Ly Thiên Đại Thánh
-
Quyển 3 - Chương 59: Bách Hoa Tông
Editor: Wave Literature
Lạc Thạch Trấn.
Trấn này không lớn, nhưng lại có năm ngàn tinh binh đóng quân ở đây.
Bên ngoài Lạc Thạch Trấn, kéo dài cho tới Uyên Sơn Cổ Thành, cách một đoạn, sẽ có một cái thành trấn.
Mỗi thành trấn, là một điểm chuyển tiếp, liên thông với Cổ Thành và sâu trong Uyên Sơn, là nơi trung chuyển vật tư.
Đi vào trong Lạc Thạch Trấn, thế lực của triều đình dần dần co lại, đa số là người tập võ, tội nhân, cùng với những người đến đây tìm kiếm vận may của Đại Ung, sinh tồn trong trấn này.
Bọn họ xâm nhập Uyên Sơn, thu thập những vật liệu quý trong đó, rồi đem đi đổi ở Lạc Thạch Trấn.
Cho nên sẽ có những thành trấn ở đây, dù sao địa hình của Uyên Sơn cũng rất kỳ lạ!
Ở sâu trong đó, đại quân không cách nào vào được, người tu pháp bị chế ngự rất nhiều, chỉ có những người tập võ tới tiên thiên, mới có thể dễ dàng hành động.
Bởi vậy, triều đình thỏa hiệp với mấy thế lực lớn ở nơi này, hình thành thế cục như bây giờ.
Đi vào Lạc Thành Trấn, thỉnh thoảng sẽ thấy một tiểu đội tinh binh tay cầm đao thương tuần tra trên phố.
Bầu không khí nơi này lạnh lẽo, nghiêm ngặt, khác xa bên ngoài.
Cho dù quán rượu quán trà, thì người ở bên trong cũng cố gắng ép giọng nói của mình đến mức nhỏ nhất.
Nha môn, Thương Viện.
Cái tên Thương Viện này rất kỳ quái, nhưng đây là nơi giao dịch giữa triều đình và tội phạm ở trong Uyên Sơn.
"Năm gốc Ngọc Tủy Chi."
Trong Thương Viện rộng lớn này, có mấy gian phòng chuyên dùng để tiếp đón tiên thiên cao thủ.
Một lão già đầu đầy tóc trắng chăm chú kiểm tra đồ vật trên bàn, khẽ nâng đầu, nhìn về phía Tôn Hằng nói: "Hai góc có thể đổi một tháng cưỡng bức lao động, còn lại ba gốc, công tử muốn xử lý như thế nào?"
Tôn Hằng ngồi ở đối diện, hỏi: "Có thể dùng chúng để giảm thời gian thi hành án không?"
"Có thể!"
Lão già gật đầu, nói: "Nhưng mà, trừ một ít thiên tài địa bảo đặc thù, thì một lần chỉ được giảm thời gian thi hành án một tháng mà thôi."
Dừng một chút,
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Lão phu thấy, công tử muốn dùng cái này để giảm thời gian thi hành án, quá lãng phí!"
Sắc mặt của Tôn Hằng hơi trầm xuống.
Thời hạn thi hành án của hắn, chừng ba giáp, cho dù một tháng giảm một lần, thì cũng bị cưỡng bức lao động gần chín mươi năm.
Cho dù tuổi thọ của tiên thiên cao thủ nhiều hơn người thường rất nhiều, nhưng chín mươi năm, không ai có thể chắc chắn mình không hóa thành một bộ xương khô được.
Huống chi, hắn đang ở một nơi nguy hiểm như Uyên Sơn, thời gian sống của hắn cũng không được lâu cho lắm!
Giống như lão già này vừa nói, dùng linh dược để giảm thời gian thi hành án, gần như là lãnh phí không công vậy.
"Phù..."
Tôn Hằng thở dài một hơi, buồn bực nói: "Vậy có thể đưa thuốc giải tháng tiếp theo cho ta không?"
"Chuyện này..."
Lão già kia khó xử, nói: "Nếu muốn nhận thuốc giải sớm, thì phải thi hành án ba năm, mới có thể đổi được."
Tôn Hằng vừa mới tới, nên không thể nhận được.
Lão già thấy sắc mặt của Tôn Hằng trầm xuống, trong lòng cũng hoảng hốt.
Trong Uyên Sơn, mỗi một vị tiên thiên cao thủ, cũng không dễ chọc.
Cho dù hắn là người của nha môn, nhưng nếu hắn chọc giận tiên thiên cao thủ, mặc dù bọn họ là tội nhân, thì cấp trên cũng sẽ nghiêm trị hắn.
Hắn vội vàng lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn, nói: "Công tử đừng giận, ở chỗ chúng ta, có mấy loại đan dược và vật tư, thậm chí có cả tiên thiên công pháp, công tử có thể đổi lấy những thứ này."
"A!"
Tôn Hằng chớp mắt một cái, cúi đầu nhìn về tờ giấy ở trên bàn.
"Dung Nguyên Đan, Phụ Nguyên Đan, Ngưng Thần Lộ…, những vật này, đều rất cần thiết cho tiên thiên cao thủ."
"Còn có huyền thiết, tinh kim, thần binh chém sắt như chém bùn, rồi áo giáp bằng huyền thiết không thể phá vỡ…, những vật này, nếu như ở bên ngoài, cho dù có nhiều tiền, cũng không có biện pháp để mua đâu."
Lão già giống như một vị thương gia, không ngừng giới thiệu đồ của mình: "Còn có Thanh Dương Đan, Nguyên Dương Đan, không chỉ có thể gia tăng tu vi, còn giúp tiên thiên cao thủ đột phá cảnh giới, rất hiếm thấy."
Hai con ngươi của Tôn Hằng chuyển động, nói: "Hai loại đan dược này, đổi thế nào?"
"Cái này..."
Sắc mặt của lão già này cứng lại: "Hai loại đan dược này, tương đối quý hiếm, hai gốc Ngọc Tủy Chi, cũng chỉ có thể đổi được một hạt, mà một lọ thì có ba hạt thôi."
Tôn Hằng gật đầu, hắn cũng không ngoài ý muốn với cái giá như vậy, tiếp tục hỏi: "Còn vàng bạc thì sao? Một cây Ngọc Tủy Chi, có thể đổi bao nhiêu tiền?"
Lão già thấy sắc mặt của Tôn Hằng hòa hoãn, trong lòng cũng buông lòng một chút, nói: "Một tháng trước, một cây Ngọc Tủy Chi đối được bảy trăm năm mươi lượng bạc."
Khóe miệng của Tôn Hằng hơi co lại, nói như vậy, mỗi một vị tiên thiên tội nhân, chỉ là cưỡng bức lao động, thì hàng năm phải cống nạp cho triều đình gần hai vạn lượng bạc?
Khoản mua bán này, có lợi nhất!
Sau đó lão già lại lấy ra vài môn tiên thiên công pháp, không nói tới giá cả của chúng rất đắt đỏ, uy lực cũng không vừa mắt Tôn Hằng.
Hắn lập tức nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Đổi một hạt Thanh Dương Đan, còn lại đổi thành bạc hết cho ta."
"Vâng!"
Lão già gật đầu, thu Ngọc Tủy Chi trên bàn lại, khom người lấy ra một cái lệnh bài bằng gỗ ghi lên mấy chữ, sau đó đưa một nửa cái lệnh bài cho Tôn Hằng.
Mà Tôn Hằng, cầm lấy cái lệnh bài này, là có thể đi đổi vật tư.
Hắn hăng hái cầm lệnh bài, đang muốn bước vào trong nhà đổi vật tư, thì đột nhiên thấy trời tối sầm lại, một bóng người cường tráng đã đứng trước mặt của hắn.
"Huynh đài, xin dừng bước!"
Giọng của người tới khó chịu, giống như là tiếng chuông kêu.
Tôn Hằng ngẩng đầu, nhìn về phía người này, ánh mắt trở nên kinh ngạc.
Người này cao hơn mình hai cái đầu, cơ thể to béo có thể so với gấu đen, giọng nói khó nghe, lại là một người nữ!
"Cô... Cô nương tìm ta có chuyện gì không?"
Tôn Hằng chưa bao giờ nói ra hai chữ cô nương mà khó khăn như vậy.
Khuôn mặt dữ tợn của người này cố gắng nở ra một cái nị cười, nhưng không thể nào hiện ra nét cười được, nàng chỉ tay về sau lưng Tôn Hằng, nói: "Những cái Thiết Tuyến Xà này, là con mồi của huynh đài sao?"
"Không sai!"
Tôn Hằng gật đầu.
"Huynh đài thật giỏi!"
Nữ tử vẻ mặt hào khí vỗ tay, tiếng vỗ tay như tiếng sấm rền: "Thiết Tuyền Xà vững như sắt thép, bay vút như điện, còn mang theo kịch độc, lại càng kết bè kết phái mà xuất hiện, từ trước tới nay đều rất khó chơi, không ngờ huynh đài có thể săn được nhiều như vậy."
Tôn Hằng khách khí chắp tay: "Cô nương khách khí rồi, may mắn mà thôi."
"Ha ha…, huynh đài khiêm tốn quá."
Nữ tử ngửa đầu cười to, khí thế không thua gì nam nhân, nói: "Không dối gạt huynh đài, ta muốn mua những con Thiết Tuyến Xà này, huynh nói giá tiền, được thì ta sẽ mua."
"À quên tới thiệu, tại hạ Bách Hoa Tông Cơ Linh Ân."
Vừa nói xong, nàng cảm thấy mình nói tên có chút dư thừa, nhưng Tôn Hằng, lại mỉm cười nhìn người đang đứng trước mặt mình này.
Thậm chí, hắn còn thấy thú vị.
Bách Hoa Tông?
Không biết vị cô nương này là đóa hoa gì?
Một suy nghĩ cổ quái lóe lên trong đầu Tôn Hằng, hắn lập tức lắc đầu một cái, nói: "Thật không dám giấu diếm, tại hạ mới vừa tới đây, nên cũng không hiểu nhiều về giá tiền nơi này lắm."
"Như vậy sao!"
Cơ Linh Ân lấy tay sờ cằm, nói: "Thiết Tuyết Xà có giá trị mười lượng một con, nhưng Thiết Tuyến Xà trong tay huynh đài, chỉ còn xác khô, không có da rắn, không có nọc độc, nên giá tiền cũng không cao. Nên ta ra giá bốn mươi hai lượng, mua những con Thiết Tuyến Xà này, như thế nào?"
Nàng nhìn Tôn Hằng, hai mắt sáng ngời: "Huynh đài cũng không cần lo ta ép giá, chỉ cần ngươi hỏi nơi nào ra giá cao hơi, Linh Ân nguyện bồi thường gấp đôi!"
"Danh dự của Bách Hoa Tông, không dùng để lừa những đồng bạc này đâu."
"Cơ cô nương nói đùa."
Tôn Hằng lắc đầu, không cần nói Bách Hoa Tông của nàng ta, chỉ cần vị Cơ Linh Ân này, cũng đã là một tiên thiên cao thủ, không có rãnh để đi lừa mấy đồng bạc của hắn.
Không sai, người nữ dáng người to lớn khôi ngô này, là một vị tiên thiên!
"Nếu như thế, một tay giao tiền, một tay giao hàng."
"Sảng khoái!"
Cơ Linh Ân há miệng rộng đồng ý, vỗ tay một cái, đã có người đi tới, một tay cầm Thiết Tuyến Xà, một tay đưa bạc.
Trong lúc giao dịch, Cơ Linh Ân hiếu kỳ nhìn Tôn Hằng, cũng mời hắn rảnh thì đi Bách Hoa Tông làm khách.
Từ trong miệng của đối phương, Tôn Hằng cũng biết, Bách Hoa Tông là một trong tứ đại thế lực của Uyên Sơn!
Mạnh ngang Cửu Ấn Tông.
Tôn Hằng cũng không biết điều này, dù sao mấy ngày gần đây hắn đều bị vây trong thung lũng Vạn Độc Sơn.
Một lát sau, Cơ Linh Ân chắp hai tay sau lưng, hơi nheo mắt nhìn bóng lưng của Tôn Hằng khuất dần, lúc này mới vung tay lên, dẫn người đi khỏi Thương Viện.
Đi ra Thương Viện, một đoàn người đi nhanh, cuối cùng dừng lại trước một quán rượu.
Phất tay ra hiệu cho thủ hạ không đi theo, Cơ Linh Ân một mình đi vào quán rượu, đi tới tầng cao nhất.
"Thuộc hạ Cơ Linh Ân, muốn gặp thánh nữ!"
"Vào đi."
Cánh cửa không gió mà mở ra, cùng với một mùi thơm thoang thoảng bay ra.
Sắc mặt hào khí của Cơ Linh Ân biến thành căng thẳng, cẩn thận bước vào trong phòng, nàng vừa bước vào, thì cửa phòng liền đóng lại.
"Có việc gì sao?"
Một giọng nói êm ái vang lên, mang theo cảm giác lười nhác, khiến cho người khác không tự chủ mà buông lỏng cơ thể.
Cơ Linh Ân không dám vô lễ với người ở trong này, cơ thể thẳng tắp, lập tức trả lời: "Thuộc hạ vừa gặp một vị cao thủ chuyên dùng độc."
"Ừ, không liên lạc được với Ngã Bách Độc sao?"
Giọng nói lại vang lên, dường như mang theo một chút không vui.
"Phù phù!"
Đầu gối của Cơ Linh Ân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, run rẩy trả lời: "Là do thuộc hạ vô dụng! Từ hai tháng trước, Ngã Bách Độc gần như biến mất khỏi thế gian, thuộc hạ tìm khắp Uyên Sơn, nhưng cũng không tìm thấy hắn."
"Mà thôi!"
Lụa mỏng trong phòng lay động, một giọng nói truyền tới: "Người ngươi vừa gặp, thực lực như thế nào?"
"Tiên Thiên Trung Kỳ, biết dùng độc!"
Sắc mặt của Cơ Linh Ân nghiêm túc nói: "Người này là tiên thiên tội nhân, có người nói hắn bị trúng kịch độc, sẽ không sống được bao lâu nữa."
"Hừ, đồn thổi tầm bậy!"
"A......"
Giọng nói kia lại vang lên: "Tiên thiên trung kỳ sao, tên gọi là gì, người ở đâu?"
Cơ Linh Ân cung kính trả lời: "Hắn gọi là Tôn Hằng, người của Lư châu Đông Dương phủ."
"Chờ một chút?"
Trong phòng bỗng nhiên có gió mát thổi lên, một bóng người uyển chuyển xuất hiện.
"Ngươi vừa mới nói… Hắn tên là Tôn Hằng sao?"
Lạc Thạch Trấn.
Trấn này không lớn, nhưng lại có năm ngàn tinh binh đóng quân ở đây.
Bên ngoài Lạc Thạch Trấn, kéo dài cho tới Uyên Sơn Cổ Thành, cách một đoạn, sẽ có một cái thành trấn.
Mỗi thành trấn, là một điểm chuyển tiếp, liên thông với Cổ Thành và sâu trong Uyên Sơn, là nơi trung chuyển vật tư.
Đi vào trong Lạc Thạch Trấn, thế lực của triều đình dần dần co lại, đa số là người tập võ, tội nhân, cùng với những người đến đây tìm kiếm vận may của Đại Ung, sinh tồn trong trấn này.
Bọn họ xâm nhập Uyên Sơn, thu thập những vật liệu quý trong đó, rồi đem đi đổi ở Lạc Thạch Trấn.
Cho nên sẽ có những thành trấn ở đây, dù sao địa hình của Uyên Sơn cũng rất kỳ lạ!
Ở sâu trong đó, đại quân không cách nào vào được, người tu pháp bị chế ngự rất nhiều, chỉ có những người tập võ tới tiên thiên, mới có thể dễ dàng hành động.
Bởi vậy, triều đình thỏa hiệp với mấy thế lực lớn ở nơi này, hình thành thế cục như bây giờ.
Đi vào Lạc Thành Trấn, thỉnh thoảng sẽ thấy một tiểu đội tinh binh tay cầm đao thương tuần tra trên phố.
Bầu không khí nơi này lạnh lẽo, nghiêm ngặt, khác xa bên ngoài.
Cho dù quán rượu quán trà, thì người ở bên trong cũng cố gắng ép giọng nói của mình đến mức nhỏ nhất.
Nha môn, Thương Viện.
Cái tên Thương Viện này rất kỳ quái, nhưng đây là nơi giao dịch giữa triều đình và tội phạm ở trong Uyên Sơn.
"Năm gốc Ngọc Tủy Chi."
Trong Thương Viện rộng lớn này, có mấy gian phòng chuyên dùng để tiếp đón tiên thiên cao thủ.
Một lão già đầu đầy tóc trắng chăm chú kiểm tra đồ vật trên bàn, khẽ nâng đầu, nhìn về phía Tôn Hằng nói: "Hai góc có thể đổi một tháng cưỡng bức lao động, còn lại ba gốc, công tử muốn xử lý như thế nào?"
Tôn Hằng ngồi ở đối diện, hỏi: "Có thể dùng chúng để giảm thời gian thi hành án không?"
"Có thể!"
Lão già gật đầu, nói: "Nhưng mà, trừ một ít thiên tài địa bảo đặc thù, thì một lần chỉ được giảm thời gian thi hành án một tháng mà thôi."
Dừng một chút,
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Lão phu thấy, công tử muốn dùng cái này để giảm thời gian thi hành án, quá lãng phí!"
Sắc mặt của Tôn Hằng hơi trầm xuống.
Thời hạn thi hành án của hắn, chừng ba giáp, cho dù một tháng giảm một lần, thì cũng bị cưỡng bức lao động gần chín mươi năm.
Cho dù tuổi thọ của tiên thiên cao thủ nhiều hơn người thường rất nhiều, nhưng chín mươi năm, không ai có thể chắc chắn mình không hóa thành một bộ xương khô được.
Huống chi, hắn đang ở một nơi nguy hiểm như Uyên Sơn, thời gian sống của hắn cũng không được lâu cho lắm!
Giống như lão già này vừa nói, dùng linh dược để giảm thời gian thi hành án, gần như là lãnh phí không công vậy.
"Phù..."
Tôn Hằng thở dài một hơi, buồn bực nói: "Vậy có thể đưa thuốc giải tháng tiếp theo cho ta không?"
"Chuyện này..."
Lão già kia khó xử, nói: "Nếu muốn nhận thuốc giải sớm, thì phải thi hành án ba năm, mới có thể đổi được."
Tôn Hằng vừa mới tới, nên không thể nhận được.
Lão già thấy sắc mặt của Tôn Hằng trầm xuống, trong lòng cũng hoảng hốt.
Trong Uyên Sơn, mỗi một vị tiên thiên cao thủ, cũng không dễ chọc.
Cho dù hắn là người của nha môn, nhưng nếu hắn chọc giận tiên thiên cao thủ, mặc dù bọn họ là tội nhân, thì cấp trên cũng sẽ nghiêm trị hắn.
Hắn vội vàng lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn, nói: "Công tử đừng giận, ở chỗ chúng ta, có mấy loại đan dược và vật tư, thậm chí có cả tiên thiên công pháp, công tử có thể đổi lấy những thứ này."
"A!"
Tôn Hằng chớp mắt một cái, cúi đầu nhìn về tờ giấy ở trên bàn.
"Dung Nguyên Đan, Phụ Nguyên Đan, Ngưng Thần Lộ…, những vật này, đều rất cần thiết cho tiên thiên cao thủ."
"Còn có huyền thiết, tinh kim, thần binh chém sắt như chém bùn, rồi áo giáp bằng huyền thiết không thể phá vỡ…, những vật này, nếu như ở bên ngoài, cho dù có nhiều tiền, cũng không có biện pháp để mua đâu."
Lão già giống như một vị thương gia, không ngừng giới thiệu đồ của mình: "Còn có Thanh Dương Đan, Nguyên Dương Đan, không chỉ có thể gia tăng tu vi, còn giúp tiên thiên cao thủ đột phá cảnh giới, rất hiếm thấy."
Hai con ngươi của Tôn Hằng chuyển động, nói: "Hai loại đan dược này, đổi thế nào?"
"Cái này..."
Sắc mặt của lão già này cứng lại: "Hai loại đan dược này, tương đối quý hiếm, hai gốc Ngọc Tủy Chi, cũng chỉ có thể đổi được một hạt, mà một lọ thì có ba hạt thôi."
Tôn Hằng gật đầu, hắn cũng không ngoài ý muốn với cái giá như vậy, tiếp tục hỏi: "Còn vàng bạc thì sao? Một cây Ngọc Tủy Chi, có thể đổi bao nhiêu tiền?"
Lão già thấy sắc mặt của Tôn Hằng hòa hoãn, trong lòng cũng buông lòng một chút, nói: "Một tháng trước, một cây Ngọc Tủy Chi đối được bảy trăm năm mươi lượng bạc."
Khóe miệng của Tôn Hằng hơi co lại, nói như vậy, mỗi một vị tiên thiên tội nhân, chỉ là cưỡng bức lao động, thì hàng năm phải cống nạp cho triều đình gần hai vạn lượng bạc?
Khoản mua bán này, có lợi nhất!
Sau đó lão già lại lấy ra vài môn tiên thiên công pháp, không nói tới giá cả của chúng rất đắt đỏ, uy lực cũng không vừa mắt Tôn Hằng.
Hắn lập tức nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Đổi một hạt Thanh Dương Đan, còn lại đổi thành bạc hết cho ta."
"Vâng!"
Lão già gật đầu, thu Ngọc Tủy Chi trên bàn lại, khom người lấy ra một cái lệnh bài bằng gỗ ghi lên mấy chữ, sau đó đưa một nửa cái lệnh bài cho Tôn Hằng.
Mà Tôn Hằng, cầm lấy cái lệnh bài này, là có thể đi đổi vật tư.
Hắn hăng hái cầm lệnh bài, đang muốn bước vào trong nhà đổi vật tư, thì đột nhiên thấy trời tối sầm lại, một bóng người cường tráng đã đứng trước mặt của hắn.
"Huynh đài, xin dừng bước!"
Giọng của người tới khó chịu, giống như là tiếng chuông kêu.
Tôn Hằng ngẩng đầu, nhìn về phía người này, ánh mắt trở nên kinh ngạc.
Người này cao hơn mình hai cái đầu, cơ thể to béo có thể so với gấu đen, giọng nói khó nghe, lại là một người nữ!
"Cô... Cô nương tìm ta có chuyện gì không?"
Tôn Hằng chưa bao giờ nói ra hai chữ cô nương mà khó khăn như vậy.
Khuôn mặt dữ tợn của người này cố gắng nở ra một cái nị cười, nhưng không thể nào hiện ra nét cười được, nàng chỉ tay về sau lưng Tôn Hằng, nói: "Những cái Thiết Tuyến Xà này, là con mồi của huynh đài sao?"
"Không sai!"
Tôn Hằng gật đầu.
"Huynh đài thật giỏi!"
Nữ tử vẻ mặt hào khí vỗ tay, tiếng vỗ tay như tiếng sấm rền: "Thiết Tuyền Xà vững như sắt thép, bay vút như điện, còn mang theo kịch độc, lại càng kết bè kết phái mà xuất hiện, từ trước tới nay đều rất khó chơi, không ngờ huynh đài có thể săn được nhiều như vậy."
Tôn Hằng khách khí chắp tay: "Cô nương khách khí rồi, may mắn mà thôi."
"Ha ha…, huynh đài khiêm tốn quá."
Nữ tử ngửa đầu cười to, khí thế không thua gì nam nhân, nói: "Không dối gạt huynh đài, ta muốn mua những con Thiết Tuyến Xà này, huynh nói giá tiền, được thì ta sẽ mua."
"À quên tới thiệu, tại hạ Bách Hoa Tông Cơ Linh Ân."
Vừa nói xong, nàng cảm thấy mình nói tên có chút dư thừa, nhưng Tôn Hằng, lại mỉm cười nhìn người đang đứng trước mặt mình này.
Thậm chí, hắn còn thấy thú vị.
Bách Hoa Tông?
Không biết vị cô nương này là đóa hoa gì?
Một suy nghĩ cổ quái lóe lên trong đầu Tôn Hằng, hắn lập tức lắc đầu một cái, nói: "Thật không dám giấu diếm, tại hạ mới vừa tới đây, nên cũng không hiểu nhiều về giá tiền nơi này lắm."
"Như vậy sao!"
Cơ Linh Ân lấy tay sờ cằm, nói: "Thiết Tuyết Xà có giá trị mười lượng một con, nhưng Thiết Tuyến Xà trong tay huynh đài, chỉ còn xác khô, không có da rắn, không có nọc độc, nên giá tiền cũng không cao. Nên ta ra giá bốn mươi hai lượng, mua những con Thiết Tuyến Xà này, như thế nào?"
Nàng nhìn Tôn Hằng, hai mắt sáng ngời: "Huynh đài cũng không cần lo ta ép giá, chỉ cần ngươi hỏi nơi nào ra giá cao hơi, Linh Ân nguyện bồi thường gấp đôi!"
"Danh dự của Bách Hoa Tông, không dùng để lừa những đồng bạc này đâu."
"Cơ cô nương nói đùa."
Tôn Hằng lắc đầu, không cần nói Bách Hoa Tông của nàng ta, chỉ cần vị Cơ Linh Ân này, cũng đã là một tiên thiên cao thủ, không có rãnh để đi lừa mấy đồng bạc của hắn.
Không sai, người nữ dáng người to lớn khôi ngô này, là một vị tiên thiên!
"Nếu như thế, một tay giao tiền, một tay giao hàng."
"Sảng khoái!"
Cơ Linh Ân há miệng rộng đồng ý, vỗ tay một cái, đã có người đi tới, một tay cầm Thiết Tuyến Xà, một tay đưa bạc.
Trong lúc giao dịch, Cơ Linh Ân hiếu kỳ nhìn Tôn Hằng, cũng mời hắn rảnh thì đi Bách Hoa Tông làm khách.
Từ trong miệng của đối phương, Tôn Hằng cũng biết, Bách Hoa Tông là một trong tứ đại thế lực của Uyên Sơn!
Mạnh ngang Cửu Ấn Tông.
Tôn Hằng cũng không biết điều này, dù sao mấy ngày gần đây hắn đều bị vây trong thung lũng Vạn Độc Sơn.
Một lát sau, Cơ Linh Ân chắp hai tay sau lưng, hơi nheo mắt nhìn bóng lưng của Tôn Hằng khuất dần, lúc này mới vung tay lên, dẫn người đi khỏi Thương Viện.
Đi ra Thương Viện, một đoàn người đi nhanh, cuối cùng dừng lại trước một quán rượu.
Phất tay ra hiệu cho thủ hạ không đi theo, Cơ Linh Ân một mình đi vào quán rượu, đi tới tầng cao nhất.
"Thuộc hạ Cơ Linh Ân, muốn gặp thánh nữ!"
"Vào đi."
Cánh cửa không gió mà mở ra, cùng với một mùi thơm thoang thoảng bay ra.
Sắc mặt hào khí của Cơ Linh Ân biến thành căng thẳng, cẩn thận bước vào trong phòng, nàng vừa bước vào, thì cửa phòng liền đóng lại.
"Có việc gì sao?"
Một giọng nói êm ái vang lên, mang theo cảm giác lười nhác, khiến cho người khác không tự chủ mà buông lỏng cơ thể.
Cơ Linh Ân không dám vô lễ với người ở trong này, cơ thể thẳng tắp, lập tức trả lời: "Thuộc hạ vừa gặp một vị cao thủ chuyên dùng độc."
"Ừ, không liên lạc được với Ngã Bách Độc sao?"
Giọng nói lại vang lên, dường như mang theo một chút không vui.
"Phù phù!"
Đầu gối của Cơ Linh Ân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, run rẩy trả lời: "Là do thuộc hạ vô dụng! Từ hai tháng trước, Ngã Bách Độc gần như biến mất khỏi thế gian, thuộc hạ tìm khắp Uyên Sơn, nhưng cũng không tìm thấy hắn."
"Mà thôi!"
Lụa mỏng trong phòng lay động, một giọng nói truyền tới: "Người ngươi vừa gặp, thực lực như thế nào?"
"Tiên Thiên Trung Kỳ, biết dùng độc!"
Sắc mặt của Cơ Linh Ân nghiêm túc nói: "Người này là tiên thiên tội nhân, có người nói hắn bị trúng kịch độc, sẽ không sống được bao lâu nữa."
"Hừ, đồn thổi tầm bậy!"
"A......"
Giọng nói kia lại vang lên: "Tiên thiên trung kỳ sao, tên gọi là gì, người ở đâu?"
Cơ Linh Ân cung kính trả lời: "Hắn gọi là Tôn Hằng, người của Lư châu Đông Dương phủ."
"Chờ một chút?"
Trong phòng bỗng nhiên có gió mát thổi lên, một bóng người uyển chuyển xuất hiện.
"Ngươi vừa mới nói… Hắn tên là Tôn Hằng sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook