Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
-
Chương 46
Thấm thoát, Hà Hoa Tử đã ở Lý gia hơn hai tháng. Mỗi ngày cô đều được Hàn quản gia dạy lễ nghi. Từ cách đi, đứng cho đến ngồi xuống ghế như thế nào mới ra dáng một thiếu nãi nãi của Lý gia. Tuy có đôi lúc khắc khe nhưng Hà Hoa Tử lại rất có nghị lực để tiếp thu, cô cũng chưa bao giờ thấy chán khi học về những lễ nghi này.
Hàn quản gia vừa rồi đã thị phạm cách ngồi như thế nào khi mặc sườn xám cho Hà Hoa Tử xem. Bà nói:
- Thiếu nãi nãi, bây giờ người hãy làm lại cho tôi xem.
- Dạ
Học ngồi là cái mà Hoa Tử đã học đi học lại suốt hai ngày qua nhưng chẳng thể nhớ nỗi. Tuy đã được sửa rất nhiều lần nhưng cô vẫn cứ sai mãi. Cô vừa đặt người ngồi xuống, Hàn quản ga vẫn dùng vẻ mắt không chút cảm xúc, giảng:
- Ngồi 2/3 ghế, lưng thẳng, vai thả lỏng, chân khép phía trước. Thiếu nãi nãi, hôm nay học đến đây thôi, người cũng đã học được cách ngồi rồi. Sau này tôi sẽ dạy người cách pha trà, rót nước kiểu truyền thống.
- Dạ được, rất vui vì được Hàn quản gia chỉ dạy.
Hà Hoa Tử ở đây được một thời gian, nói chuyện cũng dần trở nên dịu dàng hơn trước.
Tại bửa trưa, sau khi Lý thái thái vừa ngồi xuống ghế, Hà Hoa Tử mới có thể ngồi. Bà quay sang nói với Hàn quản gia đang đứng bên cạnh.
- Hàn Dung, bà ra ngoài xem mọi người làm việc thế nào rồi.
Nghe theo sự phân phó của Lý thái thái, Hàn quản gia lập tức rời đi. Bà vừa mới ra khỏi phòng ăn, Lý thái thái lại quay sang nhìn Hà Hoa Tử.
- Hàn quản gia đi rồi, con có thể ăn uống thoải mái, không cần phải áp đặt những gì mình đã học vào.
Hà Hoa Tử nghe xong liền nhẹ người.
- Vẫn là bà nội hiểu con thôi!
Vừa nói, cô nhìn bà với nụ cười rạng rỡ, không quên đợi bà gắp xong thức ăn mới gắp cho bà một miếng thịt lớn.
- Ta biết lần trước trong bửa ăn, vì sơ ý nên con đã động đũa trước, vì việc ấy mà bị Hàn Dung la cho một trận.
Hà Hoa Tử không những không thêm dầu vào lửa, cô không trách Hàn quản gia mà còn lên tiếng bênh vực bà.
- Dù gì chuyện đó cũng là con làm sai, cũng không thể trách được Hàn quản gia. Một chốc lại quên đi những gì đã học, bà xem con có ngốc không?
Lý thái thái nghe xong liền cười. Bà lấy tay xoa đầu cô:
- Cháu dâu của bà không hề ngốc chút nào. Vừa xinh đẹp lại vừa thông minh.
Hai bà cháu Lý thái thái vừa nói vừa cười đầy vui vẻ. Sau một hồi, Lý thái thái mới tâm sự với cô:
- Con biết không, những thứ mà Hàn quản gia đang dạy con, là những thứ mà từ nhỏ ta đã được nghiêm khắc dạy dỗ. Người phụ nữ ngày xưa không có quyền lên tiếng quyết định cuộc đời mình, ta cũng vậy. Phàm là những cô gái sinh ra trong gia đình lớn càng không có quyền lựa chọn con đường cho mình. Ta được hứa hôn với ông nội của tiểu Lượng, nhưng may mắn là ta và ông ấy có quen biết trước và có tình cảm với nhau. Được cưới về Lý gia, ta cũng may mắn khi không bị gia đình chồng bạc đãi.
Hà Hoa Tử nghe Lý thái thái kể xong, liền hỏi:
- Vậy tình cảm của ba mẹ chồng hẳn là rất tốt.
Lý thái thái lắc đầu. Ngoài cười nhưng trong không cười, bà chuyển giọng kể tiếp:
- Lúc đầu hai đứa nó cũng rất hạnh phúc. Đến khi tiểu Lượng năm tuổi, ba nó vì người phụ nữ khác mà bỏ mẹ con nó. Không may, trên đường rời đi cùng người phụ nữ kia thì bị tai nạn, cả hai đều không qua khỏi. Mẹ tiểu Lượng vì buồn rầu, thêm việc chồng mình vừa mất liền sinh bệnh, không lâu sau cũng rời bỏ tiểu Lượng mà đi.
Hà Hoa Tử ngẩng người, đột nhiên cảm thấy đau thương thay Lý Đông Lượng. Ba bỏ đi sau đó vì tai nạn mà mất, mẹ cũng rời bỏ không lâu sau đó, đây là nỗi đau mà anh phải chịu từ khi còn nhỏ sao? Thật đáng thương. Cô liền nghĩ, những năm tháng ấy, anh sống cũng chẳng dễ dàng gì. Ánh mắt Hoa Tử liền thoáng vẻ xót xa.
Ngày ngày ở trong biệt phủ rộng lớn này, ngoài học lễ nghi ra, Hoa Tử cũng chẳng biết làm gì khác. Mỗi lần rảnh rỗi, cô lại tìm bà nội để tâm sự.
- Thiếu nãi nãi, thái thái cho mời người đến rạp hát.
- Được.
Hà Hoa Tử thân mặc sườn xám, dáng đi đầy thướt tha, uyển chuyển. Bước phòng rạp hát trong Lý gia, thấy Lý thái thái đang ngồi gần sân khấu, cô liền đi đến.
- Bà nội, hôm nay chúng ta xem vở gì thế?
- Trường Sinh Điện.*
Vở hí kịch từ khi bắt đầu cho đến kết thúc, Hà Hoa Tử vẫn vô cùng chăm chú xem. Hiếm khi có cơ hội để cô tiếp cận với nền văn hóa lâu đời đến vậy.
- -------
Một ngày nọ, sau khi học xong lễ nghĩ, Hoa Tử trở về phòng. Cô ra ngoài sân cho cá ăn. Cảnh ở đây thật đẹp, đáng tiếc cảnh đẹp như vậy nhưng không có anh. Hoa Tử trầm tư suy nghĩ.
" Mình đã ở đây ba tháng, cũng chẳng thấy bóng dáng Lý Đông Lượng đến, cả một cuộc điện thoại cũng không có? "
Vì mãi suy tư đến khi Lý thái thái đến từ lúc nào cô cũng không hay. Khi bà vỗ nhẹ vào vai, cô mới giật mình nhận ra.
- Con rãi thức ăn nhiều như vậy, không sợ cá ăn quá nhiều sẽ chết sao?
- Chết thật! Con sơ ý quá...
Hà Hoa Tử chợt nhận ra liền thốt hoảng.
Lý thái thái nhìn ra được tâm trạng của Hoa Tử, bà liền hỏi:
- Có phải cháu nhớ tiểu Lượng rồi không?
Cô như bị nói trúng điều trong lòng nhưng một mực xua tay.
- Có mấy lần nó đến đây nhưng đều bị ta đuổi về rồi.
- Vậy sao anh ta lại không gọi điện cho cháu?
Hà Hoa Tử nới với vẻ thất vọng.
- Vì ta nói, nếu để ta biết nó cố tình đến gặp hay gọi điện thì sa này đừng mong gặp lại cháu. Có lẽ là do sợ không thể gặp cháu nữa nên mới ngoan ngoãn nghe lời như thế.
" Thì ra là bị bà nội dọa cho một trận. "
Nghĩ rồi, Hoa Tử liền cười khoái chí.
Lý thái thái xoay qua lấy ít thức ăn, rãi đều xuống dưới hồ, hỏi Hoa Tử:
- Cháu ở đây cũng được ba tháng rồi. Cảm thấy nơi này thế nào?
Hoa Tử thành thật đáp:
- Không tấp nập như những nơi đô thị, cuộc sống rất thanh đạm, vui vẻ.
Lý thái thái nhìn cô. Ánh mắt người đối với cô đầy ôn nhu. Không nhanh không chậm nói:
- Con còn trẻ nhưng hiểu được điều đó là rất tốt. Nên nhớ, nhân gian hữu vị thị thanh hoan*.
* Trường Sinh Điện là một vở kịch viết về chuyện tình của Đường Minh Hoàng và quý phi Dương Ngọc Hoàn hay Dương Quý Phi. Những thú vui xa hoa, phung phí tột cùng và sự đắm chìm trong sắc dục là nguyên do cho sự sụp đổ của một vương triều đang trên đường thịnh trị. Vở kịch mang theo thông điệp và bài học giáo huấn để đời được đánh giá là kiệt tác trong tứ đại hí kịch Trung Hoa. ( Trích Đại Kỷ Nguyên)
* Nhân gian hữu vị thị thanh hoan: điều thú vị nhất trên thế gian này chính là niềm vui thanh đạm.
Hàn quản gia vừa rồi đã thị phạm cách ngồi như thế nào khi mặc sườn xám cho Hà Hoa Tử xem. Bà nói:
- Thiếu nãi nãi, bây giờ người hãy làm lại cho tôi xem.
- Dạ
Học ngồi là cái mà Hoa Tử đã học đi học lại suốt hai ngày qua nhưng chẳng thể nhớ nỗi. Tuy đã được sửa rất nhiều lần nhưng cô vẫn cứ sai mãi. Cô vừa đặt người ngồi xuống, Hàn quản ga vẫn dùng vẻ mắt không chút cảm xúc, giảng:
- Ngồi 2/3 ghế, lưng thẳng, vai thả lỏng, chân khép phía trước. Thiếu nãi nãi, hôm nay học đến đây thôi, người cũng đã học được cách ngồi rồi. Sau này tôi sẽ dạy người cách pha trà, rót nước kiểu truyền thống.
- Dạ được, rất vui vì được Hàn quản gia chỉ dạy.
Hà Hoa Tử ở đây được một thời gian, nói chuyện cũng dần trở nên dịu dàng hơn trước.
Tại bửa trưa, sau khi Lý thái thái vừa ngồi xuống ghế, Hà Hoa Tử mới có thể ngồi. Bà quay sang nói với Hàn quản gia đang đứng bên cạnh.
- Hàn Dung, bà ra ngoài xem mọi người làm việc thế nào rồi.
Nghe theo sự phân phó của Lý thái thái, Hàn quản gia lập tức rời đi. Bà vừa mới ra khỏi phòng ăn, Lý thái thái lại quay sang nhìn Hà Hoa Tử.
- Hàn quản gia đi rồi, con có thể ăn uống thoải mái, không cần phải áp đặt những gì mình đã học vào.
Hà Hoa Tử nghe xong liền nhẹ người.
- Vẫn là bà nội hiểu con thôi!
Vừa nói, cô nhìn bà với nụ cười rạng rỡ, không quên đợi bà gắp xong thức ăn mới gắp cho bà một miếng thịt lớn.
- Ta biết lần trước trong bửa ăn, vì sơ ý nên con đã động đũa trước, vì việc ấy mà bị Hàn Dung la cho một trận.
Hà Hoa Tử không những không thêm dầu vào lửa, cô không trách Hàn quản gia mà còn lên tiếng bênh vực bà.
- Dù gì chuyện đó cũng là con làm sai, cũng không thể trách được Hàn quản gia. Một chốc lại quên đi những gì đã học, bà xem con có ngốc không?
Lý thái thái nghe xong liền cười. Bà lấy tay xoa đầu cô:
- Cháu dâu của bà không hề ngốc chút nào. Vừa xinh đẹp lại vừa thông minh.
Hai bà cháu Lý thái thái vừa nói vừa cười đầy vui vẻ. Sau một hồi, Lý thái thái mới tâm sự với cô:
- Con biết không, những thứ mà Hàn quản gia đang dạy con, là những thứ mà từ nhỏ ta đã được nghiêm khắc dạy dỗ. Người phụ nữ ngày xưa không có quyền lên tiếng quyết định cuộc đời mình, ta cũng vậy. Phàm là những cô gái sinh ra trong gia đình lớn càng không có quyền lựa chọn con đường cho mình. Ta được hứa hôn với ông nội của tiểu Lượng, nhưng may mắn là ta và ông ấy có quen biết trước và có tình cảm với nhau. Được cưới về Lý gia, ta cũng may mắn khi không bị gia đình chồng bạc đãi.
Hà Hoa Tử nghe Lý thái thái kể xong, liền hỏi:
- Vậy tình cảm của ba mẹ chồng hẳn là rất tốt.
Lý thái thái lắc đầu. Ngoài cười nhưng trong không cười, bà chuyển giọng kể tiếp:
- Lúc đầu hai đứa nó cũng rất hạnh phúc. Đến khi tiểu Lượng năm tuổi, ba nó vì người phụ nữ khác mà bỏ mẹ con nó. Không may, trên đường rời đi cùng người phụ nữ kia thì bị tai nạn, cả hai đều không qua khỏi. Mẹ tiểu Lượng vì buồn rầu, thêm việc chồng mình vừa mất liền sinh bệnh, không lâu sau cũng rời bỏ tiểu Lượng mà đi.
Hà Hoa Tử ngẩng người, đột nhiên cảm thấy đau thương thay Lý Đông Lượng. Ba bỏ đi sau đó vì tai nạn mà mất, mẹ cũng rời bỏ không lâu sau đó, đây là nỗi đau mà anh phải chịu từ khi còn nhỏ sao? Thật đáng thương. Cô liền nghĩ, những năm tháng ấy, anh sống cũng chẳng dễ dàng gì. Ánh mắt Hoa Tử liền thoáng vẻ xót xa.
Ngày ngày ở trong biệt phủ rộng lớn này, ngoài học lễ nghi ra, Hoa Tử cũng chẳng biết làm gì khác. Mỗi lần rảnh rỗi, cô lại tìm bà nội để tâm sự.
- Thiếu nãi nãi, thái thái cho mời người đến rạp hát.
- Được.
Hà Hoa Tử thân mặc sườn xám, dáng đi đầy thướt tha, uyển chuyển. Bước phòng rạp hát trong Lý gia, thấy Lý thái thái đang ngồi gần sân khấu, cô liền đi đến.
- Bà nội, hôm nay chúng ta xem vở gì thế?
- Trường Sinh Điện.*
Vở hí kịch từ khi bắt đầu cho đến kết thúc, Hà Hoa Tử vẫn vô cùng chăm chú xem. Hiếm khi có cơ hội để cô tiếp cận với nền văn hóa lâu đời đến vậy.
- -------
Một ngày nọ, sau khi học xong lễ nghĩ, Hoa Tử trở về phòng. Cô ra ngoài sân cho cá ăn. Cảnh ở đây thật đẹp, đáng tiếc cảnh đẹp như vậy nhưng không có anh. Hoa Tử trầm tư suy nghĩ.
" Mình đã ở đây ba tháng, cũng chẳng thấy bóng dáng Lý Đông Lượng đến, cả một cuộc điện thoại cũng không có? "
Vì mãi suy tư đến khi Lý thái thái đến từ lúc nào cô cũng không hay. Khi bà vỗ nhẹ vào vai, cô mới giật mình nhận ra.
- Con rãi thức ăn nhiều như vậy, không sợ cá ăn quá nhiều sẽ chết sao?
- Chết thật! Con sơ ý quá...
Hà Hoa Tử chợt nhận ra liền thốt hoảng.
Lý thái thái nhìn ra được tâm trạng của Hoa Tử, bà liền hỏi:
- Có phải cháu nhớ tiểu Lượng rồi không?
Cô như bị nói trúng điều trong lòng nhưng một mực xua tay.
- Có mấy lần nó đến đây nhưng đều bị ta đuổi về rồi.
- Vậy sao anh ta lại không gọi điện cho cháu?
Hà Hoa Tử nới với vẻ thất vọng.
- Vì ta nói, nếu để ta biết nó cố tình đến gặp hay gọi điện thì sa này đừng mong gặp lại cháu. Có lẽ là do sợ không thể gặp cháu nữa nên mới ngoan ngoãn nghe lời như thế.
" Thì ra là bị bà nội dọa cho một trận. "
Nghĩ rồi, Hoa Tử liền cười khoái chí.
Lý thái thái xoay qua lấy ít thức ăn, rãi đều xuống dưới hồ, hỏi Hoa Tử:
- Cháu ở đây cũng được ba tháng rồi. Cảm thấy nơi này thế nào?
Hoa Tử thành thật đáp:
- Không tấp nập như những nơi đô thị, cuộc sống rất thanh đạm, vui vẻ.
Lý thái thái nhìn cô. Ánh mắt người đối với cô đầy ôn nhu. Không nhanh không chậm nói:
- Con còn trẻ nhưng hiểu được điều đó là rất tốt. Nên nhớ, nhân gian hữu vị thị thanh hoan*.
* Trường Sinh Điện là một vở kịch viết về chuyện tình của Đường Minh Hoàng và quý phi Dương Ngọc Hoàn hay Dương Quý Phi. Những thú vui xa hoa, phung phí tột cùng và sự đắm chìm trong sắc dục là nguyên do cho sự sụp đổ của một vương triều đang trên đường thịnh trị. Vở kịch mang theo thông điệp và bài học giáo huấn để đời được đánh giá là kiệt tác trong tứ đại hí kịch Trung Hoa. ( Trích Đại Kỷ Nguyên)
* Nhân gian hữu vị thị thanh hoan: điều thú vị nhất trên thế gian này chính là niềm vui thanh đạm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook