Vất vả lắm mới nhặt được nữ nhi về nhà, thế mà đứa con gái này lại không cho hắn nuôi thú cưng. Bùi Thanh rất buồn rầu.

Người ta hay nói rằng trong lòng mỗi người nam nhân đều có một tiểu tiên nữ, Bùi Thanh cũng như vậy.

Hắn không thể nào có sức chống cự nổi với các đồ vật đáng yêu. Lần đầu tiên thấy Phì Phì, hắn đã bị đôi mắt ti hí của nó bắn vào tim.

Phì Phì là thần thú thượng cổ, so sánh với những tiền bối của nó thì Phì Phì hoàn toàn không có sức mạnh tấn công gì, càng không có bá khí uy vũ như Bạch Hổ hay Huyền Vũ. Thế nhưng...

Nó manh mà!

Nó đáng yêu mà!

Lông nó xù mà!

Khi đó, hắn đang cô đơn lẻ loi rảnh rỗi sinh nông nổi nên nuôi Phì Phì, đến nay đã hơn trăm năm. Mặc dù bề ngoài của Bùi Thanh hờ hững nhưng trong bụng là người trọng tình cảm, thú cưng nuôi lâu như thế bảo đưa liền đưa đâu có được, sao hắn không thể nào đau lòng cho được!

Nhưng nếu hắn không đưa Phì Phì đi, Manh Manh sẽ không nhận hắn làm cha.

Nghĩ tới đây, Bùi Thanh nhíu chặt lông mày, hắn muốn nuôi Phì Phì cũng muốn nuôi Manh Manh…

Đúng lúc này, Huyền Quang Kính vang lên vài tiếng. Bùi Thanh chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt dừng lại bên trên Huyền Quang Kính.

Huyền Quang Kính là pháp bảo hay gặp trên tiên giới, các thượng tiên không thể thuận tiện gặp nhau nên dùng Huyền Quang Kính truyền tin tức qua lại, ví dụ như tai họa phát sinh hay như có yêu quái nào xuất hiện, lại chẳng hạn nữ ma đầu Thu Giác quậy phá nhân gian, mọi người mau nghĩ cách ngăn chặn! Nhưng theo thời gian dần trôi, cách dùng Huyền Quang Kính đã thay đổi, hiện giờ chính là

”Bản tọa đang du lịch ở thần giới phương Tây, hâm mộ không nào?”

”Nhi tử đã đến giữa kì luyện khí, thật đáng mừng.”

”Có món Thanh Minh Kính mới dùng tu luyện ngắn, muốn đổi sang Ngọc Thông Thiên.”

”Thần tiên nhìn sẽ trầm mặc, phàm nhân thấy sẽ rơi lệ...”

”Phong Kỳ Sơn xảy ra chuyện gì thế này? Thượng tiên mấy người còn có thể ngồi yên được sao?”

“...”

Vân vân và mây mây loạn hết cả lên. Sau này có người đổi tên Huyền Thiên Kính thành “Mạng tiên hữu“.

Ngoại trừ việc xem để phát hiện những chuyện quan trọng xảy ra xung quanh, Bùi Thanh rất ít khi dùng Huyền Thiên Kính, quá hỗn loạn, không thích chút nào, mấy vị thượng tiên đó thỉnh thoảng lại khoe nhi tử của mình lại càng ngứa mắt hơn.

Nhưng giờ phút này, hắn nhìn qua Huyền Thiên Kính, trong đầu bỗng vụt lên một diệu kế.

[Phù Ngọc Tiên Tôn: nữ nhi không cho nuôi thần sủng, các vị thượng tiên có cách nào giải quyết không?]

Các vị thượng tiên đang lướt mạng tiên hữu, bao gồm cả du tiên, tán tiên lúc đọc được tin tức này đều ngay lập tức đờ đẫn.

Họ đọc lại nội dung sau đó kiểm tra lại tên người vừa viết ra cẩn thận. Không sai, đích thật là từng chữ như vàng của người nào đó nổi tiếng cao lãnh đạm mạc - Bùi Thanh Tiên Tôn.

...

...

!!!!!!!

Bùi Thanh Tiên Tôn phát tin lên mạng tiên hữu!

Cái đó không phải trọng tâm. Bùi Thanh Tiên Tôn có nữ nhi?!

Bùi Thanh Tiên Tôn lại có nữ nhi!!

[Hàn Nhạn Thượng tiên: Thứ cho ta hỏi thẳng? Tiên Tôn... Ngài... Còn có hôn phối ư?]

[Ti U thượng tiên: Nữ nhi là do chính Tiên Tôn... Tự sinh?]

[Thường Hi thượng tiên: Tiên Tôn, ngài là nữ??????]

[Thiên Ngu tiên tử: Bùi Thanh Tiên tôn, ngài thật là... Thân nữ tử sao?]

[Đế Thuấn Thần Quân: Cần gì phải phiền phức như vậy, núi Phù Ngọc rộng lớn vô ngần chẳng lẽ không giấu được một con Phì Phì?]

[Đế Thuấn Thần Quân:...]

[Đế Thuấn Thần Quân: hài tử ở đâu ra?]

...

Đúng rồi, hắn có thể len lén nuôi, miễn sao Manh Manh không phát hiện là được. Tên Đế Thuấn này mặc dù nhiều khi phiền hà thật nhưng giờ phút cấp bách lại đưa ra được sáng kiến hay, ghi nhận cho hắn một công.

Giải quyết đại họa trong đầu, Bùi Thanh hoàn toàn trầm tĩnh lại, có thể an tâm nhập định tu luyện.

***

Không biết Bùi lão tặc đó có tống tiễn con tiểu súc sinh kia đi chưa nữa!

Nhớ lại toàn thân đầy lông lá của Phì Phì, nàng không khỏi rùng mình một cái.

Trong phòng đợi nhàm chán, Thu Giác sửa soạn ra ngoài chơi. Bùi lão tặc không cho nàng ra ngoài đi lung tung, cho nên những ngày này phạm vi hoạt động của nàng chỉ giới hạn trong điện Thương Ngô.

Điện Thương Ngô vô cùng tĩnh mịch, nơi này không bao giờ đón được ánh nắng, chỉ có thể ngắm nhìn trăng sáng trong trẻo trên bầu trời tối xa xăm.

Thu Giác vừa ra cửa, một con nhện to bằng trứng ngỗng rơi xuống đầu nàng.

Thu Giác vỗ vỗ con nhện vừa mới rớt rồi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chim thần tước đang bay quanh quanh trên đầu mình. Chim thần tước là loài chim hay được bắt gặp trên tiên giới, nó dùng nhện đen lấp bụng, lấy nước suối thần giải khát, rất là kén ăn.

Chim thần tước trước mắt này hình như chưa trưởng thành, móng vuốt chưa có khí lực nên không cẩn thận đánh mất con mồi.

Thu Giác cúi đầu nhìn con nhện đen, nó lớn hơn bàn tay, giờ đây đang điên cuồng giãy giụa trong lòng bàn tay nàng.

Chim thần tước khẽ kêu một tiếng, nhìn con mồi một cách tiếc nuối rồi nó vỗ cánh vô vọng bay đi.

Thu Giác nhìn nhện đen say mê. Hình như nàng nhớ rằng Bùi lão tặc rất sợ mấy con vật như nhện hay rắn. Hiện tại Bùi Thanh lại đang tu luyện, nếu như lúc này nàng lẻn đến quăng con nhện này lên người hắn...

Bùi Thanh đang tu luyện nhất định sẽ bị dọa đến tẩu hỏa nhập ma!

Đến lúc đó có người phát hiện nàng gây chuyện cũng chẳng sao, ai bảo nàng chỉ đứa trẻ ngây ngô.

Hắc hắc, nghĩ đến liền kích động không ít.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Thu Giác cong lên nụ cười gian tà, nàng không kiên nhẫn được nữa tóm lấy con nhện, nhanh chóng chạy vụt đến tĩnh thất tu luyện của Bùi Thanh.

Thu Giác thận trọng mở cửa tĩnh thất, con nhện trong tay không yên phận động đậy không thôi, chân đầy lông khiến lòng bàn tay hơi ngứa. Nàng tăng khí lực bàn tay dường như muốn bóp nó đến nơi.

Bị nàng bấm chặt như thế, nhện đen quả nhiên ngoan ngoãn hơn.

Tiểu hài tử cất bước đi rất nhẹ, lại thêm trên mặt đất phủ thêm tấm trải bằng nhung, cho nên Thu Giác không lo lắng Bùi Thanh phát hiện ra mình.

Vừa vào cửa, Thu Giác liền thấy Bùi Thanh.

Bùi Thanh ngồi ngay chính giữa, trên người toát lên khí chất thanh tĩnh, hàng mi dài rủ xuống.

Hiện hắn đang rất nghiêm túc tu luyện.

Cho dù tu ma hay tu tiên đều có một điều cấm kị, chính là không thể để người khác quấy nhiễu. Trong lúc tu luyện, linh khí trong kinh mạch toàn thân, len lỏi trong máu. Nếu quấy rầy đối phương lúc này, linh khí bị kích động chạy lung tung toán loạn. Nhẹ thì kinh mạch bị hao tổn, mất đi tu vi; nặng thì thì bị tẩu hỏa nhập ma, ảnh hưởng đến tính mệnh.

Nếu Bùi Thanh chết thì nàng lời to, còn khi hắn biến thành phàm nhân, nàng cũng không bị lỗ.

Nghĩ vậy, Thu Giác càng kích động.

Nàng nắm chặt con nhện, mắt sáng như đuốc. Đúng lúc Thu Giác chuẩn bị ném con nhện lên người vị thượng tiên nào đó để người ta la hét rách cổ họng, một con vật lông xù không biết chui từ lỗ nào ra nhảy đúng lên người nàng.

Thu Giác: “...”

Thu Giác, “???”

Thu Giác: “!!!!!”

...

”Meo meo.”

Phì Phì lè lưỡi, hào hứng liếm láp lên mặt nàng.

Nấc.

Trên mặt nàng đầy nước bọt, cái thứ lồng xù đó...

Hai chân nàng mềm nhũn, mặt biến sắc, vì quá sợ hãi mà chảy nước mắt lúc nào không biết.

Bùi Thanh đã chấm dứt ngồi thiền, dồn khí đến đan điền. Sau khi hồi phục lại nguyên thần, hắn chậm rãi mở ra hai con ngươi...

”Manh Manh?”

Đập vào mắt là cô nương bé nhỏ bé nhỏ nhà hắn đang nước mắt giàn giụa.

Nhưng mà vì sao hai mắt đẫm lệ thế kia?

Bùi Thanh dời mắt nhìn ngang, phát hiện Phì Phì liền hiểu ra ngay tức thì.

Manh Manh nhà hắn bị Phì Phì hù dọa.

”Phì Phì, tới đây.” Giọng nói lạnh buốt người, khí thế khiếp đảm, ánh mắt đầy uy hiếp.

Phì Phì chưa bao giờ thấy chủ nhân như thế này, liền cụp đuôi xuống. Đôi tai có vẻ sợ hãi mà run rẩy, nhảy xuống khỏi người Thu Giác.

”Meo meo...” Phì Phì phóng tới dụi dụi vào bàn tay hắn ra vẻ nịnh nọt.

Thần sắc Bùi Thanh vẫn cứng ngắc như cũ, “Ra ngoài.”

Phì Phì: QAQ

Phì Phì cẩn thận mỗi bước đi, ánh mắt rất là đáng thương. Sao chủ nhân có thể không ngó ngàng đến nó như thế? Phì Phì chợt cảm thấy tủi thân quá chừng, chui ra khỏi khe cửa, nó phải đi tìm Đại sư huynh kể khổ mới được.

”Manh Manh ngoan, cha đã dạy dỗ lại Phì Phì. Nó không dám dọa con nữa đâu.”

Bùi Thanh tiến đến, cầm khăn lau sạch nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của nàng, sau đó bế nàng lên. Bàn tay thô ráp vỗ nhè nhẹ lưng nàng dịu dàng an ủi.

Thu Giác bị hù đến ngu ngơ, con nhện trong tay bị bóp chặt đến biến dạng.

”Cái này... Cái này...”

Vậy thì... nếu không dọa được hắn bị đứt gãy hết kinh mạch, tẩu hỏa nhập ma thì cũng phải khiến hắn sợ hãi la hét lớn mới được, không thì đợt này nàng lỗ to!

Bùi Thanh chợt phát hiện nàng đang nắm một con nhện trong tay. Con nhện đen kịt nằm trong bàn tay trắng nõn của nàng tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.

Khi chưa thành tiên, Bùi Thanh không thích những con vật nhiều chân, sau khi thành tiên cũng chẳng thấy chúng dễ nhìn hơn, đơn giản chỉ cảm thấy buồn nôn.

Nhưng giờ phút này... Hắn lại cảm thấy con nhện tám chân kia cũng khá đáng yêu.

”Cho ta?”

Thu Giác hít mũi một cái, chỉ là đem nhện hướng trên mặt hắn đụng đụng.

Đúng thật là cho hắn...

Trong lòng hắn đầy cảm xúc lẫn lộn, nhiều hơn kích động chính là cảm động.

Trẻ con không thích Bùi Thanh, các đệ tử dưới trướng đều đúng quy củ đối với hắn, tiểu đệ tử càng e sợ hắn chứ đừng bàn đến bọn chúng tặng quà cho hắn, chia sẻ thứ gì với hắn.

Nhưng giờ phút này, Manh Manh lại nghĩ đến hắn, đưa theo vật cưng đến tìm chơi với hắn.

Tiểu nha đầu không sợ hắn, càng không e ngại gì mà quấy rầy hắn.

”Thật đáng yêu.” Bùi Thanh cẩn thận nhận con nhện đen hấp hối sắp chết, hắn đặt nó lên vai, nở nụ cười với nàng, “Cảm ơn Manh Manh.”

Dứt lời, đôi môi lành lạnh đáp lên trán nàng.

Thu Giác: Σ(°△°|||)︴

Cái quỷ gì á!!

Cảm ơn nàng làm gì! Hôn nàng làm gì!

Không phải lão ta sợ mấy loại động vật này sao? Hẳn lão phải hét to lên như bị chọc tiết rồi quăng nó xuống đất chứ?!

”Tiểu tử này hơi yếu, chúng ta cho nó uống chút nước.”

Bùi Thanh hơi trợn mắt, Manh Manh không thích Phì Phì nhưng loại thích thứ lông lá này, nếu nha đầu thích thì hắn sẽ nuôi. Không biết con nhện này bị gì mà giờ toàn thân như không có sinh mệnh vậy. Nó được Manh Manh cứu, nếu nó chết rồi thì Manh Manh sẽ buồn lắm...

Hai tay Bùi Thanh nâng niu con nhện, cẩn thận đặt nó lên bàn, sau đó thấm ướt ngón tay, nhỏ từng giọt vào miệng con nhện.

Thu Giác: “...”

Nhện đen động đậy trở lại.

Bùi Thanh lại thả nó lên tay nàng, “Tỉnh rồi.”

Thu Giác: “...”

Bùi Thanh xoa đầu của nàng, “Manh Manh muốn nuôi thì nuôi.”

Thu Giác cúi đầu nhìn con nhện lại ngước lên nhìn Bùi Thanh, “Người ta nói là... Ông không thích nhện.”

Bùi Thanh sững sờ, tự dưng cười lên.

”Nếu con thích thì ta cũng sẽ thích.”

Ánh trăng phá cửa sổ đáp vào, điệu bộ của hắn trong trí nhớ của nàng lúc nào cũng yên lặng, lạnh lùng.

Bùi Thanh đưa tay đùa giỡn với nhện đen, đôi mắt vui vẻ, bờ môi mỉm cười.

Thu Giác phồng má tức tối, hơi thất vọng.

”Ta không thích nó, cho ông đó!” Quăng con nhện lên người ai kia, Thu Giác hậm hực dậm đôi chân ngắn ngũn rời đi.

Bùi Thanh ngây ngốc nhìn bóng lưng bé tí: Chẳng lẽ tiểu hài tử nào cũng... vui buồn thất thường như thế? Hay chỉ có Manh Manh nhà hắn thôi?

Mệt mỏi quá đi, xem ra nuôi con một mình không dễ dàng chút nào.

Nhện đen bò tới bò lui trên tay hắn. Bùi Thanh cau mày, nhìn loại sinh vật lông lá nhiều chân này quả nhiên rất buồn nôn. Hắn chậm rãi bước đến cửa sổ, ném dứt khoát con nhện ra ngoài. Trên không vang lên tiếng chim, một con chim thần tước bay vù đến, há mồm ngậm lầy nó...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương