Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
-
Chương 878
Người Trời nào đó đang chiễm trệ trên kiệu bốn người khiêng,
Một đoàn hơn ngàn người nối đuôi nhau đì về phía biển.
Hôm nay đã là 10 ngày sau trận chiến giữa “ Quetzalcoatl- Tezcatlipoca”. Fake Quetzalcoatl còn sống nghĩa là fake Tezcatlipoca đã đầu quân cho đội anh Diêm.
Nhớ lại ngày hôm đó....
“ Chỉ huy ơi .... em bắn nhé.....”
“ KHÔNG ... MÀY MÀ BẮN LÀ TAO CHO MÀY ĐI DỌN NHÀ XÍ.” Ngô Trí Xuân gào lên, thất thểu cầm Gladius xông vào con hung thú lần N.
Bay ra... lần này thì dến cánh tay trái buông lõng...
“ Chỉ huy ơi ... em bắn được chưa” cấp dưới thật lo lăng mà lên tiếng gọi vào....
“ KHÔNG... CÂM.. DỌN VỆ SINH” Ai đó thều thào... nói không ra hơi vẫn cố gào...
“ Kệ ông ấy đi... không chế được đâu... con báo cũng sắp bị đâm nát bét rồi.... để cho ông ấy thể hiện đúng bản chất một chút. Kìm nén nhiều hỏng người...” Một Chỉ huy có vẻ là người biết Ngô Trí Xuân lên tiếng.
Lạ gì nhau, đều cùng ở học viện hải quân Đại Việt mà ra cả... Thời trẻ trâu trong trường cái ông Xuân này là cuồng chiến đấu, liên tục thách đấu kiếm đạo khắp nơi, đánh gọn cả mấy năm trên. Cái bản chất hung hăng bị trị nhiều cho nên ẩn vào, giờ ai nhìn cũng không ra cho nên tưởng nhầm, chỉ những người biết Xuân từ trướng mới biết chuyện này.
Xuân phát hiện con vật khó có khả năng di chuyển, lại không thể phá được giáp của Đại Việt cho nên dám đánh...
Bao nhiêu chiêu thức đã thành bản năng tung ra hết. Lao vào với góc độ quỷ quyệt mà đâm.
Nhưng khổ nỗi, kiếm ngắn, chân phải thì bị thương tốc độ không cao được, cho nên chọc nhẹ được con báo môt cái thì cũng ăn một vả văng ra...
Báo cũng kiệt sức, không thể đứng dậy chỉ có thể nằm phòng thủ. Nhưng nên nhớ, mèo nằm cũng là thủ thế cho nên không đơn giản mà ăn anh đâu nhé....
Móng vuốt của báo không thể phá được giáp nhưng những cú vả của nó sao mà như búa tạ. Chân phải ăn thêm một vả thành lặc lè hẳn, Vai trái ăn một vả , tạm thời thành Dương Quá.
Bên ngoài thì đám đông thấy chiến đấu càng gay cấn càng cổ vũ hoành tráng, không khí càng nóng bỏng càng kích thích chiến đấu.
Cuối cùng trận chiến kết thúc theo kiểu Báo Đốm chảy nhiều máu quá kiệt sức mà chết. Người Trời thì cũng lặc lè xiêu vẹo đứng một chân...
Nói chung là người trời thắng là được, mà chuyện này chưa có ghi chép qua trong lồng chiến đấu một người có thể thắng được một con báo khổng lồ cỡ trăm kg như vậy...
Đây rõ ràng là một cuộc chiến đặc sắc, và sẽ có bức tranh về Thánh Xuân chém giết Tezcatlipoca. Nhưng đây là câu truyện rất lâu sau này, lúc này Ngô Trí Xuân vẫn chỉ tự nhận hắn là tông đồ người phát ngôn của Phụ Thần Itzamna Ngô Khảo Ký mà thôi.
Nhưng xem ra tông đồ này sức chiến đấu và sức ảnh hưởng không kém nha.
Nhưng chiếm được Tola’k thu phục được nhân tâm ở đây, nhưng mà vấn đề lại đến rồi, không có các nào để di chuyển được lương thực cả. Bảy tám chục tấn hạt ngô khô đấy...
Chuyện là vậy Tola’k thành bang vừa thu hoạch, năm nay được mùa… có tận 75-80 tấn hạt ngô đã phơi khô.
Mỗi người nếu tiết kiệm ăn chỉ cẩn 10-12kg hạt ngô khô/tháng ( Gạo thì chỉ cần 7,5kg/ tháng.
Như vậy ngàn người Tola’k chỉ cần 66 tấn ngô là có thể trụ được 6 tháng cho vụ mùa mới, ngoài ra họ còn có ít khoai tây và đậu.
Cho nên người Tola’k định bụng bán một ít cho bọn Tize và Chuku.
Bọn Tize và Chuku này có làm gì ngoài việc ăn rồi đi phá làng phá xóm bắt bớ nô lệ đổi lấy lương thực, mấy thằng khốn này sản xuất mấy đâu, toàn đi cướp. Thần chiến tranh là vậy mà.
Cho nên Tize và Chuku trước khi đến Tola’k cũng đã đổi được tầm 20 tấn lương thực ở 2 thành bang gần đó..
Cộng tổng lại thì Tola’k có đến 90 tấn ngô và chục tấn nông sản khác…
Khuân đi được không?.Một ngàn người khuân được trăm tấn lương thực và đồ đạc các loại mà không có xe?....
Ở đây chỉ có 1 ngàn người m bao gồm gần năm trăm thợ thủ cồng gia đình cùng nô lệ gia đình ở Tola’k không bỏ chạy. Binh sĩ Tola’k , quý tộc tư tế , linh mục bỏ chạy cả rồi.
Số còn lại là 300 nô lệ các thành bang bị bọn Tize và Chuku bắt tới đây, cuối cùng là hơn hai trăm binh Đại Việt cùng bọn Alq Atecquez và Toluka.
Vậy ước chung ra mỗi người cần mang hơn 100 cân lương thực, chú ý chỉ là lương thực đã chừng ấy, còn nếu mang theo đồ đạc, dụng cụ chai lọ v.v.. thì thế nào?
Lại nói 200 binh sĩ là phải làm nhiệm vụ bảo vệ dọc đường không thể tham gia vận chuyển, lại trừ đi người già , trẻ nhỏ của người Tola’k. Thực tế chỉ có 500 người có thể khuân vác 20 tấn. 400kg một người? kể cả ngựa còn mệt chứ đừng nói là người...
Cho nên ấy mà… có lương thực cũng khóc ròng không biết vận đi như thế nào..
Cách vận chuyển đồ của người Toltec nói riêng hay thổ dân Châu Mỹ nói chung đó là vác vai, đeo gùi sau lưng hoặc dùng đòn gánh hai người khiêng kiểu võng…
Chịu… không đi xa được. Từ chỗ này Tola’k về tới Tân Sinh phải 700km, lại còn phải vượt bao nhiêu đồi núi …chịu… chịu chịu…
Chế xe để trở đồ? Dĩ nhiên phải có xe mới có thể trở từng ấy đồ đi ra biển, thuyền biển có trọng tải 50 tấn đủ để đi hai lần có thể chuyển hết lương thực về Tân Sinh thành, sau đó quay lại vớt người trên đường đi..
Từ đây đi ra bờ biển cũng mất năm ngày đi không tải... thêm tải vào lại sẽ không biết bao lâu. Quan trọng là 400kg/ người mà không có xe kéo thì chịu... không có khả năng nhúc nhích trừ khi vận chuyển từng chút một nếu vận chuyển làm nhiều đợt thì ít nhất 500 người phải đi lại 4 lần tức là 40 ngày không nghỉ để đưa đồ ra biển...
Khóc...
Nhưng Đại Việt là ai? mấy cái này cũng làm khó được họ?
Ngô Trí Xuân phát hiện ra đồ đồng một chút rơi vãi trên đất khi đám quý tộc bỏ trạy, ồ người thổ dân Toltec đã biết dùng kim loại đồng? vì sao vũ khí toàn là đá?
Đúng rồi, thổ dân đã biết dùng đồng từ 100 năm về trước, nhưng họ dùng là các thỏi đồng nhỏ ở tự nhiên thu thập được giống như họ thu thập vàng vậy, cho nên đồng vàng, bạc lúc này đều chỉ dừng ở quy mô làm đồ trang sức, trang trí. Vả người Toltec phát hiện đồng mềm và không sắc như hắc diệu thạch cho nên cũng chẳng phát triển thứ này. Đến thế kỷ 15-16 chiến tranh với Tây Bán Nhà mà vẫn dùng đồ Hắc Diệu Thạch là đủ hiểu rồi.
Người Toltec chưa biết khai thác đồn từ quặng, đó là xác định, sau khi hỏi han thì Ngô Trí Xuân đã chắc chắn điều đó.
Đồng thời hắn cũng biết được cả đồng, vàng và bạc người dân ở đây tìm được ở một con suối gần đó...
Vào việc, cả đám Đại Việt tất nhiên hiểu rõ cơ bản về việc đồng và quặng đồng....
Lò dò lần theo con suối tìm kiếm, đập đập gõ gõ để các khối đá vỡ ra còn tuan sát , những dải xanh ngọc xanh dương màu sắc đá có ở khắp nơi...chúng bị che lấp bởi vẻ ngoài rêu phong...
lần theo vỉa mạch cũng khôn xa là một núi đá trầm tích phong hóa nhỏ... đào bới một hồi thì rõ đây là một mỏ đồng chất lượng khá cao.. cứ nhìn màu sắc đá xanh ngắt bùn vỡ dễ đào là hiểu....
Đúng là Xuân tóc đỏ, số nó hên thì thôi rồi, hỏng tàu tìm được Vinh San Fransisco đặt tên Tân Sinh.. đi tìm lá chuối lưu lạc khổ sở thì lại thu phục được cả đám người bản địa. Đánh nhau với báo thừa sống thiếu chết xong thì lại tìm được mỏ đồng.
“ Chỉ huy, ngài biết nung đồng không đó...?” Một tên cấp dưới hỏi...
“ Đọc sách biết mà chưa làm qua... sao? có ý kiến” Sếp thọt đang cáu... đừng chọc... trên trán của Ngô Trí Xuân viết rất rõ dàng... đám cấp dưới im de không dám đùa vị Chỉ Huy sư tử hổ báo cáo chồn này.
khai thác thôi, lúc này mỏ lộ thiên, chứ khoét hốc cho thuốc nổ vào mà triển. 600 -700 người lao động, không biết mệt mỏi.
người dân Tola’k rưng rưng nước mắt khi thấy nhà của họ bị rỡ xuống, mặc dù biết sẽ rời đi sau đó nhưng mà vẫn tủi thân....
Cần gỗ làm than, cần gỗ thiêu phơi quặng đồng cho nên không có cách nào khác, phải rỡ nhà thôi. Lúc này khai thác gỗ đã không kịp. Mà khai thác bằng đồ đá thì đến lúc nào?
Hắc diệu thạch sắc nhưng dễ vỡ, mẻ không thích hợp làm rìu chặt cây, cho nên người ở đây dùng rùi đá cuội mài lưỡi, cái quỷ ấy chặt cây thực sự là.....
Cho nên 200 căn nhà dân đều bị rỡ hết, tất cả ra sân bóng sống tập chung , màn trời chiếu đất, đêm ở khách sạn ngàn sao.
Tất nhiên không ai than phiền vì Người Trời- Kẻ Chiến Thắng Tezcatlipoca cũng đang đồng cam cộng khổ cùng họ đây, ai còn dám kêu la.
Quặng đồng bở, dùng chày gỗ đập tạm nước đầu xử lý. Sau đó xếp các viên quặng cỡ nắm đấm hay quả trứng gà lên dàn gỗ để thiêu phơi…
Tất cả tránh hết ra … quá trình này sinh ra đầy SO2, SO3 độc hại… tránh tránh tránh…
Cối đá dã ngô thành bột quý giá của cả thành bang bị tụ tập lại tầm 200 cái lớn bé….
Dã quặng.. già trẻ lớn bé , trai gái dã nhau… ý viết nhầm… thay nhau dã quặng…
Lò cao xây rồi, thổi khí bằng kẹp túi da thú… cảm ơn các anh Báo đã cho chúng em mấy bộ da….
Người dân ở đây không hiểu người trời làm gì. Nhưng trong truyền thuyết đó là người trời mang lại công nghệ, cho nên hành động của người trời lúc này là mang lại công nghệ , đó là điều tốt, các thợ thủ công vừa nghe lệnh vừa chăm chú học… mấy cái thăng Đại Việt đọc qua sách giáo khoa rồi làm bừa…
Nói thật nung quặng đồng không cần nhiệt độ cao. Tầm 1100 độ C là chảy sạch khử sạch. Than củi bình thường là thêm cấu trúc lò cao + bơm khí kiên tục thì cũng đạt đến 1300-1400 độ C ấy chứ…
Muốn tách tạp chất thu đồng nguyên chất, muốn điều phối tỉ lệ hợp kim đồ thì vất vả, còn muốn nung bừa ra đồng chì, thiếc, kẽm bốn thành phần thì… nung cái được luôn… đây là nói thật.
Nếu không quan tâm tỉ lệ thành phần hợp kim thì cứ nháo nhào mà làm thôi….
Nung ngày nung đêm , đã cho vào không biết bao nhiêu hỗn hợp than, bột quặng mà còn không thấy chảy ra cái quỷ gì…
“ Chỉ huy.. ngài chắc làm đúng không đó?” thằng binh nhì chọc chọc đáy lò… thắc mắc hỏi…
“ Dám nghi ngờ ta? Dọn vệ sinh bảy ngày….” Xuân Táo Bón…. Gương mặt..
“ Ui ui… em có làm gì đâu?” Hạ sĩ quan đau khổ….
“ Chỉ huy ơi ống thổi tắc rồi… “
“ Không biết tháo ra chọc à…?” Xuân cáu…
“ Chỉ huy ơi em mở ra rồi,, đồng noa tràn vài miệng ống thổi… tắc ồi…” Trung sĩ méo mó gương mặt tội nghiệp…
“ Đồng…?”
“ Vâng thưa chỉ huy, là đồng…”
“ Ha ha ha… ta thật tài.. chế được đồng rồi”
“ Chỉ huy cười gì vậy… ở Đại Việt các kỹ sư còn chế cả thép hợp kim kìa… Đồng là công nghệ cẢ ngàn năm rồi” Trung Sĩ thật thà…
Xuân … câm nín…
Anh ghim chú rồi… lườm lườm
Một đoàn hơn ngàn người nối đuôi nhau đì về phía biển.
Hôm nay đã là 10 ngày sau trận chiến giữa “ Quetzalcoatl- Tezcatlipoca”. Fake Quetzalcoatl còn sống nghĩa là fake Tezcatlipoca đã đầu quân cho đội anh Diêm.
Nhớ lại ngày hôm đó....
“ Chỉ huy ơi .... em bắn nhé.....”
“ KHÔNG ... MÀY MÀ BẮN LÀ TAO CHO MÀY ĐI DỌN NHÀ XÍ.” Ngô Trí Xuân gào lên, thất thểu cầm Gladius xông vào con hung thú lần N.
Bay ra... lần này thì dến cánh tay trái buông lõng...
“ Chỉ huy ơi ... em bắn được chưa” cấp dưới thật lo lăng mà lên tiếng gọi vào....
“ KHÔNG... CÂM.. DỌN VỆ SINH” Ai đó thều thào... nói không ra hơi vẫn cố gào...
“ Kệ ông ấy đi... không chế được đâu... con báo cũng sắp bị đâm nát bét rồi.... để cho ông ấy thể hiện đúng bản chất một chút. Kìm nén nhiều hỏng người...” Một Chỉ huy có vẻ là người biết Ngô Trí Xuân lên tiếng.
Lạ gì nhau, đều cùng ở học viện hải quân Đại Việt mà ra cả... Thời trẻ trâu trong trường cái ông Xuân này là cuồng chiến đấu, liên tục thách đấu kiếm đạo khắp nơi, đánh gọn cả mấy năm trên. Cái bản chất hung hăng bị trị nhiều cho nên ẩn vào, giờ ai nhìn cũng không ra cho nên tưởng nhầm, chỉ những người biết Xuân từ trướng mới biết chuyện này.
Xuân phát hiện con vật khó có khả năng di chuyển, lại không thể phá được giáp của Đại Việt cho nên dám đánh...
Bao nhiêu chiêu thức đã thành bản năng tung ra hết. Lao vào với góc độ quỷ quyệt mà đâm.
Nhưng khổ nỗi, kiếm ngắn, chân phải thì bị thương tốc độ không cao được, cho nên chọc nhẹ được con báo môt cái thì cũng ăn một vả văng ra...
Báo cũng kiệt sức, không thể đứng dậy chỉ có thể nằm phòng thủ. Nhưng nên nhớ, mèo nằm cũng là thủ thế cho nên không đơn giản mà ăn anh đâu nhé....
Móng vuốt của báo không thể phá được giáp nhưng những cú vả của nó sao mà như búa tạ. Chân phải ăn thêm một vả thành lặc lè hẳn, Vai trái ăn một vả , tạm thời thành Dương Quá.
Bên ngoài thì đám đông thấy chiến đấu càng gay cấn càng cổ vũ hoành tráng, không khí càng nóng bỏng càng kích thích chiến đấu.
Cuối cùng trận chiến kết thúc theo kiểu Báo Đốm chảy nhiều máu quá kiệt sức mà chết. Người Trời thì cũng lặc lè xiêu vẹo đứng một chân...
Nói chung là người trời thắng là được, mà chuyện này chưa có ghi chép qua trong lồng chiến đấu một người có thể thắng được một con báo khổng lồ cỡ trăm kg như vậy...
Đây rõ ràng là một cuộc chiến đặc sắc, và sẽ có bức tranh về Thánh Xuân chém giết Tezcatlipoca. Nhưng đây là câu truyện rất lâu sau này, lúc này Ngô Trí Xuân vẫn chỉ tự nhận hắn là tông đồ người phát ngôn của Phụ Thần Itzamna Ngô Khảo Ký mà thôi.
Nhưng xem ra tông đồ này sức chiến đấu và sức ảnh hưởng không kém nha.
Nhưng chiếm được Tola’k thu phục được nhân tâm ở đây, nhưng mà vấn đề lại đến rồi, không có các nào để di chuyển được lương thực cả. Bảy tám chục tấn hạt ngô khô đấy...
Chuyện là vậy Tola’k thành bang vừa thu hoạch, năm nay được mùa… có tận 75-80 tấn hạt ngô đã phơi khô.
Mỗi người nếu tiết kiệm ăn chỉ cẩn 10-12kg hạt ngô khô/tháng ( Gạo thì chỉ cần 7,5kg/ tháng.
Như vậy ngàn người Tola’k chỉ cần 66 tấn ngô là có thể trụ được 6 tháng cho vụ mùa mới, ngoài ra họ còn có ít khoai tây và đậu.
Cho nên người Tola’k định bụng bán một ít cho bọn Tize và Chuku.
Bọn Tize và Chuku này có làm gì ngoài việc ăn rồi đi phá làng phá xóm bắt bớ nô lệ đổi lấy lương thực, mấy thằng khốn này sản xuất mấy đâu, toàn đi cướp. Thần chiến tranh là vậy mà.
Cho nên Tize và Chuku trước khi đến Tola’k cũng đã đổi được tầm 20 tấn lương thực ở 2 thành bang gần đó..
Cộng tổng lại thì Tola’k có đến 90 tấn ngô và chục tấn nông sản khác…
Khuân đi được không?.Một ngàn người khuân được trăm tấn lương thực và đồ đạc các loại mà không có xe?....
Ở đây chỉ có 1 ngàn người m bao gồm gần năm trăm thợ thủ cồng gia đình cùng nô lệ gia đình ở Tola’k không bỏ chạy. Binh sĩ Tola’k , quý tộc tư tế , linh mục bỏ chạy cả rồi.
Số còn lại là 300 nô lệ các thành bang bị bọn Tize và Chuku bắt tới đây, cuối cùng là hơn hai trăm binh Đại Việt cùng bọn Alq Atecquez và Toluka.
Vậy ước chung ra mỗi người cần mang hơn 100 cân lương thực, chú ý chỉ là lương thực đã chừng ấy, còn nếu mang theo đồ đạc, dụng cụ chai lọ v.v.. thì thế nào?
Lại nói 200 binh sĩ là phải làm nhiệm vụ bảo vệ dọc đường không thể tham gia vận chuyển, lại trừ đi người già , trẻ nhỏ của người Tola’k. Thực tế chỉ có 500 người có thể khuân vác 20 tấn. 400kg một người? kể cả ngựa còn mệt chứ đừng nói là người...
Cho nên ấy mà… có lương thực cũng khóc ròng không biết vận đi như thế nào..
Cách vận chuyển đồ của người Toltec nói riêng hay thổ dân Châu Mỹ nói chung đó là vác vai, đeo gùi sau lưng hoặc dùng đòn gánh hai người khiêng kiểu võng…
Chịu… không đi xa được. Từ chỗ này Tola’k về tới Tân Sinh phải 700km, lại còn phải vượt bao nhiêu đồi núi …chịu… chịu chịu…
Chế xe để trở đồ? Dĩ nhiên phải có xe mới có thể trở từng ấy đồ đi ra biển, thuyền biển có trọng tải 50 tấn đủ để đi hai lần có thể chuyển hết lương thực về Tân Sinh thành, sau đó quay lại vớt người trên đường đi..
Từ đây đi ra bờ biển cũng mất năm ngày đi không tải... thêm tải vào lại sẽ không biết bao lâu. Quan trọng là 400kg/ người mà không có xe kéo thì chịu... không có khả năng nhúc nhích trừ khi vận chuyển từng chút một nếu vận chuyển làm nhiều đợt thì ít nhất 500 người phải đi lại 4 lần tức là 40 ngày không nghỉ để đưa đồ ra biển...
Khóc...
Nhưng Đại Việt là ai? mấy cái này cũng làm khó được họ?
Ngô Trí Xuân phát hiện ra đồ đồng một chút rơi vãi trên đất khi đám quý tộc bỏ trạy, ồ người thổ dân Toltec đã biết dùng kim loại đồng? vì sao vũ khí toàn là đá?
Đúng rồi, thổ dân đã biết dùng đồng từ 100 năm về trước, nhưng họ dùng là các thỏi đồng nhỏ ở tự nhiên thu thập được giống như họ thu thập vàng vậy, cho nên đồng vàng, bạc lúc này đều chỉ dừng ở quy mô làm đồ trang sức, trang trí. Vả người Toltec phát hiện đồng mềm và không sắc như hắc diệu thạch cho nên cũng chẳng phát triển thứ này. Đến thế kỷ 15-16 chiến tranh với Tây Bán Nhà mà vẫn dùng đồ Hắc Diệu Thạch là đủ hiểu rồi.
Người Toltec chưa biết khai thác đồn từ quặng, đó là xác định, sau khi hỏi han thì Ngô Trí Xuân đã chắc chắn điều đó.
Đồng thời hắn cũng biết được cả đồng, vàng và bạc người dân ở đây tìm được ở một con suối gần đó...
Vào việc, cả đám Đại Việt tất nhiên hiểu rõ cơ bản về việc đồng và quặng đồng....
Lò dò lần theo con suối tìm kiếm, đập đập gõ gõ để các khối đá vỡ ra còn tuan sát , những dải xanh ngọc xanh dương màu sắc đá có ở khắp nơi...chúng bị che lấp bởi vẻ ngoài rêu phong...
lần theo vỉa mạch cũng khôn xa là một núi đá trầm tích phong hóa nhỏ... đào bới một hồi thì rõ đây là một mỏ đồng chất lượng khá cao.. cứ nhìn màu sắc đá xanh ngắt bùn vỡ dễ đào là hiểu....
Đúng là Xuân tóc đỏ, số nó hên thì thôi rồi, hỏng tàu tìm được Vinh San Fransisco đặt tên Tân Sinh.. đi tìm lá chuối lưu lạc khổ sở thì lại thu phục được cả đám người bản địa. Đánh nhau với báo thừa sống thiếu chết xong thì lại tìm được mỏ đồng.
“ Chỉ huy, ngài biết nung đồng không đó...?” Một tên cấp dưới hỏi...
“ Đọc sách biết mà chưa làm qua... sao? có ý kiến” Sếp thọt đang cáu... đừng chọc... trên trán của Ngô Trí Xuân viết rất rõ dàng... đám cấp dưới im de không dám đùa vị Chỉ Huy sư tử hổ báo cáo chồn này.
khai thác thôi, lúc này mỏ lộ thiên, chứ khoét hốc cho thuốc nổ vào mà triển. 600 -700 người lao động, không biết mệt mỏi.
người dân Tola’k rưng rưng nước mắt khi thấy nhà của họ bị rỡ xuống, mặc dù biết sẽ rời đi sau đó nhưng mà vẫn tủi thân....
Cần gỗ làm than, cần gỗ thiêu phơi quặng đồng cho nên không có cách nào khác, phải rỡ nhà thôi. Lúc này khai thác gỗ đã không kịp. Mà khai thác bằng đồ đá thì đến lúc nào?
Hắc diệu thạch sắc nhưng dễ vỡ, mẻ không thích hợp làm rìu chặt cây, cho nên người ở đây dùng rùi đá cuội mài lưỡi, cái quỷ ấy chặt cây thực sự là.....
Cho nên 200 căn nhà dân đều bị rỡ hết, tất cả ra sân bóng sống tập chung , màn trời chiếu đất, đêm ở khách sạn ngàn sao.
Tất nhiên không ai than phiền vì Người Trời- Kẻ Chiến Thắng Tezcatlipoca cũng đang đồng cam cộng khổ cùng họ đây, ai còn dám kêu la.
Quặng đồng bở, dùng chày gỗ đập tạm nước đầu xử lý. Sau đó xếp các viên quặng cỡ nắm đấm hay quả trứng gà lên dàn gỗ để thiêu phơi…
Tất cả tránh hết ra … quá trình này sinh ra đầy SO2, SO3 độc hại… tránh tránh tránh…
Cối đá dã ngô thành bột quý giá của cả thành bang bị tụ tập lại tầm 200 cái lớn bé….
Dã quặng.. già trẻ lớn bé , trai gái dã nhau… ý viết nhầm… thay nhau dã quặng…
Lò cao xây rồi, thổi khí bằng kẹp túi da thú… cảm ơn các anh Báo đã cho chúng em mấy bộ da….
Người dân ở đây không hiểu người trời làm gì. Nhưng trong truyền thuyết đó là người trời mang lại công nghệ, cho nên hành động của người trời lúc này là mang lại công nghệ , đó là điều tốt, các thợ thủ công vừa nghe lệnh vừa chăm chú học… mấy cái thăng Đại Việt đọc qua sách giáo khoa rồi làm bừa…
Nói thật nung quặng đồng không cần nhiệt độ cao. Tầm 1100 độ C là chảy sạch khử sạch. Than củi bình thường là thêm cấu trúc lò cao + bơm khí kiên tục thì cũng đạt đến 1300-1400 độ C ấy chứ…
Muốn tách tạp chất thu đồng nguyên chất, muốn điều phối tỉ lệ hợp kim đồ thì vất vả, còn muốn nung bừa ra đồng chì, thiếc, kẽm bốn thành phần thì… nung cái được luôn… đây là nói thật.
Nếu không quan tâm tỉ lệ thành phần hợp kim thì cứ nháo nhào mà làm thôi….
Nung ngày nung đêm , đã cho vào không biết bao nhiêu hỗn hợp than, bột quặng mà còn không thấy chảy ra cái quỷ gì…
“ Chỉ huy.. ngài chắc làm đúng không đó?” thằng binh nhì chọc chọc đáy lò… thắc mắc hỏi…
“ Dám nghi ngờ ta? Dọn vệ sinh bảy ngày….” Xuân Táo Bón…. Gương mặt..
“ Ui ui… em có làm gì đâu?” Hạ sĩ quan đau khổ….
“ Chỉ huy ơi ống thổi tắc rồi… “
“ Không biết tháo ra chọc à…?” Xuân cáu…
“ Chỉ huy ơi em mở ra rồi,, đồng noa tràn vài miệng ống thổi… tắc ồi…” Trung sĩ méo mó gương mặt tội nghiệp…
“ Đồng…?”
“ Vâng thưa chỉ huy, là đồng…”
“ Ha ha ha… ta thật tài.. chế được đồng rồi”
“ Chỉ huy cười gì vậy… ở Đại Việt các kỹ sư còn chế cả thép hợp kim kìa… Đồng là công nghệ cẢ ngàn năm rồi” Trung Sĩ thật thà…
Xuân … câm nín…
Anh ghim chú rồi… lườm lườm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook