Lý Luận Nâng Cao Tố Chất Của Đặc Công Omega
-
Chương 62
Randall duỗi thắt lưng, nhìn Bruce từ bên ngoài đi tới. Nam nhân tóc đen có vẻ được nghỉ ngơi khá tốt, mệt mỏi trên mặt giảm đi không ít, trên tay cầm một cái túi.
“Cho.” Bruce nói.
Randall chớp chớp mắt, hắn tiếp nhận gói đồ trong tay đối phương, mùi bánh ngọt thơm nức rất nhanh tỏa ra khắp căn phòng, ánh mắt thanh niên tóc vàng thoắt vụt sáng.
Bruce không thể không thừa nhận tại thời điểm vui vẻ đơn thuần không pha một chút tạp chất lóe lên trong đôi mắt xanh biếc kia, không ai có thể cưỡng lại khát vọng muốn được nhìn nhiều vài giây.
Randall nhếch môi nở nụ cười: “Anh còn nhớ sao, Bruce?” Hắn đưa ngón tay đã bị phủ kín bởi lớp đường trên bánh donut vào miệng, “Cảm ơn nha.”
Bruce ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn người thanh niên từng ngụm cắn bánh donut, lớp đường đủ mọi màu sắc dính lên khóe miệng của hắn. Randall lười biếng nửa dựa nửa nằm trên giường, thỏa mãn liếm môi, tay vô thức khoát lên cái bụng nhô lên.
Bruce cười cười, bỗng nhiên nói: "Thứ rác rưởi này vẫn là nên hạn chế ăn," y tạm dừng một chút, trong mắt lóe lên một tia đùa cợt hiếm thấy, “Không tốt cho đứa nhỏ.”
Randall thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình.
“Gì cơ?”
Bruce cũng không để tên nhóc vừa mới ăn vài chiếc bánh donut vào mà trí thông minh đã thoái hóa về thời nhi đồng này nói thêm cái gì. Y cúi người hôn Randall.
Đồng tử thanh niên tóc vàng hơi phóng đại, Bruce nhìn thấy bóng dáng của chính mình phản chiếu trên một mảnh xanh biếc tựa biển sâu, rõ ràng đến độ khiến lòng người rung động. Một giây đồng hồ rơi vào trạng thái ngốc lăng của Randall đủ để Bruce tiến quân thần tốc, y nếm được hương vị còn lưu lại giữa môi răng đối phương, có chút ngọt đến choáng váng, nhưng lại không hề chán ghét. Bruce nghĩ, sau ngày hôm nay bản thân y ắt hẳn cũng nên mua hai cái bánh donut nếm thử.
Tay Bruce đặt sau gáy Randall, đặc công tóc vàng bị bắt ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn này, động tác có chút thô bạo khiến hắn khó thở, nhưng trong đôi mắt lam sắc dần dần lan tràn ý cười.
Bruce tỉ mỉ cướp đoạt từng tấc trong khoang miệng Omega của y, sau đó nhìn bộ dáng đối phương từ từ trầm mê mà cảm thấy thỏa mãn. Trên người Randall mang theo hương vị quen thuộc của thái dương, ấm áp dễ chịu đến mức Bruce không muốn buông hắn ra. Y biết đó là mùi vị đặc biệt của Omega trong thời gian mang thai, Omega bị y dấu hiệu, Omega thuộc về y.
Nhóc con nguy hiểm, dương nanh múa vuốt không chịu cúi đầu, hiện tại lại gần trong gang tấc. Hô hấp bọn họ quấn quanh một chỗ, ái muội bịn rịn quyến luyến khó phân.
Bruce nới lỏng bàn tay đang vò loạn mái tóc Randall, y lùi lại một bước, thưởng thức nhìn mái tóc vàng đâm chỉa lộn xộn rối tung rối mù của Randall, nhìn qua giống một con nhím mềm mềm đáng yêu.
Randall mặc kệ bản thân chật vật mà hít thở không khí mới mẻ, vài giây sau mới chậm rãi tặng cho y một cái liếc mắt khinh bỉ, “Hôm nay anh cũng thật nhiệt tình.”
Bruce cười nói: “Ừm, quá khen.” Ánh mắt y thản nhiên đảo qua mặt Randall, thời điểm đối diện với đôi mắt xanh biếc kia thì lặng im không một tiếng động che giấu dục vọng chiếm hữu cơ hồ muốn bùng lên ngập trời trong mắt. “Chỉ là vừa vặn nghĩ tới, em là Omega của tôi mà thôi. Tôi nghĩ một Alpha có hẳn nên làm tròn trách nhiệm khi Omega của mình động dục.”
Randall hừ một tiếng.
Omega mang thai sinh ra thay đổi rất lớn, hắn không chỉ cảm nhận được suy nhược, đồng thời, còn có tình dục. Sự tồn tại của đứa nhỏ khiến thiên tính Omega triệt để bùng nổ, dục vọng kia không quá mãnh liệt, lại không điên cuồng như đặc công Breakpoint khi thuốc kích thích mất tác dụng, nhưng lại như bóng với hình, không lúc nào là không nhắc nhở hắn. —— Hắn là một Omega bị dấu hiệu.
Bruce vẫn duy trì biểu tình bình thản trên mặt, cặp mắt nâu lại bỗng trở nên tối sầm. Y nghe ra được trong tiếng hừ nhẹ khinh thường của đặc công tóc vàng thoáng chút khàn khàn, tựa như muốn câu dẫn y. Bruce cắn chặt răng. Y chỉ đơn giản nghĩ rằng mình nên ở bên cạnh Randall mà thôi, cũng không dự định động dục mọi lúc mọi nơi với đặc công nhà mình. Randall là bởi vì đứa nhỏ trong bụng, vậy y lại là vì đâu, —— trưởng quan CIA cấp cao cấm dục nhiều năm cho nên chỉ cần một nụ hôn là có thể động tình sao? Trong mắt người đàn ông tóc đen hiện lên một tia ảo não, y đứng dậy, “Chú ý nghỉ ngơi.”
Randall chớp chớp mắt, nhìn Bruce bước nhanh rời khỏi khỏi phòng tạm giam, không hiểu sao lại cảm giác y đang chạy trối chết. Đặc công tóc vàng cười nhạo một tiếng. —— Chọc ghẹo hắn xong liền quay người bỏ chạy? Hay là, “cựu” trưởng quan thân mến của hắn đã phát hiện ra điều gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát của y? Ngón tay Randall lướt qua phần bụng hơi căng, hắn nằm trở lại trên giường, khép lại hai mắt.
Bruce đi một mạch trên hành lang vắng vẻ của Bộ chỉ huy đặc biệt, áo khoác đen theo bước chân y phần phật bay lên hạ xuống, khí thế nhìn qua khiến người sợ hãi. Garcia từ phía đối diện tiến tới, mờ mịt liếc nhìn Bruce một cái, nhưng vẫn sáng suốt quyết định không hỏi lý do. Sắc mặt trưởng quan không tốt tí nào. Nữ quân nhân vẫn duy trì tư thế đứng nghiêm nhìn theo Bruce biến mất tại cuối hành lang, cửa điện tử của văn phòng khép lại phát ra tiếng vang rất lớn, khác hẳn so với mọi ngày. Garcia nghĩ, nàng vẫn luôn cho rằng ngay cả mấy việc như ngày mai chiến tranh hạt nhân bùng nổ hay tận thế ập tới đột ngột ngay trong chiều nay cũng sẽ không thể khiến người đàn ông kia biến sắc, chứ đừng nói là nóng nảy cùng ảo não không thể kiềm chế như lúc này.
—— Có điều nàng hôm nay đã thấy qua rất nhiều “lần đầu” cũng như “chuyện kì lạ.”
Bruce đóng sầm cửa phòng làm việc, y đi qua đi lại trong phòng, sau đó mở ngăn kéo, động tác có chút thô bạo gạt ra mấy tập tài liệu đặt phía trên, ống tiêm trong suốt chứa thuốc ức chế Alpha chỉnh tề ngay ngắn đặt thành hàng ở bên dưới. Người đàn ông tóc đen lấy ra một ống, xắn tay áo lên khuỷu tay, sau đó lại dừng động tác. Bruce cuối cùng cực kỳ nóng nảy đem ống tiêm kia ném trở về, không thèm để ý chút nào đến văn kiện cơ mật bị xáo trộn. Y “rầm” một tiếng khép lại ngăn kéo. Nam nhân cáu kỉnh nới rộng cổ áo trong, hít một hơi thật sâu.
Tên nhóc tóc vàng kia rất dễ dàng khiến tâm tình y kích động, Bruce biết cái đó và tự chủ không liên quan.
Nam nhân tóc đen có chút suy sụp ngồi xuống trên ghế. Y chậm rãi bình ổn cơn giận không biết từ đâu tới kia, vô lực nhắm mắt. Bruce Stewart có một nhược điểm không thể gạt bỏ, chưa kể y cần phải dồn toàn bộ sức lực để bảo vệ nhược điểm này.
Randall James cũng vậy.
Thanh niên tóc vàng cảnh giác ngồi dậy. Hiệu quả cách âm của phòng tạm giam vô cùng tốt, nhưng còn chưa tới mức cách ly được cả tiếng súng.
“Đoàng ——”
Lại một tiếng súng vang lên. Randall nhanh chóng từ trên giường đứng lên. Hắn ngẩng đầu, đèn trên camera theo dõi trong góc phòng tạm giam vẫn sáng, đốm sáng màu đỏ chớp tắt liên hồi. Hắn nhìn chằm chằm chiếc camera kia, như đang cùng người nào đó đối mặt.
Tiếng súng không còn vang lên nữa, bên ngoài yên tĩnh như chết.
Xem ra hệ thống cảnh báo đã bị kẻ xâm nhập phá hủy. Số người làm được chuyện này, Randall nghĩ, có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong lòng hắn nhanh chóng lướt qua vài cái tên, sau đó khẽ nhíu mày. Thanh niên tóc vàng đứng trên mặt đất nhìn quanh bốn phía, vách tường trắng toát lúc này lại như phủ lên một loại điềm báo mịt mờ.
Có người đột nhập Bộ chỉ huy đặc biệt. Vượt qua tầng tầng lớp lớp cảnh vệ cùng với hệ thống cảnh báo dày đặc, im hơi lặng tiếng đột nhập vào nơi gần như là cơ mật nhất quốc gia này, bốn phía được bao bọc bởi quân nhân dũng mãnh và đặc công giết người không ghê tay, cứ như vậy mà nổ súng. Hiển nhiên người tới không phải là đồng minh. Randall nheo lại mắt, hắn phát hiện hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu mình là người đàn ông tóc đen.
Hắn nghiêng đầu sang, nhìn thẳng vào camera theo dõi, sau đó dùng khẩu hình miệng phát âm.
“—— Mở cửa.”
Đốm sáng đỏ lóe lên từng hồi. “Tít——”
Tiếng cửa điện tử mở ra làm hồi đáp.
Randall có vẻ cũng không quá kinh ngạc, hắn tùy tiện nhặt lên chiếc áo khoác dưới chân giường khoác lên vai, vạt áo rũ xuống khéo léo che đi phần bụng nhô lên của nam nhân, khiến thân hình hắn thoạt nhìn bình thường một chút. Hắn chậm rãi ra khỏi phòng.
Hơn hai tháng giam lỏng khiến thanh niên tóc vàng tựa hồ có chút không thích ứng mà hơi híp híp mắt, hắn quan sát cảnh tượng bên ngoài cửa. Hai cảnh vệ sõng soài nằm trên mặt đất, vết đạn đen ngòm giữa trán vô cùng dữ tợn. Máu từ cơ thể bọn họ chảy ra nhiễm đỏ sàn nhà trơn bóng.
Randall nhẹ nhàng hít vào một hơi, hắn cố nén từng cơn nhộn nhạo trong dạ dày do mùi máu tươi mang đến, bước qua hai cỗ thi thể lạnh như băng kia.
Phòng theo dõi đối diện hành lang, cửa khép hờ.
Randall nhẹ nhàng mở chốt bảo hiểm trên thân khẩu súng lục lấy từ trên người cảnh vệ đã chết trước cửa phòng tạm giam, mở cửa.
Người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc sẫm màu và đôi mắt xanh biển từ đài kiểm soát ngẩng đầu lên, nhìn Randall đang tiến về phía này. Họng súng tối om trong tay Randall xuyên qua vạt áo khoác rũ xuống chĩa thẳng vào gã, nhưng người thanh niên kia cũng không hề làm gì khác ngoài mỉm cười.
“Thật mừng khi thấy anh chưa chết, đồng sự thân mến của tôi.”
“Cho.” Bruce nói.
Randall chớp chớp mắt, hắn tiếp nhận gói đồ trong tay đối phương, mùi bánh ngọt thơm nức rất nhanh tỏa ra khắp căn phòng, ánh mắt thanh niên tóc vàng thoắt vụt sáng.
Bruce không thể không thừa nhận tại thời điểm vui vẻ đơn thuần không pha một chút tạp chất lóe lên trong đôi mắt xanh biếc kia, không ai có thể cưỡng lại khát vọng muốn được nhìn nhiều vài giây.
Randall nhếch môi nở nụ cười: “Anh còn nhớ sao, Bruce?” Hắn đưa ngón tay đã bị phủ kín bởi lớp đường trên bánh donut vào miệng, “Cảm ơn nha.”
Bruce ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn người thanh niên từng ngụm cắn bánh donut, lớp đường đủ mọi màu sắc dính lên khóe miệng của hắn. Randall lười biếng nửa dựa nửa nằm trên giường, thỏa mãn liếm môi, tay vô thức khoát lên cái bụng nhô lên.
Bruce cười cười, bỗng nhiên nói: "Thứ rác rưởi này vẫn là nên hạn chế ăn," y tạm dừng một chút, trong mắt lóe lên một tia đùa cợt hiếm thấy, “Không tốt cho đứa nhỏ.”
Randall thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình.
“Gì cơ?”
Bruce cũng không để tên nhóc vừa mới ăn vài chiếc bánh donut vào mà trí thông minh đã thoái hóa về thời nhi đồng này nói thêm cái gì. Y cúi người hôn Randall.
Đồng tử thanh niên tóc vàng hơi phóng đại, Bruce nhìn thấy bóng dáng của chính mình phản chiếu trên một mảnh xanh biếc tựa biển sâu, rõ ràng đến độ khiến lòng người rung động. Một giây đồng hồ rơi vào trạng thái ngốc lăng của Randall đủ để Bruce tiến quân thần tốc, y nếm được hương vị còn lưu lại giữa môi răng đối phương, có chút ngọt đến choáng váng, nhưng lại không hề chán ghét. Bruce nghĩ, sau ngày hôm nay bản thân y ắt hẳn cũng nên mua hai cái bánh donut nếm thử.
Tay Bruce đặt sau gáy Randall, đặc công tóc vàng bị bắt ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn này, động tác có chút thô bạo khiến hắn khó thở, nhưng trong đôi mắt lam sắc dần dần lan tràn ý cười.
Bruce tỉ mỉ cướp đoạt từng tấc trong khoang miệng Omega của y, sau đó nhìn bộ dáng đối phương từ từ trầm mê mà cảm thấy thỏa mãn. Trên người Randall mang theo hương vị quen thuộc của thái dương, ấm áp dễ chịu đến mức Bruce không muốn buông hắn ra. Y biết đó là mùi vị đặc biệt của Omega trong thời gian mang thai, Omega bị y dấu hiệu, Omega thuộc về y.
Nhóc con nguy hiểm, dương nanh múa vuốt không chịu cúi đầu, hiện tại lại gần trong gang tấc. Hô hấp bọn họ quấn quanh một chỗ, ái muội bịn rịn quyến luyến khó phân.
Bruce nới lỏng bàn tay đang vò loạn mái tóc Randall, y lùi lại một bước, thưởng thức nhìn mái tóc vàng đâm chỉa lộn xộn rối tung rối mù của Randall, nhìn qua giống một con nhím mềm mềm đáng yêu.
Randall mặc kệ bản thân chật vật mà hít thở không khí mới mẻ, vài giây sau mới chậm rãi tặng cho y một cái liếc mắt khinh bỉ, “Hôm nay anh cũng thật nhiệt tình.”
Bruce cười nói: “Ừm, quá khen.” Ánh mắt y thản nhiên đảo qua mặt Randall, thời điểm đối diện với đôi mắt xanh biếc kia thì lặng im không một tiếng động che giấu dục vọng chiếm hữu cơ hồ muốn bùng lên ngập trời trong mắt. “Chỉ là vừa vặn nghĩ tới, em là Omega của tôi mà thôi. Tôi nghĩ một Alpha có hẳn nên làm tròn trách nhiệm khi Omega của mình động dục.”
Randall hừ một tiếng.
Omega mang thai sinh ra thay đổi rất lớn, hắn không chỉ cảm nhận được suy nhược, đồng thời, còn có tình dục. Sự tồn tại của đứa nhỏ khiến thiên tính Omega triệt để bùng nổ, dục vọng kia không quá mãnh liệt, lại không điên cuồng như đặc công Breakpoint khi thuốc kích thích mất tác dụng, nhưng lại như bóng với hình, không lúc nào là không nhắc nhở hắn. —— Hắn là một Omega bị dấu hiệu.
Bruce vẫn duy trì biểu tình bình thản trên mặt, cặp mắt nâu lại bỗng trở nên tối sầm. Y nghe ra được trong tiếng hừ nhẹ khinh thường của đặc công tóc vàng thoáng chút khàn khàn, tựa như muốn câu dẫn y. Bruce cắn chặt răng. Y chỉ đơn giản nghĩ rằng mình nên ở bên cạnh Randall mà thôi, cũng không dự định động dục mọi lúc mọi nơi với đặc công nhà mình. Randall là bởi vì đứa nhỏ trong bụng, vậy y lại là vì đâu, —— trưởng quan CIA cấp cao cấm dục nhiều năm cho nên chỉ cần một nụ hôn là có thể động tình sao? Trong mắt người đàn ông tóc đen hiện lên một tia ảo não, y đứng dậy, “Chú ý nghỉ ngơi.”
Randall chớp chớp mắt, nhìn Bruce bước nhanh rời khỏi khỏi phòng tạm giam, không hiểu sao lại cảm giác y đang chạy trối chết. Đặc công tóc vàng cười nhạo một tiếng. —— Chọc ghẹo hắn xong liền quay người bỏ chạy? Hay là, “cựu” trưởng quan thân mến của hắn đã phát hiện ra điều gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát của y? Ngón tay Randall lướt qua phần bụng hơi căng, hắn nằm trở lại trên giường, khép lại hai mắt.
Bruce đi một mạch trên hành lang vắng vẻ của Bộ chỉ huy đặc biệt, áo khoác đen theo bước chân y phần phật bay lên hạ xuống, khí thế nhìn qua khiến người sợ hãi. Garcia từ phía đối diện tiến tới, mờ mịt liếc nhìn Bruce một cái, nhưng vẫn sáng suốt quyết định không hỏi lý do. Sắc mặt trưởng quan không tốt tí nào. Nữ quân nhân vẫn duy trì tư thế đứng nghiêm nhìn theo Bruce biến mất tại cuối hành lang, cửa điện tử của văn phòng khép lại phát ra tiếng vang rất lớn, khác hẳn so với mọi ngày. Garcia nghĩ, nàng vẫn luôn cho rằng ngay cả mấy việc như ngày mai chiến tranh hạt nhân bùng nổ hay tận thế ập tới đột ngột ngay trong chiều nay cũng sẽ không thể khiến người đàn ông kia biến sắc, chứ đừng nói là nóng nảy cùng ảo não không thể kiềm chế như lúc này.
—— Có điều nàng hôm nay đã thấy qua rất nhiều “lần đầu” cũng như “chuyện kì lạ.”
Bruce đóng sầm cửa phòng làm việc, y đi qua đi lại trong phòng, sau đó mở ngăn kéo, động tác có chút thô bạo gạt ra mấy tập tài liệu đặt phía trên, ống tiêm trong suốt chứa thuốc ức chế Alpha chỉnh tề ngay ngắn đặt thành hàng ở bên dưới. Người đàn ông tóc đen lấy ra một ống, xắn tay áo lên khuỷu tay, sau đó lại dừng động tác. Bruce cuối cùng cực kỳ nóng nảy đem ống tiêm kia ném trở về, không thèm để ý chút nào đến văn kiện cơ mật bị xáo trộn. Y “rầm” một tiếng khép lại ngăn kéo. Nam nhân cáu kỉnh nới rộng cổ áo trong, hít một hơi thật sâu.
Tên nhóc tóc vàng kia rất dễ dàng khiến tâm tình y kích động, Bruce biết cái đó và tự chủ không liên quan.
Nam nhân tóc đen có chút suy sụp ngồi xuống trên ghế. Y chậm rãi bình ổn cơn giận không biết từ đâu tới kia, vô lực nhắm mắt. Bruce Stewart có một nhược điểm không thể gạt bỏ, chưa kể y cần phải dồn toàn bộ sức lực để bảo vệ nhược điểm này.
Randall James cũng vậy.
Thanh niên tóc vàng cảnh giác ngồi dậy. Hiệu quả cách âm của phòng tạm giam vô cùng tốt, nhưng còn chưa tới mức cách ly được cả tiếng súng.
“Đoàng ——”
Lại một tiếng súng vang lên. Randall nhanh chóng từ trên giường đứng lên. Hắn ngẩng đầu, đèn trên camera theo dõi trong góc phòng tạm giam vẫn sáng, đốm sáng màu đỏ chớp tắt liên hồi. Hắn nhìn chằm chằm chiếc camera kia, như đang cùng người nào đó đối mặt.
Tiếng súng không còn vang lên nữa, bên ngoài yên tĩnh như chết.
Xem ra hệ thống cảnh báo đã bị kẻ xâm nhập phá hủy. Số người làm được chuyện này, Randall nghĩ, có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong lòng hắn nhanh chóng lướt qua vài cái tên, sau đó khẽ nhíu mày. Thanh niên tóc vàng đứng trên mặt đất nhìn quanh bốn phía, vách tường trắng toát lúc này lại như phủ lên một loại điềm báo mịt mờ.
Có người đột nhập Bộ chỉ huy đặc biệt. Vượt qua tầng tầng lớp lớp cảnh vệ cùng với hệ thống cảnh báo dày đặc, im hơi lặng tiếng đột nhập vào nơi gần như là cơ mật nhất quốc gia này, bốn phía được bao bọc bởi quân nhân dũng mãnh và đặc công giết người không ghê tay, cứ như vậy mà nổ súng. Hiển nhiên người tới không phải là đồng minh. Randall nheo lại mắt, hắn phát hiện hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu mình là người đàn ông tóc đen.
Hắn nghiêng đầu sang, nhìn thẳng vào camera theo dõi, sau đó dùng khẩu hình miệng phát âm.
“—— Mở cửa.”
Đốm sáng đỏ lóe lên từng hồi. “Tít——”
Tiếng cửa điện tử mở ra làm hồi đáp.
Randall có vẻ cũng không quá kinh ngạc, hắn tùy tiện nhặt lên chiếc áo khoác dưới chân giường khoác lên vai, vạt áo rũ xuống khéo léo che đi phần bụng nhô lên của nam nhân, khiến thân hình hắn thoạt nhìn bình thường một chút. Hắn chậm rãi ra khỏi phòng.
Hơn hai tháng giam lỏng khiến thanh niên tóc vàng tựa hồ có chút không thích ứng mà hơi híp híp mắt, hắn quan sát cảnh tượng bên ngoài cửa. Hai cảnh vệ sõng soài nằm trên mặt đất, vết đạn đen ngòm giữa trán vô cùng dữ tợn. Máu từ cơ thể bọn họ chảy ra nhiễm đỏ sàn nhà trơn bóng.
Randall nhẹ nhàng hít vào một hơi, hắn cố nén từng cơn nhộn nhạo trong dạ dày do mùi máu tươi mang đến, bước qua hai cỗ thi thể lạnh như băng kia.
Phòng theo dõi đối diện hành lang, cửa khép hờ.
Randall nhẹ nhàng mở chốt bảo hiểm trên thân khẩu súng lục lấy từ trên người cảnh vệ đã chết trước cửa phòng tạm giam, mở cửa.
Người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc sẫm màu và đôi mắt xanh biển từ đài kiểm soát ngẩng đầu lên, nhìn Randall đang tiến về phía này. Họng súng tối om trong tay Randall xuyên qua vạt áo khoác rũ xuống chĩa thẳng vào gã, nhưng người thanh niên kia cũng không hề làm gì khác ngoài mỉm cười.
“Thật mừng khi thấy anh chưa chết, đồng sự thân mến của tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook