Ly Thiên Đại Thánh
-
Quyển 3 - Chương 113: Kinh ngạc
Editor: Wave Literature
"Vù vù… Vù vù…"
Trong chân trời bao la rộng lớn, có một con chim hình thù kỳ dị, vẻ mặt dữ tợn đang bay ở giữa.
Con chim này giống như diều hâu, nhưng vóc dáng của nó lại to hơn trâu mộng, hai cánh mở ra dài tầm mười mét.
Diều hâu kiện tráng, hùng tráng, dáng bay của nó ưu nhã, rất có mỹ cảm.
Nhưng con chim này thì khác xa.
Trên cổ của nó, có hai cái đầu, mào gà uốn lượn, đôi mắt hung tàn, toàn thân lộ ra khí tức hung tàn dữ tợn.
Hai cánh nó đập một cái, gió mạnh nổi lên như bão, cơ thể to lớn của nó cũng phi nhanh trong gió mạnh, uy thế kinh người.
"Dư huynh đệ, con Song Đầu Phi Ưng của ngươi cũng không tệ."
Ở trên lưng con hung cầm này, có hai người đứng thẳng, trong đó có một vị đón gió đứng, hai chân đạp xuống không nhúc nhích, đang nghiêng đầu nói với tên còn lại: "Bay lượn trong gió, tiêu dao thoải mái như vậy, xem ra Chu mỗ cũng nên kiếm một con mới được."
"Ha ha..., nếu Chu huynh muốn, vẫn dễ dàng."
Du Lăng đeo song kiếm, chỉ huy Phi Ưng bay lượn, cười nói: "Không nói những thứ khác, chỉ cần ngươi mở miệng nói một câu, sợ là tông chủ sẽ đưa con Phi Ưng này cho ngươi mất."
"Du huynh đệ nói đùa."
Chu Chí lắc đầu cười: "Quân tử không chiếm chỗ tốt của người khác, huống hồ, ta thấy Du huynh đệ cũng không nỡ bỏ nha?"
"Hì…"
Du Lăng cười khẽ, nói: "Chu huynh nói đúng, nếu là trước kia, thì cho thì cho thôi, nhưng bây giờ, ta không nỡ bỏ."
"A!"
Sắc mặt của Chu Chí thay đổi, nói: "Vì sao?"
"Đương nhiên là con Phi Ưng này không giống với lúc trước rồi."
Du Lăng cười sang sảng một tiếng, vỗ vào cái cổ của Phi Ưng, nói: "Đi, hiển lộ bản lãnh của ngươi, cho Chu huynh thấy."
"Lê-eeee-eezz~!!"
Phi Ưng kêu Lê-eeee-eezz~!, hai đầu uốn lượn vào nhau.
"Vù…"
Sau một khắc,
Quanh người của con Song Đầu Phi Ưng, lặng lẽ xuất hiện một tầng sương trắng, sương mù vừa xuất hiện, thì tốc độ của nó tăng mạnh.
Tốc độ của nó cực nhanh, coi như là Chu Chí cũng kinh ngạc không thôi.
"Chu huynh, không chỉ như vậy."
Thấy được sắc mặt của đối phương biến đổi, Du Lăng cười to, sau đó chỉ thấy con Phi Ưng này ngẩng đầu, cổ họng chuyển động, dường như chuẩn bị phun ra vật gì.
Sau một khắc.
"Oanh..."
Một ngọn lửa dài đến trăm mét, bay ra từ trong miệng con Phu Ưng này, ngọn lửa này lúc đầu chỉ lớn bằng sợi dây, khi bay được trăm mét, đã bao phủ phạm vi mấy trượng.
Nhiệt độ của nó kinh người, cho dù cách nhau rất xa, còn có thể khiến cho Chu Chí cảm thấy khô nóng.
Hai đầu Phi Ưng đong đưa, liên tục phun lửa, bay lượn trên không trung, uy thế khiến cho người ta sợ hãi!
Cho đến khi ngọn lửa biến mất, không khí nóng cũng bỏ lại ở đằng sau.
"Thế nào?"
Phi Ưng đã không còn phun lửa, Du Lăng nở nụ cười nhìn Chu Chính.
"Không tệ! Xem ra con Phi Ưng này được rất nhiều chỗ tốt từ những tia sáng lúc trước."
Chu Chí luôn tự đại, lúc này cũng không thể không nghiêm mặt gật đầu: "Uy năng mạnh mẽ như vậy, sợ là ngay cả ta cũng phải nghiêm mặt đỡ."
Chuyện này hai năm gần đây cũng không hiếm thấy, cũng bởi vì vậy, sâu trong Uyên Sơn ngày càng nguy hiểm.
Dù sao, so với những con dã thú đã bị người thu phục, thì những con hung thú trong rừng càng hung dữ, càng nhiều hơn!
Dừng một chút, hắn mới lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía Du Lăng: "Nghe nói Du huynh đệ đang thỉnh giáo tiễn pháp của Càn Khôn Nhất Tiễn, chẳng lẽ ngươi muốn cưỡi ưng bắn cung?"
Nói tới đây, sắc mặt của Chu Chí đã trở thành thán phục: "Có con Phi Ưng này, còn có tiễn thuật của Càn Khôn Nhất Tiễn, xem ra về sau, Du huynh đệ cũng là một nhân vật trong Cửu Ấn Tông!"
"Chu huynh nói đùa."
Du Lăng lắc đầu cười: "Tiễn pháp đâu có dễ học như vậy? Huống gì tiễn pháp của Càn Khôn Nhất Tiễn."
"Du huynh đệ quá khiêm tốn."
Lúc này Chu Chí cũng không nói đùa nữa, tuy đối phương mạnh, nhưng nếu không bước vào tiên thiên hậu kỳ, cũng không uy hiếp được hắn.
"Xem ra, nếu như hôm nay không có Chu mỗ, Dư huynh đệ cũng có thể mời vị Tôn Hằng kia ra."
Dưới góc nhìn của hắn, Tôn Hằng cũng chỉ là tiên thiên trung kỳ.
Hơn nữa nghe nói sau vụ Uyên Sơn biến hóa kia, những con Thiên Hạt Cổ hắn đã nuôi nhốt lâu ngày đã không còn, thực lực giảm mạnh.
Lúc này Du Lăng triển lộ thực lực như vậy, vẫn còn có thể bắt được Tôn Hằng.
"Chuyện này..."
Du Lăng chớp mắt, nói: "Những năm nay, chưa có ai thấy vị chủ nhân của Vạn Xà Quật này xuất thủ cả. Còn về phần thực lực của người này, lại có nhiều lời đồn, miêu tả lại như trời với đất."
"Nói thật, chống lại hắn, tại hạ cũng không nắm chắc. Hơn nữa con Phi Ưng của ta chỉ có thể bay trên trời, nếu mà xuống đất, sợ là không địch lại rắn độc của Vạn Độc Xà."
"Lời ấy có lý."
Chu Chú gật đầu, nói: "Ta đã từng gặp hắn ở Lạc Thạch Trấn, thực lực của hắn, cho dù đứng trong tiên thiên trung kỳ, cũng là cực hạn."
"Cho dù có mạnh hơn nữa, cũng chỉ tiên thiên trung kỳ."
Du Lăng cười khẽ, nói: "Không có đám côn trùng kia, lại có tại hạ trợ giúp, chẳng lẽ Chu huynh còn không chắc mình có thể đối phó hắn sao?"
"Thế nào?"
Chu Chí nở nụ cười, hào khí lộ ra bên ngoài: "Đừng nói hắn không có những con côn trùng kia, cho dù có, cũng không phải đối thủ của Chu Mỗ!"
"Chu huynh bá khí!"
Du Lăng vỗ tay khen, sau đó chỉ xuống dưới, nói: "Đã đến Vạn Xà Quật, chúng ta bay xuống thôi."
"Không cần!"
Chu Chí co rụt đôi mắt lại, ý lạnh trong mắt tràn ra bên ngoài, còn có cả sát khí: "Du huynh đệ trợ trận cho ta là được, tại hạ đi một chút sẽ trở lại."
"Cũng tốt!"
Du Lăng nhún vai, nói: "Vậy tại hạ chờ tin tốt của Chu huynh."
Trong giọng nói của hai người, sát khí lộ ra bên ngoài, hiển nhiên đã quên lời dặn dĩ hòa vi quý của Trương Tông Khẩu.
Hay là, trong lòng bọn họ rất hiểu, Uyên Sơn lớn như vậy đều thuộc Cửu Ấn Tông, chỉ có cái Vạn Xà Quật này lẻ loi, đã khiến cho nhiều người không thích.
Lần này, mời người là giả, mà nhất thống Uyên Sơn, mới là chuyện chính!
"Vù…"
Tiếng gió xuất hiện.
Chu Chí vận chuyển thân pháp, nhảy từ hơn trăm mét xuống Vạn Xà Quật, đang bay trên không, đã tỏa ra khí tức của mình, ép cho không khí ở dưới gào thét, xoáy lên vô số gió xoáy.
"Ầm ầm..."
Tiếng nổ trầm đục vang lên, Chu Chí chỉ cao bằng sáu xích, nhưng lúc này rơi xuống, lại như thần linh, dường như muốn ép sập một vùng trời đất.
Dưới chân của hắn, đá vụn vỡ nát, gió núi gào thét, trong chớp mắt không biết có bao nhiêu rắn độc bị gió mạnh xoáy về phương xa.
"Tôn Hằng!"
Giọng nói nặng nề vang khắp Vạn Xà Quật, hai chân của Chu Chi rơi xuống đất, càng mang tới những tiếng nổ lớn.
"Tại hạ Chu Chí, được Trương Tông Chủ ủy quyền, mời ngươi đi Vọng Uyên Sơn một chuyến, xuất hiện đi!"
Giọng nói của hắn như sấm rền, tuy không có sử dụng âm ba không, nhưng vẫn có uy năng kinh người.
Phía trên, ánh mắt Du Lăng mang theo thán phục.
Tiên thiên trung kỳ cũng hậu kỳ, chỉ là một bước ngắn, nhưng thực lực, lại như trời với đất!
Từ năm đó Tôn Hằng có mấy ngàn Thiên Hạt Cổ, mới có thể ép được Từ Tử Tấn, những năm gần đây, chưa ai có thể vượt cấp khiêu chiến.
Chu Chí là đối tượng lôi kéo quan trọng của Cửu Ấn Tông, mà bản thân của hắn cũng có ý quy hàng, hơn nữa còn muốn đoạt chức vị đường chủ của Ngoại Vụ Đường.
Lần này nếu hắn áp đảo hoặc bắt giết Tôn Hằng, giúp cho Uyên Sơn nhất thống, thì đã có thể để lại ấn tượng tốt cho tông chủ.
Xem ra, về sau mình phải tạo quan hệ với hắn mới được.
"Rống..."
Trong lúc Du Lăng đang suy nghĩ, một tiếng rống giận đã vang lên từ bên dưới.
Tiếng gào kia còn lớn hơn giọng nói của Chu Chí, khiến cho hắn giật mình một cái.
Con Song Đầu Phi Ưng ở dưới lại càng kêu lên một tiếng, liên tục vỗ hai cánh, cơ thể mất thăng bằng rơi xuống dưới.
"Vật gì?"
Chu Chí nhướng mày, rống giận một tiếng.
Lời của hắn còn chưa dứt, chỉ thấy trong một cái hang động, có một luồng khí rất lạ bay ra.
Luồng khí kia bay rất nhanh, còn có thể nói là kinh thế hãi tục.
Cho dù hắn, cũng không phản ứng kịp, đã bị thứ này bao phủ.
Sau một khắc, Chu Chí cảm thấy cơ thể mình siết chặt lại, bị kéo về một phía, là hướng về cái hang động kia.
"Đứng lại cho ta!"
Chu Chính rống giận một tiếng, chân khí trong cơ thể hắn vận chuyển bừng bừng, cuồng bạo quét ngang những thứ cách hắn mấy trượng.
Mà cơ thể của hắn, cũng đứng vững lại.
Chỉ có điều, hắn còn chưa đắc chí, đã cảm thấy mắt của mình tối sầm lại, một loại sức mạnh không thể cản được vọt tới, sau đó cơ thể của hắn bị bao phủ bởi vô số dịch nhờn.
Cùng với một tiếng "Răng rắc" vang lên, hắn triệt để mất ý thức.
Mà trong mắt của Du Lăng.
Lại thấy được một tia sáng xuất hiện, một con rắn to khổng lồ đã bay ra từ trong hang động kia.
Con rắn này mở to miệng, trực tiếp nuối Chu Chính và một tảng đá lớn bên cạnh hắn.
Con rắn lắc lắc cổ vài cái, cơ thể dọc thân rắn đã bị kéo xuống, biến mất.
Một vị tiên thiên hậu kỳ cao thủ, đứng hàng thứ mười trong Uyên Sơn, lại bị nó nuốt dễ như trở bàn tay!
"Ùng ục..."
Song Đầu Phi Ưng vất vả lắm mới có thể ổn định lại, mà Du Lăng đứng trên lưng đó đã cảm thấy cổ họng mình khô khốc, hai mắt trừng thẳng như mất trí.
"Vù…"
Phía dưới, gió mát xuất hiện, một bóng người đã đứng bên cạnh con rắn này.
"Cẩn thận..."
Du Lăng giơ tay muốn nói, nhưng lại thấy con rắn một ngụm nuốt Chu Chi đã cúi đầu xuống, cọ ống quần của người kia.
Có điều, do nó quá lớn, nên động tác lấy lòng của nó, còn có thể khiến cho người khác giật mình.
"Được rồi, ngươi trở về đi."
Tôn Hằng vỗ đầu rắn, ngẩng đầu, nhìn về phía Du Lăng: "Vạn Xà Quật không chào đón người ngoài, nhất là những người muốn quấy rầy an bình ở nơi đây, các ngươi có việc gì không?"
Du Lăng đang muốn giục Phi Ưng chạy thật nhanh, nhưng bị Tôn Hằng nhìn thấy, cũng không dám làm gì mờ ám.
Khóe miệng của hắn co quắp, gượng cười: "Vâng… là như vậy."
"Mấy ngày nữa, chính là lễ mừng của tông môn chúng ta, lại là lễ thành hôn của Trương tông chủ và Nhạc cô nương, cho nên muốn mời Tôn huynh đến dự tiệc."
Hắn chắp tay, móc ra một tấm thiệp mời thiếp vàng, nghiêm mặt nói: "Toàn thể tông môn của chúng ta, đều mong Tôn huynh có thể tới!"
"Ta không có hứng!"
Tôn Hằng nhìn quét đối phương một cái, đi vào trong hang động: "Đừng có đùa nghịch thủ đoạn, trở về nói với Trương Tông Khẩu, chỗ này của ta không có chào đón người ngoài!"
"Ai cũng không được!"
Du Lăng cảm thấy lạnh lẽo, hiểu được tâm tư của mình đã bị người nhìn thấu.
Nhưng lúc này hắn nào dám không vui, cười lớn hai tiếng, liều mạng giục Song Đầu Phi Ưng, điên cuồng chạy về phía xa xa.
"Vù vù… Vù vù…"
Trong chân trời bao la rộng lớn, có một con chim hình thù kỳ dị, vẻ mặt dữ tợn đang bay ở giữa.
Con chim này giống như diều hâu, nhưng vóc dáng của nó lại to hơn trâu mộng, hai cánh mở ra dài tầm mười mét.
Diều hâu kiện tráng, hùng tráng, dáng bay của nó ưu nhã, rất có mỹ cảm.
Nhưng con chim này thì khác xa.
Trên cổ của nó, có hai cái đầu, mào gà uốn lượn, đôi mắt hung tàn, toàn thân lộ ra khí tức hung tàn dữ tợn.
Hai cánh nó đập một cái, gió mạnh nổi lên như bão, cơ thể to lớn của nó cũng phi nhanh trong gió mạnh, uy thế kinh người.
"Dư huynh đệ, con Song Đầu Phi Ưng của ngươi cũng không tệ."
Ở trên lưng con hung cầm này, có hai người đứng thẳng, trong đó có một vị đón gió đứng, hai chân đạp xuống không nhúc nhích, đang nghiêng đầu nói với tên còn lại: "Bay lượn trong gió, tiêu dao thoải mái như vậy, xem ra Chu mỗ cũng nên kiếm một con mới được."
"Ha ha..., nếu Chu huynh muốn, vẫn dễ dàng."
Du Lăng đeo song kiếm, chỉ huy Phi Ưng bay lượn, cười nói: "Không nói những thứ khác, chỉ cần ngươi mở miệng nói một câu, sợ là tông chủ sẽ đưa con Phi Ưng này cho ngươi mất."
"Du huynh đệ nói đùa."
Chu Chí lắc đầu cười: "Quân tử không chiếm chỗ tốt của người khác, huống hồ, ta thấy Du huynh đệ cũng không nỡ bỏ nha?"
"Hì…"
Du Lăng cười khẽ, nói: "Chu huynh nói đúng, nếu là trước kia, thì cho thì cho thôi, nhưng bây giờ, ta không nỡ bỏ."
"A!"
Sắc mặt của Chu Chí thay đổi, nói: "Vì sao?"
"Đương nhiên là con Phi Ưng này không giống với lúc trước rồi."
Du Lăng cười sang sảng một tiếng, vỗ vào cái cổ của Phi Ưng, nói: "Đi, hiển lộ bản lãnh của ngươi, cho Chu huynh thấy."
"Lê-eeee-eezz~!!"
Phi Ưng kêu Lê-eeee-eezz~!, hai đầu uốn lượn vào nhau.
"Vù…"
Sau một khắc,
Quanh người của con Song Đầu Phi Ưng, lặng lẽ xuất hiện một tầng sương trắng, sương mù vừa xuất hiện, thì tốc độ của nó tăng mạnh.
Tốc độ của nó cực nhanh, coi như là Chu Chí cũng kinh ngạc không thôi.
"Chu huynh, không chỉ như vậy."
Thấy được sắc mặt của đối phương biến đổi, Du Lăng cười to, sau đó chỉ thấy con Phi Ưng này ngẩng đầu, cổ họng chuyển động, dường như chuẩn bị phun ra vật gì.
Sau một khắc.
"Oanh..."
Một ngọn lửa dài đến trăm mét, bay ra từ trong miệng con Phu Ưng này, ngọn lửa này lúc đầu chỉ lớn bằng sợi dây, khi bay được trăm mét, đã bao phủ phạm vi mấy trượng.
Nhiệt độ của nó kinh người, cho dù cách nhau rất xa, còn có thể khiến cho Chu Chí cảm thấy khô nóng.
Hai đầu Phi Ưng đong đưa, liên tục phun lửa, bay lượn trên không trung, uy thế khiến cho người ta sợ hãi!
Cho đến khi ngọn lửa biến mất, không khí nóng cũng bỏ lại ở đằng sau.
"Thế nào?"
Phi Ưng đã không còn phun lửa, Du Lăng nở nụ cười nhìn Chu Chính.
"Không tệ! Xem ra con Phi Ưng này được rất nhiều chỗ tốt từ những tia sáng lúc trước."
Chu Chí luôn tự đại, lúc này cũng không thể không nghiêm mặt gật đầu: "Uy năng mạnh mẽ như vậy, sợ là ngay cả ta cũng phải nghiêm mặt đỡ."
Chuyện này hai năm gần đây cũng không hiếm thấy, cũng bởi vì vậy, sâu trong Uyên Sơn ngày càng nguy hiểm.
Dù sao, so với những con dã thú đã bị người thu phục, thì những con hung thú trong rừng càng hung dữ, càng nhiều hơn!
Dừng một chút, hắn mới lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía Du Lăng: "Nghe nói Du huynh đệ đang thỉnh giáo tiễn pháp của Càn Khôn Nhất Tiễn, chẳng lẽ ngươi muốn cưỡi ưng bắn cung?"
Nói tới đây, sắc mặt của Chu Chí đã trở thành thán phục: "Có con Phi Ưng này, còn có tiễn thuật của Càn Khôn Nhất Tiễn, xem ra về sau, Du huynh đệ cũng là một nhân vật trong Cửu Ấn Tông!"
"Chu huynh nói đùa."
Du Lăng lắc đầu cười: "Tiễn pháp đâu có dễ học như vậy? Huống gì tiễn pháp của Càn Khôn Nhất Tiễn."
"Du huynh đệ quá khiêm tốn."
Lúc này Chu Chí cũng không nói đùa nữa, tuy đối phương mạnh, nhưng nếu không bước vào tiên thiên hậu kỳ, cũng không uy hiếp được hắn.
"Xem ra, nếu như hôm nay không có Chu mỗ, Dư huynh đệ cũng có thể mời vị Tôn Hằng kia ra."
Dưới góc nhìn của hắn, Tôn Hằng cũng chỉ là tiên thiên trung kỳ.
Hơn nữa nghe nói sau vụ Uyên Sơn biến hóa kia, những con Thiên Hạt Cổ hắn đã nuôi nhốt lâu ngày đã không còn, thực lực giảm mạnh.
Lúc này Du Lăng triển lộ thực lực như vậy, vẫn còn có thể bắt được Tôn Hằng.
"Chuyện này..."
Du Lăng chớp mắt, nói: "Những năm nay, chưa có ai thấy vị chủ nhân của Vạn Xà Quật này xuất thủ cả. Còn về phần thực lực của người này, lại có nhiều lời đồn, miêu tả lại như trời với đất."
"Nói thật, chống lại hắn, tại hạ cũng không nắm chắc. Hơn nữa con Phi Ưng của ta chỉ có thể bay trên trời, nếu mà xuống đất, sợ là không địch lại rắn độc của Vạn Độc Xà."
"Lời ấy có lý."
Chu Chú gật đầu, nói: "Ta đã từng gặp hắn ở Lạc Thạch Trấn, thực lực của hắn, cho dù đứng trong tiên thiên trung kỳ, cũng là cực hạn."
"Cho dù có mạnh hơn nữa, cũng chỉ tiên thiên trung kỳ."
Du Lăng cười khẽ, nói: "Không có đám côn trùng kia, lại có tại hạ trợ giúp, chẳng lẽ Chu huynh còn không chắc mình có thể đối phó hắn sao?"
"Thế nào?"
Chu Chí nở nụ cười, hào khí lộ ra bên ngoài: "Đừng nói hắn không có những con côn trùng kia, cho dù có, cũng không phải đối thủ của Chu Mỗ!"
"Chu huynh bá khí!"
Du Lăng vỗ tay khen, sau đó chỉ xuống dưới, nói: "Đã đến Vạn Xà Quật, chúng ta bay xuống thôi."
"Không cần!"
Chu Chí co rụt đôi mắt lại, ý lạnh trong mắt tràn ra bên ngoài, còn có cả sát khí: "Du huynh đệ trợ trận cho ta là được, tại hạ đi một chút sẽ trở lại."
"Cũng tốt!"
Du Lăng nhún vai, nói: "Vậy tại hạ chờ tin tốt của Chu huynh."
Trong giọng nói của hai người, sát khí lộ ra bên ngoài, hiển nhiên đã quên lời dặn dĩ hòa vi quý của Trương Tông Khẩu.
Hay là, trong lòng bọn họ rất hiểu, Uyên Sơn lớn như vậy đều thuộc Cửu Ấn Tông, chỉ có cái Vạn Xà Quật này lẻ loi, đã khiến cho nhiều người không thích.
Lần này, mời người là giả, mà nhất thống Uyên Sơn, mới là chuyện chính!
"Vù…"
Tiếng gió xuất hiện.
Chu Chí vận chuyển thân pháp, nhảy từ hơn trăm mét xuống Vạn Xà Quật, đang bay trên không, đã tỏa ra khí tức của mình, ép cho không khí ở dưới gào thét, xoáy lên vô số gió xoáy.
"Ầm ầm..."
Tiếng nổ trầm đục vang lên, Chu Chí chỉ cao bằng sáu xích, nhưng lúc này rơi xuống, lại như thần linh, dường như muốn ép sập một vùng trời đất.
Dưới chân của hắn, đá vụn vỡ nát, gió núi gào thét, trong chớp mắt không biết có bao nhiêu rắn độc bị gió mạnh xoáy về phương xa.
"Tôn Hằng!"
Giọng nói nặng nề vang khắp Vạn Xà Quật, hai chân của Chu Chi rơi xuống đất, càng mang tới những tiếng nổ lớn.
"Tại hạ Chu Chí, được Trương Tông Chủ ủy quyền, mời ngươi đi Vọng Uyên Sơn một chuyến, xuất hiện đi!"
Giọng nói của hắn như sấm rền, tuy không có sử dụng âm ba không, nhưng vẫn có uy năng kinh người.
Phía trên, ánh mắt Du Lăng mang theo thán phục.
Tiên thiên trung kỳ cũng hậu kỳ, chỉ là một bước ngắn, nhưng thực lực, lại như trời với đất!
Từ năm đó Tôn Hằng có mấy ngàn Thiên Hạt Cổ, mới có thể ép được Từ Tử Tấn, những năm gần đây, chưa ai có thể vượt cấp khiêu chiến.
Chu Chí là đối tượng lôi kéo quan trọng của Cửu Ấn Tông, mà bản thân của hắn cũng có ý quy hàng, hơn nữa còn muốn đoạt chức vị đường chủ của Ngoại Vụ Đường.
Lần này nếu hắn áp đảo hoặc bắt giết Tôn Hằng, giúp cho Uyên Sơn nhất thống, thì đã có thể để lại ấn tượng tốt cho tông chủ.
Xem ra, về sau mình phải tạo quan hệ với hắn mới được.
"Rống..."
Trong lúc Du Lăng đang suy nghĩ, một tiếng rống giận đã vang lên từ bên dưới.
Tiếng gào kia còn lớn hơn giọng nói của Chu Chí, khiến cho hắn giật mình một cái.
Con Song Đầu Phi Ưng ở dưới lại càng kêu lên một tiếng, liên tục vỗ hai cánh, cơ thể mất thăng bằng rơi xuống dưới.
"Vật gì?"
Chu Chí nhướng mày, rống giận một tiếng.
Lời của hắn còn chưa dứt, chỉ thấy trong một cái hang động, có một luồng khí rất lạ bay ra.
Luồng khí kia bay rất nhanh, còn có thể nói là kinh thế hãi tục.
Cho dù hắn, cũng không phản ứng kịp, đã bị thứ này bao phủ.
Sau một khắc, Chu Chí cảm thấy cơ thể mình siết chặt lại, bị kéo về một phía, là hướng về cái hang động kia.
"Đứng lại cho ta!"
Chu Chính rống giận một tiếng, chân khí trong cơ thể hắn vận chuyển bừng bừng, cuồng bạo quét ngang những thứ cách hắn mấy trượng.
Mà cơ thể của hắn, cũng đứng vững lại.
Chỉ có điều, hắn còn chưa đắc chí, đã cảm thấy mắt của mình tối sầm lại, một loại sức mạnh không thể cản được vọt tới, sau đó cơ thể của hắn bị bao phủ bởi vô số dịch nhờn.
Cùng với một tiếng "Răng rắc" vang lên, hắn triệt để mất ý thức.
Mà trong mắt của Du Lăng.
Lại thấy được một tia sáng xuất hiện, một con rắn to khổng lồ đã bay ra từ trong hang động kia.
Con rắn này mở to miệng, trực tiếp nuối Chu Chính và một tảng đá lớn bên cạnh hắn.
Con rắn lắc lắc cổ vài cái, cơ thể dọc thân rắn đã bị kéo xuống, biến mất.
Một vị tiên thiên hậu kỳ cao thủ, đứng hàng thứ mười trong Uyên Sơn, lại bị nó nuốt dễ như trở bàn tay!
"Ùng ục..."
Song Đầu Phi Ưng vất vả lắm mới có thể ổn định lại, mà Du Lăng đứng trên lưng đó đã cảm thấy cổ họng mình khô khốc, hai mắt trừng thẳng như mất trí.
"Vù…"
Phía dưới, gió mát xuất hiện, một bóng người đã đứng bên cạnh con rắn này.
"Cẩn thận..."
Du Lăng giơ tay muốn nói, nhưng lại thấy con rắn một ngụm nuốt Chu Chi đã cúi đầu xuống, cọ ống quần của người kia.
Có điều, do nó quá lớn, nên động tác lấy lòng của nó, còn có thể khiến cho người khác giật mình.
"Được rồi, ngươi trở về đi."
Tôn Hằng vỗ đầu rắn, ngẩng đầu, nhìn về phía Du Lăng: "Vạn Xà Quật không chào đón người ngoài, nhất là những người muốn quấy rầy an bình ở nơi đây, các ngươi có việc gì không?"
Du Lăng đang muốn giục Phi Ưng chạy thật nhanh, nhưng bị Tôn Hằng nhìn thấy, cũng không dám làm gì mờ ám.
Khóe miệng của hắn co quắp, gượng cười: "Vâng… là như vậy."
"Mấy ngày nữa, chính là lễ mừng của tông môn chúng ta, lại là lễ thành hôn của Trương tông chủ và Nhạc cô nương, cho nên muốn mời Tôn huynh đến dự tiệc."
Hắn chắp tay, móc ra một tấm thiệp mời thiếp vàng, nghiêm mặt nói: "Toàn thể tông môn của chúng ta, đều mong Tôn huynh có thể tới!"
"Ta không có hứng!"
Tôn Hằng nhìn quét đối phương một cái, đi vào trong hang động: "Đừng có đùa nghịch thủ đoạn, trở về nói với Trương Tông Khẩu, chỗ này của ta không có chào đón người ngoài!"
"Ai cũng không được!"
Du Lăng cảm thấy lạnh lẽo, hiểu được tâm tư của mình đã bị người nhìn thấu.
Nhưng lúc này hắn nào dám không vui, cười lớn hai tiếng, liều mạng giục Song Đầu Phi Ưng, điên cuồng chạy về phía xa xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook