Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh
-
Chương 11: Kế hoạch không tưởng (2)
Rõ ràng Tần Duệ Minh đã hứa với cô, thế mà quay mặt đi anh lại có thể nói.
- Vợ à, anh đã hứa nhưng không nói sẽ làm.
Hồ Anh Vũ không quan tâm tới quá trình chỉ cần để ý đến kết quả.
Ngồi một lúc lâu sau, Hồ Anh Vũ đứng dậy, mất kiên mắt cô trách Tần Duệ Minh.
- Anh bảo nhờ người rồi, sao giờ người vẫn chưa tới?
Thực sự Hồ Anh Vũ rất quan tâm, ai kêu Trình Hoa là chị em nối khố của cô chứ?!
Nhìn cặp nam thanh nữ tú ngồi quay lưng về phía mình, lòng Hồ Anh Vũ nóng như lửa đốt.
Thế nhưng Tần Duệ Minh lại đột nhiên mỉm cười nâng cằm cô đưa ra phía cửa.
Mới đầu Hồ Anh Vũ chỉ cau mày, sau đó nét mặt chợt tối sầm.
Người đó...
Anh ta có giọng nói trầm, nghe rất êm tai, khuôn mặt anh tuấn với những đường nét ưa nhìn như góp phần tôn lên dáng vẻ đẹp trai cùng vóc dáng phay boy đúng chuẩn. Đôi mắt tinh anh, cặp mi dài rậm. Sóng mũi cao với vầng trán rộng, quả là một sự kết hợp ăn ý.
Đứng giữa sảnh Vọng Nguyệt, mái tóc màu rượu vang đỏ nổi bật dưới ánh đèn.
Người đó, chính xác là bạn trai thật của Trình Hoa.
Anh ta vận chiếc áo comple màu đen tuyền kếp hợp với chiếc quần jean đơn giản cùng màu.
Người này là mĩ nam trong những mĩ nam mà cô đã gặp, là đàn ông trong những người đàn ông mà cô đã quen. Chỉ đứng sau Tần Duệ Minh thôi.
- Xin lỗi em yêu, tắt đường lên anh tới trễ.
Hồ Anh Vũ suýt chút té ghế. Sến, quả thực quá sến mà, da gà da vịt của cô thi ngày đào ngũ đi lên hết cả rồi đây.
- Xin chào, tôi là Trần Thế Lãm, là bạn trai của Trình Hoa.
Phía không xa, Hồ Anh Vũ trợn tròn mắt nhìn Tần Duệ Minh tức không nói lên lời.
Trình Hoa cũng chẳng tiến bộ hơn cô là mấy, cũng kinh ngạc đến nỗi quên cả việc phối hợp.
Nhìn Trình Hoa vẫn đực mặt, Hồ Anh vũ khóc không ra nước mắt. Hoa ơi là Hoa, lần này mày chết không phải nỗi do tao đâu nha.
Anh chàng đối diện lịch sự đứng dậy bắt tay Trần Thế Lãm.
- Chào anh, Xa Trương Hàn. - Im lặng một lát, anh ta nói thêm. - Là đối tượng xem mắt của cô Trịnh đây.
- Phụt!
Có người nào đó vừa vô tình thu hút sự chú ý của nhiều người.
Hồ Anh vũ ho sặc sụa với ly nước trên tay.
- Sao lại bất cẩn như vậy? Vợ có sao không?
Hồ Anh Vũ không nghe ra ý đồ trong câu nói của Tần Duệ Minh. Rõ ràng từ "vợ" được nhấn mạnh.
- Không có việc gì, em vẫn ổn.
Tần Duệ Minh cười khi ý đồ được thực hiện. Anh chuyển từ ngồi đối diện sang ngồi sang ngồi cạnh cô. Hồ Anh Vũ vẫn không hay điều đó.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhận ngay một mồi lửa phóng tới. Nguồn của nó chắc chắn bắt đầu từ Trình Hoa rồi.
Ôi, sao lại nhìn cô như vậy, có nhìn thì cũng phải nhìn anh chàng ngồi đối diện kia kìa, đảm bảo bắn phát nào chết luôn phát ấy.
Hồ Anh Vũ gượng cười lẩn tránh ánh mắt của Trình Hoa.
Tất cả đều tại Tần Duệ Minh hại.
Cũng may, kế hoạch vẫn không có gì sai sót.
Nhìn Trình Hoa khoát tay Trần Thế Lãm lên xe, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cầm điện thoại trên tay, một tin nhắn vừa gửi đến.
"Tao kêu mày tìm một diễn viên đóng thế đến, sao mày lại tìm đến bạn trai tao?!"
Vậy là biết ngày mai cô chết chắc rồi.
"Nhưng dù sao vẫn cảm ơn mày, lần tới tao sẽ mời mày đi ăn."
Hồ Anh Vũ há hốc mồm không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Vậy là kết thúc? Hết giận còn cảm ơn?
Là vừa đấm vừa xoa đi.
Thế nhưng cô còn sống?
Ngẩn đầu nhìn Tần Duệ Minh, mặt Hồ Anh Vũ đần ra thấy mà ngu.
Chợt nhớ ra điều gì đó, cô bất ngờ túm lấy cái điện thoại.
20h35'
Mới đó đã trễ vậy rồi sao?
Hồ Anh Vũ bất giác đứng bật dậy, cô nhảy dựng lên.
- Duệ Minh, mau về thôi, nhanh lên.
Hình như dạo này Hồ Anh Vũ rất có thói quen sai bảo anh... Nhưng Tần Duệ Minh rất vui vẻ chấp nhận.
Bùi Duệ Minh đang chăm chú ăn, ngẩng đầu lên nhìn cô, lông mày anh hơi cau lại.
- Sao vậy?
Thấy Tần Duệ Minh vẫn chưa có chịu rời đi, Hồ Anh Vũ đành bất lực thở dài.
- Đưa ví của anh cho em!
Tần Duệ Minh không có hỏi nhiều mà ngoan ngoãn lôi ví đưa cho cô.
Hồ Anh Vũ nhanh tay đón lấy, rồi mở ra xem.
Ví của anh không nhiều tiền, nhưng thẻ tín dụng của anh thì không ít.
Anh không có thói quen sài tiền lên trong ví của anh chỉ có khoảng vài trăm nghìn.
Hồ Anh Vũ không do dự lấy đại một chiếc thẻ màu xanh lá, rồi đưa ví trả lại cho Tần Duệ Minh.
Cầm tấm thẻ tín dụng đến quầy thu ngân. Lúc cô trả xong quay lại vẫn thấy Tần Duệ Minh ung dung ngồi ăn bít tết.
Thấy cô đứng đó, anh vẫn còn có thể ăn sao? Lại còn uống nước nữa chứ?!
Đặt cốc nước xuống bàn, anh dùng giấy ăn lau miệng xong đứng dậy.
- Đi thôi.
Hồ Anh Vũ cả người như bốc lửa, giá như giết người không phạm phát, cô rất muốn giết con người này!
***
Xe vừa dừng trước cửa, Hồ Anh Vũ đã vội vã mở cửa phi thân vào nhà.
Ngày mai cô có một vụ kiện tụng, nếu hôm nay không chẩn bị gì, ngày mai cô chắc chắn sẽ thua.
Quả nhiên, chủ tòa đã xử thân chủ cô thua kiện.
Hồ Anh Vũ ảo não, ôm túi xách đi về phòng.
***
Ngâm mình trong bồn nước nóng, cô không biết mình đã ngủ quên bao lâu.
Hồ Anh Vũ dụi dụi mắt nhìn khắp tắm một lượt, cô mới chợt nhớ ra mình không mang theo quần áo.
May còn chiếc khăn tắm, cô có thể quấn tạm lên người.
Chưa đặt chân đến cửa, Hồ Anh Vũ đã nằm sõng soài trên nền tắm.
Nghe có tiếng động, ai đó quay người nhìn lại. Đôi mắt phượng thoáng qua một tia nhìn kinh ngạc.
"Người đó" nhìn cô cười.
Hồ Anh Vũ xấu hổ, cô gần như đứng dậy ngay lập tức, đưa tay muốn đóng cửa lại bị chặn lại.
- Tắm xong rồi?
- Anh đang làm cái quái gì trong phòng của em vậy? - Hồ Anh Vũ thẹn quá hóa giận, gắt lên.
Tần Duệ Minh nhún vai, bước đến ghé sát mặt lại gần cô nói nhỏ.
- Đem hành lý lên cho em, không nghĩ tới lại được nhìn thấy một cảnh thú vị thế này.
Hồ Anh Vũ đỏ mặt, bất giác nắm chặt chiếc khăn tắm hơn.
- Anh, đang nói cái quái gì vậy?
Tần Duệ Minh nhếch môi cười, nụ cười ranh mãnh ngày một hiện rõ trên khuôn mặt. Anh tiến sát gần cô hơn, đôi mắt thuôn dài nheo lại như biết cười. Trông anh lúc này chẳng đứng đắn chút nào.
- Hôm nay anh muốn đòi lại món nợ em vẫn nợ anh.
- Nợ...
Khi nghĩ ra, mặt Hồ Anh Vũ đỏ gắt, cả người cô ửng hồng như một con tôm luộc mới vớt khỏi nồi.
Nhìn biểu hiện thẹn thùng của vợ yêu, cả người Tần Duệ Minh nóng bừng.
- Anh, anh không được làm bậy. - Hồ Anh Vũ run rẩy nói.
Tần Duệ Minh dĩ nhiên không nghe, món ăn đã đặt trước mặt, anh nào có chịu từ bỏ dễ dàng như vậy.
- Anh làm với vợ anh, sao có thể gọi là làm bậy?!
Nhìn nụ cười của ngày một không đứng đắn trên mặt Tần Duệ Minh, Hồ Anh vũ sợ hãi lui về sau vài bước.
Tần Duệ Minh hiển nhiên không cho cô né tránh. Anh ôm siết eo cô, đẩy cô vào trong phòng tắm.
Hồ Anh Vũ hai chân mềm nhũn, trái tim run rẩy đập liên hồi.
Tần Duệ Minh vùi đầu vào cổ Hồ Anh Vũ, anh tham lam hít lấy hương thơm trên cơ thể cô.
- Thật thơm!
Hồ Anh Vũ mặt đỏ đến tận mang tai, hai tay đặt trước mặt anh dần mắt di sức lực.
- Anh, anh ra ngoài đi, em, em còn phải thay đồ.
Tần Duệ Minh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phượng nheo lại ánh lên sự ranh ma.
- Mặc làm gì, dù sao lát nữa cũng vẫn phải cởi.
Nói gì chứ?
Hồ Anh Vũ định phản bác nhưng vừa mở miệng, môi anh liền ập tới.
Tần Duệ Minh hôn Mạnh lên môi cô, hà hít lấy mọi dư vị nơi cô.
Hồ Anh Vũ sững người trong giây lát.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng cơ thể nép trong lồng ngực anh lại càng bị anh ép chặt.
Anh hôn mãnh liệt hơn, chiếc lưỡi nóng bỏng không kiêng dè gì tách hàm răng cô ra, mạnh mẽ khuấy động trong khoang miệng cô.
Hồ Anh Vũ gần như chìm vào dư vị ngọt ngào của nụ hôn ấy mang lại cho đến khi một cảm giác mát lạnh truyền khắp da thịt.
Cô kinh hoàng nhận ra, chiếc khăn tắm tắm trên người mình từ lúc nào đã bị Tần Duệ Minh tháo xuống.
Đôi môi anh rời khỏi môi cô, bắt đầu dịch dần xuống cổ.
"Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?"
Cảm giác tủi thân không ngừng xâm chiếm cả cơ thể, một giọt nước mắt cứ thế rơi.
Nhận thấy người trong lòng mình bỗng nhiên cứng lại, Tần Duệ Minh khó hiểu ngẩng đầu lên.
Cơ thể anh lúc này đang rất khó chịu nhưng anh còn khó chịu hơn khi thấy Hồ Anh Vũ khóc.
Nếu cô đã không muốn, anh sẽ không cưỡng ép cô.
Đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt vợ yêu, Tần Duệ Minh thở dài bất lực.
- Em thay đồ rồi xuống ăn cơm, anh đứng ngoài đợi em.
Hồ Anh Vũ nhìn bóng anh khuất dần sau cánh cửa, lòng Hồ Anh Vũ quặn lại.Thực sự, cơ thể cô lúc đó... không có bài xích anh.
- Vợ à, anh đã hứa nhưng không nói sẽ làm.
Hồ Anh Vũ không quan tâm tới quá trình chỉ cần để ý đến kết quả.
Ngồi một lúc lâu sau, Hồ Anh Vũ đứng dậy, mất kiên mắt cô trách Tần Duệ Minh.
- Anh bảo nhờ người rồi, sao giờ người vẫn chưa tới?
Thực sự Hồ Anh Vũ rất quan tâm, ai kêu Trình Hoa là chị em nối khố của cô chứ?!
Nhìn cặp nam thanh nữ tú ngồi quay lưng về phía mình, lòng Hồ Anh Vũ nóng như lửa đốt.
Thế nhưng Tần Duệ Minh lại đột nhiên mỉm cười nâng cằm cô đưa ra phía cửa.
Mới đầu Hồ Anh Vũ chỉ cau mày, sau đó nét mặt chợt tối sầm.
Người đó...
Anh ta có giọng nói trầm, nghe rất êm tai, khuôn mặt anh tuấn với những đường nét ưa nhìn như góp phần tôn lên dáng vẻ đẹp trai cùng vóc dáng phay boy đúng chuẩn. Đôi mắt tinh anh, cặp mi dài rậm. Sóng mũi cao với vầng trán rộng, quả là một sự kết hợp ăn ý.
Đứng giữa sảnh Vọng Nguyệt, mái tóc màu rượu vang đỏ nổi bật dưới ánh đèn.
Người đó, chính xác là bạn trai thật của Trình Hoa.
Anh ta vận chiếc áo comple màu đen tuyền kếp hợp với chiếc quần jean đơn giản cùng màu.
Người này là mĩ nam trong những mĩ nam mà cô đã gặp, là đàn ông trong những người đàn ông mà cô đã quen. Chỉ đứng sau Tần Duệ Minh thôi.
- Xin lỗi em yêu, tắt đường lên anh tới trễ.
Hồ Anh Vũ suýt chút té ghế. Sến, quả thực quá sến mà, da gà da vịt của cô thi ngày đào ngũ đi lên hết cả rồi đây.
- Xin chào, tôi là Trần Thế Lãm, là bạn trai của Trình Hoa.
Phía không xa, Hồ Anh Vũ trợn tròn mắt nhìn Tần Duệ Minh tức không nói lên lời.
Trình Hoa cũng chẳng tiến bộ hơn cô là mấy, cũng kinh ngạc đến nỗi quên cả việc phối hợp.
Nhìn Trình Hoa vẫn đực mặt, Hồ Anh vũ khóc không ra nước mắt. Hoa ơi là Hoa, lần này mày chết không phải nỗi do tao đâu nha.
Anh chàng đối diện lịch sự đứng dậy bắt tay Trần Thế Lãm.
- Chào anh, Xa Trương Hàn. - Im lặng một lát, anh ta nói thêm. - Là đối tượng xem mắt của cô Trịnh đây.
- Phụt!
Có người nào đó vừa vô tình thu hút sự chú ý của nhiều người.
Hồ Anh vũ ho sặc sụa với ly nước trên tay.
- Sao lại bất cẩn như vậy? Vợ có sao không?
Hồ Anh Vũ không nghe ra ý đồ trong câu nói của Tần Duệ Minh. Rõ ràng từ "vợ" được nhấn mạnh.
- Không có việc gì, em vẫn ổn.
Tần Duệ Minh cười khi ý đồ được thực hiện. Anh chuyển từ ngồi đối diện sang ngồi sang ngồi cạnh cô. Hồ Anh Vũ vẫn không hay điều đó.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhận ngay một mồi lửa phóng tới. Nguồn của nó chắc chắn bắt đầu từ Trình Hoa rồi.
Ôi, sao lại nhìn cô như vậy, có nhìn thì cũng phải nhìn anh chàng ngồi đối diện kia kìa, đảm bảo bắn phát nào chết luôn phát ấy.
Hồ Anh Vũ gượng cười lẩn tránh ánh mắt của Trình Hoa.
Tất cả đều tại Tần Duệ Minh hại.
Cũng may, kế hoạch vẫn không có gì sai sót.
Nhìn Trình Hoa khoát tay Trần Thế Lãm lên xe, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cầm điện thoại trên tay, một tin nhắn vừa gửi đến.
"Tao kêu mày tìm một diễn viên đóng thế đến, sao mày lại tìm đến bạn trai tao?!"
Vậy là biết ngày mai cô chết chắc rồi.
"Nhưng dù sao vẫn cảm ơn mày, lần tới tao sẽ mời mày đi ăn."
Hồ Anh Vũ há hốc mồm không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Vậy là kết thúc? Hết giận còn cảm ơn?
Là vừa đấm vừa xoa đi.
Thế nhưng cô còn sống?
Ngẩn đầu nhìn Tần Duệ Minh, mặt Hồ Anh Vũ đần ra thấy mà ngu.
Chợt nhớ ra điều gì đó, cô bất ngờ túm lấy cái điện thoại.
20h35'
Mới đó đã trễ vậy rồi sao?
Hồ Anh Vũ bất giác đứng bật dậy, cô nhảy dựng lên.
- Duệ Minh, mau về thôi, nhanh lên.
Hình như dạo này Hồ Anh Vũ rất có thói quen sai bảo anh... Nhưng Tần Duệ Minh rất vui vẻ chấp nhận.
Bùi Duệ Minh đang chăm chú ăn, ngẩng đầu lên nhìn cô, lông mày anh hơi cau lại.
- Sao vậy?
Thấy Tần Duệ Minh vẫn chưa có chịu rời đi, Hồ Anh Vũ đành bất lực thở dài.
- Đưa ví của anh cho em!
Tần Duệ Minh không có hỏi nhiều mà ngoan ngoãn lôi ví đưa cho cô.
Hồ Anh Vũ nhanh tay đón lấy, rồi mở ra xem.
Ví của anh không nhiều tiền, nhưng thẻ tín dụng của anh thì không ít.
Anh không có thói quen sài tiền lên trong ví của anh chỉ có khoảng vài trăm nghìn.
Hồ Anh Vũ không do dự lấy đại một chiếc thẻ màu xanh lá, rồi đưa ví trả lại cho Tần Duệ Minh.
Cầm tấm thẻ tín dụng đến quầy thu ngân. Lúc cô trả xong quay lại vẫn thấy Tần Duệ Minh ung dung ngồi ăn bít tết.
Thấy cô đứng đó, anh vẫn còn có thể ăn sao? Lại còn uống nước nữa chứ?!
Đặt cốc nước xuống bàn, anh dùng giấy ăn lau miệng xong đứng dậy.
- Đi thôi.
Hồ Anh Vũ cả người như bốc lửa, giá như giết người không phạm phát, cô rất muốn giết con người này!
***
Xe vừa dừng trước cửa, Hồ Anh Vũ đã vội vã mở cửa phi thân vào nhà.
Ngày mai cô có một vụ kiện tụng, nếu hôm nay không chẩn bị gì, ngày mai cô chắc chắn sẽ thua.
Quả nhiên, chủ tòa đã xử thân chủ cô thua kiện.
Hồ Anh Vũ ảo não, ôm túi xách đi về phòng.
***
Ngâm mình trong bồn nước nóng, cô không biết mình đã ngủ quên bao lâu.
Hồ Anh Vũ dụi dụi mắt nhìn khắp tắm một lượt, cô mới chợt nhớ ra mình không mang theo quần áo.
May còn chiếc khăn tắm, cô có thể quấn tạm lên người.
Chưa đặt chân đến cửa, Hồ Anh Vũ đã nằm sõng soài trên nền tắm.
Nghe có tiếng động, ai đó quay người nhìn lại. Đôi mắt phượng thoáng qua một tia nhìn kinh ngạc.
"Người đó" nhìn cô cười.
Hồ Anh Vũ xấu hổ, cô gần như đứng dậy ngay lập tức, đưa tay muốn đóng cửa lại bị chặn lại.
- Tắm xong rồi?
- Anh đang làm cái quái gì trong phòng của em vậy? - Hồ Anh Vũ thẹn quá hóa giận, gắt lên.
Tần Duệ Minh nhún vai, bước đến ghé sát mặt lại gần cô nói nhỏ.
- Đem hành lý lên cho em, không nghĩ tới lại được nhìn thấy một cảnh thú vị thế này.
Hồ Anh Vũ đỏ mặt, bất giác nắm chặt chiếc khăn tắm hơn.
- Anh, đang nói cái quái gì vậy?
Tần Duệ Minh nhếch môi cười, nụ cười ranh mãnh ngày một hiện rõ trên khuôn mặt. Anh tiến sát gần cô hơn, đôi mắt thuôn dài nheo lại như biết cười. Trông anh lúc này chẳng đứng đắn chút nào.
- Hôm nay anh muốn đòi lại món nợ em vẫn nợ anh.
- Nợ...
Khi nghĩ ra, mặt Hồ Anh Vũ đỏ gắt, cả người cô ửng hồng như một con tôm luộc mới vớt khỏi nồi.
Nhìn biểu hiện thẹn thùng của vợ yêu, cả người Tần Duệ Minh nóng bừng.
- Anh, anh không được làm bậy. - Hồ Anh Vũ run rẩy nói.
Tần Duệ Minh dĩ nhiên không nghe, món ăn đã đặt trước mặt, anh nào có chịu từ bỏ dễ dàng như vậy.
- Anh làm với vợ anh, sao có thể gọi là làm bậy?!
Nhìn nụ cười của ngày một không đứng đắn trên mặt Tần Duệ Minh, Hồ Anh vũ sợ hãi lui về sau vài bước.
Tần Duệ Minh hiển nhiên không cho cô né tránh. Anh ôm siết eo cô, đẩy cô vào trong phòng tắm.
Hồ Anh Vũ hai chân mềm nhũn, trái tim run rẩy đập liên hồi.
Tần Duệ Minh vùi đầu vào cổ Hồ Anh Vũ, anh tham lam hít lấy hương thơm trên cơ thể cô.
- Thật thơm!
Hồ Anh Vũ mặt đỏ đến tận mang tai, hai tay đặt trước mặt anh dần mắt di sức lực.
- Anh, anh ra ngoài đi, em, em còn phải thay đồ.
Tần Duệ Minh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phượng nheo lại ánh lên sự ranh ma.
- Mặc làm gì, dù sao lát nữa cũng vẫn phải cởi.
Nói gì chứ?
Hồ Anh Vũ định phản bác nhưng vừa mở miệng, môi anh liền ập tới.
Tần Duệ Minh hôn Mạnh lên môi cô, hà hít lấy mọi dư vị nơi cô.
Hồ Anh Vũ sững người trong giây lát.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng cơ thể nép trong lồng ngực anh lại càng bị anh ép chặt.
Anh hôn mãnh liệt hơn, chiếc lưỡi nóng bỏng không kiêng dè gì tách hàm răng cô ra, mạnh mẽ khuấy động trong khoang miệng cô.
Hồ Anh Vũ gần như chìm vào dư vị ngọt ngào của nụ hôn ấy mang lại cho đến khi một cảm giác mát lạnh truyền khắp da thịt.
Cô kinh hoàng nhận ra, chiếc khăn tắm tắm trên người mình từ lúc nào đã bị Tần Duệ Minh tháo xuống.
Đôi môi anh rời khỏi môi cô, bắt đầu dịch dần xuống cổ.
"Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?"
Cảm giác tủi thân không ngừng xâm chiếm cả cơ thể, một giọt nước mắt cứ thế rơi.
Nhận thấy người trong lòng mình bỗng nhiên cứng lại, Tần Duệ Minh khó hiểu ngẩng đầu lên.
Cơ thể anh lúc này đang rất khó chịu nhưng anh còn khó chịu hơn khi thấy Hồ Anh Vũ khóc.
Nếu cô đã không muốn, anh sẽ không cưỡng ép cô.
Đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt vợ yêu, Tần Duệ Minh thở dài bất lực.
- Em thay đồ rồi xuống ăn cơm, anh đứng ngoài đợi em.
Hồ Anh Vũ nhìn bóng anh khuất dần sau cánh cửa, lòng Hồ Anh Vũ quặn lại.Thực sự, cơ thể cô lúc đó... không có bài xích anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook