Ma Đầu
-
Quyển 1 - Chương 9: Lên đường
Mấy người vào tiệm rượu nhỏ, có lẽ trấn nhỏ vì vốn không có nhiều người, bên trong cũng không có mấy người ăn cơm, rất nhiều bàn trống, có vẻ hơi quạnh quẽ. Nhưng hoàn cảnh yên tĩnh như vậy Tiểu Trúc vẫn khá thích.
Năm người đi vào ngồi vào chiếc bàn ở góc, nhưng quy củ của Lạc trang rất nhiều, Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc không thể ngồi chung, Lục Hoàn là một nha đầu đương nhiên cũng không thể ngồi cùng bàn với chủ tử, vì thế một cái bàn lớn cũng chỉ có hai người Lạc Thịnh Vũ và Tiểu Trúc ngồi, phía sau đứng ba người, nhìn thế nào quỷ dị thế ấy.
Tiểu Trúc vốn muốn hỏi Lục Hoàn sao không ngồi, nhưng giương mắt nhìn Lạc Thịnh Vũ một cái liền im tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu hai tay nắm cái chén xoay đi xoay lại.
Cơm nước trong tiểu điếm mặc dù không tinh xảo như Lạc trang, nhưng hương vị cũng không tồi. Lúc Lạc Thịnh Vũ ăn cơm không nói cái gì, Tiểu Trúc cũng không dám nói lời nào, yên lặng cúi đầu và cơm, vốn đã im lặng lại càng trở nên yên tĩnh.
Cơm ăn được một nửa Tiểu Trúc chỉ cảm thấy còn mệt chết hơn cả ngồi xe ngựa, cứng đờ khiến toàn thân hắn cũng tê rần, nhưng cũng không dám nói mình ăn xong rồi không muốn ăn nữa. Nghĩ thầm may mắn lúc ở trong thôn trang không cùng ăn với Lạc Thịnh Vũ, đồ đã ăn căn bản không thể tiêu hóa...
Hắn bưng chén nhấp một ngụm nước trà, trong tiểu điếm lại đi vào hai người, một nam một nữ, đều hơn hai mươi tuổi, tướng mạo có vài phần tương tự, cầm trên tay bội kiếm, vừa nhìn chính là nhân sĩ giang hồ.
Nam tử kia vóc người rất cao, có vẻ khí độ bất phàm, chỉ là khuôn mặt có chút bình thường. Cùng tìm cái bàn ngồi xuống với nữ tử, nói: "Tỷ, chúng ta..."
Hắn mới nói mấy chữ, ngẩng đầu liền nhìn thấy một bàn Lạc Thịnh Vũ cách đó không xa, vốn là lơ đãng quét đến, ánh mắt suýt chút nữa đã đi qua, bỗng nhiên lại mở to hai mắt, quay lại nhìn chằm chằm Tiểu Trúc mấy cái.
Tiểu Trúc cũng không phát hiện, tiếp tục bưng chén làm bộ uống trà, mắt ngắm ngắm, đang nghĩ khi nào Lạc đại trang chủ mới có thể ăn xong cơm, hắn ngồi thẳng đến đau thắt lưng rồi.
Lạc Thịnh Vũ phát hiện bên cạnh có người nhìn bên này, nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút không vui. Nhưng không ngờ Tiểu Trúc bên cạnh cũng phát giác, chớp mắt còn cười cười với người nọ giống như bạn tốt. Nam tử kia cũng là một trận kinh ngạc.
Lần này Lạc Thịnh Vũ càng không vui. Nam tử đối diện lại đột nhiên đứng lên, tựa hồ có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi tới, nói: "Vị... Vị phu nhân này, chúng ta có phải từng gặp trước đây hay không?"
"Hả?" Tiểu Trúc ngẩn người, nam nhân trước mắt trông mặc dù rất bình thường, nhưng hắn quả thực không có ấn tượng gì, liền lắc lắc đầu, nói: "Không phải."
Nam tử nghe thấy thanh âm hắn nói, thân thể rõ ràng chấn động một cái, lập tức cười cười, nói: "À, vậy là tại hạ nhớ lầm rồi, quá đường đột, xin thứ lỗi."
Tiểu Trúc không hiểu ra sao nhìn y một cái. Lạc Thịnh Vũ bên cạnh sắc mặt đen vô cùng, đối thoại này sao lại nghe thế nào cũng giống như là bắt chuyện, còn là một cách bắt chuyện không cao minh.
"Ăn xong chưa? Chúng ta đi." Lạc Thịnh Vũ đứng lên.
"Hả?!" Tiểu Trúc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, nói: "Khoan đã, Lục Hoàn và..."
Hắn vốn muốn nói Lục Hoàn và Kiến Đông Kiến Bắc đều chưa ăn cơm, sao đã đi rồi? Nhưng nói còn chưa dứt lời, người nọ lại dường như không nghe thấy, đã ra khỏi quán.
Tiểu Trúc ngẩn ra trong phút chốc, cảm thấy càng khó hiểu, đành phải đi theo ra ngoài.
Trên xe ngựa may mà có chút lương khô, Lục Hoàn cầm điểm tâm ăn một chút, không nhịn được liếc Tiểu Trúc một cái, nói: " Nhìn sắc mặt mới vừa rồi của Lạc trang chủ, làm ta sợ muốn chết. Ta còn tưởng rằng nam nhân kia là bằng hữu ngày trước của ngươi, thực sự nhận ra ngươi, sợ tới mức ta toát một thân mồ hôi lạnh, may mắn may mắn."
Nói xong cũng đưa cho Tiểu Trúc một miếng điểm tâm, lại nói: "Nhìn bộ dạng ngươi vừa rồi và cơm đến đáng thương, chia cho ngươi một miếng, miễn cho đói chết."
Tiểu Trúc nhận lấy rồi cảm ơn, mặc dù miệng Lục Hoàn rất gay gắt, nhưng con người cũng không tệ lắm, nói: "Nam nhân kia? Ta không nhớ gì cả, không biết có quen hay không, dù sao là không có ấn tượng."
"Ta thấy sắc mặt của Lạc trang chủ thật sự là không tốt, nhất định là tức giận, ngươi phải cẩn thận chút." Lục Hoàn bĩu môi nói. Thật ra có nam nhân nào chịu để nam nhân khác nhìn chằm chằm thê tử chứ, không tức giận mới là lạ.
Tiểu Trúc mơ hồ đáp ứng một tiếng, ngay sau đó suy nghĩ của hắn tức chết người không đền mạng nói: "Y tức giận rất tốt, ít nhất sẽ không nói này nói kia với ta, ta cũng sợ lộ tẩy. Hì hì, tốt nhất cả đường đều tức giận, chúng ta tìm phương pháp chạy trốn."
Lục Hoàn phiết mắt xem thường, nếu để cho Lạc Thịnh Vũ nghe thấy lời của thê tử giả hắn đây, nhất định tức giận đến hộc máu.
Nhưng bây giờ cũng đã đủ để Lạc Thịnh Vũ tức giận rồi, bọn họ ngựa không dừng vó đi cả buổi chiều, đến lúc sắc trời hơi tối liền chuẩn bị tìm một khách điếm dừng chân. Nhưng đâu ngờ vừa mới dừng xe, liền nhìn thấy một nam một nữ bắt chuyện trong quán rượu buổi trưa kia, quả thực âm hồn không tan.
Lạc Thịnh Vũ đen mặt giúp Tiểu Trúc xuống xe ngựa. Tiểu Trúc hoàn toàn biểu hiện vô tâm, nam tử kia cũng đang ở chỗ cách hắn chưa đến bốn năm bước. Nhưng Tiểu Trúc có lẽ cũng đã không nhớ rõ bộ dáng y, ánh mắt đảo qua hoàn toàn không nhận ra.
Lạc Kiến Đông đi lấy ba gian phòng, Tiểu Trúc còn đang suy nghĩ, mình và Lục Hoàn tỷ một gian, Lạc Thịnh Vũ một mình một gian, còn Kiến Đông Kiến Bắc một gian là vừa vặn.
Lạc đại trang chủ nói: "Kêu lão bản đưa đồ ăn vào trong phòng đi, đưa thêm ít nước nóng nữa." Nói xong nhìn nhìn Tiểu Trúc, lại nói: "Mau lại đây."
"À ừ." Tiểu Trúc nghe y gọi mình liền đi qua hai bước, người nọ nắm tay hắn liền kéo hắn vào phòng.
Tiểu Trúc "Ôi?" một tiếng, nói: "À ừm, ta không phải cùng với Lục Hoàn..."
Lạc Thịnh Vũ dường như biết hắn muốn nói gì, đóng cửa phòng, vươn tay ôm eo hắn, hai người dựa vào rất gần, nói: "Chúng ta không phải vừa mới thành thân, Tiểu Trúc sao lại không muốn cùng ngủ với ta?"
Tiểu Trúc vội vàng xoắn xoắn về phía sau, nhìn mặt y âm tình bất định, ngay cả lời cũng không dám nói, chỉ có thể "A..." một tiếng, xem như mập mờ đáp ứng.
Cơm nước rất nhanh đã đưa tới, hai người đối diện yên lặng ăn cơm, Tiểu Trúc ăn mà cảm thấy cơm hóc trong cổ họng. Có điều chờ ăn xong cơm, Tiểu Trúc lại càng ngẩn ra, tiểu nhị đưa tới một cái thùng lớn, rót mấy thùng nước nóng, đặt phía sau bình phong.
Lạc Thịnh Vũ đi qua cởi đai lưng xuống, đặt bên cạnh, lại tiếp tục cởi áo. Tiểu Trúc ngơ ngẩn nhìn một lát, nói: "Ngươi muốn tắm?"
Lạc Thịnh Vũ cởi áo xong, xoay người lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Trúc, không khỏi buồn cười, nói: "Nếu không mang thùng nước vào để làm gì?" Nói xong thích thú nhìn hắn nói: "Đáng tiếc đây là nơi nhỏ, tắm rửa cũng không có thùng tắm lớn một chút, bằng không là có thể hai người cùng nhau tắm rồi."
Năm người đi vào ngồi vào chiếc bàn ở góc, nhưng quy củ của Lạc trang rất nhiều, Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc không thể ngồi chung, Lục Hoàn là một nha đầu đương nhiên cũng không thể ngồi cùng bàn với chủ tử, vì thế một cái bàn lớn cũng chỉ có hai người Lạc Thịnh Vũ và Tiểu Trúc ngồi, phía sau đứng ba người, nhìn thế nào quỷ dị thế ấy.
Tiểu Trúc vốn muốn hỏi Lục Hoàn sao không ngồi, nhưng giương mắt nhìn Lạc Thịnh Vũ một cái liền im tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu hai tay nắm cái chén xoay đi xoay lại.
Cơm nước trong tiểu điếm mặc dù không tinh xảo như Lạc trang, nhưng hương vị cũng không tồi. Lúc Lạc Thịnh Vũ ăn cơm không nói cái gì, Tiểu Trúc cũng không dám nói lời nào, yên lặng cúi đầu và cơm, vốn đã im lặng lại càng trở nên yên tĩnh.
Cơm ăn được một nửa Tiểu Trúc chỉ cảm thấy còn mệt chết hơn cả ngồi xe ngựa, cứng đờ khiến toàn thân hắn cũng tê rần, nhưng cũng không dám nói mình ăn xong rồi không muốn ăn nữa. Nghĩ thầm may mắn lúc ở trong thôn trang không cùng ăn với Lạc Thịnh Vũ, đồ đã ăn căn bản không thể tiêu hóa...
Hắn bưng chén nhấp một ngụm nước trà, trong tiểu điếm lại đi vào hai người, một nam một nữ, đều hơn hai mươi tuổi, tướng mạo có vài phần tương tự, cầm trên tay bội kiếm, vừa nhìn chính là nhân sĩ giang hồ.
Nam tử kia vóc người rất cao, có vẻ khí độ bất phàm, chỉ là khuôn mặt có chút bình thường. Cùng tìm cái bàn ngồi xuống với nữ tử, nói: "Tỷ, chúng ta..."
Hắn mới nói mấy chữ, ngẩng đầu liền nhìn thấy một bàn Lạc Thịnh Vũ cách đó không xa, vốn là lơ đãng quét đến, ánh mắt suýt chút nữa đã đi qua, bỗng nhiên lại mở to hai mắt, quay lại nhìn chằm chằm Tiểu Trúc mấy cái.
Tiểu Trúc cũng không phát hiện, tiếp tục bưng chén làm bộ uống trà, mắt ngắm ngắm, đang nghĩ khi nào Lạc đại trang chủ mới có thể ăn xong cơm, hắn ngồi thẳng đến đau thắt lưng rồi.
Lạc Thịnh Vũ phát hiện bên cạnh có người nhìn bên này, nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút không vui. Nhưng không ngờ Tiểu Trúc bên cạnh cũng phát giác, chớp mắt còn cười cười với người nọ giống như bạn tốt. Nam tử kia cũng là một trận kinh ngạc.
Lần này Lạc Thịnh Vũ càng không vui. Nam tử đối diện lại đột nhiên đứng lên, tựa hồ có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi tới, nói: "Vị... Vị phu nhân này, chúng ta có phải từng gặp trước đây hay không?"
"Hả?" Tiểu Trúc ngẩn người, nam nhân trước mắt trông mặc dù rất bình thường, nhưng hắn quả thực không có ấn tượng gì, liền lắc lắc đầu, nói: "Không phải."
Nam tử nghe thấy thanh âm hắn nói, thân thể rõ ràng chấn động một cái, lập tức cười cười, nói: "À, vậy là tại hạ nhớ lầm rồi, quá đường đột, xin thứ lỗi."
Tiểu Trúc không hiểu ra sao nhìn y một cái. Lạc Thịnh Vũ bên cạnh sắc mặt đen vô cùng, đối thoại này sao lại nghe thế nào cũng giống như là bắt chuyện, còn là một cách bắt chuyện không cao minh.
"Ăn xong chưa? Chúng ta đi." Lạc Thịnh Vũ đứng lên.
"Hả?!" Tiểu Trúc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, nói: "Khoan đã, Lục Hoàn và..."
Hắn vốn muốn nói Lục Hoàn và Kiến Đông Kiến Bắc đều chưa ăn cơm, sao đã đi rồi? Nhưng nói còn chưa dứt lời, người nọ lại dường như không nghe thấy, đã ra khỏi quán.
Tiểu Trúc ngẩn ra trong phút chốc, cảm thấy càng khó hiểu, đành phải đi theo ra ngoài.
Trên xe ngựa may mà có chút lương khô, Lục Hoàn cầm điểm tâm ăn một chút, không nhịn được liếc Tiểu Trúc một cái, nói: " Nhìn sắc mặt mới vừa rồi của Lạc trang chủ, làm ta sợ muốn chết. Ta còn tưởng rằng nam nhân kia là bằng hữu ngày trước của ngươi, thực sự nhận ra ngươi, sợ tới mức ta toát một thân mồ hôi lạnh, may mắn may mắn."
Nói xong cũng đưa cho Tiểu Trúc một miếng điểm tâm, lại nói: "Nhìn bộ dạng ngươi vừa rồi và cơm đến đáng thương, chia cho ngươi một miếng, miễn cho đói chết."
Tiểu Trúc nhận lấy rồi cảm ơn, mặc dù miệng Lục Hoàn rất gay gắt, nhưng con người cũng không tệ lắm, nói: "Nam nhân kia? Ta không nhớ gì cả, không biết có quen hay không, dù sao là không có ấn tượng."
"Ta thấy sắc mặt của Lạc trang chủ thật sự là không tốt, nhất định là tức giận, ngươi phải cẩn thận chút." Lục Hoàn bĩu môi nói. Thật ra có nam nhân nào chịu để nam nhân khác nhìn chằm chằm thê tử chứ, không tức giận mới là lạ.
Tiểu Trúc mơ hồ đáp ứng một tiếng, ngay sau đó suy nghĩ của hắn tức chết người không đền mạng nói: "Y tức giận rất tốt, ít nhất sẽ không nói này nói kia với ta, ta cũng sợ lộ tẩy. Hì hì, tốt nhất cả đường đều tức giận, chúng ta tìm phương pháp chạy trốn."
Lục Hoàn phiết mắt xem thường, nếu để cho Lạc Thịnh Vũ nghe thấy lời của thê tử giả hắn đây, nhất định tức giận đến hộc máu.
Nhưng bây giờ cũng đã đủ để Lạc Thịnh Vũ tức giận rồi, bọn họ ngựa không dừng vó đi cả buổi chiều, đến lúc sắc trời hơi tối liền chuẩn bị tìm một khách điếm dừng chân. Nhưng đâu ngờ vừa mới dừng xe, liền nhìn thấy một nam một nữ bắt chuyện trong quán rượu buổi trưa kia, quả thực âm hồn không tan.
Lạc Thịnh Vũ đen mặt giúp Tiểu Trúc xuống xe ngựa. Tiểu Trúc hoàn toàn biểu hiện vô tâm, nam tử kia cũng đang ở chỗ cách hắn chưa đến bốn năm bước. Nhưng Tiểu Trúc có lẽ cũng đã không nhớ rõ bộ dáng y, ánh mắt đảo qua hoàn toàn không nhận ra.
Lạc Kiến Đông đi lấy ba gian phòng, Tiểu Trúc còn đang suy nghĩ, mình và Lục Hoàn tỷ một gian, Lạc Thịnh Vũ một mình một gian, còn Kiến Đông Kiến Bắc một gian là vừa vặn.
Lạc đại trang chủ nói: "Kêu lão bản đưa đồ ăn vào trong phòng đi, đưa thêm ít nước nóng nữa." Nói xong nhìn nhìn Tiểu Trúc, lại nói: "Mau lại đây."
"À ừ." Tiểu Trúc nghe y gọi mình liền đi qua hai bước, người nọ nắm tay hắn liền kéo hắn vào phòng.
Tiểu Trúc "Ôi?" một tiếng, nói: "À ừm, ta không phải cùng với Lục Hoàn..."
Lạc Thịnh Vũ dường như biết hắn muốn nói gì, đóng cửa phòng, vươn tay ôm eo hắn, hai người dựa vào rất gần, nói: "Chúng ta không phải vừa mới thành thân, Tiểu Trúc sao lại không muốn cùng ngủ với ta?"
Tiểu Trúc vội vàng xoắn xoắn về phía sau, nhìn mặt y âm tình bất định, ngay cả lời cũng không dám nói, chỉ có thể "A..." một tiếng, xem như mập mờ đáp ứng.
Cơm nước rất nhanh đã đưa tới, hai người đối diện yên lặng ăn cơm, Tiểu Trúc ăn mà cảm thấy cơm hóc trong cổ họng. Có điều chờ ăn xong cơm, Tiểu Trúc lại càng ngẩn ra, tiểu nhị đưa tới một cái thùng lớn, rót mấy thùng nước nóng, đặt phía sau bình phong.
Lạc Thịnh Vũ đi qua cởi đai lưng xuống, đặt bên cạnh, lại tiếp tục cởi áo. Tiểu Trúc ngơ ngẩn nhìn một lát, nói: "Ngươi muốn tắm?"
Lạc Thịnh Vũ cởi áo xong, xoay người lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Trúc, không khỏi buồn cười, nói: "Nếu không mang thùng nước vào để làm gì?" Nói xong thích thú nhìn hắn nói: "Đáng tiếc đây là nơi nhỏ, tắm rửa cũng không có thùng tắm lớn một chút, bằng không là có thể hai người cùng nhau tắm rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook