Hoa Tử cố trút gánh nặng trong lòng mình. Nhưng chính cô là người biết rõ, ngoài cô ra thì chẳng ai giúp được cả.

Dương Việt Bân nắm lấy tay Hoa Tử. Bàn tay anh thật lớn nhưng cũng thật ấm áp, chỉ một cái nắm tay thì tay Hoa Tử đã nằm gọn trong tay anh.

- Hoa Tử, sau khi cậu và Lý Đông Lượng ly hôn, chúng ta có thể ở bên nhau chứ?

Dạo gần đây, trời bắt đầu trở lạnh. Nhưng có cái nắm tay của Dương Việt Bân cũng đã sưởi ấm cho trái tim của Hà Hoa Tử được đôi chút. Cô ôm lấy anh, như vỗ về một đứa bé đang làm nũng:

- Đồ ngốc, chúng ta mãi mãi ở bên nhau. Chẳng phải đã hứa sẽ làm bạn đến già sao?

Dương Việt Bân nghe xong, lòng có hơi thắt lại. Có lẽ đây không phải là câu trả lời mà anh muốn nghe nhất, nhưng ngay giữa trời lạnh buốt giá như này, có câu nói ấm áp của Hoa Tử cũng đã rất tốt rồi.

Trên đời này có một loại tình cảm, chính là cao hơn mức tình bạn nhưng vẫn không thể vượt qua giới hạn tình yêu. Trên đời cũng có hai loại bạn bè, một người dành trọn con tim cho người kia; người kia lại chỉ đơn giản xem mình là tri kỉ. 

Tối hôm đó, Hoa Tử cũng trở về nhà sau một ngày đi chơi đáng nhớ. Nhưng có một điều cô thấy rất lạ. Tại sao hôm nay lại không thấy người làm đâu? Dọc theo đường vào nhà, chẳng một bóng người. Khi vào đến bên trong, thấy Lý Đông Lượng vẫn đang ngồi sừng sững trên ghế. Bộ dạng vẫn như những lần trước, là đang đợi cô về. Nhưng có lẽ hôm nay anh không được vui cho lắm. Cả người anh đều tỏa ra nộ khí đầy đáng sợ.

Hà Hoa Tử có chút kinh ngạc.

" Anh ta về từ khi nào vậy? Sao mình không nghe người làm báo lại? "

Nghĩ rồi thôi, cô định trở về phòng nghỉ ngơi sớm vì hôm nay đi chơi cũng khá mệt. Chân cô vừa định nhấc lên, chưa kịp bước đã bị giọng nói hung hãn của ai kia ra lệnh:

- Em đứng lại.

Không biết anh đang tức giận vì điều gì. Mà cho dù có tức giận thì cũng không liên quan gì đến cô lúc này. Hoa Tử chỉ định liếc nhìn anh một cái rồi đi. Nhưng khi vừa liếc lại thấy anh lấy một xấp hình ra và vứt mạnh xuống bàn, nói tiếp:

- Em tự mình xem đây là gì. Tốt nhất nên giải thích với tôi chuyện này là như thế nào?

Hà Hoa Tử hiếu kì nên đi đến, cầm lấy xấp hình trên bàn xem. Từng tấm từng tấm hình đều khiến cô phẫn nộ. Là hình chụp được cô và Dương Việt Bân đang nắm tay và ôm nhau, còn có rất nhiều hình khác nhìn rất giống như cô đang lén lút ngoại tình vậy. Hoa Tử rất muốn nói với Lý Đông Lượng rằng, mọi chuyện không như anh đang nghĩ. Nhưng, cô lại không cách nào thốt ra được.

- Anh cho người theo dõi tôi?

Lý Đông Lượng không đáp lại, Hà Hoa Tử càng bức xúc:

- Anh ngày càng quá đáng.

Khi Hà Hoa Tử xoay người rời đi, Lý Đông Lượng đột nhiên bật người đứng dậy. Anh tức giận nên lớn tiếng với cô:

- Tôi là chồng em, không phải hắn.

Hà Hoa Tử đã cố gắng nhịn từ nãy đến giờ, nhưng hiện tại, không thể nhẫn nhịn được nữa. Cô xoay người, nhìn thẳng vào mắt anh, quát:

- Nhưng tôi chưa từng xem anh là chồng của tôi.

Nghe vậy, ánh mắt Lý Đông Lượng thoáng buồn. Có thể thấy, vì câu nói ấy của cô khiến tâm trạng anh trở nên tuộc dốc. Giọng anh đầy thê lương, hỏi:

- Là do em chưa cảm nhận được tình cảm tôi dành cho em? Hay là do..

Cô không để Lý Đông Lượng nói hết, nhanh chóng ngắt lời:

- Được rồi, anh đừng nói nữa. Tôi rất mệt với cuộc hôn nhân này. Mỗi ngày đều cãi nhau, anh không cảm thấy mệt mỏi sao?

Hà Hoa Tử thở dài một tiếng, nhìn anh với ánh mắt tuyệt vọng, nói:

- Tình yêu có thể đến từ một phía, nhưng hạnh phúc thì không. Nếu cả hai đều cảm thấy mệt, vậy tốt nhất là sớm giải thoát cho nhau.

Hoa Tử dừng lại, nói với sự mệt mỏi, trong lời nói lại chứa đựng sự van xin:

- Lý Đông Lượng, tôi muốn trả tự do cho anh, cũng trả tự do cho chính mình.

- Em nói xong chưa?

Hoa Tử ngớ người. Cô không hiểu anh nói vậy là có ý gì. Dứt lời, Hà Hoa Tử liền bị anh nắm tay kéo lên phòng. Hà Hoa Tử có chút sợ hãi vì bị anh nắm tay một cách mạnh bạo.

Vừa vào đến phòng, Lý Đông Lượng liền đè Hoa Tử xuống giường, hôn cô dồn dập. Cô cố gắng phản kháng nhưng thất bại, khi có cơ hội, cô lại nói:

- Anh chỉ đang khiến tôi thêm...

Chưa nói hết câu đã bị Lý Đông Lượng chặn lại bằng cách chiếm lấy môi cô một cách mạnh bạo. Anh không muốn nghe cô nói hận mình. Cô hỏi anh có mệt không? Anh đương nhiên rất mệt, nhưng nếu như nói ra, anh nhất định sẽ để mất cô.

Lý Đông Lượng nhìn Hà Hoa Tử với ánh mắt đầy căm phẫn, anh nói với cô:

- Hà Hoa Tử, em nghe cho rõ đây. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ ly hôn với em.

- Nhưng tôi muốn ly hôn với anh. Tôi không muốn sống với anh, không muốn nhìn thấy mặt anh.

Anh mỉm cười đầy ngạo nghễ, dõng dạc nói:

- Được, vậy tôi cho em một cơ hội cuối cùng. Trong ba ngày, em phải khiến tôi cảm thấy thỏa mãi. Bằng không, em đừng hòng ly hôn.

- -------

Nhiều ngày trôi qua, Hà Hoa Tử vẫn không thể nào khiến cho Lý Đông Lượng thỏa mãn như lời anh nói. Cô không nhớ đã là ngày thứ mấy, cũng chẳng nhớ mình đã cùng anh bao nhiêu lần. Chỉ là mỗi lần sau khi rời khỏi giường, anh chỉ lạnh lùng để lại một câu:

- Tôi chưa thỏa mãn.

Hôm đó cũng thế. Anh ngồi trên giường, tay anh chậm rãi thắt nút áo lại, lạnh nhạt buông lời:

- Tôi vẫn chưa thỏa mãn. Hoặc là em tiếp tục chịu ba ngày ba đêm; hoặc là không ly hôn nữa.

Hà Hoa Tử nằm trên giường, đầu tóc rũ rượi, gương mặt bơ phờ không sức sống. Khắp người cô đều dấu vết mà anh đã để lại nghi ngang qua. Thân thể mảnh mai chỉ được che bởi một chiếc khăn. Bên trong chiếc chăn, ở nơi tư mật vẫn còn đang chảy ra tinh hoa của Lý Đông Lượng. Trong cơn mơ màng, giọng nói yếu ớt ấy đã vang lên:

- B...ba ngày... Ba đêm...

Lý Đông Lượng nghe đáp, chỉ thở dài, thốt:

- Em thật sự rất cố chấp.

Nói dứt, anh liền rời khỏi phòng. 

Từ ngày anh đi công tác trở về, những người làm cũng không thấy Hà Hoa Tử xuất hiện. Cũng từ khi anh trở về đến nay, ngày nào Dương Việt Bân cũng chạy xe đến trước nhà nhưng đều được Lý Đông Lượng cho người đuổi khéo. 

Hôm nay, thấy anh đi xuống và căn dặn người làm rằng:

- Cô lên phòng, thay quần áo cho Thiếu nãi nãi và đưa cô ấy xuống đây ăn sáng.

Lúc đầu cô ấy nghe cũng không hiểu gì. Cho đến khi vào tận phòng mới hiểu ra mọi chuyện. Nhìn Hoa Tử, người làm có chút xót thương. Một người mới hôm nào còn yêu đời mà rời khỏi nhà, nay lại nằm vật vã trên giường.

Hà Hoa Tử thấy cô người làm vào phòng liền đuổi ra ngoài. Cô không muốn bị người khác hình thấy cảnh tượng này của mình. Thật nhục nhã!

Vì vậy, người làm chỉ kịp thông báo lời của Lý Đông Lượng rồi rời khỏi phòng.

Mười lăm phút sau vẫn chưa thấy Hà Hoa Tử xuống. Lý Đông Lượng đột nhiên nóng ruột nên định đi lên xem thử. Anh vừa đứng dậy thì nghe có tiếng bước chân đi xuống, thì ra là người làm.

Hoa Tử sau khi thay xong quần áo thì xuống dưới lầu. Hông cô đang trở nên yếu hơn nên việc đứng thẳng thật khó. Lưng cô đau nhức, thêm việc cứ cảm thấy buồn nôn không thôi. Đôi lúc lại nôn khan vài lần.

Lý Đông Lượng định lên xem cô thế nào. Vừa định lên xem lại thấy cô đang đứng ngay cầu thang. Anh lúc này nói vọng lên trên:

- Em định để tôi phải đợi đến khi nào đây?

Hai bên tai cô có gì đó ù ù khiến cô không nghe rõ Lý Đông Lượng vừa nói gì.

" Sao mình thấy chóng mặt quá? "

Hoa Tử vừa nghĩ xong, chân cô bủn rủn, từng bước bước xuống bậc thang. Không may, Hoa Tử bước hụt chân khiến cô ngã từ trên cao xuống.

Ngay khoảnh khắc ấy, tim Lý Đông Lượng như ngừng đập. Anh lập tức bỏ mọi chuyện mà chạy đến bên Hoa Tử ngay sau khi cô tiếp đất.

Cơ thể cô nằm trên sàn, vẫn còn chút ý thức nhưng khó mà cử động. Anh vừa chạy đến ôm đã hét lên:

- Hoa Tử...

Trước khi ngất đi, Hoa Tử chỉ kịp ôm bụng, nói:

- Bụng của tôi... đau quá...

Hoa Tử vừa ngất đi trên tay Lý Đông Lượng, người làm liền bị thứ gì đó thu hút mà hoảng hốt, la lên:

- Thiếu gia...Thiếu nãi nãi chảy máu rồi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương