Ly Thiên Đại Thánh
-
Quyển 3 - Chương 93: Gặp địch
Editor: Wave Literature
Nơi này hỗn loạn, hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, người muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của cũng càng nhiều.
Mà loại thoạt nhìn mềm mềm dễ bóp như Tôn Hằng, tất nhiên sẽ được không ít người chăm sóc đặc biệt.
Cho dù thực lực của hắn không tệ, nhưng sau khi đánh chết được ba năm tên muốn cướp đồ mình, thì cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Mà rất trùng hợp là, hướng hắn chạy thục mạng, cùng với hướng của Hạ Hầu Thắng.
Đương nhiên, trong lúc chạy thục mạng, hai người cũng không có bỏ qua cho nhau.
"Rống..."
Một con Đồng Giáp Thi bay ra từ trong quan tài của Hạ Hầu Thắng, gào thét rồi đánh tới Tôn Hằng.
Thế của nó hung ác, còn chưa đến, mà đã tỏa ra thi khí khiến cho Tôn Hằng chạy chậm lại một chút.
"Coong!"
Trường đao ra khỏi vỏ, ánh đao chém ra như sấm sét, mang theo sức mạnh chí dương chí cương, là khắc tinh của những qủy vật này.
Ăn một kích của Lôi Vẫn Đao, Đồng Giáp Thi liền cứng đờ lại.
"Ra!"
Tôn Hằng quát khẽ một tiếng, con Đồng Giáp Thi này đã bị Tôn Hằng giơ cao lên, hất lên trời, bỏ nó lại phía sau.
Chỉ thấy phía sau có vô số ánh sáng lóe lên, pháp khí bay múa, con Đồng Giáp Thi cứng rắn kia không thể trụ được mấy giây, đã bị một đám người tu pháp đuổi theo hai người Tôn Hằng xoắn thành mảnh vỡ, không còn hài cốt.
Đương nhiên, Hạ Hầu Thắng chạy cũng không được thoải mái như vậy, hắn cũng bị oan hồn, Phi Thiên Kim Ngô Cổ của Tôn Hằng chặn đường tấn công.
Cũng không biết trên người hắn có vật gì, chỉ cần vung tay lên, thì mấy con oan hồn kia đều sợ hãi lùi về sau.
Mà rết vàng tấn công, cũng chỉ làm chậm tốc độ, chứ không có uy hiếp được sự an toàn của hắn.
Cho dù kim ngô(Rết vàng- Phi Thiên Kim Ngô Cổ) điên cuồng phun khí độc, cũng không làm gì được hắn.
"Tiểu tử, chúng ta không oán không cừu, không đáng làm căng như vậy."
Nhìn thấy truy binh đuổi ngày càng gần, sắc mặt của Hạ Hầu Thắng cũng trở nên lo lắng, quay đầu bên cạnh, kêu to với Tôn Hằng: "Mà ngược lại, chúng ta đều là người tập võ, cho dù không liên thủ đánh địch, cũng không nên đánh nhau như vậy chứ!"
"Ma Môn yêu nhân,
Ai ai cũng được tru diệt!"
Tôn Hằng lại tăng tốc, áo choàng sau lưng bay phấp phới, khiến cho cơ thể của hắn chạy nhanh như điện.
"Không phải ai luyện thi đều là Ma Môn!"
Hạ Hầu Thắng đập chân một cái, từng luồng âm khí quanh người của hắn cấu thành vô số xiềng xích, xiềng xích run lên, quấn hai chân của Tôn Hằng lạc.
Nhìn Tôn Hằng đã bị những sợi xích này làm chậm tốc độ, hắn mới tiếp tục nói: "Ngươi thu những thứ của ngươi lại, ta cũng không cản ngươi nữa, thế nào?"
"Bằng không, hai chúng ta cũng không được chỗ tốt!"
"Hừ!"
Tôn Hằng rên lên một tiếng, cơ thể hắn phát ra vô số ánh sáng vàng, những cái xiềng xích làm bằng âm khí liền bị phá vỡ.
Có điều hắn cũng không có đánh đối phương nữa, hai con kim ngô bật lên một cái, nhảy lên đầu vai của hắn.
Oan hồn cũng lóe lên, hóa thành từng luồng khói khí, chui vào trong Âm Hồn Hồ Lô.
Sau đó hắn phất áo choàng, cả người đã biến mất.
Giống như lời của đối phương vừa nói, cứ dây dưa như vậy, thì ai cũng không được lời, cứ rời khỏi nơi này trước cái đã.
"Rắc…"
Không còn vật gì cản đường, Hạ Hầu Thắng bẻ cổ một cái, cơ thể cũng lóe lên, hóa thành một luồng khói xanh, bỏ chạy về phía trước.
Tốc độ của hắn, không thua kém gì Tôn Hằng sử dụng pháp khí áo choàng.
Thậm chí, còn nhanh hơn một chút!
Hai người một trước một sau, cách nhau gần dặm, nhanh chóng chạy về phía trước, chỉ một lát, đã bỏ xa truy binh.
"Người trẻ tuổi, đừng có gấp như vậy chứ?"
Đã không còn nguy hiểm nữa, Hạ Hầu Thắng cũng không có chuyển hướng, mà hai con ngươi chuyển động, tiếp tục bám sau lưng Tôn Hằng, chậm rãi nói: "Kim Cương Bất Hoại Thần Công đã thất truyền nhiều năm, ngươi học được cái này ở đâu vậy?"
"Việc này có liên quan gì tới các hạ à?"
Tôn Hằng cũng chạy chậm lại, nghiêng đầu nhìn đối phương: "Chúng ta không quen không biết, tại sao các hạ lại không có rời đi? Hay là, các hạ còn muốn so tài với ta thêm một hồi nữa?"
"Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm!"
Hạ Hầu Thắng liên tục xua tay, nói: "Thật ra môn công pháp này, đến từ Võ Minh đời trước, cho nên ta có chút tò mò. Chúng ta đều là người tập võ, đi tới bây giờ cũng không dễ dàng gì, lẽ ra phải giúp đỡ nhau mới đúng chứ."
"Phải không?"
Khóe miệng của Tôn Hằng co lại, nói: "Nếu là nơi khác, thì ngươi nói ra lời này ta còn tin, nhưng nơi này?"
"A!"
Sắc mặt của hắn trầm xuống, khí tức cũng tăng vọt, Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí lại càng rục rịch.
Hạ Hầu Thắng cười gượng hai tiếng, vô thức lùi lại trăm mét, một tay đặt ở quan tài đằng sau, cảm thấy nghi ngờ trong lòng.
Đúng thật, vừa này hắn cũng không có ý định tốt đẹp gì.
Cơ thể Tôn Hằng rất mạnh mẽ, thuộc loại hiếm thấy, hắn nhìn mà thèm, nếu như cầm cơ thể của Tôn Hằng luyện Đồng Giáp Thi, thì sẽ luyện ra một con Đồng Giáp Thi mạnh vô địch.
Nhưng bây giờ, quyết định này đã biến mất không còn lại chút gì!
Công pháp của hắn tu luyện, tuy nhìn qua rất tà ác đầy âm khí, nhưng thật ra là chính tông, đối với nguy hiểm, cảm giác của hắn cũng không thua kém những người tu pháp có thần hồn trong trẻo kia.
Ngay vừa nãy lúc khí tức của Tôn Hằng tăng vọt lên, trong lòng của hắn đã liên tục báo động, lông tơ dựng thẳng lên.
Một khi động thủ, thì chính mình sẽ chết!
Hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Tôn Hằng, chân hắn lùi về sau: "Nếu như tiểu huynh đệ không thích, thì tại hạ sẽ rời đi, rời đi bây giờ."
Tôn Hằng hừ lạnh một tiếng, còn chưa nói tiếng nào, thì hắn đột nhiên có cảm giác lạ, sắc mặt thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Hạ Hầu Thắng cũng nhận ra, quay đầu nhìn lên trời.
Nơi bọn họ tiếng vào, là một sườn núi đầy đá, xung quanh đá núi mọc lên san sát như rừng, hình thù kỳ lạ.
Mà trong mắt bọn họ, có một tia sáng màu vàng, đang bay tới nơi này.
Ánh sáng kia ngưng tụ lại, khác xa với ánh sáng vàng của Kim Cương Bất Hoại Thần Công, ánh sáng này mang lại một cảm giác kim loại sắc bén, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Ở giữa ánh sáng vàng kia, còn có sát cơ nồng đậm, tập trung vào hai người.
"Vù!"
Ánh sáng vàng xẹt thành một đường cong duyên dáng, rơi xuống một nơi cách hai người Tôn Hằng hơn trăm mét, hiện rõ người tới.
"Quả nhiên là ngươi!"
Ánh sáng biến mất, lộ ra hai người, mà một người trong đó, là người có xích mích với Tôn Hằng từ trước Đô Diễn.
Lúc đó hắn muốn mua linh dược của Tôn Hằng, lại bị Tôn Hằng từ chối.
Chuyện này đối với Tôn Hằng, chỉ là một chuyện nhỏ, mấy ngày là quên, nhưng đối với người này, hiển nhiên cục tức trong lòng mãi không tiêu.
Lúc này hắn nhìn thấy Tôn Hằng, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười, gật đầu nhẹ một cái, nói: "Rất tốt, không ngờ ngươi cũng tới Tuyệt Linh Chi Địa, ta còn tính sau khi ra ngoài thì sẽ tìm ngươi, bây giờ lại gặp ở đây, đỡ biết bao phiền phức!"
"Là ngươi!"
Tôn Hằng không nhận ra người này, hắn suy nghĩ một chút mới nhớ được.
Nhìn thấy đối phương hằm hằm sát khí mà tới, hắn không khỏi gật đầu: "Các hạ thù dai nhỉ, tâm tính như vậy, sao có thể tu tiên vấn đạo được?"
Đô Diễn khinh thường cười lạnh: "Ngươi biết cái gì? Một tên phàm nhân, ngay cả tư cách tu tiên còn không có!"
"Cũng chưa hẳn."
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Theo ta được biết, tập võ tới cảnh giới viên mãn, thì có thể dùng Trúc Cơ Đan để thành đạo."
Trong khi nói chuyện, ánh mắt hắn sáng lên nhìn chằm chằm đối phương, muốn từ trong miệng đối phương tìm được tin tức mình cần.
Lời của Tôn Hằng vừa dứt, Hạ Hầu Thắng đang đứng cách đó không xa cũng nheo mắt lại nhìn Tôn Hằng, ánh mắt mang theo vẻ ngạc nhiên.
"Trúc Cơ Đan?"
Nghe vậy, sự khinh thường trong mắt của Đô Diễn ngày càng nhiều: "Thể loại cuồng vọng, không biết nghe đồn từ nơi nào, sợ là Trúc Cơ Đan như thế nào, ngươi cũng không biết."
"Lúc trước, ngươi dám khiêu khích ta, thì bây giờ, liền lấy mạng tới chuộc tội đi!"
"Oanh!"
Vừa dứt lời, một luồng khí tức cường hãn, liền hiện lên từ trong cơ thể hắn, linh khí xung quanh rung chuyển, uy áp bao phủ bốn phương.
Từ uy áp có thể đoán được, Đô Diễn có thể là một vị luyện khí tầng chín, thậm chí còn có thể là luyện khí viên mãn!
Dường như hắn cũng không vội vàng xử lý Tôn Hằng, chỉ bày ra uy năng, nhằm trả lại những nhục nhã lúc trước Tôn Hằng đã mang lại cho hắn.
"Tiểu tử!"
Đô Diễn nắm tay, linh khí xung quanh hội tụ lại, linh khí liên tục hóa thành đao kiếm thương kích xuất hiện bên người của hắn.
"Không có tư chất, thì cả đời chỉ là một tên hạ đẳng. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy, sự khác nhau của người tập võ và người tu pháp!"
"Những tên tiên thiên ở trong Uyên Sơn, cho rằng trốn ở nơi này, là có thể miệt thị người tiu pháp? Quả thực là cuồng vọng vô tri!"
"Cái kia..."
Hạ Hầu Thắng cũng cảm thấy uy áp bao phủ bản thân mình, hắn khó khăn mở miệng: "Đây là ân oán cá nhân của các ngươi, tại hạ chỉ đi ngang qua đây, có thể thả cho ta một con đường không?"
"Hả?"
Bên cạnh Đô Diễn, là một lão già râu tóc trắng toái, lúc này quay đầu nhìn Hạ Hầu Thắng, trong ánh mắt của lão chỉ toàn lạnh lùng.
Lão gật gật đầu, nói: "Có thể."
Sắc mặt của Hạ Hầu Thắng trở nên vui vẻ, nhưng câu nói tiếp theo của đối phương, cũng khiến cho nét cười của hắn cứng lại.
"Để lại mọi thứ ở trên người, thì ngươi có thể lăn đi!"
"Aizz!"
Hạ Hầu Thắng cúi đầu thở dài, nhìn về phía Tôn Hằng, nói: "Tiểu huynh đệ, ta sẽ đối phó giúp ngươi một cái, như thế nào?"
"Cám ơn!"
Tôn Hằng gật đầu, lời còn chưa dứt, thì vô số binh khí, đã bắn tới người của hắn, bao phủ cả một vùng trời.
"Thứ này, ta cũng có!"
Hắn duỗi tay, lấy ra một tấm Kim Đao Liệt Diễm Phù.
Nơi này hỗn loạn, hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, người muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của cũng càng nhiều.
Mà loại thoạt nhìn mềm mềm dễ bóp như Tôn Hằng, tất nhiên sẽ được không ít người chăm sóc đặc biệt.
Cho dù thực lực của hắn không tệ, nhưng sau khi đánh chết được ba năm tên muốn cướp đồ mình, thì cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Mà rất trùng hợp là, hướng hắn chạy thục mạng, cùng với hướng của Hạ Hầu Thắng.
Đương nhiên, trong lúc chạy thục mạng, hai người cũng không có bỏ qua cho nhau.
"Rống..."
Một con Đồng Giáp Thi bay ra từ trong quan tài của Hạ Hầu Thắng, gào thét rồi đánh tới Tôn Hằng.
Thế của nó hung ác, còn chưa đến, mà đã tỏa ra thi khí khiến cho Tôn Hằng chạy chậm lại một chút.
"Coong!"
Trường đao ra khỏi vỏ, ánh đao chém ra như sấm sét, mang theo sức mạnh chí dương chí cương, là khắc tinh của những qủy vật này.
Ăn một kích của Lôi Vẫn Đao, Đồng Giáp Thi liền cứng đờ lại.
"Ra!"
Tôn Hằng quát khẽ một tiếng, con Đồng Giáp Thi này đã bị Tôn Hằng giơ cao lên, hất lên trời, bỏ nó lại phía sau.
Chỉ thấy phía sau có vô số ánh sáng lóe lên, pháp khí bay múa, con Đồng Giáp Thi cứng rắn kia không thể trụ được mấy giây, đã bị một đám người tu pháp đuổi theo hai người Tôn Hằng xoắn thành mảnh vỡ, không còn hài cốt.
Đương nhiên, Hạ Hầu Thắng chạy cũng không được thoải mái như vậy, hắn cũng bị oan hồn, Phi Thiên Kim Ngô Cổ của Tôn Hằng chặn đường tấn công.
Cũng không biết trên người hắn có vật gì, chỉ cần vung tay lên, thì mấy con oan hồn kia đều sợ hãi lùi về sau.
Mà rết vàng tấn công, cũng chỉ làm chậm tốc độ, chứ không có uy hiếp được sự an toàn của hắn.
Cho dù kim ngô(Rết vàng- Phi Thiên Kim Ngô Cổ) điên cuồng phun khí độc, cũng không làm gì được hắn.
"Tiểu tử, chúng ta không oán không cừu, không đáng làm căng như vậy."
Nhìn thấy truy binh đuổi ngày càng gần, sắc mặt của Hạ Hầu Thắng cũng trở nên lo lắng, quay đầu bên cạnh, kêu to với Tôn Hằng: "Mà ngược lại, chúng ta đều là người tập võ, cho dù không liên thủ đánh địch, cũng không nên đánh nhau như vậy chứ!"
"Ma Môn yêu nhân,
Ai ai cũng được tru diệt!"
Tôn Hằng lại tăng tốc, áo choàng sau lưng bay phấp phới, khiến cho cơ thể của hắn chạy nhanh như điện.
"Không phải ai luyện thi đều là Ma Môn!"
Hạ Hầu Thắng đập chân một cái, từng luồng âm khí quanh người của hắn cấu thành vô số xiềng xích, xiềng xích run lên, quấn hai chân của Tôn Hằng lạc.
Nhìn Tôn Hằng đã bị những sợi xích này làm chậm tốc độ, hắn mới tiếp tục nói: "Ngươi thu những thứ của ngươi lại, ta cũng không cản ngươi nữa, thế nào?"
"Bằng không, hai chúng ta cũng không được chỗ tốt!"
"Hừ!"
Tôn Hằng rên lên một tiếng, cơ thể hắn phát ra vô số ánh sáng vàng, những cái xiềng xích làm bằng âm khí liền bị phá vỡ.
Có điều hắn cũng không có đánh đối phương nữa, hai con kim ngô bật lên một cái, nhảy lên đầu vai của hắn.
Oan hồn cũng lóe lên, hóa thành từng luồng khói khí, chui vào trong Âm Hồn Hồ Lô.
Sau đó hắn phất áo choàng, cả người đã biến mất.
Giống như lời của đối phương vừa nói, cứ dây dưa như vậy, thì ai cũng không được lời, cứ rời khỏi nơi này trước cái đã.
"Rắc…"
Không còn vật gì cản đường, Hạ Hầu Thắng bẻ cổ một cái, cơ thể cũng lóe lên, hóa thành một luồng khói xanh, bỏ chạy về phía trước.
Tốc độ của hắn, không thua kém gì Tôn Hằng sử dụng pháp khí áo choàng.
Thậm chí, còn nhanh hơn một chút!
Hai người một trước một sau, cách nhau gần dặm, nhanh chóng chạy về phía trước, chỉ một lát, đã bỏ xa truy binh.
"Người trẻ tuổi, đừng có gấp như vậy chứ?"
Đã không còn nguy hiểm nữa, Hạ Hầu Thắng cũng không có chuyển hướng, mà hai con ngươi chuyển động, tiếp tục bám sau lưng Tôn Hằng, chậm rãi nói: "Kim Cương Bất Hoại Thần Công đã thất truyền nhiều năm, ngươi học được cái này ở đâu vậy?"
"Việc này có liên quan gì tới các hạ à?"
Tôn Hằng cũng chạy chậm lại, nghiêng đầu nhìn đối phương: "Chúng ta không quen không biết, tại sao các hạ lại không có rời đi? Hay là, các hạ còn muốn so tài với ta thêm một hồi nữa?"
"Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm!"
Hạ Hầu Thắng liên tục xua tay, nói: "Thật ra môn công pháp này, đến từ Võ Minh đời trước, cho nên ta có chút tò mò. Chúng ta đều là người tập võ, đi tới bây giờ cũng không dễ dàng gì, lẽ ra phải giúp đỡ nhau mới đúng chứ."
"Phải không?"
Khóe miệng của Tôn Hằng co lại, nói: "Nếu là nơi khác, thì ngươi nói ra lời này ta còn tin, nhưng nơi này?"
"A!"
Sắc mặt của hắn trầm xuống, khí tức cũng tăng vọt, Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí lại càng rục rịch.
Hạ Hầu Thắng cười gượng hai tiếng, vô thức lùi lại trăm mét, một tay đặt ở quan tài đằng sau, cảm thấy nghi ngờ trong lòng.
Đúng thật, vừa này hắn cũng không có ý định tốt đẹp gì.
Cơ thể Tôn Hằng rất mạnh mẽ, thuộc loại hiếm thấy, hắn nhìn mà thèm, nếu như cầm cơ thể của Tôn Hằng luyện Đồng Giáp Thi, thì sẽ luyện ra một con Đồng Giáp Thi mạnh vô địch.
Nhưng bây giờ, quyết định này đã biến mất không còn lại chút gì!
Công pháp của hắn tu luyện, tuy nhìn qua rất tà ác đầy âm khí, nhưng thật ra là chính tông, đối với nguy hiểm, cảm giác của hắn cũng không thua kém những người tu pháp có thần hồn trong trẻo kia.
Ngay vừa nãy lúc khí tức của Tôn Hằng tăng vọt lên, trong lòng của hắn đã liên tục báo động, lông tơ dựng thẳng lên.
Một khi động thủ, thì chính mình sẽ chết!
Hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Tôn Hằng, chân hắn lùi về sau: "Nếu như tiểu huynh đệ không thích, thì tại hạ sẽ rời đi, rời đi bây giờ."
Tôn Hằng hừ lạnh một tiếng, còn chưa nói tiếng nào, thì hắn đột nhiên có cảm giác lạ, sắc mặt thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Hạ Hầu Thắng cũng nhận ra, quay đầu nhìn lên trời.
Nơi bọn họ tiếng vào, là một sườn núi đầy đá, xung quanh đá núi mọc lên san sát như rừng, hình thù kỳ lạ.
Mà trong mắt bọn họ, có một tia sáng màu vàng, đang bay tới nơi này.
Ánh sáng kia ngưng tụ lại, khác xa với ánh sáng vàng của Kim Cương Bất Hoại Thần Công, ánh sáng này mang lại một cảm giác kim loại sắc bén, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Ở giữa ánh sáng vàng kia, còn có sát cơ nồng đậm, tập trung vào hai người.
"Vù!"
Ánh sáng vàng xẹt thành một đường cong duyên dáng, rơi xuống một nơi cách hai người Tôn Hằng hơn trăm mét, hiện rõ người tới.
"Quả nhiên là ngươi!"
Ánh sáng biến mất, lộ ra hai người, mà một người trong đó, là người có xích mích với Tôn Hằng từ trước Đô Diễn.
Lúc đó hắn muốn mua linh dược của Tôn Hằng, lại bị Tôn Hằng từ chối.
Chuyện này đối với Tôn Hằng, chỉ là một chuyện nhỏ, mấy ngày là quên, nhưng đối với người này, hiển nhiên cục tức trong lòng mãi không tiêu.
Lúc này hắn nhìn thấy Tôn Hằng, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười, gật đầu nhẹ một cái, nói: "Rất tốt, không ngờ ngươi cũng tới Tuyệt Linh Chi Địa, ta còn tính sau khi ra ngoài thì sẽ tìm ngươi, bây giờ lại gặp ở đây, đỡ biết bao phiền phức!"
"Là ngươi!"
Tôn Hằng không nhận ra người này, hắn suy nghĩ một chút mới nhớ được.
Nhìn thấy đối phương hằm hằm sát khí mà tới, hắn không khỏi gật đầu: "Các hạ thù dai nhỉ, tâm tính như vậy, sao có thể tu tiên vấn đạo được?"
Đô Diễn khinh thường cười lạnh: "Ngươi biết cái gì? Một tên phàm nhân, ngay cả tư cách tu tiên còn không có!"
"Cũng chưa hẳn."
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Theo ta được biết, tập võ tới cảnh giới viên mãn, thì có thể dùng Trúc Cơ Đan để thành đạo."
Trong khi nói chuyện, ánh mắt hắn sáng lên nhìn chằm chằm đối phương, muốn từ trong miệng đối phương tìm được tin tức mình cần.
Lời của Tôn Hằng vừa dứt, Hạ Hầu Thắng đang đứng cách đó không xa cũng nheo mắt lại nhìn Tôn Hằng, ánh mắt mang theo vẻ ngạc nhiên.
"Trúc Cơ Đan?"
Nghe vậy, sự khinh thường trong mắt của Đô Diễn ngày càng nhiều: "Thể loại cuồng vọng, không biết nghe đồn từ nơi nào, sợ là Trúc Cơ Đan như thế nào, ngươi cũng không biết."
"Lúc trước, ngươi dám khiêu khích ta, thì bây giờ, liền lấy mạng tới chuộc tội đi!"
"Oanh!"
Vừa dứt lời, một luồng khí tức cường hãn, liền hiện lên từ trong cơ thể hắn, linh khí xung quanh rung chuyển, uy áp bao phủ bốn phương.
Từ uy áp có thể đoán được, Đô Diễn có thể là một vị luyện khí tầng chín, thậm chí còn có thể là luyện khí viên mãn!
Dường như hắn cũng không vội vàng xử lý Tôn Hằng, chỉ bày ra uy năng, nhằm trả lại những nhục nhã lúc trước Tôn Hằng đã mang lại cho hắn.
"Tiểu tử!"
Đô Diễn nắm tay, linh khí xung quanh hội tụ lại, linh khí liên tục hóa thành đao kiếm thương kích xuất hiện bên người của hắn.
"Không có tư chất, thì cả đời chỉ là một tên hạ đẳng. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy, sự khác nhau của người tập võ và người tu pháp!"
"Những tên tiên thiên ở trong Uyên Sơn, cho rằng trốn ở nơi này, là có thể miệt thị người tiu pháp? Quả thực là cuồng vọng vô tri!"
"Cái kia..."
Hạ Hầu Thắng cũng cảm thấy uy áp bao phủ bản thân mình, hắn khó khăn mở miệng: "Đây là ân oán cá nhân của các ngươi, tại hạ chỉ đi ngang qua đây, có thể thả cho ta một con đường không?"
"Hả?"
Bên cạnh Đô Diễn, là một lão già râu tóc trắng toái, lúc này quay đầu nhìn Hạ Hầu Thắng, trong ánh mắt của lão chỉ toàn lạnh lùng.
Lão gật gật đầu, nói: "Có thể."
Sắc mặt của Hạ Hầu Thắng trở nên vui vẻ, nhưng câu nói tiếp theo của đối phương, cũng khiến cho nét cười của hắn cứng lại.
"Để lại mọi thứ ở trên người, thì ngươi có thể lăn đi!"
"Aizz!"
Hạ Hầu Thắng cúi đầu thở dài, nhìn về phía Tôn Hằng, nói: "Tiểu huynh đệ, ta sẽ đối phó giúp ngươi một cái, như thế nào?"
"Cám ơn!"
Tôn Hằng gật đầu, lời còn chưa dứt, thì vô số binh khí, đã bắn tới người của hắn, bao phủ cả một vùng trời.
"Thứ này, ta cũng có!"
Hắn duỗi tay, lấy ra một tấm Kim Đao Liệt Diễm Phù.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook