Ly Nô - Bồ Tát Man
-
Chương 2
Tin về cái chết của Trần Như Bảo được người hầu của Tạ Ải Ngọc nói cho cậu biết, vào ngày thứ ba kể từ khi cậu đến Tạ gia.
Ly Nô - hiện giờ là Tạ Yểu. Trong lòng Tạ Yểu không có nhiều dao động mấy, nhưng vẫn làm ra vẻ đau khổ chịu không nổi như cũ. Cậu rơi nước mắt, tự nhốt mình trong viện, không ăn không uống cả một ngày.
Lâm Vân Tình lo lắng cho cậu, nên gọi Tạ Ải Ngọc đến xem cậu thế nào, nhưng mà Tạ Yểu đóng cửa không gặp. Tạ Ải Ngọc không vào cửa được, cũng không thể giống như lần trước, bảo hạ nhân phá cửa nhà cậu. Chịu cảnh đóng cửa không tiếp, Tạ Ải Ngọc bèn đi đến sân viện của Lâm Vân Tình, nói chuyện với bà một chút.
Tạ Ải Ngọc nói: "Phúc An bảo, Yểu Yểu sau khi nghe tin dữ thì lấy nước mắt rửa mặt. Hôm nay con đến sân viện em ấy, cũng không gặp được, chỉ gọi vài tiếng qua cổng sân, em ấy cũng không đáp lại." Dừng lại một chút, lại nói tiếp: "... Có lẽ là không muốn gặp con."
Lâm Vân Tình trong lòng không đành. Tuy nói Tạ Ải Ngọc không phải miếng thịt từ trên người bà rơi xuống, nhưng cũng đã nuôi bên cạnh mười sáu năm, tất nhiên vẫn thương yêu y, thế là liền nói: "Vậy để mẹ đi xem thử." Bà nắm tay Tạ Ải Ngọc, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay y: "Đúng rồi, việc học của Hành Nhi hôm nay như thế nào rồi?"
Tạ Ải Ngọc nói: "Đã làm xong rồi. Tiên sinh nói ngày mai nghỉ tắm gội, nên không giao thêm bài nữa."
Lâm Vân Tình mỉm cười dịu dàng, lại dặn dò thêm vài câu, sau đó mới để y rời đi.
Buổi trưa nắng độc, khiến những con ve trên cây cũng phải héo rũ, tiếng ve kêu nhỏ đi nhiều, bóng cây rải rác trên mặt đất. Tạ Ải Ngọc không về sân viện mình, đứng dưới tàng cây một lúc, rồi mới rời khỏi sân của Lâm Vân Tình.
Tạ Ải Ngọc bị đóng cửa không tiếp nhưng không tức giận. Tạ Yểu sớm muộn gì cũng phải ra cửa, hai người dưới cùng một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng phải thấy, huống hồ trong lòng Tạ Trung Đình vẫn luôn nghiêng về phía y, dù Lâm Vân Tình có thương xót máu mủ của mình đến đâu, cũng không thể lay chuyển được Tạ Trung Đình — Tạ Yểu trở về, cũng đâu thể đe dọa gì được đến y chứ?
Cho dù Trần Như Bảo mới là mẹ đẻ của y thì sao.
Ở vùng Đông Lâm này, ai mà không biết Tạ Ải Ngọc mới là đích trưởng tử Tạ gia?
Tạ Trung Đình tính sĩ diện, sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài; Lâm Vân Tình yếu đuối, chỉ biết một mực nghe theo lời Tạ Trung Đình, sẽ không nói ra tình hình thực tế.
Còn Tạ Yểu lại càng không nói.
Tạ Yểu bây giờ ở dưới cùng một mái nhà với y, không thể tránh khỏi việc bị đem ra so sánh. Nếu cậu mọi mặt đều không bằng Tạ Ải Ngọc, còn không biết điều im miệng lại, cuối cùng bị Tạ Trung Đình ghét bỏ, thì sẽ không còn cách nói "Ly miêu tráo thái tử" này nữa.
Thực ra sau khi hai người biết Tạ Ải Ngọc không phải thân sinh cốt nhục của mình, Lâm Vân Tình lại mang thai một đứa, sinh ra một bé trai trắng trẻo mập mạp, đặt tên là Tạ Xuân Kỳ. Bây giờ cậu bé đã đến tuổi vỡ lòng, nhưng không thông minh trời sinh như Tạ Ải Ngọc trước kia, khiến tiên sinh sầu đến mức muốn từ chức.
Vì vậy Tạ Ải Ngọc cũng không lo lắng mình sẽ bị đuổi ra khỏi Tạ gia.
Y đứng trước cổng sân viện của mình, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hoa văn tinh xảo trên đôi ủng, rầu rĩ cười một tiếng, ngay sau đó bước vào sân, gọi người hầu thân cận đến, bảo hắn đi lấy vài khối băng từ hầm lạnh về giải nhiệt.
Một con chim sẻ đậu trên đầu tường, Tạ Yểu nhìn nó, bỗng nhiên hắt xì một cái.
Tạ Yểu đưa tay chạm vào chóp mũi, trong lòng dâng lên một chút bất an. Cậu không biết sự bất an này từ đâu mà đến, nhưng cậu không muốn miệt mài suy nghĩ, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, dù sao cậu cũng đã ở lại Tạ gia, dù không được ghi vào gia phả cũng không sao — cậu đâu có tham vọng giàu sang gì.
Hôm qua Lâm Vân Tình phái người mang đến cho cậu vài bộ y phục mới. Những bộ xiêm y đó cậu đã thử, nhưng không vừa người, và cũng vì thế, cậu gần như ngay lập tức đoán ra đây là y phục mới của Tạ Ải Ngọc. Thế là cậu ném những bộ xiêm y đã thử vào chậu nước, giặt xong rồi phơi lên, nghĩ rằng ngày nào đó sẽ trả lại Tạ Ải Ngọc.
Cậu không cần đồ của Tạ Ải Ngọc, cũng không ham.
Lâm Vân Tình bề ngoài có vẻ yêu thương đứa con ruột đã mất mà tìm lại được, nhưng thực tế không phải vậy.
Cậu nghe thị nữ của Lâm Vân Tình nói, tất cả những thứ này đều do phu nhân tự tay khâu vá, được làm gấp rút trong mấy ngày trước. Tạ Yểu nghe xong chỉ im lặng vuốt ve chất vải có xúc cảm rất tốt trong tay, lẳng lặng mỉm cười, nhận lấy rồi tống cổ cô nương đó đi.
Xiêm y không phải được làm gấp rút, chỉ là vừa lúc làm xong, mà cậu lại được tìm về, nên cầm lấy quần áo mới của Tạ Ải Ngọc tới cho có lệ thôi.
Lâm Vân Tình thậm chí chưa từng đo kích thước cơ thể cậu, cậu đâu có ngốc.
Tạ Ải Ngọc dù sao cũng là đứa trẻ họ đã nuôi nấng suốt mười sáu năm, còn cậu chưa từng nương vui dưới gối Lâm Vân Tình và Tạ Trung Đình, nói chung là vẫn không thể so được với Tạ Ải Ngọc.
Cậu nhìn bức tường son đỏ, rồi lại nhìn con chim sẻ kia. Chú chim sẻ nhỏ vỗ cánh phành phạch vài cái, dùng đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn cậu, hơi hơi nghiêng đầu.
Cậu quay người vào phòng bếp nhỏ, vốc một nắm gạo kê, rải xuống dưới tàng cây trong sân. Con chim sẻ bay xuống từ bức tường cao son đỏ, mổ từng hạt kê cậu rải xuống, kêu chíp chíp. Tạ Yểu hiếm khi nở nụ cười dịu dàng như vậy, nhẹ nhàng chạm vào đầu nhỏ của nó, con chim sẻ không những không bay đi, mà còn thân mật mổ nhẹ vào đầu ngón tay cậu.
Tạ Yểu ngồi xuống đất, nhìn con chim sẻ chậm rì rì ăn hết số gạo kê, lại rải thêm một phen. Trong buổi trưa nóng bức này, ngồi dưới bóng cây chơi đùa với chú chim sẻ nhỏ hồi lâu, cho đến khi có người gõ cổng sân viện, con chim sẻ mới vỗ cánh bay đi, và nụ cười của cậu cũng biến mất. Cậu đứng dậy vào phòng bếp nhỏ, cắt nửa củ hành tây, làm mắt mình đỏ hoe rồi mới đi mở cửa.
Cổng chỉ mở ra một khe hở nhỏ, bên ngoài là thị nữ của Lâm Vân Tình, trong tay cầm hộp đựng thức ăn, nhẹ nhàng nói: "Yểu thiếu gia, phu nhân dặn dò ta mang cơm đến cho ngài, xin mở cửa."
Tạ Yểu nói: "Để ngoài cửa đi."
Thị nữ không đổi sắc mặt: "Phu nhân bảo ta xem ngài thế nào."
Tạ Yểu mở rộng khe cửa thêm một chút, vừa đủ để lộ ra nửa gương mặt. Vẻ mặt cậu lạnh nhạt, nhưng khóe mắt hơi đỏ, trong mắt có không ít tia máu, rõ ràng là đã khóc rất lâu, trông cực kỳ đáng thương.
Nhưng mà, trong lòng thị nữ không những không nảy sinh chút thương tiếc nào, ngược lại còn cảm thấy cậu rất không biết điều.
Chỉ là một bà già quê mùa mà thôi, chết thì chết, Tạ gia cũng đâu có bạc đãi gì cậu, sau khi về đây rồi lại buồn bã không vui, hôm nay còn khóc như thể bị bắt nạt, thật khiến người ta chán ghét.
Cô ta đưa hộp thức ăn cho Tạ Yểu, trên mặt không lộ biểu cảm gì, dịu dàng nói: "Vậy ta xin phép lui xuống, Yểu thiếu gia."
Vừa dứt lời, khe cửa đã đóng lại.
Thị nữ giậm giậm chân, tức giận bỏ đi.
Tạ Yểu lắng nghe tiếng bước chân, đến khi tiếng bước chân biến mất, mới cầm hộp thức ăn đi vào nhà. Cậu mở hộp ra, bên trong có hai món ăn một canh, màu sắc hương vị đều đầy đủ, dưới đáy hộp còn có một bát cơm trắng. Nhưng lúc này chưa đến giờ ăn tối, cậu đặt hộp thức ăn lên bàn, nghĩ khi nào tối đến sẽ vào phòng bếp nhỏ hâm nóng thức ăn lại, rồi quay về phòng ngủ.
Buổi trưa nóng bức, trong phòng cậu không có băng lạnh để giải nhiệt, nhưng cậu đã quen với cái nóng mùa hè từ lâu — trước kia ở thôn Nghi Thủy, nhà Trần Như Bảo cũng không có băng lạnh cho cậu giải nhiệt, tắm bằng nước lạnh đã là đãi ngộ tốt nhất rồi. Cậu cầm cái quạt làm bằng lá cây hôm trước, quạt trái quạt phải. Trong phòng kéo mành, ánh nắng không xuyên qua được, tốt hơn so với phơi nắng, ít ra cũng mát mẻ hơn. Chẳng mấy chốc cậu đã ngủ thiếp đi, cái quạt trên tay cũng không còn phe phẩy nữa, mơ mơ màng màng nghe tiếng ve kêu bên ngoài. Rất yếu ớt, như thể chúng nó đều bị cái nắng làm cho mệt mỏi, không còn sức kêu to.
Cậu chỉ ngủ một lát, đã có người đến gõ cổng, nói là mình từ sân viện của Tạ Ải Ngọc tới, mang cho cậu ít băng lạnh để giải nhiệt.
Tạ Yểu xoa xoa giữa hai lông mày, tiện tay ném cái quạt lên sập, rồi vén mành trước cửa sổ lên — bên ngoài một mảng mây đen, gần như che khuất hết ánh nắng. Đẩy cửa sổ ra, một luồng gió mát thổi vào, trong gió có lẫn một ít mùi tanh của đất, rõ ràng là trời sắp mưa.
Lúc này mang băng lạnh đến, chắc chỉ muốn làm dáng thôi. Tạ Yểu thờ ơ thầm nghĩ.
Cậu không có tâm trạng phối hợp với Tạ Ải Ngọc diễn vở kịch huynh hữu đệ cung, nhưng vẫn đi mở cổng, để tiểu đồng bên ngoài mang băng lạnh vào phòng. Cậu không có gì trong tay, bèn lấy tượng gỗ nhỏ Lâm Vân Tình tặng đưa cho tiểu đồng, bảo cậu ta cầm đi chơi. Tiểu đồng còn nhỏ tuổi, tượng gỗ lại được làm rất tinh xảo, trong lòng yêu thích, tuy có từ chối vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Tạ Yểu thấy cậu ta đi rồi, đá một cái vào chậu băng, cúi đầu cười khẽ.
Tuy cậu không có nhiều kiến thức gì, nhưng khi làm công bên ngoài đã gặp không ít, có đủ loại người, Tạ Ải Ngọc cũng bằng tuổi cậu, dù bề ngoài làm tốt đến đâu, cái tâm địa gian xảo đó liếc một cái cậu cũng nhìn thấu được.
Cậu đâu có ngốc.
Gió lớn, thổi cửa sổ kêu lách cách. Cậu đi đóng cửa sổ lại, rồi đứng dậy vào phòng bếp nhỏ hâm nóng cơm canh.
Tối đến trời đổ mưa to, cậu ăn xong, thắp một ngọn đèn, tìm được rất nhiều sách và thoại bản từ trong phòng, dứt khoát ngồi dưới đèn đọc truyện.
Tạ Yểu biết chữ, lúc năm tuổi còn học ở trường, tiên sinh dạy bọn họ thuộc Thiên Tự Văn. Vì cậu nhận mặt chữ nhanh, thuộc cũng nhanh, luôn được tiên sinh khen ngợi. Sau này Trần Như Bảo không cho cậu đi học nữa, cậu cũng không học tiếp.
Thoại bản viết rất thú vị, cậu đọc chăm chú say sưa, chẳng mấy chốc đã đọc đến tận đêm khuya.
Hạt mưa đập vào mái hiên, phát ra âm thanh lộp bộp lộp bộp, cậu lặng lẽ nghe một lúc, rồi gấp sách lại, duỗi người.
Cậu chợt nhớ đến ngày xưa lúc còn ở thôn Nghi Thủy, sau những cơn mưa to như thế này, trong sông thường có nhiều cá, lúc đó cậu sẽ đi bắt ít cá, mang về nhà hấp hoặc kho tàu.
Cậu gục xuống bàn, nhìn chằm chằm vào ngọn nến lung linh, rồi nhắm mắt lại.
*
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.
Tạ Yểu định ngủ một giấc vào buổi trưa, nhưng Lâm Vân Tình lại bảo Tạ Ải Ngọc đến mời cậu qua ăn cơm, tiện thể đi gặp tổ phụ.
Ban đầu Tạ Yểu không muốn thay quần áo, nhưng Tạ Ải Ngọc lại nở nụ cười uyển chuyển nói: "Yểu Yểu mặc như thế này đến đó, e là không thích hợp."
Nghe Tạ Ải Ngọc gọi cậu là "Yểu Yểu" một cách thân mật, trong lòng cậu cảm thấy rất buồn bực. Mà Tạ Ải Ngọc còn đang nhìn cậu, đôi mắt nhạt màu trống rỗng, nhưng ánh mắt đó khiến cậu rất khó chịu, nên đành quay người về phòng, thuận theo thay một bộ quần áo khác.
Lâm Vân Tình khéo tay, quần áo thêu thùa rất đẹp, cổ áo thêu hoa văn tường vân và bạch quả, nhưng tay áo dài hơn không biết bao nhiêu, vạt áo cũng phủ qua ủng, trông rất khó coi.
Quả nhiên là không vừa người... Cậu khẽ nhíu mày.
Tạ Ải Ngọc bước tới gần, khiến cậu sợ tới mức lùi lại một bước, tuy nhiên Tạ Ải Ngọc chỉ giúp cậu xắn ống tay áo lên, cười khẽ: "Mẹ không biết kích cỡ của em, nên tạm may theo kích cỡ của ta. Bà ấy cũng không ngờ vóc dáng của ta lại lớn hơn em không ít."
Tạ Yểu mím môi, không đáp lời, chỉ tiện tay buộc tóc đuôi ngựa, vén tóc trước trán lên, để lộ ra toàn bộ gương mặt.
Khuôn mặt cậu rất giống Lâm Vân Tình, tuấn tú nhưng lại có nét nữ tính, mí mắt hai mí rất sâu, một đôi mắt thụy phượng, đuôi mắt hơi nhướng lên, lạnh lùng mà diễm lệ.
Tạ Ải Ngọc vén những sợi tóc mai rơi xuống của cậu ra sau tai, dịu dàng nói: "Thế này tốt hơn nhiều, lần đầu gặp em trông như con mèo hoa nhếch nhác vậy."
"... Liên quan gì đến ngươi." Cậu bình tĩnh nói.
Kể từ khi đến Tạ gia, đây là câu đầu tiên mà Tạ Yểu nói với Tạ Ải Ngọc. Lý do cậu không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với Tạ Ải Ngọc là vì người này cứ nói chuyện vòng vo tam quốc, quanh co khúc khuỷu mười tám vòng, nhất định phải làm người khác rối trí, trông có vẻ hiền lành thân thiện, nhưng thực ra lòng dạ lại hiểm độc. Cậu mệt nhất là phải đối phó với loại người thế này, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Tạ Ải Ngọc nghe cậu nói xong, cũng không tức giận, thậm chí còn nói: "Mẹ bảo ta phải chăm sóc em nhiều hơn, hơn nữa ta là huynh trưởng, tất nhiên phải quan tâm đến đệ đệ nhiều hơn rồi." Y mặt không đổi sắc, nâng tay lên, nhéo nhéo má Tạ Yểu: "Đi thôi."
Tạ Yểu gạt tay y ra, không muốn để y chạm vào mình.
Tạ Ải Ngọc liền không động tay động chân gì nữa, đi phía trước dẫn đường cho cậu, còn cậu lẽo đẽo theo sau thiếu niên, không chịu đến gần nửa bước.
Chủ viện và thiên viện cách xa nhau không biết bao nhiêu. Chỗ ở của cậu là nơi hẻo lánh nhất trong Tạ gia, hai thiên viện khác cách chủ viện cùng lắm chỉ vài bước chân, mà Tạ phủ chiếm một khu vực rộng lớn, từ chỗ cậu đi đến chủ viện, ít nhất cũng mất non nửa canh giờ.
Hai người dừng lại trước cổng lớn, bên ngoài cổng không có tôi tớ đứng đợi. Tạ Ải Ngọc đứng gần cổng nhưng không đưa tay đẩy cổng ra. Còn Tạ Yểu vẫn đứng cách y vài bước, thấy y không hề có ý định đẩy cổng, mới tiến lên, định đẩy cổng lớn.
Ngay khi tay cậu sắp chạm vào cổng, Tạ Ải Ngọc đột ngột nắm lấy cổ tay cậu, xô cậu sang một bên, hoàn toàn không còn dáng vẻ huynh trưởng dịu dàng dễ gần như lúc ở thiên viện nữa. Vẻ mặt Tạ Yểu lạnh nhạt, trong lòng chỉ cảm thấy người này thật là thiếu kiên nhẫn, bây giờ đã muốn đe dọa cậu rồi.
Lưng cậu va vào bức tường phía sau đau nhói. Vóc dáng Tạ Ải Ngọc cao hơn cậu không ít, mặc dù hai người cùng tuổi, nhưng Tạ Yểu từ nhỏ không được ăn ngon uống tốt, lùn hơn y một chút. May mà Tạ Yểu không thua kém về mặt khí thế, hung dữ trừng mắt nhìn Tạ Ải Ngọc.
Tạ Ải Ngọc thấy cậu như vậy, nhớ đến con mèo hoa mà bạn mình nuôi. Tạ Yểu và tiểu ly nô đó không khác gì nhau — đều mang vẻ ngoài đáng yêu ngoan ngoãn, nhưng lại rất hung dữ, vừa thấy y là giơ móng vuốt, muốn cào cho một cái.
Tạ Ải Ngọc nói: "Cảm thấy ta muốn đe dọa em à?"
Tạ Yểu nói: "Buông ra."
Tạ Ải Ngọc áp sát vào cậu, gần đến mức mặt kề sát mặt: "Ta thấy em như thế này rất thú vị, như một bé mèo con đang xù lông vậy."
Khoảng cách này quá gần rồi, Tạ Yểu giơ chân muốn đá y, ai ngờ lại bị y chặn lại, còn bị đá ngược lại một cái. Tạ Ải Ngọc buông lỏng cậu ra, đưa tay sờ mặt cậu, hạ mi mắt xuống, dịu dàng nói: "Yểu Yểu, em thông minh như vậy, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng đều rõ phải không?"
Tạ Yểu đẩy y ra, hiếm khi để lộ vẻ mặt tức giận, giọng nói lạnh đến mức như muốn rớt vụn băng: "Ta hiểu rất rõ ràng, cũng không có tâm tư cùng ngươi tranh đoạt cái gì. Ngươi cho rằng ta nguyện ý trở về chịu cảnh bị người khác xem thường sao?" Cậu đẩy cổng ra, bỏ Tạ Ải Ngọc lại phía sau: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ rời đi, không cần ngươi tới cảnh cáo ta!"
Ai muốn cậu trở về? Ai cũng không muốn!
Bọn hạ nhân dưới đáy lòng coi thường Tạ Yểu. So với thiếu gia thật không ai yêu thương như cậu, hiển nhiên thiếu gia giả ở Tạ phủ mười sáu năm càng làm người ta chạy theo như vịt. Tạ Ải Ngọc có phu nhân yêu thương, lại được lão gia coi trọng, ai nguyện ý đi nhìn thiếu gia thật bị tu hú chiếm tổ kia, mới tìm về cùng lắm có mấy ngày đã bị lạnh nhạt?
Sự yêu thương Lâm Vân Tình chỉ làm dáng tỏ vẻ ngoài mặt, mà Tạ Trung Đình càng không để bụng cậu hơn thế, kể từ lần đầu gặp mặt, cũng chỉ gặp mặt cậu thêm được hai lần, như thể tìm về không phải con ruột của mình, mà là một con mèo hoang, dơ bẩn lại hung dữ, không ai yêu thích mèo hoang cả.
Mèo hoang muốn rời đi, nhưng không ai quan tâm mong muốn của cậu.
Bởi vì cậu chỉ là một con mèo hoang không quan trọng gì.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Ải: Ta muốn nuôi một con mèo từ lâu rồi (cái giọng điệu này)
Thật lâu về sau.
Ải: Ta là mèo của em, sao em không cho ta dính dính (áp sát vào) (hôn một cái)
Yểu:...
Ly Nô - hiện giờ là Tạ Yểu. Trong lòng Tạ Yểu không có nhiều dao động mấy, nhưng vẫn làm ra vẻ đau khổ chịu không nổi như cũ. Cậu rơi nước mắt, tự nhốt mình trong viện, không ăn không uống cả một ngày.
Lâm Vân Tình lo lắng cho cậu, nên gọi Tạ Ải Ngọc đến xem cậu thế nào, nhưng mà Tạ Yểu đóng cửa không gặp. Tạ Ải Ngọc không vào cửa được, cũng không thể giống như lần trước, bảo hạ nhân phá cửa nhà cậu. Chịu cảnh đóng cửa không tiếp, Tạ Ải Ngọc bèn đi đến sân viện của Lâm Vân Tình, nói chuyện với bà một chút.
Tạ Ải Ngọc nói: "Phúc An bảo, Yểu Yểu sau khi nghe tin dữ thì lấy nước mắt rửa mặt. Hôm nay con đến sân viện em ấy, cũng không gặp được, chỉ gọi vài tiếng qua cổng sân, em ấy cũng không đáp lại." Dừng lại một chút, lại nói tiếp: "... Có lẽ là không muốn gặp con."
Lâm Vân Tình trong lòng không đành. Tuy nói Tạ Ải Ngọc không phải miếng thịt từ trên người bà rơi xuống, nhưng cũng đã nuôi bên cạnh mười sáu năm, tất nhiên vẫn thương yêu y, thế là liền nói: "Vậy để mẹ đi xem thử." Bà nắm tay Tạ Ải Ngọc, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay y: "Đúng rồi, việc học của Hành Nhi hôm nay như thế nào rồi?"
Tạ Ải Ngọc nói: "Đã làm xong rồi. Tiên sinh nói ngày mai nghỉ tắm gội, nên không giao thêm bài nữa."
Lâm Vân Tình mỉm cười dịu dàng, lại dặn dò thêm vài câu, sau đó mới để y rời đi.
Buổi trưa nắng độc, khiến những con ve trên cây cũng phải héo rũ, tiếng ve kêu nhỏ đi nhiều, bóng cây rải rác trên mặt đất. Tạ Ải Ngọc không về sân viện mình, đứng dưới tàng cây một lúc, rồi mới rời khỏi sân của Lâm Vân Tình.
Tạ Ải Ngọc bị đóng cửa không tiếp nhưng không tức giận. Tạ Yểu sớm muộn gì cũng phải ra cửa, hai người dưới cùng một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng phải thấy, huống hồ trong lòng Tạ Trung Đình vẫn luôn nghiêng về phía y, dù Lâm Vân Tình có thương xót máu mủ của mình đến đâu, cũng không thể lay chuyển được Tạ Trung Đình — Tạ Yểu trở về, cũng đâu thể đe dọa gì được đến y chứ?
Cho dù Trần Như Bảo mới là mẹ đẻ của y thì sao.
Ở vùng Đông Lâm này, ai mà không biết Tạ Ải Ngọc mới là đích trưởng tử Tạ gia?
Tạ Trung Đình tính sĩ diện, sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài; Lâm Vân Tình yếu đuối, chỉ biết một mực nghe theo lời Tạ Trung Đình, sẽ không nói ra tình hình thực tế.
Còn Tạ Yểu lại càng không nói.
Tạ Yểu bây giờ ở dưới cùng một mái nhà với y, không thể tránh khỏi việc bị đem ra so sánh. Nếu cậu mọi mặt đều không bằng Tạ Ải Ngọc, còn không biết điều im miệng lại, cuối cùng bị Tạ Trung Đình ghét bỏ, thì sẽ không còn cách nói "Ly miêu tráo thái tử" này nữa.
Thực ra sau khi hai người biết Tạ Ải Ngọc không phải thân sinh cốt nhục của mình, Lâm Vân Tình lại mang thai một đứa, sinh ra một bé trai trắng trẻo mập mạp, đặt tên là Tạ Xuân Kỳ. Bây giờ cậu bé đã đến tuổi vỡ lòng, nhưng không thông minh trời sinh như Tạ Ải Ngọc trước kia, khiến tiên sinh sầu đến mức muốn từ chức.
Vì vậy Tạ Ải Ngọc cũng không lo lắng mình sẽ bị đuổi ra khỏi Tạ gia.
Y đứng trước cổng sân viện của mình, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hoa văn tinh xảo trên đôi ủng, rầu rĩ cười một tiếng, ngay sau đó bước vào sân, gọi người hầu thân cận đến, bảo hắn đi lấy vài khối băng từ hầm lạnh về giải nhiệt.
Một con chim sẻ đậu trên đầu tường, Tạ Yểu nhìn nó, bỗng nhiên hắt xì một cái.
Tạ Yểu đưa tay chạm vào chóp mũi, trong lòng dâng lên một chút bất an. Cậu không biết sự bất an này từ đâu mà đến, nhưng cậu không muốn miệt mài suy nghĩ, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, dù sao cậu cũng đã ở lại Tạ gia, dù không được ghi vào gia phả cũng không sao — cậu đâu có tham vọng giàu sang gì.
Hôm qua Lâm Vân Tình phái người mang đến cho cậu vài bộ y phục mới. Những bộ xiêm y đó cậu đã thử, nhưng không vừa người, và cũng vì thế, cậu gần như ngay lập tức đoán ra đây là y phục mới của Tạ Ải Ngọc. Thế là cậu ném những bộ xiêm y đã thử vào chậu nước, giặt xong rồi phơi lên, nghĩ rằng ngày nào đó sẽ trả lại Tạ Ải Ngọc.
Cậu không cần đồ của Tạ Ải Ngọc, cũng không ham.
Lâm Vân Tình bề ngoài có vẻ yêu thương đứa con ruột đã mất mà tìm lại được, nhưng thực tế không phải vậy.
Cậu nghe thị nữ của Lâm Vân Tình nói, tất cả những thứ này đều do phu nhân tự tay khâu vá, được làm gấp rút trong mấy ngày trước. Tạ Yểu nghe xong chỉ im lặng vuốt ve chất vải có xúc cảm rất tốt trong tay, lẳng lặng mỉm cười, nhận lấy rồi tống cổ cô nương đó đi.
Xiêm y không phải được làm gấp rút, chỉ là vừa lúc làm xong, mà cậu lại được tìm về, nên cầm lấy quần áo mới của Tạ Ải Ngọc tới cho có lệ thôi.
Lâm Vân Tình thậm chí chưa từng đo kích thước cơ thể cậu, cậu đâu có ngốc.
Tạ Ải Ngọc dù sao cũng là đứa trẻ họ đã nuôi nấng suốt mười sáu năm, còn cậu chưa từng nương vui dưới gối Lâm Vân Tình và Tạ Trung Đình, nói chung là vẫn không thể so được với Tạ Ải Ngọc.
Cậu nhìn bức tường son đỏ, rồi lại nhìn con chim sẻ kia. Chú chim sẻ nhỏ vỗ cánh phành phạch vài cái, dùng đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn cậu, hơi hơi nghiêng đầu.
Cậu quay người vào phòng bếp nhỏ, vốc một nắm gạo kê, rải xuống dưới tàng cây trong sân. Con chim sẻ bay xuống từ bức tường cao son đỏ, mổ từng hạt kê cậu rải xuống, kêu chíp chíp. Tạ Yểu hiếm khi nở nụ cười dịu dàng như vậy, nhẹ nhàng chạm vào đầu nhỏ của nó, con chim sẻ không những không bay đi, mà còn thân mật mổ nhẹ vào đầu ngón tay cậu.
Tạ Yểu ngồi xuống đất, nhìn con chim sẻ chậm rì rì ăn hết số gạo kê, lại rải thêm một phen. Trong buổi trưa nóng bức này, ngồi dưới bóng cây chơi đùa với chú chim sẻ nhỏ hồi lâu, cho đến khi có người gõ cổng sân viện, con chim sẻ mới vỗ cánh bay đi, và nụ cười của cậu cũng biến mất. Cậu đứng dậy vào phòng bếp nhỏ, cắt nửa củ hành tây, làm mắt mình đỏ hoe rồi mới đi mở cửa.
Cổng chỉ mở ra một khe hở nhỏ, bên ngoài là thị nữ của Lâm Vân Tình, trong tay cầm hộp đựng thức ăn, nhẹ nhàng nói: "Yểu thiếu gia, phu nhân dặn dò ta mang cơm đến cho ngài, xin mở cửa."
Tạ Yểu nói: "Để ngoài cửa đi."
Thị nữ không đổi sắc mặt: "Phu nhân bảo ta xem ngài thế nào."
Tạ Yểu mở rộng khe cửa thêm một chút, vừa đủ để lộ ra nửa gương mặt. Vẻ mặt cậu lạnh nhạt, nhưng khóe mắt hơi đỏ, trong mắt có không ít tia máu, rõ ràng là đã khóc rất lâu, trông cực kỳ đáng thương.
Nhưng mà, trong lòng thị nữ không những không nảy sinh chút thương tiếc nào, ngược lại còn cảm thấy cậu rất không biết điều.
Chỉ là một bà già quê mùa mà thôi, chết thì chết, Tạ gia cũng đâu có bạc đãi gì cậu, sau khi về đây rồi lại buồn bã không vui, hôm nay còn khóc như thể bị bắt nạt, thật khiến người ta chán ghét.
Cô ta đưa hộp thức ăn cho Tạ Yểu, trên mặt không lộ biểu cảm gì, dịu dàng nói: "Vậy ta xin phép lui xuống, Yểu thiếu gia."
Vừa dứt lời, khe cửa đã đóng lại.
Thị nữ giậm giậm chân, tức giận bỏ đi.
Tạ Yểu lắng nghe tiếng bước chân, đến khi tiếng bước chân biến mất, mới cầm hộp thức ăn đi vào nhà. Cậu mở hộp ra, bên trong có hai món ăn một canh, màu sắc hương vị đều đầy đủ, dưới đáy hộp còn có một bát cơm trắng. Nhưng lúc này chưa đến giờ ăn tối, cậu đặt hộp thức ăn lên bàn, nghĩ khi nào tối đến sẽ vào phòng bếp nhỏ hâm nóng thức ăn lại, rồi quay về phòng ngủ.
Buổi trưa nóng bức, trong phòng cậu không có băng lạnh để giải nhiệt, nhưng cậu đã quen với cái nóng mùa hè từ lâu — trước kia ở thôn Nghi Thủy, nhà Trần Như Bảo cũng không có băng lạnh cho cậu giải nhiệt, tắm bằng nước lạnh đã là đãi ngộ tốt nhất rồi. Cậu cầm cái quạt làm bằng lá cây hôm trước, quạt trái quạt phải. Trong phòng kéo mành, ánh nắng không xuyên qua được, tốt hơn so với phơi nắng, ít ra cũng mát mẻ hơn. Chẳng mấy chốc cậu đã ngủ thiếp đi, cái quạt trên tay cũng không còn phe phẩy nữa, mơ mơ màng màng nghe tiếng ve kêu bên ngoài. Rất yếu ớt, như thể chúng nó đều bị cái nắng làm cho mệt mỏi, không còn sức kêu to.
Cậu chỉ ngủ một lát, đã có người đến gõ cổng, nói là mình từ sân viện của Tạ Ải Ngọc tới, mang cho cậu ít băng lạnh để giải nhiệt.
Tạ Yểu xoa xoa giữa hai lông mày, tiện tay ném cái quạt lên sập, rồi vén mành trước cửa sổ lên — bên ngoài một mảng mây đen, gần như che khuất hết ánh nắng. Đẩy cửa sổ ra, một luồng gió mát thổi vào, trong gió có lẫn một ít mùi tanh của đất, rõ ràng là trời sắp mưa.
Lúc này mang băng lạnh đến, chắc chỉ muốn làm dáng thôi. Tạ Yểu thờ ơ thầm nghĩ.
Cậu không có tâm trạng phối hợp với Tạ Ải Ngọc diễn vở kịch huynh hữu đệ cung, nhưng vẫn đi mở cổng, để tiểu đồng bên ngoài mang băng lạnh vào phòng. Cậu không có gì trong tay, bèn lấy tượng gỗ nhỏ Lâm Vân Tình tặng đưa cho tiểu đồng, bảo cậu ta cầm đi chơi. Tiểu đồng còn nhỏ tuổi, tượng gỗ lại được làm rất tinh xảo, trong lòng yêu thích, tuy có từ chối vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Tạ Yểu thấy cậu ta đi rồi, đá một cái vào chậu băng, cúi đầu cười khẽ.
Tuy cậu không có nhiều kiến thức gì, nhưng khi làm công bên ngoài đã gặp không ít, có đủ loại người, Tạ Ải Ngọc cũng bằng tuổi cậu, dù bề ngoài làm tốt đến đâu, cái tâm địa gian xảo đó liếc một cái cậu cũng nhìn thấu được.
Cậu đâu có ngốc.
Gió lớn, thổi cửa sổ kêu lách cách. Cậu đi đóng cửa sổ lại, rồi đứng dậy vào phòng bếp nhỏ hâm nóng cơm canh.
Tối đến trời đổ mưa to, cậu ăn xong, thắp một ngọn đèn, tìm được rất nhiều sách và thoại bản từ trong phòng, dứt khoát ngồi dưới đèn đọc truyện.
Tạ Yểu biết chữ, lúc năm tuổi còn học ở trường, tiên sinh dạy bọn họ thuộc Thiên Tự Văn. Vì cậu nhận mặt chữ nhanh, thuộc cũng nhanh, luôn được tiên sinh khen ngợi. Sau này Trần Như Bảo không cho cậu đi học nữa, cậu cũng không học tiếp.
Thoại bản viết rất thú vị, cậu đọc chăm chú say sưa, chẳng mấy chốc đã đọc đến tận đêm khuya.
Hạt mưa đập vào mái hiên, phát ra âm thanh lộp bộp lộp bộp, cậu lặng lẽ nghe một lúc, rồi gấp sách lại, duỗi người.
Cậu chợt nhớ đến ngày xưa lúc còn ở thôn Nghi Thủy, sau những cơn mưa to như thế này, trong sông thường có nhiều cá, lúc đó cậu sẽ đi bắt ít cá, mang về nhà hấp hoặc kho tàu.
Cậu gục xuống bàn, nhìn chằm chằm vào ngọn nến lung linh, rồi nhắm mắt lại.
*
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.
Tạ Yểu định ngủ một giấc vào buổi trưa, nhưng Lâm Vân Tình lại bảo Tạ Ải Ngọc đến mời cậu qua ăn cơm, tiện thể đi gặp tổ phụ.
Ban đầu Tạ Yểu không muốn thay quần áo, nhưng Tạ Ải Ngọc lại nở nụ cười uyển chuyển nói: "Yểu Yểu mặc như thế này đến đó, e là không thích hợp."
Nghe Tạ Ải Ngọc gọi cậu là "Yểu Yểu" một cách thân mật, trong lòng cậu cảm thấy rất buồn bực. Mà Tạ Ải Ngọc còn đang nhìn cậu, đôi mắt nhạt màu trống rỗng, nhưng ánh mắt đó khiến cậu rất khó chịu, nên đành quay người về phòng, thuận theo thay một bộ quần áo khác.
Lâm Vân Tình khéo tay, quần áo thêu thùa rất đẹp, cổ áo thêu hoa văn tường vân và bạch quả, nhưng tay áo dài hơn không biết bao nhiêu, vạt áo cũng phủ qua ủng, trông rất khó coi.
Quả nhiên là không vừa người... Cậu khẽ nhíu mày.
Tạ Ải Ngọc bước tới gần, khiến cậu sợ tới mức lùi lại một bước, tuy nhiên Tạ Ải Ngọc chỉ giúp cậu xắn ống tay áo lên, cười khẽ: "Mẹ không biết kích cỡ của em, nên tạm may theo kích cỡ của ta. Bà ấy cũng không ngờ vóc dáng của ta lại lớn hơn em không ít."
Tạ Yểu mím môi, không đáp lời, chỉ tiện tay buộc tóc đuôi ngựa, vén tóc trước trán lên, để lộ ra toàn bộ gương mặt.
Khuôn mặt cậu rất giống Lâm Vân Tình, tuấn tú nhưng lại có nét nữ tính, mí mắt hai mí rất sâu, một đôi mắt thụy phượng, đuôi mắt hơi nhướng lên, lạnh lùng mà diễm lệ.
Tạ Ải Ngọc vén những sợi tóc mai rơi xuống của cậu ra sau tai, dịu dàng nói: "Thế này tốt hơn nhiều, lần đầu gặp em trông như con mèo hoa nhếch nhác vậy."
"... Liên quan gì đến ngươi." Cậu bình tĩnh nói.
Kể từ khi đến Tạ gia, đây là câu đầu tiên mà Tạ Yểu nói với Tạ Ải Ngọc. Lý do cậu không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với Tạ Ải Ngọc là vì người này cứ nói chuyện vòng vo tam quốc, quanh co khúc khuỷu mười tám vòng, nhất định phải làm người khác rối trí, trông có vẻ hiền lành thân thiện, nhưng thực ra lòng dạ lại hiểm độc. Cậu mệt nhất là phải đối phó với loại người thế này, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Tạ Ải Ngọc nghe cậu nói xong, cũng không tức giận, thậm chí còn nói: "Mẹ bảo ta phải chăm sóc em nhiều hơn, hơn nữa ta là huynh trưởng, tất nhiên phải quan tâm đến đệ đệ nhiều hơn rồi." Y mặt không đổi sắc, nâng tay lên, nhéo nhéo má Tạ Yểu: "Đi thôi."
Tạ Yểu gạt tay y ra, không muốn để y chạm vào mình.
Tạ Ải Ngọc liền không động tay động chân gì nữa, đi phía trước dẫn đường cho cậu, còn cậu lẽo đẽo theo sau thiếu niên, không chịu đến gần nửa bước.
Chủ viện và thiên viện cách xa nhau không biết bao nhiêu. Chỗ ở của cậu là nơi hẻo lánh nhất trong Tạ gia, hai thiên viện khác cách chủ viện cùng lắm chỉ vài bước chân, mà Tạ phủ chiếm một khu vực rộng lớn, từ chỗ cậu đi đến chủ viện, ít nhất cũng mất non nửa canh giờ.
Hai người dừng lại trước cổng lớn, bên ngoài cổng không có tôi tớ đứng đợi. Tạ Ải Ngọc đứng gần cổng nhưng không đưa tay đẩy cổng ra. Còn Tạ Yểu vẫn đứng cách y vài bước, thấy y không hề có ý định đẩy cổng, mới tiến lên, định đẩy cổng lớn.
Ngay khi tay cậu sắp chạm vào cổng, Tạ Ải Ngọc đột ngột nắm lấy cổ tay cậu, xô cậu sang một bên, hoàn toàn không còn dáng vẻ huynh trưởng dịu dàng dễ gần như lúc ở thiên viện nữa. Vẻ mặt Tạ Yểu lạnh nhạt, trong lòng chỉ cảm thấy người này thật là thiếu kiên nhẫn, bây giờ đã muốn đe dọa cậu rồi.
Lưng cậu va vào bức tường phía sau đau nhói. Vóc dáng Tạ Ải Ngọc cao hơn cậu không ít, mặc dù hai người cùng tuổi, nhưng Tạ Yểu từ nhỏ không được ăn ngon uống tốt, lùn hơn y một chút. May mà Tạ Yểu không thua kém về mặt khí thế, hung dữ trừng mắt nhìn Tạ Ải Ngọc.
Tạ Ải Ngọc thấy cậu như vậy, nhớ đến con mèo hoa mà bạn mình nuôi. Tạ Yểu và tiểu ly nô đó không khác gì nhau — đều mang vẻ ngoài đáng yêu ngoan ngoãn, nhưng lại rất hung dữ, vừa thấy y là giơ móng vuốt, muốn cào cho một cái.
Tạ Ải Ngọc nói: "Cảm thấy ta muốn đe dọa em à?"
Tạ Yểu nói: "Buông ra."
Tạ Ải Ngọc áp sát vào cậu, gần đến mức mặt kề sát mặt: "Ta thấy em như thế này rất thú vị, như một bé mèo con đang xù lông vậy."
Khoảng cách này quá gần rồi, Tạ Yểu giơ chân muốn đá y, ai ngờ lại bị y chặn lại, còn bị đá ngược lại một cái. Tạ Ải Ngọc buông lỏng cậu ra, đưa tay sờ mặt cậu, hạ mi mắt xuống, dịu dàng nói: "Yểu Yểu, em thông minh như vậy, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng đều rõ phải không?"
Tạ Yểu đẩy y ra, hiếm khi để lộ vẻ mặt tức giận, giọng nói lạnh đến mức như muốn rớt vụn băng: "Ta hiểu rất rõ ràng, cũng không có tâm tư cùng ngươi tranh đoạt cái gì. Ngươi cho rằng ta nguyện ý trở về chịu cảnh bị người khác xem thường sao?" Cậu đẩy cổng ra, bỏ Tạ Ải Ngọc lại phía sau: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ rời đi, không cần ngươi tới cảnh cáo ta!"
Ai muốn cậu trở về? Ai cũng không muốn!
Bọn hạ nhân dưới đáy lòng coi thường Tạ Yểu. So với thiếu gia thật không ai yêu thương như cậu, hiển nhiên thiếu gia giả ở Tạ phủ mười sáu năm càng làm người ta chạy theo như vịt. Tạ Ải Ngọc có phu nhân yêu thương, lại được lão gia coi trọng, ai nguyện ý đi nhìn thiếu gia thật bị tu hú chiếm tổ kia, mới tìm về cùng lắm có mấy ngày đã bị lạnh nhạt?
Sự yêu thương Lâm Vân Tình chỉ làm dáng tỏ vẻ ngoài mặt, mà Tạ Trung Đình càng không để bụng cậu hơn thế, kể từ lần đầu gặp mặt, cũng chỉ gặp mặt cậu thêm được hai lần, như thể tìm về không phải con ruột của mình, mà là một con mèo hoang, dơ bẩn lại hung dữ, không ai yêu thích mèo hoang cả.
Mèo hoang muốn rời đi, nhưng không ai quan tâm mong muốn của cậu.
Bởi vì cậu chỉ là một con mèo hoang không quan trọng gì.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Ải: Ta muốn nuôi một con mèo từ lâu rồi (cái giọng điệu này)
Thật lâu về sau.
Ải: Ta là mèo của em, sao em không cho ta dính dính (áp sát vào) (hôn một cái)
Yểu:...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook