Ma Đầu
-
Quyển 1 - Chương 4: Đoạn Thủy
Trên mặt Lạc Kiến Đông đi theo Lạc Thịnh Vũ co quắp, hắn thật sự là muốn cười, nhưng lại nghẹn không ra tiếng. Thật ra rất nhiều người đều chưa từng gặp tân phu nhân, có điều mọi người đều biết quan sát sắc mặt, đâu giống nhị trang chủ tựa như thiếu dây thần kinh, đi lên vừa kêu "mỹ nhân" vừa đùa giỡn.
Vẻ mặt Lạc Thịnh Vũ tất nhiên khó coi, mặc dù y không thích Sở Diệu Y, nhưng có không thích cũng là chính thê. Lại nhìn thê tử mình vẻ mặt hoàn toàn không biết cái gì, còn chớp mắt, giống như là liếc mắt đưa tình.
Tiểu Trúc đích thực là không biết cái gì, hắn chớp mắt, miệng cũng hơi hơi mở ra, cảm giác rất không biết nói gì.
Nhưng Lạc Thịnh Nghĩa lại có cảm giác khác, lâng lâng, tiểu mỹ nhân liếc mắt đưa tình với hắn, vui sướng, xun xoe.
Lạc Kiến Đông nghẹn đến cơ trên mặt đau đớn, sắc mặt chủ tử thực sự không lành, rất có nhãn lực đi qua, chắp tay với Lạc Thịnh Nghĩa, lại cung kính gọi tiếng "phu nhân" với Tiểu Trúc.
Lạc Thịnh Nghĩa tuy rằng đôi khi rất khờ khạo, nhưng tuyệt đối không phải đồ ngốc, nghe Lạc Kiến Đông gọi một tiếng "phu nhân", hắn lập tức nuốt nước miếng, trong lòng kêu thảm thiết một tiếng "xong đời".
"Ô kìa đại tẩu, ta là đang đùa giỡn với ngươi. Ha ha ha, nhìn một mình ngươi rất nhàm chán ha..." Lạc Thịnh Nghĩa cười gượng mấy tiếng, vội vàng chuồn đi, nói: "Hỏng rồi, ta có việc gấp, không thể ra ngoài với đại ca. Ôi chao ôi chao, còn chưa nói một tiếng với đại ca. Kiến Đông à, ngươi giúp ta nói một tiếng với đại ca, ta đây đi trước."
Chỗ Lạc Thịnh Vũ đứng rất nổi bật, có điều Lạc Thịnh Nghĩa giả vờ không nhìn thấy, nhìn lung tung khắp nơi một lượt, nói xong liền chạy, chuồn mất.
"Nhị trang chủ..." Lạc Kiến Bắc thật muốn che mặt.
Miệng Tiểu Trúc há càng lớn hơn, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Phu nhân, chúng thuộc hạ cáo lui." Kiến Đông và Kiến Bắc nói một tiếng liền xoay người đi theo chủ tử về phía ngoài cửa lớn.
Tiểu Trúc quay đầu lại nhìn, liền thấy bóng lưng Lạc Thịnh Vũ. Nam nhân rất cao lớn, một thân y phục màu đen, đường vân viền màu trắng, có loại cảm giác khí phách lạnh lùng. Nhưng người nọ đã quay người đi xa, hắn căn bản không thấy được bộ dáng của y, có chút ít tiếc nuối.
Tiểu Trúc nhìn nửa ngày, mãi đến khi bóng dáng của Lạc Thịnh Vũ không còn. Hắn luôn cảm thấy bóng lưng kia có chút quen thuộc, đã thấy ở nơi nào, nhưng lại không thể nhớ nổi. Lắc lắc đầu liền vào tiểu độc viện của mình.
Mặc dù viện của Tiểu Trúc hơi nhỏ, nhưng cũng may ở chừng mấy ngày cũng không có ai tiến vào, mấy ngày nay cũng rất yên ổn. Thật ra Tiểu Trúc là loại người ăn no không có việc gì làm, nửa ngày hắn đều là ngủ, buổi trưa chợp mắt, làm cho hắn ngủ thẳng tới khi mặt trời lặn núi tây. Mỗi lần bị Lục Hoàn phát hiện đi vào mắng một trận, nói phải có dáng vẻ mới được.
Tiểu Trúc gật đầu như đảo tỏi, thực ngoan đáp ứng. Buổi chiều ngủ ngon giấc, sau đó buổi tối liền tinh thần sảng khoái. Ăn cơm tối xong liền đi dạo khắp nơi.
Hắn thật ra không muốn ra khỏi viện của mình, hắn sợ gặp phải người nào đó, sợ bị lộ. Nhưng đi hai vòng trong viện không biết đi như thế nào đã ra ngoài.
Ban đầu Tiểu Trúc còn không biết mình đã đi ra ngoài, nhưng đi được một lúc, phát hiện không bình thường, lúc này mới nhận ra mình lạc đường.
Hắn muốn tìm một tỳ nữ hỏi xem quay về thế nào, thật vất vả tìm được một người, nha hoàn kia tường tận chỉ đường cho hắn, nhưng càng đi càng mơ hồ. Hắn nào biết tỳ nữ kia là người của tam phu nhân, đương nhiên là không muốn thấy hắn, đường nào càng xa càng dài liền chỉ cho hắn.
Tiểu Trúc đi một đường, qua hành lang với hồ nhỏ liền nhìn thấy một cửa viện, sau khi đi vào mới phát hiện sắc trời thực sự rất tối, hắn lại không cầm đèn, không thấy rõ cái gì. Bước chân không cẩn thận liền vướng vào thứ gì đó dưới chân, lại giẫm lên váy, chân trái vấp chân phải, thoáng cái bổ nhào.
Sấp trên mặt đất, may mắn không đập phải mũi. Tiểu Trúc cảm thấy thật sự là rất mất mặt, lại còn vồ ếch. Đầu còn đụng cánh cửa, va mở cửa gian phòng bên cạnh.
Trên tay có lẽ bị trầy, nhưng không đau lắm, cũng không thấy rõ, Tiểu Trúc không để ý nữa, chỉ phủi phủi đất cát trên người. Muốn đóng cửa, vừa thò đầu vào liền nhìn thấy bên trong, đặt đều là binh khí, mặc dù không cầm đèn, nhưng bên trong có một món binh khí phát ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, hắn vẫn có thể thấy rõ ràng.
Tiểu Trúc nhìn thấy ánh sáng màu xanh mà ngẩn ra, tay định đóng cửa lại đổi thành đẩy cửa, đi thẳng vào. Phát ra ánh sáng xanh đó chính là thanh trường kiếm, đặt trên một cái bệ kiếm bằng gỗ, không có vỏ kiếm, mũi kiếm phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng khiến người ta cảm thấy có chút khó nhìn.
Hắn ở tại Sở gia mấy ngày như vậy cũng có chút hiểu biết, Sở Diệu Y thích vũ khí quý hiếm đủ loại, đều là dùng để cất giữ, nhưng Tiểu Trúc cảm thấy, những binh khí ấy tuyệt đối không tốt bằng cái trước mắt. Hắn thừa nhận hắn không hiểu, nhưng chính là cảm thấy như vậy.
Vươn tay lấy trường kiếm xuống, với hắn mà nói, kiếm này hơi nặng, một tay cầm không chắc. Nhưng hắn vẫn cầm một tay, tay kia từng chút từng chút vuốt lưỡi kiếm, cảm giác nhiệt độ lành lạnh.
"Ngươi đang làm cái gì."
Tiểu Trúc hoảng sợ, thiếu chút nữa ném kiếm đi. Đột nhiên bốn ngọn đèn trong phòng đều sáng lên, chiếu vào mắt hắn đau đớn.
Sắc mặt người ở cửa không lành, hai mắt theo dõi hắn, mày kiếm nhăn lại, không phải Lạc Thịnh Vũ còn có thể là ai!
Lạc Thịnh Vũ tiến vào liền nhìn thấy có người đứng ở nơi đó, mặc dù trong phòng rất tối, nhưng nhãn lực người luyện võ đương nhiên rất tốt. Nhìn kỹ, người nọ chính là Sở Diệu Y, trong tay nàng giơ chuôi Đoạn Thủy kiếm, trên thân kiếm có mấy vết máu, tôn lên mũi kiếm màu lam, cực kỳ quỷ dị.
Tiểu Trúc bị dọa hồi lâu mới hoàn hồn, nhất thời có chút xấu hổ, hắn tự ý vào. Nghĩ đến tiểu thư vô cùng xem trọng phòng binh khí, có lẽ nơi này cũng là cấm địa của Lạc gia sao?
"Xin lỗi..." Tiểu Trúc vội vàng cúi đầu nhận lỗi, vừa cúi đầu lại là kinh ngạc giật mình, trên trường kiếm trong tay không biết làm sao nhuộm vết máu lốm đốm, giống như hoa mai, rất chói mắt. Mắt phượng mở to, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ có lẽ là ban nãy lúc mình ngã sấp xuống trầy tay. Lật bàn tay lên, quả nhiên, có mấy chỗ sây sát, còn chảy máu.
"... Xin lỗi xin lỗi." Tiểu Trúc càng quẫn bách, liền dùng tay áo lau sạch vết máu, sau đó nâng trường kiếm để về chỗ cũ, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Vẻ mặt Lạc Thịnh Vũ tất nhiên khó coi, mặc dù y không thích Sở Diệu Y, nhưng có không thích cũng là chính thê. Lại nhìn thê tử mình vẻ mặt hoàn toàn không biết cái gì, còn chớp mắt, giống như là liếc mắt đưa tình.
Tiểu Trúc đích thực là không biết cái gì, hắn chớp mắt, miệng cũng hơi hơi mở ra, cảm giác rất không biết nói gì.
Nhưng Lạc Thịnh Nghĩa lại có cảm giác khác, lâng lâng, tiểu mỹ nhân liếc mắt đưa tình với hắn, vui sướng, xun xoe.
Lạc Kiến Đông nghẹn đến cơ trên mặt đau đớn, sắc mặt chủ tử thực sự không lành, rất có nhãn lực đi qua, chắp tay với Lạc Thịnh Nghĩa, lại cung kính gọi tiếng "phu nhân" với Tiểu Trúc.
Lạc Thịnh Nghĩa tuy rằng đôi khi rất khờ khạo, nhưng tuyệt đối không phải đồ ngốc, nghe Lạc Kiến Đông gọi một tiếng "phu nhân", hắn lập tức nuốt nước miếng, trong lòng kêu thảm thiết một tiếng "xong đời".
"Ô kìa đại tẩu, ta là đang đùa giỡn với ngươi. Ha ha ha, nhìn một mình ngươi rất nhàm chán ha..." Lạc Thịnh Nghĩa cười gượng mấy tiếng, vội vàng chuồn đi, nói: "Hỏng rồi, ta có việc gấp, không thể ra ngoài với đại ca. Ôi chao ôi chao, còn chưa nói một tiếng với đại ca. Kiến Đông à, ngươi giúp ta nói một tiếng với đại ca, ta đây đi trước."
Chỗ Lạc Thịnh Vũ đứng rất nổi bật, có điều Lạc Thịnh Nghĩa giả vờ không nhìn thấy, nhìn lung tung khắp nơi một lượt, nói xong liền chạy, chuồn mất.
"Nhị trang chủ..." Lạc Kiến Bắc thật muốn che mặt.
Miệng Tiểu Trúc há càng lớn hơn, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Phu nhân, chúng thuộc hạ cáo lui." Kiến Đông và Kiến Bắc nói một tiếng liền xoay người đi theo chủ tử về phía ngoài cửa lớn.
Tiểu Trúc quay đầu lại nhìn, liền thấy bóng lưng Lạc Thịnh Vũ. Nam nhân rất cao lớn, một thân y phục màu đen, đường vân viền màu trắng, có loại cảm giác khí phách lạnh lùng. Nhưng người nọ đã quay người đi xa, hắn căn bản không thấy được bộ dáng của y, có chút ít tiếc nuối.
Tiểu Trúc nhìn nửa ngày, mãi đến khi bóng dáng của Lạc Thịnh Vũ không còn. Hắn luôn cảm thấy bóng lưng kia có chút quen thuộc, đã thấy ở nơi nào, nhưng lại không thể nhớ nổi. Lắc lắc đầu liền vào tiểu độc viện của mình.
Mặc dù viện của Tiểu Trúc hơi nhỏ, nhưng cũng may ở chừng mấy ngày cũng không có ai tiến vào, mấy ngày nay cũng rất yên ổn. Thật ra Tiểu Trúc là loại người ăn no không có việc gì làm, nửa ngày hắn đều là ngủ, buổi trưa chợp mắt, làm cho hắn ngủ thẳng tới khi mặt trời lặn núi tây. Mỗi lần bị Lục Hoàn phát hiện đi vào mắng một trận, nói phải có dáng vẻ mới được.
Tiểu Trúc gật đầu như đảo tỏi, thực ngoan đáp ứng. Buổi chiều ngủ ngon giấc, sau đó buổi tối liền tinh thần sảng khoái. Ăn cơm tối xong liền đi dạo khắp nơi.
Hắn thật ra không muốn ra khỏi viện của mình, hắn sợ gặp phải người nào đó, sợ bị lộ. Nhưng đi hai vòng trong viện không biết đi như thế nào đã ra ngoài.
Ban đầu Tiểu Trúc còn không biết mình đã đi ra ngoài, nhưng đi được một lúc, phát hiện không bình thường, lúc này mới nhận ra mình lạc đường.
Hắn muốn tìm một tỳ nữ hỏi xem quay về thế nào, thật vất vả tìm được một người, nha hoàn kia tường tận chỉ đường cho hắn, nhưng càng đi càng mơ hồ. Hắn nào biết tỳ nữ kia là người của tam phu nhân, đương nhiên là không muốn thấy hắn, đường nào càng xa càng dài liền chỉ cho hắn.
Tiểu Trúc đi một đường, qua hành lang với hồ nhỏ liền nhìn thấy một cửa viện, sau khi đi vào mới phát hiện sắc trời thực sự rất tối, hắn lại không cầm đèn, không thấy rõ cái gì. Bước chân không cẩn thận liền vướng vào thứ gì đó dưới chân, lại giẫm lên váy, chân trái vấp chân phải, thoáng cái bổ nhào.
Sấp trên mặt đất, may mắn không đập phải mũi. Tiểu Trúc cảm thấy thật sự là rất mất mặt, lại còn vồ ếch. Đầu còn đụng cánh cửa, va mở cửa gian phòng bên cạnh.
Trên tay có lẽ bị trầy, nhưng không đau lắm, cũng không thấy rõ, Tiểu Trúc không để ý nữa, chỉ phủi phủi đất cát trên người. Muốn đóng cửa, vừa thò đầu vào liền nhìn thấy bên trong, đặt đều là binh khí, mặc dù không cầm đèn, nhưng bên trong có một món binh khí phát ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, hắn vẫn có thể thấy rõ ràng.
Tiểu Trúc nhìn thấy ánh sáng màu xanh mà ngẩn ra, tay định đóng cửa lại đổi thành đẩy cửa, đi thẳng vào. Phát ra ánh sáng xanh đó chính là thanh trường kiếm, đặt trên một cái bệ kiếm bằng gỗ, không có vỏ kiếm, mũi kiếm phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng khiến người ta cảm thấy có chút khó nhìn.
Hắn ở tại Sở gia mấy ngày như vậy cũng có chút hiểu biết, Sở Diệu Y thích vũ khí quý hiếm đủ loại, đều là dùng để cất giữ, nhưng Tiểu Trúc cảm thấy, những binh khí ấy tuyệt đối không tốt bằng cái trước mắt. Hắn thừa nhận hắn không hiểu, nhưng chính là cảm thấy như vậy.
Vươn tay lấy trường kiếm xuống, với hắn mà nói, kiếm này hơi nặng, một tay cầm không chắc. Nhưng hắn vẫn cầm một tay, tay kia từng chút từng chút vuốt lưỡi kiếm, cảm giác nhiệt độ lành lạnh.
"Ngươi đang làm cái gì."
Tiểu Trúc hoảng sợ, thiếu chút nữa ném kiếm đi. Đột nhiên bốn ngọn đèn trong phòng đều sáng lên, chiếu vào mắt hắn đau đớn.
Sắc mặt người ở cửa không lành, hai mắt theo dõi hắn, mày kiếm nhăn lại, không phải Lạc Thịnh Vũ còn có thể là ai!
Lạc Thịnh Vũ tiến vào liền nhìn thấy có người đứng ở nơi đó, mặc dù trong phòng rất tối, nhưng nhãn lực người luyện võ đương nhiên rất tốt. Nhìn kỹ, người nọ chính là Sở Diệu Y, trong tay nàng giơ chuôi Đoạn Thủy kiếm, trên thân kiếm có mấy vết máu, tôn lên mũi kiếm màu lam, cực kỳ quỷ dị.
Tiểu Trúc bị dọa hồi lâu mới hoàn hồn, nhất thời có chút xấu hổ, hắn tự ý vào. Nghĩ đến tiểu thư vô cùng xem trọng phòng binh khí, có lẽ nơi này cũng là cấm địa của Lạc gia sao?
"Xin lỗi..." Tiểu Trúc vội vàng cúi đầu nhận lỗi, vừa cúi đầu lại là kinh ngạc giật mình, trên trường kiếm trong tay không biết làm sao nhuộm vết máu lốm đốm, giống như hoa mai, rất chói mắt. Mắt phượng mở to, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ có lẽ là ban nãy lúc mình ngã sấp xuống trầy tay. Lật bàn tay lên, quả nhiên, có mấy chỗ sây sát, còn chảy máu.
"... Xin lỗi xin lỗi." Tiểu Trúc càng quẫn bách, liền dùng tay áo lau sạch vết máu, sau đó nâng trường kiếm để về chỗ cũ, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook