Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
-
Chương 773
Không khí hội trường lúc này có vẻ căng thẳng, nhiều người vẫy chưa có thói quen tụ tập đám đông không gian kín, lại thêm không khí khá trang nghiêm cho nen khiến con người ta câu nệ hẳn lên.
Đây là điều khó tránh được, kinh nghiệm, bản lĩnh, từng trải là phải qua trải nghiệm mới có được. Hi vọng vào hội nghị lần ii, iii thì các đại biểu sẽ tốt hơn.
Leng keng keng leng leng keng….
Tô Triệt thay mặt hội đồng chính phủ triều đình rung lên chuông đề nghị mọi người chú ý cùng giữ trật tự.
Thật ra cái Trung Tâm Hội Nghị Quốc gia tầm ngàn ghế này không quá lớn với hai tầng
Tầng một là chính là hội nghị đường với năm trăm ghế ngồi mỗi bên chia làm 8 tầng ghế xếp cao dần, mỗi dãy có 60 ghế tổng diện tích xây dựng cũng không đến 7000 m2. Với chiều mỗi chiều chỉ là 80m dài. Không phải Thăng Long không đủ khoa học, không đủ kinh tế xây bề thế mà có nhiều nguyên nhân giới hạn diện tích của Trung Tâm Hội Nghị Quốc Gia.
Đầu tiên đó là diode và triode chưa nghiên cứu thì sẽ không thể có hệ thống khuếch đại âm thanh, cả Ký và Huy đều không tốt về mặt điện tử, họ có hiểu một một hai hai cũng rất sơ sài. Cho nên radio, amplifer là họ không biết làm. Loa hai micro có thể tưởng tượng ra một chút để chế tạo với nam châm, nhưng không có thiết bị khuếch đại sóng điện tử thì hai thứ này cũng vô dụng. Đã không có thiết bị amplifer thì tốt nhất cấu trúc nên thu hẹp để các nghị viên có thể làm việc tốt hơn, nghe rõ hơn và phát biểu dễ hơn.
Khổ thế đấy, vì giới hạn công nghệ, có tiền cũng không thể làm hoành tráng quá mức được.
Tầng hai của hội nghị thật ra là sảnh lan can cao phía trên đua ra tầm 15m tạo thành gác lửng. cũng không có bao nhiều cầu kỳ.
“ Thưa các vị đại biểu nhân dân, ta tên là Tô Triệt đại biểu cho triều đình chính phủ lần này tham gia hội nghị và cũng giữ vai trò tam thời chủ tịch Hội Nghị Nhân Dân lần này với chức năng duy trì các chương trình hội nghị cùng trả lời các câu hỏi liên quan của các đại biểu. Sau đây tôi xin giới thiệu Thánh Thần Đế, Lãnh Đạo tối cao của Đế Chế Đại Việt chúng ta sẽ phát biểu khai mạc hội nghị”
Tô Triệt sau khi tuyên bố thì dẫn đầu vỗ tay lớn khiến toàn bộ các đại biểu đều vỗ tay theo kích động không nguôi. Một trong những hưng phấn và mong ngón lớn nhất lần này của các Đại Biểu khi đến Thăng Long đó chính là được diện kiến nhị Đế, được một lần nhìn thấy Long nhan của thần tượng. Có điều hơi xúi là Thần Đế nghe nói lại phải đi xa phương bắc công tác gì đó cho nên lỡ lần này gặp mặt, chỉ còn lại Thánh Thiên Đế ở nhà thôi.
Có nhà ai vua mà khổ vầy, hết chạy đông lại chạy tây, nếu ai có nghiên cứu qua quá trình phát triển của ba anh em nhà họ Ngô thì sẽ giật mình mà thấy được, trong chục năm qua khoảng thời gian mà bọn hắn được ở Đại Việt an nghỉ ít hơn nhiều khoảng thời gian bọn hắn bôn ba khắp nơi tìm kiếm lợi ích cho Đại Việt.
Nói trắng một câu đó là lao lực. Ai có chút hiểu biết sẽ nhìn ra, cái vị tân Thần Đế này nếu không có sức khỏe cùng thần khinh phi thường nhân hẳn không thể chịu được cường độ lao động như vậy. Tặc đầu lè lưỡi, làm hoàng đế mà khổ như vậy... thật cho không dám làm.
Lại nói chẳng có kèn hoa, cũng không có tung hô, Lý Từ Huy bình đạm váy áo tiêu chuẩn phong cách nữ Đế của mình, đầu đội vương niệm vàng, ngọc từ từ bước ra từ phía trên tầng lửng phía cao.
“ Xin chào các vị đại biểu nhân dân ưu tú của Đại Việt Đế Quốc , mọi người thời gian qua ở Thăng Long vẫn thoải mái cả chứ?” Lý Từ Huy không ngờ lại bình đạm gần gũi như vậy hỏi thăm, có chút uy nghiêm đế vương thơi, nhiều hơn là cảm giác thân thiết cùng nụ cười mỉm trên môi.
Biêu tượng sắc đẹp của Đại Việt , mặt trái xoan, cằm Vline, mắt lớn mày lễu hơi sắc đựng, mũi nhỏ cao, môi cong, nước da trắng. Nếu xét với tiêu chuẩn chúng ta cũng được làm sao minh tinh hạng B gì đó... thôi kệ đi, mỗi thời mỗi khác. Nàng không phãi xuất sắc đẹp trong con mắt thời hiện đại của chúng ta. Nhưng địa vị đã khiến vẻ đẹp của nàng đã thành trending, biểu tượng của cả thế hệ này và có lẽ nhiều thế hệ khác của Đại Việt .
Một khi Lý Từ Huy gần gũi sẽ rất dễ gây thiện cảm.
“ Thiên Đế... vạn tuết vạn tuế..”
“ Cảm ơn Thiên Đế ưu đãi... chúng bề tôi ở Thăng Long rất tốt...”
“ Thiên Đế muôn năm....”
Tất nhiên đám đại biểu đâu có tập rượt hô đều cho nên mỗi người một vẻ ào ào trả lời điên cuồng tung hô.
Lý Từ Huy giơ hai tay lên cao vẫy vẫy ý bảo bọn họ trật tự để nghe nàng nói tiếp.
“ Các Vị Đại Biểu Nhân Dân, lời đầu tiên Trẫm thay mặt triều đình chính phủ cảm ơn các ngươi không quản ngại đường xá, vất vả tới đây. Mang đến cho Trẫm và toàn thể quan viên Đế Chế tiếng lòng của dân, tâm tư nguyện vọng của dân, vạch trần những tiêu cực, hủ bại ảnh hưởng đến dân sinh cùng xã hội. Trẫm trân thành cảm ơn”
Bỗng nhiên bên dưới có cả chục cánh tay ào ào giơ lên cánh tay, đây hẳn là mấy thằng xuất thân học sinh, thói quen muốn phát biểu ý kiến thì im lặng giơ tay đã.
Lý Từ Huy đang nói bị ngắt cũng không giận mà chỉ một đại biểu trẻ, nàng biết để đám này ngắt lời nàng hẳn trong cách nói của nàng phải có vấn đề rất lớn chúng mới làm vậy.
Đại biểu được chỉ định vội gập người hành lễ sau đó đứng thẳng hô lớn.
“ Kính thưa bệ hạ, bề tôi đại biểu Thai Châu Dương Tự Minh cả gan thưa lên. Là chúng bề tôi đại biểu nhân dân các vùng phải cảm ơn Nhị Đế đã cho chúng bề tôi đại diện cho nhân dân có quyền được lên tiếng được phát biểu tiếng lòng, đây là chúng bề tôi sâu dày cảm tạ ân đức của Nhị Đế.” Nói đoạn Dương Tự Minh nghiêm cẩn tại chỗ cúi gập người lễ…
Rào rào rào… rào…
Toàn bộ hội trường cúi người hô vang CẢM ƠN NHỊ ĐẾ.
Lý Từ Huy lắc đầu cười khổ, nếu còn như vậy thì nhân dân hội nghị chỉ đi theo một chiều, sáo rỗng , mọi người đều cảm thấy Nhị Đế tốt , cảm thấy triều đình tốt, bị áp đặt và bị trấn nhiếp, nào mấy ai dám nói lên tâm tư thật sự? Quốc hội lại thành một đám họp lại tự tung hô nhau? Cái gì cũng đế quốc đang phát triển, đế quốc tốt đẹp, vậy dân chủ ở đâu? Các nhức nhối xã hội không ai nói, ngày ngày , tháng tháng tích luỹ lại nguy cơ bao nhiêu.
“ Trẫm , hay Thần Đế cũng là người, có máu có thịt có vui có buồn cũng giống các ngươi vậy. Đã là người không ai hoàn hảo cả, quan viên, triều đình đều là vậy. Trẫm mời các vị đại biểu đến không phải để tung hô Trẫm cũng không phải để tung hô triều đình mà để nói lên tiếng lòng của dân , thật sự tiếng lòng của dân chúng chứ không phải sáo rỗng tung hô….”
“… hiện tại đây các ngươi đều cảm thất rất tốt , không có ý kiến gì với cuộc sống, đó là vì cuộc sống trước kia của các ngươi quá khổ. Người dâm quá khổ, cho nên tốt lên một chút thì mọi người cảm thấy thoả mãn rồi, thấy rằng Trẫm cùng Thần Đế, cùng quan viên quá tốt, Nhưng đó không phải là điều Trẫm muốn nghe…”
“… Triều đình cơ cấu vẫn đang hoàn thiện, các chính sách vẫn đang xây dựng, cần tất cả bàn tay khối óc của toàn dân hợp sức xây thành. Quân dân một lòng thì xã hội mới an cư lạc nghiệp, vĩnh lạc thời kỳ mới tới được.. chúng ta còn cách xa lắm…”
“… trên con đường đi này, có lúc Trẫm sẽ sai lầm… có lúc sẽ xuất hiện quan viên sâu mọt… lại có lúc phát hiện… triều đình lệch hướng… không có ai nhắc nhở thì sai lầm nhỏ tích thành sai lầm lớn.. sau lầm lớn tích thành vết thương sâu… Đế quốc hùng mạnh đến đâu cũng từ đó mà suy sụp…”
“ .. Vậy nên Trẫm muốn các ái Khanh, các đại biểu hãy làm đúng lương tâm của mình là đại biểu trăm ngàn người dân phía sau các ngươi , nói lên tiếng nói thật, có trách nhiệm với lời nói của mình… thay trẫm , thay triều đình giám sát thiên hạ, giám sát quan viên… kẻ nào làm sai ghi lấy mà báo cáo, ngay cả trẫm nếu sai cũng phải trả lời trước dân…”
“ … nhưng quyền lực đó rất lớn… quyền lực lại khiến con người tha hoá, Trẫm hi vọng các ngươi ở đây không nên tha hoá, đừng dựa vào quyền lực đó mà nói lời trái lương tâm , trái lòng dân… Các ngươi có thể làm tai mắt cho Trẫm để giúp Trẫm và triều đình chính phủ nghe thấy tiếng lòng dân sao?”
Không kiểu cách, không đế uy, nhưng trân thành tha thiết, đây là tiếng lòng của đế vương Đại Việt…
Sụt xùi…
Khóc…
Nước mắt…
Đây là sự thật, chỉ những ai là người cổ đại mới hiểu được sự cảm động của bọn họ ra sao nếu nghe những lời trân thành trên tử Đế Vương…
Tô Triệt mắt cũng nhoà đi, trong lịch sử đế vương nói hay muôn vàn, nhưng có ai làm được như nhị Đế, làm sai thừa nhận, chịu phạt chịu sửa. Có Đế Vương gương mẫu như vậy… lo gì thiếu trung thần, năng thần?
So sánh với quốc gia từng là nơi chôn rau cắt rốn.. Tô Triệt lắc đầu gạt qua so sánh, hắn không dám , vì con không thể chê cha mẹ nghèo.
“ Bện Hạ yên tâm, chúng bề tôi sẽ nói lời thật lòng , không tung hô sáo rỗng… sẽ là tai mắt, là tâm can của Nhị Đế của Triều Đình….” Lần này la lớn là Tô Triệt hai hàng lệ đã trào… mắt hoen hoen đỏ…
Lý Từ Huy mộng, cái quái gì, kêu các ngươi đến để họp hành, giúp Trẫm làm việc, trị thế gia, không phải tụ tập khóc trùm. Lại được thằng Tô Triệt, mày nhớ mặt chị, đã là chủ tịch còn không dẫn dắt đại biểu ở đó mà khóc lóc... Chị đây bắt đầu nghi ngờ năng lực của mày... Hừ hừ chờ...
Lý Từ Huy biết nên nhanh chóng kết thúc rồi rời đi, tránh áp lực cho đại biểu.
“Lần này hội nghị nhân dân là lần đầu tiên cho nên các đại biểu chưa có kinh nghiệm và chưa có chuẩn bị tốt nên bỏ qua nhiều mục. Mỗi năm một tiểu hội nghị, ba năm là Đại hội. Trong các lần hội nghị tiếp theo sẽ có các phiên chất vấn điều trần của Bộ trưởng các Bộ chính phủ. Các đại biểu có thể từ thực tiễn nơi mình sinh sống, nêu ra sai trái của các bộ nếu có , sau đó yêu cầu các Bộ Trưởng giải trình cùng tìm cách giải quyết, Bộ Trưởng làm không được thì không cần thiết tiếp tục cương vị. Ngoài ra nhiều chính sách của chính phủ đến từng khu vực khác nhau sẽ có bất cập, việc của các đại biểu đó là tìm những hạn chế, bất cập đó để báo cho chính phủ. Từ đó chính phủ biết mà điều chỉnh. Bây giờ Trẫm tuyên bố hội nghị chính thức bắt đầu... Trẫm sẽ rời đi tránh gây áp lực cho các vị đại biểu. Tô Triệt Hàn Lâm Đại Học sĩ sẽ thay Trẫm chủ trì cuộc họp này. Mọi thông tin về cuộc họp sẽ được ghi lại và báo cho Trẫm...Ngoài ra báo chí được quyền tham gia và ghi chép lại cuộc họp, toàn dân có quyền biết về cuộc họp này nội dung...”
Lý Từ Huy rời đi trong tiếng reo hò vỗ tay nhiệt liệt mãi không buông, có điều nàng chỉ né mặt ngồi phòng điều hòa thôi... nhà bao việc.... mệt quá cơ...
Đây là điều khó tránh được, kinh nghiệm, bản lĩnh, từng trải là phải qua trải nghiệm mới có được. Hi vọng vào hội nghị lần ii, iii thì các đại biểu sẽ tốt hơn.
Leng keng keng leng leng keng….
Tô Triệt thay mặt hội đồng chính phủ triều đình rung lên chuông đề nghị mọi người chú ý cùng giữ trật tự.
Thật ra cái Trung Tâm Hội Nghị Quốc gia tầm ngàn ghế này không quá lớn với hai tầng
Tầng một là chính là hội nghị đường với năm trăm ghế ngồi mỗi bên chia làm 8 tầng ghế xếp cao dần, mỗi dãy có 60 ghế tổng diện tích xây dựng cũng không đến 7000 m2. Với chiều mỗi chiều chỉ là 80m dài. Không phải Thăng Long không đủ khoa học, không đủ kinh tế xây bề thế mà có nhiều nguyên nhân giới hạn diện tích của Trung Tâm Hội Nghị Quốc Gia.
Đầu tiên đó là diode và triode chưa nghiên cứu thì sẽ không thể có hệ thống khuếch đại âm thanh, cả Ký và Huy đều không tốt về mặt điện tử, họ có hiểu một một hai hai cũng rất sơ sài. Cho nên radio, amplifer là họ không biết làm. Loa hai micro có thể tưởng tượng ra một chút để chế tạo với nam châm, nhưng không có thiết bị khuếch đại sóng điện tử thì hai thứ này cũng vô dụng. Đã không có thiết bị amplifer thì tốt nhất cấu trúc nên thu hẹp để các nghị viên có thể làm việc tốt hơn, nghe rõ hơn và phát biểu dễ hơn.
Khổ thế đấy, vì giới hạn công nghệ, có tiền cũng không thể làm hoành tráng quá mức được.
Tầng hai của hội nghị thật ra là sảnh lan can cao phía trên đua ra tầm 15m tạo thành gác lửng. cũng không có bao nhiều cầu kỳ.
“ Thưa các vị đại biểu nhân dân, ta tên là Tô Triệt đại biểu cho triều đình chính phủ lần này tham gia hội nghị và cũng giữ vai trò tam thời chủ tịch Hội Nghị Nhân Dân lần này với chức năng duy trì các chương trình hội nghị cùng trả lời các câu hỏi liên quan của các đại biểu. Sau đây tôi xin giới thiệu Thánh Thần Đế, Lãnh Đạo tối cao của Đế Chế Đại Việt chúng ta sẽ phát biểu khai mạc hội nghị”
Tô Triệt sau khi tuyên bố thì dẫn đầu vỗ tay lớn khiến toàn bộ các đại biểu đều vỗ tay theo kích động không nguôi. Một trong những hưng phấn và mong ngón lớn nhất lần này của các Đại Biểu khi đến Thăng Long đó chính là được diện kiến nhị Đế, được một lần nhìn thấy Long nhan của thần tượng. Có điều hơi xúi là Thần Đế nghe nói lại phải đi xa phương bắc công tác gì đó cho nên lỡ lần này gặp mặt, chỉ còn lại Thánh Thiên Đế ở nhà thôi.
Có nhà ai vua mà khổ vầy, hết chạy đông lại chạy tây, nếu ai có nghiên cứu qua quá trình phát triển của ba anh em nhà họ Ngô thì sẽ giật mình mà thấy được, trong chục năm qua khoảng thời gian mà bọn hắn được ở Đại Việt an nghỉ ít hơn nhiều khoảng thời gian bọn hắn bôn ba khắp nơi tìm kiếm lợi ích cho Đại Việt.
Nói trắng một câu đó là lao lực. Ai có chút hiểu biết sẽ nhìn ra, cái vị tân Thần Đế này nếu không có sức khỏe cùng thần khinh phi thường nhân hẳn không thể chịu được cường độ lao động như vậy. Tặc đầu lè lưỡi, làm hoàng đế mà khổ như vậy... thật cho không dám làm.
Lại nói chẳng có kèn hoa, cũng không có tung hô, Lý Từ Huy bình đạm váy áo tiêu chuẩn phong cách nữ Đế của mình, đầu đội vương niệm vàng, ngọc từ từ bước ra từ phía trên tầng lửng phía cao.
“ Xin chào các vị đại biểu nhân dân ưu tú của Đại Việt Đế Quốc , mọi người thời gian qua ở Thăng Long vẫn thoải mái cả chứ?” Lý Từ Huy không ngờ lại bình đạm gần gũi như vậy hỏi thăm, có chút uy nghiêm đế vương thơi, nhiều hơn là cảm giác thân thiết cùng nụ cười mỉm trên môi.
Biêu tượng sắc đẹp của Đại Việt , mặt trái xoan, cằm Vline, mắt lớn mày lễu hơi sắc đựng, mũi nhỏ cao, môi cong, nước da trắng. Nếu xét với tiêu chuẩn chúng ta cũng được làm sao minh tinh hạng B gì đó... thôi kệ đi, mỗi thời mỗi khác. Nàng không phãi xuất sắc đẹp trong con mắt thời hiện đại của chúng ta. Nhưng địa vị đã khiến vẻ đẹp của nàng đã thành trending, biểu tượng của cả thế hệ này và có lẽ nhiều thế hệ khác của Đại Việt .
Một khi Lý Từ Huy gần gũi sẽ rất dễ gây thiện cảm.
“ Thiên Đế... vạn tuết vạn tuế..”
“ Cảm ơn Thiên Đế ưu đãi... chúng bề tôi ở Thăng Long rất tốt...”
“ Thiên Đế muôn năm....”
Tất nhiên đám đại biểu đâu có tập rượt hô đều cho nên mỗi người một vẻ ào ào trả lời điên cuồng tung hô.
Lý Từ Huy giơ hai tay lên cao vẫy vẫy ý bảo bọn họ trật tự để nghe nàng nói tiếp.
“ Các Vị Đại Biểu Nhân Dân, lời đầu tiên Trẫm thay mặt triều đình chính phủ cảm ơn các ngươi không quản ngại đường xá, vất vả tới đây. Mang đến cho Trẫm và toàn thể quan viên Đế Chế tiếng lòng của dân, tâm tư nguyện vọng của dân, vạch trần những tiêu cực, hủ bại ảnh hưởng đến dân sinh cùng xã hội. Trẫm trân thành cảm ơn”
Bỗng nhiên bên dưới có cả chục cánh tay ào ào giơ lên cánh tay, đây hẳn là mấy thằng xuất thân học sinh, thói quen muốn phát biểu ý kiến thì im lặng giơ tay đã.
Lý Từ Huy đang nói bị ngắt cũng không giận mà chỉ một đại biểu trẻ, nàng biết để đám này ngắt lời nàng hẳn trong cách nói của nàng phải có vấn đề rất lớn chúng mới làm vậy.
Đại biểu được chỉ định vội gập người hành lễ sau đó đứng thẳng hô lớn.
“ Kính thưa bệ hạ, bề tôi đại biểu Thai Châu Dương Tự Minh cả gan thưa lên. Là chúng bề tôi đại biểu nhân dân các vùng phải cảm ơn Nhị Đế đã cho chúng bề tôi đại diện cho nhân dân có quyền được lên tiếng được phát biểu tiếng lòng, đây là chúng bề tôi sâu dày cảm tạ ân đức của Nhị Đế.” Nói đoạn Dương Tự Minh nghiêm cẩn tại chỗ cúi gập người lễ…
Rào rào rào… rào…
Toàn bộ hội trường cúi người hô vang CẢM ƠN NHỊ ĐẾ.
Lý Từ Huy lắc đầu cười khổ, nếu còn như vậy thì nhân dân hội nghị chỉ đi theo một chiều, sáo rỗng , mọi người đều cảm thấy Nhị Đế tốt , cảm thấy triều đình tốt, bị áp đặt và bị trấn nhiếp, nào mấy ai dám nói lên tâm tư thật sự? Quốc hội lại thành một đám họp lại tự tung hô nhau? Cái gì cũng đế quốc đang phát triển, đế quốc tốt đẹp, vậy dân chủ ở đâu? Các nhức nhối xã hội không ai nói, ngày ngày , tháng tháng tích luỹ lại nguy cơ bao nhiêu.
“ Trẫm , hay Thần Đế cũng là người, có máu có thịt có vui có buồn cũng giống các ngươi vậy. Đã là người không ai hoàn hảo cả, quan viên, triều đình đều là vậy. Trẫm mời các vị đại biểu đến không phải để tung hô Trẫm cũng không phải để tung hô triều đình mà để nói lên tiếng lòng của dân , thật sự tiếng lòng của dân chúng chứ không phải sáo rỗng tung hô….”
“… hiện tại đây các ngươi đều cảm thất rất tốt , không có ý kiến gì với cuộc sống, đó là vì cuộc sống trước kia của các ngươi quá khổ. Người dâm quá khổ, cho nên tốt lên một chút thì mọi người cảm thấy thoả mãn rồi, thấy rằng Trẫm cùng Thần Đế, cùng quan viên quá tốt, Nhưng đó không phải là điều Trẫm muốn nghe…”
“… Triều đình cơ cấu vẫn đang hoàn thiện, các chính sách vẫn đang xây dựng, cần tất cả bàn tay khối óc của toàn dân hợp sức xây thành. Quân dân một lòng thì xã hội mới an cư lạc nghiệp, vĩnh lạc thời kỳ mới tới được.. chúng ta còn cách xa lắm…”
“… trên con đường đi này, có lúc Trẫm sẽ sai lầm… có lúc sẽ xuất hiện quan viên sâu mọt… lại có lúc phát hiện… triều đình lệch hướng… không có ai nhắc nhở thì sai lầm nhỏ tích thành sai lầm lớn.. sau lầm lớn tích thành vết thương sâu… Đế quốc hùng mạnh đến đâu cũng từ đó mà suy sụp…”
“ .. Vậy nên Trẫm muốn các ái Khanh, các đại biểu hãy làm đúng lương tâm của mình là đại biểu trăm ngàn người dân phía sau các ngươi , nói lên tiếng nói thật, có trách nhiệm với lời nói của mình… thay trẫm , thay triều đình giám sát thiên hạ, giám sát quan viên… kẻ nào làm sai ghi lấy mà báo cáo, ngay cả trẫm nếu sai cũng phải trả lời trước dân…”
“ … nhưng quyền lực đó rất lớn… quyền lực lại khiến con người tha hoá, Trẫm hi vọng các ngươi ở đây không nên tha hoá, đừng dựa vào quyền lực đó mà nói lời trái lương tâm , trái lòng dân… Các ngươi có thể làm tai mắt cho Trẫm để giúp Trẫm và triều đình chính phủ nghe thấy tiếng lòng dân sao?”
Không kiểu cách, không đế uy, nhưng trân thành tha thiết, đây là tiếng lòng của đế vương Đại Việt…
Sụt xùi…
Khóc…
Nước mắt…
Đây là sự thật, chỉ những ai là người cổ đại mới hiểu được sự cảm động của bọn họ ra sao nếu nghe những lời trân thành trên tử Đế Vương…
Tô Triệt mắt cũng nhoà đi, trong lịch sử đế vương nói hay muôn vàn, nhưng có ai làm được như nhị Đế, làm sai thừa nhận, chịu phạt chịu sửa. Có Đế Vương gương mẫu như vậy… lo gì thiếu trung thần, năng thần?
So sánh với quốc gia từng là nơi chôn rau cắt rốn.. Tô Triệt lắc đầu gạt qua so sánh, hắn không dám , vì con không thể chê cha mẹ nghèo.
“ Bện Hạ yên tâm, chúng bề tôi sẽ nói lời thật lòng , không tung hô sáo rỗng… sẽ là tai mắt, là tâm can của Nhị Đế của Triều Đình….” Lần này la lớn là Tô Triệt hai hàng lệ đã trào… mắt hoen hoen đỏ…
Lý Từ Huy mộng, cái quái gì, kêu các ngươi đến để họp hành, giúp Trẫm làm việc, trị thế gia, không phải tụ tập khóc trùm. Lại được thằng Tô Triệt, mày nhớ mặt chị, đã là chủ tịch còn không dẫn dắt đại biểu ở đó mà khóc lóc... Chị đây bắt đầu nghi ngờ năng lực của mày... Hừ hừ chờ...
Lý Từ Huy biết nên nhanh chóng kết thúc rồi rời đi, tránh áp lực cho đại biểu.
“Lần này hội nghị nhân dân là lần đầu tiên cho nên các đại biểu chưa có kinh nghiệm và chưa có chuẩn bị tốt nên bỏ qua nhiều mục. Mỗi năm một tiểu hội nghị, ba năm là Đại hội. Trong các lần hội nghị tiếp theo sẽ có các phiên chất vấn điều trần của Bộ trưởng các Bộ chính phủ. Các đại biểu có thể từ thực tiễn nơi mình sinh sống, nêu ra sai trái của các bộ nếu có , sau đó yêu cầu các Bộ Trưởng giải trình cùng tìm cách giải quyết, Bộ Trưởng làm không được thì không cần thiết tiếp tục cương vị. Ngoài ra nhiều chính sách của chính phủ đến từng khu vực khác nhau sẽ có bất cập, việc của các đại biểu đó là tìm những hạn chế, bất cập đó để báo cho chính phủ. Từ đó chính phủ biết mà điều chỉnh. Bây giờ Trẫm tuyên bố hội nghị chính thức bắt đầu... Trẫm sẽ rời đi tránh gây áp lực cho các vị đại biểu. Tô Triệt Hàn Lâm Đại Học sĩ sẽ thay Trẫm chủ trì cuộc họp này. Mọi thông tin về cuộc họp sẽ được ghi lại và báo cho Trẫm...Ngoài ra báo chí được quyền tham gia và ghi chép lại cuộc họp, toàn dân có quyền biết về cuộc họp này nội dung...”
Lý Từ Huy rời đi trong tiếng reo hò vỗ tay nhiệt liệt mãi không buông, có điều nàng chỉ né mặt ngồi phòng điều hòa thôi... nhà bao việc.... mệt quá cơ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook