Lý Luận Nâng Cao Tố Chất Của Đặc Công Omega
-
Chương 60
“Nói một chút xem.” Randall bỗng trở nên vô cùng hứng thú, đôi mắt xanh biếc của hắn nhìn chằm chằm Roth.
Roth làm một biểu tình thần bí: “Ý của tôi là, các cậu đều có chuyện không muốn cho đối phương biết, không phải sao?” Gã nhún vai: “Không thể không thừa nhận, vị trưởng quan kia vậy mà lại coi trọng cậu đến mức đó, so với cậu nghĩ thì hơn nhiều lắm, thậm chí còn nhiều hơn so với chính bản thân y đã nghĩ.” Gã tạm dừng một chút, nói thêm: “Cậu cũng giống vậy, đặc công.”
Randall nhướn mày, “Cảm ơn đánh giá ‘hai người tình thâm nghĩa trọng’ này của ông.” Hắn lãnh đạm cười nhạt một tiếng, nói: “Bruce là một người rất thông minh, đừng nên phỏng đoán suy nghĩ của y.”
Hắn biết Bruce có chuyện gì đó không nói cho hắn biết, lời của Roth chẳng qua giúp hắn xác nhận được điều này. Dù có thế nào thì cuối cùng mình cũng sẽ rõ thôi, Randall nghĩ như vậy, hắn thậm chí không biết được sự tin tưởng của mình từ đâu mà ra.
Roth chăm chú nhìn thanh niên tóc vàng hai giây, gã nói: “Giúp cậu giữ bí mật với Bruce Stewart, tôi có thể được lợi gì đây?”
Randall nửa dựa trên chiếc giường mềm mại thoải mái, vẻ mặt thả lỏng. Hắn lộ ra một nụ cười có chút mỉa mai: “Ông không muốn máu của tôi sao?”
Ánh mắt Roth vụt sáng. Omega mang thai tuy rằng hiếm hoi, nhưng cũng không phải không tìm được mẫu thí nghiệm, nhưng một “đặc công Breakpoint Omega mang thai” cũng không phải là tài liệu thực nghiệm có thể tùy ý gặp được. —— Trên thực tế, thanh niên tóc vàng trước mắt này có lẽ chính là “thành quả” duy nhất của kế hoạch Breakpoint được bảo lưu, độ trân quý của máu Randall khỏi cần nói cũng biết.
Đặc công tóc vàng đã sớm lường được phản ứng của Roth, hắn lười biếng nhắm hờ mắt, chờ Roth đáp ứng.
“Được.” Roth nhanh chóng đồng ý, cuồng nhiệt điên cuồng lóe lên trong mắt. Gã từ trong hòm thuốc tùy thân lấy ống tiêm cắm vào khuỷu tay thanh niên, máu màu đỏ tươi nhanh chóng được bơm đầy trong ống tiêm, sắc mặt Randall nhìn qua có chút tái nhợt.
Roth thật cẩn thận đem tư liệu thực nghiệm trân quý cất kỹ, gã chớp chớp mắt với Randall: “Thật vui khi chúng ta có thể cùng chia sẻ một bí mật.” Gã đón nhận ánh mắt cảnh cáo của đối phương, trước khi rời đi bỏ lại một câu: “Tiện đây báo cho cậu một tin, ngày hôm qua Bruce Stewart đã hạ lệnh thanh trừ toàn bộ mẫu thực nghiệm của kế hoạch Breakpoint.”
Randall nhíu mày, trong mắt hắn như có điều suy ngẫm, cũng không quay lại nhìn Roth. Bruce muốn ra tay sao? Randall thầm nghĩ.
Người kia luôn giỏi về xem xét thời thế, tìm được phương pháp tốt nhất đồng thời có lợi nhất để thực hiện mục đích của bản thân, trong quá trình không ngại dùng thủ đoạn đanh thép, điều này khiến mọi người tưởng y là một người lãnh khốc. Nhưng y không phải. Việc thanh trừ toàn bộ Breakpoint lần này làm đến tận tuyệt như vậy không khỏi có chút kỳ quái.
Randall nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Roth biến mất sau cánh cửa phòng tạm giam, cánh cửa làm bằng thép tinh luyện điều khiển tự động “cạch” một tiếng khép lại. Thanh niên tóc vàng chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt của hắn dừng lại hai giây trên tấm kính một chiều thật lớn kia, sau đó từ từ nở nụ cười.
Hắn mơ hồ có thể đoán được một chút kế hoạch của Bruce, cũng bởi vì vậy trong lòng chợt dâng lên một chút vui sướng dạt dào.
—— Là bởi vì em sao, Bruce?
Phòng làm việc.
Bruce mặc chiếc áo gió màu đen quen thuộc, nhiệt độ từ máy sưởi cũng không thể giảm bớt cái lạnh đầu thu. Hoàng hôn trầm đọng buông xuống, ánh mắt nam nhân tóc đen không có tiêu điểm nhìn ra ngoài cửa sổ, điều này khiến cho vẻ mặt vị trưởng quan CIA cấp cao mang lên một tia mờ mịt khiến người kinh ngạc.
“Cốc cốc.”
“Vào đi.” Bruce trầm giọng nói.
Khi Roth bước vào, Bruce đã khôi phục về bộ dáng lãnh tĩnh thường ngày, ánh mắt y tựa dao sắc xẹt qua mặt Roth: “Tình trạng hắn thế nào?”
Roth cung kính đứng trước bàn làm việc, gã đáp: “Thân thể Breakpoint no.3 khá suy yếu, nhưng gần đây không có biến động quá lớn.”
Bruce vẻ mặt thản nhiên: “Rất tốt.”
Roth chậm rãi nói: “Tôi đã lấy máu của cậu Randall, có thể bắt đầu nghiên cứu.” Gã tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu muốn giữ lại đứa bé này, hắn phải ngừng sử dụng thuốc kích thích.”
Bruce gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết.
“Nhưng trước đây hắn từng có một quãng thời gian lạm dụng thuốc. Ảnh hưởng của thuốc kích thích đối với cơ thể hắn rất nghiêm trọng, giống như người nghiện đột nhiên bị bắt cai thuốc vậy, thân thể hắn sẽ nhanh chóng suy yếu đi, đồng thời phát sinh trạng thái động dục.”
Bruce nâng mắt nhìn chằm chằm Roth hai giây, sau một khắc trầm mặc mới “ừ” một tiếng.
Phải tới khi ánh mắt nam nhân tóc đen rời đi chỗ khác Roth mới phát hiện phía sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Hắn sẽ chết sao?” Bruce hỏi.
Roth có chút kinh ngạc mà quan sát biểu tình trên mặt vị quan chức CIA cấp cao, gã nhớ lại giao dịch của mình và Randall, cuối cùng lắc đầu: “Sẽ không. Thân thể suy yếu chẳng qua chỉ là tạm thời, sau khi sinh hắn sẽ khôi phục lại.”
Bruce soi xét mà nhìn Roth, ánh mắt sắc bén khiến đối phương không khỏi run lên một cái. “Hắn đã nói gì với ông?”
Roth do dự một chút, gã cẩn thận suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể không khiến Bruce hoài nghi, tỉ mỉ chọn lựa từ ngữ của bản thân. “Hắn không nghi ngờ chút nào về giao dịch của chúng ta.” Roth giả tạo cười cười, “Tôi có thể sống đến hiện tại, chẳng qua là bởi trưởng quan CIA cấp cao cần một chuyên gia về phương diện cải tạo thuộc tính để tìm một đường sống cho đặc công mà ngài thích nhất, không phải sao?” —— Có điều ngài lại không biết, cái chuyện mà đặc công của ngài muốn tôi giấu diếm ngài kia, chính là hắn không có khả năng sống sót.
Bruce thanh âm bình thản: “Hắn không cần biết chuyện này.” Y uy hiếp liếc mắt nhìn lướt qua Roth, “Ông tốt nhất là đừng nên lắm miệng.”
Roth thấp giọng đáp: “Được.” Gã lặng yên không tiếng động rời khỏi văn phòng.
Bruce hơi nhíu mày, đem lực chú ý một lần nữa dời về trên bàn, còn có rất nhiều tình báo chờ y xem xét, nội chiến giữa quan chức cấp cao của CIA và Lầu Năm Góc vẫn đang diễn ra, cá lớn nuốt cá bé vốn là lẽ thường tình trên cái chiến trường không thuốc súng này, y chỉ có một lựa chọn, đó là lấy được thắng lợi.
Khi Bruce đứng dậy rời khỏi văn phòng kim đồng hồ đã chỉ gần một giờ sáng. Nam nhân tóc đen một mình nện bước trên hành lang trống trải của Bộ chỉ huy đặc biệt, ngoại trừ đặc công đang trong phiên trực, trong khu vực cơ mật không có tiếng động của một ai khác. Y dừng bước trước cửa phòng Randall, ngay sau đó lại cảm thấy buồn cười vì cái loại xúc động muốn nghe thấy dù chỉ một chút tiếng động của mình. Tại loại phòng giam này, đặc công của y làm sao có thể cách tấm cửa bằng thép tinh luyện lại thêm vách tường dày cộm mà cảm nhận được có người đang đứng bên ngoài cửa cơ chứ, chưa kể trong đầu người ấy lại mang thứ suy nghĩ vô cùng buồn cười - xuyên thấu qua vô vàn chướng ngại không thể thấu thị không thể vượt qua để cảm nhận sự hiện hữu của người bên trong.
Bruce đứng trong chốc lát.
Phòng theo dõi ngay sát bên cạnh, nhưng Bruce cũng không định đi vào, mọi thứ dường như phơi bày trước tấm kính ngăn cách mỏng manh kia, tựa như mọi ý nghĩ trong nội tâm đều không chỗ che giấu. Cho dù biết rõ bọn họ không có khả năng nhìn thấy đối phương.
Nam nhân tóc đen xoay người rời đi.
Trong phòng tạm giam, Randall ngủ đến mơ mơ màng màng, —— hắn gần đây càng ngày càng thích ngủ, giống như trong giấc mơ có thứ gì đáng giá khiến hắn truy cầu rất lâu lại rất lâu, thực tế mà nói, trừ bỏ buổi tối nọ tại nước Nga nằm mơ thấy Bruce giết hắn, Randall không còn mơ giấc mơ nào thú vị nữa, tựa như báo trước điềm xấu sắp xảy đến. Hắn mông lung mở to mắt, liếc mắt nhìn về phía tấm kính thật lớn, tựa như thực sự có thể nhìn thấy thứ gì đó khác ngoại trừ ánh sáng phản chiếu phía trên, tầm nhìn hắn không quá rõ ràng, ngay cả ánh sáng từ đèn huỳnh quang phát ra cũng trở nên vặn vẹo. Randall lầu bầu một câu, nghiêng người đi nhắm mắt lại, hô hấp một lần nữa trở nên đều đều.
“... Em còn nghĩ rằng anh thật sự ở bên ngoài chứ...ra là nằm mơ thôi....”
Tay hắn vô thức khoát lên phần bụng nhô ra.
Ngoài cửa, nam nhân tóc đen xoay người rời đi.
Đêm đã rất khuya, Bruce dựng cổ áo gió lên, y nghe thấy tiếng bước chân của mình trên con đường yên tĩnh. Ô tô tắt máy, lặng lẽ dừng bên lề đường, hàng xóm hai bên cũng đã sớm tắt đèn. Bruce không nhanh không chậm bước lên thềm đá trước cửa nhà.
Bất động sản trên danh nghĩa của y cũng không nhiều, y lại càng ít khi trở về ngôi nhà tại Langley này, đa số thời gian y đi tới đi lui giữa các căn cứ bí mật của quốc gia, ngồi trong căn phòng làm việc được mã hóa kia xem văn kiện có dấu chạm nổi “tuyệt mật”, thỉnh thoảng sẽ ra nước ngoài, giữa chiến loạn rối ren thực hiện một cuộc trao đổi tình báo không thể tiết lộ, hoặc là ở một thủ đô đất nước nhỏ không rõ tên trù hoạch một cuộc chính biến có thể đem lại lợi ích cho tổ quốc.
Trở về nhà đối với người làm nghề này là một việc rất khó khăn, cho dù là đối với trưởng quan CIA cấp cao đi chăng nữa.
Bruce móc từ trong túi ra chiếc chìa khóa y cũng không thường dùng đến, tiếng động do kim loại va chạm vào nhau kinh động đến sinh vật cạnh cửa.
“Meo ——”
Động tác mở cửa của Bruce khựng lại, lúc này y mới thấy có một con mèo ngồi cạnh cửa nhà mình, ẩn mình trong bóng tối, màu lông đen khiến vật nhỏ này cơ hồ dung nhập vào sắc ám trầm của màn đêm, chỉ có đồng tử màu vàng kim tản mát ra chút ánh sáng. Chú mèo hoang màu đen bị giật mình kinh hãi, bất an giật giật, tựa hồ muốn trốn vào bụi cỏ cách đó không xa, nhưng chân sau lại run rẩy không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể hoảng sợ nhìn nhân loại trước mắt, tiếng kêu càng thêm thê lương.
Bruce mở cửa, rút chìa khóa bỏ lại vào túi áo. Y ma xui quỷ khiến ngồi xổm xuống nhìn nhóc mèo đen kia.
Nhóc mèo hoang trên người bẩn bẩn thỉu thỉu, bộ lông đen cũng bởi vì thế mà bết lại thành từng nhúm, lỗ tai bất an giật giật, trên chân sau có một vết thương lớn máu thịt lẫn lộn. Nó có lẽ biết mình không cách nào trốn thoát, chỉ có thể nhìn chằm chằm Bruce, nhe răng nanh uy hiếp, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ cảnh cáo, giống như định liều chết một phen.
Bruce không biết bản thân vì sao sẽ cảm thấy động vật họ mèo bản thu nhỏ chật vật này thực giống với đặc công của y. Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia không hiểu vì sao khiến y cảm thấy rất muốn cười.
“Nếu mày muốn vào thì, hoan nghênh.” Nam nhân tựa hồ vẫn chưa nhận ra hành vi của người thân là trưởng quan CIA cấp cao, đêm hôm khuya khoắt đứng trước cửa nhà độc thoại với một con mèo hoang có bao nhiêu quỷ dị, chưa kể y lại tự nghĩ ra thêm một cái danh xưng: “Mr. cat?”
Nhóc mèo kia gắt gao theo dõi y, chân sau còn đang run lên.
Nam nhân tóc đen dừng trong chốc lát, phát hiện địch ý của nhóc con này không giảm chút nào, cũng đành đứng dậy vào nhà. Y mệt chết đi được, trong đầu hiếm khi không suy xét sóng gió đấu tranh xảo quyệt, từng mẩu kí ức vụn vỡ chớp hiện đều bị đặc công của y chiếm lấy. Điều này khiến cho mỏi mệt đã ngấm vào xương cốt cũng trở nên không còn khó chịu. Bruce nghĩ, đây có lẽ là điểm mấu chốt. Mãnh thú y nuôi dưỡng cuối cùng cũng vùng thoát khỏi vòng cổ sủng vật, khiến y sứt đầu mẻ trán, nhưng mỗi khi nghĩ đến, trong lòng lại bất tri bất giác mà mềm mại.
Bruce tất nhiên thừa hiểu, chuyện này không thể là do mệt nhọc gây nên.
Roth làm một biểu tình thần bí: “Ý của tôi là, các cậu đều có chuyện không muốn cho đối phương biết, không phải sao?” Gã nhún vai: “Không thể không thừa nhận, vị trưởng quan kia vậy mà lại coi trọng cậu đến mức đó, so với cậu nghĩ thì hơn nhiều lắm, thậm chí còn nhiều hơn so với chính bản thân y đã nghĩ.” Gã tạm dừng một chút, nói thêm: “Cậu cũng giống vậy, đặc công.”
Randall nhướn mày, “Cảm ơn đánh giá ‘hai người tình thâm nghĩa trọng’ này của ông.” Hắn lãnh đạm cười nhạt một tiếng, nói: “Bruce là một người rất thông minh, đừng nên phỏng đoán suy nghĩ của y.”
Hắn biết Bruce có chuyện gì đó không nói cho hắn biết, lời của Roth chẳng qua giúp hắn xác nhận được điều này. Dù có thế nào thì cuối cùng mình cũng sẽ rõ thôi, Randall nghĩ như vậy, hắn thậm chí không biết được sự tin tưởng của mình từ đâu mà ra.
Roth chăm chú nhìn thanh niên tóc vàng hai giây, gã nói: “Giúp cậu giữ bí mật với Bruce Stewart, tôi có thể được lợi gì đây?”
Randall nửa dựa trên chiếc giường mềm mại thoải mái, vẻ mặt thả lỏng. Hắn lộ ra một nụ cười có chút mỉa mai: “Ông không muốn máu của tôi sao?”
Ánh mắt Roth vụt sáng. Omega mang thai tuy rằng hiếm hoi, nhưng cũng không phải không tìm được mẫu thí nghiệm, nhưng một “đặc công Breakpoint Omega mang thai” cũng không phải là tài liệu thực nghiệm có thể tùy ý gặp được. —— Trên thực tế, thanh niên tóc vàng trước mắt này có lẽ chính là “thành quả” duy nhất của kế hoạch Breakpoint được bảo lưu, độ trân quý của máu Randall khỏi cần nói cũng biết.
Đặc công tóc vàng đã sớm lường được phản ứng của Roth, hắn lười biếng nhắm hờ mắt, chờ Roth đáp ứng.
“Được.” Roth nhanh chóng đồng ý, cuồng nhiệt điên cuồng lóe lên trong mắt. Gã từ trong hòm thuốc tùy thân lấy ống tiêm cắm vào khuỷu tay thanh niên, máu màu đỏ tươi nhanh chóng được bơm đầy trong ống tiêm, sắc mặt Randall nhìn qua có chút tái nhợt.
Roth thật cẩn thận đem tư liệu thực nghiệm trân quý cất kỹ, gã chớp chớp mắt với Randall: “Thật vui khi chúng ta có thể cùng chia sẻ một bí mật.” Gã đón nhận ánh mắt cảnh cáo của đối phương, trước khi rời đi bỏ lại một câu: “Tiện đây báo cho cậu một tin, ngày hôm qua Bruce Stewart đã hạ lệnh thanh trừ toàn bộ mẫu thực nghiệm của kế hoạch Breakpoint.”
Randall nhíu mày, trong mắt hắn như có điều suy ngẫm, cũng không quay lại nhìn Roth. Bruce muốn ra tay sao? Randall thầm nghĩ.
Người kia luôn giỏi về xem xét thời thế, tìm được phương pháp tốt nhất đồng thời có lợi nhất để thực hiện mục đích của bản thân, trong quá trình không ngại dùng thủ đoạn đanh thép, điều này khiến mọi người tưởng y là một người lãnh khốc. Nhưng y không phải. Việc thanh trừ toàn bộ Breakpoint lần này làm đến tận tuyệt như vậy không khỏi có chút kỳ quái.
Randall nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Roth biến mất sau cánh cửa phòng tạm giam, cánh cửa làm bằng thép tinh luyện điều khiển tự động “cạch” một tiếng khép lại. Thanh niên tóc vàng chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt của hắn dừng lại hai giây trên tấm kính một chiều thật lớn kia, sau đó từ từ nở nụ cười.
Hắn mơ hồ có thể đoán được một chút kế hoạch của Bruce, cũng bởi vì vậy trong lòng chợt dâng lên một chút vui sướng dạt dào.
—— Là bởi vì em sao, Bruce?
Phòng làm việc.
Bruce mặc chiếc áo gió màu đen quen thuộc, nhiệt độ từ máy sưởi cũng không thể giảm bớt cái lạnh đầu thu. Hoàng hôn trầm đọng buông xuống, ánh mắt nam nhân tóc đen không có tiêu điểm nhìn ra ngoài cửa sổ, điều này khiến cho vẻ mặt vị trưởng quan CIA cấp cao mang lên một tia mờ mịt khiến người kinh ngạc.
“Cốc cốc.”
“Vào đi.” Bruce trầm giọng nói.
Khi Roth bước vào, Bruce đã khôi phục về bộ dáng lãnh tĩnh thường ngày, ánh mắt y tựa dao sắc xẹt qua mặt Roth: “Tình trạng hắn thế nào?”
Roth cung kính đứng trước bàn làm việc, gã đáp: “Thân thể Breakpoint no.3 khá suy yếu, nhưng gần đây không có biến động quá lớn.”
Bruce vẻ mặt thản nhiên: “Rất tốt.”
Roth chậm rãi nói: “Tôi đã lấy máu của cậu Randall, có thể bắt đầu nghiên cứu.” Gã tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu muốn giữ lại đứa bé này, hắn phải ngừng sử dụng thuốc kích thích.”
Bruce gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết.
“Nhưng trước đây hắn từng có một quãng thời gian lạm dụng thuốc. Ảnh hưởng của thuốc kích thích đối với cơ thể hắn rất nghiêm trọng, giống như người nghiện đột nhiên bị bắt cai thuốc vậy, thân thể hắn sẽ nhanh chóng suy yếu đi, đồng thời phát sinh trạng thái động dục.”
Bruce nâng mắt nhìn chằm chằm Roth hai giây, sau một khắc trầm mặc mới “ừ” một tiếng.
Phải tới khi ánh mắt nam nhân tóc đen rời đi chỗ khác Roth mới phát hiện phía sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Hắn sẽ chết sao?” Bruce hỏi.
Roth có chút kinh ngạc mà quan sát biểu tình trên mặt vị quan chức CIA cấp cao, gã nhớ lại giao dịch của mình và Randall, cuối cùng lắc đầu: “Sẽ không. Thân thể suy yếu chẳng qua chỉ là tạm thời, sau khi sinh hắn sẽ khôi phục lại.”
Bruce soi xét mà nhìn Roth, ánh mắt sắc bén khiến đối phương không khỏi run lên một cái. “Hắn đã nói gì với ông?”
Roth do dự một chút, gã cẩn thận suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể không khiến Bruce hoài nghi, tỉ mỉ chọn lựa từ ngữ của bản thân. “Hắn không nghi ngờ chút nào về giao dịch của chúng ta.” Roth giả tạo cười cười, “Tôi có thể sống đến hiện tại, chẳng qua là bởi trưởng quan CIA cấp cao cần một chuyên gia về phương diện cải tạo thuộc tính để tìm một đường sống cho đặc công mà ngài thích nhất, không phải sao?” —— Có điều ngài lại không biết, cái chuyện mà đặc công của ngài muốn tôi giấu diếm ngài kia, chính là hắn không có khả năng sống sót.
Bruce thanh âm bình thản: “Hắn không cần biết chuyện này.” Y uy hiếp liếc mắt nhìn lướt qua Roth, “Ông tốt nhất là đừng nên lắm miệng.”
Roth thấp giọng đáp: “Được.” Gã lặng yên không tiếng động rời khỏi văn phòng.
Bruce hơi nhíu mày, đem lực chú ý một lần nữa dời về trên bàn, còn có rất nhiều tình báo chờ y xem xét, nội chiến giữa quan chức cấp cao của CIA và Lầu Năm Góc vẫn đang diễn ra, cá lớn nuốt cá bé vốn là lẽ thường tình trên cái chiến trường không thuốc súng này, y chỉ có một lựa chọn, đó là lấy được thắng lợi.
Khi Bruce đứng dậy rời khỏi văn phòng kim đồng hồ đã chỉ gần một giờ sáng. Nam nhân tóc đen một mình nện bước trên hành lang trống trải của Bộ chỉ huy đặc biệt, ngoại trừ đặc công đang trong phiên trực, trong khu vực cơ mật không có tiếng động của một ai khác. Y dừng bước trước cửa phòng Randall, ngay sau đó lại cảm thấy buồn cười vì cái loại xúc động muốn nghe thấy dù chỉ một chút tiếng động của mình. Tại loại phòng giam này, đặc công của y làm sao có thể cách tấm cửa bằng thép tinh luyện lại thêm vách tường dày cộm mà cảm nhận được có người đang đứng bên ngoài cửa cơ chứ, chưa kể trong đầu người ấy lại mang thứ suy nghĩ vô cùng buồn cười - xuyên thấu qua vô vàn chướng ngại không thể thấu thị không thể vượt qua để cảm nhận sự hiện hữu của người bên trong.
Bruce đứng trong chốc lát.
Phòng theo dõi ngay sát bên cạnh, nhưng Bruce cũng không định đi vào, mọi thứ dường như phơi bày trước tấm kính ngăn cách mỏng manh kia, tựa như mọi ý nghĩ trong nội tâm đều không chỗ che giấu. Cho dù biết rõ bọn họ không có khả năng nhìn thấy đối phương.
Nam nhân tóc đen xoay người rời đi.
Trong phòng tạm giam, Randall ngủ đến mơ mơ màng màng, —— hắn gần đây càng ngày càng thích ngủ, giống như trong giấc mơ có thứ gì đáng giá khiến hắn truy cầu rất lâu lại rất lâu, thực tế mà nói, trừ bỏ buổi tối nọ tại nước Nga nằm mơ thấy Bruce giết hắn, Randall không còn mơ giấc mơ nào thú vị nữa, tựa như báo trước điềm xấu sắp xảy đến. Hắn mông lung mở to mắt, liếc mắt nhìn về phía tấm kính thật lớn, tựa như thực sự có thể nhìn thấy thứ gì đó khác ngoại trừ ánh sáng phản chiếu phía trên, tầm nhìn hắn không quá rõ ràng, ngay cả ánh sáng từ đèn huỳnh quang phát ra cũng trở nên vặn vẹo. Randall lầu bầu một câu, nghiêng người đi nhắm mắt lại, hô hấp một lần nữa trở nên đều đều.
“... Em còn nghĩ rằng anh thật sự ở bên ngoài chứ...ra là nằm mơ thôi....”
Tay hắn vô thức khoát lên phần bụng nhô ra.
Ngoài cửa, nam nhân tóc đen xoay người rời đi.
Đêm đã rất khuya, Bruce dựng cổ áo gió lên, y nghe thấy tiếng bước chân của mình trên con đường yên tĩnh. Ô tô tắt máy, lặng lẽ dừng bên lề đường, hàng xóm hai bên cũng đã sớm tắt đèn. Bruce không nhanh không chậm bước lên thềm đá trước cửa nhà.
Bất động sản trên danh nghĩa của y cũng không nhiều, y lại càng ít khi trở về ngôi nhà tại Langley này, đa số thời gian y đi tới đi lui giữa các căn cứ bí mật của quốc gia, ngồi trong căn phòng làm việc được mã hóa kia xem văn kiện có dấu chạm nổi “tuyệt mật”, thỉnh thoảng sẽ ra nước ngoài, giữa chiến loạn rối ren thực hiện một cuộc trao đổi tình báo không thể tiết lộ, hoặc là ở một thủ đô đất nước nhỏ không rõ tên trù hoạch một cuộc chính biến có thể đem lại lợi ích cho tổ quốc.
Trở về nhà đối với người làm nghề này là một việc rất khó khăn, cho dù là đối với trưởng quan CIA cấp cao đi chăng nữa.
Bruce móc từ trong túi ra chiếc chìa khóa y cũng không thường dùng đến, tiếng động do kim loại va chạm vào nhau kinh động đến sinh vật cạnh cửa.
“Meo ——”
Động tác mở cửa của Bruce khựng lại, lúc này y mới thấy có một con mèo ngồi cạnh cửa nhà mình, ẩn mình trong bóng tối, màu lông đen khiến vật nhỏ này cơ hồ dung nhập vào sắc ám trầm của màn đêm, chỉ có đồng tử màu vàng kim tản mát ra chút ánh sáng. Chú mèo hoang màu đen bị giật mình kinh hãi, bất an giật giật, tựa hồ muốn trốn vào bụi cỏ cách đó không xa, nhưng chân sau lại run rẩy không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể hoảng sợ nhìn nhân loại trước mắt, tiếng kêu càng thêm thê lương.
Bruce mở cửa, rút chìa khóa bỏ lại vào túi áo. Y ma xui quỷ khiến ngồi xổm xuống nhìn nhóc mèo đen kia.
Nhóc mèo hoang trên người bẩn bẩn thỉu thỉu, bộ lông đen cũng bởi vì thế mà bết lại thành từng nhúm, lỗ tai bất an giật giật, trên chân sau có một vết thương lớn máu thịt lẫn lộn. Nó có lẽ biết mình không cách nào trốn thoát, chỉ có thể nhìn chằm chằm Bruce, nhe răng nanh uy hiếp, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ cảnh cáo, giống như định liều chết một phen.
Bruce không biết bản thân vì sao sẽ cảm thấy động vật họ mèo bản thu nhỏ chật vật này thực giống với đặc công của y. Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia không hiểu vì sao khiến y cảm thấy rất muốn cười.
“Nếu mày muốn vào thì, hoan nghênh.” Nam nhân tựa hồ vẫn chưa nhận ra hành vi của người thân là trưởng quan CIA cấp cao, đêm hôm khuya khoắt đứng trước cửa nhà độc thoại với một con mèo hoang có bao nhiêu quỷ dị, chưa kể y lại tự nghĩ ra thêm một cái danh xưng: “Mr. cat?”
Nhóc mèo kia gắt gao theo dõi y, chân sau còn đang run lên.
Nam nhân tóc đen dừng trong chốc lát, phát hiện địch ý của nhóc con này không giảm chút nào, cũng đành đứng dậy vào nhà. Y mệt chết đi được, trong đầu hiếm khi không suy xét sóng gió đấu tranh xảo quyệt, từng mẩu kí ức vụn vỡ chớp hiện đều bị đặc công của y chiếm lấy. Điều này khiến cho mỏi mệt đã ngấm vào xương cốt cũng trở nên không còn khó chịu. Bruce nghĩ, đây có lẽ là điểm mấu chốt. Mãnh thú y nuôi dưỡng cuối cùng cũng vùng thoát khỏi vòng cổ sủng vật, khiến y sứt đầu mẻ trán, nhưng mỗi khi nghĩ đến, trong lòng lại bất tri bất giác mà mềm mại.
Bruce tất nhiên thừa hiểu, chuyện này không thể là do mệt nhọc gây nên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook