Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
-
Chương 884
Ngày 20 tháng một, quân đoàn Thần Mặt Trời chiếu sáng chói mắt thiên địa đã đi được 30km, hôm nay mục tiêu là 40km vì đường đi thuận lợi hơn nhiều.
Từ bảy giờ sáng các chiến binh, phụ binh đã tấp nập thức giấc nấu ăn sáng cháo bột ngô, cá khô, chuẩn bị trang bị vũ khí, thu dọn đồ đạc lên xe rùa để khởi hành.
Nói thật đám binh sĩ hỗn tạp rất nhiều thành bang này đã quen với những điều mới mẻ liên tục xảy ra rồi, có đôi khi thần tích liên tục xảy ra sẽ khiến tinh thần người ta chết lặng....
Đơn giản xe rùa cũng là thần tích về công nghẹ, không ngờ thanh gỗ, kết hợp thứ tròn tròn được gọi là bánh xe có thể khiến một người mang được nhiều đồ đạc như vậy.
Còn thứ gọi là chiến mã kia.. chính là một loại động vật mà chưa từng xuất hiện nơi này, nó chính là một con vật khổng lồ trong mắt của người bản địa... và bọn họ dự tri chiến mã có lẽ là một động vật có sức mạnh khủng khiếp giúp người trời chiến đấu.
Ngựa rất quan trọng, nó chính là nguồn động lực mạnh mẽ để Đại Việt có thể chinh phục lục địa này, nên nhớ là chinh phục chứ không phải chinh phạt.
Nhắc đến chiến mã thì có ngay kỵ binh đang ầm ầm từ phía trước chạy về quân doanh, đây là nhóm kỵ binh cử đi trinh sát xung quanh doanh trại…
Kỵ binh như gió tiến vào doanh trại, nhưng trên ngựa không chỉ có kỵ sĩ mà còn có tù binh. Mộ người con gái mặc áo gai màu cháo lòng bị trói chặt hai chân hai tay, miệng nhét vải … nằm vắt ngang trên thân ngựa…
Kỵ binh bắt được tù nhân không ai khác đó là Ngô Phi Cao, hắn đang làm đội trưởng nhóm thám báo…
Ngô Phi Cao tung mình xuống ngựa dường như chiến giáp 15kg không là gì đối với hắn cả, không có trở ngại gì…
Thằng này rất thô bạo kéo tù binh từ trên ngựa xuống sau đó cầm lấy dây trói nơi tay mà kéo xềnh xệch tù binh trên đất đi về phía lều chính nơi Ngô Trí Xuân đang trú đóng…
“ Thưa Chỉ huy… tôi bắt được gian tế trinh thám quân địch” Ngô Phi Cao hầm hừ vạch ra mũ giáp sau đó cực thô bạo ném nữ tù binh lăn lộn dưới đất.
Ngô Phi Cao không biết hành động thô bạo của hắn hôm nay sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho hắn trong tương lai..
Chỉ thấy tù binh lúc này ấm lem, đông một chỗ bụi, tây một chỗ bùn, tóc tai bù xù toàn cỏ và lá… quần áo thì rách nát như rẻ lau nhà.
Nhưng ánh mắt nàng lại không sợ hãi mà đầy quật cường cùng căm thù nhìn chằm chằm Ngô Phi Cao.
“ Là nữ do thám? Mexican hết chiến binh sao mà cử nữ nhân đi làm thám báo?” Ngô Trí Xuân buông xuống chiếc bánh bột ngô kẹp thịt hộp trong tay mà hỏi…
“ Nữ do thám mới dễ khiến chúng ta bị lừa.. vũ khí của màng đây… mà tôi đi tuần tiếp… chào chỉ huy…” Ngô Phi Cao vùng vằng muốn đi…
— QUẢNG CÁO —
Hắn đặt xuông trước mặt của Ngô Trí xuân một cái như cái mâm nho nhỏ. Nhìn vật liệu rất lạ, giống đá không phải đá, giống kim loại không phải kim loại, gỗ không phải gỗ.
“ Ơ cái thằn này.. vội vã làm gì, ngồi xuống đây ăn miếng bánh với chú đã... mà kể cả tù binh cũng đâu cần đối xử tô bạo vậy… là nữ mà.?” Ngô Trí Xuân cũng chưa để ý của thám báo là ngạc nhiên hỏi Phi Cao…
“ Thưa chỉ huy… tôi…” Phi Cao bỗng nhiên ấp úng…
Đám thuộc hạn của Phi Cao thì một bên nhịn cười đến tím tái mặt mày…
Xuân liếc mắt là nhìn ra ngay…
“ Đồng chí thượng sĩ… nói xem chuyện gì xảy ra.. nói chi tiết..” Xuân chỉ gã thượng sĩ đứng một bên Cao mà hỏi…
“ Thưa chỉ huy tôi..: tôi…” Gã thượng sĩ bối rối, hắn hết nhìn Cao lại nhìn Xuân…
Cao thì ánh mắt đầy đe doạ…ý đồ là … đồng chí câm miệng chó không là tôi ghim đồng chí…
“ Tôi ra lệnh cho đồng chí tường thuật cụ thể chuyện gì xảy ra…” Xuân đứng lên nghiêm mặt mà nói…
“ Rõ thưa Đại Tá Chỉ huy… chuyện là chúng tôi đi tuần cách 2km thì gặp cô gái… à không tên do thám này. Tôi và đồng chí Trung đã nói hãy cẩn thận. Nhưng Tiểu Đội Trưởng cười mad nói , đây là dân thường không có nguy hiểm… sau đó sau đó…”
Thằng thượng sĩ lại lắp bắp..
“ Nói to rõ ràng không cho dừng..”
“ Sau đó Đội Trưởng Cao xuống ngựa hỏi đường… sau đó là đánh nhau, đội trưởng Cao bị ăn một mâm vào miệng đồng thời bị đá vào chỗ ấy… khục… khục khục…”
Nói đến đây thì thượng sĩ không thể nhịn được chỉ có thể ho để che dấu cười… vả khu vực các sĩ quan đều ôm bụng nén không dâm cười… mặt ai cũng tím tái cả.. Thậm chí có thằng đã phun bánh vào mặt đồng đội rồi…
“ Ha ha ha… khụ khụ… Cao cởi mũ bảo hiểm chú xem nào…” Xuân đùa dai..
“ Thưa chỉ huy tôi đang làm nhiệm vụ không tiện cởi giáp, nếu không có phân phó gì mới tôi xin phép đi tuần…” Cao túng quẫn hét lớn…
“ Khục khục khục… “ Xuân đấm ngực…” Mệnh lệnh mới ở lại quân doanh ăn sáng… giờ thì”
— QUẢNG CÁO —
“Cảm ơn chỉ huy tôi đi ăn sáng” Ngô Phi Cao quay đầu đi thẳng... Xuân há hốc mồm nhìn thằng cháu ... phải bị đá đến mưc nào mới có thể tổn thương tâm lý đến vậy.
“ Đồng chí... Thằng này bị đánh nặng lắm à...” Ngô Trí Xuân quay qua hỏi thượng sĩ.
Gã thượng sĩ gật đầu như trống bỏi....
Điều này càng khiến lũ sĩ quan xung quay buồn cười, bọn họ nhao nhao cười... khiến cho Cao đang quay lưng đi cũng phải lảo đảo mấy cái.
Tất cả mọi người vì chú ý đến Cao cho nên không có để ý đến nữ tù binh, lúc đầu ánh mắt nàng đầy giận dữ và căm thù nhìn đám đàn ông thối xung quanh, nhưng khi nàng lướt qua gương mặt của Xuân thi bị định trụ ở đó...
Ánh mắt của nàng đầu tiên là ngạc nhiên , sau đó là mừng rỡ... cuối cùng là đỏ mặt xấu hổ sau đó là trốn tránh chỉ dám lén nhìn Xuân, cả cái đầu như muốn chôn vào ngực vậy... Nhưng không ai ở đây để ý tình tiết này..
“ Được rồi, để xem vị nữ thám tử này ghê gớm cỡ nào mà khiến cho Chuẩn Úy Phi Cao, đai đen tam đẳng Việt Võ Đạo có thể chịu quả đắng như vậy..” Xuân cười cười tiến lại cởi trói cho nữ tù binh...
“Ấy chỉ huy... cô ả này nguy hiểm thật đó... không........ đùa.... cái... quái..... gì....” trượng sĩ muốn nhắc nhở nhưng càng về sau càng lắp bắp kéo lê giọng mà không nên lời...
Bọn họ đã mất bao lâu mới trói được ả... cả vị thượng sĩ cũng ăn một đấm tí lệch quai hàm... Cô ả này hung hăng không sợ chết kề đao vào cổ vẫn phản kháng, hai thằng đàn ông phải dùng vũ lực đè xuống đất mới trói được.... vậy mà gời lại run lẩy bẩy trốn tránh, ngoan hơn mèo khi chỉ huy Xuân cởi trói...
Thậm chí thượng sĩ còn tinh tế để ý thấy, mỗi lân chỉ huy Xuân chạm vào người ả thì cô nàng hổ dữ này lại lẩy bẩy rùng mình run một cái....
Thế gian này còn thiên lý nữa không? Người với người sao cách xa nhau vậy....
Thật thế gian này quá lạ lẫm và khó hiểu rồi... chỉ thấy cô nàng ngồi co do một góc trên mặt đất, hay tay ôm đầu gối, ánh mắt lén lút liếc nhìn Xuân sau đó cúi đầu...
“ Đây là nữ thám tử đánh đập các đồng chí thành thân tàn ma dại à...” Xuân khó hiểu nhìn tên thượng sĩ cùng vết mầm bên môi của hắn...
“ Cái này ... cái kia... xin chỉ huy đừng để vẻ ngoài của ả đánh lừa... ả có sức chiến đấu khá mạnh... nhất là chiêu đá... đá cái kia... đồng chí này cũng bị đá...” Thượng sĩ vì chứng minh lời mình nói mà chỉ qua một đồng đội...
Đồng đội đang đứng không bị ăn quả tạ vào đầu.... ( * o *) ánh mắt hình viên đạn nhìn thượng sĩ.... ( Đồng chí thượng sĩ tôi ghim anh rồi).
Đúng lúc này Xuân chú ý đến của nữ thám tử…
Giật mình…
— QUẢNG CÁO —
Hắn không lạ gì thứ này.. đây chính là chất liệu giống như đúc nếu so sánh cùng bản đồ thần kỳ mà Thần Đế ban cho bọn hắn để đi thám hiểm đến vùng Hokkaido.
Tấm bản đồ kia chỉ có một số nhân vật quan trọng mới được tiếp xúc, người biết nó không nhiều. Cho nên ở đây không ai nhận ra là đúng. Nhưng Xuân chắc chắn không nhận lầm…
Người con gái này không đơn giản…
“ Các đồng chí giải tán một chút tôi muốn tra hỏi tù binh một hồi… “ Xuân lúc này bỗng lên tiếng..
Úi chà chà.., chỉ huy khắc chế đã lâu không ngờ hôm nay nổi thú …
Luận ban ra cấm quan hệ tình dục với phụ nữ châu Mỹ nếu không chắc chắn người phụ nữ đó là lần đầu.
Đơn giản vì Châu Âu và Châu Mỹ thời này giang mai rất thịnh hành. Mà bệnh giang mai thì quá trình tiềm ẩn 3-15 năm, trong giai đoạn này lây lan mạnh mà bề ngoài không có triệu chứng gì…
Cho nên bệnh này đã được Ngô Khảo Ký đưa vào danh sánh nguy hiểm cấp độ SSS. Không có thì thôi, dùng tay cũng được, vớ va vớ vẩn dính Giang Mai thì mệt lắm.
Tất nhiên Đại Việt có thể trị Giang Mai ở giai đoạn đầu với Penicillin G . Nhưng thuốc tiêm tĩnh mạnh vẫn chưa an toàn và dễ gây dị ứng… do đó tốt nhất đừng có dính.
Cách tốt nhất là nếu có cưới ai ở châu Mỹ thì chắc chắn cô gái ấy chưa trải qua quan hệ… điều này cực kỳ quan trọng.
Cho nên trong đám binh sĩ Đại Việt không ít người có vợ bản địa trong 1 tháng qua, đã sáu tháng nín nhịn họ chịu đủ rồi. Tất nhiên phải tuân theo quy tắc lần đầu.. không phải phân biệt cái gì. Chỉ là vấn đề sức khoẻ ép buộc..
Ở đây có 100 ông Đại Việt thì có 17 ông đã tìm thấy đôi cặp… đúng tiêu chuẩn lần đầu...
Chỉ huy Xuân thì ai cũng biết là người khô như tảng đá… đối với ông ta chỉ có người làm hữu dụng hay người vô dụng, không liên quan là nữ hay nam…
Chỉ huy lạ nhé ở Tola’k có nhiều cô dễ nhìn vậy… thế mà chọn bẩn thỉu bù xù đối tượng… Chỉ huy gu mặn quá, anh em đồng chí lắc đầu đi thẳng…
Xuân hiểu lũ khốn nạn này nghĩ gì… mặt hắn táo bón cấp độ 5 giật cấp 7.
Từ bảy giờ sáng các chiến binh, phụ binh đã tấp nập thức giấc nấu ăn sáng cháo bột ngô, cá khô, chuẩn bị trang bị vũ khí, thu dọn đồ đạc lên xe rùa để khởi hành.
Nói thật đám binh sĩ hỗn tạp rất nhiều thành bang này đã quen với những điều mới mẻ liên tục xảy ra rồi, có đôi khi thần tích liên tục xảy ra sẽ khiến tinh thần người ta chết lặng....
Đơn giản xe rùa cũng là thần tích về công nghẹ, không ngờ thanh gỗ, kết hợp thứ tròn tròn được gọi là bánh xe có thể khiến một người mang được nhiều đồ đạc như vậy.
Còn thứ gọi là chiến mã kia.. chính là một loại động vật mà chưa từng xuất hiện nơi này, nó chính là một con vật khổng lồ trong mắt của người bản địa... và bọn họ dự tri chiến mã có lẽ là một động vật có sức mạnh khủng khiếp giúp người trời chiến đấu.
Ngựa rất quan trọng, nó chính là nguồn động lực mạnh mẽ để Đại Việt có thể chinh phục lục địa này, nên nhớ là chinh phục chứ không phải chinh phạt.
Nhắc đến chiến mã thì có ngay kỵ binh đang ầm ầm từ phía trước chạy về quân doanh, đây là nhóm kỵ binh cử đi trinh sát xung quanh doanh trại…
Kỵ binh như gió tiến vào doanh trại, nhưng trên ngựa không chỉ có kỵ sĩ mà còn có tù binh. Mộ người con gái mặc áo gai màu cháo lòng bị trói chặt hai chân hai tay, miệng nhét vải … nằm vắt ngang trên thân ngựa…
Kỵ binh bắt được tù nhân không ai khác đó là Ngô Phi Cao, hắn đang làm đội trưởng nhóm thám báo…
Ngô Phi Cao tung mình xuống ngựa dường như chiến giáp 15kg không là gì đối với hắn cả, không có trở ngại gì…
Thằng này rất thô bạo kéo tù binh từ trên ngựa xuống sau đó cầm lấy dây trói nơi tay mà kéo xềnh xệch tù binh trên đất đi về phía lều chính nơi Ngô Trí Xuân đang trú đóng…
“ Thưa Chỉ huy… tôi bắt được gian tế trinh thám quân địch” Ngô Phi Cao hầm hừ vạch ra mũ giáp sau đó cực thô bạo ném nữ tù binh lăn lộn dưới đất.
Ngô Phi Cao không biết hành động thô bạo của hắn hôm nay sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho hắn trong tương lai..
Chỉ thấy tù binh lúc này ấm lem, đông một chỗ bụi, tây một chỗ bùn, tóc tai bù xù toàn cỏ và lá… quần áo thì rách nát như rẻ lau nhà.
Nhưng ánh mắt nàng lại không sợ hãi mà đầy quật cường cùng căm thù nhìn chằm chằm Ngô Phi Cao.
“ Là nữ do thám? Mexican hết chiến binh sao mà cử nữ nhân đi làm thám báo?” Ngô Trí Xuân buông xuống chiếc bánh bột ngô kẹp thịt hộp trong tay mà hỏi…
“ Nữ do thám mới dễ khiến chúng ta bị lừa.. vũ khí của màng đây… mà tôi đi tuần tiếp… chào chỉ huy…” Ngô Phi Cao vùng vằng muốn đi…
— QUẢNG CÁO —
Hắn đặt xuông trước mặt của Ngô Trí xuân một cái như cái mâm nho nhỏ. Nhìn vật liệu rất lạ, giống đá không phải đá, giống kim loại không phải kim loại, gỗ không phải gỗ.
“ Ơ cái thằn này.. vội vã làm gì, ngồi xuống đây ăn miếng bánh với chú đã... mà kể cả tù binh cũng đâu cần đối xử tô bạo vậy… là nữ mà.?” Ngô Trí Xuân cũng chưa để ý của thám báo là ngạc nhiên hỏi Phi Cao…
“ Thưa chỉ huy… tôi…” Phi Cao bỗng nhiên ấp úng…
Đám thuộc hạn của Phi Cao thì một bên nhịn cười đến tím tái mặt mày…
Xuân liếc mắt là nhìn ra ngay…
“ Đồng chí thượng sĩ… nói xem chuyện gì xảy ra.. nói chi tiết..” Xuân chỉ gã thượng sĩ đứng một bên Cao mà hỏi…
“ Thưa chỉ huy tôi..: tôi…” Gã thượng sĩ bối rối, hắn hết nhìn Cao lại nhìn Xuân…
Cao thì ánh mắt đầy đe doạ…ý đồ là … đồng chí câm miệng chó không là tôi ghim đồng chí…
“ Tôi ra lệnh cho đồng chí tường thuật cụ thể chuyện gì xảy ra…” Xuân đứng lên nghiêm mặt mà nói…
“ Rõ thưa Đại Tá Chỉ huy… chuyện là chúng tôi đi tuần cách 2km thì gặp cô gái… à không tên do thám này. Tôi và đồng chí Trung đã nói hãy cẩn thận. Nhưng Tiểu Đội Trưởng cười mad nói , đây là dân thường không có nguy hiểm… sau đó sau đó…”
Thằng thượng sĩ lại lắp bắp..
“ Nói to rõ ràng không cho dừng..”
“ Sau đó Đội Trưởng Cao xuống ngựa hỏi đường… sau đó là đánh nhau, đội trưởng Cao bị ăn một mâm vào miệng đồng thời bị đá vào chỗ ấy… khục… khục khục…”
Nói đến đây thì thượng sĩ không thể nhịn được chỉ có thể ho để che dấu cười… vả khu vực các sĩ quan đều ôm bụng nén không dâm cười… mặt ai cũng tím tái cả.. Thậm chí có thằng đã phun bánh vào mặt đồng đội rồi…
“ Ha ha ha… khụ khụ… Cao cởi mũ bảo hiểm chú xem nào…” Xuân đùa dai..
“ Thưa chỉ huy tôi đang làm nhiệm vụ không tiện cởi giáp, nếu không có phân phó gì mới tôi xin phép đi tuần…” Cao túng quẫn hét lớn…
“ Khục khục khục… “ Xuân đấm ngực…” Mệnh lệnh mới ở lại quân doanh ăn sáng… giờ thì”
— QUẢNG CÁO —
“Cảm ơn chỉ huy tôi đi ăn sáng” Ngô Phi Cao quay đầu đi thẳng... Xuân há hốc mồm nhìn thằng cháu ... phải bị đá đến mưc nào mới có thể tổn thương tâm lý đến vậy.
“ Đồng chí... Thằng này bị đánh nặng lắm à...” Ngô Trí Xuân quay qua hỏi thượng sĩ.
Gã thượng sĩ gật đầu như trống bỏi....
Điều này càng khiến lũ sĩ quan xung quay buồn cười, bọn họ nhao nhao cười... khiến cho Cao đang quay lưng đi cũng phải lảo đảo mấy cái.
Tất cả mọi người vì chú ý đến Cao cho nên không có để ý đến nữ tù binh, lúc đầu ánh mắt nàng đầy giận dữ và căm thù nhìn đám đàn ông thối xung quanh, nhưng khi nàng lướt qua gương mặt của Xuân thi bị định trụ ở đó...
Ánh mắt của nàng đầu tiên là ngạc nhiên , sau đó là mừng rỡ... cuối cùng là đỏ mặt xấu hổ sau đó là trốn tránh chỉ dám lén nhìn Xuân, cả cái đầu như muốn chôn vào ngực vậy... Nhưng không ai ở đây để ý tình tiết này..
“ Được rồi, để xem vị nữ thám tử này ghê gớm cỡ nào mà khiến cho Chuẩn Úy Phi Cao, đai đen tam đẳng Việt Võ Đạo có thể chịu quả đắng như vậy..” Xuân cười cười tiến lại cởi trói cho nữ tù binh...
“Ấy chỉ huy... cô ả này nguy hiểm thật đó... không........ đùa.... cái... quái..... gì....” trượng sĩ muốn nhắc nhở nhưng càng về sau càng lắp bắp kéo lê giọng mà không nên lời...
Bọn họ đã mất bao lâu mới trói được ả... cả vị thượng sĩ cũng ăn một đấm tí lệch quai hàm... Cô ả này hung hăng không sợ chết kề đao vào cổ vẫn phản kháng, hai thằng đàn ông phải dùng vũ lực đè xuống đất mới trói được.... vậy mà gời lại run lẩy bẩy trốn tránh, ngoan hơn mèo khi chỉ huy Xuân cởi trói...
Thậm chí thượng sĩ còn tinh tế để ý thấy, mỗi lân chỉ huy Xuân chạm vào người ả thì cô nàng hổ dữ này lại lẩy bẩy rùng mình run một cái....
Thế gian này còn thiên lý nữa không? Người với người sao cách xa nhau vậy....
Thật thế gian này quá lạ lẫm và khó hiểu rồi... chỉ thấy cô nàng ngồi co do một góc trên mặt đất, hay tay ôm đầu gối, ánh mắt lén lút liếc nhìn Xuân sau đó cúi đầu...
“ Đây là nữ thám tử đánh đập các đồng chí thành thân tàn ma dại à...” Xuân khó hiểu nhìn tên thượng sĩ cùng vết mầm bên môi của hắn...
“ Cái này ... cái kia... xin chỉ huy đừng để vẻ ngoài của ả đánh lừa... ả có sức chiến đấu khá mạnh... nhất là chiêu đá... đá cái kia... đồng chí này cũng bị đá...” Thượng sĩ vì chứng minh lời mình nói mà chỉ qua một đồng đội...
Đồng đội đang đứng không bị ăn quả tạ vào đầu.... ( * o *) ánh mắt hình viên đạn nhìn thượng sĩ.... ( Đồng chí thượng sĩ tôi ghim anh rồi).
Đúng lúc này Xuân chú ý đến của nữ thám tử…
Giật mình…
— QUẢNG CÁO —
Hắn không lạ gì thứ này.. đây chính là chất liệu giống như đúc nếu so sánh cùng bản đồ thần kỳ mà Thần Đế ban cho bọn hắn để đi thám hiểm đến vùng Hokkaido.
Tấm bản đồ kia chỉ có một số nhân vật quan trọng mới được tiếp xúc, người biết nó không nhiều. Cho nên ở đây không ai nhận ra là đúng. Nhưng Xuân chắc chắn không nhận lầm…
Người con gái này không đơn giản…
“ Các đồng chí giải tán một chút tôi muốn tra hỏi tù binh một hồi… “ Xuân lúc này bỗng lên tiếng..
Úi chà chà.., chỉ huy khắc chế đã lâu không ngờ hôm nay nổi thú …
Luận ban ra cấm quan hệ tình dục với phụ nữ châu Mỹ nếu không chắc chắn người phụ nữ đó là lần đầu.
Đơn giản vì Châu Âu và Châu Mỹ thời này giang mai rất thịnh hành. Mà bệnh giang mai thì quá trình tiềm ẩn 3-15 năm, trong giai đoạn này lây lan mạnh mà bề ngoài không có triệu chứng gì…
Cho nên bệnh này đã được Ngô Khảo Ký đưa vào danh sánh nguy hiểm cấp độ SSS. Không có thì thôi, dùng tay cũng được, vớ va vớ vẩn dính Giang Mai thì mệt lắm.
Tất nhiên Đại Việt có thể trị Giang Mai ở giai đoạn đầu với Penicillin G . Nhưng thuốc tiêm tĩnh mạnh vẫn chưa an toàn và dễ gây dị ứng… do đó tốt nhất đừng có dính.
Cách tốt nhất là nếu có cưới ai ở châu Mỹ thì chắc chắn cô gái ấy chưa trải qua quan hệ… điều này cực kỳ quan trọng.
Cho nên trong đám binh sĩ Đại Việt không ít người có vợ bản địa trong 1 tháng qua, đã sáu tháng nín nhịn họ chịu đủ rồi. Tất nhiên phải tuân theo quy tắc lần đầu.. không phải phân biệt cái gì. Chỉ là vấn đề sức khoẻ ép buộc..
Ở đây có 100 ông Đại Việt thì có 17 ông đã tìm thấy đôi cặp… đúng tiêu chuẩn lần đầu...
Chỉ huy Xuân thì ai cũng biết là người khô như tảng đá… đối với ông ta chỉ có người làm hữu dụng hay người vô dụng, không liên quan là nữ hay nam…
Chỉ huy lạ nhé ở Tola’k có nhiều cô dễ nhìn vậy… thế mà chọn bẩn thỉu bù xù đối tượng… Chỉ huy gu mặn quá, anh em đồng chí lắc đầu đi thẳng…
Xuân hiểu lũ khốn nạn này nghĩ gì… mặt hắn táo bón cấp độ 5 giật cấp 7.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook