, liền cảm thấy hô hấp người nọ cứng lại, chất lỏng nóng bỏng phun một tay mình, phía trên đùi cũng bắn không ít.
Lạc Thịnh Vũ phát tiết xong thì nghe thấy bên tai có tiếng cười khẽ, hơi hơi nâng người lên, liền thấy Mạnh Trúc nháy mắt nhìn mình, đều là ý cười.
Trên tay phải hắn có chút bạch trọc, ngón tay nhẹ nhàng giương lên. Lạc Thịnh Vũ muốn đi xuống cầm khăn tay sạch sẽ lau cho hắn, nhưng y còn chưa kịp di chuyển, đã thấy Mạnh Trúc giơ tay lên nhìn nhìn, vươn đầu lưỡi màu đỏ liếm một cái trên ngón tay.
Ánh mắt Lạc Thịnh Vũ tối sầm lại, lập tức nắm lấy bờ vai hắn hung hăng hôn lên môi người nọ, chà đạp môi hắn sưng đỏ không chịu nổi mới bằng lòng buông tha. Dò tay xoa bóp qua lại trên mông hắn, ngón tay chen vào khe mông, nhẹ nhàng ấn tại huyệt khẩu, chậm rãi dò vào.
"Ưm..." Hai chân Mạnh Trúc quấn bên hông y, tựa hồ rất phối hợp. Hai ngón tay Lạc Thịnh Vũ chen qua lại trong cơ thể hắn, trên trán đổ không ít mồ hôi.
Lạc Thịnh Vũ kiên nhẫn, cảm giác ổn rồi mới rút ngón tay ra.
Nhưng vừa muốn đi vào, Mạnh Trúc lại nhíu nhíu mày, tựa hồ không thoải mái lắm, hừ nhẹ vài tiếng, "Ưm... Khó chịu, ta... a, bụng khó chịu..."
Lạc Thịnh Vũ cả kinh, thấy Mạnh Trúc chau mày đâu còn dám tiếp tục, vội vàng xoa bụng hắn, hỏi: "Không thoải mái làm sao? Ta đi gọi Mạnh Khanh lại đây."
Lạc Thịnh Vũ dứt lời lập tức xoay người xuống đất, rất nhanh mặc quần áo cho mình, lại lấy áo lót cho Mạnh Trúc, đắp kín chăn, sau đó đi ra ngoài tìm Mạnh Khanh.
Mạnh Trúc xoa xoa trán, cửa rất nhanh đã bị người đẩy ra, người tới chính là Mạnh Khanh không thể nghi ngờ, thoạt nhìn có chút sốt ruột, phía sau còn đi theo hai người, một là Lạc Thịnh Vũ, một chính là Lạc Thịnh Nghĩa.
Sắc mặt Lạc Thịnh Nghĩa không tốt, cũng không cần đoán, vẻ mặt viết biểu tình bị quấy rầy chuyện tốt, không tình nguyện chạy theo tới.
Mạnh Khanh xua hết người ra ngoài, kiểm tra một phen, cuối cùng kê phương thuốc đi lấy thuốc, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ép buộc hơn phân nửa đêm, Lạc Thịnh Vũ lúc này mới thở phèo, nhìn Mạnh Trúc đã ngủ mới chợp mắt thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau Lữ Văn Quân lại gọi Lạc Thịnh Vũ và Lạc Thịnh Nghĩa qua, muốn tính toán chuyện cụ thể. Mạnh Trúc vẫn ngồi tại đình nhỏ phía ngoài sảnh, một mình chờ Lạc Thịnh Vũ đi ra.
Buổi trưa Mạnh Khanh thấy hai người còn chưa có trở về, liền mang thuốc đã sắc xong đến. Nhưng còn chưa đi đã thấy Lạc Thịnh Vũ và Lạc Thịnh Nghĩa trở lại, không khỏi hỏi: "Chủ tử đâu? Sao không ở cùng nhau."
Lạc Thịnh Vũ còn chưa nói Lạc Thịnh Nghĩa bên cạnh không nhịn được nói: "Hả? Mạnh cốc chủ không có đi về trước sao? chúng ta ra ngoài không nhìn thấy người, nghĩ rằng hắn đã về phòng rồi."
Chẳng qua Tôn Huyên còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên đã thấy bóng đen lóe lên, một bóng dáng chạy tới, không phải Lạc Kiến Bắc còn có thể là ai. Lạc Kiến Bắc đến vội vàng, cũng không kịp hành lễ, đã cấp bách nói: "Chủ tử, có người cướp long lân thất bảo cung đi rồi."
Bả vai Mạnh Trúc run run, Lạc Thịnh Vũ giữ chặt tay hắn vỗ nhè nhẹ một cái, nói: "Ngươi dẫn người đuổi theo."
"Kiến Đông đã dẫn người đi," Lạc Kiến Bắc muốn nói lại thôi, do dự một lát, nói: "Chủ tử, người kia rất quen thuộc với bố cục nơi này, thuộc hạ cho rằng..."
Hắn nói còn chưa dứt lời Lạc Thịnh Vũ đã có vài phần sáng tỏ, nâng tay ngăn lời hắn, nói: "Ta đi xem thử." Y dứt lời mang theo Tiểu Trúc đi về phía phòng binh khí.
Tôn Huyên một câu cũng chưa nói, hung hăng siết khăn lụa trong tay, không khỏi có chút tức giận, nhưng cũng không dám nói cái gì.
Lạc Thịnh Vũ mang theo Tiểu Trúc bước nhanh chạy về phía binh khí. Phòng binh khí trong sân của Lạc Thịnh Vũ, bình thường hạ nhân cũng sẽ không tiến vào. Đẩy cửa ra, mặc dù vẫn là ban ngày nhưng bên trong không có cửa sổ, hơi tối. Giá đỡ gỗ tận cùng bên trong trống không, hiển nhiên là chỗ để long lân thất bảo cung. Chỉ có ba mũi tên dài màu lam nhạt trên giá bên cạnh vẫn còn.
"Ngươi cũng mang người đuổi theo." Lạc Thịnh Vũ trầm ngâm một lát, không khỏi quay đầu lại nói với Lạc Kiến Bắc phía sau.
Lạc Kiến Bắc đáp ứng chạy nhanh ra ngoài.
Ánh mắt Mạnh Trúc dừng trên ba mũi tên dài màu lam nhạt ấy, một lát liền dời đi. Hắn tựa hồ không phải rất để ý, kéo ngón tay Lạc Thịnh Vũ.
"Xảy ra chuyện gì?" Lạc Thịnh Nghĩa thấy Lạc Kiến Đông điều động người ra khỏi trang vội vàng chạy tới nhìn, vừa vào cửa đã nhìn thấy giá gỗ trống trơn, thanh âm giống như là bị đột nhiên chặn lại, nửa ngày mới nói: "Long lân thất bảo cung không thấy?"
Lạc Thịnh Vũ chỉ gật gật đầu, nói: "Hiện tại trên giang hồ người muốn long lân thất bảo cung này không ít, có điều biết tại Lạc trang thì không nhiều. Kiến Bắc nói người kia quen thuộc bố cục Lạc trang."
"Là Lam Y." Con ngươi Lạc Thịnh Nghĩa xoay, không khỏi thốt ra, "Là người Liêu cướp đi? Chẳng lẽ trong long lân thất bảo cung thực sự có bí mật gì hay sao? Nếu thật sự là như thế, đây chẳng phải là việc lớn không ổn."
"Ta phái Lạc Kiến Bắc và Lạc Kiến Đông đuổi theo người, nhưng mà..." Lạc Thịnh Vũ trầm ngâm một lát, nói: "Nếu bọn họ dám đến cướp cung, tám phần là có chuẩn bị, truy đuổi được hay không, rất khó nói."
Lạc Thịnh Nghĩa nghe sắc mặt trầm xuống, Lạc Thịnh Vũ phất phất tay, nói: "Chuyện long lân thất bảo cung nói sau, đã bên kia có hành động, phỏng chừng là lại có bố trí, xem ra không có vài ngày an bình."
Y dứt lời nhìn nhìn Mạnh Trúc bên người, tiếng nói mềm mỏng: "Chúng ta về phòng đi. Có mệt hay không?"
Mạnh Trúc lắc lắc đầu, kéo Lạc Thịnh Vũ liền ra khỏi phòng binh khí.
Chính như lời nói của Lạc Thịnh Vũ, chưa qua mấy ngày trên võ lâm lại đồn đại nổi lên bốn phía, nói là chủ soái quân Liêu Tiêu Thát Lẫm đã mang binh xâm nhập biên giới Tống, Tống Chân Tông có ý dời đô trốn về phía nam. Lữ Văn Quân nghe nói tin tức này lập tức giận dữ, gọi Lạc Thịnh Vũ tới, bảo y đi phát thiếp anh hùng, chiêu võ lâm hiệp sĩ đi Thiền châu trợ chiến.
Mấy ngày kế tiếp bầu không khí Lạc trang cũng tương đối trầm thấp, đám người Tôn Huyên cũng không dám lỗ mãng, thành thật ở trong sân. Lạc Thịnh Vũ sai người phát thiếp anh hùng ra ngoài, lại cũng không nắm chắc. Dù sao quân Liêu khí thế không yếu, lấy hiểu biết của y đối với Tiêu Thát Lẫm, đối phương tất nhiên là đã chuẩn bị vẹn toàn.
Mày kiếm của Lạc Thịnh Vũ khóa sâu, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ánh nến lắc lư một cái liền tắt. Y rùng mình mới phát hiện Mạnh Trúc đứng bên cạnh mình, thổi tắt đèn.
"Ngủ." Mạnh Trúc chỉ mặc một bộ áo lót, rất phong phanh, mặc dù khí trời bây giờ đã ấm lên, nhưng đối với hắn mà nói lạnh thì phiền toái.
"Sao còn để chân trần." Mắt Lạc Thịnh Vũ thích ứng với bóng tối, liền thấy người nọ lại là chân trần đứng trên mặt đất, vội vàng một phen ôm ngang hắn, bước nhanh đến bên giường, nhẹ nhàng đặt người xuống, kéo chăn lên đắp cho hắn, nói: "Cẩn thận cảm lạnh."
Mạnh Trúc xê dịch vào trong, bụng nhô lên có chút hành động bất tiện, dịch người mấy cái như thế, cổ áo lót đã bị hắn làm lỏng ra, lộ nửa bả vai.
Lạc Thịnh Vũ cởi quần áo của mình xong xoay người lên giường, kéo lại quần áo cho hắn, cúi đầu hôn môi Mạnh Trúc. Trong lòng có chút bất an, chiếu thế này lại qua không nhiều ngày nữa, y tất nhiên phải rời khỏi Lạc trang đi Thiền châu, nhưng Mạnh Trúc lại không có chút tiến triển nào, dạng này tất nhiên là không thể mạo hiểm mang theo hắn đi...
Lạc Thịnh Vũ nhẹ nhàng mút hôn môi Mạnh Trúc, thân thiết cùng một chỗ. Mạnh Trúc khẽ hừ một tiếng, hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi điểm một cái trên môi Lạc Thịnh Vũ, nhưng rất nhanh tựa như bị kinh sợ rụt về.
Bởi vậy Lạc Thịnh Vũ liền cảm thấy đầu quả tim bị nhẹ nhàng gãi ngứa một chút, lập tức dùng sức cắn cắn trên môi đối phương, lập tức đẩy khớp hàm hắn ra, tùy ý xâm nhập. Mạnh Trúc cũng không biết là muốn tránh né hay là thế nào, lá lưỡi lúng túng cuốn về, nhưng lại cuốn vào Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ bị hắn trêu chọc hơi đổ mồ hôi, thật muốn lập tức đè người dưới thân hung hăng ra vào. Nhưng y cũng không muốn thương tổn Mạnh Trúc, chỉ có thể thở hổn hển, cố gắng áp chế.
Lúc Mạnh Trúc bị y buông ra đôi môi hơi sưng đỏ, nằm ngửa mặt, hơi hơi há miệng thở dốc, qua nửa ngày mới giống như bình tĩnh lại, miệng nói: "Hơi lạnh..."
Lạc Thịnh Vũ ôm hắn vào lòng, cảm thấy chân người nọ giữa hai chân mình hơi lạnh, không nhịn được nói: "Lần sau phải nhớ đi giày."
Mạnh Trúc khẽ hừ một tiếng, tựa hồ không cho là đúng, sau đó nhẹ nhàng giật giật, càng rụt vào lòng Lạc Thịnh Vũ. Chẳng qua là hắn cuốn chân, chỗ đầu gối vừa vặn đụng phải hạ thể Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ vốn đang không cảm thấy thế nào, nhưng mà thời gian dài cũng có chút kiềm chế không được, người trong lòng thường thường lại động một cái, ma sát qua lại hạ thể mình, rất nhanh khiến y có phản ứng.
Lạc Thịnh Vũ hô hấp càng ngày càng ồ ồ, bỗng nhiên xoay người một cái đặt Mạnh Trúc dưới thân, cẩn thận không đè vào bụng hắn, thanh âm cũng có chút khàn, nói: "Thành tâm có phải hay không?"
Thanh âm y rất thấp, hô hấp quét bên tai Mạnh Trúc, khiến người ta không tự chủ mà run rẩy. Lạc Thịnh Vũ dứt lời liền cúi đầu nhẹ nhàng mút hôn trên cổ Mạnh Trúc, lưu luyến trên xương quai xanh tinh xảo.
"Ưm... A..." Hai tay Mạnh Trúc bám vào vai y, cổ dương lên, cơ hồ là tự mình đưa đến bên miệng Lạc Thịnh Vũ. Áo lót rất nhanh đã tản mát trên cánh tay, Treo lùng thùng, bả vai và điểm đỏ thẫm trước ngực cũng rơi hết vào trong tầm mắt Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ đã nhiều ngày đều kiềm chế, sợ bị thương hài tử, nhưng lúc này nghe thấy thanh âm đứt quãng của Mạnh Trúc, chỉ cảm thấy hạ thể căng ra có chút khó chịu.
Lạc Thịnh Vũ ngậm màu đỏ thắm nhô ra trước ngực Mạnh Trúc, Mạnh Trúc lập tức toàn thân đều run lên, "a" một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, thân thể cũng vặn vẹo theo, tựa hồ có chút khó nhịn.
Lạc Thịnh Vũ vuốt ve điểm nhô ra nho nhỏ, người dưới thân đôi chân thẳng tắp hơi gấp khúc, lại còn vô tình hay cố ý ma sát trên hạ thể y.
"Ưm a..." Trong mắt Mạnh Trúc thêm chút hơi nước, thứ cực nóng chống phía trên đùi càng lúc càng bỏng người, hắn vặn vẹo eo, ma sát qua lại. Nụ hôn rơi trên người mình cũng nóng lợi hại.
Lạc Thịnh Vũ cúi đầu hôn bờ môi hắn, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, hạ thể bị thứ ấm mềm bao vây. Mạnh Trúc tựa hồ mím môi cười cười, tay phải luồn tới trong quần Lạc Thịnh Vũ, cầm phân thân bỏng người kia, chậm rãi trượt, giống như là đối xử với một vật thưởng thức trên tay, tỉ mỉ đùa bỡn.
Lạc Thịnh Vũ hô hấp thoáng cái đã ồ ồ, cúi đầu cắn trên bờ vai hắn.
"A..." Mạnh Trúc cảm thấy trên vai bị y cắn có chút đau, thở nhẹ một tiếng, khí lực trên tay cũng dùng lớn hơn chút, liền cảm thấy hô hấp người nọ cứng lại, chất lỏng nóng bỏng phun một tay mình, phía trên đùi cũng bắn không ít.
Lạc Thịnh Vũ phát tiết xong thì nghe thấy bên tai có tiếng cười khẽ, hơi hơi nâng người lên, liền thấy Mạnh Trúc nháy mắt nhìn mình, đều là ý cười.
Trên tay phải hắn có chút bạch trọc, ngón tay nhẹ nhàng giương lên. Lạc Thịnh Vũ muốn đi xuống cầm khăn tay sạch sẽ lau cho hắn, nhưng y còn chưa kịp di chuyển, đã thấy Mạnh Trúc giơ tay lên nhìn nhìn, vươn đầu lưỡi màu đỏ liếm một cái trên ngón tay.
Ánh mắt Lạc Thịnh Vũ tối sầm lại, lập tức nắm lấy bờ vai hắn hung hăng hôn lên môi người nọ, chà đạp môi hắn sưng đỏ không chịu nổi mới bằng lòng buông tha. Dò tay xoa bóp qua lại trên mông hắn, ngón tay chen vào khe mông, nhẹ nhàng ấn tại huyệt khẩu, chậm rãi dò vào.
"Ưm..." Hai chân Mạnh Trúc quấn bên hông y, tựa hồ rất phối hợp. Hai ngón tay Lạc Thịnh Vũ chen qua lại trong cơ thể hắn, trên trán đổ không ít mồ hôi.
Lạc Thịnh Vũ kiên nhẫn, cảm giác ổn rồi mới rút ngón tay ra.
Nhưng vừa muốn đi vào, Mạnh Trúc lại nhíu nhíu mày, tựa hồ không thoải mái lắm, hừ nhẹ vài tiếng, "Ưm... Khó chịu, ta... a, bụng khó chịu..."
Lạc Thịnh Vũ cả kinh, thấy Mạnh Trúc chau mày đâu còn dám tiếp tục, vội vàng xoa bụng hắn, hỏi: "Không thoải mái làm sao? Ta đi gọi Mạnh Khanh lại đây."
Lạc Thịnh Vũ dứt lời lập tức xoay người xuống đất, rất nhanh mặc quần áo cho mình, lại lấy áo lót cho Mạnh Trúc, đắp kín chăn, sau đó đi ra ngoài tìm Mạnh Khanh.
Mạnh Trúc xoa xoa trán, cửa rất nhanh đã bị người đẩy ra, người tới chính là Mạnh Khanh không thể nghi ngờ, thoạt nhìn có chút sốt ruột, phía sau còn đi theo hai người, một là Lạc Thịnh Vũ, một chính là Lạc Thịnh Nghĩa.
Sắc mặt Lạc Thịnh Nghĩa không tốt, cũng không cần đoán, vẻ mặt viết biểu tình bị quấy rầy chuyện tốt, không tình nguyện chạy theo tới.
Mạnh Khanh xua hết người ra ngoài, kiểm tra một phen, cuối cùng kê phương thuốc đi lấy thuốc, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ép buộc hơn phân nửa đêm, Lạc Thịnh Vũ lúc này mới thở phèo, nhìn Mạnh Trúc đã ngủ mới chợp mắt thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau Lữ Văn Quân lại gọi Lạc Thịnh Vũ và Lạc Thịnh Nghĩa qua, muốn tính toán chuyện cụ thể. Mạnh Trúc vẫn ngồi tại đình nhỏ phía ngoài sảnh, một mình chờ Lạc Thịnh Vũ đi ra.
Buổi trưa Mạnh Khanh thấy hai người còn chưa có trở về, liền mang thuốc đã sắc xong đến. Nhưng còn chưa đi đã thấy Lạc Thịnh Vũ và Lạc Thịnh Nghĩa trở lại, không khỏi hỏi: "Chủ tử đâu? Sao không ở cùng nhau."
Lạc Thịnh Vũ còn chưa nói Lạc Thịnh Nghĩa bên cạnh không nhịn được nói: "Hả? Mạnh cốc chủ không có đi về trước sao? chúng ta ra ngoài không nhìn thấy người, nghĩ rằng hắn đã về phòng rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook