Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh
-
Chương 51: Giác ngộ
Dưới sảnh khách sạn mọi người đang huyên náo trong tiệp cưới thì ở lầu hai, Hồ Anh Vũ bình thản mỉm cười.
Sau khi thợ trang điểm rời đi, chỉ còn mình Trình Hoa ở lại giúp cô mặc váy cưới.
Nhìn con bạn mình ngồi ngay ngắn trước gương, Trình Hoa ảo não nói. - Có chắc đây là những gì mày muốn không?
- Dĩ nhiên rồi.
Một câu trả lời không thật lòng, chỉ cần nhìn vào đáy mắt con bạn là cô biết liền.
- Anh Vũ?
- Gì? - Vẫn bận tay với chiếc váy cưới, Hồ Anh Vũ không ngẩng đầu lên hỏi.
- Tao tặng mày một câu nói nhé?
Lúc này Hồ Anh Vũ mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Trình Hoa, nét mặt cô rất ưu là có hứng thú.
Trình Hoa thở nhẹ một hơi, cô bước tới một tay nắm lấy tay Hồ Anh Vũ, tay kia đưa lên làm một vài động tác theo câu nói. - Tao nghe có người từng nói, giờ tao cũng muốn nói lại với mày “Yêu, là dùng cái này để cảm nhận, không phải dùng cái này để suy nghĩ”
- Nói thì dễ, yêu rồi mới biết nó thật khó khăn.
Đứng trước cửa, Đàm Gia Khánh khoác trên mình bộ y trang màu đen lịch lãm. Trông anh, vốn đẹp trai giờ lại càng thêm phần phong độ.
Hồ Anh Vũ khẽ bật cười, nghiêng đầu thân mật gọi tên anh.
- Gia Khánh, anh tới rồi à? Không phải đã bảo sẽ đi Ý vào sáng nay sao?
Đàm Gia Khánh lặng yên qua sát Hồ Anh Vũ trong hai giây, đoạn, anh thâm trầm khẽ nói.
- Ừ.
Hồ Anh Vũ hơi nhíu chân mày đẹp, lại nhận ra sau lưng Hàn Quốc Cường còn có một người nữa.
Nghiêng người bước ra từ sau lưng Đàm Gia Khánh, Trần Thế Lãm nhìn cô khó xử gượng cười.
- Anh Vũ, chúc mừng em!
Chúc mừng sao? Có thật là cô sẽ hạnh phúc? Người ra vẫn thường nói, thà lấy người yêu mình còn hơn lấy người mình yêu. Nhưng đặt mình trong hoàn cảnh đó, dù lấy ai bạn cũng sẽ đau khổ. Giờ thì cô hiểu rồi, hiểu rất rõ. Cô biết mình không có quyền lựa chọn, cũng biết Hàn Quốc Cường yêu cô, nhưng còn Trình Hoa... Trình Hoa không phải cô, trước khi quá muộn, cô muốn giúp con bạn một lần, một lần nữa có được hạnh phúc!
- Mấy người nói chuyện đi, tôi ra ngoài một lát.
Hồ Anh Vũ nhìn theo bóng dáng Trình Hoa mất dần nơi góc cửa, hàng mi cô lại bất giác cụp xuống. Lời Trình Hoa nói lúc chỉ có hai đứa, không phải cô không hiểu... Câu nói đó, dù áp dụng trên người một trong hai, với ai đều ứng nghiệm. Vì vậy, Trình Hoa, mày cũng phải một lần dùng trái tim lần nữa cảm nhận.
Hồ Anh Vũ chuyển tầm nhìn trên khuôn mặt tuấn dật của Trần Thế Lãm. Chỉ thoáng nhìn thôi nhưng cô nhận thấy rất rõ, ánh mắt anh ta, tất cả đều là đau thương và khổ sở.
- Thế Lãm, mau đuổi theo đi!
Trần Thế Lãm kinh ngạc nhìn Hồ Anh Vũ, anh không giám tin. Trước giờ đều là cô dùng mọi cách bức anh tránh xa Trình Hoa, giờ đột nhiên nói vậy khiến anh vừa lo lại thêm mừng. Cô thế nhưng, lần này lại muốn anh đuổi theo. Trần Thế Lãm không biết nguyên nhân vì sao, nhưng anh biết, Trình Hoa nghe những gì Hồ Anh Vũ nói, nếu Hồ Anh Vũ chấp nhận, đồng nghĩa với việc, anh vẫn còn cơ hội. Trần Thế Lãm khẽ gật đầu cảm kích rồi đẩy nhanh bước chân đuổi theo hướng Trình Hoa mới đi.
Sau khi biết trong lòng Trình Hoa vẫn còn bóng dáng Trần Thế Lãm, cô sớm đã không muốn ngăn cản nữa rồi. Hơn nữa sau khi nhận ra mình thích Trình Hoa, Trần Thế Lãm cũng ngay lập tức giác ngộ. Vậy đã chứng minh rất rõ rằng, giữa hai người họ, luôn tồn tại một sợi dây gắn kết, chỉ còn thiếu người thúc đẩy nữa thôi. Và cô, sẽ không ngại làm điều đó.
Trong gian phòng giờ chỉ còn lại Hồ Anh Vũ và Đàm Gia Khánh. Đàm Gia Khánh mỉm cười bước tới, đứng trước mặt cô nhẹ nói.
- Anh Vũ, chúc mừng em.
- Cảm ơn anh! - Một câu cảm ơn, nhưng chỉ bản thân cô hiểu rõ, cô không thật sự hạnh phúc. Cô không có hạnh phúc!
Trong lòng cô bất giác thắt chặt, hốc mắt không tự chủ ửng đỏ, cô... không biết mình lên làm gì lúc này, rõ ràng đã quyết định, rõ ràng đã muốn buông tay, nhưng sao trái tim cô không nghe lời, tại sao những gì lý trí nói, trái tim cô không chịu nghe? Tại sao...
- Có phải, em còn đang do dự?
Hồ Anh Vũ giật mình theo bản năng ngẩng đầu. Chính xác những gì anh đang nói là những gì cô đang đấu tranh. Hồ Anh Vũ không có can đảm nhìn anh lên một lần nữa, rũ rèm mắt xuống.
Đàm Gia Khánh nhìn cô, bất giác lên tiếng lần nữa. - Lúc vào đây anh đã nghe Trình Hoa nói một câu, giờ anh cũng muốn nói lại với em câu nói đó. “Yêu, là dùng trái tim để cảm nhận. Không phải dùng cái đầu để suy nghĩ.”
Chính anh nói câu này, nhưng trong lòng lại chính mình phỉ bám mình, anh, không phải cũng đang dùng lý trí để lấn áp trái tim đó sao?
Cùng một câu nói, ba người nói với cô trong một giờ. Đầu tiên là Thanh Hà, sau là Trình Hoa, giờ tới lượt anh. Có phải, cô đã quyết định sai rồi không?
Hàng mi dài rậm rủ xuống che quá nửa con mắt... rồi hoàn toàn nhắm chặt.
***
Nơi cầu thang cách phòng Hồ Anh Vũ đang nghỉ một căn phòng. Ngô Sơn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, anh tức tối đá mạnh vào chân cầu thang một cái, lại cho tay vào túi lục kiếm điện thoại.
Vốn như lẽ tự nhiên, đầu dây bên kia đợi đối phương lên tiếng trước, Ngô Sơn cũng không câu lệ trực tiếp bộc phát sự phiền muội trong lòng ấp ủ từ nhiều ngày nay.
- Anh, em không nghĩ anh lại là loại người như vậy. Nhưng có trời mới biết anh có phải là loại người đó không? Sao anh có thể làm ra những khiến lương tâm phải cắn rứt vậy chứ?
Nói rồi, cũng như hôm trước, anh ngắt khi đối phương chưa kịp phản hồi.
***
Cùng lúc đó tại tập đoàn Tần thị.
Mặc dù không đầu không cuối nhưng anh hoàn toàn hiểu được những gì Ngô Dơn vừa nói. Nếu không phải anh cho người điều tra qua, làm sao anh lại biết, Cúc Phương sau lưng mình đã làm ra nhiều chuyện khiến trời đất khó dung như vậy. Vậy mà anh đã luôn cho rằng, cô không hiểu cho anh. Giờ nhìn lại xem, anh đã từng hiểu cho cô sao? Muốn cô xuất ngoại ư? Không có, dù biết mình đã không còn tư cách nhưng anh vẫn luôn ấp ủ, chỉ cần được đứng sau cô thôi, được để anh nhìn thấy cô mỗi ngày. Vậy làm sao anh có thể nhẫn tâm đẩy cô cũng gia đình ra nước ngoài đây. Cúc Phương thế nhưng giám mạo danh anh khiến Hồ Anh Vũ hiểu lầm, mối thù này, đợi sau này một lần tính hết trên người cô ta. Nhưng trước hết anh cần phải nhanh chóng cướp vợ về cái đã. Vội lấy chìa khóa xe, Tần Duệ Minh tông cửa chạy như bay ra ngoài.
***
Dưới sảnh cưới, tiếng bàn tán ngày một sôi nổi. Bà Hồ cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn ghé sát vào tai chồng nói nhỏ. - Đã trễ mười lăm phút rồi, sao con bé còn chưa xuống?
Như trả lời cho câu hỏi của bà, Hà Như từ ngoài cửa hớt hải chạy vào, trông mặt cô, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.
- Không thấy cô dâu đâu cả!
Mọi chuyện đã quá rõ ràng, cô dâu bỏ trốn nhưng chú rể lại có thể mỉm cười?
Anh biết, mọi chuyện rồi sẽ như vậy, thế nhưng trong lòng anh đáng khinh lại thở phào nhẹ nhõm, anh giật mình vì suy nghĩ mới đó của mình, sao anh có thể thấy nhẹ nhõm đây?
Hàn Quốc Cường cong khóe môi mỉm cười, anh thì thầm, một câu nói, chỉ nói đủ bản thân anh nghe được. - Duệ Minh, em thắng rồi!
***
Đứng trước của căn nhà hoang, Trình Hoa một tay chống hông, mặt mày xoăn tít lại hỏi vu vơ.
- Mày chắc kẻ đó nói, ông chồng cũ mày đợi ở đây chứ?
- Đừng cằn nhằn nữa, mày mau về đi, tao cũng có chuyện riêng muốn nói với anh ấy. - Hồ Anh Vũ nhanh chóng xua đuổi.
Trình Hoa hơi nhíu mày, không hiểu sao trong lòng lại có dự cảm không lành. - Thật không cần tao vào cùng à?
Hồ Anh Vũ mỉm cười muốn Trình Hoa an tâm hơn. - Không cần!
- Vậy cũng được, tao về đây.
Để tránh Trình Hoa kiếm cớ rườm rà, Hồ Anh Vũ chậm rãi mở cửa bước vào.
Vừa toan quay người đi, thì điện thoại Trình Hoa đổ chuông. Cô nhíu chặt chân mày nhìn dãy số không ngừng ngấp nháy trên màn hình,Tần Duệ Minh? Thế nhưng lại gọi cho cô, chậm chạp một chút, Trình Hoa bắt máy.
- Tần tổng của chúng ta hôm nay hạ cố ban lộc lại gọi điện cho tôi cơ đấy? - Trình Hoa mỉa mai nói.
Nhìn một vòng quanh đây là biết, Tần Duệ Minh chưa có tới.
Ở đầu dây bên kia, giọng Tần Duệ Minh gấp gáp đan xen cả sự lo lắng.
- Làm ơn đưa điện thoại cho Vũ nhi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.
Trình hoa nhíu chặt chân mày, đang định hỏi “Sao anh không trực tiếp gọi điện cho cô ấy?” nhưng khi nhìn thấy điện thoại Hồ Anh Vũ để quên trên xe mình thì câu chất vấn liền đổi thành.
- Trước sau gì hai người cũng gặp nhau thôi. Không cần vội, nhưng tránh cho anh lát bị sốc, tôi tiết lộ trước cho anh một tin. - Anh Vũ mang thai rồi.
Điện thoại cô ấy để trên xe mình thế nhưng Trình Hoa lúc nãy cũng không có để ý.
Ở đầu dây bên kia, đối phương lâm vào trầm tư. Trình Hoa lại tưởng Tần Duệ Minh vì quá vui mừng mà không nói lên lời, ai ngờ sau đấy anh lại nói một câu, chẳng có chút lên qua với câu trước đó.
- Tôi đang trên đường tới khách sạn! Giúp tôi ngăn hôn lễ lại.
- Khách sạn? Không phải là anh hẹn cô ấy ở nhà hoang X đường XY à?
Tần Duệ Minh nhíu chặt chân mày. - Tôi không có.
- Không có? Vậy cuộc điện thoại lúc đó... - Trình Hoa kinh hãi phát hiện ra có gì đó không đúng. Tần Duệ Minh cũng nhanh chóng nhận ra.
Đã quá rõ ràng rồi, là có người đứng sau sắp đặt?!
- Hết
Sau khi thợ trang điểm rời đi, chỉ còn mình Trình Hoa ở lại giúp cô mặc váy cưới.
Nhìn con bạn mình ngồi ngay ngắn trước gương, Trình Hoa ảo não nói. - Có chắc đây là những gì mày muốn không?
- Dĩ nhiên rồi.
Một câu trả lời không thật lòng, chỉ cần nhìn vào đáy mắt con bạn là cô biết liền.
- Anh Vũ?
- Gì? - Vẫn bận tay với chiếc váy cưới, Hồ Anh Vũ không ngẩng đầu lên hỏi.
- Tao tặng mày một câu nói nhé?
Lúc này Hồ Anh Vũ mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Trình Hoa, nét mặt cô rất ưu là có hứng thú.
Trình Hoa thở nhẹ một hơi, cô bước tới một tay nắm lấy tay Hồ Anh Vũ, tay kia đưa lên làm một vài động tác theo câu nói. - Tao nghe có người từng nói, giờ tao cũng muốn nói lại với mày “Yêu, là dùng cái này để cảm nhận, không phải dùng cái này để suy nghĩ”
- Nói thì dễ, yêu rồi mới biết nó thật khó khăn.
Đứng trước cửa, Đàm Gia Khánh khoác trên mình bộ y trang màu đen lịch lãm. Trông anh, vốn đẹp trai giờ lại càng thêm phần phong độ.
Hồ Anh Vũ khẽ bật cười, nghiêng đầu thân mật gọi tên anh.
- Gia Khánh, anh tới rồi à? Không phải đã bảo sẽ đi Ý vào sáng nay sao?
Đàm Gia Khánh lặng yên qua sát Hồ Anh Vũ trong hai giây, đoạn, anh thâm trầm khẽ nói.
- Ừ.
Hồ Anh Vũ hơi nhíu chân mày đẹp, lại nhận ra sau lưng Hàn Quốc Cường còn có một người nữa.
Nghiêng người bước ra từ sau lưng Đàm Gia Khánh, Trần Thế Lãm nhìn cô khó xử gượng cười.
- Anh Vũ, chúc mừng em!
Chúc mừng sao? Có thật là cô sẽ hạnh phúc? Người ra vẫn thường nói, thà lấy người yêu mình còn hơn lấy người mình yêu. Nhưng đặt mình trong hoàn cảnh đó, dù lấy ai bạn cũng sẽ đau khổ. Giờ thì cô hiểu rồi, hiểu rất rõ. Cô biết mình không có quyền lựa chọn, cũng biết Hàn Quốc Cường yêu cô, nhưng còn Trình Hoa... Trình Hoa không phải cô, trước khi quá muộn, cô muốn giúp con bạn một lần, một lần nữa có được hạnh phúc!
- Mấy người nói chuyện đi, tôi ra ngoài một lát.
Hồ Anh Vũ nhìn theo bóng dáng Trình Hoa mất dần nơi góc cửa, hàng mi cô lại bất giác cụp xuống. Lời Trình Hoa nói lúc chỉ có hai đứa, không phải cô không hiểu... Câu nói đó, dù áp dụng trên người một trong hai, với ai đều ứng nghiệm. Vì vậy, Trình Hoa, mày cũng phải một lần dùng trái tim lần nữa cảm nhận.
Hồ Anh Vũ chuyển tầm nhìn trên khuôn mặt tuấn dật của Trần Thế Lãm. Chỉ thoáng nhìn thôi nhưng cô nhận thấy rất rõ, ánh mắt anh ta, tất cả đều là đau thương và khổ sở.
- Thế Lãm, mau đuổi theo đi!
Trần Thế Lãm kinh ngạc nhìn Hồ Anh Vũ, anh không giám tin. Trước giờ đều là cô dùng mọi cách bức anh tránh xa Trình Hoa, giờ đột nhiên nói vậy khiến anh vừa lo lại thêm mừng. Cô thế nhưng, lần này lại muốn anh đuổi theo. Trần Thế Lãm không biết nguyên nhân vì sao, nhưng anh biết, Trình Hoa nghe những gì Hồ Anh Vũ nói, nếu Hồ Anh Vũ chấp nhận, đồng nghĩa với việc, anh vẫn còn cơ hội. Trần Thế Lãm khẽ gật đầu cảm kích rồi đẩy nhanh bước chân đuổi theo hướng Trình Hoa mới đi.
Sau khi biết trong lòng Trình Hoa vẫn còn bóng dáng Trần Thế Lãm, cô sớm đã không muốn ngăn cản nữa rồi. Hơn nữa sau khi nhận ra mình thích Trình Hoa, Trần Thế Lãm cũng ngay lập tức giác ngộ. Vậy đã chứng minh rất rõ rằng, giữa hai người họ, luôn tồn tại một sợi dây gắn kết, chỉ còn thiếu người thúc đẩy nữa thôi. Và cô, sẽ không ngại làm điều đó.
Trong gian phòng giờ chỉ còn lại Hồ Anh Vũ và Đàm Gia Khánh. Đàm Gia Khánh mỉm cười bước tới, đứng trước mặt cô nhẹ nói.
- Anh Vũ, chúc mừng em.
- Cảm ơn anh! - Một câu cảm ơn, nhưng chỉ bản thân cô hiểu rõ, cô không thật sự hạnh phúc. Cô không có hạnh phúc!
Trong lòng cô bất giác thắt chặt, hốc mắt không tự chủ ửng đỏ, cô... không biết mình lên làm gì lúc này, rõ ràng đã quyết định, rõ ràng đã muốn buông tay, nhưng sao trái tim cô không nghe lời, tại sao những gì lý trí nói, trái tim cô không chịu nghe? Tại sao...
- Có phải, em còn đang do dự?
Hồ Anh Vũ giật mình theo bản năng ngẩng đầu. Chính xác những gì anh đang nói là những gì cô đang đấu tranh. Hồ Anh Vũ không có can đảm nhìn anh lên một lần nữa, rũ rèm mắt xuống.
Đàm Gia Khánh nhìn cô, bất giác lên tiếng lần nữa. - Lúc vào đây anh đã nghe Trình Hoa nói một câu, giờ anh cũng muốn nói lại với em câu nói đó. “Yêu, là dùng trái tim để cảm nhận. Không phải dùng cái đầu để suy nghĩ.”
Chính anh nói câu này, nhưng trong lòng lại chính mình phỉ bám mình, anh, không phải cũng đang dùng lý trí để lấn áp trái tim đó sao?
Cùng một câu nói, ba người nói với cô trong một giờ. Đầu tiên là Thanh Hà, sau là Trình Hoa, giờ tới lượt anh. Có phải, cô đã quyết định sai rồi không?
Hàng mi dài rậm rủ xuống che quá nửa con mắt... rồi hoàn toàn nhắm chặt.
***
Nơi cầu thang cách phòng Hồ Anh Vũ đang nghỉ một căn phòng. Ngô Sơn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, anh tức tối đá mạnh vào chân cầu thang một cái, lại cho tay vào túi lục kiếm điện thoại.
Vốn như lẽ tự nhiên, đầu dây bên kia đợi đối phương lên tiếng trước, Ngô Sơn cũng không câu lệ trực tiếp bộc phát sự phiền muội trong lòng ấp ủ từ nhiều ngày nay.
- Anh, em không nghĩ anh lại là loại người như vậy. Nhưng có trời mới biết anh có phải là loại người đó không? Sao anh có thể làm ra những khiến lương tâm phải cắn rứt vậy chứ?
Nói rồi, cũng như hôm trước, anh ngắt khi đối phương chưa kịp phản hồi.
***
Cùng lúc đó tại tập đoàn Tần thị.
Mặc dù không đầu không cuối nhưng anh hoàn toàn hiểu được những gì Ngô Dơn vừa nói. Nếu không phải anh cho người điều tra qua, làm sao anh lại biết, Cúc Phương sau lưng mình đã làm ra nhiều chuyện khiến trời đất khó dung như vậy. Vậy mà anh đã luôn cho rằng, cô không hiểu cho anh. Giờ nhìn lại xem, anh đã từng hiểu cho cô sao? Muốn cô xuất ngoại ư? Không có, dù biết mình đã không còn tư cách nhưng anh vẫn luôn ấp ủ, chỉ cần được đứng sau cô thôi, được để anh nhìn thấy cô mỗi ngày. Vậy làm sao anh có thể nhẫn tâm đẩy cô cũng gia đình ra nước ngoài đây. Cúc Phương thế nhưng giám mạo danh anh khiến Hồ Anh Vũ hiểu lầm, mối thù này, đợi sau này một lần tính hết trên người cô ta. Nhưng trước hết anh cần phải nhanh chóng cướp vợ về cái đã. Vội lấy chìa khóa xe, Tần Duệ Minh tông cửa chạy như bay ra ngoài.
***
Dưới sảnh cưới, tiếng bàn tán ngày một sôi nổi. Bà Hồ cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn ghé sát vào tai chồng nói nhỏ. - Đã trễ mười lăm phút rồi, sao con bé còn chưa xuống?
Như trả lời cho câu hỏi của bà, Hà Như từ ngoài cửa hớt hải chạy vào, trông mặt cô, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.
- Không thấy cô dâu đâu cả!
Mọi chuyện đã quá rõ ràng, cô dâu bỏ trốn nhưng chú rể lại có thể mỉm cười?
Anh biết, mọi chuyện rồi sẽ như vậy, thế nhưng trong lòng anh đáng khinh lại thở phào nhẹ nhõm, anh giật mình vì suy nghĩ mới đó của mình, sao anh có thể thấy nhẹ nhõm đây?
Hàn Quốc Cường cong khóe môi mỉm cười, anh thì thầm, một câu nói, chỉ nói đủ bản thân anh nghe được. - Duệ Minh, em thắng rồi!
***
Đứng trước của căn nhà hoang, Trình Hoa một tay chống hông, mặt mày xoăn tít lại hỏi vu vơ.
- Mày chắc kẻ đó nói, ông chồng cũ mày đợi ở đây chứ?
- Đừng cằn nhằn nữa, mày mau về đi, tao cũng có chuyện riêng muốn nói với anh ấy. - Hồ Anh Vũ nhanh chóng xua đuổi.
Trình Hoa hơi nhíu mày, không hiểu sao trong lòng lại có dự cảm không lành. - Thật không cần tao vào cùng à?
Hồ Anh Vũ mỉm cười muốn Trình Hoa an tâm hơn. - Không cần!
- Vậy cũng được, tao về đây.
Để tránh Trình Hoa kiếm cớ rườm rà, Hồ Anh Vũ chậm rãi mở cửa bước vào.
Vừa toan quay người đi, thì điện thoại Trình Hoa đổ chuông. Cô nhíu chặt chân mày nhìn dãy số không ngừng ngấp nháy trên màn hình,Tần Duệ Minh? Thế nhưng lại gọi cho cô, chậm chạp một chút, Trình Hoa bắt máy.
- Tần tổng của chúng ta hôm nay hạ cố ban lộc lại gọi điện cho tôi cơ đấy? - Trình Hoa mỉa mai nói.
Nhìn một vòng quanh đây là biết, Tần Duệ Minh chưa có tới.
Ở đầu dây bên kia, giọng Tần Duệ Minh gấp gáp đan xen cả sự lo lắng.
- Làm ơn đưa điện thoại cho Vũ nhi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.
Trình hoa nhíu chặt chân mày, đang định hỏi “Sao anh không trực tiếp gọi điện cho cô ấy?” nhưng khi nhìn thấy điện thoại Hồ Anh Vũ để quên trên xe mình thì câu chất vấn liền đổi thành.
- Trước sau gì hai người cũng gặp nhau thôi. Không cần vội, nhưng tránh cho anh lát bị sốc, tôi tiết lộ trước cho anh một tin. - Anh Vũ mang thai rồi.
Điện thoại cô ấy để trên xe mình thế nhưng Trình Hoa lúc nãy cũng không có để ý.
Ở đầu dây bên kia, đối phương lâm vào trầm tư. Trình Hoa lại tưởng Tần Duệ Minh vì quá vui mừng mà không nói lên lời, ai ngờ sau đấy anh lại nói một câu, chẳng có chút lên qua với câu trước đó.
- Tôi đang trên đường tới khách sạn! Giúp tôi ngăn hôn lễ lại.
- Khách sạn? Không phải là anh hẹn cô ấy ở nhà hoang X đường XY à?
Tần Duệ Minh nhíu chặt chân mày. - Tôi không có.
- Không có? Vậy cuộc điện thoại lúc đó... - Trình Hoa kinh hãi phát hiện ra có gì đó không đúng. Tần Duệ Minh cũng nhanh chóng nhận ra.
Đã quá rõ ràng rồi, là có người đứng sau sắp đặt?!
- Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook