Ma Cũng Có Tình
-
Chương 2: Huyết nô
..-Bà bà ơi, « huyết nô » là gì?
Huyết nô là gì?
Vệ quốc và nhiều quốc gia lân cận đều vướng phải nạn cương thi. Bọn chúng đi đến đâu là tang tóc đến đấy. Từng người, từng người một sẽ bị hút khô cạn máu. Máu nuôi cương thi tồn tại trong trời đất. Máu là nguồn dinh dưỡng chúng cần.
Cương thi chỉ cần máu. Chúng cũng chỉ nhân giống bằng cách gieo nọc độc vào miếng mồi của mình, những cái xác khô lại giống như một cái “ổ” nuôi tiếp đám cương thi khác. Quãng đời vật vờ tạm bợ lại tiếp tục. Cương thi lại có tốc độ tiêu thụ mồi khủng khiếp, nếu cứ tiếp tục, có lẽ một lúc nào đó con người sẽ dần tuyệt chủng, kéo theo cả cương thi.
Nguy cơ đó bị ngừng lại khi có một “giống cương thi” mới ra đời.
Chủng cương thi ấy chẳng biết từ đâu mà có. Có thể là do tạo hóa sinh ra đã vậy hoặc cũng có thể là trong quá trình biến đổi có vài gen lỗi nào đấy khiến chúng vẫn giữ được trí não dù thức ăn chủ yếu vẫn là máu của loài người. Chúng nhận ra một thực tế là nếu cứ tiếp tục « ăn » con người một cách vô tội vạ và nhân giống theo kiểu ấy thì sớm muộn gì nguồn thức ăn duy nhất này cũng tuyệt chủng. Khi ấy không phải là diệt vong với loài người nữa mà cương thi cũng chẳng còn đất sống. Chúng cũng muốn sống. Ăn ít lại một chút, để cho loài người có một khoảng không gian nào đó sinh con đẻ cái nhằm duy trì nguồn thức ăn ngon miệng, đó là phương pháp tồn tại của chủng cương thi tiến hóa này.
Trong rừng không có hai cọp, quy luật tự nhiên là vậy, cương thi cũng có quy luật. Giết chết đám cương thi vật vờ đó, ngăn cản chúng gieo giống cũng là cách để cương thi thông minh tiếp tục cuộc sống theo đúng quy luật sinh tồn…
Trong đám cương thi thông minh đó lại có một số cương thi thông minh hơn nữa. Con mồi đã có ý thức cảnh giác cao độ, tìm được nhiều phương thức chống lại cương thi. Tình huống cấp bách đôi khi tìm mồi không được khi ấy một « huyết nô » sẵn sàng cung cấp lương thực là một lựa chọn không tồi. Tuy nhiên kẻ thù của cương thi cũng sẵn sàng bốn phía, mang theo một con người đôi khi cũng thật mạo hiểm nênchỉ những cương thi thông minh và mạnh mẽ nhất mới có huyết nô.
Nói một cách đơn giản, « huyết nô »là nguồn máu sống, giống như của để dành của cương thi.Huyết nô phải khỏe mạnh, nguồn máu tốt, ổn định để sẵn sàng phục vụ chủ nhân.
Hạ Tinh hoảng hốt ôm lấy bà bà, mếu máo:
-Bà bà ơi, con không làm huyết nô đâu. Con sợ lắm…Con sợ lắm bà ơi!
Không làm huyết nô thì một cô bé gầy nhom, yếu ớt thế này làm sao có thể tồn tại trong cuộc sống đầy bất trắc. Cương thi sẽ bảo vệ « huyết nô » của mình cẩn thận. Đó còn là vấn đề mặt mũi trong thế giới cương thi nữa. Nếu để kẻ khác thấy mình yếu hơn chúng, cơ hội tồn tại sẽ ít đi một chút…Lâm mụ ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô bé con sợ hãi co rút trong góc kho củi nhìn ra cảnh chém giết đầy máu tanh đã vô cùng thương xót. Nhưng bà chỉ là một con người yếu đuối. Ngoài cách để Hạ Tinh làm huyết nô thay thế, Lâm mụ làm gì có cách nào khác để duy trì cuộc sống tiếp cho cô bé đây?
-Ngoài cách đó…bà bà thật không biết làm sao nữa. Nếu con không muốn chết sớm, thì con nghe lời bà. Còn không thì con cứ đi đi. Nhưng sau đó, bà bà cũng không biết làm thế nào nữa. Sống chết đều là tùy vào con thôi.
-Bà bà…
Lâm mụ lại ôm ngực. Cơn ho kéo đến càng lúc càng nhiều. Bà lại nôn ra máu…Thân thể gầy guộc run lên từng cơn. Tuy chỉ mới sống cùng Lâm mụ một thời gian ngắn nhưng từ khi biết chuyện đến nay, bà là người duy nhất ôm Hạ Tinh vào lòng an ủi. Lần đầu tiên được người khác bới tóc cũng là do Lâm mụ giúp….Hạ Tinh sợ làm « huyết nô » lắm, song bỏ Lâm mụ lại một mình trong hang sâu lạnh lẽo, sau đó còn phải trích máu cho gã cương thi khi hắn cần đến, cô bé không nhẫn tâm làm vậy… Dù Lâm mụ không còn sống được bao lâu nữa, Hạ Tinh cũng mong thân xác bà không bị bỏ lại giữa đồng không mông quạnh. Cô bé phải sống…Phải cùng bà sống đến phút giây cuối đời đau đớn đó. Dù phải làm một “huyết nô”.
Lâm mụ vẫn ôm ngực ho. Bên ngoài chợt có tiếng động. Gã cương thi đã trở về.
-Công tử…Thiếu gia…chủ nhân –Một loại xưng hô lộn xộn tuôn ra từ miệng Hạ Tinh. Cô bé đang nắm lấy tà áo gã, run rẩy hướng về phía Lâm mụ – Bà bà bị bệnh rồi. Van ngài…Cứu bà bà đi.
Bị bệnh? Trong thế giới cương thi không có bệnh tật, chỉ có kẻ mạnh và yếu. Kẻ yếu sẽ chết, dù là nguyên nhân gì cũng sẽ chết. Hắn đương nhiên không quan tâm đến chuyện huyết nô của mình có bệnh hay không!
-Thiếu gia…Van ngài. Cứu bà bà đi! Cứu bà bà đi mà.
Hạ Tinh càng van xin thì càng đau lòng. Cô bé sợ…sợ khi mình quay vào bên trong hang Lâm mụ sẽ không còn thở nữa. Bà bị bệnh. Nếu được chữa trị có thể sẽ khỏi mà.
-Làm sao cứu được?
Hắn chợt hỏi. Lâm mụ ít khi nào nói chuyện với hắn. Bà ta là một huyết nô yếu ớt nhưng lại làm được nhiều hơn những huyết nô khác. Bên cạnh việc cung cấp máu, Lâm mụ còn biết giúp hắn bới tóc. Tóc cương thi thường dài quá lưng, bất kể là nam hay nữ. Đám cương thi thông minh cũng rất quan tâm đến ngoại hình, khác hẳn những cương thi vật vờ không trí óc tóc tai lúc nào cũng rũ rượi, dáng vẻ lờ đờ.
Búi tóc của hắn nhờ Lâm mụ khéo tay nên bới rất gọn. Bà còn gọi hắn bằng “Thiếu gia” nữa. Danh xưng ấy nghe rất lạ, song nghe mãi thì thấy nó cũng hay hay.
Hạ Tinh như nhìn thấy ánh sáng từ con đường tăm tối. Cô bé run run:
-Đưa bà bà đi đại phu được không? Đại phu có thể cứu được bà bà.
Nằm trên giường đá, Lâm mụ cảm thấy mọi chuyện cứ như mơ vậy.Thiếu gia đưa bà đi đại phu khám bệnh. Có chết bà cũng vui rồi.
-Đại phu sao rồi? Bà bà sao rồi?
Hạ Tinh thấp thỏm hỏi. Đại phu lắc đầu:
-Bà ấy bị suy nhược cơ thể quá lâu thành bệnh. Có thể dùng thuốc bổ để bổ sung phần nào dinh dưỡng, nhưng ta e là…đã quá muộn rồi.
Thân phận một huyết nô là thế. Cung cấp máu cho cương thi sau đó chết vì suy kiệt. Lòng Hạ Tinh đau nhói. Bà bà…
Lâm mụ đã nghe tất cả. Bà nhẹ nhàng:
-Cảm ơn đại phu. Ngài cứ kê thuốc. Sống một ngày sẽ vui hơn là chết sớm một ngày.
Bây giờ bà lại không muốn chết. Hạ Tinh chỉ mới có 13 tuổi, chưa quen việc trở thành huyết nô nương tựa vào chủ nhân của mình mà sống. Còn thiếu gia nữa…Nếu bà chết rồi thì…
20 năm trước, tại một thôn làng heo hút, nếu Lâm mụ không gặp thiếu gia và được ngài dẫn theo bên mình, cuộc sống của bà cũng chẳng khác gì con vật…Hai mươi năm nay bà đã sống, đã có những phút giây vui vẻ khi nhìn thấy thiếu gia.
Tuy là một cương thi hút máu nhưng trong mắt bà, đôi lúc người cũng như một chàng trai trẻ, một đứa con trai vụng dại mới lớn cần được chăm lo ẩn đằng sau lớp ngoài lầm lì, chẳng quan tâm đến gì ngoài việc tìm kiếm thức ăn, tồn tại qua ngày.
-Bà bà…Uống thuốc đi ạ!
Hạ Tinh bưng thuốc vào. Cô bé hoảng hốt nhìn thấy con dao cạnh bên chỗ nằm của bà. Lâm mụ đang chuẩn bị dùng nó cắt vào tay lấy máu. Tay của bà đã chi chít những vết cắt, sẹo ngang sẹo dọc, càng nhìn lại càng thấy đau lòng.
-Bà bà!
-Ngoan…Hôm nay là ngày uống máu của thiếu gia hằng tháng. Con đừng lo, chỉ một chút thôi mà.
Cơ thể người giống như một bình đựng máu lớn. Rời khỏi cơ thể người máu sẽ nhanh chóng đông lại, không dùng được nữa. Nuôi huyết nô để dùng được máu tươi thường xuyên là mục đích của cương thi. Huyết nô phải trong tình thế sẵn sàng đợi lệnh, chỉ cần chủ nhân có nhu cầu là cung cấp máu tươi ngay.
-Bà bà đang bị bệnh mà….Đừng…
Hạ Tinh khóc nấc lên. Biết là sự việc là thế, biết thân huyết nô là thế. Nhưng cô bé vẫn đau lòng lắm. Cô bé không muốn bà bà phải đau đớn, phải vắt kiệt phần sức lực ít ỏi của mình nữa. Bà bà…
-Bà bà để con…- Hạ Tinh xắn tay áo mình- Con thay bà bà…
Cánh tay non nớt cũng có những vết sẹo nhỏ mờ mờ, kết quả của đòn roi, đánh đập trong những ngày trong Hạ gia trang. Hạ Tinh qua một thời gian được Lâm mụ chăm sóc đã bắt đầu có da có thịt. Gương mặt đầy đặn hơn, trắng trẻo hẳn ra. Vóc người đang từ từ phát triển. Suối tóc đen óng ả. Con bé vài năm nữa sẽ là một người đẹp. Tuy không nghiêng nước nghiêng thành nhưng sẽ chẳng kém thua ai….Dùng dao cắt vào da thịt, những vết sẹo ngang dọc sẽ xuất hiện, còn đâu vẻ đẹp thanh xuân.
-Không được đâu con…- Lâm mụ thở dài- Thiếu gia tuy là cương thi uống máu nhưng không phải là loại máu nào cũng uống. Bình thường khi giết chóc, uống tại chỗ là để giải tỏa cơn đói. Máu của chúng ta giống như một loại nước giải khát, đem lại thú vui cho người vậy. Thường phải có vị quen thuộc người mới uống. Con làm huyết nô không phải một ngày một bữa, phải để người từ từ làm quen với mùi máu của con nữa. Không đơn giản đâu Hạ tiểu ngốc à…
* Đang chỉnh lại để post, ế com là không post tiếp đâu nghen. Ít ra cũng được 1 -2 cái an ủi chứ.
Huyết nô là gì?
Vệ quốc và nhiều quốc gia lân cận đều vướng phải nạn cương thi. Bọn chúng đi đến đâu là tang tóc đến đấy. Từng người, từng người một sẽ bị hút khô cạn máu. Máu nuôi cương thi tồn tại trong trời đất. Máu là nguồn dinh dưỡng chúng cần.
Cương thi chỉ cần máu. Chúng cũng chỉ nhân giống bằng cách gieo nọc độc vào miếng mồi của mình, những cái xác khô lại giống như một cái “ổ” nuôi tiếp đám cương thi khác. Quãng đời vật vờ tạm bợ lại tiếp tục. Cương thi lại có tốc độ tiêu thụ mồi khủng khiếp, nếu cứ tiếp tục, có lẽ một lúc nào đó con người sẽ dần tuyệt chủng, kéo theo cả cương thi.
Nguy cơ đó bị ngừng lại khi có một “giống cương thi” mới ra đời.
Chủng cương thi ấy chẳng biết từ đâu mà có. Có thể là do tạo hóa sinh ra đã vậy hoặc cũng có thể là trong quá trình biến đổi có vài gen lỗi nào đấy khiến chúng vẫn giữ được trí não dù thức ăn chủ yếu vẫn là máu của loài người. Chúng nhận ra một thực tế là nếu cứ tiếp tục « ăn » con người một cách vô tội vạ và nhân giống theo kiểu ấy thì sớm muộn gì nguồn thức ăn duy nhất này cũng tuyệt chủng. Khi ấy không phải là diệt vong với loài người nữa mà cương thi cũng chẳng còn đất sống. Chúng cũng muốn sống. Ăn ít lại một chút, để cho loài người có một khoảng không gian nào đó sinh con đẻ cái nhằm duy trì nguồn thức ăn ngon miệng, đó là phương pháp tồn tại của chủng cương thi tiến hóa này.
Trong rừng không có hai cọp, quy luật tự nhiên là vậy, cương thi cũng có quy luật. Giết chết đám cương thi vật vờ đó, ngăn cản chúng gieo giống cũng là cách để cương thi thông minh tiếp tục cuộc sống theo đúng quy luật sinh tồn…
Trong đám cương thi thông minh đó lại có một số cương thi thông minh hơn nữa. Con mồi đã có ý thức cảnh giác cao độ, tìm được nhiều phương thức chống lại cương thi. Tình huống cấp bách đôi khi tìm mồi không được khi ấy một « huyết nô » sẵn sàng cung cấp lương thực là một lựa chọn không tồi. Tuy nhiên kẻ thù của cương thi cũng sẵn sàng bốn phía, mang theo một con người đôi khi cũng thật mạo hiểm nênchỉ những cương thi thông minh và mạnh mẽ nhất mới có huyết nô.
Nói một cách đơn giản, « huyết nô »là nguồn máu sống, giống như của để dành của cương thi.Huyết nô phải khỏe mạnh, nguồn máu tốt, ổn định để sẵn sàng phục vụ chủ nhân.
Hạ Tinh hoảng hốt ôm lấy bà bà, mếu máo:
-Bà bà ơi, con không làm huyết nô đâu. Con sợ lắm…Con sợ lắm bà ơi!
Không làm huyết nô thì một cô bé gầy nhom, yếu ớt thế này làm sao có thể tồn tại trong cuộc sống đầy bất trắc. Cương thi sẽ bảo vệ « huyết nô » của mình cẩn thận. Đó còn là vấn đề mặt mũi trong thế giới cương thi nữa. Nếu để kẻ khác thấy mình yếu hơn chúng, cơ hội tồn tại sẽ ít đi một chút…Lâm mụ ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô bé con sợ hãi co rút trong góc kho củi nhìn ra cảnh chém giết đầy máu tanh đã vô cùng thương xót. Nhưng bà chỉ là một con người yếu đuối. Ngoài cách để Hạ Tinh làm huyết nô thay thế, Lâm mụ làm gì có cách nào khác để duy trì cuộc sống tiếp cho cô bé đây?
-Ngoài cách đó…bà bà thật không biết làm sao nữa. Nếu con không muốn chết sớm, thì con nghe lời bà. Còn không thì con cứ đi đi. Nhưng sau đó, bà bà cũng không biết làm thế nào nữa. Sống chết đều là tùy vào con thôi.
-Bà bà…
Lâm mụ lại ôm ngực. Cơn ho kéo đến càng lúc càng nhiều. Bà lại nôn ra máu…Thân thể gầy guộc run lên từng cơn. Tuy chỉ mới sống cùng Lâm mụ một thời gian ngắn nhưng từ khi biết chuyện đến nay, bà là người duy nhất ôm Hạ Tinh vào lòng an ủi. Lần đầu tiên được người khác bới tóc cũng là do Lâm mụ giúp….Hạ Tinh sợ làm « huyết nô » lắm, song bỏ Lâm mụ lại một mình trong hang sâu lạnh lẽo, sau đó còn phải trích máu cho gã cương thi khi hắn cần đến, cô bé không nhẫn tâm làm vậy… Dù Lâm mụ không còn sống được bao lâu nữa, Hạ Tinh cũng mong thân xác bà không bị bỏ lại giữa đồng không mông quạnh. Cô bé phải sống…Phải cùng bà sống đến phút giây cuối đời đau đớn đó. Dù phải làm một “huyết nô”.
Lâm mụ vẫn ôm ngực ho. Bên ngoài chợt có tiếng động. Gã cương thi đã trở về.
-Công tử…Thiếu gia…chủ nhân –Một loại xưng hô lộn xộn tuôn ra từ miệng Hạ Tinh. Cô bé đang nắm lấy tà áo gã, run rẩy hướng về phía Lâm mụ – Bà bà bị bệnh rồi. Van ngài…Cứu bà bà đi.
Bị bệnh? Trong thế giới cương thi không có bệnh tật, chỉ có kẻ mạnh và yếu. Kẻ yếu sẽ chết, dù là nguyên nhân gì cũng sẽ chết. Hắn đương nhiên không quan tâm đến chuyện huyết nô của mình có bệnh hay không!
-Thiếu gia…Van ngài. Cứu bà bà đi! Cứu bà bà đi mà.
Hạ Tinh càng van xin thì càng đau lòng. Cô bé sợ…sợ khi mình quay vào bên trong hang Lâm mụ sẽ không còn thở nữa. Bà bị bệnh. Nếu được chữa trị có thể sẽ khỏi mà.
-Làm sao cứu được?
Hắn chợt hỏi. Lâm mụ ít khi nào nói chuyện với hắn. Bà ta là một huyết nô yếu ớt nhưng lại làm được nhiều hơn những huyết nô khác. Bên cạnh việc cung cấp máu, Lâm mụ còn biết giúp hắn bới tóc. Tóc cương thi thường dài quá lưng, bất kể là nam hay nữ. Đám cương thi thông minh cũng rất quan tâm đến ngoại hình, khác hẳn những cương thi vật vờ không trí óc tóc tai lúc nào cũng rũ rượi, dáng vẻ lờ đờ.
Búi tóc của hắn nhờ Lâm mụ khéo tay nên bới rất gọn. Bà còn gọi hắn bằng “Thiếu gia” nữa. Danh xưng ấy nghe rất lạ, song nghe mãi thì thấy nó cũng hay hay.
Hạ Tinh như nhìn thấy ánh sáng từ con đường tăm tối. Cô bé run run:
-Đưa bà bà đi đại phu được không? Đại phu có thể cứu được bà bà.
Nằm trên giường đá, Lâm mụ cảm thấy mọi chuyện cứ như mơ vậy.Thiếu gia đưa bà đi đại phu khám bệnh. Có chết bà cũng vui rồi.
-Đại phu sao rồi? Bà bà sao rồi?
Hạ Tinh thấp thỏm hỏi. Đại phu lắc đầu:
-Bà ấy bị suy nhược cơ thể quá lâu thành bệnh. Có thể dùng thuốc bổ để bổ sung phần nào dinh dưỡng, nhưng ta e là…đã quá muộn rồi.
Thân phận một huyết nô là thế. Cung cấp máu cho cương thi sau đó chết vì suy kiệt. Lòng Hạ Tinh đau nhói. Bà bà…
Lâm mụ đã nghe tất cả. Bà nhẹ nhàng:
-Cảm ơn đại phu. Ngài cứ kê thuốc. Sống một ngày sẽ vui hơn là chết sớm một ngày.
Bây giờ bà lại không muốn chết. Hạ Tinh chỉ mới có 13 tuổi, chưa quen việc trở thành huyết nô nương tựa vào chủ nhân của mình mà sống. Còn thiếu gia nữa…Nếu bà chết rồi thì…
20 năm trước, tại một thôn làng heo hút, nếu Lâm mụ không gặp thiếu gia và được ngài dẫn theo bên mình, cuộc sống của bà cũng chẳng khác gì con vật…Hai mươi năm nay bà đã sống, đã có những phút giây vui vẻ khi nhìn thấy thiếu gia.
Tuy là một cương thi hút máu nhưng trong mắt bà, đôi lúc người cũng như một chàng trai trẻ, một đứa con trai vụng dại mới lớn cần được chăm lo ẩn đằng sau lớp ngoài lầm lì, chẳng quan tâm đến gì ngoài việc tìm kiếm thức ăn, tồn tại qua ngày.
-Bà bà…Uống thuốc đi ạ!
Hạ Tinh bưng thuốc vào. Cô bé hoảng hốt nhìn thấy con dao cạnh bên chỗ nằm của bà. Lâm mụ đang chuẩn bị dùng nó cắt vào tay lấy máu. Tay của bà đã chi chít những vết cắt, sẹo ngang sẹo dọc, càng nhìn lại càng thấy đau lòng.
-Bà bà!
-Ngoan…Hôm nay là ngày uống máu của thiếu gia hằng tháng. Con đừng lo, chỉ một chút thôi mà.
Cơ thể người giống như một bình đựng máu lớn. Rời khỏi cơ thể người máu sẽ nhanh chóng đông lại, không dùng được nữa. Nuôi huyết nô để dùng được máu tươi thường xuyên là mục đích của cương thi. Huyết nô phải trong tình thế sẵn sàng đợi lệnh, chỉ cần chủ nhân có nhu cầu là cung cấp máu tươi ngay.
-Bà bà đang bị bệnh mà….Đừng…
Hạ Tinh khóc nấc lên. Biết là sự việc là thế, biết thân huyết nô là thế. Nhưng cô bé vẫn đau lòng lắm. Cô bé không muốn bà bà phải đau đớn, phải vắt kiệt phần sức lực ít ỏi của mình nữa. Bà bà…
-Bà bà để con…- Hạ Tinh xắn tay áo mình- Con thay bà bà…
Cánh tay non nớt cũng có những vết sẹo nhỏ mờ mờ, kết quả của đòn roi, đánh đập trong những ngày trong Hạ gia trang. Hạ Tinh qua một thời gian được Lâm mụ chăm sóc đã bắt đầu có da có thịt. Gương mặt đầy đặn hơn, trắng trẻo hẳn ra. Vóc người đang từ từ phát triển. Suối tóc đen óng ả. Con bé vài năm nữa sẽ là một người đẹp. Tuy không nghiêng nước nghiêng thành nhưng sẽ chẳng kém thua ai….Dùng dao cắt vào da thịt, những vết sẹo ngang dọc sẽ xuất hiện, còn đâu vẻ đẹp thanh xuân.
-Không được đâu con…- Lâm mụ thở dài- Thiếu gia tuy là cương thi uống máu nhưng không phải là loại máu nào cũng uống. Bình thường khi giết chóc, uống tại chỗ là để giải tỏa cơn đói. Máu của chúng ta giống như một loại nước giải khát, đem lại thú vui cho người vậy. Thường phải có vị quen thuộc người mới uống. Con làm huyết nô không phải một ngày một bữa, phải để người từ từ làm quen với mùi máu của con nữa. Không đơn giản đâu Hạ tiểu ngốc à…
* Đang chỉnh lại để post, ế com là không post tiếp đâu nghen. Ít ra cũng được 1 -2 cái an ủi chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook