Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
-
Chương 882
Khu ở của Người Trời, hay nói đúng hơn là khu tụ tập của 100 binh Đại Việt, đây là đã có thêm 50 người ở Tân Sinh pháo đài tăng viện cho Xuân trong một đợt thuyền tiếp tế.
Năm mươi người , có rất nhiều thợ giỏi, có đủ các cụng cụ như cưa gỗ, đục búa, rìu thép và đặc biệt là máy nghiền vôi. v.v.... Đây là cung cấp hết sức quan trọng cho Xuân lúc này.
Khi này đây các sĩ quan Đại Việt đang ngồi tự tập bên đống lửa cùng tính toán việc đánh Mexican thành bang, đây là một thành bang không nhỏ, và không dễ chơi.
“ Sự việc là vậy. Mexican là một thành bang khá hùng mạnh, dân số lên tới 3 ngàn người, nếu quy cách chiến binh thì có ít nhất 600 người. Cách chúng ta tầm 130km hướng đông bắc. Địa hình thì như sau.... “ Ngô Trí Xuân bắt đầu từ các thông tin đám thám tử đưa lại mà tổng hợp về quy mô thành bang Mexican và địa hình xung quanh, sau đó là tạm thời một bức bản đồ lý giải về địa hình cũng như các thế lực lân cận mà hắn biết được.
“ Việc hiến tế không phải lúc nào cũng có thể thực hiện được, bọn chúng có các tư tế, linh mục xem các vì sao hay mặt trăng mặt trời gì đó để tính toán ngày giờ hiến tế. Cho nên hiến tế được định vào 20 ngày sau tại tế đàn Mexican thành bang. Lúc này tập hợp mọi người là cùng bàn bạc về việc trong 20 ngày này chúng ta chuẩn bị ra sao và tấn công theo chiến thuật nào... 130km đường không quá khó đi... nếu chuẩn bị tốt thì tầm 5 ngày có thể tới được thành bang Mexican”.
Ngô Trí Xuân hết sức chi tiết giới thiệu tình hình chung cho các sĩ quan cùng tham khảo, sau đó hội nghị quân sự sẽ tiếp tục để giải quyết vướng mắc từng khâu, xây dựng nên một kế hoạch tác chiến hợp lý nhất. Đây chính là cách làm việc của Đại Việt.
“ Thưa chỉ huy thật khó khăn vì vũ khí của người thổ dân là không đầy đủ. Mặc dù Tân Sinh đã mang đến 200 ngọn giáo cùng hai trăm cây nỏ. Nhưng số đó vẫn còn thiếu quá nhiều, người thổ dân chỉ cởi trần chiến đấu , e rằng tấn công một thành bang có phòng thủ kiên cố như vậy khó mà tranh thương vong thảm trọng” Lê Văn Toàn sĩ quan quân nhu lúc này lên tiếng, hắn là người nắm vững nhất trang bị cùng số lượng vũ khí của quân Đại Việt ở đây.
Việc thiếu vũ khí của quân đội thổ dân ở Tola’k đã được đặt lên mặt bàn, trong lần tiếp xúc ở bờ biển thì Ngô Trí Xuân đã yêu cầu phía Tân Sinh hỗ trợi. Cả đi cả về mất 14 ngày mới đưa được đến đây thuốc nổ, pháo, vũ khí cùng năm mươi người đa số là các quân nhân dạng sản xuất mà không phải chiến đấu quân nhân.
Trong lần tiếp tế duy nhất từ Tân Sinh Thành thì còn có thêm vũ khí, đây là vũ khí của quân Đại Việt nhường ra, một trăm cây nỏ và một trăm cây thương demi-lance.
Chiến giáp dự phòng có năm mươi bộ cũng chuyển đến, quân Đại Việt ở Tân Sinh cũng cần võ trang, họ không thể đưa hết cho người thổ dân ở Tola’k được.
Cho nên vấn đề thiếu vũ khí vẫn là nghiêm trọng vo cùng, nhất là hoàn toàn thiếu thốn chiến giáp bảo vệ người.
Pháo bộ binh chỉ có năm khẩu 120mm nòng ngắn cơ động , không có khả năn đánh vỡ tường thành của Mexican, đây là nhận định chắc chắn, mà nếu có đánh thủng tường thành thì cũng vẫn phải lao vào cận chiến... thương vong sẽ vô cùng thảm trọng.
Dự kiến quân của Mexican tầm 600 người, nhưng nếu chiến đấu phưc tạp thì 3 ngàn dân có thể hỗ trợ. Quân của lũ quý tộc Tola’k chạy trốn cũng ở đây, trên 200 người, cộng thêm hai thành bang xung quanh, tổng cộng sẽ có tầm 1200 chiến sĩ Toltec và có 2400 dân hỗ trợ.. Đây là con số kinh hoàng nếu Đại Việt là phe tấn công công thành trì.
Nếu tính chính xác chiến binh thì Đại Việt nắm trong tay: 100 chiến binh Đế Quốc tinh nhuệ trang bị đầy đủ vũ khí. có tầm 300 người thổ dân từng là chiến binh, trong đó có 70 người được trang bị khôi giáp, 100 thanh trường thương, 100 thanh nỏ Genoa.— QUẢNG CÁO —
Còn lại 500 người lẫn nam nữ trước giờ đều là thợ thủ công và nô lệ, không quen chiến đấu....
So sánh như trên nếu cận chiến công thành sáp lá cà, kểt cả 100 binh Đại Việt có súng ống thì cũng chịu, đánh không nổi.
Đừng tưởng bọn Tezcatlipoca sợ súng ống, đó là lúc bọn nó chưa được “chúc phúc” thôi, đám nầy đã tổ chức tế lễ hiến tim trẻ em cho thần Tezcatlipoca thì chẳng thể đoán được pháo súng có gây nên hiệu quả như lúc ban đầu nữa hay không.
“ Thưa Chỉ huy cùng các đồng chí, theo tôi việc quan trọng là trang bị nâng cao sức chiến đấu của người bản địa, Trong thời gian ngắn không thể huấn luyện kỹ thuật tác chiến phối hợp cho bọn họ, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể trang bị tốt cho mấy trăm người này. Nếu trang bị đủ tốt chúng ta có thể bằng xe công thành cỡ nhỏ tiếp cận kiến trúc khu tung tâm sau đó dùng bộc phá nổ vỡ cánh cổng hoặc tường vây” Ngô Phi Cao lên tiếng.
Ngô Phi Cao cũng là con cháu họ Ngô nhưng là dòng phụ từ Châu Phong di cư theo Ngô Thường Hiến đi Lộ Đông Hải trong thời gian Ngô gia vì bảo vệ Bố Chính mà quyết định giải tán thành nhiều nhóm nhỏ.
Nhưng sau khi Lý Từ Huy – Ngô Khảo Ký đăng vị thì dĩ nhiên Ngô gia tứ phương tụ tập lại trở thành một khối thế lực đông đảo với đại bản doanh ở Bố Chính và một số đại diện suất sắc sẽ được cử đi các vùng.
Vì tập hợp ngô gia toàn thiên hạ cho nên số lượng đệ tử Ngô gia rất đông đảo, tất nhiên Ngô Khảo Ký cực nghiêm khắc trong việc sử dụng đệ tử họ Ngô, chỉ có nhân tài mới được dùng, cho nên mang tiếng liên quan Hoàng tộc nhưng bọn đệ tử Ngô gia phàn nhiều đang lóp ngóp bơi lội phấn đấu ở tầng rất thấp.
Thực tế thì bọn họ khổ lắm, vì bị soi xét nhiều. Ví như đệ tử họ khác hơi chút nổi bật có lẽ sẽ được trọng dụng nhanh. Nhưng nghịch lý đó là đệ tử Ngô gia luôn bị nhị Đế soi. Từ đạo đức tư cách cá nhân, thói quen, tính cách đến tài năng đều bị đánh giá khắt khe gấp đôi. Cho nên ở Đại Việt nhỡ may mà sinh họ Ngô, thực sự muốn lên chức cao thì.... phải nỗ lực ít nhất gấp 2 lần người thường.
Chính vì vậy đám Ngô Trí Bàng, Ngô Thanh Vũ, , Ngô Tấn, Ngô Trí Tề, Ngô Trí Xuân, Ngô Trí Văn chính là chân tài thực học, không phải gà qué cóc nhái dựa hơi cha chú mà lên. Đương cử như Xuân, với tài năng của hắn khả năng nếu ở đời khác sẽ được trọng dụng lâu rồi, thế nhưng ở Đại Việt thì bị ông Bác Ngô Khảo Ký hành cho ra bã... thừa sống thiếu chết mới có ngày hôm nay.
Ngô Phi Cao không tồi nhưng mới chỉ bò lên đến Chuẩn Úy cấp độ, thật làm khó cho hắn. Hôm nay Ngô Phi Cao được hùng hổ họp cấp chỉ huy đã là lần đầu tiên rồi.
“ Nói rất tốt... tiếp tục” Xuân táo bón tuy là nhăng nhít nhưng so với Ngô Phi Cao hắn là hệ cha chú cho nên rất có uy nghiêm bậc tiền bối, mặc dù tuổi tác chỉ cách nhau 2 nháy.
“ Thưa chỉ huy, theo tôi thì nung hết đồ đồng ra đúc giáp ngực và mũ đồng cho thổ dân. Đá hắc diệu thạch làm đao Macuahuitl tuy sắc nhưng chế tác lâu dễ vỡ hỏng, khó thay thế, tôi kiến nghị thay lưỡi hắc diệu thạch bằng đinh đồng. Người thổ dân quen chiến đấu bằng Macuahuitl, nếu chế tạo cách này chúng ta hoàn toàn trang bị toàn quân, sức chiến đấu chỉ tăng không giảm. “
“ Còn về chiến thuật cụ thể, đầu tiên là ..... sau đó...” Ngô Phi Cao lên tiếng giải thích chiến thuật của hắn....
— QUẢNG CÁO —
Ngô Trí Xuân cũng gật gù cảm thấy thằng cháu này có sáng tạo, tuy rằng vẫn còn bồng bột ngô nghê về cách tác chiến nhưng cũng có ý tưởng.
Xuân và các lão binh bắt đầu hoàn thiện hơn về kế hoạch chung cực cho lần này mạo hiểm.
“ Thợ gò chuyên gia... chỗ này của tôi hơi rộng... ông gò lại giúp được không” Một tên thổ dân binh nhăn nhó đứng túc trực bên quầy gò đồng của các tay công tượng Tola’k nhăn nhó xin xỏ.
“ Biến đi, không thấy tôi rất bận sao? Còn cả chục cái giáp ngực cần gò... đi chỗ khác” Thợ gò đồng buông búa xua thằng chiến binh như xua tà.
Xưa kia chiến binh chỉ xếp sau quý tộc có quyền sai khiến thợ, nhưng lúc này khác nhé... Thợ là số một, Chiến binh đang cầu cạnh họ, vì các chiến binh biết họ sắp ra trận, và những thứ người thợ gò làm ra sẽ khiến bọn hắn có thêm cái mạng thứ hai trên chiến trường đó...
Thật không ngờ ở nơi xa xôi viễn sứ này người Đại Việt phải quay lại với vũ khí đồng. Không có gì khác vì lúc này luyện thép , tìm quặng sắt đã không kịp. Mỏ đồng đã có sẵn, cho nên có gì dùng đấy.
Còn đối với người thổ dân Toltec thì đây là một bước tiến vĩ đại trong công cuộc phát triển vũ khí chiến tranh. Những tấm đồng 3mm che ngự mạnh hơn nhiều lần giáp xương thú và giáp da thú. Bên cạnh đó chế tạo giáp kim loại có tên Đồng này cũng không hề khó khăn gì... Người Trời chỉ giáo bọn họ hai ngày là cả trăm công tượng người Tola’k có thể gò đồng rồi.
Thật ra giáp xương nếu làm tốt, đan chặt và kín thì có thể so giáp đồng, nhưng để mài xương thành miếng vuông vức, đục lỗ rồi dan thì quá khó khăn, cho nên thực tế số lượng giáp xương của người thổ dân Trung Mỹ không có nhiều, đa phần là quý tộc mới có, hoặc là rất rất ít chiến binh có.
Còn về giáp đồng kim loại, mũ đồng thì.... ào ào ra đời...
Giáp đồng nếu muốn sản xuất kiểu mĩ nghệ thì thợ thuyền còn phải học mệt nghỉ, và thời gian chế tác rất lâu. Nhưng nói thật nếu để gõ , cắt một tấm đồng thành cái hình mà Xuân cũng không biết phải định nghĩa nó là hình gì như thế này thì cực nhanh có thể làm được.
Không có cách, năm mươi người bổ xung cho Xuân chỉ có 7 thợ rèn và 10 thợ mộc, đám này được gọi là thợ máy ở trên thuyền , chuyên sử chưa thuyền hạm nếu hỏng hóc. Tay nghề cao lắm. Nhưng số lượng chỉ có vậy thôi.
Cho nên bắt buộc phải đào tạo cấp tốc đám thợ Tola’k để họ có thể chế giáp.
Thôi thì chấp nhận, gõ ra cái gì thì dùng cái đó. Hơn trăm thằng Tola’k cầm búa đồng leng keng gõ... phía dưới là những tảng đá cuội lớn, tròn dể lam đe.
Giáp méo mó, mũ méo mó... nhưng... chiến binh hưng phấn....
— QUẢNG CÁO —
Hai tấm đồng một lớn một nhỏ, lấy dây gai nối lỗ với nhau khoác qua vai và buộc chặt hông...
Tỉ lệ sống sót tăng lên 60% trong chiến đấu... với vũ khí thổ dân.
“ Chú Pecochico.... tại sao cái gai Macuahuitl của tôi lại không có đầu....” Một tên chiến binh Toltec đang kiện cáo về vũ khí của chúng.
“ Đây có cục đá mài... cầm ra góc kia tự mài..” gã thợ đồng chuyên lắm răng đồng vào Macuahuitl rất vô trách nhiệm quẳng cho tên chiến bính trẻ một cục đá...
Vậy mà thằng chiến binh này vui vẻ cầm cục đá chạy ra một góc cong đít chổng mông mài mài thổi thổi...
“ Chú Pecochico ... Macuahuitl của tôi gai đồng rơi này...” Một tên chiến binh khác xông đến làm phiền...
“ Ha hả... quên đóng chốt... lại đây đóng cái là được....” Pecochico cười xấu hổ, vội vàng cầm lấy thanh Macuahuitl tra đinh vào lỗ gõ lạch cạch cố định gai đồng vào Macuahuitl gỗ...
“ Xong nhé..”
“ Cảm ơn Chú Pecochico”
Tên chiến binh hí hửng cầm Macuahuitl chạy đi....
Quá trình chê tạo vũ khí bất kể ngày đêm... quân đội Quetzalcoatl lúc này sáng rực rỡ nếu đi dưới ánh mặt trời.... thuần một màu vàng đẹp đẽ, lác đác chút giáp màu bạc... Thật đây mới là đội quân của Thần Mặt trời, vàng rực, lấp lánh tỏa sáng lung linh...
Năm mươi người , có rất nhiều thợ giỏi, có đủ các cụng cụ như cưa gỗ, đục búa, rìu thép và đặc biệt là máy nghiền vôi. v.v.... Đây là cung cấp hết sức quan trọng cho Xuân lúc này.
Khi này đây các sĩ quan Đại Việt đang ngồi tự tập bên đống lửa cùng tính toán việc đánh Mexican thành bang, đây là một thành bang không nhỏ, và không dễ chơi.
“ Sự việc là vậy. Mexican là một thành bang khá hùng mạnh, dân số lên tới 3 ngàn người, nếu quy cách chiến binh thì có ít nhất 600 người. Cách chúng ta tầm 130km hướng đông bắc. Địa hình thì như sau.... “ Ngô Trí Xuân bắt đầu từ các thông tin đám thám tử đưa lại mà tổng hợp về quy mô thành bang Mexican và địa hình xung quanh, sau đó là tạm thời một bức bản đồ lý giải về địa hình cũng như các thế lực lân cận mà hắn biết được.
“ Việc hiến tế không phải lúc nào cũng có thể thực hiện được, bọn chúng có các tư tế, linh mục xem các vì sao hay mặt trăng mặt trời gì đó để tính toán ngày giờ hiến tế. Cho nên hiến tế được định vào 20 ngày sau tại tế đàn Mexican thành bang. Lúc này tập hợp mọi người là cùng bàn bạc về việc trong 20 ngày này chúng ta chuẩn bị ra sao và tấn công theo chiến thuật nào... 130km đường không quá khó đi... nếu chuẩn bị tốt thì tầm 5 ngày có thể tới được thành bang Mexican”.
Ngô Trí Xuân hết sức chi tiết giới thiệu tình hình chung cho các sĩ quan cùng tham khảo, sau đó hội nghị quân sự sẽ tiếp tục để giải quyết vướng mắc từng khâu, xây dựng nên một kế hoạch tác chiến hợp lý nhất. Đây chính là cách làm việc của Đại Việt.
“ Thưa chỉ huy thật khó khăn vì vũ khí của người thổ dân là không đầy đủ. Mặc dù Tân Sinh đã mang đến 200 ngọn giáo cùng hai trăm cây nỏ. Nhưng số đó vẫn còn thiếu quá nhiều, người thổ dân chỉ cởi trần chiến đấu , e rằng tấn công một thành bang có phòng thủ kiên cố như vậy khó mà tranh thương vong thảm trọng” Lê Văn Toàn sĩ quan quân nhu lúc này lên tiếng, hắn là người nắm vững nhất trang bị cùng số lượng vũ khí của quân Đại Việt ở đây.
Việc thiếu vũ khí của quân đội thổ dân ở Tola’k đã được đặt lên mặt bàn, trong lần tiếp xúc ở bờ biển thì Ngô Trí Xuân đã yêu cầu phía Tân Sinh hỗ trợi. Cả đi cả về mất 14 ngày mới đưa được đến đây thuốc nổ, pháo, vũ khí cùng năm mươi người đa số là các quân nhân dạng sản xuất mà không phải chiến đấu quân nhân.
Trong lần tiếp tế duy nhất từ Tân Sinh Thành thì còn có thêm vũ khí, đây là vũ khí của quân Đại Việt nhường ra, một trăm cây nỏ và một trăm cây thương demi-lance.
Chiến giáp dự phòng có năm mươi bộ cũng chuyển đến, quân Đại Việt ở Tân Sinh cũng cần võ trang, họ không thể đưa hết cho người thổ dân ở Tola’k được.
Cho nên vấn đề thiếu vũ khí vẫn là nghiêm trọng vo cùng, nhất là hoàn toàn thiếu thốn chiến giáp bảo vệ người.
Pháo bộ binh chỉ có năm khẩu 120mm nòng ngắn cơ động , không có khả năn đánh vỡ tường thành của Mexican, đây là nhận định chắc chắn, mà nếu có đánh thủng tường thành thì cũng vẫn phải lao vào cận chiến... thương vong sẽ vô cùng thảm trọng.
Dự kiến quân của Mexican tầm 600 người, nhưng nếu chiến đấu phưc tạp thì 3 ngàn dân có thể hỗ trợ. Quân của lũ quý tộc Tola’k chạy trốn cũng ở đây, trên 200 người, cộng thêm hai thành bang xung quanh, tổng cộng sẽ có tầm 1200 chiến sĩ Toltec và có 2400 dân hỗ trợ.. Đây là con số kinh hoàng nếu Đại Việt là phe tấn công công thành trì.
Nếu tính chính xác chiến binh thì Đại Việt nắm trong tay: 100 chiến binh Đế Quốc tinh nhuệ trang bị đầy đủ vũ khí. có tầm 300 người thổ dân từng là chiến binh, trong đó có 70 người được trang bị khôi giáp, 100 thanh trường thương, 100 thanh nỏ Genoa.— QUẢNG CÁO —
Còn lại 500 người lẫn nam nữ trước giờ đều là thợ thủ công và nô lệ, không quen chiến đấu....
So sánh như trên nếu cận chiến công thành sáp lá cà, kểt cả 100 binh Đại Việt có súng ống thì cũng chịu, đánh không nổi.
Đừng tưởng bọn Tezcatlipoca sợ súng ống, đó là lúc bọn nó chưa được “chúc phúc” thôi, đám nầy đã tổ chức tế lễ hiến tim trẻ em cho thần Tezcatlipoca thì chẳng thể đoán được pháo súng có gây nên hiệu quả như lúc ban đầu nữa hay không.
“ Thưa Chỉ huy cùng các đồng chí, theo tôi việc quan trọng là trang bị nâng cao sức chiến đấu của người bản địa, Trong thời gian ngắn không thể huấn luyện kỹ thuật tác chiến phối hợp cho bọn họ, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể trang bị tốt cho mấy trăm người này. Nếu trang bị đủ tốt chúng ta có thể bằng xe công thành cỡ nhỏ tiếp cận kiến trúc khu tung tâm sau đó dùng bộc phá nổ vỡ cánh cổng hoặc tường vây” Ngô Phi Cao lên tiếng.
Ngô Phi Cao cũng là con cháu họ Ngô nhưng là dòng phụ từ Châu Phong di cư theo Ngô Thường Hiến đi Lộ Đông Hải trong thời gian Ngô gia vì bảo vệ Bố Chính mà quyết định giải tán thành nhiều nhóm nhỏ.
Nhưng sau khi Lý Từ Huy – Ngô Khảo Ký đăng vị thì dĩ nhiên Ngô gia tứ phương tụ tập lại trở thành một khối thế lực đông đảo với đại bản doanh ở Bố Chính và một số đại diện suất sắc sẽ được cử đi các vùng.
Vì tập hợp ngô gia toàn thiên hạ cho nên số lượng đệ tử Ngô gia rất đông đảo, tất nhiên Ngô Khảo Ký cực nghiêm khắc trong việc sử dụng đệ tử họ Ngô, chỉ có nhân tài mới được dùng, cho nên mang tiếng liên quan Hoàng tộc nhưng bọn đệ tử Ngô gia phàn nhiều đang lóp ngóp bơi lội phấn đấu ở tầng rất thấp.
Thực tế thì bọn họ khổ lắm, vì bị soi xét nhiều. Ví như đệ tử họ khác hơi chút nổi bật có lẽ sẽ được trọng dụng nhanh. Nhưng nghịch lý đó là đệ tử Ngô gia luôn bị nhị Đế soi. Từ đạo đức tư cách cá nhân, thói quen, tính cách đến tài năng đều bị đánh giá khắt khe gấp đôi. Cho nên ở Đại Việt nhỡ may mà sinh họ Ngô, thực sự muốn lên chức cao thì.... phải nỗ lực ít nhất gấp 2 lần người thường.
Chính vì vậy đám Ngô Trí Bàng, Ngô Thanh Vũ, , Ngô Tấn, Ngô Trí Tề, Ngô Trí Xuân, Ngô Trí Văn chính là chân tài thực học, không phải gà qué cóc nhái dựa hơi cha chú mà lên. Đương cử như Xuân, với tài năng của hắn khả năng nếu ở đời khác sẽ được trọng dụng lâu rồi, thế nhưng ở Đại Việt thì bị ông Bác Ngô Khảo Ký hành cho ra bã... thừa sống thiếu chết mới có ngày hôm nay.
Ngô Phi Cao không tồi nhưng mới chỉ bò lên đến Chuẩn Úy cấp độ, thật làm khó cho hắn. Hôm nay Ngô Phi Cao được hùng hổ họp cấp chỉ huy đã là lần đầu tiên rồi.
“ Nói rất tốt... tiếp tục” Xuân táo bón tuy là nhăng nhít nhưng so với Ngô Phi Cao hắn là hệ cha chú cho nên rất có uy nghiêm bậc tiền bối, mặc dù tuổi tác chỉ cách nhau 2 nháy.
“ Thưa chỉ huy, theo tôi thì nung hết đồ đồng ra đúc giáp ngực và mũ đồng cho thổ dân. Đá hắc diệu thạch làm đao Macuahuitl tuy sắc nhưng chế tác lâu dễ vỡ hỏng, khó thay thế, tôi kiến nghị thay lưỡi hắc diệu thạch bằng đinh đồng. Người thổ dân quen chiến đấu bằng Macuahuitl, nếu chế tạo cách này chúng ta hoàn toàn trang bị toàn quân, sức chiến đấu chỉ tăng không giảm. “
“ Còn về chiến thuật cụ thể, đầu tiên là ..... sau đó...” Ngô Phi Cao lên tiếng giải thích chiến thuật của hắn....
— QUẢNG CÁO —
Ngô Trí Xuân cũng gật gù cảm thấy thằng cháu này có sáng tạo, tuy rằng vẫn còn bồng bột ngô nghê về cách tác chiến nhưng cũng có ý tưởng.
Xuân và các lão binh bắt đầu hoàn thiện hơn về kế hoạch chung cực cho lần này mạo hiểm.
“ Thợ gò chuyên gia... chỗ này của tôi hơi rộng... ông gò lại giúp được không” Một tên thổ dân binh nhăn nhó đứng túc trực bên quầy gò đồng của các tay công tượng Tola’k nhăn nhó xin xỏ.
“ Biến đi, không thấy tôi rất bận sao? Còn cả chục cái giáp ngực cần gò... đi chỗ khác” Thợ gò đồng buông búa xua thằng chiến binh như xua tà.
Xưa kia chiến binh chỉ xếp sau quý tộc có quyền sai khiến thợ, nhưng lúc này khác nhé... Thợ là số một, Chiến binh đang cầu cạnh họ, vì các chiến binh biết họ sắp ra trận, và những thứ người thợ gò làm ra sẽ khiến bọn hắn có thêm cái mạng thứ hai trên chiến trường đó...
Thật không ngờ ở nơi xa xôi viễn sứ này người Đại Việt phải quay lại với vũ khí đồng. Không có gì khác vì lúc này luyện thép , tìm quặng sắt đã không kịp. Mỏ đồng đã có sẵn, cho nên có gì dùng đấy.
Còn đối với người thổ dân Toltec thì đây là một bước tiến vĩ đại trong công cuộc phát triển vũ khí chiến tranh. Những tấm đồng 3mm che ngự mạnh hơn nhiều lần giáp xương thú và giáp da thú. Bên cạnh đó chế tạo giáp kim loại có tên Đồng này cũng không hề khó khăn gì... Người Trời chỉ giáo bọn họ hai ngày là cả trăm công tượng người Tola’k có thể gò đồng rồi.
Thật ra giáp xương nếu làm tốt, đan chặt và kín thì có thể so giáp đồng, nhưng để mài xương thành miếng vuông vức, đục lỗ rồi dan thì quá khó khăn, cho nên thực tế số lượng giáp xương của người thổ dân Trung Mỹ không có nhiều, đa phần là quý tộc mới có, hoặc là rất rất ít chiến binh có.
Còn về giáp đồng kim loại, mũ đồng thì.... ào ào ra đời...
Giáp đồng nếu muốn sản xuất kiểu mĩ nghệ thì thợ thuyền còn phải học mệt nghỉ, và thời gian chế tác rất lâu. Nhưng nói thật nếu để gõ , cắt một tấm đồng thành cái hình mà Xuân cũng không biết phải định nghĩa nó là hình gì như thế này thì cực nhanh có thể làm được.
Không có cách, năm mươi người bổ xung cho Xuân chỉ có 7 thợ rèn và 10 thợ mộc, đám này được gọi là thợ máy ở trên thuyền , chuyên sử chưa thuyền hạm nếu hỏng hóc. Tay nghề cao lắm. Nhưng số lượng chỉ có vậy thôi.
Cho nên bắt buộc phải đào tạo cấp tốc đám thợ Tola’k để họ có thể chế giáp.
Thôi thì chấp nhận, gõ ra cái gì thì dùng cái đó. Hơn trăm thằng Tola’k cầm búa đồng leng keng gõ... phía dưới là những tảng đá cuội lớn, tròn dể lam đe.
Giáp méo mó, mũ méo mó... nhưng... chiến binh hưng phấn....
— QUẢNG CÁO —
Hai tấm đồng một lớn một nhỏ, lấy dây gai nối lỗ với nhau khoác qua vai và buộc chặt hông...
Tỉ lệ sống sót tăng lên 60% trong chiến đấu... với vũ khí thổ dân.
“ Chú Pecochico.... tại sao cái gai Macuahuitl của tôi lại không có đầu....” Một tên chiến binh Toltec đang kiện cáo về vũ khí của chúng.
“ Đây có cục đá mài... cầm ra góc kia tự mài..” gã thợ đồng chuyên lắm răng đồng vào Macuahuitl rất vô trách nhiệm quẳng cho tên chiến bính trẻ một cục đá...
Vậy mà thằng chiến binh này vui vẻ cầm cục đá chạy ra một góc cong đít chổng mông mài mài thổi thổi...
“ Chú Pecochico ... Macuahuitl của tôi gai đồng rơi này...” Một tên chiến binh khác xông đến làm phiền...
“ Ha hả... quên đóng chốt... lại đây đóng cái là được....” Pecochico cười xấu hổ, vội vàng cầm lấy thanh Macuahuitl tra đinh vào lỗ gõ lạch cạch cố định gai đồng vào Macuahuitl gỗ...
“ Xong nhé..”
“ Cảm ơn Chú Pecochico”
Tên chiến binh hí hửng cầm Macuahuitl chạy đi....
Quá trình chê tạo vũ khí bất kể ngày đêm... quân đội Quetzalcoatl lúc này sáng rực rỡ nếu đi dưới ánh mặt trời.... thuần một màu vàng đẹp đẽ, lác đác chút giáp màu bạc... Thật đây mới là đội quân của Thần Mặt trời, vàng rực, lấp lánh tỏa sáng lung linh...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook