Hà Hoa Tử đứng bên ngoài, nghĩ ngợi một hồi mới dám vào. Bước vào phòng, thấy Lý Đông Lượng đang ngồi xoay lưng ghế về phía mình.

Trong khi gia đình cô đang rối ren lên thì nhìn hắn có vẻ rất ung dung, thoải mái.

Nhìn qua kính, thấy cô vào, anh liền xoay ghế lại. Anh vừa nhìn thấy cô thì đứng bật dậy, đi đến và dang tay ra định ôm cô, nhưng Hà Hoa Tử tránh xa.

- Chào mừng em quay về, Hoa Tử.

Giọng nói đầy hân hoan của anh làm cô phát ghét.

Hà Hoa Tử không nói vòng vo, vào thẳng vấn đề.

- Anh đoán được tôi sẽ đến gặp anh nên đã cho trợ lý xuống để đưa tôi lên đây, đúng không?

Lý Đông Lượng không trả lời, nhưng lại mỉm cười. Hà Hoa tử nhìn nụ cười trên môi anh lại cảm thấy khó hiểu. Cười như vậy là có ý gì?

- Tại sao anh lại làm vậy với gia đình tôi? Nếu là vì muốn tôi quay trở về, thì đã đúng như ý anh rồi đấy. Giờ thì trả cổ phần đây.

Thấy anh vẫn đứng đó không trả lời, nụ cười càng làm Hoa tử cảm thấy ghét cay ghét đắng. Cô nói thêm:

- Không phải lúc trước anh muốn kết hôn với tôi sao? Vậy bây giờ chúng ta lập tức đến cục dân chính.

Lần này, Hoa Tử vừa nói xong thì hắn mới cất giọng.

- Em đánh giá bản thân mình cao đến vậy sao? Nghĩ rằng tôi làm vậy là vì em?

Hắn cười lên một tiếng đầy khinh miệt. Hà Hoa tử chưa bào giờ nghĩ rằng có một ngày anh lại đối xử với mình như vậy.

- Nếu như kết hôn, tôi không mong em trong tình thế bị ép buộc giống như bây giờ.

- Vậy anh nói xem, tôi phải làm gì anh mới chịu trả lại cổ phần công ty đây?

Hà Hoa Tử càng lớn giọng, cô sốt ruột muốn biết đáp án từ hắn. Còn hắn, lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt cô. Bàn tay hắn ấm áp lướt qua da thịt của cô, bất giác khiến cô rợn người.

- Em phải cho tôi thấy rằng, em xứng đáng để tôi làm vậy.

- Ý gì?

Hắn trở lại ghế ngồi của mình. Vừa ngồi xuống thì liền ngồi chéo chân, xoay xoay ghế, móng tay liên tục gõ xuống bàn, nghĩ ngợi. Anh ngẩng đầu nhìn cô, nghĩ ra rồi!

- Tôi cho em chín mươi chín ngày. Trong chín mươi chín ngày này em phải ở cùng với tôi, chỉ cần khiến tôi hồi tâm chuyển ý, tôi sẽ trả lại cổ phần cho ba em.

Hà Hoa Tử có chút ngỡ ngàng. Những ngày đó cô phải ở cùng với hắn sao? Vô tình gặp mặt đã thấy không ưa, đã vậy bây giờ lại mỗi ngày đều gặp. Chẳng lẽ ghét của nào trời trao của đó là thật? Nếu là vậy, cô phải cãi ý trời rồi!

- Tôi cảm thấy...

Chưa nói hết đã bị hắn tạt một ráo nước lạnh vào mặt.

- Vì đây là việc làm theo tâm trạng của tôi nên em không có tư cách để ý kiến. Bằng không,...

Lý Đông Lượng không nói hết lời, mà đưa tay về phía cánh cửa. Là ý gì? Muốn đuổi cô sao? Được, vì Hà gia, cô buộc phải làm theo lời hắn nói.

- Vậy khi nào tôi có thể dọn đến?

- Bất cứ khi nào em muốn.

- Ngày mai. Hôm nay tôi muốn ở lại bệnh viện.

Hà Hoa Tử vừa nói xong thì nhanh chóng rời đi. Vừa lên xe taxi thì nhận được điện thoại của Dương Việt Bân. Ở bên này, anh lo lắng cho cô, không biết mọi chuyện thế nào rồi. Dù giờ này ở Los Angeles rất khuya nhưng anh vẫn gọi điện hỏi thăm tình hình.

- Việt Bân, mình nghe đây.

- Tình hình thế nào rồi?

- Ba mình thì không sao, nhưng hắn nói nếu muốn trả lại cổ phần thì phải ở cùng với hắn chín mươi chín ngày, chỉ cần khiến hắn hồi tâm chuyển ý thì sẽ trả ngay.

Việt Bân nghe xong càng lo hơn. Cô nam quả nữ ở cùng với nhau, một ngày thì thôi, lần này đến tận chín mươi chín ngày, thế nào cũng sinh chuyện. Anh chỉ thầm mong, cho dù có ở cùng với Lý Đông Lượng tận chín mươi chín ngày hay dù xảy ra chuyện gì, Hà Hoa Tử cũng đừng động lòng với hắn.

- Việt Bân, cậu còn nghe không? Việt Bân...

Lo nghĩ mãi, không để ý đến lời của Hà Hoa Tử. Đến khi để ý thì cô đã gọi mình ngày càng nhiều lần.

- Xin lỗi, mình hơi lơ đảng.

- Cậu sao vậy? Đột nhiên im lặng làm mình sợ khiếp.

- Mình không sao. Nhưng mà, dù ở cạnh hắn, mình không hy vọng cậu sẽ không bị Lý Đông Lượng biến thành Hà Hoa Hắc. (1)

Giọng Việt Bân trầm xuống thấy rõ. Anh nhắc nhở cô, thật sự hy vọng cô không xảy ra chuyện gì với hắn.

- Nhưng cho dù thật sự là thế, cậu vẫn mãi là Hà Hoa Tử (2) trong lòng mình.

Lần này, đến lượt cô im lặng, không nói lời nào. Việt Bân biết, không phải điện thoại có vấn đề, vì anh vẫn còn nghe rõ tiếng xe chạy. Bằng giọng nói chân thành, anh nói với cô:

- Hoa Tử, ngày mai mình sẽ quay trở về thành phố F, mình sẽ giúp gia đình cậu.

Cô không biết nói gì với anh ngoài hai từ " cảm ơn ". Nhưng chỉ có cô biết rõ, thật sự cô không dám nhận thêm bất cứ ân tình nào từ Dương Việt Bân nữa.

Từ việc giúp cô tìm chỗ ở khi còn ở Los Angeles đến giúp cô phong tỏa toàn bộ tin tức. Cô thực sự đã nợ anh quá nhiều. Nợ cả tình cảm anh dành cho mình, thật sự không dám nhận thêm bất kì thứ gì nữa. Cô sợ, nếu như dựa vào anh, có một ngày chỗ dựa này mất đi, cô cũng chẳng thể đứng lên được.

Hà Hoa tử nhìn ra ngoài cửa. Cô nhìn những hàng cây ven đường, nhìn những tòa nhà chọc trời, nhìn bầu trời rộng lớn, những đám mây thì chầm chậm trôi đi. Cô tự nhủ, tất cả rồi sẽ ổn thôi.

Còn về Lý Đông Lượng, sau khi cô rời đi, hắn liền gọi trợ lý Văn vào phòng. Thấy sắc mặt của hắn không tốt, nên Văn Thi có chút cẩn trọng:

- Sếp, Ngài có chuyện gì?

Hắn là kẻ nói một là một, không chút do dự, ra lệnh:

- Lập tức sa thải tiếp tân cho tôi.

Hóa ra đây là lý do khiến hắn khó chịu, giờ thì trợ lý Văn cũng đã hiểu.

Sở dĩ Lý Đông Lượng ra quyết định sa thải cô ả tiếp tân là vì khắp công ty đều có lắp đặt camera. Một phần kết nối với phòng bảo vệ, một phần kết nối với phòng làm việc của hắn.

Vì biết hôm nay thế nào cô cũng đến nay đã ở trong phòng rất lâu để qua camera xem khi nào cô đến. Đúng lúc thấy cô ả có thái độ với Hà Hoa tử nên rất chướng mắt.

Ngay cả Lý Đông Lượng còn chưa khiến cô tức giận đến như vậy, Vậy mà ả tiếp tân dám. Đúng là không biết mình đã động vào ai. Anh ra tay lần này,xem như dạy cô ta một bài học, chừa thói hóng hách.

(1) Hà Hoa Hắc: đóa hoa sen màu đen.

(2) Hà Hoa Tử: đóa hoa sen màu tím.

🎵background music🎵

Xin Chào, Ngày Mai - Milk Coffee

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương