Ma Đạo Luân Hồi Ký
-
Chapter 564: Phân chia chiến tuyến. (4)
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Đôi mắt Hồ Dao Thành âm trầm đi thấy rõ.
‘Quả nhiên.’
Ngay khi nhận được báo cáo, hắn không giấu nổi vẻ bối rối.
“Sẽ không bị thất bại đấy chứ.”
Quả thật hắn không quan tâm đến Thất Đại Môn Phái và Tam Đại Thế Gia. Nhưng hắn không ngờ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra thế này.
‘Giỏi thật.’
Dù là vô tình, hay là cố ý.
Bọn họ đã bị loại trừ hoàn toàn ra khỏi cuộc chiến khốc liệt.
Phản ứng như thế cũng không quá kinh ngạc, nhưng điều đáng nói chính là kẻ địch đã che giấu được cả hắn và Giáo Chủ dù đang trong tầm ngắm.
‘Không, nói là bị lừa cũng đúng. Do chúng ta đã quá lạc quan thôi.’
Hơn nữa, Thất Đại Môn Phái và Tam Đại Thế Gia đã từng bị Tây Lương xử lý. Có thể đánh bại một lần, chẳng lẽ không có lần thứ hai?
Nói cách khác, việc loại trừ Thất Đại Môn Phái và Tam Đại Thế Gia đã dần trở nên cần thiết.
‘Thần xin lỗi, Giáo Chủ.’
Dù với lý do gì đi nữa, lỗi của hắn vẫn là không xử lý hành động của kẻ địch một cách triệt để.
‘Sau khi bị lừa một vố, tâm trạng ta không mấy vui vẻ nhưng…’
Bây giờ không còn cách nào khác.
Những gì Hồ Dao Thành biết có lẽ Tây Lương cũng biết. Nếu thế, có lẽ hắn đã đến nơi và phô diễn sức mạnh Bán Tiên Chi Cảnh của mình rồi.
‘Giáo Chủ xin hãy đảm nhận cuộc chiến ở đó.’
Hồ Dao Thành nhìn vào phía Tây bản đồ.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Nếu cứ đà này sẽ đến hồi kết. Và đối phương cũng đã bắt đầu một cuộc chiến không thiện chí, nên phe ta cũng phải dốc toàn lực chiến đấu.
“Bẩm Tổng Quân Sư.”
“Hả?”
“Người của Vô Sắc Tự đến rồi ạ.”
Đôi mắt Hồ Dao Thành lóe sáng.
“Mau mời vào.”
Một hồi sau, Khương Vũ Ngạnh bước vào phòng.
Hồ Dao Thành làm thế bao quyền.
“Lâu rồi không gặp ngài.”
“Khà khà, đúng là vậy.”
Khương Vũ Ngạnh đã thay đổi rất nhiều.
Chẳng biết có phải đã tu luyện quá mức trong suốt thời gian qua hay không mà cơ bắp bên dưới lớp y phục đều lộ hết ra ngoài.
Dẫu là cao thủ nội công thâm hậu thế nào thì đối với một lão nhân đã ở tuổi xế chiều như ông ta sở hữu được thân hình này thật khiến người khác phải thập phần kinh ngạc.
Quả thật ông ta đã nỗ lực tu luyện không ngừng nghỉ trong thời gian qua.
“Xin thứ lỗi cho ta. Đáng lẽ ta nên gửi thư cho ngài nhưng tình hình này ta muốn đích thân gặp ngài để trao đổi. Ngài đã vất vả nhiều rồi.”
“Không đâu. Lâu lắm rồi ta mới được ra ngoài hít thở không khí nên cảm thấy rất thoải mái.”
“Mời ngài ngồi. Ta…”
“Cho ta một chén trà Mẫu Lệ Ca nhé?”
Hồ Dao Thành tỏ vẻ bất ngờ.
“Mẫu Lệ Ca ư?”
“Ngài biết mà? Ta là người đã làm ra nhiều món ăn ở Thần Giáo trong suốt một thời gian dài. Vốn ta không thích lắm nhưng khi trở lại Thần Giáo, ta lại nhớ mùi hương đó quá.”
“Haha, ta biết rồi.”
Một hồi sau, trà được mang đến trước mặt hai người.
Khương Vũ Ngạnh có chút khó chịu.
“Vừa ngửi thấy mùi hương ta đã không muốn mở mồm rồi. Đáng lẽ ta nên để nó ngủ yên trong ký ức nhỉ?”
“Ta gọi trà khác nhé?”
“Không sao đâu. Để ta uống thử cũng được.”
Uống xong một ngụm trà đầu óc tỉnh táo hẳn. Khương Vũ Ngạnh liên tục chớp mắt.
“Hiệu quả kinh thật. So với việc rửa mặt thì dùng nó tốt hơn nhiều.”
“Vậy nên thường xuyên uống nhỉ.”
“Già rồi nên khó ngủ lắm. Nhân lúc còn trẻ nhớ ngủ thật nhiều nhé.”
Bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Thực tế thì Hồ Dao Thành nghĩ Khương Vũ Ngạnh là người đáng để tôn trọng.
Người khác có thể chê bai ông ta vì ông ta không biết xấu hổ. Không hề biết để thua ai, thế nhưng Khương Vũ Ngạnh lại bị Lý Thiên Tượng lấn át.
Hơn nữa, ông ta vốn sống mà không sợ hãi điều gì. Nhưng đáng kinh ngạc là ông ta lại có giao dịch với Lý Thiên Tượng.
Bất kể là ai đưa ra đề xuất trước, việc Khương Vũ Ngạnh giao dịch với Cổ Kim Đệ Nhất Ma là chứng cứ rõ ràng cho tính cách của ông ta nhất. Đó chính là lý do Hồ Dao Thành tôn trọng Khương Vũ Ngạnh.
“Nhìn nét mặt của ngài, chắc không phải chuyện nhỏ rồi nhỉ?”
“Xin thứ lỗi. Đúng là có vấn đề.”
“Ta hiểu mà.”
Khương Vũ Ngạnh cười hỏi.
“Ừm, vì chuyện gì mà lại cần lão già này đến tận đây thế?”
Hồ Dao Thành thẳng thắn nói.
“Chúng ta muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
“Nếu nhờ vả bình thường thì gửi thư là được rồi mà?”
“Đúng vậy.”
“Đối tượng là ai?”
“Là hoàng thái tử.”
Đột nhiên ánh mắt Khương Vũ Ngạnh âm trầm đi.
“Hoàng thái tử Chu Thiên Dưỡng?”
“Đúng thế.”
“... Hưm.”
Khương Vũ Ngạnh thoáng im lặng.
Ông ta liên tục gõ ngón tay xuống bàn. Ông ta không ngờ đối phương lại nhờ vả mình một chuyện lớn như thế.
Thế nhưng ông ta không hỏi lý do vì sao lại giết Chu Thiên Dưỡng hay vì cớ gì lại nhờ ông ta làm một chuyện quá sức như thế vào thời điểm này.
Khương Vũ Ngạnh suy nghĩ một hồi rồi thở dài.
“Hoàng thái tử… hoàng thái tử…”
“…….”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
“Ta không rõ tình hình cụ thể, nhưng hoàng thái tử là người luôn được ưu tiên bảo vệ.”
“Đúng vậy.”
“Chắc chắn hắn đã xây dựng pháo đài kiên cố như Thiết Huyết Thành.”
“Đương nhiên là thế.”
Ánh mắt Khương Vũ Ngạnh càng âm trầm hơn.
“Ta đã hiểu vì sao ngài lại muốn gặp trực tiếp ta rồi.”
Sát Vương Thiên Hạ Tân bỏ mạng nhiều năm trước là Đế Vương của Ám Sát Kế.
Tuy nhiên trước khi là sát thủ thì hắn là võ giả. Cảnh giới võ công của hắn rất xuất sắc và khả năng về sát pháp cũng hơn người. Vậy nên hắn mới được ưu ái gọi là Sát Vương.
Nói cách khác, Thiên Hạ Tân là người sở hữu ‘năng lực giết người’ giỏi nhất thiên hạ.
Khương Vũ Ngạnh lại khác.
Ông ta là người sống đúng với thứ mà mọi người nghĩ về sát thủ.
Sát thủ hoạt động trong bóng tối. Chưa bàn đến cảnh giới võ công, ‘làn sương’ chết chóc đã bí mật lẻn vào lấy đi đầu của đối phương.
Khương Vũ Ngạnh xứng đáng được gọi là đế vương của những sát thủ lúc bấy giờ. Dù ông đã bị Lý Thiên Tượng thu phục, nhưng trước đó không ai biết việc ông từng xâm nhập vào Ma Thần Cung.
“Ta sẽ đưa ra kết luận.”
Khương Vũ Ngạnh nói với giọng điệu nặng nề.
“Ta sẽ thử. Ta sẽ làm tất cả những gì mình có thể. Nhưng ngài đừng mong đợi quá.”
Lời nói thật đáng kinh ngạc.
Tuy ông ta bảo sẽ trợ giúp, nhưng đây là vấn đề ám sát hoàng thái tử. Dù có từ chối yêu cầu cũng dễ hiểu.
Hồ Dao Thành mỉm cười.
“Xin đa tạ. Ta tuyệt đối không quên ân tình của ngài.”
“Phù. Chắc là sẽ bận bịu lắm đây.”
“Nhưng ta vẫn chưa nói xong.”
“Hả? Vẫn chưa xong ư, vậy còn chuyện gì nữa?”
“Ta chỉ nói đối tượng là hoàng thái tử, chứ không bảo là sẽ giết hắn.”
Đôi mắt Khương Vũ Ngạnh lóe sáng.
“Không phải giết hắn á?”
“Ngài cũng vừa nói đấy. Chúng ta không dám chắc kết quả sẽ tốt đẹp mà.”
“Đúng vậy.”
“Tấn công hoàng thái tử. Ta biết nhờ vả chuyện này thật sự là quá sức. Nhưng nếu điều đó xảy ra, chẳng phải những gì ngài gây dựng sẽ mất hết sao?”
Khương Vũ Ngạnh nghiêng đầu.
“Vậy ngài muốn ta làm gì?”
“Tấn công đối phương. Bằng cách huy động tất cả sát thủ trên thiên hạ.”
“…….”
“Thế nhưng, ta nhờ ngài rút lui vào thời điểm quyết định.”
“Hô.”
Khương Vũ Ngạnh mỉm cười.
“Muốn ta đóng vai chó săn ư?”
Hồ Dao Thành liền bật cười.
Trên đời không có nhiều người vừa thông minh lại vừa tinh ý. May là Khương Vũ Ngạnh lại là số ít trong đó.
“Hoàng thái tử là đối tượng được bảo vệ hàng đầu, chắc chắn rất khó tiếp cận hắn. Có lẽ Đàm Tư Vĩnh cũng mong hoàng thái tử sẽ bị tiêu diệt, và muốn biến chính mình trở thành hoàng thái tử.”
“Đúng là một kẻ nguy hiểm.”
“Nhưng lão ta không thể tự ra tay lấy mạng hoàng thái tử. Đương nhiên rồi. Đối với Đàm Tư Vĩnh, hoàng thái tử vẫn là một quân bài đáng giá.”
“Ưm.”
“Nếu chết thì thôi, bằng không phải bảo vệ bằng mọi giá. Hoàng thái tử chính là sự tồn tại như thế đối với Đàm Tư Vĩnh.”
Tầm nhìn chính xác.
Khương Vũ Ngạnh lại hỏi.
“Tức là lão ta tôn kính hoàng thái tử và e dè ánh mắt của người khác ư?”
“Đúng vậy. Cùng nhau tiến về trước, nếu hoàng thái tử muốn điều gì lão ta đều đáp ứng, nếu đó là việc không quá sức.”
“Nếu vậy…?”
“Đúng thế.”
Hồ Dao Thành nở nụ cười lại.
“Tốt nhất là giữ mạng cho hoàng thái tử và cho hắn liên tục bị đe dọa đến tính mạng.”
Đôi mắt Khương Vũ Ngạnh lay động.
“Ngài đúng là đáng sợ hơn ta nghĩ nhiều.”
“Đúng vậy.”
“Thà yêu cầu ta giết hoàng thái tử còn hơn. Thế nhưng, ngài và cả Đàm Tư Vĩnh đều coi hoàng thái tử là một quân cờ.”
Hồ Dao Thành cười cay đắng.
“Phía đối phương đã vượt quá giới hạn. Nếu vậy chúng ta cũng không cần giữ giới hạn làm gì nữa.”
“…….”
“Chủ nhân của ta là Giáo Chủ. Ta là một kẻ xấu xa, lấy danh nghĩa Tổng Quân Sư mà sử dụng Giáo Chủ như một quân cờ. Nếu xét đến khía cạnh này thì hoàng thái tử không là gì cả.”
Khương Vũ Ngạnh cảm nhận được sự chân thật trong lời nói của Hồ Dao Thành.
‘Ra là thế.’
Khương Vũ Ngạnh nghĩ.
‘Chính vì hắn có thể tự nhiên thốt ra những lời như vậy nên mới trở thành Tổng Quân Sư trung thành nhất của Giáo Chủ.’
Hồ Dao Thành hỏi.
“Ngài có thể làm được không?”
“Được không á? Khà khà, không cần giết mà chỉ cần làm kẻ địch khiếp sợ thôi đúng chứ?”
Khương Vũ Ngạnh nhẹ hất cằm.
Vô Sắc Tự Chi Chủ - tổ chức sát thủ nguy hiểm nhất thiên hạ đang vô cùng nghiêm túc.
“Ngài đừng lo. Ta có thể duy trì trạng thái đó đến khi chiến tranh kết thúc. Có lẽ đối phương phải run lên vì sợ hãi đây.”
“Đa tạ ngài.”
“Đa tạ gì chứ.”
Khương Vũ Ngạnh đứng dậy.
“Nói chuyện xong rồi, không cần phải kéo dài thời gian nữa. Ta sẽ hành động ngay.”
“Ta biết rồi. Ngài dự đoán sẽ mất bao lâu?”
“Ta sẽ hành động nhanh nhất có thể, nếu chậm nhất thì trong khoảng 40 ngày.”
Hồ Dao Thành mở to mắt. Vì tốc độ nhanh hơn hắn nghĩ nhiều.
Khương Vũ Ngạnh định xoay người rời đi, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó liền nhìn Hồ Dao Thành.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
“Ta có điều thắc mắc.”
“Ngài cứ nói đi.”
“Ta nói trước, nếu ngài thấy khó quá thì không cần đáp lại cũng được.”
“Ta hiểu rồi.”
Ánh mắt Khương Vũ Ngạnh sáng lên.
“Ta nghe nói ngọc tỷ đang ở Thiên Ma Thần Giáo nhỉ?”
Hồ Dao Thành mỉm cười.
“Đúng vậy.”
Nói cho Khương Vũ Ngạnh biết cũng không phải vấn đề to tát gì. Điều này cho thấy Hồ Dao Thành rất tin tưởng đối phương.
“Đúng rồi, ngọc tỷ ấy. Ngọc tỷ rất quan trọng. Món đồ đó đại diện cho danh nghĩa và quyền lực của hoàng thất. Ta chỉ thắc mắc… Khi nào thì chúng ta sẽ dùng đến ngọc tỷ này đây.”
“Hừm.”
Đột nhiên đôi mắt Hồ Dao Thành hiện lên tia sát khí đáng sợ.
Khương Vũ Ngạnh cảm thấy hơi rùng mình trước sát khí đó.
“Chúng đang tấn công Thiết Huyết Thành. Và ở đó có rất nhiều lương dân.”
“……?!”
“Đàm Tư Vĩnh sẽ biến tất cả người Trung Nguyên thành kẻ địch. Vậy nên ta mới nhờ ngài giữ chặt hoàng thái tử.”
“Vậy là….”
“Vâng.”
Hồ Dao Thành cười lạnh.
“Sắp đến lúc dùng đến ngọc tỷ rồi.”
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook