Ma Đao Lệ Ảnh
Chương 20: Cuồng hoan

Trong đem trộm thâu tình rất là kích thích. Trong khi Tiểu Ngưu vẫn cứ tiếp tục, sư nương cũng đã động tình. Tiểu Ngưu chỉ cảm thấy cây bổng của mình tiến vào một nơi ấm áp và ướt át. Một vật mềm mại liên tục ma sát với nó, Tiểu Ngưu cảm thấy thoải mái muốn chết. A, sư nương rốt cuộc cũng cũng đã làm việc này cho ta. Tiểu Ngưu mừng như điên, thật muốn kêu loạn lên.

Tiểu Ngưu quay đầu lại, cảm khái nói: "Thật thoải mái, thật sự thoải mái. Tư vị này còn sướng hơn là ngồi ở trên ngai vàng của hoàng thượng."

Sư nương nhả cây bổng ra, đáp lại: "Cho dù là hoàng đế, ta cũng không làm vậy cho hắn đâu."

Vừa nói, cái lưỡi thơm tho vẫn cứ tiếp tục hoạt động. Đừng xem sư nương ở phương diện này là người mới, nhưng nàng cố gắng không chịu thua, vẫn khiến Tiểu Ngưu sung sướng muốn chết. Thật là lới thế tốt của nữ nhân.

Tiểu Ngưu thỉnh thoảng chỉ điểm một chút kỹ xảo cho sư nương, để nàng tiến bộ hơn, thể hiện tốt hơn. Đồng thời, Tiểu Ngưu vì muốn báo đáp lại mỹ nữ, cũng tiếp tục hoạt động ở tiểu huyệt của sư nương. Hai người cứ như vậy, đều khiến đối phương tương đối thỏa mãn.

Sư nương đầu tiên không nhịn nỗi, d*m thủy của nàng không biết đã chảy ra bao nhiêu rồi, chảy muốn cạn luôn. Sư nương khoái lộng cây bổng một lúc, rồi nhả ra, và nói: "Tiểu Ngưu, ta muốn hảo hảo, mau cấp cho ta đi, đừng có làm ta khó chịu nữa."

Cây bổng của Tiểu Ngưu được sư nương khoái lộng, sắp muốn nổ tung. Từ lúc biết mùi cho đến nay, chưa bao giờ có to dài đến như vậy. Tiểu Ngưu hơi thở nặng nề, nói: "Sư nương, ngoan ngoãn nằm yên, để cho ta làm à."

Sư nương phụ họa thêm: "Làm, làm cho ta đến chết đi. Ta sẵn sàng để cho ngươi làm cho đến chết."

Tiểu Ngưu nghe những từ dâm đãng từ một vị sư nương cao quý, cảm thấy rất hưng phấn. Hắn xoay người lại, quỳ gối ở giữa hai chân của sư nương, tay cầm cây bổng, dựa theo cảm giác, chạm vào mật huyệt của sư nương. Nơi đó sớm đã trở thành một thác nước nóng chảy không ngừng.

Dưới sự hỗ trợ của d*m thủy, Tiểu Ngưu đẩy mông một cái, tư một tiếng, thì đã vô được hơn phân nửa. Sư nương sảng khoái a một tiếng, nói: "Tiểu Ngưu, cảm giác thật tuyệt đó. Ân, cái ngoạn ý của ngươi thật to lớn, như muốn phá hư cái động nhỏ của ta." Tiểu Ngưu rất là đắc ý, thích ý vô cùng. Bất thình lình một lần nữa xâm phạn nhị hoa của sư nương. Và cứ thế tiếp tục. Lúc thì đem cây bổng ở ngoài huyệt khẩu, rồi đâm vào cho tới tận cùng, lúc thì nhẹ nhàng từ tốn, khiến cho sư nương thể nghiệm được nhiều tư vị khác nhau. Đương nhiên Tiểu Ngưu có cảm giác khác nhau, nhưng cũng đều rất sảng khoái.

Sư nương được làm cho hài lòng, lúc thở gấp, lúc thở nhẹ, lúc thở dài, trong chốc lát, nói: "Tiểu Ngưu, mau, nằm xuống trên người ta. Ta muốn ngươi đè lên người ta." Nguyên lại tư thế này của Tiểu Ngưu là tư thế quỳ, hai tay ôm đôi chân ngọc, thân thể không có trực tiếp tiếp xúc với nhau.

Thấy sư nương có yêu cầu như vậy, Tiểu Ngưu vươn người ra, cả người nằm lên trên thân thể của sư nương. Cái tư thế này vừa xong, sư nương a một tiếng thỏa mãn. Đôi chân ngọc ôm chặt cái lưng của Tiểu Ngưu, cái mông, cái eo chuyển động, đáp lại sự khoái lộng của Tiểu Ngưu. Cái cây bổng kia theo tiết tấu ra ra vào vào động huyệt, phát ra những tiếng khiến người khác phải đỏ mặt. Mỗi lần xuất nhập, đều khiến có cái động huyệt co giãn không ngừng. Cảnh này rất là hấp dẫn, cũng khiến cho nam nhân cực kỳ kiêu hãnh.

Sư nương nhẹ giọng kêu lên: "Tốt, thật sự đẹp. Làm nữ nhân thật là tốt. Ta thích cái loại cảm giác này. Ta cũng rất thích ngươi làm ta như vậy." Dưới tình huống này, sư nương đã quên đi sự thẹn thùng tu sỉ của nữ nhân.

Tiểu Ngưu hôn lên mặt của sư nương, cảm giác cặp phong nhũ đầy đặn tiếp xúc với ngực, cũng thể nghiệm được tư vị, miệng nói: "Sư ngươi, có nghĩa là cả đời sẽ để ta làm ư."

Sư nương lập lại: "Nghĩ đi nghĩ lại, nếu không có ngươi, làm sao ta có thể trải qua cuộc sống sau này được."

Tiểu Ngưu vừa đưa cây bổng vào trong người của sư nương, vừa nói: "Vậy điều kia có cần phải gấp rút giải quyết không. Nếu không, chúng ta chỉ có thể rời xa." Tiểu Ngưu cũng muốn thường xuyên ngoạn lộng thân thể của sư nương.

Sư nương rên rỉ: "Ta cũng đã nghĩ ra cách tốt rồi. Cái này không cần ngươi quan tâm. Ngươi chỉ cần dùng sức kiền là được."

Tiểu Ngưu hỏi: "Cái biện pháp tốt ấy ra sao?"

Sư nương hừ một tiếng rồi nói: "Kiền ta nhanh lên một chút, ngươi hãy làm cho ta thỏa mãn, ta sẽ nói cho ngươi toàn bộ kế hoạch."

Tiểu Ngưu hồi đáp: "Được rồi, ta nhất định sẽ là cho nàng ngày đi không nổi." Vưa nói xong, Tiểu Ngưu tấn công sư nương như vũ bão, khiến cả thân người sư nương mềm nhũn, d*m thủy chảy ra liên tục. Sư nương thiếu chút nữa đã vô ý kêu lên. Nếu không được Tiểu Ngưu nhắc nhở, tất cả gia nhân sẽ chạy đến đây bởi sư nương.

Cũng gần được một ngàn cái, sư nương đã lên đến cao triều, dâm tính liên tục cọ xát vào đầu cây bổng, khiến Tiểu Ngưu sướng đến nổi thiếu chút nữa cũng bắn ra. Sư nương không cần nghỉ ngơi lâu, liền yêu cầu tái chiến. Lúc này nàng không để Tiểu Ngưu đè lên người nàng, mà nàng muốn làm kỵ sĩ.

Vì vậy, Tiểu Ngưu không thể làm gì khác hơn, là từ từ nằm ngửa xuống. Sư nương ngồi trên người của Tiểu Ngư, cầm lấy cái tiểu gia hỏa mà để vào trong động huyệt. Khi cây bổng ngập vào trong hoàn toàn, sư nương hừ một tiếng rồi nói: "Cả ngươi thật không lớn, nhưng là bảo vật trời sanh đáng yêu nhất. Không biết sau này lại có bao nhiêu nữ nhân bị nó hại. Không bằng ta bây giờ cắt đứt nó đi, để vì dân mà trừ hại."

Tiểu Ngưu nghe được âm thanh vừa nhu mỹ vừa quyến rũ, hồn đã bay lơ lửng. Hai tay Tiểu Ngư bắt đầu hí lộng đại nãi tử của sư nương, vuốt ve hai cái miên quyến rũ kia. Tiểu Ngưu nói: "Sư nương có bỏ được nó không? Nếu bỏ được nó, trước tiên phải khóc nhiều đó."

Sư nương nghe xong cười không ngừng, cũng không có trả lời lại, chỉ có đưa cái mông lên xuống thật nhanh, ngay cả cái giường cũng rung rinh. Khí thế như muốn làm cho bảo bối của Tiểu Ngưu chịu không nổi. Cũng may, Tiểu Ngưu không phải là một tên yếu như đậu hủ, có thể chịu đựng được khảo nghiệm, chẳng những không có bị thua, mà còn mạnh thêm vài phần. Sư nương ngoài miệng nói: "Lúc này là ta đang kiền ngươi." Nhưng Tiểu Ngưu lại nghĩ, chính mình đang kiền nàng. Bởi vì cây bổng dài là vũ khí để chinh phục nữ nhân.

Sư nương lên xuống, Tiểu Ngưu cũng phối hợp nhịp nhàng. Hai tay mâm mê nãi tử vô cùng sảng khoái. Khi thì bóp nắn nãi tữ, khi thì đùa giỡn với đầu nãi tử. Cả đầu nãi tử đều bị Tiểu Ngưu làm cho phải cứng lên. Hai cái nãi tử tựa như hai cái đại man đầu (Bánh bao lớn) ở Sơn Đông. Đừng nghĩ là trong đem không thể nhìn thấy, nhưng Tiểu Ngưu cảm giác được biến hóa của chúng. Cái này là cũng từ công phu của chính mình, Tiểu Ngưu rất đắc ý. Hơn nữa cái tiểu động của su nương khiến cho cây bộng vô cùng sảng khoái. Vừa ma sát khó chịu, vừa ấm áp thoải mái, khiến Tiểu Ngưu không thể kiên trì nữa, muốn xuất ra.

Sư nương cũng biết Tiểu Ngưu có ý muốn xuất ra, liền cố ý tăng tốc thêm. Sau mấy trăm lần như vây, thân thể Tiểu Ngưu run lên. Sư nương vội thả cây bổng ra, rồi để Tiểu Ngưu nằm lên người nàng, đem nó vào trong, được vài lần thì đã xuất hết bên trong. Sư nương ôm chặt thân thể của Tiểu Ngưu, nhẹ giọng nói: "Thật nóng, thật có lực, ta rất thích ngươi. Rốt cuột là một người trẻ tuổi, có bản lãnh."

Tiểu Ngưu nghe được rất cao hứng, rồi đưa miệng nhấm nháp đầu lưỡi của sư nương một hồi, và nói: "Sư nương, không sợ có thai sao? Bắn vào như vậy có thể rất nguy hiểm đó."

Sư nương rất bình tĩnh hồi đáp: "Có thì có, dù sao ta chưa từng có thai qua."

Tiểu Ngưu ha ha cười: "Vạn nhất là có thai, ta có thể làm ba ba."

Sư nương chỉ vào trán của Tiểu Ngưu: "Còn là tiểu hài tử, ngươi sao có thể chiếu cố hài từ được."

Tiểu Ngưu đáp: "Ta có thể học qua."

Sư nương cảm khái nói: "Nam nhân của ta vẫn muốn một hài tử. Nhưng từ lúc chúng ta lấy nhau, vẫn chưa làm chuyện này nhiều, có lẽ không thể có. Đó là số mệnh."

Tiểu Ngưu mỉm cười: "Có thể bây giờ sẽ được. Người nên cẩn thận một chút."

Sư nương cũng cười: "Ta cũng đang muốn tìm một đứa. Khi hài tử lớn lên, ta sẽ để nói trở thành chưởng môn của một phái. Điều đó thật sự là uy phong."

Tiểu Ngưu phản đối: "Hài tử ta không thể bắt là đạo sĩ. Ta không muốn như vậy."

Sư nương cười: "Tiểu Ngưu, ngươi chừng nào đi theo ta."

Tiểu Ngưu sững sờ: "Cái gì?"

Sư nương nói rõ thêm: "Ngươi không phải muốn cả đời cùng ta ở tại một chỗ ư? Ta đã suy nghĩ rồi, ngươi đi với ta. Ta sẽ đi tới một nơi nào đó, ngươi cũng phải đi theo. Nói như vậy, ngươi chẳng những được hưởng thụ diễm phúc, lại còn có thể học được thêm bản lãnh, không để cho người khác ăn hiếp nữa."

Tiểu Ngưu nghe xong liền mừng rỡ. Bởi vì chẳng những có thể thường xuyên hưởng thụ sư nương, cũng có thể thường xuyên hưởng thụ Nguyệt Lâm, và cũng có hy vọng với Nguyệt Ảnh. Nhưng lập tức lại có việc khó giải quyết. Tiểu Ngưu nói: "Cái này dĩ nhiên là tốt, nhưng còn Điềm Nữu thì làm sao? Còn người nhà của ta thì sao?"

Sư nương có chút mất hứng, nói: "Việc của nam tử hán, nhất định phải đặt lên hàng đầu. Ta có thể cho ngươi một thời gian. Sau mười ngày, ta sẽ chờ ngươi tại khách sạn nơi Điềm Nữu ở. Nếu ngươi không đến, ta sẽ giết chết tiểu nha đầu đó. Ngươi tự giải quyết đi."

Tiểu Ngưu nghe xong, khẩn trương nói: "Cũng không được làm loạn. Nếu như giết theo lời nàng, ta cũng không muốn sống."

Sư nương mỉm cười: "Vậy ngươi đi theo ta, cùng tiêu dao với ta. Một nam tử hán, hẳn nhiên sẽ có việc muốn làm. Chẳng lẽ ngươi thật muốn như phụ thân ngươi là một tiểu lão bản, không có tương lai ư. Cũng có đáng tiếng ngươi không thể là ra chuyện đại sự gì."

Tiểu Ngưu nghe xong, cảm thấy vui, hỏi: "Chẳng lẽ sư nương cho rằng ta có thể làm nên đại sự ư?"

Sư nương hồi đáp: "Ngươi chưa thử qua, làm sao có thể biết là mình được hay không? Hơn nữa, một người rất bình thường, sau khi trải qua khổ cực tập luyện, cũng có thể trở thành đại anh hùng. Như cái tên Lưu Bang đó, vốn chỉ là một đại lưu manh, sau đó, không phải trở thành một vị hoàng đế sao? Chẳng lẽ ngươi cũng không bằng hắn ư?"

Tiểu Ngưu cười hắc hắc: "Tạ thật sự không bằng được hắn."

Sư nương dùng tay gõ vào đầu Tiểu Ngưu, nói: "Ta thích nam nhân có chí khí, ngươi đừng làm ta thất vọng đó."

Tiểu Ngưu ừ một tiếng, nói: "Được rồi, ta nhất định sẽ không làm nàng thất vọng."

Sư nương nhấn mạnh: "Sau mười ngày, ta sẽ ở đó chờ người. Giờ ta phải đi."

Tiểu Ngưu hỏi: "Nàng đi làm gì? Không bằng ngủ ở đây cho tới hừng sáng rồi hãy đi."

Sư nương đáp: "Ta không quen như vậy. Ta phải trở về khách sạn đây."

Tiểu Ngưu liên tục hôn sư nương, nói: "Sư nương tốt của ta, nữ nhân tốt của ta, bồi tiếp ta lần nữa đi, ta còn chưa có thỏa mãn." Vừa nói, Tiểu Ngưu cúi đầu, hôn lên một bên nãi tử của sư nương, còn tay thì ngoạn lộng bên còn lại. Chẳng được bao lâu, đã khiến cho sư nương lại muốn rồi.

Sư nương thật là loại người biết hưởng thụ. Nàng không có tiếp tục cái tư thế vừa rồi. Nàng biết ưu thế của mình, liền quỳ xuống, hai tay chống xuống, cái mông nhô lên, theo kiểu của một con hổ đang bước đi. Tiểu Ngưu quỳ gối ở phía sau, nắn bóp cái mông to của sư nương, cũng vừa hôn và liếm cái tiểu động của sư nương. Sư nương bị kích thích phải uốn éo, thở hổn hển: "Hài tử tinh ngịch này, lại còn có chiêu này sao. Tới đi, tới mau, ta muốn ngươi kiền chết ta, kiền cho đến khi trong lòng của ta khai hoa."

Cây bổng của Tiểu Ngưu sớm đã cứng lên, cái đầu của nó cứ ma sát ở vùng ngoài, sau đó đâm thẳng một cái, làm sư nương a một tiếng, rên rỉ nói: "Tiểu tử ngươi, lại còn đột ngột đi vào nữa à, thật thô lỗ."

Tiểu Ngưu nghe được thấy cực hưng phấn, liền vừa vuốt ve cái mông của sư nương, vừa đem cây bổng mạnh mẽ tiến vào. Huyệt động của sư nương như thể chuyển động, cứ thế ôm chặt cái cây bổng của Tiểu Ngưu, khiến hồn của Tiểu Ngưu bay bổng. Lúc Tiểu Ngưu đùa giỡn, thỉnh thoảng lại đưa tay bóp đầu nãi tử của sư nương. Động tác nhỏ của hắn khiến cả hai đều cảm thấy thỏa mãn.

Lần này chơi đùa, thời gian tương đối dài. Sư nương cũng không thể kịp rời khỏi cái phòng này. Đến khi trời hừng sáng, hai người mới dừng lại, thừa dịp không có ai chú ý đến nơi này, sư nương như gió phóng ra khỏi cửa. Còn Tiểu Ngưu sau khi tận hưởng diễm phúc vô hạn thì mới thoải mái chợp mắt.

Sáng ngày hôm sau, không cần đợi Tiểu Ngưu mở mắt ra, cái mũi có cảm giác ngưa ngứa, như có một loại lông gì đó quấy rối hắn, khiến hắn muốn nhảy mũi. Chỉ khi hắn vừa muốn nhảy muỗi, thì cái lông vũ kia rời khỏi. Khi ý muốn nhảy mũi giảm xuống, thì cái vật đó lại đến. Cứ tiếp diễn như vậy, khiến Tiểu Ngưu muốn không tỉnh dậy cũng không được.

Sau một cái nhảy mũi, Tiểu Ngưu bật dậy, rồi mở mắt ra. Hắn trước tiên là thấy một khuôn mặt đang mỉm cười. Hai con mắt cứ giảo hoạt chuyển động. Trong tay của nàng đang cầm một cái lông gà mềm mại. Có thể nhìn ra, cái vừa rồi tố ác chính là nó.

Tiểu Ngưu mặt nghiêm lại, nói: "Tiểu Tụ, ta còn ngủ chưa đủ, không để cho ta ngủ ư?"

Tiểu Tụ cười hì hì, rồi ngồi lên giường, vỗ vỗ cái vai của Tiểu Ngưu, nghiêm chỉnh nói: "Muội muốn hỏi, Ngụy đại thiếu gia, giờ là lúc nói rồi? Mặt trời cũng đã chiếu phía sau lưng huynh rồi, vẫn còn chưa thức dậy ư?"

Tiểu Ngưu nhìn qua cửa sổ, hỏi: "Tiểu Tụ, còn điểm tâm không?"

Tiểu Tụ đáp: "Muội vừa mới dùng xong, không biết huynh có đói hay không nữa."

Tiểu Ngưu hỏi: "Tiểu Tụ, ba ba mụ mụ đâu rồi? Đã có đề cập đến việc để Điềm Nữu vào nhà hay không?" Tiểu Ngưu mở to hai mắt, nhình Tiểu Tụ đang tươi cười.

Tiểu Tụ vừa nghe xong, mặt lại xệ xuống, rồi khó khăn lên tiếng: "Hai người đã bàn với nhau. Mặc dù không có biểu hiện ra bên ngoài. Muội thấy hy vọng của huynh nhất định bị đổ vỡ."

Tiểu Ngưu a lên một tiếng, rồi kéo cái mền ra, thì lập tức một thân thể lõa lồ xuất hiện trước mặt Tiểu Tụ. Nàng xấu hổ mắt: "Muốn ói chết đi được." Vừa nói, thì đã thấy như con hổ lao ra ngoài.

Tiểu Ngưu cười ha ha: "Tiểu nha đầu, sau này cũng sẽ hiểu, cái đó có thể là thói quen đó." Vừa nói, Tiểu Ngưu bắt đầu mặc y phục vào.

Sau khi ăn mặc xong, Tiểu Ngưu xuống giường, rồi hướng ra ngoài cửa, kêu to: "Tiểu nha đầu, mau vào đi, ta biết là muội chưa có đi khỏi đâu."

Ngoài phòng truyền tới âm thanh của một người: "Sao huynh lại có thể biết được vậy?"

Tiểu Ngưu đắc ý, rồi đáp: "Là muội muội của ta, ta như thế nào lại không biết. Ta hiểu rõ muội, cũng giống như lão ba biết rõ mỗi vị thuốc, chỉ cần đưa lên mũi, thì sẽ biết đó là thuốc gì."

Cánh cửa được mở ra, Tiểu tụ một thân y phục màu trắng, đưa cái đầu ngó vào trong, thấy tất cả đều bình thường, không 'hiểm cảnh' nữa, thì lại đi vào. Tiểu Ngưu thấy Tiểu Tụ vận một bộ y phục màu trắng, cảm thấy này cực kỳ thánh khiết, tựa như một đóa Bạch Liên mới nở.

Tiểu Ngưu vừa nhìn thì đã có chút ngây người. Hắn không khỏi nhớ tới bạch y mỹ nữ Đàm Nguyệt Ảnh. Nàng mỹ nữ ấy rất thích những bộ màu trắng. So sánh với nhau, Tiểu Tụ thì có nét thanh xuân lẫn ngây thơ, còn Nguyệt Ảnh thì vưa lãnh diễm, vừa thanh cao, vừa khiến cho người khác phải kính sợ. Tiểu Ngưu không phải ngốc, hắn tinh tế hồi tưởng lại cuộc sống ở chung với Nguyệt Ảnh. Hắn ý thức được, từ lúc có quan hệt thân mật với Nguyệt Ảnh, thì mỹ nữ đó có vài lần dùng ánh mắt sắt bén nhìn mình. Trong cái ánh mắt ấy, Tiểu Ngưu rõ ràng phát hiện trong đó có sát khí. Lúc nguy cấp, tâm của Tiểu Ngưu có chút khẩn trương. Hắn sợ rằng, Nguyệt Ảnh sẽ đột nhiên xuống tay với hắn, nhưng không biết tại sao, nàng có mấy lần không động thủ. Điều này trong đó đích thị là có nguyên nhân, nhưng thủy chung Tiểu Ngưu không nghĩ ra được là gì. Tiểu Ngưu hắn có cái pháp bảo nào có thể giữ được tính mạng chăng? Hoặc giả còn có lý do nàng có thể khiến Nguyệt Ảnh từ bỏ cái ý nghĩ đó? Nghĩ đi nghĩ lại, không phải Nguyệt Ảnh đối với mình không có tình nghĩa, hoặc có thể liên quan đến Ma Đao và Hắc Hùng quái.

Tiểu Tụ thấy Tiểu Ngưu ngơ ngác bất động nhìn mình, lại dùng tay quơ quơ vài cái trước mặt hắn, phát hoảng kêu lên: "Ca ca, muội chính là muội muội của huynh đó. Mặc dù dung nhan của muội có thể so với ánh trăng, người thấy được sẽ thích, nhưng huynh không được có chủ ý với muội đó." Khuôn mặt của nàng lộ vẻ e thẹn vừa đắc ý. Đừng nghĩ là Tiểu Ngưu đã mặc y phục bào, nhưng bộ dánh lõa thể của hắn trước đó vẫn còn ở trong tâm trí của nàng. Mới vừa rồi, khi cái mền được kéo ra, thì nàng rõ ràng đã thấy được cái ngoạn ý ở dưới của hắn. Cái đó mới chỉ ở trạng thái bình thường, nhưng cũng đủ làm Tiểu Tụ phát khiếp. Nàng không nghĩ rằng cái ngoạn ý của nam tử trưởng thành lại có cái hình dạng như thế.

Tiểu Ngưu a một tiếng, rồi hoàn hồn lại, mặt thì mỉm cười: "Tiểu Tụ, thật sự rất đẹp. Ca ca ta vừa nhìn, thì đã có cảm giác mất hồn rồi. Vô luận là sau này được gả cho ai, ta đều không vui."

Tiểu Tụ hé miệng cười, cúi đầu xuống: "Ca ca, lời của huynh, muội rất thích. Chờ ngày muội xuất giá rồi, huynh đừng có khóc sướt mướt đó nha."

Tiểu Ngưu vừa cười hắc hắc, vừa nói: "Xuất giá à, chỉ sợ là khó lắm đó. Dựa theo tiêu chuẩn của ngày hôm qua, trong vòng hai mươi năm, thì không thể xuất giá được."

Tiểu Tụ liếc Tiểu Ngưu một cái, nói: "Xem ra, muội phải cưới thôi."

Tiểu Ngưu không muốn nói đến việc này nữa, bèn hỏi: "Tiểu Tụ, nói thật đi, thật sự là phụ mẫu đối với việc ta tiếp nhận Điềm Nữu có thái độ như thế nào?"

Tiểu Tụ nghe xong cảm thấy khó chịu, đáp: "Muội nói thật cho huynh biết. Mụ mụ đã nói cho muội rằng, ba ba kiên quyết phản đối để cái cô nương kia vào cửa."

Tiểu Ngưu nghe xong liền chau mày, rồi nói: "Tiểu Tụ, không thể nào, nhất định là đùa giỡn với ta rồi. Ta nghĩ lão ba sẽ không có làm như vậy. Ông là người rất yêu quý nhi tử này của ông ấy mà."

Tiểu Tụ đang muốn nghĩ thêm vài điều để tăng áp lực cho hắn. Thì lúc này mụ mụ nàng đã bước từ cửa vào. Vì thế Tiểu Tụ liền ngậm miệng lại. Kế mẫu vừa tiến vào, liền nói: "Tiểu Ngưu, Tiểu Tụ, nhanh ra dùng cơm."

Tiểu Ngưu nghe xong thì trừng mắt với Tiểu Tụ một cái, trong tâm nói, tiểu nha đầu, lại dám gạt ta, sau này có cơ hội, sẽ xử lý.

Tiểu Tụ nghe nói dùng cơm, thì bước đi. Tiểu Ngưu cũng liền sau đó hỏi về thái độ của lão ba.

Kế mẫu lộ ra vẻ tươi cười: "Tiểu Ngưu, ba ba của con tối hôm qua đã đáp ứng cho con rồi. Để con dẫn cô nương kia tới đây. Nếu y như lời tả, thì đồng ý cho con lấy nàng ta."

Tiểu Ngưu nghe xong tin mừng, thì kêu lên: "Thật là tốt quá, thật tốt quá, đạ tạ mụ mụ." Trong lòng thì thầm nói, muội muội của ta càng ngày càng tinh nghịch rồi.

Lão ba Ngụy Trung Bảo thấy mấy người Tiểu Ngưu đến phòng ăn, trên mặt tràn ngập vẻ sung sướng, cũng không dùng cái ánh mắt chán ghét để nhìn Tiểu Ngưu nữa. Điều này khiến cho Tiểu Ngưu trong lòng hết sức thoải mái. Hắn đã nhiều năm rồi không thấy lão ba dùng loại ánh mắt này để mà nhìn mình. Xem ra, việc mình muốn Điềm Nữu vào cửa, đã được thành công tám, chín phần rồi. Nghĩ đến việc lúc nãy Tiểu Tụ lừa gạt mình, hắn trừng mắt với nàng một cái. Tiểu Tụ thừa dịp phụ mẫu không có chú ý, mà lè lưỡi chọc Tiểu Ngưu, bộ dáng vừa hoạt bát vừa đáng yêu, làm người khác phải động tâm.

Bốn người ngồi xuống dùng cơm. Ngụy Trung Bảo mặt mày hớn hở, bày tỏ thái độ ủng hộ Tiểu Ngưu đầu tiên là dẫn cô ngươi ấy đến diện kiến. Sau lần Tiểu Ngưu bỏ đi, Ngụy Trung Bảo từ trong lòng cảm giác được nhi tử quan trọng như thế nào đối với mình. Mình thì tần tảo lo lắng cho gia nghiệp, thế cuối cùng là vì ai chứ? Không phải là vì nhi tử của mình sao? Chính mình vẫn thường đối xử không tốt với nó. Như thế có công bằng với nó không. Bình tâm mà nói, nhi tử của mình tại đây cũng chưa từng gây phiền não lớn gì cho mình. Mặc dù có một vài vấn đề nhỏ, nhưng con người đâu có ai hoàn thiện đâu, chính mình cũng không thể yêu cầu nó quá cao như vậy.

Được sự đồng ý của lão ba, Tiểu Ngưu vui đến nỗi cười híp mắt. Hắn âm thầm tính toán, ta không thể phụ sư nương, cũng không thể làm tổn thương Điềm Nữu. Nếu ta đã dẫn Điềm Nữu tới Hàng Châu, thì phải chịu trách nhiệm hết. Còn sư nương thì cũng không thể bỏ lỡ, đó là một hảo nữ nhân của ta. Hơn nữa ta cũng không thể từ bỏ thân thể của nàng.

Vì để có thể lưỡng toàn kỳ mỹ, bây giờ không thể làm gì khác hơn là đi theo sư nương. Hơn nữa, ta cũng không nghĩ là phải lập tức thành hôn, trước tiên là dẫn Điềm Nữu tới tiếp kiến, rồi tạo quan hệ, sau đó sẽ cùng đi với sư nương. Chính mình không phải sớm đã có chí hướng, phải học được một thân bản lãnh, làm được một việc đại sự ư? Sư nương nói đúng, làm nam nhân, không thể hài lòng với cái đã có. Cuộc sống của lão ba căn bản không thích hợp với ta. Chỉ cần có cơ hội, Tiểu Ngưu ta sẽ lập thành tích để cho mọi người thấy được.

Hắn trong lòng đã có được chủ ý tốt. Hai nữ nhân ta đều muốn. Bản lãnh, ta cũng muốn học; diễm phúc, ta cũng muốn hưởng. Ai nói cá và chân gấu không thể cùng ăn? Ta phải thử mới biết được.

Cơm nước xong, Tiểu Ngưu nói với lão ba, muốn đi dẫn Điềm Nữu, Tiểu Tụ nói: "Dù sao con cũng không có việc gì làm, ca ca đi đón tẩu tẩu, con cũng muốn đi theo, để xem người đó như thế nào." Vừa nói, Tiểu Tụ trề cái miệng, làm một bộ không vui vẻ.

Kế mẫu nghiêm túc, khuyên: "Tiểu Tụ, ở nhà chờ đã, chỉ một chốc ca ca sẽ quay lại mà." Tiểu Tụ không có cách nào khác, không dám tranh cãi với kế mẫu, chỉ có thể dậm chân để tiết giận, nhưng không dám dùng sức nhiều. Tiểu Ngưu thấy muội muội có bộ dạng như thế, không nhịn cười được.

Tiểu Tụ rất bất mãn: "Cười cái gì mà cười? Muội nói cho huynh biết, nếu nàng ta không làm cho muội thích, muội sẽ thay huynh chỉnh nàng ta." Lời này vừa nói ra, Ngụy Trung Bảo cùng thê tử cũng mỉm cười.

Việc gặp người thập phần thuận lợi. Tiểu Ngưu dẫn theo hai gia nhân đến khách sách. Hai người đó phụ trách đánh xe, và khiêng đồ. Còn Tiểu Ngưu thì ung dung cưỡi ngựa về nhà.

Buổi tối, Ngụy Trung Bảo vì nghênh đón nhi tức và thông gia, đặc biện dặn nhà bếp làm một bữa thịnh soạn. Song phương vừa gặp mặt, quan hệ không có bất đồng gì, cũng không xuất hiện điều gì khiến Tiểu Ngưu lo lắng ngồi yên. Tiểu Tụ đang một bụng tức giận thấy tẩu tẩu tương lai có tướng mạo mỹ lệ, cử chỉ đứng đắn, cũng không có nói cái gì.

Trong lúc an bài chỗ ở hậu viện cho hai người, Tiểu Tụ muốn phải cùng tẩu tẩu mới ở chung một chỗ. Tiểu Ngưu cũng không có cách để phản đối. Hắn thật sợ nha đầu này sẽ gây thêm phiền phúc hơn là giúp đỡ. Mấy ngày trôi qua, quan hệ của Tiểu Tụ và Điềm Nữu cũng không tệ. Tiểu Tụ chẳng những dẫn nàng ta đi thăm quan khắp nhơi, mà còn dẫn này ra phia trước dược điếm, kể lại vài việc sinh ý của dược điếm. Điềm Nữu cảm thấy rất hứng thú.

Nếu muội muội không có dội gáo nước lạnh, Tiểu Ngưu vẫn đặt tính toán trong bụng. Việc kế tiếp chính là làm sao nói với cả nhà để được ra ngoài. Tiểu Ngưu biết nếu nói thẳng, chỉ sợ lão ba không đồng ý. Nhưng nếu lén rời đi, thì lại sợ lão ba sẽ thương tâm rơi lệ. Việc này khiến Tiểu Ngưu cảm thấy khó khăn.

Chính mình cũng không thể rời khỏi, cũng không thể thất tín với sư nương, và không thể học được bản lãnh. Ngụy Tiểu Ngưu hắn không nghĩ cả đời phải là một người dân bình thường, sáng tối như một. Chính mình cũng không phải đã có cái mộng làm đại hiệp hay sao? Mộng làm anh hùng? Cơ hội lớn đã tới, cũng không thể tùy tiện bỏ lỡ, như vậy sẽ hối hận suốt đời. Hơn nữa, ta có thể buông tha Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh không? Không, không, không, mỹ nữ như vậy, mất đi người nào, ta đều đau lòng cả.

Tiểu Ngưu thầm hạ quyết tam, nhất định sẽ đem mỹ nữ một lưới bắt hết, một người cũng không buông tha. Mà cái mộng này đã bắt đầu từ lúc rời khỏi nhà. Vì để thực hiện mộng đẹp, Tiểu Ngưu không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài đển trải thêm mưa gió của bên ngoài. Dù sao trên trời sẽ không rơi một miếng thịt xuống.

Trải qua hơn nhiều ngày tiếp xúc, phụ mẫu của Tiểu Ngưu có ấn tượng tốt với Điềm Nữu, cho ràng nàng là một người thích hợp làm nhi tức. Vì để yên tâm, Ngụy Trung Bảo còn cho người đến Oa Ngưu thôn để điều tra việc của lão Lý và Điềm Nữu, kết qua thu được khiến ông rất hài lòng. Lão Lý là một người có trách nhiệm, cũng như rất chân thật, không có dấu hiệu làm cho người ta thất vọng.

Vì vậy, Ngụy Trung Bảo thương lượng với thê tử, là để Tiểu Ngưu cho Điềm Nữu một danh phận trước, nhưng vậy mới có thể lưu Điềm Nữ tại Ngụy gia, tránh cho người ta nói này nói nọ. Còn về việc lựa ngày tốt để thành hôn, sẽ bàn sau. Điều này, Tiểu Ngưu không có ý kiến. Hắn bây giơ lo lắng là làm sao để thuận lợi rời khỏi nhà. Hắn đối với cái nhà này có cảm tình, cũng lưu luyến Điềm Nữu, nhưng không thể không đi.

Ngày đính hôn, chỉ còn ba ngày nữa trong mười ngày sư nương cho phép. Ngày đó lão ba của Tiêu Ngưu xiêm áo trong buổi tiệc đơn giản, đã mời những bằng hữu tốt nhất tới, để báo cho mọi người tin tốt. Mọi người cũng vui mừng tới chúc mừng Ngụy Trung Bảo. Trong nhất thời mùi rượu khắp nơi, không khí vui vẻ.

Sau buổi tiệc, Tiểu Ngưu dẫn Điềm Nữu vào phòng. Điềm Nữu bởi vì đã đính hôn cùng với Tiểu Ngưu, nên trong lòng rất vui, tưởng rằng Tiểu Ngưu muốn thân thiết với mình, mặc dù rất sợ và e thẹn, nhưng vẫn cứ đi theo.

Đóng cửa xong, Tiểu Ngưu mời Điềm Nữu ngồi xuống, nói: "Điềm Nữu, có thể yên tâm rồi. Chúng ta sau này sẽ trở thành phu thê."

Điềm Nữu ừ một tiếng, và nói: "Phụ mẫu của huynh thật là người tốt. Tiểu Tụ cũng rất đáng yêu."

Tiểu Ngưu cười cười: "Điềm Nữu, ta cũng rất thích. À, có việc này muốn cùng nàng thương lương. Chuyện này có đôi chút thất vọng, nhưng ta phải đi làm."

Điềm Nữu trong lòng run rẩy, không biết là chuyện gì, liền hỏi: "Tiểu Ngưu, chúng ta vừa mới đính hôn, huynh không phải là muốn..." Nói tới đây, hai con mắt của nàng đã ươn ướt.

Tiểu Ngưu xua tay, mỉm cười, đáp: "Nhìn kia, lại nghĩ đi đâu rồi? Không phải là việc đó. Chúng ta đã đính hôn rồi, sau này phải thành hôn mà. Ý của ta là, ta muốn trước khi thành hôn, sẽ đi ra ngoài học một chút bãn lãnh, cũng có thể như trở thành một đại anh hùng lập ra sự nghiệp. Khi sự nghiệp đã có, chúng ta mới thành hôn."

Điềm Nữu a một tiếng, rồi tâm bình ổn lại, nói: "Tiểu Ngưu, muội có thể hiểu được huynh. Huynh là một thanh niên có chí khí. Muội sẽ không có phản đối huynh. Nhưng không biết huynh phải bao lâu mới trở về."

Tiểu Ngưu suy nghĩ một hồi, nói: "Cũng phải một năm hoặc hơn. Tuy nhiên, yên tâm, ta sẽ thường gửi tin về nhà, để cho mọi người biết ta đang làm gì."

Điềm Nữu dùng đôi mắt mỹ lệ thâm tình nhìn Tiểu Ngưu, có ý lưu luyến. Nàng hỏi: "Huynh chưa nói cho phụ mẫu ư?"

Tiểu Ngưu thở dài một hơi: "Chưa có nói. Ta thật sự không biết phải nói sao với phụ mẫu. Ta sợ bọn họ không đồng ý."

Điềm Nữu hỏi tiếp: "Vậy ý của huynh định thế nào?"

Tiểu Ngưu đi qua đi lại trong vòng, rồi đáp: "Ta nghĩ sẽ rời khỏi nhưng không nói tạm biệt. Như vậy sẽ không sợ bọn họ không muốn. Ta sẽ để lại một lá thư, chờ lúc ta rời khỏi, nàng đưa nó cho bọn họ. Như vậy có được không?"

Điềm Nữu trả lời: "Muội cũng không biết huynh làm như vậy có đúng không. Nhưng mà nếu huynh đã quyết định rồi, muội cũng không có thể phản đối."

Tiểu Ngưu đi tới trước mặt Điềm Nữu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nói: "Điềm Nữu, đa tạ, thật đúng là hảo lão bà của ta. Sau này chúng ta thành hôn, ta sẽ đối xử tốt với nàng."

Điềm Nữu cúi đầu nói: "Chỉ sợ rằng, đến lức đó đã có nhiều lão bà rồi, cũng không còn để ý đến muội nữa."

Tiểu Ngưu kéo Điềm Nữu lại gần, hôn một cái trên mặt, nói: "Ta chỉ là một thường dân, đâu có thể có nhiều lão bà được? Muốn ta như vậy thì cũng thật quá tốt."

Điềm Nữu nhìn Tiểu Ngưu không chớp mắt, nói: "Muội có một loại dự cảm. Muội nghĩ huynh sẽ có rất nhiều nữ nhân."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, rồi ôm Điềm Nữu thật lâu trong lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng một cái, tham lam hưởng thụ. Hai cái tay thì ở phía sau lưng nàng không ngừng hoạt động, rồi đặt lên cái mông của nàng nắn bóp. Cái mộng tròn trịa đầy đặn làm Tiểu Ngưu phát nghiện. Phía trên, đầu lưỡi cũng đột phá qua quan khẩu, tiến vào trong miệng của Điềm Nữu, nhấm nháp cái lưỡi thơm tho của nàng. Nếu không phải Tiểu Ngưu có điều có kỵ, đã trực tiếp ôm nàng lên giường rồi tiến hành chuyện tốt.

Lúc Tiểu Ngưu đang hôn, thì cái eo và mông của Điềm Nữu đang ra sức tránh né cái tay hư hỏng. Nhưng không có tác dụng. Tiểu Ngưu đúng là một tên da mặt dày, càng lẩn trốn, hắn càng thích. Tay của Tiểu Ngưu đặt ở giữa cái mông của Điềm Nữu, chỉ còn cách cái cánh hoa bởi lớp y phục.

Điền Nữu dùng hết sức mới đẩy được Tiểu Ngưu ra, thở gấp: "Tiểu Ngưu, chúng ta còn chưa có thành hôn, không thể làm bậy được. Phụ thân muội nói, trước khi thành hôn, nhất định phải giữ quy cũ, nếu không không phải là nữ hài tử tốt."

Tiểu Ngưu cũng không có ép nàng, nói: "Lão ba nói đúng, nhưng mà chúng ta có thể không làm quá. Có thể tiếp xúc sơ bộ. Đến đây, để ta thân thiết một chút đi. Ta còn chưa có thỏa mãn." Vưa nói, cũng không đợi Điềm Nữu phản kháng, hai ta đã đặt lên trên bộ ngực của nàng, rồi liền đó là bóp nắn, hưởng thụ nhục thể của mỹ nữ.

Điềm Nữu đỏ mặt, nói: "Tiểu Ngưu, không muốn, huynh làm muội khó chịu quá đi."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc: "Có phải lại nghĩ đến việc đó không?"

Điềm Nữu cúi đầu nói: "Muội cũng không biết, nó có chút ngưa ngứa, làm cho người không chịu được."

Tiểu Ngưu ôm nàng trong lòng, một tay vẫn hoạt động ở hai bên ngực của nàng, mở miệng: "Ta nhìn ra được, nàng cũng thích ta, muốn ta. Chờ ta trở lại, chúng ta sẽ thử được không?"

Điềm Nữu nhắm đôi mặt mỹ lệ, nhẹ giọng hỏi: "Thử cái gì?"

Tiểu Ngưu cười xấu xa: "Còn phải hỏi ư? Đương nhiên là thử để bảo bối của ta vào trong bảo bối của nàng xem coi có thích hợp hay không."

Điềm Nữu xiết chặt cổ Tiểu Ngưu, hừ một tiếng, nói: "Tiểu Ngưu, huynh thật sự là xấu mà, lời hạ lưu như vậy mà cũng nói được."

Tiểu Ngưu nhếch miệng cười: "Việc xấu xa hơn còn chưa tới đó." Vừa nói, một tay của Tiểu Ngưu đột nhiên hạ xuống, đặt tại nơi mẫn cảm của Điềm Nữu, làm nàng phải a lên một tiếng, rồi đẩy tay của Tiểu Ngưu ra.

Tiểu Ngưu khẽ cắn cái lỗ tai của Điềm Nữu, nói: "Hảo cô nương của ta, để cho ta sờ một tí. Nếu không, để cho ta sờ, đợi khi ta rời khỏi, cũng không thể được."

Điềm Nữu là một nữ hài tinh minh, mặc dù việc thẹn thùng như vậy, nhưng vẫn để mặc cho Tiểu Ngưu sờ. Tiểu Ngưu sờ soạn Điềm Nữu ngăn cách bởi bộ y phục, cũng làm cho xuân tâm nhộn nhạo, muốn để cho nam nhân làm gì thì làm. Nhưng nàng là một thiếu nữ, không thể làm như vậy. Như thế sẽ có người xem thường. Điềm Nữu không thể làm gì khác hơn, là yên lặng chịu đựng dục vọng hành hạ.

Tiểu Ngưu đang sờ soạn hưởng thụ, thì bên ngoài truyền tới một tiếng ho, thì biết đó là Tiểu Tụ. Tiểu Ngưu trong lòng khó chịu, thầm nghĩ, cái nha đầu này, thật là cố ý giám sát ta, đúng lúc thì không để cho ta. Lúc về sẽ ta sẽ đánh vào mông của nó.

Tiểu Ngưu vội vàng tách khỏi Điềm Nữu, rồi ngồi xuống, như quy củ, tựa không có chuyện gì. Điềm Nữu cũng không quên sửa soạn lại y phục một chút.

Lúc này, cánh cửa từ từ được đẩy ra, Tiểu Tụ đưa cái đầu vào, nói: "Ca ca, cũng đã tới lúc phải đi nghĩ rồi. Huynh cũng nên giao Điềm Nữu lại cho muội rồi đó?"

Tiểu Ngưu liếc nàng một cái, rồi trong tâm nói, mới vừa dùng bữa, thời gian đi ngủ cũng cách xa. Cái tiểu nha đầu này, luôn muốn đi phá ta. Không thể nổi giận ra ngoài, vì vậy nói: "Điềm Nữu, trời về nghỉ nghơi đi."

Điềm Nữu liếc Tiểu Ngưu một cái, rồi cùng Tiểu Tụ đi ra. Chỉ còn một mình Tiểu Ngưu ở lại, nghĩ đến việc phải theo sư nương rời khỏi Hàng Châu. Cảm giác thật sự rất nhiều, không thể nói được là như thế nào.

Tới cái hạn phải rời cuộc sống hằng ngày còn một ngày, Tiểu Ngưu quyết định đi. Hắn thu thập mọi thức, rồi viết một lá thư, quyết định là vào buổi sáng ngày thứ mười sẽ rời khỏi. Vì vậy, buổi tối của ngày thứ chín, Tiểu Ngưu đưa lá thư cho Điềm Nữu. Lá thư này đều viết rõ ràng nguyên nhân của việc mình rời khỏi, đại khái là trước khi mình quay về, xin phụ mẫu hậu đãi Điềm Nữu và phụ thân của nàng, cũng như nói mình nhất định phải học được bản lãnh thì mới về nhà, rồi sẽ tạo một chút thành tích để phụ mẫu được vẻ vang.

Nếu muốn phải ly biệt, tự nhiên sẽ không muốn gặp mặt. Buổi tối hôm đó hắn đã đặc biệt bồi tiếp phụ mẫu một lúc. Đưa lá thư cho Điềm Nữu, Điều Nữu cũng muốn bật khóc. Nhưng nàng không có nói gì khác, chỉ cần hắn nhanh chóng quay về. Có học được bản lãnh cũng không quan trong, chỉ cẩn hắn bình anh trở về, so với mọi thứ thì còn tốt hơn.

Buổi sáng hôm đó, Điềm Nữu thức rất sớm. Ngày chỉ vừa hừng sáng. Tiểu Ngưu quần áo đã chỉnh tề, cùng bao phục cũng đầy đủ. Điềm Nữu lần này không còn e thẹn, chủ động lao vào lòng ngực của hắn, rồi cùng Tiểu Ngưu triền miên một phen. Cái lưỡi của nàng mặc cho Tiểu Ngưu nhấm nháp. Đôi nhũ phong của nàng mặc cho Tiểu Ngưu sờ bóp. Toàn thân của nàng mặc cho Tiểu Ngưu vuốt ve. Nhưng lúc này căn bản không thể làm thêm động tác lớn nào nữa.

Bởi vậy Tiểu Ngưu nói với Điềm Nữu: "Chờ khi ta quay lại, mặc kệ chúng ta có lập tức thành hôn hay không. Chúng ta phải sung sướng một phen. Khi đó cũng không được phép cự tuyệt ta."

Điềm Nữu đỏ mặt, nói: "Chờ huynh trở lại, chúng ta sẽ thương lượng."

Tiểu Ngưu gật đầu, rồi sờ nắn cái mông của Điềm Nữu, và nói tiếp: "Đúng là một mỹ nữ đủ tiêu chuẩn. Ta thật không nhịn nổi." Sau khi nói xong, Tiểu Ngưu mỉm cười, rồi khỏi cửa, đi ra ngoài.

Hắn vào buổi sáng ngày thứ mười hướng tới cái khách sạn đó mà đi. Hắn có thể nghĩ được phụ mẫu biết sau khi mình rồi khỏi sẽ đau lòng đến cỡ nào. Tiểu Tụ cũng sẽ khóc sướt mướt luôn. Nhưng chính mình không muốn làm một thường dân, nếu trời cao cho ta tánh mạng, ta sẽ không thể tùy tiện lãng phí. Nếu trời cao đã cho ta thân này, ta phải dùng để quyến rũ người.

Tiểu Ngưu đến khách sạn. Tiểu nhị dẫn hắn đến phòng của sư nương. Sau khi tiểu nhị rời khỏi, Tiểu Ngưu mở cửa phòng của sư nương. Cửa phòng vừa mở, cách ăn mặc của sư nương khiến Tiểu Ngưu thiếu chút nữa hai con mắt lọt ra khỏi tròng.

Chỉ thấy bên ngoài nàng có một mảnh áo lụa mỏng, còn phía trong là tiết khố quấn ngang bụng, da thị trắng như tuyến, bắp đùi đẹp như ngọc, cái rãnh ở giữa ngựa sâu thẳm, bả vai đầy đặn, làm người khác phải khuynh đảo. Hơn nữa khuôn mặt diễm lệ của sư nương, khí chất thành thục, nụ cười mê người, đều cũng khiến Tiểu Ngưu không thể tự chủ. Nói như vậy, rõ ràng là một tổ ong với những giọt mật ngon ngọt, có thể khiến con người muốn mở miệng nhấm nháp.

Sư nương rất biết rõ mị lực của mình. Nàng khẻ cười, rồi đóng lại cửa kỹ càng, nói với Tiểu Ngưu: "Ngươi cuối cùng vẫn còn là người thông minh. Nếu không, cái tiểu cô nương kia sẽ không còn mạng. Ta muốn giết người, nàng ta chắc chắn không thể thoát được."

Tiểu Ngưu miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi thân người của nàng, rồi nói: "Ta thật sự không dám tin, người tùy tiện ra tay giết chết một người vô tội như vậy."

Sư nương nhếch miệng cười, nói: "Nếu ngươi không đến, ta sẽ giết nàng ta. Nàng ta cũng không phải là vô tội. Ai bảo nàng ta đoạt lấy ngươi làm chi? Ta giết nàng ta cũng là có tình có lý. Nhưng mà bây giờ không cần nữa, ngươi có thể đến phó ước. Như vậy có thể nói rằng ngươi trong lòng vẫn có ta." Vừa nói sư nương lấy tấm áo lụa, muốn mặc y phục vào.

Như vậy, cái lưng trắng noãn kia của sư nương cùng cái mông nẩy nở lại là thứ ánh sáng hấp dẫn vô hình phát ra. Tiểu Ngưu chỉ thấy miệng lưỡi đều khôn, nhiệt huyết dâng lên. Hắn mặc ý tứ, đi tới, ôm cái eo của nàng, hai tay ôm trọn đôi phong nhũ, hạ thể thì cứ ma sát cái mông của nàng, rồi nói: "Sư nương, cái hình dáng này thật là muốn lấy mạng ta."

Sư nương trong lòng cảm thấy ngọt ngào, hiểu được đã tháng được một vố lớn, tâm tình rất tốt. Sư nương cố ý nói: "Tiểu Ngưu, buông ra, để ta mặc y phục vào. Trời đã sắp sáng, không thể làm gì đâu."

Tiểu Ngưu quấn quít không tha: "Sư nương, lúc này rất hợp, vừa yên tĩnh, không có ai đến làm phiền. Còn nữa, trời sáng thì mới thấy rõ." Vừa nói, cũng ngăn cản sư nương mặc y phục lại. Sư nương thấy Tiểu Ngưu cố y, cũng tựa nữa phần không nữa phần chịu.

Sau khi đã thấy hết phía sau, Tiểu Ngưu ôm lấy sư nương, hôn lên khuôn mặt trắng, rồi bận rộn tiến hành, khiến cho xuân tâm của sư nương đại động. Tiểu Ngưu tự để cho ra khỏi, muốn cho sư nương 'thổi tiêu'.

Sư nương hừ một tiếng, rồi nói: "Ta mặc kệ, ta dựa vào cái gì mà phải nghe lời ngươi."

Tiểu Ngưu kéo sư nương qua, đáp: "Bây giờ nàng là nữ nhân của ta, phải nghe lời ta." Vừa nói vừa ôm của của sư nương, rồi cầm cây bổng đưa tới.

Sư nương trong lòng tự nhiên là nguyện ý, liền để Tiểu Ngưu ngồi trên xuồng, còn mình thì cúi người xuống, cầm lấy cây bổng, đưa cái lưỡi thơm tho hứng mà ngoạn lộng, khi vừa chạm vào đầu của cây bổng, thì nó đã rất nhanh lớn lên rất dọa người. Sư nương lại hé miệng cho vào, lúc ra lúc vào, lại còn dùng mị nhãn thỉnh thoảng nhìn Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu vuốt ve mái tóc của sư nương, rồi khen: "Sư nương, thật là mỹ mữ có hiểu biết. Tiểu Ngưu ta cả đời đều yêu."

Sư nương nhả cây bổng ra, nói: "Chỉ mong ngươi có lương tâm. Nếu ngươi khi phụ ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi yên đâu." Vừa nói, thì lại làm hai quả cầu phía dưới cây bổng, sảng khoái đến nỗi Tiểu Ngưu phải chuyển động cái mông. Hăn nói trong tâm, sư nương đối với ta thật tốt, cũng như Nguyệt Lâm đối với ta. Tiểu Ngưu ta quả là có đức, có thể có được mỹ nữ như thế này, mạng của ta cũng thật tốt.

Như thường lệ, sư nương liền chống hai tay lên giường, đưa cái mông lên cao chờ đợi Tiểu Ngưu tấn công. Ở cái tư thế này, cái mông của sư nương rất chói mắt. Cái mông đầy đặn trắng noản khiến Tiểu Ngưu sờ trăm lần không chán. Ở giữa chính là nơi cực hạn nhất. Cúc hoa rất kín, nước đã tràn ra. Tiểu huyệt nổi bật dưới đám nhung mao, hưng phấn mở ra, những giọt nước trong suốt vẫn còn chảy ra. Giống như một hài tử tinh ngịch, đang mân mê người lớn.

Đây là kỳ quan của nhân gian, là phong cảnh đẹp nhất, là chi bảo vô giá. Hai mảnh thịt chuyển động như mời gọi Tiểu Ngưu đến.

Tiểu Ngưu vẫn còn chịu được cái loại dụ dỗ này. Hắn dùng cái miệng hôn không ngừng nơi hai miếng thịt đó, khiến sư nương phải uốn éo cái mộng, rồi gọi: "Tiểu Ngưu, nhanh lên một chút. Nhanh đi, ta sắp muốn nổ tung rồi."

Tiểu Ngưu hỏi: "Sư nương, có muốn ta kiền không? Nói lời dễ nghe đi."

Sư nương hừ hai tiếng, rồi nói: "Tiểu Ngưu, tiểu nam nhân của ta, dùng cây bổng tử của ngươi mà hung hăng kiền ta đi. Ta nguyện ý bị kiền cho đến lên mây."

Cái loại dâm thanh lãng ngữ này, thật sự khiến cho Tiểu Ngưu không thể nhịn được nữa. Tiểu Ngưu cầm đại bổng tử, nhắm trúng cái huyệt khẩu trùng xuống một cái đã cắm vào trong tận cùng. Ở đó d*m thủy đã tuôn đầy nghẹt.

Sư nương bị sáp nhập, liền trở nên phóng đãng, lúc thì uốn éo cái eo, lúc thì dừng cái mông lại, biểu hiện ra hết thảy những vẻ phong tao khêu gọi của nữ nhân. Tiểu Ngưu cũng thật vui mừng, một bên thì giữ cái mộng thịt, một bên thì mãnh liệt kiền, làm cho sư nuông ra nước nhiều hơn, tiếng kêu lớn hơn.

"Tốt lắm, tốt lắm, đây mới là nam nhân. Lúc này mới là hảo nam nhân của ta!" Sư nương rên rỉ, phóng đãng kêu, mạnh dạn hơn so với trước kia.

Bản lãnh bây giờ của Tiểu Ngưu cũng cao, đang thực hiện ở cái huyệt, lúc thì nhẹ như gió, lúc thì mạnh như mưa to, vô luận chỗ này cũng có một phương pháp, đều khiến sư nương la to thỏa mãn. Tiểu Ngưu thỉnh thoảng còn ngoạn lộng cả đại nãi tử của sư nương, khiến hai nãi tử không ngừng chuyển động, rất thích thú. Còn hai đầu đại nãi tử bị dùng tay siết chặt.

Tiểu Ngưu sờ đến lúc thỏa mãn. Được một lúc, sư nương nằm trên giường, hắn liền ăn hai nãi tử trước, sau đó mới nâng cặp đùi đêp của sư nương lên, thô bạo đem bổng tử lần nữ sáp nhập. Sáo nhập đến nơi tận cùng của sư nương.

Tiểu Ngưu vừa chuyện động nhanh, vừa thở gấp, đến lúc kết thúc.

Sau đó, hai người mặc lại y phục, rồi nói chuyện với nhau.

Sư nương nói với Tiểu Ngưu: "Ngươi biết chúng ta đi nhanh bằng cách nào không?"

Tiểu Ngưu hồi đáp: "Còn phải hỏi ư? Dĩ nhiên là đằng vân mang theo ta, để tránh ta khỏi cưỡi ngựa. Muốn cưỡi ngựa để tới Lao Sơn cũng phải tốn vài ngày!"

Sư nương nói: "Chúng ta không phải trực tiếp về Lao Sơn, đến Kim Lăng trước."

Tiểu Ngưu khó hiểu, liền hỏi: "Đến đó để làm gì, ngắm sông Tần Hoài nữa ư?"

Sư nương đáp: "Không, ta phải gặp một người ở đó. Người này chính là kẻ thù của Lao Sơn chúng ta."

Tiểu Ngưu hỏi tiếp: "Không cần phải nói, nhất định sẽ có một cuộc quyết đâu. Không biết có thể giúp gì không? Ta cái gì cũng không có, nhưng với mấy cái chủ ý quỷ quái gì đó, đều là một tay."

Sư nương lắc đầu nói: "Có thể không cần. Phỏng chừng cũng phải đánh nhau một hồi, nhưng không nhất định phải là ngươi chết ta sống. Chúng ta không phải vì mối thù cá nhân với người ta, mà là mối thù giữa hai môn phái."

Tiểu Ngưu thấy hứng thú, hỏi tiếp: "Vậy đó là ai? Hung ác cỡ nào? Có râu không?"

Sư nương mỉm cười thần bí, trả lời: "Không, người này còn rất trẻ, nhỏ hơn ngươi vài tuổi. Còn nữa, nàng rất là quyến rũ đó."

Tiểu Ngưu hai mắt sáng lên: "Nàng ta là mỹ nữ sao?" Liền thấy cái liếc mắt của sư nương, Tiểu Ngưu chỉ còn phải bào chữa: "Đối với mỹ nữ khác, ta không có hứng thú."

Nghe những lời nói không thật thà của Tiểu Ngưu, sư nương nghĩ rất đáng cười, bởi vậy nàng vui vẻ mỉm cười. Nụ cười rất là hạnh phúc. Đã bao nhiêu năm, sư nương chưa từng cười như vậy. Nguyên nhân của sự vui sướng này, tự nhiên cũng có liên quan đến Tiểu Ngưu. Có thể nói Tiểu Ngưu đã ban cho nàng tánh mạng thứ hai. Không có Tiểu Ngưu, sư nương chỉ nhìn thấy trời đất đều là màu xám, không có lưu luyến với nhân sinh. Chính mình còn cảm giác như trở thành một người dư thừa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương